Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
-
Chương 42: Ngoại truyện Hai đứa trẻ vô tư
74.
Sauk hi tiểu bảo bảo ra đời, vì còn nhỏ nên da mịn thịt mềm, mọi người liền quên cái đại danh lạnh như băng, biệt danh này đến từ ba của bé.
"Tiểu bảo bảo! Bò theo hướng này!" Một bé gái chừng bốn tuổi ngồi trên sàn nhà, dùng một trái ớt dụ dỗ tiểu bảo bảo.
Tiểu bảo bảo trông thấy quả màu đỏ này lắc lư ngay trước mắt, chảy nước miếng thân thể dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Cô bé so ra chỉ lớn hơn tiểu bảo bảo 1 tuổi nhưng xem ra thông minh và cao hơn một đoạn, quay đầu lại nhìn Hàn mỹ úy cười ngọt ngào nói: "Dì ơi, tiểu bảo bảo được con huấn luyện càng lúc càng nhanh!"
Hàn Mỹ Úy từ phòng bếp đi ta, căn bản không chú ý tới trái ớt trong tay cô bé, híp mắt cười, nụ cười bày với nụ cười của tiểu bảo bảo giống nhau như đúc: "Tốt tốt, tiểu Diên của chúng ta là tuyệt nhất rồi. Giúp dì trông coi tiểu bảo bảo, dì làm bánh bao thịt cho con ăn."
"Dạ! Nhưng dì ơi, " Ninh Diên tiếc nuối nói: "Mẹ con không cho con ăn ngọt đồ."
Hàn Mỹ Úy nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Không sao, từ chỗ ba mẹ của con đến đây còn có mất nửa tiếng, con len lén ăn, dì sẽ không nói cho ba mẹ con biết."
Ninh Diên như được đại xá, để xuống trái ớt xuống đứng lên ôm lấy chân Hàn Mỹ Úy, làm nũng: "Dì Hàn ơi, dì thật tốt, không thì dì làm mẹ của con đi, mẹ con luôn hung dữ với con."
Tiểu bảo bảo nhìn thấy Ninh Diên thả trái ớt xuống, liền bò càng nhanh thêm, đưa trái ớt vào miệng nhỏ làm chảy ra chuỗi nước miếng, trong ánh mắt lóng lánh ánh sáng thắng lợi.
Hàn Mạch đang đi ô-tô về nhà, đeo tai nghe bluetooth để nghe điện thoại của Ninh Tùng Phong và Thẩm Tây Kha.
"Anh, đến đâu rồi?"
Ninh Tùng Phong nói: "Hai anh chị trở về nhà một chuyến, lấy một ít đồ cắm trại, các vật dùng, cũng sắp tới nhà em rồi."
"Được, Mỹ Úy đem tiểu Diên trở về rồi, đang ở nhà em chơi!"
Thẩm Tây Kha vừa nghe, có chút bận tâm hỏi: "Tiểu Diên ở nhà em không gây chuyện chứ?"
Tiểu Diên giống hệt cô năm đó y như Tiểu Ma Đầu, gần đây càng bộc phát, quả thật khiến vợ chồng họ Ninh lao tâm.
Hàn Mạch bình tĩnh đáp: "Không có việc gì, tiểu Diên ở nhà chơi với tiểu bảo bảo rất tốt!"
...
Tiểu bảo bảo cầm trái ớt đỏ lên, hưng phấn chảy nước miếng chảy đầy đất, dùng răng cắn trái ớt nhọn một cái, miệng nhai.
"?" Hình như có chỗ nào không đúng!
Vị cay do đầu lưỡi truyền đến vị giác, cuối cùng truyền khắp cả thần kinh! Tiểu bảo bảo từ cổ đến mặt trong nháy mắt giống như là sắt thép bị thiêu đỏ, lỗ mũi bắt đầu bốc lên khí nóng.
"Oa!" một tiếng, tiểu bảo bảo vừa phun miếng ớt ra ngoài, vừa lớn tiếng khóc!
Hàn Mỹ Úy và Ninh Diên bên này đang thích thú trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm, vừa nghe đến tiếng khóc, vội vàng đi tới phòng khách, vừa nhìn, xung quanh con trai phun đầy thức ăn, bên chân còn nửa quả ớt đỏ, đang giương răng nhỏ đưa tay muốn được ôm.
"Tiểu bảo bảo! Làm sao con lại ăn ớt! Mau ói mau ói!"
Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ quát to một tiếng! Đem không có tiền đồ đem Hàn Úy Lâm ôm vào trong ngực, lo lắng dỗ dành.
Ninh Diên thấy thế vội vàng lấy một ly trước trong bình đưa cho Hàn mỹ úy: "Dì Hàn ơi, nước nè dì!"
Hàn Mỹ Úy lúc này mới nghĩ đến chuyện uống nước, cảm kích nhìn Ninh Diên một cái, nhanh chóng đem nước tiểu bảo bảo uống!
Có tiếng gõ cửa, Ninh Diên vội vàng đứng lên đem thân thể tròn vo đi mở cửa, mở cửa, Hàn Mạch thúc thúc và ba mẹ đang ngoài cửa, Ninh Diên vừa nhìn thấy Thẩm Tây Kha, lập tức chột dạ chạy vào trong phòng đóng cửa lại.
Hàn Mạch nghe tiếng khóc cả giày cũng không cởi, vội vàng đem bao lớn bao nhỏ ny lon ném qua một bên, giày da giẫm ở trên sàn nhà phát ra âm thanh vang dội.
"Tại sao khóc?"
Hàn Mỹ Úy thấy Thẩm Tây Kha và Ninh Tùng Phong đi vào, lên tiếng chào, xoay người lại nói với Hàn Mạch: "Tiểu bảo bảo ăn phải ớt..."
"Oa!" Tiểu bảo bảo thấy ba về, càng khóc càng thảm thiết hơn, ngón tay út tròn trịa chỉ kẻ đầu sỏ gây nên Ninh Diên mới vừa còn đứng kia, lại phát hiện Ninh Diên đã sớm không còn hình bóng.
Hàn Mạch ôm lấy con trai từ trong ngực Hàn Mỹ Úy, nói với cô: "Không có việc gì không có việc gì, ăn phải ớt thôi mà, nam tử hán gặp chút chuyện này mà khóc, thật mất thể diện, con giống với mẹ con không có tiền đồ gì cả."
Hàn Mỹ Úy vừa nghe đã không vui: "Em không có tiền đồ gì?"
Hàn Mạch vội vàng qua loa: "Em xem em kìa, còn không phải nhỏ mọn nữa, ý của anh là em rất đáng yêu. Có phải hay không con trai? Mẹ có đáng yêu hay không?"
Hàn Mỹ Úy bị miệng lưỡi trơn tru của anh dụ dỗ liền cười, nhéo hông anh một cái, cô vào phòng bếp nấu cơm, Hàn Mạch ôm tiểu bảo bảo đi quanh phòng khác, từ từ dỗ dành.
Thẩm Tây Kha liếc nhìn quả ớt trên mặt đất, híp mắt, đi tới trong phòng bên trong, đưa chân nhẹ nhàng đạp đạp cửa.
"Ninh... Diên... Con đi ra cho mẹ..." Thẩm Tây Kha cố ý kéo dài âm điệu, ở phía sau cánh của Ninh Diên bị dọa sợ liền rụt cổ, ra sức lắc đầu:
"Mẹ, quả ớt không phải là do con cho tiểu bảo bảo ăn!"
"Không đánh đã khai đúng không? Nếu con không mở cửa thì mẹ tự đi vào nhé!" Thẩm Tây Kha đè nén lửa giận ra tối hậu thư.
Ninh Tùng Phong đi tới, đưa tay ngăn cản động tác muốn mở cửa của bà xã, nói: "Em đừng hù dọa con..."
Ninh Diên vểnh lỗ tai nghe giọng ba ngoài cửa, tâm tình nới lỏng, la lên: "Ba cứu mạng! Thật sự con không có cho tiểu bảo bảo ăn ớt!"
"Con còn chối phải hay không?" Thẩm Tây Kha tính khí nóng lên, Ninh Tùng Phong ngăn tay cô, lại thấy bên cạnh không có ai, liền ấn đầu Thẩm Tây Kha vào trong ngực.
"Em đừng tức giận,để anh dạy dỗ con, được chứ?"
Thẩm Tây Kha thở dài một hơi, tất cả tức giận cũng bị cái ôm của ông xã khắc chế, đẩy anh ra, trừng mắt liếc nhìn phòng Ninh Diên đang ở trong, xoay người vào phòng bếp phụ giúp Hàn Mỹ Úy nấu cơm.
Hàn Mạch ôm con trai đi quanh trong phòng khách, không ngừng vỗ lưng con trai dỗ tiểu bảo bảo nín khóc, nhưng khi vào cửa đến giờ, tiểu bảo bảo vẫn không ngừng khóc.
Chút kiên nhẫn còn lại của Hàn Mạch cũng bị mài mòn, tóm lấy cái mũi nhỏ của con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con trai, con không phải là đàn ông con trai sao? Ăn phải ớt mà bị dọa thành như vậy! Con còn khóc nữa! Ba sẽ cho con và Ninh Diên học cùng một nhà trẻ nhé!"
Thật bất ngờ, tiểu bảo bảo hình như nghe hiểu lời của ba, thút tha thút thít hít hít nước mũi, cũng không khóc nữa.
Ôi!
Hàn Mạch cảm thấy ngạc nhiên, dở khóc dở cười nhìn con trai, hỏi "Thì ra con sợ Ninh Diên như vậy?"
Tiểu bảo bảo hai mắt đẫm lệ nhìn ba, hắn biết hắn và ba giống nhau ở đôi môi mỏng.
"Sao con không ba chút nào?" Hàn Mạch nhìn con trai, bắt đầu cuộc nói chuyện giữa hai người đà ông.
"So ra Ninh Diên chỉ lớn hơn con một tuổi thôi, lại là con gái, con không còn là đứa trẻ một hai tuổi nữa, con đã ba tuổi rồi! Cô ấy khi dễ con, sẽ không khi dễ lại sao?"
Tiểu bảo bảo bĩu môi, nước mắt trong vành mắt đảo đảo chuyển chuyển. Thấy vậy Hàn Mạch liền nói: "Không được, ba phải thương lượng với mẹ con một chút, về sau sẽ không gọi con theo nhũ danh được, nếu không lớn lên sẽ không có tiền đồ giống mẹ con, sẽ bị con gái khi dễ."
Bên này Ninh Tùng Phong gõ cửa, phía sau cửa là đôi mắt nhỏ, cảnh giác hỏi: "Là ba sao?"
"Là ba." Ninh Tùng Phong cuối thấp người, giống như ám hiệu, dịu dàng nói.
"Mẹ không có ở bên cạnh basao?"
"Không có, yên tâm đi."
Cửa được hé mở, Ninh Diên xác nhận chỉ có một mình ba, mới mở ra ra, đợi ba vào cửa, lại đem cửa đã mở đóng lại.
Ninh Diên vừa thấy được ba, liền đưa tay muốn ôm, Ninh Tùng Phong một tay ôm đi lên, ngồi trên ghế đàn Piano, hỏi
"Vừa rồi, con nói xạo phải không?"
"Dạ." Ninh Diên xoay tròn, gật đầu một cái.
"Vậy mẹ con nói đúng hả?"
"Con sợ mẹ, mẹ híp mắt rất dọa người."
"Nhưng mà ba cảm thấy rất đẹp?" Ninh Tùng Phong véo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô nói.
"Ba, con là do mẹ nhặt từ đống rác phải không? Không phải mẹ sinh con ra?"
"Ba có thể làm chứng, con thật sự là do mẹ sinh ra." Ninh Tùng Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Thật sao?"
"Thật, lúc mẹ con sinh con, ba ở ngay bên cạnh, mẹ con vì sinh con, chịu thật nhiều đau đớn, lúc ấy ba cũng bị dọa sợ, nhưng mẹ con có thể nhịn được, rất kiên cường, có thể sinh ra con khỏe mạnh xinh đẹp chào đời."
"Nhưng mẹ luôn là dạy dỗ con..."
"Ba cũng dạy dỗ con vậy" Ninh Tùng Phong hỏi.
"Không có, ba chưa bao giờ hung dữ với con."
" Hàn thúc thúc cũng không hung dữ với tiểu bảo bảo"
"Hung dữ."
"Cái này đúng rồi, con là con gái, tiểu bảo bảo là con trai, con trai thường được ba dạy dỗ, con gái thường được mẹ dạy dỗ, đây là quy luật."
"Oh..." Ninh Diên hình như đã hiểu ra cái gì đó, mà lại giống như không hiểu: "Mà con thích chơi với tiểu bảo bảo, hắn rất dễ thương, con muốn ôm cậu ta một cái, nhưng hắn không cho con ôm."
Ninh Tùng Phong nói: "Con hung dữ như vậy, làm sao tiểu bảo bảo cho con ôm được?"
"Nhưng mẹ cũng rất hung dữ, sao mẹ ba lại cho mẹ ôm ba?"
Ninh Tùng Phong khóe miệng rụt rụt, cười khan hai tiếng: "Không giống nhau..."
"Không giống với nhau ở đâu chứ sao..."
Đôi khi lời nói của người lớn một chút thuyết phục cũng không có.
"Bởi vì ba và mẹ là vợ chồng, con và tiểu bảo bảo không phải vậy."
"Lỡ sau này chúng ta cũng là vợ chồng thì sao?"
Ninh Tùng Phong nghiêm sắc mặt: "Ninh Diên, con phải biết dè dặt."
"Dè dặt là một thứ gì? Là đồ dùng an canh được sao?"
"Đồ dùng để ăn canh là thìa."
"Vậy dè dặt là một thứ gì? Tại sao ‘ dè dặt ’ không để cho con và tiểu bảo bảo là vợ chồng được?"
"Con nghĩ con và tiểu bảo bảo có thể trở thành vợ chồng? Vậy con có biết tiểu bảo bảo tên gì không?"
"Con đương nhiên biết! Cậu ta tên là Hàn Úy Lâm! Hàn Mạch, Hàn Mỹ Úy, trời mưa của rừng cây là lâm."
Tác giả có lời muốn nói:
Bị manh đã tới chưa? Còn phải xem sao? Ngày mai còn có a ~ vậy thì nhắn lại vẩy hoa đi ╮(╯▽╰)╭
Sauk hi tiểu bảo bảo ra đời, vì còn nhỏ nên da mịn thịt mềm, mọi người liền quên cái đại danh lạnh như băng, biệt danh này đến từ ba của bé.
"Tiểu bảo bảo! Bò theo hướng này!" Một bé gái chừng bốn tuổi ngồi trên sàn nhà, dùng một trái ớt dụ dỗ tiểu bảo bảo.
Tiểu bảo bảo trông thấy quả màu đỏ này lắc lư ngay trước mắt, chảy nước miếng thân thể dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Cô bé so ra chỉ lớn hơn tiểu bảo bảo 1 tuổi nhưng xem ra thông minh và cao hơn một đoạn, quay đầu lại nhìn Hàn mỹ úy cười ngọt ngào nói: "Dì ơi, tiểu bảo bảo được con huấn luyện càng lúc càng nhanh!"
Hàn Mỹ Úy từ phòng bếp đi ta, căn bản không chú ý tới trái ớt trong tay cô bé, híp mắt cười, nụ cười bày với nụ cười của tiểu bảo bảo giống nhau như đúc: "Tốt tốt, tiểu Diên của chúng ta là tuyệt nhất rồi. Giúp dì trông coi tiểu bảo bảo, dì làm bánh bao thịt cho con ăn."
"Dạ! Nhưng dì ơi, " Ninh Diên tiếc nuối nói: "Mẹ con không cho con ăn ngọt đồ."
Hàn Mỹ Úy nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Không sao, từ chỗ ba mẹ của con đến đây còn có mất nửa tiếng, con len lén ăn, dì sẽ không nói cho ba mẹ con biết."
Ninh Diên như được đại xá, để xuống trái ớt xuống đứng lên ôm lấy chân Hàn Mỹ Úy, làm nũng: "Dì Hàn ơi, dì thật tốt, không thì dì làm mẹ của con đi, mẹ con luôn hung dữ với con."
Tiểu bảo bảo nhìn thấy Ninh Diên thả trái ớt xuống, liền bò càng nhanh thêm, đưa trái ớt vào miệng nhỏ làm chảy ra chuỗi nước miếng, trong ánh mắt lóng lánh ánh sáng thắng lợi.
Hàn Mạch đang đi ô-tô về nhà, đeo tai nghe bluetooth để nghe điện thoại của Ninh Tùng Phong và Thẩm Tây Kha.
"Anh, đến đâu rồi?"
Ninh Tùng Phong nói: "Hai anh chị trở về nhà một chuyến, lấy một ít đồ cắm trại, các vật dùng, cũng sắp tới nhà em rồi."
"Được, Mỹ Úy đem tiểu Diên trở về rồi, đang ở nhà em chơi!"
Thẩm Tây Kha vừa nghe, có chút bận tâm hỏi: "Tiểu Diên ở nhà em không gây chuyện chứ?"
Tiểu Diên giống hệt cô năm đó y như Tiểu Ma Đầu, gần đây càng bộc phát, quả thật khiến vợ chồng họ Ninh lao tâm.
Hàn Mạch bình tĩnh đáp: "Không có việc gì, tiểu Diên ở nhà chơi với tiểu bảo bảo rất tốt!"
...
Tiểu bảo bảo cầm trái ớt đỏ lên, hưng phấn chảy nước miếng chảy đầy đất, dùng răng cắn trái ớt nhọn một cái, miệng nhai.
"?" Hình như có chỗ nào không đúng!
Vị cay do đầu lưỡi truyền đến vị giác, cuối cùng truyền khắp cả thần kinh! Tiểu bảo bảo từ cổ đến mặt trong nháy mắt giống như là sắt thép bị thiêu đỏ, lỗ mũi bắt đầu bốc lên khí nóng.
"Oa!" một tiếng, tiểu bảo bảo vừa phun miếng ớt ra ngoài, vừa lớn tiếng khóc!
Hàn Mỹ Úy và Ninh Diên bên này đang thích thú trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm, vừa nghe đến tiếng khóc, vội vàng đi tới phòng khách, vừa nhìn, xung quanh con trai phun đầy thức ăn, bên chân còn nửa quả ớt đỏ, đang giương răng nhỏ đưa tay muốn được ôm.
"Tiểu bảo bảo! Làm sao con lại ăn ớt! Mau ói mau ói!"
Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ quát to một tiếng! Đem không có tiền đồ đem Hàn Úy Lâm ôm vào trong ngực, lo lắng dỗ dành.
Ninh Diên thấy thế vội vàng lấy một ly trước trong bình đưa cho Hàn mỹ úy: "Dì Hàn ơi, nước nè dì!"
Hàn Mỹ Úy lúc này mới nghĩ đến chuyện uống nước, cảm kích nhìn Ninh Diên một cái, nhanh chóng đem nước tiểu bảo bảo uống!
Có tiếng gõ cửa, Ninh Diên vội vàng đứng lên đem thân thể tròn vo đi mở cửa, mở cửa, Hàn Mạch thúc thúc và ba mẹ đang ngoài cửa, Ninh Diên vừa nhìn thấy Thẩm Tây Kha, lập tức chột dạ chạy vào trong phòng đóng cửa lại.
Hàn Mạch nghe tiếng khóc cả giày cũng không cởi, vội vàng đem bao lớn bao nhỏ ny lon ném qua một bên, giày da giẫm ở trên sàn nhà phát ra âm thanh vang dội.
"Tại sao khóc?"
Hàn Mỹ Úy thấy Thẩm Tây Kha và Ninh Tùng Phong đi vào, lên tiếng chào, xoay người lại nói với Hàn Mạch: "Tiểu bảo bảo ăn phải ớt..."
"Oa!" Tiểu bảo bảo thấy ba về, càng khóc càng thảm thiết hơn, ngón tay út tròn trịa chỉ kẻ đầu sỏ gây nên Ninh Diên mới vừa còn đứng kia, lại phát hiện Ninh Diên đã sớm không còn hình bóng.
Hàn Mạch ôm lấy con trai từ trong ngực Hàn Mỹ Úy, nói với cô: "Không có việc gì không có việc gì, ăn phải ớt thôi mà, nam tử hán gặp chút chuyện này mà khóc, thật mất thể diện, con giống với mẹ con không có tiền đồ gì cả."
Hàn Mỹ Úy vừa nghe đã không vui: "Em không có tiền đồ gì?"
Hàn Mạch vội vàng qua loa: "Em xem em kìa, còn không phải nhỏ mọn nữa, ý của anh là em rất đáng yêu. Có phải hay không con trai? Mẹ có đáng yêu hay không?"
Hàn Mỹ Úy bị miệng lưỡi trơn tru của anh dụ dỗ liền cười, nhéo hông anh một cái, cô vào phòng bếp nấu cơm, Hàn Mạch ôm tiểu bảo bảo đi quanh phòng khác, từ từ dỗ dành.
Thẩm Tây Kha liếc nhìn quả ớt trên mặt đất, híp mắt, đi tới trong phòng bên trong, đưa chân nhẹ nhàng đạp đạp cửa.
"Ninh... Diên... Con đi ra cho mẹ..." Thẩm Tây Kha cố ý kéo dài âm điệu, ở phía sau cánh của Ninh Diên bị dọa sợ liền rụt cổ, ra sức lắc đầu:
"Mẹ, quả ớt không phải là do con cho tiểu bảo bảo ăn!"
"Không đánh đã khai đúng không? Nếu con không mở cửa thì mẹ tự đi vào nhé!" Thẩm Tây Kha đè nén lửa giận ra tối hậu thư.
Ninh Tùng Phong đi tới, đưa tay ngăn cản động tác muốn mở cửa của bà xã, nói: "Em đừng hù dọa con..."
Ninh Diên vểnh lỗ tai nghe giọng ba ngoài cửa, tâm tình nới lỏng, la lên: "Ba cứu mạng! Thật sự con không có cho tiểu bảo bảo ăn ớt!"
"Con còn chối phải hay không?" Thẩm Tây Kha tính khí nóng lên, Ninh Tùng Phong ngăn tay cô, lại thấy bên cạnh không có ai, liền ấn đầu Thẩm Tây Kha vào trong ngực.
"Em đừng tức giận,để anh dạy dỗ con, được chứ?"
Thẩm Tây Kha thở dài một hơi, tất cả tức giận cũng bị cái ôm của ông xã khắc chế, đẩy anh ra, trừng mắt liếc nhìn phòng Ninh Diên đang ở trong, xoay người vào phòng bếp phụ giúp Hàn Mỹ Úy nấu cơm.
Hàn Mạch ôm con trai đi quanh trong phòng khách, không ngừng vỗ lưng con trai dỗ tiểu bảo bảo nín khóc, nhưng khi vào cửa đến giờ, tiểu bảo bảo vẫn không ngừng khóc.
Chút kiên nhẫn còn lại của Hàn Mạch cũng bị mài mòn, tóm lấy cái mũi nhỏ của con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con trai, con không phải là đàn ông con trai sao? Ăn phải ớt mà bị dọa thành như vậy! Con còn khóc nữa! Ba sẽ cho con và Ninh Diên học cùng một nhà trẻ nhé!"
Thật bất ngờ, tiểu bảo bảo hình như nghe hiểu lời của ba, thút tha thút thít hít hít nước mũi, cũng không khóc nữa.
Ôi!
Hàn Mạch cảm thấy ngạc nhiên, dở khóc dở cười nhìn con trai, hỏi "Thì ra con sợ Ninh Diên như vậy?"
Tiểu bảo bảo hai mắt đẫm lệ nhìn ba, hắn biết hắn và ba giống nhau ở đôi môi mỏng.
"Sao con không ba chút nào?" Hàn Mạch nhìn con trai, bắt đầu cuộc nói chuyện giữa hai người đà ông.
"So ra Ninh Diên chỉ lớn hơn con một tuổi thôi, lại là con gái, con không còn là đứa trẻ một hai tuổi nữa, con đã ba tuổi rồi! Cô ấy khi dễ con, sẽ không khi dễ lại sao?"
Tiểu bảo bảo bĩu môi, nước mắt trong vành mắt đảo đảo chuyển chuyển. Thấy vậy Hàn Mạch liền nói: "Không được, ba phải thương lượng với mẹ con một chút, về sau sẽ không gọi con theo nhũ danh được, nếu không lớn lên sẽ không có tiền đồ giống mẹ con, sẽ bị con gái khi dễ."
Bên này Ninh Tùng Phong gõ cửa, phía sau cửa là đôi mắt nhỏ, cảnh giác hỏi: "Là ba sao?"
"Là ba." Ninh Tùng Phong cuối thấp người, giống như ám hiệu, dịu dàng nói.
"Mẹ không có ở bên cạnh basao?"
"Không có, yên tâm đi."
Cửa được hé mở, Ninh Diên xác nhận chỉ có một mình ba, mới mở ra ra, đợi ba vào cửa, lại đem cửa đã mở đóng lại.
Ninh Diên vừa thấy được ba, liền đưa tay muốn ôm, Ninh Tùng Phong một tay ôm đi lên, ngồi trên ghế đàn Piano, hỏi
"Vừa rồi, con nói xạo phải không?"
"Dạ." Ninh Diên xoay tròn, gật đầu một cái.
"Vậy mẹ con nói đúng hả?"
"Con sợ mẹ, mẹ híp mắt rất dọa người."
"Nhưng mà ba cảm thấy rất đẹp?" Ninh Tùng Phong véo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô nói.
"Ba, con là do mẹ nhặt từ đống rác phải không? Không phải mẹ sinh con ra?"
"Ba có thể làm chứng, con thật sự là do mẹ sinh ra." Ninh Tùng Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Thật sao?"
"Thật, lúc mẹ con sinh con, ba ở ngay bên cạnh, mẹ con vì sinh con, chịu thật nhiều đau đớn, lúc ấy ba cũng bị dọa sợ, nhưng mẹ con có thể nhịn được, rất kiên cường, có thể sinh ra con khỏe mạnh xinh đẹp chào đời."
"Nhưng mẹ luôn là dạy dỗ con..."
"Ba cũng dạy dỗ con vậy" Ninh Tùng Phong hỏi.
"Không có, ba chưa bao giờ hung dữ với con."
" Hàn thúc thúc cũng không hung dữ với tiểu bảo bảo"
"Hung dữ."
"Cái này đúng rồi, con là con gái, tiểu bảo bảo là con trai, con trai thường được ba dạy dỗ, con gái thường được mẹ dạy dỗ, đây là quy luật."
"Oh..." Ninh Diên hình như đã hiểu ra cái gì đó, mà lại giống như không hiểu: "Mà con thích chơi với tiểu bảo bảo, hắn rất dễ thương, con muốn ôm cậu ta một cái, nhưng hắn không cho con ôm."
Ninh Tùng Phong nói: "Con hung dữ như vậy, làm sao tiểu bảo bảo cho con ôm được?"
"Nhưng mẹ cũng rất hung dữ, sao mẹ ba lại cho mẹ ôm ba?"
Ninh Tùng Phong khóe miệng rụt rụt, cười khan hai tiếng: "Không giống nhau..."
"Không giống với nhau ở đâu chứ sao..."
Đôi khi lời nói của người lớn một chút thuyết phục cũng không có.
"Bởi vì ba và mẹ là vợ chồng, con và tiểu bảo bảo không phải vậy."
"Lỡ sau này chúng ta cũng là vợ chồng thì sao?"
Ninh Tùng Phong nghiêm sắc mặt: "Ninh Diên, con phải biết dè dặt."
"Dè dặt là một thứ gì? Là đồ dùng an canh được sao?"
"Đồ dùng để ăn canh là thìa."
"Vậy dè dặt là một thứ gì? Tại sao ‘ dè dặt ’ không để cho con và tiểu bảo bảo là vợ chồng được?"
"Con nghĩ con và tiểu bảo bảo có thể trở thành vợ chồng? Vậy con có biết tiểu bảo bảo tên gì không?"
"Con đương nhiên biết! Cậu ta tên là Hàn Úy Lâm! Hàn Mạch, Hàn Mỹ Úy, trời mưa của rừng cây là lâm."
Tác giả có lời muốn nói:
Bị manh đã tới chưa? Còn phải xem sao? Ngày mai còn có a ~ vậy thì nhắn lại vẩy hoa đi ╮(╯▽╰)╭
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook