Nếu Không Có Gặp Anh
Chương 1: Con? cô xứng sao?

“Lần này, vẫn muốn phá sao?” Người nói chuyện ở đầu bên kia micro là bác sĩ làm phẫu thuật phá thai lần đầu tiên cho cô.

“Tôi….vẫn đang suy nghĩ.”

“Phá thai nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn có thể dẫn đến vô sinh, tốt nhất hãy suy nghĩ một cách cẩn thận.”

Cả đời này sẽ không có con được sao? Có lẽ đây chính là những gì mà anh ấy muốn.

“Cô có thai một lần, tôi phá hủy nó một lần.” Lời nói lạnh lùng vô tình của người đàn ông, từ trước đến giờ cô chưa từng quên….

Lúc này, đèn bên ngoài biệt thự sáng lên, trái tim của Tần Thanh Thủy đột nhiên thắt lại, vội vàng cúp điện thoại, đi xuống tầng để kiểm tra.

“Ngôn, muộn như vậy rồi sao anh còn về?” Cô nở một nụ cười, khẽ giọng hỏi.

Nhưng người mở cửa đi vào nhà lại không phải là Lục Ngôn, mà là hai vệ sĩ mặc đồ đen xa lạ.

“Cô Tần, em gái cô bị ốm nặng, cần truyền máu gấp, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Hai người nói một cách thờ ơ, sau đó túm lấy Tần Thanh Thủy nhét vào trong xe.

“Bỏ tôi ra, tôi không đi truyền máu!”

Tần Thanh Thủy vùng vẫy, cô đang mang thai, sao có thể truyền máu chứ?

Hoàn toàn không thể!

Nhưng hai người vệ sĩ sao có thể nghe những lời cô nói chứ, không đến nửa tiếng, cô đã bị áp giải đến bệnh viện.

Lục Ngôn vẫn là dáng vẻ tùy ý ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, trên khuôn mặt đẹp trai không có biểu cảm gì, nhưng khí lạnh dưới trán vẫn khiến người khác sợ hãi.

“Ngôn….” Giọng nói của Tần Thanh Thủy khô khốc, vội vàng bước về phía trước, nắm lấy cánh tây của anh cầu xin: “Không phải Tần Tâm Liên là nhóm máu A sao? Trong kho máu dự trữ của bệnh viện nhất định có, không cần phải lấy máu của em có được không?”

Lục Ngôn lạnh lùng nhìn, sau đó rút cánh tay ra, Tần Thanh Thủy đứng không vững, bị anh vung tay ra liền ngã xuống đất.

“Tần Thanh Thủy, đây là cô nợ Liên. Nếu như không phải là những tính toán xấu xa của cô, Liên sẽ không thành ra như thế này, bây giờ cô ấy cần máu, nên lấy máu của cô, đây là cô nợ cô ấy!”

Tần Thanh Thủy theo bản năng che bụng lại, vừa khóc vừa nói: “Không được….Lục Ngôn, bình thường thì không sao, nhưng mấy ngày nay em không tiện, cầu xin anh, đừng lấy máu của em được không?”

Ánh mắt Lục Ngôn sắc bén, nhìn chằm chằm vào bụng Tần Thanh Thủy: “Cô lại mang thai.”

Anh dùng một câu trần thuật.

Nở một nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng: “Chả trách cô lại cầu xin tôi như vậy, có phải là còn muốn lén lút giữ lại đứa bé này?”

Tần Thanh Thủy ra sức lắc đầu, khuôn mặt đã đầy nước mắt.

“Ngôn, đây là máu thịt của anh, anh không thể bỏ qua cho nó sao? Em cầu xin anh, em quỳ xuống cầu xin anh!”

Vì con, Tần Thanh Thủy không quan tâm đến bất cứ điều gì, cô quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin anh: “Ngôn, em cầu xin anh hãy bỏ qua cho đứa nhỏ!”

Lục Ngôn nhìn xuống, vẫn là ánh mắt lạnh lùng, vô cảm nhìn chằm chằm vào cô.

Mất giây sau, anh đột nhiên nở một nụ cười rất đáng sợ: “Được, tôi không để cô lấy máu.”

Trong lòng Tần Thanh Thủy liền cảm thấy nhẹ nhõm, vẫn chưa kịp vui vẻ, đã nghe thấy Lục Ngôn nói một cách rất tàn nhẫn: “Đầu tiên, phá bỏ nghiệt chủng trong bụng của cô cho tôi! Người đâu!”

Anh vừa lên tiếng, hai vệ sĩ lập tức đi qua, lại túm lấy Tần Thanh Thủy một lần nữa.

“Đừng….” Tần Thanh Thủy vừa khóc vừa hét lên, khuôn mặt tái nhợt, nước mắt ướt đẫm tóc mai cô, dính lên một bên má cô, trông rất nhếch nhác: “Lục Ngôn, anh không thể đối xử với con mình như vậy được, tôi hận anh, nếu ghét tôi thì hãy nhắm vào tôi, đừng làm hại con tôi!”

Lục Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn: “Tố Thanh Thủy, cô cũng biết tôi ghét cô sao? Đứa nghiệt chủng trong bụng cô, tôi càng ghét. Làm sao tôi có thể cho phép, một người hèn hạ như cô làm bẩn dòng máu của nhà họ Lục chứ?”

Đôi mắt Tần Thanh Thủy mở to, tràn đầy tuyệt vọng, lẩm bẩm: “Nhưng đây là máu thịt của anh….”

Lục Ngôn không kiên nhẫn cau mày, nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn cô thêm một giây một phút nào nữa.

“Nhanh, lôi cô ta xuống, loại bỏ đứa nghiệt chủng kia, nhìn thật là chướng mắt.”

“Vâng.” Tên vệ sĩ nhận lệnh, kéo Tần Thanh Thủy vào phòng phẫu thuật.

“Đừng! Lục Ngôn, đừng….”

Cô hét đến mức kiệt sức, không quan tâm đến hình ảnh, cố gằng hết sức vùng vẫy, hét lớn. Nhưng, Lục Ngôn vẫn không thèm liếc nhìn cô.

Cuối cùng Tần Thanh Thủy vẫn bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Vệ sĩ trói tay và chân cô lại, trói cô ở trên giường mổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương