Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau
-
Chương 70: Mình giết người rồi
Có thể nói, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Chương Hiểu. Theo cách nói của Lâm Gia Tuệ thì chính là xuân phong dào dạt, tình cảm mặn nồng. Bởi lẽ, bây giờ, cô cùng Trình Ngạn Thâm đang tiến hành yêu đương vụng trộm.
Chính vì thế, mới có cảnh tượng sau đây:
Trong khuôn viên trường đại học. Chương Hiểu vừa bước vào trường, đang định bước đến chào hỏi các giáo viên khác thì thấy Trình Ngạn Thâm nổi bật, đứng giữa đám đông. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo màu xám kết hợp với chiếc quần âu mà đen truyền thống trông vô cùng chững chạc, nghiêm chỉnh nhưng rất đẹp trai.
- Chào mọi người.
- Bác sĩ Chương cô mới đến sao?- Một đồng nghiệp hỏi.
- Chào bác sĩ Trình. Hôm nay hình như anh rất vui?
Trình Ngạn Thâm bật cười. Muốn tiến đến kéo cô vào lòng nhưng đành thôi:
- Tìm được người yêu đương nhiên phải vui rồi, phải không bác sĩ Chương?
Gương mặt anh khi nói những điều đó nhìn rất muốn đánh. Có ai ngờ, một giáo sư quyền quy, nổi tiếng khắt khe lại có thể nói ra những lời lưu manh đến vậy. Xem ra gương mặt đẹp trai này đã gạc không ít người.
Chương Hiểu không trả lời anh, chỉ cố gắng đi thật nhanh để bớt xấu hổ mà thôi. Nhưng tiếng nói của thầy cô nào đó ở đằng sau cũng vô tình chui vào tai cô:
- Sao hôm nay bác sĩ Chương khác vậy? Hình như hơi lạ đó?
Cô chết mất thôi.
Không dừng ở đó, việc yêu đương "vụn trộm "này còn được thể hiện một cách rất công khai. Trong cuộc họp thường niên, khi hiệu trưởng đang thao thao bất tuyệt với bài diễn văn dài gần mười trang thì Chương Hiểu sắp chết vì chán, đôi mắt sắp híp lại một đường . Khi gần gục ngã, bỗng có một đôi tay vỗ nhẹ vào vai và rồi một viên kẹo được đưa đến trước mặt cô. Nhẹ nhàng và ấm áp. Quay lại nhìn Trình Ngạn Thâm thì anh đang chuyên chú vào buổi họp cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy viên kẹo, cô đưa mắt nhìn xung quanh khi chắc rằng không ai phát hiện thì mỉm cười thật tươi. Nếu cứ như vậy, e là...e là cô sẽ chết vì ngọt ngào thôi.
Người ta nói tình cảm quyết định mọi thứ quả là không sai. Lấy hoàn cảnh của Chương Hiểu bây giờ mà nói, tình yêu khiến cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, ít nhất Trình Ngạn Thâm cũng không khắc khe với cô như trước:
- Trình Ngạn Thâm, em không viết nỗi báo cáo nữa. Em mệt quá rồi..Tại sao phải viết những thứ này chứ. Một ngày em bận túi bụi với tụi sinh viên đã mệt đến chết rồi, bây giờ, còn chiến đấu với đống chữ nghĩa này. Em chết mất thôi.
Cô nằm ườn lên người anh, đôi tay thì không ngừng lắc mạnh gương mặt anh. Giọng điệu nũng nịu ấy chẳng khác nào trẻ con đòi quà
- Em gọi ai vậy?
- Ngạn Thâm....Anh à......
Đến cuối cùng thì anh cũng đầu hàng. Một sự chấp nhận ngọt ngào.
- Được rồi, anh làm cho
- Thật sao? - Chương Hiểu bật dậy, hai mắt cô tỏa sáng như ngôi sao ngoài kia. Nói thật, nói vậy thôi chứ Chương Hiểu cũng không trông mong gì lắm ở anh. Bởi lẽ, đã không biết bao nhiêu lần cô chết dưới sự " công tư phân minh"
- Anh đúng là tuyệt vời đó bác sĩ Trình.
Nói rồi, cô nhào vào lòng anh, làm tổ ở đó.
- Đây là đặc quyền của người yêu phải không giáo sư Trình?
- Đương nhiên, yêu anh em sẽ có rất nhiều phúc lợi. Đây chỉ là một trong số đó thôi.
Anh nói rất tự nhiên như là điều đương nhiên. Cách nói ấy vô cùng, vô cùng lưu manh nhưng mà cô yêu chết vẻ mặt anh bây giờ.
Bỗng điện thoại reo, là của Lâm Gia Tuệ
- Sao vậy Tuệ Tuệ
Đáp lại cô là một chuỗi âm thanh hỗn tạp, rất lâu sau, vang lên giọng nói run rẩy của một cô gái:
- Mình.....mình...mình giết ...giết người rồi.
Chính vì thế, mới có cảnh tượng sau đây:
Trong khuôn viên trường đại học. Chương Hiểu vừa bước vào trường, đang định bước đến chào hỏi các giáo viên khác thì thấy Trình Ngạn Thâm nổi bật, đứng giữa đám đông. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo màu xám kết hợp với chiếc quần âu mà đen truyền thống trông vô cùng chững chạc, nghiêm chỉnh nhưng rất đẹp trai.
- Chào mọi người.
- Bác sĩ Chương cô mới đến sao?- Một đồng nghiệp hỏi.
- Chào bác sĩ Trình. Hôm nay hình như anh rất vui?
Trình Ngạn Thâm bật cười. Muốn tiến đến kéo cô vào lòng nhưng đành thôi:
- Tìm được người yêu đương nhiên phải vui rồi, phải không bác sĩ Chương?
Gương mặt anh khi nói những điều đó nhìn rất muốn đánh. Có ai ngờ, một giáo sư quyền quy, nổi tiếng khắt khe lại có thể nói ra những lời lưu manh đến vậy. Xem ra gương mặt đẹp trai này đã gạc không ít người.
Chương Hiểu không trả lời anh, chỉ cố gắng đi thật nhanh để bớt xấu hổ mà thôi. Nhưng tiếng nói của thầy cô nào đó ở đằng sau cũng vô tình chui vào tai cô:
- Sao hôm nay bác sĩ Chương khác vậy? Hình như hơi lạ đó?
Cô chết mất thôi.
Không dừng ở đó, việc yêu đương "vụn trộm "này còn được thể hiện một cách rất công khai. Trong cuộc họp thường niên, khi hiệu trưởng đang thao thao bất tuyệt với bài diễn văn dài gần mười trang thì Chương Hiểu sắp chết vì chán, đôi mắt sắp híp lại một đường . Khi gần gục ngã, bỗng có một đôi tay vỗ nhẹ vào vai và rồi một viên kẹo được đưa đến trước mặt cô. Nhẹ nhàng và ấm áp. Quay lại nhìn Trình Ngạn Thâm thì anh đang chuyên chú vào buổi họp cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy viên kẹo, cô đưa mắt nhìn xung quanh khi chắc rằng không ai phát hiện thì mỉm cười thật tươi. Nếu cứ như vậy, e là...e là cô sẽ chết vì ngọt ngào thôi.
Người ta nói tình cảm quyết định mọi thứ quả là không sai. Lấy hoàn cảnh của Chương Hiểu bây giờ mà nói, tình yêu khiến cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, ít nhất Trình Ngạn Thâm cũng không khắc khe với cô như trước:
- Trình Ngạn Thâm, em không viết nỗi báo cáo nữa. Em mệt quá rồi..Tại sao phải viết những thứ này chứ. Một ngày em bận túi bụi với tụi sinh viên đã mệt đến chết rồi, bây giờ, còn chiến đấu với đống chữ nghĩa này. Em chết mất thôi.
Cô nằm ườn lên người anh, đôi tay thì không ngừng lắc mạnh gương mặt anh. Giọng điệu nũng nịu ấy chẳng khác nào trẻ con đòi quà
- Em gọi ai vậy?
- Ngạn Thâm....Anh à......
Đến cuối cùng thì anh cũng đầu hàng. Một sự chấp nhận ngọt ngào.
- Được rồi, anh làm cho
- Thật sao? - Chương Hiểu bật dậy, hai mắt cô tỏa sáng như ngôi sao ngoài kia. Nói thật, nói vậy thôi chứ Chương Hiểu cũng không trông mong gì lắm ở anh. Bởi lẽ, đã không biết bao nhiêu lần cô chết dưới sự " công tư phân minh"
- Anh đúng là tuyệt vời đó bác sĩ Trình.
Nói rồi, cô nhào vào lòng anh, làm tổ ở đó.
- Đây là đặc quyền của người yêu phải không giáo sư Trình?
- Đương nhiên, yêu anh em sẽ có rất nhiều phúc lợi. Đây chỉ là một trong số đó thôi.
Anh nói rất tự nhiên như là điều đương nhiên. Cách nói ấy vô cùng, vô cùng lưu manh nhưng mà cô yêu chết vẻ mặt anh bây giờ.
Bỗng điện thoại reo, là của Lâm Gia Tuệ
- Sao vậy Tuệ Tuệ
Đáp lại cô là một chuỗi âm thanh hỗn tạp, rất lâu sau, vang lên giọng nói run rẩy của một cô gái:
- Mình.....mình...mình giết ...giết người rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook