Nếu Em Không Về
Chương 17


Việt như con thú điên định lao vào tôi, giờ này bác sĩ, y tá đều đã đi ăn cơm cả.

Chị điều dưỡng chăm sóc Việt thì chân yếu tay mềm không dám can chỉ vội chạy ra hành lang kêu cứu.

Dưới chân tôi những mẩu thuỷ tinh vương vãi đầy.

Tôi cứ tưởng hôm nay tôi sẽ bỏ m.ạng ở nơi này, vừa cố phản kháng vừa nói với Việt:
– Anh bị đ.iên rồi à? Sao anh lại đánh tôi? Ai nói gì anh mà lên cơn đánh tôi.
– Tôi bị đ.iên! Phải rồi tôi bị đ.iên đấy, bị điên nên mới hết lần này đến lần khác để cho cô cắm cho mấy cái sừng lên đầu.

Bốn năm qua cô giữ thân tóm lại cũng chỉ để cho nó, bốn năm qua cô không cho tôi đụng vào người cô một lần hoá ra chờ ngày này.

Giỏi lắm! Cô giỏi lắm! Nhân lúc tôi nằm viện cô làm ra những trò bại hoại gì hả?
Nói đến đâu, anh ta định vung tay đánh tôi tiếp đến đấy.

Thế nhưng còn chưa kịp đánh đột nhiên tôi cũng thấy một bóng người quen thuộc xông thẳng vào tung cho Việt một cú đấm.

Việt lúc này cũng bất ngờ cả người lảo đảo suýt ngã.

Tôi vẫn còn xây xẩm mặt mày nhưng cũng vừa hay nhận ra đó là Dương.

Không biết anh lên đây từ lúc nào, không biết anh theo sau tôi hay vừa mới lên chỉ thấy anh còn nổi điên hơn cả Việt lúc này, trên trán anh nổi đầy gân xanh.
Việt sau cú đấm kia anh ta cũng kịp định thần, vừa nhìn thấy Dương hai hàng lông mày cũng chau lại rồi bỗng lao thẳng tới như một con sư tử đang trong cơn cuồng nộ định cho Dương một cước rít lên:
– Là mày sao? Hoá ra là mày… hôm nay tao liều mạng với mày.
Thế nhưng còn chưa kịp đánh đã bị Dương tung thêm cú đấm nữa cả người cũng ngã nhào ra.

Anh ta nằm dưới đất, hai mắt đỏ ngầu rít lên:
– Mày dám đánh tao! Tao đánh vợ tao mày thích bênh đúng không? Mày lấy tư cách đâu để bênh? Mày lấy tư cách gì ra mà bênh trong khi tao là chồng cô ta?
Câu nói này vừa dứt tôi cũng thấy yết hầu Dương rung lên, hai mắt đỏ như máu lao vào Việt xách cổ lên đánh túi bụi.

Nắm đấm trên tay anh liên tiếp giáng vào mặt Việt, dường như lúc này anh đã nổi giận đến cực điểm, dùng toàn bộ sức mạnh của mình trút xuống người anh ta.

Dương không hề nói câu nào, chỉ có Việt bị đánh đến trào máu mũi, máu miệng chửi bới:
– Thằng chó này, mày dám đánh tao.

Bốn năm nay mày ở đâu giờ quay về đánh tao? Mày có tư cách gì đánh tao, mày đánh đi, mày giỏi mày cứ đánh đi.

Mày cậy mày có tiền hơn nên cứ ra sức mà đánh tao xem nào.

Con đàn bà của mày tao nuôi, con mày tao cũng nuôi, giờ mày quay lại đánh tao, khá lắm.

Chúng mày khá lắm! Nhưng tao nói cho chúng mày biết đừng mơ mà quay lại được với nhau, tao sẽ không bao giờ ly hôn, tao sẽ không bao giờ nhường quyền nuôi con cho chúng mày…
Từng câu từng chữ Việt nói ra khiến Dương vô cùng phẫn nộ, còn tôi thì hoàn toàn thất vọng.

Những tưởng anh ta sẽ thay đổi, nhưng tưởng anh ta sẽ không thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi không ngờ giờ đây anh ta lại thành ra thế này.

Tôi biết không tự dưng anh ta như thế, chắc chắn đã có ai đó đến nói gì, lời nói có lẽ phải mang đầy tính sát thương mới khiến anh ta như vậy.

Mà người đó là ai chính tai tôi cũng đã được nghe điều dưỡng nói rồi: chị Như!
Chỉ có điều giờ có thất vọng tôi cũng không thể để Dương đánh Việt thế này được nên vội vã chạy ra giữ tay Dương can:
– Đừng đánh nữa, Dương, đừng đánh nữa.
Thế nhưng dường như Dương không muốn dừng lại, tôi đành ôm chặt lấy lưng Dương van xin:
– Dương! Xin anh đừng đánh anh ta nữa.

Anh đánh thế này sẽ chết người đấy.
Dương bị tôi ôm cứng, ánh mắt bỗng xoẹt qua một tia thất vọng, anh hỏi:
– Đến giờ này em vẫn còn bênh nó? Nó đánh em ra thế này em vẫn còn bênh nó? Bao năm qua sống với một kẻ vũ phu, cặn bã, hẹp hòi thế này sao em vẫn cố chịu đựng.
Việt bên dưới nghe vậy thì gầm lên:
– Mày nói tao cặn bã, hẹp hòi? Bốn năm qua tao nuôi con cho mày mày dám nói tao cặn bã, hẹp hòi.

Lúc cô ta mang bầu không có tiền mua thuốc bổ là tao mua cho cô ta, cô ta thai đôi sức khoẻ yếu là tao hằng ngày vừa đi làm vừa chăm sóc, cô ta sinh con, con So bị bệnh, suốt thời gian trong cữ cô ta ở viện chăm con, tiền viện phí thuốc thang là tao lo, suốt thời gian sau đó nuôi hai đứa vất vả, cực khổ thế nào, nhất là một đứa lại mang bệnh cũng đều là tao lo.

Thấy cô ta sinh con xong mới có một tháng đã vội vã đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho con So, mặc cho sức khoẻ của cô ta vô cùng yếu, thế nên với mong muốn có nhiều tiền hơn để lo được cho ba mẹ con cô ta tao mới chơi lớn mở công ty ai ngờ vỡ nợ, mày nói xem tao hẹp hòi, cặn bã chỗ nào? Bốn năm qua mày ở đâu, những lúc Sam, So ốm đau mày ở đâu, lúc cô ta sinh nở mày ở đâu giờ bỗng dưng nhảy ra nhận cả vợ lẫn con tao, bảo tao hẹp hòi, cặn bã? Mày nghĩ mày là bố đẻ chúng nó, mày có tiền thì được quyền tranh giành chúng nó sao? Công sinh không bằng công dưỡng, mày vứt cho cô ta cái bụng bầu rồi mày nghĩ mày có quyền à? Nói cho mày biết mày đừng có mơ! Cả cô nữa, cô cũng đừng có mơ!
Khi Việt nói đến đây tôi thấy hai tay Dương cũng siết chặt lại thành nắm đấm.

Thế nhưng anh không hề đánh Việt, chỉ nhìn lên mấy vết thương trên má tôi, ánh mắt bỗng trở nên đau đớn như có dao cắt.

Tôi chợt cảm thấy cả người Dương trở nên lạnh toát, dường như bị những lời nói của Việt làm cho đau lòng đến mức không nói thành lời.

Rất lâu sau anh mới từ từ đưa tay kéo tôi ra khỏi phòng bệnh mặc cho Việt vẫn đang chửi bới.

Trước khi đi anh chỉ nhìn Việt nói một câu duy nhất:
– Còn một lần nữa mày dám đánh cô ấy thì mày sẽ không xong với tao đâu!
Thế nhưng đi được một đoạn tôi phát hiện chân mình rất đau, hoá ra lúc nãy vì can ngăn Dương đánh Việt tôi đã dẫm phải mẩu thuỷ tinh dưới đất.

Lúc này Dương cũng nhìn xuống dưới, máu trên chân tôi chảy ra, anh thấy vậy chẳng nói chẳng rằng liền rồi bế thốc tôi lên rồi đi xuống dưới nhờ bác sĩ xử lý vết thương cho tôi.
Mặt tôi bị Việt đánh đỏ ửng, sưng vù một bên, nhưng vết thương trên mặt không chảy máu, bác sĩ chỉ ngồi xuống lấy nhíp gắp mấy mẩu thuỷ tinh ở chân tôi.

Vì thuỷ tinh cắm vào chân khá sâu, mỗi lần bác sĩ rút ra, nhỏ cồn vào tôi lại thấy đau vô cùng nhưng không dám kêu chỉ cắn răng chịu.

Dương ngồi đối diện tôi, hai tay anh đan lại vào nhau, ánh mắt anh không dời những vết thương ấy, khi thấy tôi run lên vì đau anh cũng mấp máy khoé miệng như muốn nói gì đó.

Thế nhưng rồi đợi bác sĩ xử lý xong vết thương cho tôi anh mới bế tôi ra ngoài ra.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng qua cánh mũi.

Lên đến xe anh chậm rãi thắt dây an toàn cho tôi nhưng không hề lái xe đi.

Anh ngồi rất lâu trong xe, cuối cùng mới quay sang đưa tay chạm lên má tôi hỏi:
– Còn đau không?
– Tôi không sao.
Khi nói đến đây quay lại tôi bỗng thấy vành mắt Dương đỏ lên.

Anh nhìn tôi cuối cùng cũng hỏi:
– Rốt cuộc vì sao năm đó em lại rời bỏ anh? Rốt cuộc vì sao em lại lấy Việt? Vì sao em giấu chuyện mình mang thai với anh? So phẫu thuật rồi, nhưng chuyện này giờ em có thể nói cho anh nghe được không?
– Những chuyện ấy thật ra đến giờ cũng đâu còn quan trọng?
Dương cúi xuống, ban nãy tôi tưởng rằng anh đau lòng vì những lời nói của Việt, anh đau lòng vì Việt mạt sát và dùng những từ ngữ khó nghe để châm biếm anh.

Thế nhưng anh nói:
– Với em có thể không quan trọng nhưng với anh lại quan trọng.


Bốn năm qua em đã phải trải qua bao nhiêu chuyện khổ sở bất hạnh mà anh lại không hay biết gì.

Người ta biết em khổ thế nào, vất vả ra sao chỉ duy nhất mình anh lại không biết.

Nghe người ta kể lại chuyện bốn năm qua anh cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi.

Suốt bốn năm qua em phải chịu bao trận đòn, chịu bao nhục nhã, chịu bao ấm ức? Suốt bốn năm qua em sinh con của anh một mình, còn là thai đôi, không người thân, không nơi nương tựa, nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy mình nên chết đi cho rồi.

Trân! Trước kia anh đã từng hận em… nhưng lúc biết sự thật Sam, So là con của anh, lúc nghe Việt nói… anh lại hận chính bản thân anh vô cùng.
– Anh không cần tự trách mình như vậy, anh không có lỗi gì cả.
– Để em chịu bao khổ sở như vậy còn chưa phải là lỗi sao? Vì sao… em lại giấu anh chuyện lớn như vậy chứ? Vì mẹ anh đã tìm đến em, rốt cuộc là mẹ anh đã nói hay đe doạ gì khiến em phải từ bỏ anh?
Nghe Dương nói tôi bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng.

Năm ấy mẹ anh đến tìm tôi tôi mới biết Dương và Duy là anh em ruột.

Lúc Duy được hai tháng mẹ anh nhỡ nhàng nên có anh, sau này lại sinh anh non tháng, thế nên anh và Duy mới sinh cùng một năm nhưng người đầu năm, người cuối năm.

Lúc ấy mẹ anh gặp tôi đã nói rất nhiều, chuyện môn đăng hộ đối chỉ là phụ, chuyện tôi yêu Duy, đến khi Duy hi sinh lại yêu Dương mới là chuyện chính.

Yêu hai anh em ruột, dù là thời điểm khác nhau cũng là chuyện không chấp nhận được.

Huống chi với bà, Duy là đứa con trai chịu nhiều thiệt thòi nhất, khi mới hai tháng đã không được bú sữa mẹ, đã phải làm anh, từ nhỏ tới lớn tất cả mọi thứ đều phải nhường cho Dương.

Vậy mà ông trời nghiệt ngã còn mang Duy đi, dẫu là một cái chết cao cả bà vẫn không sao chấp nhận được.

Bà nói với tôi, thực ra ban đầu lúc biết Duy yêu tôi bà đã không hề hài lòng.

Xét về gia cảnh, hay bất cứ thứ gì tôi đều không xứng với Duy, nhưng vì bà biết tính con trai cả rất cố chấp, dám bất chấp mọi thứ để đi theo con đường làm lính cứu hoả thì sẽ bất chấp để yêu tôi.

Thế nên bà cũng không muốn cấm cản làm gì nhiều.

Lúc Duy hi sinh, thấy tôi khóc lóc vật vã trong nhà tang lễ bà cũng đã có chút đồng cảm.

Hai người phụ nữ cùng chung một nỗi đau, bà cũng dần chấp niệm tôi là người yêu của Duy.

Tôi còn nhớ năm ấy bà nói với tôi:
– Tôi không mơ tưởng gì cô sẽ mãi mãi chung thuỷ với mình thằng Duy, càng không mơ tưởng cả đời cô chỉ yêu nó.

Chỉ có điều tôi không ngờ rằng cô lại sớm quên nó như vậy, chẳng những sớm quên cô còn đi yêu em trai của nó.

Cô nói xem làm sao để tôi chấp nhận chuyện ấy? Làm sao để gia đình tôi chấp nhận chuyện ấy? Cô không nhận ra thằng Duy nó rất yêu cô hay sao? Nó đã từng suýt dẫn cô về nhà ra mắt, nó đã từng khăng khăng nói với vợ chồng tôi có hai thứ nó sẽ không bao giờ từ bỏ là sự nghiệp và cô.

Nó đã nói như vậy có nghĩa là gì? Cô không khác gì vợ chưa cưới của Duy, cho dù thằng Duy không còn nữa cô cũng không thể yêu thằng Dương được chứ đừng nói đến chuyện kết hôn! Lúc thằng Duy hi sinh, thằng Dương nó còn ở nước ngoài chưa kịp về nên không nhìn thấy cô.

Thế nhưng cả nhà tôi đều biết mặt cô, họ hàng đều biết mặt cô, tất cả đều biết cô là người yêu của thằng Duy.

Cô không cần thể diện, thằng Dương không cần thể diện nhưng họ hàng nhà tôi cần, thằng Duy trên cao nó nghĩ thế nào khi người nó yêu nhất lại yêu em trai nó? Còn tôi không phải vì thể diện mới ngăn cấm, mà bởi là một người mẹ tôi không thể chấp nhận chuyện ấy.

Cô nghĩ xem, nếu thằng Dương biết chuyện, nó phải ghen với một người đã khuất, mà người đã khuất ấy còn là anh trai ruột của nó sẽ thế nào.

Còn thằng Duy vì em trai mà phải cai sữa từ nhỏ, sau này lại vì em trai mà phải nhường nhịn tất cả mọi thứ, nay đến ngay cả người nó yêu nhất cũng đi yêu em trai nó… rốt cuộc thì cô bảo tôi phải chấp nhận thế nào.

Vậy nên thằng Dương lấy ai cũng được, gia thế ra sao cũng được nhưng nhất định không thể là cô, bởi chỉ cần nhìn thấy cô cả gia đình chúng tôi đều nhớ đến Duy, đều nhớ đến vẻ khổ sở, đau đớn, sự tuyệt vọng của cô vào ngày thằng Duy hi sinh.
Khi nghe đến đây tôi cũng bỗng thấy lồng ngực mình đau như có ai bóp chặt, cùng yêu hai anh em tôi đúng là đốn mạt thật rồi.

Lúc đó bao trùm lấy trái tim tôi chỉ có đau đớn và tuyệt vọng.

Nếu tôi cố chấp lấy Dương, điều quan trọng không phải là những lời đồn đại chê cười, mà là quãng đời còn lại của gia đình họ, sẽ vì thấy tôi mà không lúc nào không nhớ đến Duy, mà là những lời nói của mẹ anh nói đều thấu tâm can, chính bản thân tôi cũng dằn vặt không nguôi.

Đã biết là đường cùng, thật ra liều mình vùng vẫy, có tác dụng gì? Nếu chia tay Dương có thể đau được bao nhiêu chứ? Cũng chẳng qua là xé bỏ một bộ phận trong lồng ngực, từ nay về sau vẫn còn sống.

Đánh mất một trái tim mà thôi, có thể đau được bao nhiêu chứ? Sau cùng trước khi đi bà cũng đã nói:
– Coi như tôi xin cô chia tay thằng Dương, dẫu sao cô cũng từng là người yêu của thằng Duy.

Nó không còn nữa nhưng tôi vẫn tâm tâm niệm niệm cô là ký ức đẹp đẽ nhất của nó nên không muốn phải dùng cách tàn nhẫn để cô phải ra đi.

Thật ra tôi có hàng ngàn, hàng vạn cách để cô dừng lại nhưng tôi không muốn.

Có điều nếu cô vẫn cố chấp không buông, tôi sẽ có cách khiến cô phải buông, gia đình cô, em trai cô đều là những người quan trọng với cô.

Không tin, cô cứ thử xem!
Tôi làm gì còn cách nào khác, chưa cần đụng đến cha mẹ hay em trai tôi tôi cũng đã biết mình chẳng thể tiếp tục được nữa.

Lúc ấy tôi cũng mới chỉ hai mươi hai tuổi, một đứa con gái non nớt như tôi làm sao có thể chống chọi lại mọi thứ ập đến với mình.

Cuối cùng tôi cũng lựa chọn rời xa Dương, chia tay anh một cách tàn nhẫn.

Sau khi chia tay xong tôi mới phát hiện mình có thai, tôi còn chưa kịp tốt nghiệp đại học, vì đăng ký thêm quá nhiều môn nên thời gian học bị kéo dài, bố mẹ tôi biết tôi mang thai thì xua đuổi, chửi bới cuối cùng tôi cũng chỉ đành chấm dứt việc học.

Bố mẹ tôi muốn xoá sổ tôi ra khỏi hộ khẩu vì tôi không nghe lời họ, kiên quyết giữ thai lại, cũng may khi bế tắc nhất tôi đã gặp Việt.

Anh ta giúp tôi tổ chức một đám cưới để thiên hạ không chê cười, suốt thời gian mang bầu và sinh con cũng đứng ra lo cho tôi, anh ta còn nói vài năm sau đợi ba mẹ con tôi ổn định sẽ ly hôn giải thoát cho cả hai.

Thế nên bao năm nay anh ta có đối xử với tôi tệ bạc ra sao tôi cũng không dám trách bởi tôi nợ anh ta quá nhiều.

Nợ tiền bạc tôi có thể trả, nhưng món nợ ân tình tôi không biết phải trả thế nào.

Thấy tôi im lặng, Dương lại hỏi:
– Vì em cảm thấy không thể yêu anh trai anh rồi lại yêu anh? Mẹ anh cũng không chấp nhận chuyện ấy nên em rời bỏ anh, có đúng không? Anh không tin là em không yêu anh, suốt thời gian bên nhau, anh không tin là em không có chút tình cảm nào như trước kia em nói.
Lời Dương chẳng khác gì vạn tiễn xuyên tim, vừa đau vừa thật đến mức tôi không sao chối được nữa, cuối cùng tôi nói:
– Năm đó tôi yêu anh là thật.
– Còn bây giờ?
– Bây giờ… vẫn yêu… chỉ là…
Thế nhưng chưa kịp dứt lời Dương đã kéo tôi lại.

Anh hôn tôi! Nụ hôn cháy bỏng như thiêu rụi tất cả thành tàn tro.

Tôi nghe tiếng lồng ngực anh phập phồng, tay anh chạm lên má tôi, chỗ sưng tấy vì bị Việt đánh.

Anh hôn tôi rất lâu rồi mới buông ra, giọng anh trầm ấm vang lên:
– Yêu là được rồi! Những chuyện khác để anh lo.
Khi Dương nói đến câu này tôi thấy ánh mắt anh rất kiên định, giống như mưa giông bão tố hay trời cao có sập cũng không còn đáng sợ.


Bỗng dưng trái tim tôi khi ấy cũng rung động mãnh liệt, chỉ là một câu nói như vậy thôi mà tôi muốn gạt bỏ tất cả mọi thứ, chấp niệm một lòng với anh.

Những chuyện khác… tôi sẽ để anh lo.
Về đến nhà trời cũng đã sẩm tối, cô Tâm đã chuẩn bị xong thức ăn, Sam, So cũng đã dậy.

Thấy tôi và Dương về Sam thì chạy ra ôm chân tôi, So thì chạy ra ôm Dương.

Cả hai vẫn không chịu gọi Dương là bố nhưng vẫn lễ phép chào:
– Con chào mẹ, cháu chào chú Dương.
Nói đến đây Sam, So chợt thấy chân tôi bị băng lại vội vã ngồi xuống chạm nhẹ lên lớp băng mắt rơm rớm hỏi:
– Mẹ Trân bị sao thế? Mẹ bị chảy máu me ạ? Mẹ có đau không?
Tôi còn chưa kịp đáp Dương đã nói:
– Mẹ Trân bị thuỷ tinh cắm vào, đau lắm đấy.

Sam, So không được quấy, không được bắt mẹ bế nếu không chân mẹ sẽ lâu lành nhớ chưa?
Sam, So nghe vậy thì oà lên khóc đầu gật lia lịa, vừa khóc vừa hỏi:
– Mẹ đau lắm hả mẹ!
– Mẹ ơi, Sam, So thương mẹ lắm.
– Mẹ ơi, Sam, So không bắt mẹ bế đâu.
Tôi vừa buồn cười vừa thấy thương thương mà dỗ mãi hai đứa mới nín.

Sau cùng Dương phải bế cả hai đứa lên lau nước mắt rồi nói với tôi:
– Sam, So thật ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu chuyện.

Mấy năm nay cuộc sống khó khăn nhường nào em vẫn giáo dục các con tốt như vậy.
Cô Tâm cũng gật gù:
– Đúng đấy, lớp nhà trẻ Sam, So là ngoan và tự lập nhất.

Cơm tự xúc ăn, quần áo tự mặc, tự đi vệ sinh, cũng rất tự giác học.

Cậu xem mới ba tuổi số má, màu sắc, con vật đã biết hết rồi, nói cũng rất sõi, quần áo cũ nhưng rất biết cách giữ sạch sẽ, thơm tho.

Cả tháng cái Trân mất tích, hai đứa ở nhà với tôi và cái Phương có khóc lóc nhớ mẹ nhưng tuyệt đối không giãy giụa, gào thét.

Đến giờ ăn vẫn phải ăn đúng giờ, đến giờ ngủ là vẫn lên giường.

Mà hai đứa cũng rất biết yêu quý những người xung quanh, biết chia sẻ không hề ích kỷ như nhiều đứa trẻ được nuông chiều.

Nuôi dạy được hai đứa con thế này cũng không hề đơn giản đâu.
Thật ra Sam, So hiểu chuyện một phần do dạy dỗ nhưng cũng một phần do hoàn cảnh.

Từ nhỏ đã sống một cuộc sống thiếu thốn nên hai đứa cũng tự giác hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ khác.

Tôi nhìn Dương đang chơi đùa với Sam, So bỗng cảm thấy vô cùng trân quý những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc mà suốt bốn năm qua tôi chưa từng được nhìn thấy.

Thực lòng Việt cũng đối xử khá tốt với Sam, So, nhưng suy cho cùng cách đối xử của một người cha ruột vẫn khác rất nhiều.

Thật sự, một bầu không khí ấm áp như gia đình nhỏ thế này tôi chưa bao giờ cảm nhận được khi ở cạnh Việt.

Nghĩ đến đây tôi lại nhớ đến bốn năm sống cùng Việt, bốn năm qua rốt cuộc vì một món nợ ân tình mà đến giờ tôi và anh ta vẫn chưa dứt khoát nổi.

Thế nhưng nếu anh ta đã biết chuyện, nếu đã năm lần bảy lượt dùng nắm đấm để giải quyết với tôi… tôi nghĩ mọi thứ cũng nên kết thúc rồi.
Mấy ngày tiếp theo Dương bắt đầu đi làm trở lại.

Công việc tồn đọng quá nhiều nên anh cũng trở nên bận rộn, lại thêm chuyện anh đang cố gắng hết sức, toàn tâm toàn lực cho người điều tra chuyện tôi bị bán đi thành ra anh gần như không có chút thời gian nào.

Thực ra tôi cũng muốn đi làm cùng Dương, dẫu sao thì mọi người cũng đã biết sự trở về của tôi, tuy chưa gặp chị Như nhưng tôi biết chị ta cũng biết tôi quay về rồi mới hành động như thế.

Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, giờ cứ mãi ở nhà chờ đợi tin tức thế này không phải cách hay, đi làm biết đâu nghe được chút thông tin ít ỏi nào đó giúp ích cho tôi, dẫu sao cũng có Dương, tôi cũng không có gì phải lo lắng quá nhiều nếu có người nhắm đến mình.

Thế nhưng vì chân tôi vẫn đau, lại thêm chuyện của tôi và Việt chưa giải quyết xong nên tôi đành ở nhà thêm vài hôm.

Đến ngày thứ tư sau khi chân tôi đỡ, buổi sáng Dương đi làm, cô Tâm đến trông Sam, So tôi cũng qua toà án xin mẫu đơn ly hôn rồi đi sang bệnh viện.

Dương không yên tâm nên anh có cho anh Ninh tài xế thân cânn của anh đi cùng tôi.

Lúc lên phòng bệnh anh Ninh nhất nhất đi theo tôi, nói không được tôi đành dặn anh ta đứng ở hành lang chờ tôi, nếu Việt lại lên cơn đánh tôi thì anh ta chạy vào vẫn kịp.
Vào đến phòng bệnh tôi thấy Việt đang nằm bấm điện thoại.

Tình trạng này của anh ta có lẽ chỉ vài ngày nữa sẽ được ra viện thôi.

Thấy tôi đến, anh ta không bất ngờ mà ném điện thoại xuống chân, lúc nhìn thấy lá đơn ly hôn trên tay tôi thì đột nhiên gầm lên:
– Muốn ly hôn, cô đừng có hòng.
Thấy thái độ anh ta vẫn như vậy, tôi cũng không còn muốn nhượng bộ nữa mà nói luôn:
– Chúng ta đã đến bước đường này rồi anh vẫn còn cố chấp muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là vì sao?
– Vì sao cô không cần biết.

Cô chỉ cần biết tôi sẽ không bao giờ ly hôn.
– Nếu anh không chấp thuận ly hôn, tôi sẽ đơn phương ly hôn.
Nghe tôi nói đến đây Việt cũng sững lại mấy giây rồi cười nhạt:
– Cô giờ thì giỏi rồi, có thằng người tình lắm tiền nhiều của chống lưng nên nói chuyện cũng lên mặt với tôi nhỉ? Mấy năm nay cô nợ tôi giờ cô muốn tính sao?
Khi anh ta hỏi đến đây chị điều dưỡng từ ngoài bước vào đi thay băng cho anh ta cũng không nhịn được mà nói:
– Tôi chưa thấy người nào vô lý như anh.

Hết vung tay vung chân đánh vợ giờ còn tính toán với cô ấy.

Anh có biết viện phí của anh bao nhiêu tiền, tiền phẫu thuật của anh nhiều thế nào không? Hằng ngày anh được người ta cơm bưng nước rót anh nghĩ đó là lẽ tự nhiên à? Người ta phải thuê người chăm sóc anh, tổng số tiền cả phẫu thuật, cả viện phí, cả dịch vụ của anh cũng phải đến năm trăm triệu.

Chị gái anh không bỏ xu nào ra, đều là vợ anh bỏ ra, nếu cô ấy cũng tính toán với anh như vậy anh nghĩ sao? Nếu cô ấy không chạy vạy cho anh thì có lẽ anh cũng bỏ mạng rồi.
Việt nghe vậy chẳng những không xuôi tai còn gằn lên:
– Bố mày không cần!
Tôi nhìn chị điều dưỡng mà cảm thấy xấu hổ đỏ cả mặt.

Anh ta như thế này tôi cũng không muốn dài dòng nữa chỉ đặt lá đơn ly hôn trên bàn rồi nói:
– Anh cứ nghĩ kỹ đi, đơn ly hôn tôi để ở đây, nếu nghĩ thông rồi thì ký vào.


Mấy năm nay tôi nợ anh nhưng tôi cũng cố gắng lo toan cho gia đình anh hết mức có thể, còn giờ anh thấy quy ra tiền bao nhiêu anh cứ tự tính, trong phạm vi tôi có thể trả được tôi sẽ cố gắng trả cho anh.
– Phải rồi! Thằng người tình của cô không thiếu tiền, muốn bao nhiêu chẳng trả được, nhưng cô nên nhớ thứ cô nợ tôi bao nhiêu tiền cũng không trả được đâu.
Trước kia vì những lời này mà tôi mãi không dứt khoát được, nhưng giờ tôi cảm thấy quá đủ mệt mỏi rồi nên nhìn anh ta, hơn bốn năm trong đời lần đầu tiên tôi nói với anh ta:
– Bao năm qua anh đánh tôi bao trận đòn? Anh về đòi tôi bao nhiêu tiền? Lúc anh thua bài bạc ai trả tiền cho anh? Lúc anh ốm đau ai chăm sóc cho anh? Mẹ anh đột quỵ là ai rút hết toàn bộ tiền ra để lo viện phí? Ngay cả giờ anh bị tai nạn, cũng là ai trả tiền cho anh? Mắc nợ anh là thứ tôi cảm thấy hối hận nhất trên đời.

Đơn ly hôn này anh muốn ký thì ký, không thì thôi, tôi sẽ tự mình ly hôn anh.
Nói rồi không đợi Việt nói tiếp tôi cũng cầm túi đi ra ngoài.

Nếu như có một món nợ mãi mãi không thể trả được, nhưng nếu cứ dây dưa lằng nhằng mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, vậy thì thôi đi, cắt đứt một phát, coi như tôi là loại người mặt dày, vô sỉ.

Nếu là trước kia có lẽ tôi sẽ mềm lòng nhưng giờ tôi nghĩ thông rồi.

Lần này… tôi kiên quyết từ bỏ!
Khi xuống đến sảnh bệnh viện tôi khẽ ngẩng cao đầu hít một hơi, tuy chưa chính thức ly hôn nhưng tôi cũng cảm thấy như trút được gánh nặng.

Lúc ra ngoài đang định bước lên xe đột nhiên tôi cũng thấy mẹ tôi đang đi vào.

Nhìn thấy mẹ tôi ở bệnh viện tôi bỗng có chút hoang mang.

Từ lúc thằng Tú mất mẹ tôi suy sụp, gầy đi rất nhiều, tuy giờ trông thần sắc mẹ khá hơn nhưng bỗng dưng xuất hiện ở đây tôi lại lo lo không biết mẹ tôi bị sao.

Chỉ có điều giờ tôi mà ra hỏi sợ mẹ lại mắng té tát ầm ỹ cả viện lên, vả lại thấy mẹ cũng đi rất vội vàng, dường như mẹ đang rất gấp nên tôi chỉ đành lên xe, thế nhưng tôi không về nhà mà ra nghĩa trang thăm Tú.

Tôi đứng trước mộ, lặng lẽ nhìn di ảnh, không khóc nhưng tâm can giằng xé đau đớn.

Đến tận giờ phút này tôi vẫn cảm thấy cái chết của Tú giống như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới.

Chỉ cần nhìn thấy em qua ảnh, hoặc chỉ cần nghĩ tới thôi tôi đều thấy rất khó chấp nhận.

Tôi không biết mình đã đứng trước mộ Tú bao lâu, mãi đến khi có tiếng nói phía sau cất lên tôi mới giật mình quay lại:
– Trân đấy à cháu?
Quay lại tôi cũng nhận ra đó là chú Sơn, hàng xóm nhà tôi.

Nhà chú Sơn cũng có thằng con trai hai năm trước đua xe tai nạn nên mất nên tôi đoán chú cũng ra thăm mộ con trai nên gật đầu hỏi lại:
– Chú ra thăm em ạ?
– Ừ chú vừa ra nhổ cỏ cho em nó.
Nói đến đây chú Sơn cũng nhìn tôi một lượt rồi thở dài:
– Nhìn mày gầy đi nhiều quá cháu ạ.

Tự dưng nhà mày năm nay làm sao mà gặp bao nhiêu hạn, hết chuyện mày tự dưng mất tích cả tháng rồi đến thằng Tú mất.

Thế mày làm sao mà mất tích, chú nghe láng máng thấy bảo mày bị người ta bán sang bên kia biên giới à?
Mấy chuyện này thực ra tôi cũng không muốn kể với người ngoài nên chỉ gật đầu cho có lệ.

Chú Sơn chắc cũng biết tôi không muốn nói nên vỗ vỗ vai tôi bảo:
– Thôi cháu ạ, cũng đừng buồn nhiều quá, trở về là tốt rồi.

Nhưng mà cũng phải xem phong thuỷ tử vi xem thế nào chứ chú thấy năm nay nhà mày lắm chuyện buồn xảy ra quá.

À mà thấy bảo bố mẹ mày đang rao bán căn nhà đang ở đi để chuyển lên Hà Nội sống hả cháu?
Tôi nghe chú Sơn nói đến đây thì kinh ngạc mấy mấy giây.

Chuyện này tôi chưa từng nghe ai nói, nhà xảy ra bao nhiêu chuyện tự dưng nghe tin này tôi không bất ngờ mới lạ.

Chú Sơn hơi sững lại nhìn vẻ mặt tôi lại nói:
– Đừng bảo với chú mày không biết nhé! Bố mẹ mày không nói gì với mày à?
– Dạ… không ạ.
– Kể cũng lạ thật, một chuyện lớn thế này mà bố mẹ mày không nói hay bàn bạc gì với mày sao? Chuyển hẳn lên Hà Nội sống, không nói gì với con gái á?
– Dạ… vâng.
Chú Sơn nói đến đây chợt thở dài một tiếng:
– Hay thật! Mà cũng đúng thôi, bao năm nay nhiều lúc chú thấy bố mẹ mày có coi mày như con đâu, lắm lúc chú còn tưởng bố mẹ mày có mỗi thằng Tú với con Liên Anh thôi đấy.

Con Liên Anh là con nuôi mà đôi khi chú còn thấy bố mẹ mày tốt với nó hơn cả mày.

Dù gì thì dù chứ con mình dứt ruột đẻ ra sao lại có thể vứt đi dễ dàng thế nhỉ? Mày cũng có làm gì sai trái, chửa trước thôi sau cũng lấy chồng chứ có làm gì trái luân thường đạo đức đâu.

Thằng Nam nhà chú nghiện ngập hút chích, lô đề cờ bạc đủ cả, sau còn chơi bời báo cả tỉ bạc, rồi nhiễm HIV mà cô chú chả vứt đi được, nó sống thì vẫn phải nai lưng ra trả nợ cho nó, nó chết rồi vẫn phải còng lưng lo cho con nó.

Con cháu nhà mình mà, máu mủ ruột thịt vứt sao được.

Mà nói thế chứ bố mẹ mày đối với thằng Tú cũng thương yêu hết mực mà, lo toan cho nó đủ cả mà sao tệ bạc với mày thế.

Lúc mày mất tích hàng xóm lo lắng mà bố mẹ mày cứ dửng dưng như không.

Chú với với cô Huế đêm còn chẳng ngủ nổi, ăn cơm cũng không thấy ngon chờ tin tức mà bố mẹ mày vẫn ra chợ mua mấy con cá nhụ, cá song về ăn được.

Con Liên Anh nó là con nuôi, nó giàu có chú không nói, nhưng có mỗi hai chị em mày mà bố mẹ mày nhất bên trọng, nhất bên khinh chú cũng không hiểu.

Trọng nam khinh nữ thì cũng đâu đến nỗi thế trong khi thằng Tú mất rồi, cái Trang nhà chú là con gái mà cô chú vẫn phải lo cho đàng hoàng.

Thằng Nam chết rồi giờ càng phải lo cho cái Trang nhiều hơn ấy chứ.

Bố mẹ mày làm như thể mày không phải con ruột vậy.

Chẳng lẽ ngoài Liên Anh ra mày cũng được nhận nuôi à?
Tôi nghe chú Sơn hỏi thì khẽ cười buồn đáp lại:
– Không phải thế đâu chú ạ, tại năm ấy cháu suýt tốt nghiệp, còn là hạt giống ở trường, lẽ ra nếu với sức học như vậy có thể sẽ được sang Trung Quốc học thạc sĩ mà cuối cùng lại chửa, bằng đại học còn không lấy được, chưa kịp lo toan gì cho bố mẹ cháu nên bố mẹ cháu mới giận…
– Giận thì giận chứ, chuyện cũ qua lâu cả rồi…
Chú Sơn đang định nói gì tiếp thì đột nhiên có điện thoại.

Tôi cũng xin phép chú về trước.

Suốt đoạn đường trên xe nghĩ đến lời chú Sơn nói tôi cứ có một cảm giác gì đó vừa buồn, vừa mông lung, mơ hồ.

Nhưng là cảm giác gì tôi lại cũng không rõ.
Về đến nhà cái Phương cũng sang chơi, mấy hôm nay trông nó có da có thịt hơn chút rồi nhưng vẫn xanh.

Tuy nó không nghén nhiều nhưng vì Tú mất, nó suy nghĩ và muộn phiền nhiều nên thế.

Chuyện nó mang thai hiện giờ chỉ có tôi và Dương biết, ngay cả cô Tâm nó cũng chưa dám nói.

Nhưng tôi biết giấu gì thì giấu chuyện mang thai thì sao có thể giấu được mãi nên khuyên nó nói với mẹ nó mà nó bảo với tôi đợi qua đợt này đã, nó đang tính nghỉ việc ở trường cũ để ra trường tư làm nhưng chưa biết thế nào.

Nó bảo với tôi có một trường tư mới mở ở đây xịn xò lắm, vì nó có bằng thạc sĩ nên đang muốn mời nó về làm hiệu phó nhưng nó thấy năng lực chưa tới nên vẫn đang phân vân.

Thấy nó nói vậy tôi cũng thôi không khuyên nó nữa, dù sao nó cũng lớn rồi, chuyện này nó tự khắc sẽ có cách giải quyết.
Buổi tối sau khi nấu nướng dọn dẹp xong xuôi cô Tâm cũng về.

Tôi và Dương chơi với Sam, So một lúc rồi cũng cho hai đứa đi ngủ.

Tôi định đợi Sam, So ngủ xong sẽ ra nói chuyện với Dương ai ngờ lúc hai đứa vừa ngủ say anh cũng vào phòng nói với tôi:
– Ra đây anh thay băng cho.
Mấy ngày chân tôi đau đều là anh tự thay băng cho tôi.

Hôm nay đỡ rồi tôi vốn định không thay nữa ai ngờ anh đã lôi tôi ra ngoài phòng khách kéo ngồi xuống rồi cúi xuống lấy cồn lau vết thương trên chân cho tôi, vừa lau anh vừa cằn nhằn:
– Vết thương này sâu như thế, không phải đỡ rồi sẽ khỏi đâu.

Bao năm rồi em vẫn chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả.

Tôi nghe anh cằn nhằn bất giác nhìn xuống, ở tư thế này tôi bỗng dưng nhớ về những tháng ngày trước kia.

Tôi nhìn anh một lúc rất lâu rồi nói:
– Dương! Em định sang tuần cho Sam, So đi học lại để cho cô Tâm về nhà chăm sóc cái Phương.
Khi tôi nói đến đây Dương cũng thay băng xong, anh đạy lọ cồn lại rồi đáp:
– Cứ để cô ấy ở đây làm việc.
– Nhưng mà… em đưa cho cô ấy có ba triệu mà cô ấy hằng ngày phải sang đây mấy lượt…
– Đó là em trả, chứ anh trả lương cho cô ấy gấp 5 lần em.

Ngoài ra anh còn cho người đưa đón cô ấy qua đây nên xăng xe, đi lại không mất gì cả.
– Hả???
– Nhà cô Tâm có mỗi hai mẹ con, cô ấy lại nghỉ hưu rồi, Phương thì đang mang thai.

Nếu chỉ dựa vào lương của Phương chỉ coi như tạm đủ lo hai mẹ con, nhưng sau này Phương sinh con, số tiền lo cho đứa bé sẽ rất tốn kém, nhất là giờ ai cũng mong con mình được lựa chọn những dịch vụ tốt nhất nên anh mới thuê cô Tâm sang đây cơm cháo cho mình.

Mấy năm nay em và Sam, So nhờ vả mẹ con cô ấy quá nhiều, nhưng nếu anh mà đưa cho cô ấy một khoản tiền lớn chắc chắn cô ấy sẽ từ chối.

Thay vì đưa tiền thẳng cho cô ấy anh nhờ cô ấy sang nấu nướng, dọn dẹp và trả lương vừa có thể giúp cô ấy có tiền trang trải cuộc sống cùng Phương, lại cũng không khiến cô ấy áy náy khi nhận tiền của mình.

Anh cũng không dám trả quá cao, chỉ dám trả bằng ấy rồi thi thoảng mua đồ biếu cho cô ấy thì sẽ hợp lý hơn.
Tôi nhìn Dương toàn thân sững sờ mất mấy giây rồi lắp bắp hỏi lại
– Chuyện có trường tư mời cái Phương làm hiệu phó… cũng là… do anh sao?
Dương hơi cười đáp:
– À! Cái này thì cũng là do bạn em thật sự có năng lực chứ anh không tác động gì quá nhiều.

Mầm non Hoa Sen là do bọn anh đầu tư nhưng quản lý là đơn vị khác, anh chỉ gợi ý còn người ta tự mời.
Từ trong đáy lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác vô cùng cảm kích và biết ơn.

Một người đàn ông tưởng như cao cao tại thượng nhưng lại vô cùng tinh tế, nhã nhặn.

Ngay cả một chuyện giúp đỡ những người bên cạnh tôi anh cũng không muốn nó trở thành vấn đề tế nhị mà biến thành một chuyện rất đỗi bình thường, khiến người được giúp đỡ cũng không hề có chút áy náy hay cảm giác được ban ơn nào cả.

Đến bây giờ, sau khi trải qua cả ngàn vạn bất hạnh, khổ đau tôi cũng mới nhận ra, trong biển người mênh mông tôi gặp vẫn còn một người tốt đẹp từ ngoại hình tới tính cách như vậy.

Anh không chỉ đối xử tốt với tôi mà còn đối xử tốt với những người xung quanh tôi, chưa bao giờ tỏ vẻ bề trên, hay cậy mình giàu có, giỏi giang mà khinh thường bất cứ ai.

Chỉ riêng sự khiêm nhường, tốt bụng, hoà nhã của anh cũng đủ khiến tôi cảm thấy đời này gặp anh là sự may mắn của bản thân mình.

Bỗng dưng tôi không kìm được kéo anh xuống thơm lên má anh rồi khẽ cười:
– Cảm ơn anh.
Lần đầu tiên tôi chủ động có hành động thân mật như vậy với Dương khiến anh ngẩn người mất mấy giây.

Thế nhưng ngay lập tức anh đưa tay siết chặt lấy eo tôi.

Từ trong đáy mắt anh là một nỗi nhớ, một nỗi khát khao, và cả một sự si mê cháy bỏng.

Anh cúi xuống hôn lên môi tôi, tôi không kịp phản kháng chỉ cảm thấy toàn thân tê rần rần.

Trong phòng chỉ có ánh đèn neong, phòng ngủ Sam, So cũng đã được đóng cửa, bỗng dưng tri giác của tôi cũng trở nên nhạy cảm.

Hơi thở của người đàn ông từ sự ấm áp sẵn có dần trở nên nóng hổi, nhưng nhiều hơn cả là một sự nồng đậm, mãnh liệt.

Anh hôn tôi rất sâu, đầu lưỡi cuốn chặt lấy lưỡi tôi không rời, bàn tay chạm lên da thịt, luồn qua từng lớp áo.

Tôi cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu ngón tay anh, nóng hầm hập, men dần từng chút, từng chút theo da thịt, làm tan chảy từng lỗ chân lông.
Quả thực, suốt hơn bốn năm qua tôi chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ ai.

Dương là người duy nhất cho đến hiện tại, thế nên trước cám dỗ này, trong không gian thế và tình cảnh này, không còn giận hờn, oán hận, không còn hiểu nhầm hay tất thảy những thứ khác tôi lại thấy vô cùng khó chối từ, như chất độc, một chất độc ma mị, nếm qua thì ngọt, uống nhiều thì say.

Khi tôi còn chưa kịp nghĩ xem phải làm thế nào Dương đã bế thốc tôi sang phòng của anh rồi đặt tôi nằm lên giường.

Không giống như những lần trước, lần này anh hoàn toàn chủ động.

Đôi môi anh trượt theo hướng miệng tôi lên vành tai, bàn tay cũng cởi sạch lớp quần áo trên người tôi rồi tự lột sạch lớp quần áo trên người mình sau quá cuồng nhiệt hôn xuống xương quai xanh và hôn lên núm hoa ở đỉnh đồi.

Cả người tôi mềm như sợi bún, dường như say trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh mà quên cả giãy giụa.
Anh hôn đỉnh đồi ấy một lúc thì luồn tay xuống phía dưới, chạm nhẹ dạo chơi, miệng anh vẫn ngậm chặt núm hoa, đến khi ngón tay thâm nhập xuống nơi sâu thẳm nhất đột nhiên tôi nghe tiếng anh thì thầm:
– Anh muốn, có được không?
Nghe Dương hỏi tôi bất giác nghẹn ngào không nói nên lời.

Suốt bao tháng ngày qua anh chưa từng làm điều gì quá giới hạn với tôi, đây chính là sự tôn trọng mà anh dành cho tôi.

Tôi có thể cảm nhận được một trận tê dại mà ngón tay của Dương mang lại, cuối cùng không đáp mà khẽ gật đầu.

Chỉ vậy thôi ngay lập tức anh hôn tôi thêm mạnh, ngón tay kịch liệt ra vào giữa hai chân tôi, cánh môi mỏng ra sức hôn lên hai bên ngực.

Tiếng hôn mút hòa lẫn với tiếng thở tạo lên một khung cảnh hết sức kích tình.

Phía bên dưới tôi cảm nhận được sự ướt át tột đỉnh, tôi không kìm được khẽ rên lên một tiếng.

Bốn năm rồi, bốn năm tôi chưa từng nếm trải qua cảm giác này, nay gần như đê mê đến điên dại.

Cùng lúc đó Dương cũng khẽ nâng hai chân tôi, nhấn vật thể cương cứng kia vào nơi sâu thẳm nhất, cả cơ thể trống rỗng của tôi cũng được lấp đầy khiến tôi hoàn toàn mất đi lý trí.

Anh chậm rãi, nhẹ nhàng siết lấy tôi, sau cùng cũng không kiểm soát được nữa mà ra vào liên tục.

Giống như anh đã phải chờ đợi quá lâu rồi, giống như anh cũng như tôi suốt bốn năm qua giờ mới trải qua một cơn kích tình ngọt ngào đến vậy.

Thậm chí tôi còn nghe được tiếng rên không kiểm soát nổi của anh, điều mà trước kia tôi chưa từng thấy, tôi cũng mặc kệ tất thảy mà ôm chặt lấy anh, tận hưởng thứ cảm giác mãnh liệt này.
Suốt đêm ấy tôi không nhớ tôi và Dương đã làm tình bao nhiêu lần, đến khi mệt nhoài tôi cũng rúc vào lòng anh mà thiếp đi.

Trong cơn mơ ngọt ngào ấy không biết có phải nhầm không mà tôi có nghe được tiếng Dương thì thầm:
– Anh yêu em! Rất yêu em.
Mọi thứ lúc này suy cho cùng cũng không còn quan trọng nữa, đúng sai tôi cũng không màng.
Tờ mờ sáng hôm sau tôi tỉnh giấc đã không thấy Dương bên cạnh.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra hôm qua mình ngủ quên ở đây nên vội vã mặc quần áo định đi sang phòng Sam, So.

Thế nhưng lúc mặc xong quần áo cũng thấy Dương đứng ngoài lan can, bóng lưng anh xoay về phía tôi, tôi nghe được tiếng anh cất lên:
– Tìm được rồi sao? Hắn ta khai thế nào?
Không biết đầu dây bên kia đáp gì chỉ thấy Dương lại nói tiếp:
– Cái gì? Liên quan đến người của tập đoàn thép Vạn Thịnh?
– Được rồi! Yên đó tôi đến ngay.
Lúc này tôi cũng thấy Dương quay lại, nhìn thấy tôi anh không kinh ngạc chỉ gấp gáp nói:
– Có chút manh mối về việc em bị bán đi rồi.

Anh đi đã, em ở nhà có gì về anh sẽ báo em.
Nói xong Dương cũng khoác thêm chiếc áo măng tô rồi đi ra ngoài, lúc ra còn thấy anh gọi thứ ký Hà báo nghỉ, mọi việc giao lại cho sếp Thanh.

Nghe anh nói như vậy lòng dạ tôi cũng vô cùng hồi hộp.

Lúc về phòng của Sam, So tôi vẫn không sao ngủ nổi, suốt mấy tiếng đồng hồ tôi cứ chầu chực cái điện thoại, mãi đến khi có tiếng chuông cửa tôi cũng vội vã chạy ra.

Ban đầu tôi nghĩ là Dương mang tin tức về rồi, thế nhưng nghĩ lại Dương đâu cần bấm chuông lại nghĩ hay cô Tâm sang, bình thường cô ấy lúc sang sớm, lúc sang muộn nên nhanh chóng đưa tay ra mở cửa.

Thế nhưng đến khi cánh cửa mở ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người trước mặt tôi cũng khựng lại, toàn thân ngay lập tức như có luồng điện chạy qua!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương