Nếu Em Thích Thầy, Thì Sao Đây!
-
Chương 1: Trí nhớ của tôi rất tốt !
Tút tút tút... tút tút tút...
Âm đồng hồ báo thức vang inh ỏi, học sinh sẽ luôn luôn ghét cái âm thanh đáng chết này. Lúc nhỏ thích đi học lắm ấy, giờ càng lớn càng thấy... việc học đúng là vô cùng cao cả, tốn rất nhiều sức lực nha. Haizzza... Đánh răng, rửa mặt, thay đồ xong, vội lấy chiếc xe đạp trong nhà tức tốc đến trường luôn, vốn không thích ăn một mình ở nhà nên trước nay không ăn tại nhà, cho dù là không quen ai hay là phải ăn một mình thì ăn ở tiệm vẫn vui hơn nhiều. Dừng lại trước cửa tiệm đồ ăn nhanh, cô bước vào, khi đi ra trên tay đã cầm chiếc bánh hamburger cùng ly trà sữa. Đặt chúng yên vị vào giỏ xe, chiếc xe vội lăn bánh.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, từ khi học cấp hai, cô vẫn luôn sống một mình trong căn hộ ba mẹ tặng, ba mẹ cô đều ở Mĩ, hàng tháng vẫn thường gửi tiền về, phí sinh hoạt hàng ngày trước đây vẫn chưa hề quan tâm tới, đến khi đến sống ở một đất nước xa lạ, cô mới bắt đầu hiểu sự khó khăn của cuộc sống khi không có ba mẹ bên cạnh.
Đường đến trường cũng có nhiều đường đi khác nhau, lần này cô đi vào đường lớn. Vừa đi vừa vu vơ hát. Thi thoảng lại đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh. "Ahhhh... " lái lúc vô tình loạng choạng mắc phải chiếc gương xe hơi, bánh xe va vào thân khiến màu sơn đen bóng biến dạng. " KÍTTTT " Chiếc xe phanh gấp, nhìn vào thân hình bé nhỏ của cô vừa ngã nhoài ra đường đang vội dắt xe vào trong vỉa hè, không làm cản trở giao thông, thân hình cao lớn từ tốn bước xuống xe.
Sải bước về phía cô, đang loay hoay phủi đi lớp bụi bẩn, có lẽ vụ va chạm vừa rồi không mạnh đến nỗi cô có thể bị thương, quần áo chỉ bẩn một chút.
" Cô bé, không sao chứ? " giọng nói nam tính, vang lên đều đều, nhưng trong đó không chứa một chút quan tâm nào, cứ như câu hỏi vừa rồi chỉ là làm cho có lệ.
Bất ngờ nghe xong câu hỏi, cô ngước lên, nhìn khuôn mặt người vừa hỏi cô. Khí sắc của anh ta thật sự làm cô ớn lạnh " Không sao! Xin lỗi anh, làm xe của anh... " cô ái ngại hơi cúi xuống, nhìn vào vết xước do bánh xe đạp của cô gây nên...
Khuôn mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, hai giây sau cô lập tức nói thêm " Tôi không cố ý, có thể bồi thường cho anh, được chứ? " tuy không phải thứ gì cũng dùng tiền giải quyết, nhưng cô cũng cũng không phải lúc nào cũng giải quyết bằng tiền. Dĩ nhiên, đã nói đến chuyện tiền nong thì cô cũng phải lường được mức giá cô có thể chi trả. Nhà cô rất giàu nhưng cô còn là học sinh.
Không quá để tâm vào lời cô vừa nói, ánh mắt sắc lạnh lướt qua chiếc thẻ đeo trên cổ cô. Khóe môi anh ta nhếch khẽ lên, cô không thể thấy, một hành động rất nhỏ, trong khi cô đang dùng đôi mắt mang tia dò xét nhìn anh ta, liệu có thể thấy nổi không? " Tôi không hay chấp vặt, có duyên sẽ gặp lại, tôi sẽ yêu cầu bồi thường. " Ngữ khí lạnh lẽo làm người ta sởn gai ốc, thái độ cùng khí sắc đều tương đương, bước từng bước lên chiếc xe sang trọng, không phải nhân vật tầm thường, chắc chắn nhà anh ta rất giàu có, cô khá biết về xe, xe của anh ta là chiếc xe thuộc hãng Aston Martin nổi tiếng trên thế giới, luôn đứng trong hàng top, cũng đủ đoán ra giá trị của nó khủng đến mức nào. Có điều, vẻ ngoài của chiếc xe chưa hẳn là hết, vẻ ngoài của chủ nhân nó mới là điều đáng nói, so với con gái có thể nói anh ta đẹp hơn vài phần, khác ở chỗ, anh ta nam tính hơn. Nói cô mê trai cũng được, háo sắc cũng xong, nhưng thấy trai đẹp thì nhất định phải ngắm.
Bất chợt nhớ ra, cô mới giật mình thốt lên " Ấy, thôi chết, muộn học... " Sau câu nói đó thì là tiếng thở hì hục...
" Phù... " dừng xe lại trước cổng, đúng là thở không ra hơi.
Có vẻ vẫn còn sớm, cả trường không hiểu sao dồn về một phía, nhưng cô không có chút hứng thú, chậm rãi bước về phía lớp học, việc cần làm.. là ăn sáng.
" Hm.. " Bánh và trà sữa của cô đã bị mang đi lát đường từ lúc nãy. Giờ thì ngủ một lát lấy sức.
...
Lúc sau, hội chuông vang lên, học sinh trở về lớp, cạnh bàn nó là một cô nữ sinh, hai tay chống nạnh " Này - Vy - Diệp Vy - Có Dậy Không Thì Bảo? " từ nhẹ đến nặng, rồi tiếng quát vang lên, có thể cảm nhận là đi xuyên tường luôn.
" Không nhất thiết phải lớn tiếng như vậy mà! "cô tức nhất cái con nhỏ này, lần nào ngủ trên lớp cũng bị nó gọi dậy,( kể cả khi chưa vào học) không yên phận chả tí nào giống với tên của nó ' An Nhiên '
Không quan tâm lời cô, An Nhiên vội ngồi xuống ánh mắt sáng rực" Cậu biết gì chưa? Có thầy giáo mới, đẹp trai lắm ý!... - nó đưa đôi mắt hình trái tim, chớp liên tục như bị bỏ bùa ấy.
" Đẹp thì kệ đi, có đại mỹ nữ như tớ ở cạnh cậu, sao cậu không ngắm? " cô đưa ánh mắt hết sức yêu mị nhìn An Nhiên, làm cô bất đắc dĩ thở dài...
" Tớ không muốn lây bệnh les! "
Khi cả lớp đã ổn định, cô hiệu trưởng từ ngoài đi vào, đợi lớp ổn định, cô nói:" Chắc các bạn biết trường ta có một vài sự thay đổi từ chủ trương giáo dục cho đến vấn đề nhân sự nhà trường, năm học này chúng ta sẽ có thầy chủ nhiệm mới, tuy là hợp đồng thôi, nhưng mong là các bạn cố gắng học và hòa nhập với thầy cô mới, vì khi các bạn ra trường thì thầy cô cũng kết thúc hợp đồng rồi . Đây là thầy chủ nhiệm mới của các bạn! - giọng cô hiệu trưởng vang lên, đều đều, khuôn mặt hiện rõ đường nét cương nghị. Bên ngoài, bóng dáng cao lớn bước vào, đứng lên bục giảng,.
" Chào các bạn, tôi là Vương Nguyên Phong, chủ nhiệm mới. " Ngữ khi lạnh đến thấu tâm can, không khí trong lớp bỗng im ắng hẳn, chỉ nghe tiếng giấy loạt soạt.
Nhận ra vẻ kiệm lời của người thầy, cô hiệu trưởng lên tiếng " Các em giới thiệu một chút nhé! "
" Dạ! " - đồng thanh.
" Chào thầy, em là.....
Còn em là... "
Hồi sau...
" À.. Em là Hứa Diệp Vy ạ! " cô luống cuống đứng dậy, cúi mặt nói. " Mà... anh.. à thầy..! " Ngũ quan tuấn tú cùng sắc khí cao ngạo lạnh lùng, không khó nhớ, hơn nữa hắn lại có dung mạo hơn người, đặc biệt ấn tượng với cô, thì ra là anh ta, mà anh ta còn chính là thầy chủ nhiệm mới.
" Ngồi xuống! " An Nhiên từ đằng sau kéo áo cô ngồi xuống.
Kết thúc tiết học đầu, Vương Nguyên Phong nhanh chóng rời khỏi phòng học, học sinh nghiêm túc đứng chào, nhưng căn bản một cái gật đầu chào lại cũng không có, dù có là tiểu tiết thì hắn cũng không nên giở thói ngạo mạn như vậy. Chỉ có thể nghĩ rằng giờ học sau vẫn là giờ của hắn nên mới không cần chào đi.
" Thưa thầy! " Giọng nữ vang lên, mang theo chút e dè.
Bước chân hắn chững lại, từ từ quay lại phía sau, sắc mặt không thay đổi, lãnh đạm hỏi ngắn gọn " Chuyện gì? " Giọng nói khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương, rốt cục là hắn đến trường để dạy người ta hay là đến dọa chết người ta chứ?
" Thầy.. nhận ra em không " Vừa nói cô vừa lấy tay chỉ vào mặt mình, nhìn hắn với ánh mắt thăm dò,
Hắn không nói, chỉ nhìn cô khó hiểu, bất giác hơi nghiêng đầu, mắt vẫn nhắm vào cô. Hắn vẫn im không nói, đôi mắt phản ánh rằng ' Có chuyện gì sao, nếu tôi quen em? '
Cô không hiểu hắn nghĩ gì. Chỉ cảm thấy một khoảng cách, dường như không có chút quan hệ, vậy không phải cô sẽ hời sao? Hắn không nhận ra cô, thế thì vụ bồi thường chiếc xe bị xước đó sẽ không xảy ra, quá tốt! Nghĩ đến đó cô mím môi cố nhịn cười.
Khóe mắt hắn đột nhiên có chút chế giễu, vẫn kiên nhẫn đứng nhìn cô.
" Xin lỗi thầy, em nhầm người thôi! " nét mặt cô tuy không thể che dấu vẻ vui thích, nhưng cô vẫn không thể cười được. Vừa nói vừa quay lưng.
" Trí nhớ của tôi rất tốt! " Giọng nói uy quyền, lạnh băng từ sau lưng vang ra khiến nụ cười trên môi cô tắt ngúm. Cô quá coi thương trí nhớ của thầy rồi, không phải mới gặp nhau thôi sao?
Âm đồng hồ báo thức vang inh ỏi, học sinh sẽ luôn luôn ghét cái âm thanh đáng chết này. Lúc nhỏ thích đi học lắm ấy, giờ càng lớn càng thấy... việc học đúng là vô cùng cao cả, tốn rất nhiều sức lực nha. Haizzza... Đánh răng, rửa mặt, thay đồ xong, vội lấy chiếc xe đạp trong nhà tức tốc đến trường luôn, vốn không thích ăn một mình ở nhà nên trước nay không ăn tại nhà, cho dù là không quen ai hay là phải ăn một mình thì ăn ở tiệm vẫn vui hơn nhiều. Dừng lại trước cửa tiệm đồ ăn nhanh, cô bước vào, khi đi ra trên tay đã cầm chiếc bánh hamburger cùng ly trà sữa. Đặt chúng yên vị vào giỏ xe, chiếc xe vội lăn bánh.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, từ khi học cấp hai, cô vẫn luôn sống một mình trong căn hộ ba mẹ tặng, ba mẹ cô đều ở Mĩ, hàng tháng vẫn thường gửi tiền về, phí sinh hoạt hàng ngày trước đây vẫn chưa hề quan tâm tới, đến khi đến sống ở một đất nước xa lạ, cô mới bắt đầu hiểu sự khó khăn của cuộc sống khi không có ba mẹ bên cạnh.
Đường đến trường cũng có nhiều đường đi khác nhau, lần này cô đi vào đường lớn. Vừa đi vừa vu vơ hát. Thi thoảng lại đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh. "Ahhhh... " lái lúc vô tình loạng choạng mắc phải chiếc gương xe hơi, bánh xe va vào thân khiến màu sơn đen bóng biến dạng. " KÍTTTT " Chiếc xe phanh gấp, nhìn vào thân hình bé nhỏ của cô vừa ngã nhoài ra đường đang vội dắt xe vào trong vỉa hè, không làm cản trở giao thông, thân hình cao lớn từ tốn bước xuống xe.
Sải bước về phía cô, đang loay hoay phủi đi lớp bụi bẩn, có lẽ vụ va chạm vừa rồi không mạnh đến nỗi cô có thể bị thương, quần áo chỉ bẩn một chút.
" Cô bé, không sao chứ? " giọng nói nam tính, vang lên đều đều, nhưng trong đó không chứa một chút quan tâm nào, cứ như câu hỏi vừa rồi chỉ là làm cho có lệ.
Bất ngờ nghe xong câu hỏi, cô ngước lên, nhìn khuôn mặt người vừa hỏi cô. Khí sắc của anh ta thật sự làm cô ớn lạnh " Không sao! Xin lỗi anh, làm xe của anh... " cô ái ngại hơi cúi xuống, nhìn vào vết xước do bánh xe đạp của cô gây nên...
Khuôn mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, hai giây sau cô lập tức nói thêm " Tôi không cố ý, có thể bồi thường cho anh, được chứ? " tuy không phải thứ gì cũng dùng tiền giải quyết, nhưng cô cũng cũng không phải lúc nào cũng giải quyết bằng tiền. Dĩ nhiên, đã nói đến chuyện tiền nong thì cô cũng phải lường được mức giá cô có thể chi trả. Nhà cô rất giàu nhưng cô còn là học sinh.
Không quá để tâm vào lời cô vừa nói, ánh mắt sắc lạnh lướt qua chiếc thẻ đeo trên cổ cô. Khóe môi anh ta nhếch khẽ lên, cô không thể thấy, một hành động rất nhỏ, trong khi cô đang dùng đôi mắt mang tia dò xét nhìn anh ta, liệu có thể thấy nổi không? " Tôi không hay chấp vặt, có duyên sẽ gặp lại, tôi sẽ yêu cầu bồi thường. " Ngữ khí lạnh lẽo làm người ta sởn gai ốc, thái độ cùng khí sắc đều tương đương, bước từng bước lên chiếc xe sang trọng, không phải nhân vật tầm thường, chắc chắn nhà anh ta rất giàu có, cô khá biết về xe, xe của anh ta là chiếc xe thuộc hãng Aston Martin nổi tiếng trên thế giới, luôn đứng trong hàng top, cũng đủ đoán ra giá trị của nó khủng đến mức nào. Có điều, vẻ ngoài của chiếc xe chưa hẳn là hết, vẻ ngoài của chủ nhân nó mới là điều đáng nói, so với con gái có thể nói anh ta đẹp hơn vài phần, khác ở chỗ, anh ta nam tính hơn. Nói cô mê trai cũng được, háo sắc cũng xong, nhưng thấy trai đẹp thì nhất định phải ngắm.
Bất chợt nhớ ra, cô mới giật mình thốt lên " Ấy, thôi chết, muộn học... " Sau câu nói đó thì là tiếng thở hì hục...
" Phù... " dừng xe lại trước cổng, đúng là thở không ra hơi.
Có vẻ vẫn còn sớm, cả trường không hiểu sao dồn về một phía, nhưng cô không có chút hứng thú, chậm rãi bước về phía lớp học, việc cần làm.. là ăn sáng.
" Hm.. " Bánh và trà sữa của cô đã bị mang đi lát đường từ lúc nãy. Giờ thì ngủ một lát lấy sức.
...
Lúc sau, hội chuông vang lên, học sinh trở về lớp, cạnh bàn nó là một cô nữ sinh, hai tay chống nạnh " Này - Vy - Diệp Vy - Có Dậy Không Thì Bảo? " từ nhẹ đến nặng, rồi tiếng quát vang lên, có thể cảm nhận là đi xuyên tường luôn.
" Không nhất thiết phải lớn tiếng như vậy mà! "cô tức nhất cái con nhỏ này, lần nào ngủ trên lớp cũng bị nó gọi dậy,( kể cả khi chưa vào học) không yên phận chả tí nào giống với tên của nó ' An Nhiên '
Không quan tâm lời cô, An Nhiên vội ngồi xuống ánh mắt sáng rực" Cậu biết gì chưa? Có thầy giáo mới, đẹp trai lắm ý!... - nó đưa đôi mắt hình trái tim, chớp liên tục như bị bỏ bùa ấy.
" Đẹp thì kệ đi, có đại mỹ nữ như tớ ở cạnh cậu, sao cậu không ngắm? " cô đưa ánh mắt hết sức yêu mị nhìn An Nhiên, làm cô bất đắc dĩ thở dài...
" Tớ không muốn lây bệnh les! "
Khi cả lớp đã ổn định, cô hiệu trưởng từ ngoài đi vào, đợi lớp ổn định, cô nói:" Chắc các bạn biết trường ta có một vài sự thay đổi từ chủ trương giáo dục cho đến vấn đề nhân sự nhà trường, năm học này chúng ta sẽ có thầy chủ nhiệm mới, tuy là hợp đồng thôi, nhưng mong là các bạn cố gắng học và hòa nhập với thầy cô mới, vì khi các bạn ra trường thì thầy cô cũng kết thúc hợp đồng rồi . Đây là thầy chủ nhiệm mới của các bạn! - giọng cô hiệu trưởng vang lên, đều đều, khuôn mặt hiện rõ đường nét cương nghị. Bên ngoài, bóng dáng cao lớn bước vào, đứng lên bục giảng,.
" Chào các bạn, tôi là Vương Nguyên Phong, chủ nhiệm mới. " Ngữ khi lạnh đến thấu tâm can, không khí trong lớp bỗng im ắng hẳn, chỉ nghe tiếng giấy loạt soạt.
Nhận ra vẻ kiệm lời của người thầy, cô hiệu trưởng lên tiếng " Các em giới thiệu một chút nhé! "
" Dạ! " - đồng thanh.
" Chào thầy, em là.....
Còn em là... "
Hồi sau...
" À.. Em là Hứa Diệp Vy ạ! " cô luống cuống đứng dậy, cúi mặt nói. " Mà... anh.. à thầy..! " Ngũ quan tuấn tú cùng sắc khí cao ngạo lạnh lùng, không khó nhớ, hơn nữa hắn lại có dung mạo hơn người, đặc biệt ấn tượng với cô, thì ra là anh ta, mà anh ta còn chính là thầy chủ nhiệm mới.
" Ngồi xuống! " An Nhiên từ đằng sau kéo áo cô ngồi xuống.
Kết thúc tiết học đầu, Vương Nguyên Phong nhanh chóng rời khỏi phòng học, học sinh nghiêm túc đứng chào, nhưng căn bản một cái gật đầu chào lại cũng không có, dù có là tiểu tiết thì hắn cũng không nên giở thói ngạo mạn như vậy. Chỉ có thể nghĩ rằng giờ học sau vẫn là giờ của hắn nên mới không cần chào đi.
" Thưa thầy! " Giọng nữ vang lên, mang theo chút e dè.
Bước chân hắn chững lại, từ từ quay lại phía sau, sắc mặt không thay đổi, lãnh đạm hỏi ngắn gọn " Chuyện gì? " Giọng nói khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương, rốt cục là hắn đến trường để dạy người ta hay là đến dọa chết người ta chứ?
" Thầy.. nhận ra em không " Vừa nói cô vừa lấy tay chỉ vào mặt mình, nhìn hắn với ánh mắt thăm dò,
Hắn không nói, chỉ nhìn cô khó hiểu, bất giác hơi nghiêng đầu, mắt vẫn nhắm vào cô. Hắn vẫn im không nói, đôi mắt phản ánh rằng ' Có chuyện gì sao, nếu tôi quen em? '
Cô không hiểu hắn nghĩ gì. Chỉ cảm thấy một khoảng cách, dường như không có chút quan hệ, vậy không phải cô sẽ hời sao? Hắn không nhận ra cô, thế thì vụ bồi thường chiếc xe bị xước đó sẽ không xảy ra, quá tốt! Nghĩ đến đó cô mím môi cố nhịn cười.
Khóe mắt hắn đột nhiên có chút chế giễu, vẫn kiên nhẫn đứng nhìn cô.
" Xin lỗi thầy, em nhầm người thôi! " nét mặt cô tuy không thể che dấu vẻ vui thích, nhưng cô vẫn không thể cười được. Vừa nói vừa quay lưng.
" Trí nhớ của tôi rất tốt! " Giọng nói uy quyền, lạnh băng từ sau lưng vang ra khiến nụ cười trên môi cô tắt ngúm. Cô quá coi thương trí nhớ của thầy rồi, không phải mới gặp nhau thôi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook