Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
-
Chương 33: Thiệt giả khó phân
"Em chỉ cho anh?" Hàn Mỹ Úy cúi đầu cười lạnh một tiếng, lại đứng lên, chợt ngẩng đầu lên chống lại mắt của anh, "Hàn đại thiếu gia anh mà cũng cần phụ nữ dạy cho anh sao?"
"Em có ý gì?" Hàn Mạch khó hiểu nhìn cô. Người phụ nữ này luôn luôn thể hiện bộ dạng ngây ngô khờ dại, nhưng sao bây giờ vẻ mặt lại đột nhiên nhiều phức tạp như vậy?
Hàn Mỹ Úy có thật nhiều lới muốn nói, lại bị cảm xúc tức giận làm cho ngột ngạt khó thở. Phụ nữ có thai đều rất nhạy cảm, cơ thể thoáng tức giận một chút sẽ cảm thấy khó chịu, Hàn Mỹ Úy có chút gấp rút, liền đỡ eo ngồi xuống, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
"Em không có ý gì, em chỉ biết, em không có sai." Cô kiên định nhìn quyển sách trên bàn, nghiêng đầu ngó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Mạch giận đến gân xanh cũng nổi lên trên trán, tức giận dùng giày da đạp một cái cái bàn gỗ bên cạnh, điều chỉnh hơi thở đang tức giận và cố gắng bình tĩnh nói chuyện với cô.
"Anh biết, có thể gần đây anh không có thời gian ở cùng em, em sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng em phải biết anh theo đuổi em mấy tháng trời ở vùng quê đó anh mất bao nhiêu gian hàng? Hiện tại anh đang sứt đầu mẻ trán vì sao em không thể hiểu cho anh?"
Đúng, có vấn đề tâm tình cần phải bình tĩnh để khai thông, dù sao cô ấy phải làm mẹ, bình thường không thể cắt câu lấy nghĩa.
Hàn Mỹ Úy nghe vậy, cúi đầu loay hoay ngón tay của mình, không tự tin nói: "Em đã từng nói, chúng ta không thích hợp. Nơi này, em không muốn ở lại."
So với bị Trần Hạo phản bội, người nhà không hiểu, ở vùng quê hoàn cảnh khắc nghiệt, nông thôn ác liệt hoàn cảnh, cô lại sợ gia đình của anh hơn, cô rất sợ, rất mềm yếu, không muốn chiến đấu, cũng không muốn bị giam cầm.
Một tay anh đỡ trán, tức giận đứng một bên vẫn không nhúc nhích, giống như đang hết sức chịu đựng, bỗng ngẩng đầu nhìn cô, trước sau như một cố chấp:
"Hàn Mỹ Úy, bản lãnh của em đâu? Em sợ đối mặt với cuộc sống mới, sợ đối mặt với người nhà của anh, gặp chuyện em liền quay lưng bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của người khác, rốt cuộc em muốn làm con rùa bao lâu?"
Gương mặt trắng xanh của Hàn Mỹ Úy liền đỏ lên! Giống như thắn lằn bị người ta dẫm đứt đuôi, một lòng bất ổn chạy trối chết, ngượng ngùng xấu hổ lúng túng toàn bộ hóa thành tên trong miệng bắn lén, cắn răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mắt!
"Hàn Mạch! Anh có bản lãnh? Đúng, em là con rùa, em là tiểu quỷ nhát gan, bây giờ em thậm chí không tin người bên cạnh, càng sẽ không tin tưởng tình cảm với anh! Cuộc sống của em vốn đơn giản tinh khiết rất hạnh phúc, là anh! Là anh tự biên tự diễn vừa ra kịch hay! Đường hoàng phá hủy cuộc sống của em, bây giờ còn ngồi ở chỗ này khoác lác vô sỉ lên án em yếu đuối? Anh. . ."
Hàn Mỹ Úy không có nói tiếp, chỉ là lỗ mũi đau xót, tâm tình liền không khống chế nổi, tất cả uất ức cùng lo lắng giống như lũ bất ngờ bộc phát ra, khiến cho cô khóc không thành tiếng.
Hàn Mạch, anh có biết mấy ngày qua em sống thế nào sao? Anh không biết. Mỗi ngày sau khi tỉnh dậy chuyện em làm đầu tiên là tới bên cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn xuống xem xe của anh có dưới lầu hay không. Em tự an ủi mình, nói không chừng anh đang trên đường tới thăm em. Em trở nên khác thường nhạy cảm và lệ thuộc, điều này làm cho em sợ, không thể không dùng thời gian học tập để giết thời gian, cho mình có lý do không lệ thuộc.
Cô tức giận đến nỗi không kịp thở, hoàn toàn mất khống chế cảm xúc, nước mắt đã rơi xuống thành hàng, Hàn Mạch thấy thế kinh ngạc động lòng, anh chưa từng thấy một Hàn Mỹ Úy tràn đầy gai góc đề phòng như thế, khiến anh lòng đau và hốt hoảng.
"Đừng. . ." Mặt Hàn Mạch nhăn nhó, đưa tay muốn giúp cô lau nước mắt, lại bị cô hung hăng đẩy tay ra.
"Em nên cám ơn anh mới đúng, nếu không nhờ kế hoạch hoàn mỹ của anh, làm sao có thể dò xét ra Trần Hạo bạc tình? Em thật sự cũng không biết anh xem trọng em cái gì, anh xem, " Hàn Mỹ Úy buông tay ra, cố làm ra vẻ tự nhiên, cảm xúc đọng lại rất lâu đã sớm tan vỡ: "Hiện tại em không có gì cả, ngoài việc suy nghĩ về huyết mạch nhà anh, cái gì em cũng không có!"
Cuộc sống của người có tiền cô thật sự không quen, mẹ chồng tương lai từ trên cao nhìn xuống khiến cô lo lắng. Cô không biết tiếp theo cuộc sống như thế nào đang chờ cô, con đướng phía trước là một mảng sương mù.
Anh im lặng một lát, lại trầm giọng nói: "Nhưng. . . tình cảm anh đối với em, là thật."
"Thật sao?" Hàn Mỹ Úy không xác định, cô lắc đầu một cái, giọt nước mắt trên mặt văng đi.
"Anh sẽ cho em một cơ hội, không cần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh." Anh u ám cuối cùng đưa ra tối hậu thư.
Hàn Mỹ Úy không còn khống chế được cảm xúc, quật cường ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, đơn giản chỉ muốn cho mình phát tiết một lần, lời nói càng hung ác, thái độ của anh càng lạnh, trong lòng của Hàn Mỹ Úy càng vui vẻ.
"Tôi có nói tôi yêu anh sao?" Cô đùa cợt nhìn anh, lui về phía sau một bước, nói: "Tôi không yêu anh...anh có tư cách gì khống chế tôi yêu anh!"
Hàn Mạch nổi giận! Cầm quyển sách trên bàn giơ lên trước mắt cô, dùng tay xé ra, quyển sách liền thành hai nửa! Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn những mảnh nhỏ của quyển sách còn vương trong không khí, trong mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Một tấm hình cũ bị xé theo cuốn sách bay tán loạn trên mặt đất, bể bộ sách tán lạc đến trên đất, là ảnh của bảo bảo lúc trước Hàn Mỹ Úy kẹp vào trong sách. Một nửa tấm hình rơi xuống bên chân Hàn Mỹ Úy, cô khom người tay run run nhặt lên, góc bên cạnh là một nữa khuôn mặt đứa bé bị xé ra, cùng một dòng chữ của cô ghi: bảo bối của mẹ, tiểu da thịt.
Trong mắt Hàn Mỹ Úy hận không thể phun ra lửa, thất vọng nhìn anh, xoay người chạy đi, đóng sầm cửa lại!
Hàn Mạch bị tiếng đóng sầm cửa làm kinh sợ, sửng sốt một hồi lâu, thân hình cao lớn giống như dãy núi đồ sộ đổ ầm xuống, chán nản ngồi xổm xuống, nhặt tầm hình vỡ vụn trên đất lên, trên hình là Hàn Mỹ Úy tươi cười vô tư, đơn thuần nhưng rất đẹp.
Hàn Mạch ngồi sững trên đất, mệt mỏi ôm trán, trong đầu đều là tiếng của cô.
"Cái người này cá dán vỏ cây khốn kiếp! Anh buông tay!"
"Tôi đào mộ tổ tiên nhà anh hay sao àm anh cứ đi theo tôi! Cái người không bằng cầm thú này!"
"Quên nói, bộ dạng anh cưỡi xe máy rất đẹp trai!"
"Hàn Mạch. . . Tôi sợ. . ."
"Người đàn ông của tôi! Anh ta là người đàn ông của tôi!"
"Hàn Mạch! Tôi muốn ăn thịt!"
"Hàn Mạch! Tôi mang thai con của ngươi, cái người khốn nạn này. . ."
"Tôi cũng nghĩ có chút bản lĩnh, nhưng vì cái gì các người cũng khi dễ tôi. . ."
Bên trong phòng lẳng lặng, lần đầu tiên, Hàn Mạch hoài nghi thủ đoạn của minh, thật sự mình làm sai sao? Vì muốn được mà cưỡng cầu, có phải như vậy thật sự rất ngu không?
Nhưng bây giờ làm thế nào, anh yêu em nhiều như vậy, Hàn Mỹ Úy.
. . .
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cặp mắt đen sì của Tô Đỉnh dòm vào, vừa thấy dáng vẻ nhếch nhác của Hàn Mạch, liền vô cùng lo lắng kêu một tiếng. . .
"Hàn Mạch. . . ?"
"Cút." Giọng cảnh cáo không cao không thấp, khiến cho Tô Đỉnh đang vui sướng nhận ra có chuyện không ổn.
"Mỹ Úy đâu?"
"Cút!" Tiếng rống như thiên lôi gầm rung động cả gian phòng, Tô Đỉnh bị dọa sợ giật mình liền khép cửa lại, cũng không dám hỏi câu nào nữa. Vỗ ngực tựa vào tường.
Cho đến tối, trong phòng bệnh đèn cũng không mở, Tô Đỉnh ngồi ở ngoài phòng bệnh canh chừng, mà còn suy nghĩ những ý nghĩ của riêng mình. Ước chừng khoảng hơn một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, Tô Đỉnh vội vàng đứng lên, quăng cho người trong phòng mới ra một ánh mắt ân cần.
"Cậu ra rồi?" Tô Đỉnh kinh ngạc nhìn người đàn ông quần áo chỉnh tề trước mắt, trên mặt của anh không hề có dấu hiệu vừa mới giận dữ, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
"Ừ, muộn rồi tôi phải về công ty." Anh dịu dàng trả lời, làm cho Tô Đỉnh không rét mà run.
Thật quỷ dị. . . Đối với hiểu biết nhiều năm qua của Tô Đỉnh về Hàn Mạch, bộ dạng này của anh, là thật sự rất tức giận.
"Tôi giúp cậu đi tìm cô ấy, dù sao cũng chỉ ầm ĩ một chút mà thôi." Tô Đỉnh nói.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, trên mặt không tìm ra được dấu hiệu tức giận hoặc lo lắng nào, anh dùng đầu ngón tay sửa sang lại âu phục lộ ra ống tay áo, thản nhiên nói:
"Tùy ý." Dứt lời cũng không quay đầu lại rời đi.
Tô Đỉnh len lén le lưỡi với bóng lưng kỳ cục kia, lấy điện thoại ra bấm số của Hàn Mỹ Úy, nhỏ giọng nói:
"Mỹ Úy, ngoan ngoãn đợi ở đó, tớ đang đến!"
58.
"Ai!" Đoạn băng ngồi ở trên giường ngẩn người, không biết đã than thở mấy lần trong tối nay rồi. Ông chồng Tịch Sùng Hoa vén chăn lên nằm xuống giường, lấy mắt kính xuống nói: "Được rồi được rồi. Đã bao lâu rồi chưa thấy em buồn như vậy, chỉ còn chưa chổng mông lên trời thành hình chữ Bát (八) mà lo chuyện mù quáng."
"Lão Tịch, anh thật không nhìn thấy con bé kia giống hồ ly à, bây giờ nghĩ lại em càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, anh nói xem con trai chúng ta bình thường là một đứa thông minh, sao lại bị nó mê hoặc vậy?"
"Con trai lớn rồi, có thể kiếm tiền, nó không đòi em mua nhà cho, cũng không để cho em bỏ tiền làm đám cưới, nó muốn cưới ai, em quản được sao, hả?"
"Em là mẹ nó, sao có thể trơ mắt nhìn con trai mình thua thiệt?"
"Em nha, cứ như vậy, con dâu khôn khéo một chút em sợ con trai mình thua thiệt, ngây ngô một chút em lại chê người ta không cùng đẳng cấp, thật không hiểu nổi em."
Đoạn Băng xoay chuyển lời nói: "Em chê ai không cùng đẳng cấp lần nào?"
"Tô Đỉnh kìa, trước giờ anh vẫn cho là nó và con trai mình là một đôi, bây giờ nhìn lại hai đứa nó hoàn toàn không phải đùa. Lúc trước em vẫn luôn lo lắng Tô Đỉnh quấn con trai mình, hừ, bây giờ người đến càng dây dưa khó hơn."
Đoạn Băng vừa nghe, lập tức ngồi dậy: "Anh nói là Tô Đỉnh và Tịch Không trước kia có qua lại?"
Tịch Sùng Hoa nói: "Qua lại hay không thì anh không biết, anh nghe con trai nói với anh là tìm việc làm cho Tô Đỉnh, với con bé nó rất để ý, em cũng biết trước giờ nó đều không tiếp xúc với cô gái nào, chỉ có tốt với Tô Đỉnh."
Đoạn Băng suy nghĩ một lát nói: "Em cảm thấy nó và Tô Đỉnh có chút không hợp, nhưng con bé Tô Đỉnh là người thật thà đàng hoàng, chỉ là tướng mạo và gia thế. . ."
"Có tướng mạo tốt gia thế cũng tốt, không phải là con dâu tốt đã đến rồi sao?"
"Em không cần! Người nào yêu thích chứ! Cô gái này em kiên quyết không đồng ý!" Vẻ mặt Đoạn Băng ghét bỏ.
"Vậy anh hỏi em, Tịch Không chừng tuổi này, lấy vợ vì cái gì?"
"Kết hôn! Chăm sóc nó!"
"Nghe Tịch Không nói cô gái kia là cái gì đó khắc con trai, là định cả đời không có con, hơn nữa em cảm thấy mình có thể chăm sóc con trai mình?"
". . ." Đoạn Băng lần nữa lâm vào im lặng, cảm giác tình thế hết sức nghiêm trọng. Không phải bà làm cha mẹ nhất định can thiệp hôn sự của bọn nhỏ, thật sự là chuyện nhân duyên này quá đông đáng tin, đổi lại người mẹ nào, cũng tuyệt đối không cho con trai mình tìm một người con gái như vậy.
"Không được, Lão Tịch, ngày mai em phải nói chuyện với con tria một chút, chuyện này em nhất định phải quản!"
"Em có ý gì?" Hàn Mạch khó hiểu nhìn cô. Người phụ nữ này luôn luôn thể hiện bộ dạng ngây ngô khờ dại, nhưng sao bây giờ vẻ mặt lại đột nhiên nhiều phức tạp như vậy?
Hàn Mỹ Úy có thật nhiều lới muốn nói, lại bị cảm xúc tức giận làm cho ngột ngạt khó thở. Phụ nữ có thai đều rất nhạy cảm, cơ thể thoáng tức giận một chút sẽ cảm thấy khó chịu, Hàn Mỹ Úy có chút gấp rút, liền đỡ eo ngồi xuống, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
"Em không có ý gì, em chỉ biết, em không có sai." Cô kiên định nhìn quyển sách trên bàn, nghiêng đầu ngó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Mạch giận đến gân xanh cũng nổi lên trên trán, tức giận dùng giày da đạp một cái cái bàn gỗ bên cạnh, điều chỉnh hơi thở đang tức giận và cố gắng bình tĩnh nói chuyện với cô.
"Anh biết, có thể gần đây anh không có thời gian ở cùng em, em sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng em phải biết anh theo đuổi em mấy tháng trời ở vùng quê đó anh mất bao nhiêu gian hàng? Hiện tại anh đang sứt đầu mẻ trán vì sao em không thể hiểu cho anh?"
Đúng, có vấn đề tâm tình cần phải bình tĩnh để khai thông, dù sao cô ấy phải làm mẹ, bình thường không thể cắt câu lấy nghĩa.
Hàn Mỹ Úy nghe vậy, cúi đầu loay hoay ngón tay của mình, không tự tin nói: "Em đã từng nói, chúng ta không thích hợp. Nơi này, em không muốn ở lại."
So với bị Trần Hạo phản bội, người nhà không hiểu, ở vùng quê hoàn cảnh khắc nghiệt, nông thôn ác liệt hoàn cảnh, cô lại sợ gia đình của anh hơn, cô rất sợ, rất mềm yếu, không muốn chiến đấu, cũng không muốn bị giam cầm.
Một tay anh đỡ trán, tức giận đứng một bên vẫn không nhúc nhích, giống như đang hết sức chịu đựng, bỗng ngẩng đầu nhìn cô, trước sau như một cố chấp:
"Hàn Mỹ Úy, bản lãnh của em đâu? Em sợ đối mặt với cuộc sống mới, sợ đối mặt với người nhà của anh, gặp chuyện em liền quay lưng bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của người khác, rốt cuộc em muốn làm con rùa bao lâu?"
Gương mặt trắng xanh của Hàn Mỹ Úy liền đỏ lên! Giống như thắn lằn bị người ta dẫm đứt đuôi, một lòng bất ổn chạy trối chết, ngượng ngùng xấu hổ lúng túng toàn bộ hóa thành tên trong miệng bắn lén, cắn răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mắt!
"Hàn Mạch! Anh có bản lãnh? Đúng, em là con rùa, em là tiểu quỷ nhát gan, bây giờ em thậm chí không tin người bên cạnh, càng sẽ không tin tưởng tình cảm với anh! Cuộc sống của em vốn đơn giản tinh khiết rất hạnh phúc, là anh! Là anh tự biên tự diễn vừa ra kịch hay! Đường hoàng phá hủy cuộc sống của em, bây giờ còn ngồi ở chỗ này khoác lác vô sỉ lên án em yếu đuối? Anh. . ."
Hàn Mỹ Úy không có nói tiếp, chỉ là lỗ mũi đau xót, tâm tình liền không khống chế nổi, tất cả uất ức cùng lo lắng giống như lũ bất ngờ bộc phát ra, khiến cho cô khóc không thành tiếng.
Hàn Mạch, anh có biết mấy ngày qua em sống thế nào sao? Anh không biết. Mỗi ngày sau khi tỉnh dậy chuyện em làm đầu tiên là tới bên cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn xuống xem xe của anh có dưới lầu hay không. Em tự an ủi mình, nói không chừng anh đang trên đường tới thăm em. Em trở nên khác thường nhạy cảm và lệ thuộc, điều này làm cho em sợ, không thể không dùng thời gian học tập để giết thời gian, cho mình có lý do không lệ thuộc.
Cô tức giận đến nỗi không kịp thở, hoàn toàn mất khống chế cảm xúc, nước mắt đã rơi xuống thành hàng, Hàn Mạch thấy thế kinh ngạc động lòng, anh chưa từng thấy một Hàn Mỹ Úy tràn đầy gai góc đề phòng như thế, khiến anh lòng đau và hốt hoảng.
"Đừng. . ." Mặt Hàn Mạch nhăn nhó, đưa tay muốn giúp cô lau nước mắt, lại bị cô hung hăng đẩy tay ra.
"Em nên cám ơn anh mới đúng, nếu không nhờ kế hoạch hoàn mỹ của anh, làm sao có thể dò xét ra Trần Hạo bạc tình? Em thật sự cũng không biết anh xem trọng em cái gì, anh xem, " Hàn Mỹ Úy buông tay ra, cố làm ra vẻ tự nhiên, cảm xúc đọng lại rất lâu đã sớm tan vỡ: "Hiện tại em không có gì cả, ngoài việc suy nghĩ về huyết mạch nhà anh, cái gì em cũng không có!"
Cuộc sống của người có tiền cô thật sự không quen, mẹ chồng tương lai từ trên cao nhìn xuống khiến cô lo lắng. Cô không biết tiếp theo cuộc sống như thế nào đang chờ cô, con đướng phía trước là một mảng sương mù.
Anh im lặng một lát, lại trầm giọng nói: "Nhưng. . . tình cảm anh đối với em, là thật."
"Thật sao?" Hàn Mỹ Úy không xác định, cô lắc đầu một cái, giọt nước mắt trên mặt văng đi.
"Anh sẽ cho em một cơ hội, không cần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh." Anh u ám cuối cùng đưa ra tối hậu thư.
Hàn Mỹ Úy không còn khống chế được cảm xúc, quật cường ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, đơn giản chỉ muốn cho mình phát tiết một lần, lời nói càng hung ác, thái độ của anh càng lạnh, trong lòng của Hàn Mỹ Úy càng vui vẻ.
"Tôi có nói tôi yêu anh sao?" Cô đùa cợt nhìn anh, lui về phía sau một bước, nói: "Tôi không yêu anh...anh có tư cách gì khống chế tôi yêu anh!"
Hàn Mạch nổi giận! Cầm quyển sách trên bàn giơ lên trước mắt cô, dùng tay xé ra, quyển sách liền thành hai nửa! Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn những mảnh nhỏ của quyển sách còn vương trong không khí, trong mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Một tấm hình cũ bị xé theo cuốn sách bay tán loạn trên mặt đất, bể bộ sách tán lạc đến trên đất, là ảnh của bảo bảo lúc trước Hàn Mỹ Úy kẹp vào trong sách. Một nửa tấm hình rơi xuống bên chân Hàn Mỹ Úy, cô khom người tay run run nhặt lên, góc bên cạnh là một nữa khuôn mặt đứa bé bị xé ra, cùng một dòng chữ của cô ghi: bảo bối của mẹ, tiểu da thịt.
Trong mắt Hàn Mỹ Úy hận không thể phun ra lửa, thất vọng nhìn anh, xoay người chạy đi, đóng sầm cửa lại!
Hàn Mạch bị tiếng đóng sầm cửa làm kinh sợ, sửng sốt một hồi lâu, thân hình cao lớn giống như dãy núi đồ sộ đổ ầm xuống, chán nản ngồi xổm xuống, nhặt tầm hình vỡ vụn trên đất lên, trên hình là Hàn Mỹ Úy tươi cười vô tư, đơn thuần nhưng rất đẹp.
Hàn Mạch ngồi sững trên đất, mệt mỏi ôm trán, trong đầu đều là tiếng của cô.
"Cái người này cá dán vỏ cây khốn kiếp! Anh buông tay!"
"Tôi đào mộ tổ tiên nhà anh hay sao àm anh cứ đi theo tôi! Cái người không bằng cầm thú này!"
"Quên nói, bộ dạng anh cưỡi xe máy rất đẹp trai!"
"Hàn Mạch. . . Tôi sợ. . ."
"Người đàn ông của tôi! Anh ta là người đàn ông của tôi!"
"Hàn Mạch! Tôi muốn ăn thịt!"
"Hàn Mạch! Tôi mang thai con của ngươi, cái người khốn nạn này. . ."
"Tôi cũng nghĩ có chút bản lĩnh, nhưng vì cái gì các người cũng khi dễ tôi. . ."
Bên trong phòng lẳng lặng, lần đầu tiên, Hàn Mạch hoài nghi thủ đoạn của minh, thật sự mình làm sai sao? Vì muốn được mà cưỡng cầu, có phải như vậy thật sự rất ngu không?
Nhưng bây giờ làm thế nào, anh yêu em nhiều như vậy, Hàn Mỹ Úy.
. . .
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cặp mắt đen sì của Tô Đỉnh dòm vào, vừa thấy dáng vẻ nhếch nhác của Hàn Mạch, liền vô cùng lo lắng kêu một tiếng. . .
"Hàn Mạch. . . ?"
"Cút." Giọng cảnh cáo không cao không thấp, khiến cho Tô Đỉnh đang vui sướng nhận ra có chuyện không ổn.
"Mỹ Úy đâu?"
"Cút!" Tiếng rống như thiên lôi gầm rung động cả gian phòng, Tô Đỉnh bị dọa sợ giật mình liền khép cửa lại, cũng không dám hỏi câu nào nữa. Vỗ ngực tựa vào tường.
Cho đến tối, trong phòng bệnh đèn cũng không mở, Tô Đỉnh ngồi ở ngoài phòng bệnh canh chừng, mà còn suy nghĩ những ý nghĩ của riêng mình. Ước chừng khoảng hơn một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, Tô Đỉnh vội vàng đứng lên, quăng cho người trong phòng mới ra một ánh mắt ân cần.
"Cậu ra rồi?" Tô Đỉnh kinh ngạc nhìn người đàn ông quần áo chỉnh tề trước mắt, trên mặt của anh không hề có dấu hiệu vừa mới giận dữ, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
"Ừ, muộn rồi tôi phải về công ty." Anh dịu dàng trả lời, làm cho Tô Đỉnh không rét mà run.
Thật quỷ dị. . . Đối với hiểu biết nhiều năm qua của Tô Đỉnh về Hàn Mạch, bộ dạng này của anh, là thật sự rất tức giận.
"Tôi giúp cậu đi tìm cô ấy, dù sao cũng chỉ ầm ĩ một chút mà thôi." Tô Đỉnh nói.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, trên mặt không tìm ra được dấu hiệu tức giận hoặc lo lắng nào, anh dùng đầu ngón tay sửa sang lại âu phục lộ ra ống tay áo, thản nhiên nói:
"Tùy ý." Dứt lời cũng không quay đầu lại rời đi.
Tô Đỉnh len lén le lưỡi với bóng lưng kỳ cục kia, lấy điện thoại ra bấm số của Hàn Mỹ Úy, nhỏ giọng nói:
"Mỹ Úy, ngoan ngoãn đợi ở đó, tớ đang đến!"
58.
"Ai!" Đoạn băng ngồi ở trên giường ngẩn người, không biết đã than thở mấy lần trong tối nay rồi. Ông chồng Tịch Sùng Hoa vén chăn lên nằm xuống giường, lấy mắt kính xuống nói: "Được rồi được rồi. Đã bao lâu rồi chưa thấy em buồn như vậy, chỉ còn chưa chổng mông lên trời thành hình chữ Bát (八) mà lo chuyện mù quáng."
"Lão Tịch, anh thật không nhìn thấy con bé kia giống hồ ly à, bây giờ nghĩ lại em càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, anh nói xem con trai chúng ta bình thường là một đứa thông minh, sao lại bị nó mê hoặc vậy?"
"Con trai lớn rồi, có thể kiếm tiền, nó không đòi em mua nhà cho, cũng không để cho em bỏ tiền làm đám cưới, nó muốn cưới ai, em quản được sao, hả?"
"Em là mẹ nó, sao có thể trơ mắt nhìn con trai mình thua thiệt?"
"Em nha, cứ như vậy, con dâu khôn khéo một chút em sợ con trai mình thua thiệt, ngây ngô một chút em lại chê người ta không cùng đẳng cấp, thật không hiểu nổi em."
Đoạn Băng xoay chuyển lời nói: "Em chê ai không cùng đẳng cấp lần nào?"
"Tô Đỉnh kìa, trước giờ anh vẫn cho là nó và con trai mình là một đôi, bây giờ nhìn lại hai đứa nó hoàn toàn không phải đùa. Lúc trước em vẫn luôn lo lắng Tô Đỉnh quấn con trai mình, hừ, bây giờ người đến càng dây dưa khó hơn."
Đoạn Băng vừa nghe, lập tức ngồi dậy: "Anh nói là Tô Đỉnh và Tịch Không trước kia có qua lại?"
Tịch Sùng Hoa nói: "Qua lại hay không thì anh không biết, anh nghe con trai nói với anh là tìm việc làm cho Tô Đỉnh, với con bé nó rất để ý, em cũng biết trước giờ nó đều không tiếp xúc với cô gái nào, chỉ có tốt với Tô Đỉnh."
Đoạn Băng suy nghĩ một lát nói: "Em cảm thấy nó và Tô Đỉnh có chút không hợp, nhưng con bé Tô Đỉnh là người thật thà đàng hoàng, chỉ là tướng mạo và gia thế. . ."
"Có tướng mạo tốt gia thế cũng tốt, không phải là con dâu tốt đã đến rồi sao?"
"Em không cần! Người nào yêu thích chứ! Cô gái này em kiên quyết không đồng ý!" Vẻ mặt Đoạn Băng ghét bỏ.
"Vậy anh hỏi em, Tịch Không chừng tuổi này, lấy vợ vì cái gì?"
"Kết hôn! Chăm sóc nó!"
"Nghe Tịch Không nói cô gái kia là cái gì đó khắc con trai, là định cả đời không có con, hơn nữa em cảm thấy mình có thể chăm sóc con trai mình?"
". . ." Đoạn Băng lần nữa lâm vào im lặng, cảm giác tình thế hết sức nghiêm trọng. Không phải bà làm cha mẹ nhất định can thiệp hôn sự của bọn nhỏ, thật sự là chuyện nhân duyên này quá đông đáng tin, đổi lại người mẹ nào, cũng tuyệt đối không cho con trai mình tìm một người con gái như vậy.
"Không được, Lão Tịch, ngày mai em phải nói chuyện với con tria một chút, chuyện này em nhất định phải quản!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook