Nếu Em Là Của Anh
-
Chương 19
Nhất Phàm mệt mỏi nhìn vào chiếc điện thoại trong tay… Hắn đã tới nhà cậu nhưng hình như không hề có ai, đã cố gọi cho cậu nhưng hình như số điện thoại của hắn đã bị đưa vào danh sách chặn… Nhất Phàm biết cậu đang nghĩ gì, đang hướng mọi chuyện theo hướng nào nên lòng thực sự trở nên rất hoang mang. Rất muốn gặp cậu, rất muốn giải thích tất cả nhưng rồi cuối cùng lại phải bất lực mà bỏ về nhà. Vừa bước vào căn nhà tối tăm đã lập tức bị ánh đèn từ gian phòng bếp thu hút, Nhất Phàm lặng người đi khi nhìn thấy mâm cơm trên bàn ăn cùng chiếc bánh chocolate cạnh đó. Bên trên bề mặt còn nổi bật dòng chữ “Mừng sinh nhật Nhất Phàm + Kỷ niệm 100 ngày” Lồng ngực bắt đầu trở nên khó hô hấp khi nhớ tới cái ngày sinh nhật mà suốt bao năm qua chưa có ai tổ chức, càng chưa từng có người nhớ đến… Vậy mà cậu nhớ sao? Còn ngày kỷ niệm 100 của hai người? Hắn đã quên sao? Trách móc bản thân lơ đãng mà vô tâm quên hết tất cả, hắn tự hỏi có phải mình vì Yuri mà đã quên mất cậu, vì một người con gái mà quên đi hết những gì thực quan trọng trong cuộc đời mình hay không? Nhất Phàm mở chiếc hộp gói giấy đỏ đơn giản cạnh đó ra, ngơ ngẩn nhìn vào chiếc khăn len quàng cổ bên trong, tay vô thức cầm lấy tấm thiệp bên trên…
Nhất Phàm siết chặt tấm thiệp trong tay, tới đây liền muốn lập tức tự giết chết bản thân mình… Hắn đã làm gì thế này? Gây dựng một niềm tin, một tình yêu thực vững chắc trong lòng cậu rồi trong một giây lại lấy chính tay mình phá hỏng… Khắc khoải chỉ là trong tiềm thức, Nhất Phàm hiện tại trong đầu không còn có thể nghĩ nổi một điều gì ngoài cậu… Tình yêu trong cậu có phải hay không là đang tan vỡ? Một lần nữa rời khỏi nhà, hắn lái xe tới trước cửa nhà cậu rồi như một thằng ngốc mà ngồi chờ đợi một âm thanh vang lên trong bóng tối… Nhưng gần như không hề cảm nhận được, cách hắn chỉ một cánh cửa, người hắn yêu thương đang đau đớn tưởng như có thể tan biến vì tổn thương… Là gục ngã, cũng có thể là bỏ cuộc… Nhưng trên hết là một trái tim lại một lần nữa bị băng giá phủ kín…
*****
-Thật là mất hết cả tự trọng mà! A… Lạnh quá đi~…
SeHun co ro trong chiếc áo khoác dày phủ đầy tuyết nhưng vẫn là ngó nghiêng không ngừng chờ đợi bóng dáng quen thuộc… Hiện tại đã là hơn 10 giờ vậy mà Lộc Hàm thì vẫn mất hút… Bỏ vào trong xe ngồi chờ nhưng lại càng thêm sốt ruột… SeHun cau mày nhìn vào con đường đang tấp nập xe cộ nhưng rồi vẫn là hoa mắt mà lắc đầu liên tiếp… “Lulu! Anh muốn làm tôi tức giận? Tên ngu ngốc! Yêu người ta rồi thì mau mau tới đi… Có cần thiết phải suy nghĩ lâu như vậy không?” Bực bội vì chờ đợi cùng với ảnh hưởng rất “tiêu cực” từ… cái giá lạnh, cậu khởi động xe, hướng nhà anh mà lao vút… Chẳng mấy chốc đã tới trước cánh cửa trắng muốt, SeHun hít một hơi thật sâu rồi đập cửa rầm rầm…
-LULU! MỞ CỬA!!!!!!!!!! XI LU HAN! MAU RA ĐÂY!!!!!!!!
Gào thét tới khản cả cổ vậy mà bên trong vẫn không thèm có chút động tĩnh nào hết khiến SeHun gần như phát hỏa. Mệt mỏi mà ngồi dựa lưng vào cánh cửa… Vậy là anh không những không thèm tới gặp cậu mà còn dự định đi chơi để trốn tránh Oh SeHun này sao? Xi Lu Han thực là một kẻ ngu ngốc, cứng đầu, bướng bỉnh nhất quả đất này… Đang ngồi chửi rủa khí thế liền thấy có người bước tới trước mặt mình… Vừa ngước đầu lên lại là bản mặt ngu ngốc khó đỡ của “ai đó” khiến cậu không kìm được mà bật dậy, nắm lấy vai người kia siết chặt…
-Xi Lu Han! Anh vừa đi đâu về?
Lộc Hàm ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng thực chất là đang cắn chặt răng, bối rối… Có chết cũng đừng hòng bắt anh nói ra mình vừa mủi lòng định đi tìm cậu ta nhưng xui xẻo thế nào lại quên khóa cửa mà quay lại… Thôi thì gặp Oh SeHun tại đây cũng vớt vát lại chút sĩ diện… Lộc Hàm anh không bao giờ vì Oh SeHun mà mủi lòng, chưa bao giờ (rồi đó thôi!)… SeHun tức tối lay lay người anh thực mạnh mẽ…
-Trả lời tôi, Xi Lu Han… Anh không định tới chỗ hẹn đúng không?
-Đúng vậy! Tôi đã nói với cậu từ trước rồi mà…
Lộc Hàm mặt đỏ bừng khi nghĩ tới việc mình đã có thể gặp cậu ta tại nơi đó rồi mất hết thể diện mà bị cười vào mặt… Thôi thì bây giờ đành lớn tiếng chút vậy… Nhưng cái chính anh không thể ngờ tới là bản mặt bất lực của Oh SeHun ngay sau đó… Cậu ta buông rơi cánh tay anh mà lí nhí trong cổ họng…
-Tôi… tôi đã nghĩ là anh thích tôi… Thế ra chỉ là ảo vọng? Tôi cứ nghĩ mình đã là một người mà anh mong đợi… Nhưng hóa ra chỉ là mơ tưởng sao? Thực… thực xin lỗi… Nhưng anh có yêu tôi không?
Đây là lần thứ hai được nhìn thấy cái loại biểu tình này trên gương mặt đẹp trai của cậu khiến Lộc Hàm ngơ ra một hồi thật lâu… Tại sao anh có cảm giác cái trường hợp này giống như anh là một tên đốn mạt chuyên đi lừa tình con nhà người ta thế không biết… Cắn nhẹ xuống môi dưới, anh cau mày nhìn vào mặt SeHun… Quả thực là anh không biết phải làm thế nào với loại tình huống này cho phải nữa…
-Anh trả lời đi, LuHan… Anh đối với tôi chưa từng có chút cảm giác nào ngoài sự ghét bỏ đúng không?
Lộc Hàm cắn chặt môi hơn… Biết nói gì bây giờ? Này đúng là đánh đố anh, bảo anh trước mặt cậu trả lười mấy câu hỏi tỏ tình kiểu này thì thực là muốn đi giết người mà… SeHun gần như vì sự im lặng của anh mà niềm tin liền sụp đổ… Có lẽ là vì cậu quá cố chấp, quá tin tưởng vào khả năng của mình mà nghĩ rằng anh sẽ dành tình cảm cho cậu… Vậy là đã nhầm sao? SeHun đột ngột quay người đi, định là không muốn cho anh thấy sự suy sụp của chính mình. Nhưng rồi cả người đột ngột bị kéo ngược trở lại, ngạc nhiên nhìn lên mặt anh thì Lộc Hàm vội vàng cúi đầu xuống, nói rất nhỏ, hình như là chỉ bằng tiếng vo ve của muỗi…
-Tôi… tôi không phải là không thích cậu, SeHun…
SeHun nhướn mày lên nhìn cái con người đang ấp úng kia mà trong vài giây sau đã kịp hiểu hết mọi thứ… Vậy là chỉ vì ngượng ngùng xấu hổ mà bắt cậu chịu khổ cực suốt thời gian qua ư? Tâm trạng vừa vui vui lại vừa phởn phởn khiến cậu ngay lập tức liền kéo anh vào lòng mà hôn vội lên đôi môi đỏ hồng của Lộc Hàm… Anh hơi ngửa người ra sau vì bất ngờ nhưng sau đó lại là liên tiếp cấu mạnh lên cánh tay cậu phản đối nụ hôn… Tới khi nhận lại nhịp thở mới đỏ bừng mặt mà rít lên…
-Cậu làm gì thế? Tôi… tôi đâu có nói là tôi… thích cậu?
-Anh không cần nói em cũng đã hiểu hết lòng anh, hyung… Yêu em lâu rồi thì nói đại ra đi… Giấu giấu diếm diếm hoài làm gì cho cực khổ bản thân ra…_Mặt dày cười mà đột ngột thay đổi cách xưng hô.
-Yahhhhhhh! Tôi không có yêu cậu…
Lộc Hàm chỉ còn có thể rít lên thật nhanh trước khi đôi môi quyến rũ của cậu bắt một lần nữa bắt lấy môi anh mà cuốn lấy thật mạnh mẽ… Thôi thì đành nhượng bộ cho cái tên thừa tự tin này vậy. Để cậu tự nhiên chiếm lấy khoang miệng của mình, tự do liếm láp khắp nơi, thực sự là nửa muốn tiếp tục, nửa muốn đạp cậu khỏi ban công ngay lập tức, Lộc Hàm rên rỉ trong khi lưỡi anh vẫn bị chế ngự trong khoang miệng cậu… Cái tên này không phải là đã quên mất là cả hai vẫn đang ở ngoài hành lang đấy chứ?
-Buông ra… Uhm~… SeHun~~~~ Uhmmmm~ Đây… đây là hành lang… Uhmmm~~~ Sẽ có người… Uhmmmm~~~~~
Trước khi rời khỏi môi anh còn đem chiếc lưỡi dẻo dai của mình liếm qua tai anh khiến Lộc Hàm khẽ rùng mình… SeHun cười khẽ…
-Vậy mau mở cửa đi…
Cánh cửa vừa mở ra sau vài giây liền bị SeHun đá thật mạnh mà sập vào… Đem cổ tay anh kéo tới sofa, cậu nắm chặt lấy cổ áo người kia mà tiếp tục nụ hôn đang dang dở ban nãy… Lộc Hàm bất ngờ tới chẳng kịp trở tay mà bất lực ngồi trong lòng cậu để cho cái tên nghiện hôn kia hôn loạn khắp nơi… Trong lòng trỗi dậy biết bao nhiêu loại cảm giác không hề bình thường chút nào… Tử Đào nói cậu ta sống cổ hủ lắm kia mà, biết giữ mình lắm kia mà… Nhưng cái người ấy hình như không phải là người đang hôn loạn lên cổ anh. Chẳng lẽ tới người như Tử Đào còn có thể bị cậu ta lừa? Khẽ run nhẹ lên khi má trái chạm vào phần vai áo hơi ẩm của chiếc măngtô trên người SeHun, anh lắc mạnh đầu mà đẩy nhẹ cậu ra…
-Khoan! Tôi… không muốn…
-Lu Han! Thực lòng trả lời tôi… Anh có yêu em không?_SeHun nắm lấy cổ tay anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như gương trước mặt
-Tôi… tôi… _Mặt đỏ bừng_ Tôi không biết…
-Anh biết! Anh biết là anh yêu em mà tại sao lại không chấp nhận… Tại sao phải lo lắng? Tại sao lại không tin tưởng vào em?
-Tôi… tôi tin tưởng cậu mà… _ Lộc Hàm hơi ngẩng đầu dậy lớn tiếng nhưng rồi lại cúi gầm xuống khi bắt gặp cái nhìn của cậu.
-Vậy tại sao không muốn tiếp tục?
-Tôi… không biết cách… làm thế nào… để…
Lộc Hàm ấp úng, mặt đỏ như gấc, hận không thể tự cắn lưỡi mình khi thành thực khai rõ cho cậu ta cái lý do đáng xấu hổ này. Đường đường là một thằng đàn ông 26 tuổi vậy mà tới chuyện giường chiếu cũng chưa từng nghĩ tới… Thực mất mặt… SeHun tới đây liền khẽ bật cười mà hôn lên trán anh…
-“Chuyện đó” em cũng không có biết, hyung… Nhưng em biết làm thế nào để “yêu” anh…
SeHun mỉm cười liền sau đó lại áp đôi môi mình lên môi anh… Tất cả những điều cậu vừa nói khiến Lộc Hàm trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết… Nói là lần đầu tiên thì có vẻ không đúng lắm nhưng anh thực sự chưa từng nghĩ tới mình có ngày sẽ cùng cậu làm việc đó… Cả người cứ cứng đờ như pho tượng, lại thêm cái lưỡi ướt át của SeHun trên cổ mình khiến anh không kiềm chế được mà liên tiếp rùng mình… Nhưng cảm giác từ những ngón tay lạnh buốt của cậu khiến cơ thể anh đang run lên từng nhịp… Không chỉ vì lạnh mà còn vì một cảm nhận gì đó rất mới mẻ nữa… Anh khẽ nhấc lưng dậy khi cậu đem chiếc áo len lột khỏi người mình, mặt lại tiếp tục ửng hồng khi thân trên đang phơi bày lộ liễu trước mắt cậu… SeHun cạ sống mũi lên cổ anh, thì thầm…
-Giúp em cởi áo được không?
Mỉm cười khi cảm nhận được cái lắc đầu nguầy nguậy của anh, cậu nắm lấy bàn tay đang siết chặt trên sofa, đặt chúng lên khóa áo trên cổ mình…
-Anh sẽ làm…
Lộc Hàm mặt đỏ tưng bừng tưởng chừng sắp phát nổ khi bàn tay mình bị cậu điều khiển mà đem chiếc áo khoác ngoài tháo bỏ, rồi tới lớp áo len mỏng bên trong… Sau đấy là cơ thể bắt mắt đập vào hai con mắt… Giờ thì bối rối tới mức không dám nhìn vào mặt cậu, anh khẽ run lên khi nhân ra thân trên trần trụi của cả hai đang va chạm thực mãnh liệt… Nắm chặt lấy cánh tay cậu khi SeHun rải đều những nụ hôn ướt át của mình lên cơ thể anh, Lộc Hàm nhắm chặt mắt lại vì những cảm giác thực kỳ lạ, khóe môi bắt đầu phát ra những âm thanh mê hồn…
-Uhm~… Arrggggg~… Arrggggghhhhh~…
SeHun vì những âm thanh ấy mới biết mình đã đi theo đúng chiều hướng liền ra tăng thêm lực vào những nụ hôn của mình, để lại những vệt hồng nhạt trên cơ thể trắng mịn của anh… Trong vô thức, Lộc Hàm đã đem cánh tay mình ôm chặt lấy tấm lưng rộng của cậu, cố ra tăng sự động chạm cho cả hai cơ thể… Không khí xung quanh thực lạnh nhưng những chỗ mảng da thịt chạm nhau của anh và cậu đều ấm áp tới mức nóng bỏng… Nhưng tới tận bước này, mặc dù đều cảm nhận được dục vọng bên trong cơ thể đang dâng cao, song cả SeHun lẫn Lộc Hàm đều lóng ngóng vì lớp vải bên dưới vẫn đang bó chặt cơ thể… Rất muốn thoát ra nhưng lại vô cùng bối rối mà thỉnh thoảng lại nhìn trộm đối phương… Và rồi trong một giây, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, SeHun đã nhanh chóng chiếm thế chủ động mà tháo bỏ sạch sẽ những lớp vải cuối cùng trên người anh… Lộc Hàm quay hắn mặt về một bên, đỏ lựng nhưng rồi lại bị bàn tay cậu kéo về đối diện…
-Em đã giúp anh rồi, giờ tới lượt anh, hyung…
Lộc Hàm nuốt khan trong cổ họng rồi vẫn là vô lực mà vươn tay chạm vào khuy quần bò của SeHun… Vừa cởi bỏ xong liền thu tay về mà lắc đầu lia lại…
-Tôi không làm được… không làm được…
Anh thực hận mình hiện tại gần như không còn chút khí khái nam nhi nào nhưng vẫn là không thể tự mình làm được gì hết… SeHun cũng vì thế đành tự mình thoát ra khỏi lớp quần áo cuối cùng, trước khi kịp để Lộc Hàm hay chính mình thêm bối rối đã đem một ngón tay đưa sâu vào trong cơ thể anh… Lộc Hàm vì bất ngờ liền nhắn mày mà bấu chặt lấy cánh tay phía trên…
-Ahhhh~~~~~… SeHun… Cậu… đang… làm gì vậy? Ahhhhh~~…
-Chết tiệt! Anh chặt quá, hyung…
Cậu khẽ đưa đẩy một ngón tay của mình nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa tất cả… Chỉ một ngón tay anh đã không thể chịu nổi thì cậu làm sao có thể… Mất kiên nhẫn nhưng vẫn là tự động đưa đẩy, SeHun lén lút chèn thêm một ngón tay vào bên trong đang có hiện tượng nóng rát của anh, cắn nhẹ môi khi nghe thấy những âm thanh đau đớn của Lộc Hàm… Dịu dàng hôn lên tóc anh, cậu thì thầm…
-Mọi thứ sẽ ổn, hyung… Hãy cố gắng một chút…
-Ahhhhhhh~… Đau… Thực sự đau mà… Ahhhhhhhhh~~~~~
SeHun nhíu mày, trước khi đẩy thêm một ngón tay nữa vào trong anh liền cướp lấy đôi môi đang thở dốc mà nút lấy… Cũng chính vì thế, những âm thanh đau đớn của anh gẫn như đã tan biến trong nụ hôn ngọt ngào… Giữa những rát buốt thân dưới, Lộc Hàm vô thức rên khẽ rên khi ngón tay cậu chạm vào một nơi thực khó hình dung trong anh… Vô thức vươn người đưa đẩy thực mạnh bất chấp đau đớn, Lộc Hàm níu lấy cổ cậu mà cắn nhẹ lên đó, phả những hơi thở nóng rực vào tai SeHun… Đột ngột rút những ngón tay khỏi anh khiến Lộc Hàm thở hắt ra. Nhưng sau đó lại là gào lên đau đớn khi cậu chỉ với một nhịp đã đưa thân dưới vào trọn trong anh… Thực sự là khoảng không gian rất yên tĩnh, đôi khi là bị xáo trộn bởi những tiếng thở dốc, tiếng thét gào rên rỉ nhưng vẫn thực chấn động lòng người… Dù đã dùng tay chạm tới được tận bên trong anh song SeHun vẫn là thực chật vật khi đưa đẩy bên trong chặt hẹp của Lộc Hàm, không ngừng rên rỉ thầm thì nhưng gần như là cáu gắt…
-Anh thực sự… Ahhhh~ Chặt quá, hyung~… Ahhh~…
-Arghhhhhhh~… SeHun… Ahgrrrrrrrr~~~~~~~
Lộc Hàm khắp người ướt đẫm mồ hôi, cổ họng đau rát vì gào thét nhưng vẫn không kiềm được mà bật ra những tiếng rên thật dài, cọ xát không ngừng vào cơ thể cậu khiến SeHun gần như đang trở nên mất bình tĩnh… Nắm chặt lấy đùi của anh mà không ngừng tìm kiếm nơi bất tận kia, cậu hôn lên đôi môi đang thở dốc bên dưới, liền sau đó đã để lại bên tận cùng trong anh dòng nhiệt dịch nóng bỏng của mình… Gục mặt lên người anh thật lâu để kiểm soát nhịp thở, SeHun áp mặt lắng nghe từng nhịp đập vội vã bên dưới mà khẽ mỉm cười với đôi mắt mơ màng…
-Em yêu anh, hyung…
-……………….
Lộc Hàm sau khi hồi tỉnh thì chỉ có cảm nhận được rõ ràng hai điều. Một là chất dịch của cậu đang lan tràn khắp cơ thể và hai là cảm giác xấu hổ chưa từng có… Nhưng anh biết rõ, mình không hề hối hận vì chuyện vửa trải qua… Có lẽ đối với Oh Se Hun thực sự là có rất nhiều yêu thương… Vươn tay lên chạm vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, anh thì thầm, cố gắng thật kiềm chế để cái con người đang vô tư ngủ trên người anh không nghe thấy…
-Tôi cũng yêu cậu, SeHun…
End Chương 19
Nhất Phàm siết chặt tấm thiệp trong tay, tới đây liền muốn lập tức tự giết chết bản thân mình… Hắn đã làm gì thế này? Gây dựng một niềm tin, một tình yêu thực vững chắc trong lòng cậu rồi trong một giây lại lấy chính tay mình phá hỏng… Khắc khoải chỉ là trong tiềm thức, Nhất Phàm hiện tại trong đầu không còn có thể nghĩ nổi một điều gì ngoài cậu… Tình yêu trong cậu có phải hay không là đang tan vỡ? Một lần nữa rời khỏi nhà, hắn lái xe tới trước cửa nhà cậu rồi như một thằng ngốc mà ngồi chờ đợi một âm thanh vang lên trong bóng tối… Nhưng gần như không hề cảm nhận được, cách hắn chỉ một cánh cửa, người hắn yêu thương đang đau đớn tưởng như có thể tan biến vì tổn thương… Là gục ngã, cũng có thể là bỏ cuộc… Nhưng trên hết là một trái tim lại một lần nữa bị băng giá phủ kín…
*****
-Thật là mất hết cả tự trọng mà! A… Lạnh quá đi~…
SeHun co ro trong chiếc áo khoác dày phủ đầy tuyết nhưng vẫn là ngó nghiêng không ngừng chờ đợi bóng dáng quen thuộc… Hiện tại đã là hơn 10 giờ vậy mà Lộc Hàm thì vẫn mất hút… Bỏ vào trong xe ngồi chờ nhưng lại càng thêm sốt ruột… SeHun cau mày nhìn vào con đường đang tấp nập xe cộ nhưng rồi vẫn là hoa mắt mà lắc đầu liên tiếp… “Lulu! Anh muốn làm tôi tức giận? Tên ngu ngốc! Yêu người ta rồi thì mau mau tới đi… Có cần thiết phải suy nghĩ lâu như vậy không?” Bực bội vì chờ đợi cùng với ảnh hưởng rất “tiêu cực” từ… cái giá lạnh, cậu khởi động xe, hướng nhà anh mà lao vút… Chẳng mấy chốc đã tới trước cánh cửa trắng muốt, SeHun hít một hơi thật sâu rồi đập cửa rầm rầm…
-LULU! MỞ CỬA!!!!!!!!!! XI LU HAN! MAU RA ĐÂY!!!!!!!!
Gào thét tới khản cả cổ vậy mà bên trong vẫn không thèm có chút động tĩnh nào hết khiến SeHun gần như phát hỏa. Mệt mỏi mà ngồi dựa lưng vào cánh cửa… Vậy là anh không những không thèm tới gặp cậu mà còn dự định đi chơi để trốn tránh Oh SeHun này sao? Xi Lu Han thực là một kẻ ngu ngốc, cứng đầu, bướng bỉnh nhất quả đất này… Đang ngồi chửi rủa khí thế liền thấy có người bước tới trước mặt mình… Vừa ngước đầu lên lại là bản mặt ngu ngốc khó đỡ của “ai đó” khiến cậu không kìm được mà bật dậy, nắm lấy vai người kia siết chặt…
-Xi Lu Han! Anh vừa đi đâu về?
Lộc Hàm ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng thực chất là đang cắn chặt răng, bối rối… Có chết cũng đừng hòng bắt anh nói ra mình vừa mủi lòng định đi tìm cậu ta nhưng xui xẻo thế nào lại quên khóa cửa mà quay lại… Thôi thì gặp Oh SeHun tại đây cũng vớt vát lại chút sĩ diện… Lộc Hàm anh không bao giờ vì Oh SeHun mà mủi lòng, chưa bao giờ (rồi đó thôi!)… SeHun tức tối lay lay người anh thực mạnh mẽ…
-Trả lời tôi, Xi Lu Han… Anh không định tới chỗ hẹn đúng không?
-Đúng vậy! Tôi đã nói với cậu từ trước rồi mà…
Lộc Hàm mặt đỏ bừng khi nghĩ tới việc mình đã có thể gặp cậu ta tại nơi đó rồi mất hết thể diện mà bị cười vào mặt… Thôi thì bây giờ đành lớn tiếng chút vậy… Nhưng cái chính anh không thể ngờ tới là bản mặt bất lực của Oh SeHun ngay sau đó… Cậu ta buông rơi cánh tay anh mà lí nhí trong cổ họng…
-Tôi… tôi đã nghĩ là anh thích tôi… Thế ra chỉ là ảo vọng? Tôi cứ nghĩ mình đã là một người mà anh mong đợi… Nhưng hóa ra chỉ là mơ tưởng sao? Thực… thực xin lỗi… Nhưng anh có yêu tôi không?
Đây là lần thứ hai được nhìn thấy cái loại biểu tình này trên gương mặt đẹp trai của cậu khiến Lộc Hàm ngơ ra một hồi thật lâu… Tại sao anh có cảm giác cái trường hợp này giống như anh là một tên đốn mạt chuyên đi lừa tình con nhà người ta thế không biết… Cắn nhẹ xuống môi dưới, anh cau mày nhìn vào mặt SeHun… Quả thực là anh không biết phải làm thế nào với loại tình huống này cho phải nữa…
-Anh trả lời đi, LuHan… Anh đối với tôi chưa từng có chút cảm giác nào ngoài sự ghét bỏ đúng không?
Lộc Hàm cắn chặt môi hơn… Biết nói gì bây giờ? Này đúng là đánh đố anh, bảo anh trước mặt cậu trả lười mấy câu hỏi tỏ tình kiểu này thì thực là muốn đi giết người mà… SeHun gần như vì sự im lặng của anh mà niềm tin liền sụp đổ… Có lẽ là vì cậu quá cố chấp, quá tin tưởng vào khả năng của mình mà nghĩ rằng anh sẽ dành tình cảm cho cậu… Vậy là đã nhầm sao? SeHun đột ngột quay người đi, định là không muốn cho anh thấy sự suy sụp của chính mình. Nhưng rồi cả người đột ngột bị kéo ngược trở lại, ngạc nhiên nhìn lên mặt anh thì Lộc Hàm vội vàng cúi đầu xuống, nói rất nhỏ, hình như là chỉ bằng tiếng vo ve của muỗi…
-Tôi… tôi không phải là không thích cậu, SeHun…
SeHun nhướn mày lên nhìn cái con người đang ấp úng kia mà trong vài giây sau đã kịp hiểu hết mọi thứ… Vậy là chỉ vì ngượng ngùng xấu hổ mà bắt cậu chịu khổ cực suốt thời gian qua ư? Tâm trạng vừa vui vui lại vừa phởn phởn khiến cậu ngay lập tức liền kéo anh vào lòng mà hôn vội lên đôi môi đỏ hồng của Lộc Hàm… Anh hơi ngửa người ra sau vì bất ngờ nhưng sau đó lại là liên tiếp cấu mạnh lên cánh tay cậu phản đối nụ hôn… Tới khi nhận lại nhịp thở mới đỏ bừng mặt mà rít lên…
-Cậu làm gì thế? Tôi… tôi đâu có nói là tôi… thích cậu?
-Anh không cần nói em cũng đã hiểu hết lòng anh, hyung… Yêu em lâu rồi thì nói đại ra đi… Giấu giấu diếm diếm hoài làm gì cho cực khổ bản thân ra…_Mặt dày cười mà đột ngột thay đổi cách xưng hô.
-Yahhhhhhh! Tôi không có yêu cậu…
Lộc Hàm chỉ còn có thể rít lên thật nhanh trước khi đôi môi quyến rũ của cậu bắt một lần nữa bắt lấy môi anh mà cuốn lấy thật mạnh mẽ… Thôi thì đành nhượng bộ cho cái tên thừa tự tin này vậy. Để cậu tự nhiên chiếm lấy khoang miệng của mình, tự do liếm láp khắp nơi, thực sự là nửa muốn tiếp tục, nửa muốn đạp cậu khỏi ban công ngay lập tức, Lộc Hàm rên rỉ trong khi lưỡi anh vẫn bị chế ngự trong khoang miệng cậu… Cái tên này không phải là đã quên mất là cả hai vẫn đang ở ngoài hành lang đấy chứ?
-Buông ra… Uhm~… SeHun~~~~ Uhmmmm~ Đây… đây là hành lang… Uhmmm~~~ Sẽ có người… Uhmmmm~~~~~
Trước khi rời khỏi môi anh còn đem chiếc lưỡi dẻo dai của mình liếm qua tai anh khiến Lộc Hàm khẽ rùng mình… SeHun cười khẽ…
-Vậy mau mở cửa đi…
Cánh cửa vừa mở ra sau vài giây liền bị SeHun đá thật mạnh mà sập vào… Đem cổ tay anh kéo tới sofa, cậu nắm chặt lấy cổ áo người kia mà tiếp tục nụ hôn đang dang dở ban nãy… Lộc Hàm bất ngờ tới chẳng kịp trở tay mà bất lực ngồi trong lòng cậu để cho cái tên nghiện hôn kia hôn loạn khắp nơi… Trong lòng trỗi dậy biết bao nhiêu loại cảm giác không hề bình thường chút nào… Tử Đào nói cậu ta sống cổ hủ lắm kia mà, biết giữ mình lắm kia mà… Nhưng cái người ấy hình như không phải là người đang hôn loạn lên cổ anh. Chẳng lẽ tới người như Tử Đào còn có thể bị cậu ta lừa? Khẽ run nhẹ lên khi má trái chạm vào phần vai áo hơi ẩm của chiếc măngtô trên người SeHun, anh lắc mạnh đầu mà đẩy nhẹ cậu ra…
-Khoan! Tôi… không muốn…
-Lu Han! Thực lòng trả lời tôi… Anh có yêu em không?_SeHun nắm lấy cổ tay anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như gương trước mặt
-Tôi… tôi… _Mặt đỏ bừng_ Tôi không biết…
-Anh biết! Anh biết là anh yêu em mà tại sao lại không chấp nhận… Tại sao phải lo lắng? Tại sao lại không tin tưởng vào em?
-Tôi… tôi tin tưởng cậu mà… _ Lộc Hàm hơi ngẩng đầu dậy lớn tiếng nhưng rồi lại cúi gầm xuống khi bắt gặp cái nhìn của cậu.
-Vậy tại sao không muốn tiếp tục?
-Tôi… không biết cách… làm thế nào… để…
Lộc Hàm ấp úng, mặt đỏ như gấc, hận không thể tự cắn lưỡi mình khi thành thực khai rõ cho cậu ta cái lý do đáng xấu hổ này. Đường đường là một thằng đàn ông 26 tuổi vậy mà tới chuyện giường chiếu cũng chưa từng nghĩ tới… Thực mất mặt… SeHun tới đây liền khẽ bật cười mà hôn lên trán anh…
-“Chuyện đó” em cũng không có biết, hyung… Nhưng em biết làm thế nào để “yêu” anh…
SeHun mỉm cười liền sau đó lại áp đôi môi mình lên môi anh… Tất cả những điều cậu vừa nói khiến Lộc Hàm trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết… Nói là lần đầu tiên thì có vẻ không đúng lắm nhưng anh thực sự chưa từng nghĩ tới mình có ngày sẽ cùng cậu làm việc đó… Cả người cứ cứng đờ như pho tượng, lại thêm cái lưỡi ướt át của SeHun trên cổ mình khiến anh không kiềm chế được mà liên tiếp rùng mình… Nhưng cảm giác từ những ngón tay lạnh buốt của cậu khiến cơ thể anh đang run lên từng nhịp… Không chỉ vì lạnh mà còn vì một cảm nhận gì đó rất mới mẻ nữa… Anh khẽ nhấc lưng dậy khi cậu đem chiếc áo len lột khỏi người mình, mặt lại tiếp tục ửng hồng khi thân trên đang phơi bày lộ liễu trước mắt cậu… SeHun cạ sống mũi lên cổ anh, thì thầm…
-Giúp em cởi áo được không?
Mỉm cười khi cảm nhận được cái lắc đầu nguầy nguậy của anh, cậu nắm lấy bàn tay đang siết chặt trên sofa, đặt chúng lên khóa áo trên cổ mình…
-Anh sẽ làm…
Lộc Hàm mặt đỏ tưng bừng tưởng chừng sắp phát nổ khi bàn tay mình bị cậu điều khiển mà đem chiếc áo khoác ngoài tháo bỏ, rồi tới lớp áo len mỏng bên trong… Sau đấy là cơ thể bắt mắt đập vào hai con mắt… Giờ thì bối rối tới mức không dám nhìn vào mặt cậu, anh khẽ run lên khi nhân ra thân trên trần trụi của cả hai đang va chạm thực mãnh liệt… Nắm chặt lấy cánh tay cậu khi SeHun rải đều những nụ hôn ướt át của mình lên cơ thể anh, Lộc Hàm nhắm chặt mắt lại vì những cảm giác thực kỳ lạ, khóe môi bắt đầu phát ra những âm thanh mê hồn…
-Uhm~… Arrggggg~… Arrggggghhhhh~…
SeHun vì những âm thanh ấy mới biết mình đã đi theo đúng chiều hướng liền ra tăng thêm lực vào những nụ hôn của mình, để lại những vệt hồng nhạt trên cơ thể trắng mịn của anh… Trong vô thức, Lộc Hàm đã đem cánh tay mình ôm chặt lấy tấm lưng rộng của cậu, cố ra tăng sự động chạm cho cả hai cơ thể… Không khí xung quanh thực lạnh nhưng những chỗ mảng da thịt chạm nhau của anh và cậu đều ấm áp tới mức nóng bỏng… Nhưng tới tận bước này, mặc dù đều cảm nhận được dục vọng bên trong cơ thể đang dâng cao, song cả SeHun lẫn Lộc Hàm đều lóng ngóng vì lớp vải bên dưới vẫn đang bó chặt cơ thể… Rất muốn thoát ra nhưng lại vô cùng bối rối mà thỉnh thoảng lại nhìn trộm đối phương… Và rồi trong một giây, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, SeHun đã nhanh chóng chiếm thế chủ động mà tháo bỏ sạch sẽ những lớp vải cuối cùng trên người anh… Lộc Hàm quay hắn mặt về một bên, đỏ lựng nhưng rồi lại bị bàn tay cậu kéo về đối diện…
-Em đã giúp anh rồi, giờ tới lượt anh, hyung…
Lộc Hàm nuốt khan trong cổ họng rồi vẫn là vô lực mà vươn tay chạm vào khuy quần bò của SeHun… Vừa cởi bỏ xong liền thu tay về mà lắc đầu lia lại…
-Tôi không làm được… không làm được…
Anh thực hận mình hiện tại gần như không còn chút khí khái nam nhi nào nhưng vẫn là không thể tự mình làm được gì hết… SeHun cũng vì thế đành tự mình thoát ra khỏi lớp quần áo cuối cùng, trước khi kịp để Lộc Hàm hay chính mình thêm bối rối đã đem một ngón tay đưa sâu vào trong cơ thể anh… Lộc Hàm vì bất ngờ liền nhắn mày mà bấu chặt lấy cánh tay phía trên…
-Ahhhh~~~~~… SeHun… Cậu… đang… làm gì vậy? Ahhhhh~~…
-Chết tiệt! Anh chặt quá, hyung…
Cậu khẽ đưa đẩy một ngón tay của mình nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa tất cả… Chỉ một ngón tay anh đã không thể chịu nổi thì cậu làm sao có thể… Mất kiên nhẫn nhưng vẫn là tự động đưa đẩy, SeHun lén lút chèn thêm một ngón tay vào bên trong đang có hiện tượng nóng rát của anh, cắn nhẹ môi khi nghe thấy những âm thanh đau đớn của Lộc Hàm… Dịu dàng hôn lên tóc anh, cậu thì thầm…
-Mọi thứ sẽ ổn, hyung… Hãy cố gắng một chút…
-Ahhhhhhh~… Đau… Thực sự đau mà… Ahhhhhhhhh~~~~~
SeHun nhíu mày, trước khi đẩy thêm một ngón tay nữa vào trong anh liền cướp lấy đôi môi đang thở dốc mà nút lấy… Cũng chính vì thế, những âm thanh đau đớn của anh gẫn như đã tan biến trong nụ hôn ngọt ngào… Giữa những rát buốt thân dưới, Lộc Hàm vô thức rên khẽ rên khi ngón tay cậu chạm vào một nơi thực khó hình dung trong anh… Vô thức vươn người đưa đẩy thực mạnh bất chấp đau đớn, Lộc Hàm níu lấy cổ cậu mà cắn nhẹ lên đó, phả những hơi thở nóng rực vào tai SeHun… Đột ngột rút những ngón tay khỏi anh khiến Lộc Hàm thở hắt ra. Nhưng sau đó lại là gào lên đau đớn khi cậu chỉ với một nhịp đã đưa thân dưới vào trọn trong anh… Thực sự là khoảng không gian rất yên tĩnh, đôi khi là bị xáo trộn bởi những tiếng thở dốc, tiếng thét gào rên rỉ nhưng vẫn thực chấn động lòng người… Dù đã dùng tay chạm tới được tận bên trong anh song SeHun vẫn là thực chật vật khi đưa đẩy bên trong chặt hẹp của Lộc Hàm, không ngừng rên rỉ thầm thì nhưng gần như là cáu gắt…
-Anh thực sự… Ahhhh~ Chặt quá, hyung~… Ahhh~…
-Arghhhhhhh~… SeHun… Ahgrrrrrrrr~~~~~~~
Lộc Hàm khắp người ướt đẫm mồ hôi, cổ họng đau rát vì gào thét nhưng vẫn không kiềm được mà bật ra những tiếng rên thật dài, cọ xát không ngừng vào cơ thể cậu khiến SeHun gần như đang trở nên mất bình tĩnh… Nắm chặt lấy đùi của anh mà không ngừng tìm kiếm nơi bất tận kia, cậu hôn lên đôi môi đang thở dốc bên dưới, liền sau đó đã để lại bên tận cùng trong anh dòng nhiệt dịch nóng bỏng của mình… Gục mặt lên người anh thật lâu để kiểm soát nhịp thở, SeHun áp mặt lắng nghe từng nhịp đập vội vã bên dưới mà khẽ mỉm cười với đôi mắt mơ màng…
-Em yêu anh, hyung…
-……………….
Lộc Hàm sau khi hồi tỉnh thì chỉ có cảm nhận được rõ ràng hai điều. Một là chất dịch của cậu đang lan tràn khắp cơ thể và hai là cảm giác xấu hổ chưa từng có… Nhưng anh biết rõ, mình không hề hối hận vì chuyện vửa trải qua… Có lẽ đối với Oh Se Hun thực sự là có rất nhiều yêu thương… Vươn tay lên chạm vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, anh thì thầm, cố gắng thật kiềm chế để cái con người đang vô tư ngủ trên người anh không nghe thấy…
-Tôi cũng yêu cậu, SeHun…
End Chương 19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook