Nếu Anh Đừng Yêu Em
-
Chương 8
Mấy ngày qua tâm trạng của tôi cũng ổn định hơn nhiều, cũng không nghĩ đến những chuyện buồn kia nữa. Tuy rằng lúc này vẫn chưa thể quên được nhưng ít ra cũng đỡ đau hơn rồi.
Tôi đã tập trung hơn vào công việc của mình. Tôn Thành cũng hay chọc cho tôi cười. Mỗi lần cười thì thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
- Quản lý Triệu, vừa rồi có người bảo tôi gửi bức thư cho chị.
- Ai vậy?
- Tôi cũng không biết nữa, không có để tên lại, chỉ biết là một người đàn ông thôi. Nhưng trông người đó vẫn còn khá trẻ cũng đẹp trai lắm, giống như một thư sinh vậy.
Tôi bỗng nhiên nắm chặt lấy bức thư trên tay. Thấy nhân viên tiếp tân miêu tả như vậy, tôi lại nghĩ đến Lý Gia Vỹ. Nhưng người đàn ông mà tôi quen từ trước đến nay không nhiều, giống như thư sinh thì chỉ có mỗi mình Lý Gia Vỹ mà thôi. Mà anh đến đây làm gì, còn viết lời nhắn nữa? Bây giờ mối quan hệ của hai người cũng có còn đâu.
- Quản lý Triệu, chị sao vậy?
- À không sao. Cảm ơn cô nhé.
- Không có gì ạ.
Rời đi, tôi kiếm một chỗ kín đáo mở tờ giấy nhắn kia ra. Quả nhiên là Lý Gia Vỹ, đây là nét chữ của anh, vẫn đẹp như ngày nào.
“Hiểu Linh, là anh, anh xin lỗi vì chuyện hôm trước vì đã lỡ lời với em. Anh đến khách sạn tìm em nhưng không thấy em, chỉ có thể để lại lời nhắn này cho em mà thôi. Anh biết là em vẫn còn tức giận nhưng em có thể gặp anh tối nay ở công viên hay không? Anh có mấy lời muốn nói với em.”
Cuối thư, Lý Gia Vỹ ký tên và để lại cả số điện thoại.
Thì ra là anh muốn hẹn gặp mặt tôi. Nhưng tôi có nên gặp mặt hay không đây? Chúng tôi đã…
Lời hẹn của Lý Gia Vỹ lại khiến tôi mất cả buổi chiều để suy nghĩ việc nên đi hay không.
……………………………………
Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã quyết định đến công viên để gặp Lý Gia Vỹ, coi như đây là lần gặp cuối đi. Và tôi thật sự cũng muốn nghe xem Lý Gia Vỹ còn muốn nói gì với tôi.
Taxi dừng lại, tôi trả tiền rồi đi xuống. Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy Lý Gia Vỹ đang ngồi đó, dáng vẻ anh sao mà cô đơn đến như vậy. Không hiểu sao lúc này tôi có chút mủi lòng.
Tôi nhẹ nhàng đi đến rồi đứng trước mặt anh, không nói gì cả. Lý Gia Vỹ liền lập tức đứng dậy, vội vàng nói:
- Hiểu Linh, em đến rồi sao?
- Tại sao anh lại cho rằng em sẽ đến? Nếu như em không đến thì sao? Phải chăng là anh sẽ ngồi đây suốt đêm à?
- Anh biết là em sẽ đến, anh hiểu em.
Lời nói nhẹ nhàng của Lý Gia Vỹ thật sự khiến lòng tôi thêm nặng trĩu. Lúc này tôi chẳng nói được gì, chỉ có thể mím môi.
- Em ngồi xuống đi, đừng đứng như thế.
Chiếc ghế đá không dài, tôi ngồi xuống bên cạnh Lý Gia Vỹ, khoảng cách giữa chúng tôi cũng khá gần. Không hiểu sao mà không khí lại trở nên ngột ngạt hơn, tôi vội nói:
- Anh hẹn em đến là muốn nói chuyện gì?
Lý Gia Vỹ quay sang nhìn tôi, lúc này tôi mới thấy rõ gương mặt anh, có chút gì đó mệt mỏi. Anh vẫn chưa khỏi bệnh à?
- Hiểu Linh, anh biết anh nói những lời với em… Nhưng mà thật sự, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nghe Lý Gia Vỹ nói mà cảm giác như đang nghe được một chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay. Anh hẹn tôi ra ngoài chỉ để nói như vậy? Anh đang đùa tôi hay sao?
- Lý Gia Vỹ, trí nhớ của anh hình như không được tốt lắm thì phải.
Anh cứ nhìn tôi như vậy, không phản ứng gì, cũng chẳng nói thêm điều gì. Có vẻ như anh lo lắng nhưng vẫn cố gắng giấu cái vẻ lo lắng ấy bằng gương mặt trầm tĩnh kia.
- Lần trước em không quan tâm đến việc xấu hổ, nói muốn cùng anh tái hợp, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng còn anh thì sao? Anh tỏ ra hờ hững không quan tâm, anh bảo là đã chia tay thì không muốn quay lại nữa. Mặc kệ em có nói như thế nào, anh cũng gạt phắt đi. Lý Gia Vỹ, anh độc ác lắm, anh có biết lúc đấy em đau khổ như thế nào không hả? Vết thương mà anh gây ra cho em còn đau hơn những vết thương trên người đấy.
- Anh xin lỗi…
- Anh xin lỗi thì được tác dụng gì chứ? Thật không ngờ anh lại muốn lôi em ra làm trò cười như thế.
Lý Gia Vỹ bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi, anh ôm rất chặt. Lúc này, những giọt nước mắt của tôi rơi xuống, ướt đẫm cả một phần áo sơ mi của anh.
- Em đau, anh cũng đau. Anh từ chối em thẳng thừng như thế vì sợ nếu chúng ta quay lại với nhau em sẽ không hạnh phúc. Anh cũng muốn quên chuyện cũ để bắt đầu lại với em, nhưng khi ấy anh lại không làm được. Ba năm trước anh làm tổn thương em, anh sợ 3 năm sau sẽ khiến em càng đau hơn. Hôm em nói với anh như vậy, anh nghĩ như thế nên mới từ chối em.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi cái ôm chặt kia của Lý Gia Vỹ, đứng dậy nhìn anh mà nói:
- Anh làm như thế có ý gì đây? Anh muốn nói với em là anh cao thượng lắm đúng không? Anh muốn nói là anh nghĩ đến cảm nhận của em, muốn em không tổn thương nữa sao? Nhưng thực tế, những lời đó của anh lại khiến em tổn thương nặng nề đấy. Xin lỗi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tôi xoay người định đi thì Lý Gia Vỹ kéo tay tôi lại. Anh mạnh mẽ hôn lên bờ môi tôi, mặc kệ tôi giãy dụa thế nào. Một lúc sau anh mới dừng lại, nhìn tôi rơi nước mắt mà nói:
- Triệu Hiểu Linh, anh yêu em, 5 năm trước yêu em anh không hối hận, mãi mãi về sau cũng không hối hận. Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh cảm thấy bản thân mình thật xấu xa. Nhưng em hãy tin anh, anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.
- Anh lại muốn lừa dối em nữa đúng không?
- Hiểu Linh…
Lúc này anh buông tay tôi ra, giọng trầm xuống:
- Anh xin lỗi, nếu như em không muốn chấp nhận anh nữa thì anh cũng không ép em được.
Lần này lại đến phiên anh xoay người bước đi. Tôi vội nói:
- Lý Gia Vỹ, từ nãy đến giờ anh nói với em cho có thôi phải không? Nếu anh đã yêu em như vậy thì sao anh không chịu trách nhiệm đến cùng với em đi? Bỏ đi như vậy, anh có phải đàn ông không?
Anh quay lại nhìn tôi, tôi lại nói:
- Em nói cho anh biết Lý Gia Vỹ, nếu như lần này quay lại mà anh còn muốn bỏ em đi lần nữa thì đừng có trách. Cả đời này và kiếp sau nữa em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Lý Gia Vỹ vội đi đến ôm tôi vào lòng, tôi cũng dang tay ôm chặt lấy anh. Lần này thì tôi cảm nhận được nước mắt anh rơi trên vai tôi rồi.
- Anh xin thề, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, mãi mãi ở bên em, cho dù em không thích đi chăng nữa. Hiểu Linh, anh yêu em.
- Gia Vỹ, em cũng yêu anh.
Hạnh phúc cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi. Có trời mới biết bây giờ tôi đang hạnh phúc đến chừng nào.
Tôi đã tập trung hơn vào công việc của mình. Tôn Thành cũng hay chọc cho tôi cười. Mỗi lần cười thì thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
- Quản lý Triệu, vừa rồi có người bảo tôi gửi bức thư cho chị.
- Ai vậy?
- Tôi cũng không biết nữa, không có để tên lại, chỉ biết là một người đàn ông thôi. Nhưng trông người đó vẫn còn khá trẻ cũng đẹp trai lắm, giống như một thư sinh vậy.
Tôi bỗng nhiên nắm chặt lấy bức thư trên tay. Thấy nhân viên tiếp tân miêu tả như vậy, tôi lại nghĩ đến Lý Gia Vỹ. Nhưng người đàn ông mà tôi quen từ trước đến nay không nhiều, giống như thư sinh thì chỉ có mỗi mình Lý Gia Vỹ mà thôi. Mà anh đến đây làm gì, còn viết lời nhắn nữa? Bây giờ mối quan hệ của hai người cũng có còn đâu.
- Quản lý Triệu, chị sao vậy?
- À không sao. Cảm ơn cô nhé.
- Không có gì ạ.
Rời đi, tôi kiếm một chỗ kín đáo mở tờ giấy nhắn kia ra. Quả nhiên là Lý Gia Vỹ, đây là nét chữ của anh, vẫn đẹp như ngày nào.
“Hiểu Linh, là anh, anh xin lỗi vì chuyện hôm trước vì đã lỡ lời với em. Anh đến khách sạn tìm em nhưng không thấy em, chỉ có thể để lại lời nhắn này cho em mà thôi. Anh biết là em vẫn còn tức giận nhưng em có thể gặp anh tối nay ở công viên hay không? Anh có mấy lời muốn nói với em.”
Cuối thư, Lý Gia Vỹ ký tên và để lại cả số điện thoại.
Thì ra là anh muốn hẹn gặp mặt tôi. Nhưng tôi có nên gặp mặt hay không đây? Chúng tôi đã…
Lời hẹn của Lý Gia Vỹ lại khiến tôi mất cả buổi chiều để suy nghĩ việc nên đi hay không.
……………………………………
Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã quyết định đến công viên để gặp Lý Gia Vỹ, coi như đây là lần gặp cuối đi. Và tôi thật sự cũng muốn nghe xem Lý Gia Vỹ còn muốn nói gì với tôi.
Taxi dừng lại, tôi trả tiền rồi đi xuống. Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy Lý Gia Vỹ đang ngồi đó, dáng vẻ anh sao mà cô đơn đến như vậy. Không hiểu sao lúc này tôi có chút mủi lòng.
Tôi nhẹ nhàng đi đến rồi đứng trước mặt anh, không nói gì cả. Lý Gia Vỹ liền lập tức đứng dậy, vội vàng nói:
- Hiểu Linh, em đến rồi sao?
- Tại sao anh lại cho rằng em sẽ đến? Nếu như em không đến thì sao? Phải chăng là anh sẽ ngồi đây suốt đêm à?
- Anh biết là em sẽ đến, anh hiểu em.
Lời nói nhẹ nhàng của Lý Gia Vỹ thật sự khiến lòng tôi thêm nặng trĩu. Lúc này tôi chẳng nói được gì, chỉ có thể mím môi.
- Em ngồi xuống đi, đừng đứng như thế.
Chiếc ghế đá không dài, tôi ngồi xuống bên cạnh Lý Gia Vỹ, khoảng cách giữa chúng tôi cũng khá gần. Không hiểu sao mà không khí lại trở nên ngột ngạt hơn, tôi vội nói:
- Anh hẹn em đến là muốn nói chuyện gì?
Lý Gia Vỹ quay sang nhìn tôi, lúc này tôi mới thấy rõ gương mặt anh, có chút gì đó mệt mỏi. Anh vẫn chưa khỏi bệnh à?
- Hiểu Linh, anh biết anh nói những lời với em… Nhưng mà thật sự, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nghe Lý Gia Vỹ nói mà cảm giác như đang nghe được một chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay. Anh hẹn tôi ra ngoài chỉ để nói như vậy? Anh đang đùa tôi hay sao?
- Lý Gia Vỹ, trí nhớ của anh hình như không được tốt lắm thì phải.
Anh cứ nhìn tôi như vậy, không phản ứng gì, cũng chẳng nói thêm điều gì. Có vẻ như anh lo lắng nhưng vẫn cố gắng giấu cái vẻ lo lắng ấy bằng gương mặt trầm tĩnh kia.
- Lần trước em không quan tâm đến việc xấu hổ, nói muốn cùng anh tái hợp, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng còn anh thì sao? Anh tỏ ra hờ hững không quan tâm, anh bảo là đã chia tay thì không muốn quay lại nữa. Mặc kệ em có nói như thế nào, anh cũng gạt phắt đi. Lý Gia Vỹ, anh độc ác lắm, anh có biết lúc đấy em đau khổ như thế nào không hả? Vết thương mà anh gây ra cho em còn đau hơn những vết thương trên người đấy.
- Anh xin lỗi…
- Anh xin lỗi thì được tác dụng gì chứ? Thật không ngờ anh lại muốn lôi em ra làm trò cười như thế.
Lý Gia Vỹ bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi, anh ôm rất chặt. Lúc này, những giọt nước mắt của tôi rơi xuống, ướt đẫm cả một phần áo sơ mi của anh.
- Em đau, anh cũng đau. Anh từ chối em thẳng thừng như thế vì sợ nếu chúng ta quay lại với nhau em sẽ không hạnh phúc. Anh cũng muốn quên chuyện cũ để bắt đầu lại với em, nhưng khi ấy anh lại không làm được. Ba năm trước anh làm tổn thương em, anh sợ 3 năm sau sẽ khiến em càng đau hơn. Hôm em nói với anh như vậy, anh nghĩ như thế nên mới từ chối em.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi cái ôm chặt kia của Lý Gia Vỹ, đứng dậy nhìn anh mà nói:
- Anh làm như thế có ý gì đây? Anh muốn nói với em là anh cao thượng lắm đúng không? Anh muốn nói là anh nghĩ đến cảm nhận của em, muốn em không tổn thương nữa sao? Nhưng thực tế, những lời đó của anh lại khiến em tổn thương nặng nề đấy. Xin lỗi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tôi xoay người định đi thì Lý Gia Vỹ kéo tay tôi lại. Anh mạnh mẽ hôn lên bờ môi tôi, mặc kệ tôi giãy dụa thế nào. Một lúc sau anh mới dừng lại, nhìn tôi rơi nước mắt mà nói:
- Triệu Hiểu Linh, anh yêu em, 5 năm trước yêu em anh không hối hận, mãi mãi về sau cũng không hối hận. Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh cảm thấy bản thân mình thật xấu xa. Nhưng em hãy tin anh, anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.
- Anh lại muốn lừa dối em nữa đúng không?
- Hiểu Linh…
Lúc này anh buông tay tôi ra, giọng trầm xuống:
- Anh xin lỗi, nếu như em không muốn chấp nhận anh nữa thì anh cũng không ép em được.
Lần này lại đến phiên anh xoay người bước đi. Tôi vội nói:
- Lý Gia Vỹ, từ nãy đến giờ anh nói với em cho có thôi phải không? Nếu anh đã yêu em như vậy thì sao anh không chịu trách nhiệm đến cùng với em đi? Bỏ đi như vậy, anh có phải đàn ông không?
Anh quay lại nhìn tôi, tôi lại nói:
- Em nói cho anh biết Lý Gia Vỹ, nếu như lần này quay lại mà anh còn muốn bỏ em đi lần nữa thì đừng có trách. Cả đời này và kiếp sau nữa em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Lý Gia Vỹ vội đi đến ôm tôi vào lòng, tôi cũng dang tay ôm chặt lấy anh. Lần này thì tôi cảm nhận được nước mắt anh rơi trên vai tôi rồi.
- Anh xin thề, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, mãi mãi ở bên em, cho dù em không thích đi chăng nữa. Hiểu Linh, anh yêu em.
- Gia Vỹ, em cũng yêu anh.
Hạnh phúc cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi. Có trời mới biết bây giờ tôi đang hạnh phúc đến chừng nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook