Nét Cười Nơi Ấy
-
Chương 5
Tháo khẩu trang ra, Lâm Mị lộ vẻ không thể tin nổi.
“Cậu nói anh ấy sốt cao thế này mà vẫn đi bộ cùng cậu đến chín tầng à?”
“Tớ không biết anh ấy bị sốt.” Thẩm Thanh nói khổ sở, nhìn Hứa Khuynh Quyết đang nằm trên giường.
Lúc đó cô chỉ thấy đôi tay anh rất lạnh, cứ nghĩ chỉ là hiện tượng bình thường. Đến khi anh gục xuống, cô mới thấy anh rất nóng.
Nhớ lại giây phút hoàn toàn bị động ban nãy, Thẩm Thanh lo lắng hỏi:
“Anh ấy… giờ thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì lớn lắm.” Lâm Mị nhìn gương mặt tuấn tú ấy.
“Truyền nước xong sẽ bớt sốt. Nghe nói tim anh ấy có vấn đề, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì phải đợi có kết quả xét nghiệm mới biết được.”
Thẩm Thanh chỉ gật đầu, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nói chuyện chính xong, Lâm Mị bỗng nở nụ cười gian xảo. Cô giở giọng châm chọc:
“Muộn thế này, cậu có muốn về trước không. Hôm nay tớ phải trực đêm, tiện thể săn sóc luôn anh chàng đẹp trai này.”
Lần đầu tiên Lâm Mị thấy hài lòng về quyết định trở thành bác sĩ của mình. Có cơ hội được gần gũi với anh chàng đẹp trai như thế, đâu phải là chuyện dễ.
Nguýt Lâm Mị một cái, Thẩm Thanh kéo ghế đến cạnh giường Hứa Khuynh Quyết đang nằm, tỏ vẻ sẽ không rời khỏi nơi đây.
“Bác Sĩ Lâm!”
Thấy Lâm Mị đang nhìn Hứa Khuynh Quyết với vẻ hứng thú, Thẩm Thanh lên tiếng và chỉ về phía cửa:
“Trong giờ làm việc, cẩn thận không lại bị trách phạt đấy nhé.”
Lâm Mị khẽ cong môi, tỏ vẻ luyến tiếc rồi rời khỏi phòng.
Phòng bệnh trở lại yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn đặt ở góc giường tỏa ánh sáng vàng nhạt. Thẩm Thanh tựa mình vào ghế, thở dài. Đêm nay thật nhiều chuyện. Ban đầu là chung cư cảnh báo cháy, rồi lại đến bệnh viện. Đồng hồ đeo tay đã điểm mười hai giờ. Ngẩng đầu nhìn bình truyền nước treo lơ lửng phía trên, Thẩm Thanh thấy lành lạnh. Cô bất giác tựa đầu vào cạnh giường, ánh mắt chạm đúng tầm đôi tay đang được truyền nước của Khuynh Quyết. Bàn tay sạch sẽ, các ngón tay thon dài với những đường chỉ tay thật đẹp. Thẩm Thanh chợt nghĩ đến cảm giác lúc nắm tay anh đi xuống cầu thang, thật khó tả. Nhẹ nhàng đứng lên khép cửa sổ, cô nhìn bầu trời đêm thăm thẳm qua lớp kính.
Hứa Khuynh Quyết dần tỉnh dậy, thân thể rã rời, anh cử động nhẹ tay phải rồi vô tình chạm phải tay của Thẩm Thanh. Cảm giác quen thuộc, anh khẽ chau mày.
“Thẩm Thanh…” Anh gọi một cách võ đoán.
Nghe có tiếng động, Thẩm Thanh bừng tỉnh từ giấc ngủ chập chờn. Cả tối qua cô gần như không ngủ, đến tận năm giờ sáng mới ghé đầu vào cạnh giường rồi thiếp đi.
Thẩm Thanh tỉnh dậy, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Khuynh Quyết, vui vẻ nói:
“Anh tỉnh rồi à. Thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đêm qua cô không về sao?” Giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng.
Thẩm Thanh gật đầu rồi mới nghĩ ra mọi động tác trước mặt Khuynh Quyết đều vô ích, cô liền đáp một tiếng “Vâng”.
Khuynh Quyết cảm thấy có cảm giác lạ lùng, nhưng anh vẫn im lặng.
“Anh tỉnh rồi à…?” Giọng nói trong trẻo cất lên từ ngoài cửa.
“Tôi là Lâm Mị, lần trước gặp anh ở phòng tranh. Tôi cũng là người truyền nước cho anh đấy.” Lâm Mị mặc đồng phục bác sĩ, đến gần giường cười tươi.
“Cảm ơn.” Lạnh lùng gật đầu, Khuynh Quyết nói tiếp:
“Bác sĩ Lâm, tôi muốn xuất viện.”
“Không được.” Thẩm Thanh và Lâm Mị đồng thanh đáp.
Khuynh Quyết hơi sững lại cười khổ. Từ bao giờ cuộc sống của anh lại do hai người phụ nữ này cai quản vậy.
Không nói thêm lời nào, Khuynh Quyết dùng tay không bị truyền nước rút mạnh chiếc kim bên tay kia ra.
“Này! Anh làm cái quái gì vậy hả?”
Nhìn cánh tay Khuynh Quyết đang rỉ máu, Thẩm Thanh vội vàng giữ chặt vết máu chứng minh sự quyết liệt, dứt khoát của chủ nhân nó lại.
“Anh vẫn chưa khỏi, sao lại hồ đồ như vậy?”
Thẩm Thanh chau mày nhìn những giọt máu đỏ tươi trên cánh tay trắng bệch của Khuynh Quyết.
“Anh Hứa.” Lâm Mị cầm miếng bông băng dịt lên vết thương. Tuy cô không hốt hoảng như Thẩm Thanh, xong cũng tỏ vẻ bất bình.
“Tuy anh đã bớt sốt nhưng kết quả xét nghiệm vẫn chưa có. Mong anh ở lại đợi thêm một thời gian.”
“Tôi không cần kết quả xét nghiệm gì hết.”
Lạnh lùng gạt cánh tay Thẩm Thanh ra, Hứa Khuynh Quyết dứt khoát đứng dậy, nói:
“Tôi muốn xuất viện"
Bệnh viện, phòng bệnh, mùi thuốc thang nồng nặc, câu nói máy móc của các bác sĩ là những điều anh căm ghét nhất. Kể từ ngày anh nhập viện sau vụ tai nạn ba năm về trước, anh đã quyết tâm không bước chân vào bệnh viện nào nữa.
Nhìn vẻ lạnh lùng của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh chỉ biết cầu cứu Lâm Mị.
Rất ít khi gặp phải bệnh nhân cố chấp như thế, Lâm Mị thở dài:
“Nếu anh đã quyết thì đành để Thẩm Thanh đi làm thủ tục xuất viện giúp anh. Có điều, về nhà anh cần phải chú ý nghỉ ngơi.”
Theo trình độ chuyên môn của Lâm Mị, sức khỏe của người thanh niên này vô cùng tệ hại. Dù chưa có kết quả xét nghiệm chính thức, nhưng cô vẫn có thể đoán biết được tình trang sức khỏe của anh. Điều cô còn thắc mắc là với sức khỏe như vậy, tại sao anh ta có thể sống một mình lâu như thế.
“Còn phải đợi bao lâu nữa mới có kết quả?” Lúc đi làm thủ tục xuất viện, Thẩm Thanh hỏi.
“Cũng sắp có rồi đấy. Cậu có muốn cùng vào xem không?”
“Ừ.”
Thẩm Thanh đi theo Lâm Mị vào văn phòng làm việc mà lòng nặng trĩu. Cứ nghĩ đến hành động Khuynh Quyết kiên quyết rút mũi kim truyền dịch ra cô lại thấy giận sôi lên.
Đứng trước bàn làm việc, Thẩm Thanh hỏi Lâm Mị đang chăm chú đọc bảng xét nghiệm:
“Tình hình thế nào rồi?”
“Có cần phải đọc hết những thuật ngữ chuyên ngành không?”
“Cậu biết tớ không am hiểu gì về y học mà.”
“Thôi được, nói dễ hiểu một chút vậy.”
Lâm Mị xem qua bản xét nghiệm lần nữa, cô cảm thấy có điều gì kỳ́ lạ:
“Nói đơn giản là: mắt không nhìn được, hệ miễn dịch rất kém, tim và dạ dày đều có vấn đề.” Thông báo đại thể xong, Lâm Mị thở dài, gấp bản xét nghiệm lại, nhìn Thẩm Thanh nói:
“Nếu là tớ, chắc cuộc sống sẽ khổ sở lắm.”
Thẩm Thanh buồn bã nhìn Lâm Mị, trong lòng lại dấy lên nỗi bồn chồn khó chịu. Vẫn biết sức khỏe anh ta không tốt, cũng từng chứng kiến anh đánh vật với bệnh tật, nhưng bây giờ có kết quả xét nghiệm, tình hình lại có vẻ nghiêm trọng hơn khiến cô không biết nói gì.
Thẩm Thanh tạm biệt Lâm Mị, đi làm thủ tục xuất viện cho cái gã cứng đầu cứng cổ ấy.
Khi bước đến cửa, cô nghe thấy Lâm Mị còn gọi theo dặn dò:
“Bệnh anh ta mới đỡ chút thôi. Nếu cậu không bận, mấy ngày tới nên quan tâm chăm sóc anh ta một chút.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Thẩm Thanh buồn bã nói rồi cúi đầu bước đi.
Xe taxi đưa họ về đến trước tòa chung cư, Hứa Khuynh Quyết mở cửa bước ra, cơn choáng váng làm anh không thể xác định được phương hướng. Thẩm Thanh lập tức dìu anh dậy.
Lần này, anh không phản ứng gì. Hình như đã có lần đầu tiên, thì những lần sau trở nên giống như thói quen vậy. Thẩm Thanh dắt tay anh đi trong im lặng. Khuynh Quyết cũng không nói, chỉ lặng lẽ theo cô bước vào đại sảnh, rồi đến thang máy. Thực ra ban nãy, khi Thẩm Thanh làm xong thủ tục xuất viện, cô trở lại phòng bệnh và buồn bã nói với Khuynh Quyết:
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên anh đừng nói gì với tôi.”
Sau đó, cô không nói thêm gì. Khuynh Quyết biết cô đang buồn, nhưng lại không rõ nguyên nhân. Anh lại cho rằng, phụ nữ đều có lúc mưa nắng thất thường. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không quên dắt tay anh đi, khiến anh không dám ngại ngùng mà giằng co nữa, làm mọi việc thuận theo cô như đã được lập trình.
Vào đến phòng, Hứa Khuynh Quyết ngả mình xuống ghế sô pha. Còn Thẩm Thanh như một chú mèo đã thông thuộc ngõ ngách, cô đi rót nước và mang thuốc theo đơn của bệnh viện đặt vào tay anh.
“Anh uống thuốc đi.” Cô thản nhiên nói.
Hứa Khuynh Quyết uống hết những viên thuốc màu trắng cùng với nước, không ngờ lần này chúng lại đi xuống dạ dày dễ dàng đến vậy.
Hứa Khuynh Quyết “nhìn” về phía Thẩm Thanh, nói:
“Hôm qua, rất cảm ơn cô.”
Đón lấy cốc nước, Thẩm Thanh vẫn không trả lời, cô chỉ nhìn vào gương mặt phảng phất nét u sầu. Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy người con trai nào cố chấp như anh ta, coi thường sức khỏe. Hành động ấy khiến cô bực tức. Nghĩ đến kết quả xét nghiệm mà Lâm Mị đọc cho cô nghe, Thẩm Thanh thấy ngực mình như thắt lại, một cảm xúc lạ lùng.
Không thấy động tĩnh gì, Hứa Khuynh Quyết nghi hoặc gọi tên cô:
“Thẩm Thanh?”
Cố hít thở thật sâu để loại bỏ cảm xúc lạ lẫm trong lòng, Thẩm Thanh “Ừừm” một tiếng, sau đó đặt cốc nước xuống, rồi kéo cánh tay Hứa Khuynh Quyết nói:
“Anh phải đi nghỉ thôi.”
Sững lại một lúc, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu:
“Tôi không mệt.”
“Không mệt cũng phải nghỉ.” Thẩm Thanh không nén nổi sự tức giận, cao giọng nói.
“Hôm qua anh đã khiến tôi hai lần sợ hết hồn, bây giờ cũng phải nghe lời tôi một lần chứ.”
Hứa Khuynh Quyết cười khổ, nói:
“Nhưng lửa có phải do tôi đốt đâu.” Sao lại đổ lỗi lên đầu mình chứ?
“Tôi không biết.” Thẩm Thanh cố kéo Khuynh Quyết đứng dậy , nói: “Ai bảo anh tự ý đòi ra viện? Về nhà còn không nghỉ ngơi nữa chứ, như thế sao được?”.
Không biết nói gì hơn, Hứa Khuynh Quyết bèn nghe lời cô đứng dậy. Anh phát hiện cô gái này đã chuyển từ “tâm trạng không tốt” thành “không biết phải trái”. Nghĩ đến việc tối qua Thẩm Thanh đưa anh vào viện, hôm nay lại giúp anh lo thủ tục xuất viện, đi đi lại lại vất vả, anh thấy có phần không phải với cô. Thế nên anh ngoan ngoãn nghe lời cô, vào phòng nằm xuống.
Kéo chăn cho Khuynh Quyết, nhìn anh nhắm mắt lại, Thẩm Thanh mới chậm rãi bước ra. Cô phát hiện, để đối phó với kẻ lạnh như băng, cứng cổ cứng đầu này thì phải linh hoạt, mềm nắn rắn buông may ra mới hữu hiệu.
.
Hứa Khuynh Quyết không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh dậy mới thấy hình như lâu lắm rồi mình mới có giấc ngủ yên bình như thế.
Anh bám vào thành giường bước xuống, cố lắng nghe để phân biệt những âm thanh quanh mình. Tĩnh lặng. Ngoại trừ hơi thở của mình, anh không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác. Một cảm giác mất mát, lạc lõng lướt qua rất nhanh khiến anh không kịp nắm bắt.
Lòng trùng xuống, anh mở cánh cửa phòng ngủ cách âm rất tốt đó, định đi rót cho mình một ly nước thì nghe thấy âm thanh lạch cạch lạch cạch làm anh đứng khựng lại.
“Anh tỉnh rồi à?” Giọng nói phụ nữ quen thuộc, nhẹ nhàng, thanh thoát, biểu hiện rõ niềm vui của chủ nhân.
“Cô đang làm gì vậy?” Hứa Khuynh Quyết dựa người vào tường hỏi, khóe môi khẽ động đậy.
“Đương nhiên là nấu cơm rồi.” Thẩm Thanh cười, gõ gõ vào chiếc nồi. Cô thấy vui vì sắc mặt anh trông đã khá hơn nhiều.
Nấu cơm? Hứa Khuynh Quyết chau mày, lúc này anh mới thấy có mùi thức ăn, một cảm giác ấm áp lâu lắm rồi mới xuất hiện.
Hứa Khuynh Quyết đi vào bếp theo cảm giác, khẽ nói:
“Tôi tưởng cô đi làm rồi chứ?”
“Hôm nay là ngày lễ. Cứ coi như anh có phúc đi.”
Thẩm Thanh cho dầu vào chảo rồi khẽ đẩy anh “Không có việc gì đâu, anh cứ ra phòng khách ngồi đợi đi nhé”.
Vẫn biết Hứa Khuynh Quyết không nhìn thấy, nhưng không biết tại sao, có anh đứng bên, cô cảm thấy hơi áp lực.
“Trước giờ tôi vẫn bỏ không gian bếp. Mà cô lấy nguyên liệu ở đâu vậy?” Bị Thẩm Thanh ép ra phòng khách ngồi đợi, Hứa Khuynh Quyết vẫn gặng hỏi.
“Tất nhiên là lấy từ nhà tôi sang rồi.” Thẩm Thanh nguýt anh, không hiểu tại sao người con trai này lại hỏi ngốc thế.
Cô lại tất tưởi trở vào bếp, không để ý đến nụ cười ấm áp còn giữ mãi trên gương mặt Hứa Khuynh Quyết.
“Tôi làm hỏng hết rồi. Đều tại anh đó!”
Trước bàn ăn, Thẩm Thanh nói với vẻ mặt khổ sở. Dù cô phải thừa nhận tay nghề nấu ăn của mình không tốt cho lắm, nhưng cũng chẳng bao giờ đến nông nỗi như hôm nay.
“Tại anh làm tôi căng thẳng, ảnh hưởng đến trình độ nấu ăn đấy.”
Thẩm Thanh đổ hết lỗi cho Khuynh Quyết. Nhưng cô không ngờ, anh đã quen với thái độ không hiểu lý lẽ của cô rồi.
“Có gì mà cô phải căng thẳng vậy chứ?”
Hứa Khuynh Quyết điềm nhiên thưởng thức món cà chua xào trứng nhạt thếch mà không biết nó thực sự chưa được nêm gia vị.
Bị hỏi vặn lại, Thẩm Thanh ngây ra.
Đúng rồi! Có gì mà phải căng thẳng chứ? Chẳng qua chỉ là nấu một bữa ăn. Trước đó cũng đâu phải chưa từng nấu nướng gì cho bạn bè… Nhưng tại sao mình lại căng thẳng đến vậy?
Không lý giải nổi, Thẩm Thanh bưng bát lên, nói:
“Lần sau nhất định sẽ cho anh thưởng thức tay nghề đích thực của tôi.”
Hứa Khuynh Quyết gật gật và không nói thêm gì nữa.
Trong bữa ăn, tuy hai người không nói chuyện nhiều, nhưng lại thấy không khí hòa hợp kỳ lạ.
Thẩm Thanh dọn dẹp bàn ăn, mang bát đĩa vào bồn rửa, vừa rửa vừa cất tiếng hát líu lo. Chốc chốc cô lại quay đầu ra ngoài phòng khách nhìn Hứa Khuynh Quyết. Anh lạnh lùng nhưng vẫn có thể đem đến cho người khác cảm giác yên ổn, giống vụ cháy tối qua vậy…
Nước róc rách chảy, Thẩm Thanh cẩn thận rửa sạch từng chiếc bát. Cô nghe như có tiếng nói phát ra từ phòng khách.
“Anh gọi tôi đấy à?” Cô quay người lại, ngó ra nhìn Hứa Khuynh Quyết.
Hứa Khuynh Quyết gật đầu.
“Chuyện gì thế?” Thẩm Thanh hỏi to.
“Đây… bữa ăn… nhất… từng ăn.” Đáng tiếc là tiếng nước chảy khiến cô không nghe rõ câu nói của Khuynh Quyết.
“Anh đợi chút.” Thẩm Thanh tắt vòi nước, lấy khăn lau khô tay rồi bước ra.
“Anh vừa nói gì thế? Tôi không nghe rõ?”
“… À… Không có gì.” Hứa Khuynh Quyết mỉm cười lắc đầu.
“Anh đùa tôi đấy à.”
Nhìn gương mặt tuấn tú của Khuynh Quyết hồi lâu, Thẩm Thanh mới vào bếp hoàn thành nốt công việc của mình.
Gió từ ban công thổi vào mát lạnh khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Bầu trời đêm trong thành phố ít thấy sao, vậy mà hôm nay lại có vài ngôi lấp lánh.
Thẩm Thanh lau dọn sạch sẽ bệ đá, hồi tưởng lại câu nói đứt đoạn của Khuynh Quyết khi nãy.
Nếu cô nghe không nhầm thì nó là “Đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng ăn”.
“Cậu nói anh ấy sốt cao thế này mà vẫn đi bộ cùng cậu đến chín tầng à?”
“Tớ không biết anh ấy bị sốt.” Thẩm Thanh nói khổ sở, nhìn Hứa Khuynh Quyết đang nằm trên giường.
Lúc đó cô chỉ thấy đôi tay anh rất lạnh, cứ nghĩ chỉ là hiện tượng bình thường. Đến khi anh gục xuống, cô mới thấy anh rất nóng.
Nhớ lại giây phút hoàn toàn bị động ban nãy, Thẩm Thanh lo lắng hỏi:
“Anh ấy… giờ thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì lớn lắm.” Lâm Mị nhìn gương mặt tuấn tú ấy.
“Truyền nước xong sẽ bớt sốt. Nghe nói tim anh ấy có vấn đề, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì phải đợi có kết quả xét nghiệm mới biết được.”
Thẩm Thanh chỉ gật đầu, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nói chuyện chính xong, Lâm Mị bỗng nở nụ cười gian xảo. Cô giở giọng châm chọc:
“Muộn thế này, cậu có muốn về trước không. Hôm nay tớ phải trực đêm, tiện thể săn sóc luôn anh chàng đẹp trai này.”
Lần đầu tiên Lâm Mị thấy hài lòng về quyết định trở thành bác sĩ của mình. Có cơ hội được gần gũi với anh chàng đẹp trai như thế, đâu phải là chuyện dễ.
Nguýt Lâm Mị một cái, Thẩm Thanh kéo ghế đến cạnh giường Hứa Khuynh Quyết đang nằm, tỏ vẻ sẽ không rời khỏi nơi đây.
“Bác Sĩ Lâm!”
Thấy Lâm Mị đang nhìn Hứa Khuynh Quyết với vẻ hứng thú, Thẩm Thanh lên tiếng và chỉ về phía cửa:
“Trong giờ làm việc, cẩn thận không lại bị trách phạt đấy nhé.”
Lâm Mị khẽ cong môi, tỏ vẻ luyến tiếc rồi rời khỏi phòng.
Phòng bệnh trở lại yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn đặt ở góc giường tỏa ánh sáng vàng nhạt. Thẩm Thanh tựa mình vào ghế, thở dài. Đêm nay thật nhiều chuyện. Ban đầu là chung cư cảnh báo cháy, rồi lại đến bệnh viện. Đồng hồ đeo tay đã điểm mười hai giờ. Ngẩng đầu nhìn bình truyền nước treo lơ lửng phía trên, Thẩm Thanh thấy lành lạnh. Cô bất giác tựa đầu vào cạnh giường, ánh mắt chạm đúng tầm đôi tay đang được truyền nước của Khuynh Quyết. Bàn tay sạch sẽ, các ngón tay thon dài với những đường chỉ tay thật đẹp. Thẩm Thanh chợt nghĩ đến cảm giác lúc nắm tay anh đi xuống cầu thang, thật khó tả. Nhẹ nhàng đứng lên khép cửa sổ, cô nhìn bầu trời đêm thăm thẳm qua lớp kính.
Hứa Khuynh Quyết dần tỉnh dậy, thân thể rã rời, anh cử động nhẹ tay phải rồi vô tình chạm phải tay của Thẩm Thanh. Cảm giác quen thuộc, anh khẽ chau mày.
“Thẩm Thanh…” Anh gọi một cách võ đoán.
Nghe có tiếng động, Thẩm Thanh bừng tỉnh từ giấc ngủ chập chờn. Cả tối qua cô gần như không ngủ, đến tận năm giờ sáng mới ghé đầu vào cạnh giường rồi thiếp đi.
Thẩm Thanh tỉnh dậy, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Khuynh Quyết, vui vẻ nói:
“Anh tỉnh rồi à. Thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đêm qua cô không về sao?” Giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng.
Thẩm Thanh gật đầu rồi mới nghĩ ra mọi động tác trước mặt Khuynh Quyết đều vô ích, cô liền đáp một tiếng “Vâng”.
Khuynh Quyết cảm thấy có cảm giác lạ lùng, nhưng anh vẫn im lặng.
“Anh tỉnh rồi à…?” Giọng nói trong trẻo cất lên từ ngoài cửa.
“Tôi là Lâm Mị, lần trước gặp anh ở phòng tranh. Tôi cũng là người truyền nước cho anh đấy.” Lâm Mị mặc đồng phục bác sĩ, đến gần giường cười tươi.
“Cảm ơn.” Lạnh lùng gật đầu, Khuynh Quyết nói tiếp:
“Bác sĩ Lâm, tôi muốn xuất viện.”
“Không được.” Thẩm Thanh và Lâm Mị đồng thanh đáp.
Khuynh Quyết hơi sững lại cười khổ. Từ bao giờ cuộc sống của anh lại do hai người phụ nữ này cai quản vậy.
Không nói thêm lời nào, Khuynh Quyết dùng tay không bị truyền nước rút mạnh chiếc kim bên tay kia ra.
“Này! Anh làm cái quái gì vậy hả?”
Nhìn cánh tay Khuynh Quyết đang rỉ máu, Thẩm Thanh vội vàng giữ chặt vết máu chứng minh sự quyết liệt, dứt khoát của chủ nhân nó lại.
“Anh vẫn chưa khỏi, sao lại hồ đồ như vậy?”
Thẩm Thanh chau mày nhìn những giọt máu đỏ tươi trên cánh tay trắng bệch của Khuynh Quyết.
“Anh Hứa.” Lâm Mị cầm miếng bông băng dịt lên vết thương. Tuy cô không hốt hoảng như Thẩm Thanh, xong cũng tỏ vẻ bất bình.
“Tuy anh đã bớt sốt nhưng kết quả xét nghiệm vẫn chưa có. Mong anh ở lại đợi thêm một thời gian.”
“Tôi không cần kết quả xét nghiệm gì hết.”
Lạnh lùng gạt cánh tay Thẩm Thanh ra, Hứa Khuynh Quyết dứt khoát đứng dậy, nói:
“Tôi muốn xuất viện"
Bệnh viện, phòng bệnh, mùi thuốc thang nồng nặc, câu nói máy móc của các bác sĩ là những điều anh căm ghét nhất. Kể từ ngày anh nhập viện sau vụ tai nạn ba năm về trước, anh đã quyết tâm không bước chân vào bệnh viện nào nữa.
Nhìn vẻ lạnh lùng của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh chỉ biết cầu cứu Lâm Mị.
Rất ít khi gặp phải bệnh nhân cố chấp như thế, Lâm Mị thở dài:
“Nếu anh đã quyết thì đành để Thẩm Thanh đi làm thủ tục xuất viện giúp anh. Có điều, về nhà anh cần phải chú ý nghỉ ngơi.”
Theo trình độ chuyên môn của Lâm Mị, sức khỏe của người thanh niên này vô cùng tệ hại. Dù chưa có kết quả xét nghiệm chính thức, nhưng cô vẫn có thể đoán biết được tình trang sức khỏe của anh. Điều cô còn thắc mắc là với sức khỏe như vậy, tại sao anh ta có thể sống một mình lâu như thế.
“Còn phải đợi bao lâu nữa mới có kết quả?” Lúc đi làm thủ tục xuất viện, Thẩm Thanh hỏi.
“Cũng sắp có rồi đấy. Cậu có muốn cùng vào xem không?”
“Ừ.”
Thẩm Thanh đi theo Lâm Mị vào văn phòng làm việc mà lòng nặng trĩu. Cứ nghĩ đến hành động Khuynh Quyết kiên quyết rút mũi kim truyền dịch ra cô lại thấy giận sôi lên.
Đứng trước bàn làm việc, Thẩm Thanh hỏi Lâm Mị đang chăm chú đọc bảng xét nghiệm:
“Tình hình thế nào rồi?”
“Có cần phải đọc hết những thuật ngữ chuyên ngành không?”
“Cậu biết tớ không am hiểu gì về y học mà.”
“Thôi được, nói dễ hiểu một chút vậy.”
Lâm Mị xem qua bản xét nghiệm lần nữa, cô cảm thấy có điều gì kỳ́ lạ:
“Nói đơn giản là: mắt không nhìn được, hệ miễn dịch rất kém, tim và dạ dày đều có vấn đề.” Thông báo đại thể xong, Lâm Mị thở dài, gấp bản xét nghiệm lại, nhìn Thẩm Thanh nói:
“Nếu là tớ, chắc cuộc sống sẽ khổ sở lắm.”
Thẩm Thanh buồn bã nhìn Lâm Mị, trong lòng lại dấy lên nỗi bồn chồn khó chịu. Vẫn biết sức khỏe anh ta không tốt, cũng từng chứng kiến anh đánh vật với bệnh tật, nhưng bây giờ có kết quả xét nghiệm, tình hình lại có vẻ nghiêm trọng hơn khiến cô không biết nói gì.
Thẩm Thanh tạm biệt Lâm Mị, đi làm thủ tục xuất viện cho cái gã cứng đầu cứng cổ ấy.
Khi bước đến cửa, cô nghe thấy Lâm Mị còn gọi theo dặn dò:
“Bệnh anh ta mới đỡ chút thôi. Nếu cậu không bận, mấy ngày tới nên quan tâm chăm sóc anh ta một chút.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Thẩm Thanh buồn bã nói rồi cúi đầu bước đi.
Xe taxi đưa họ về đến trước tòa chung cư, Hứa Khuynh Quyết mở cửa bước ra, cơn choáng váng làm anh không thể xác định được phương hướng. Thẩm Thanh lập tức dìu anh dậy.
Lần này, anh không phản ứng gì. Hình như đã có lần đầu tiên, thì những lần sau trở nên giống như thói quen vậy. Thẩm Thanh dắt tay anh đi trong im lặng. Khuynh Quyết cũng không nói, chỉ lặng lẽ theo cô bước vào đại sảnh, rồi đến thang máy. Thực ra ban nãy, khi Thẩm Thanh làm xong thủ tục xuất viện, cô trở lại phòng bệnh và buồn bã nói với Khuynh Quyết:
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên anh đừng nói gì với tôi.”
Sau đó, cô không nói thêm gì. Khuynh Quyết biết cô đang buồn, nhưng lại không rõ nguyên nhân. Anh lại cho rằng, phụ nữ đều có lúc mưa nắng thất thường. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không quên dắt tay anh đi, khiến anh không dám ngại ngùng mà giằng co nữa, làm mọi việc thuận theo cô như đã được lập trình.
Vào đến phòng, Hứa Khuynh Quyết ngả mình xuống ghế sô pha. Còn Thẩm Thanh như một chú mèo đã thông thuộc ngõ ngách, cô đi rót nước và mang thuốc theo đơn của bệnh viện đặt vào tay anh.
“Anh uống thuốc đi.” Cô thản nhiên nói.
Hứa Khuynh Quyết uống hết những viên thuốc màu trắng cùng với nước, không ngờ lần này chúng lại đi xuống dạ dày dễ dàng đến vậy.
Hứa Khuynh Quyết “nhìn” về phía Thẩm Thanh, nói:
“Hôm qua, rất cảm ơn cô.”
Đón lấy cốc nước, Thẩm Thanh vẫn không trả lời, cô chỉ nhìn vào gương mặt phảng phất nét u sầu. Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy người con trai nào cố chấp như anh ta, coi thường sức khỏe. Hành động ấy khiến cô bực tức. Nghĩ đến kết quả xét nghiệm mà Lâm Mị đọc cho cô nghe, Thẩm Thanh thấy ngực mình như thắt lại, một cảm xúc lạ lùng.
Không thấy động tĩnh gì, Hứa Khuynh Quyết nghi hoặc gọi tên cô:
“Thẩm Thanh?”
Cố hít thở thật sâu để loại bỏ cảm xúc lạ lẫm trong lòng, Thẩm Thanh “Ừừm” một tiếng, sau đó đặt cốc nước xuống, rồi kéo cánh tay Hứa Khuynh Quyết nói:
“Anh phải đi nghỉ thôi.”
Sững lại một lúc, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu:
“Tôi không mệt.”
“Không mệt cũng phải nghỉ.” Thẩm Thanh không nén nổi sự tức giận, cao giọng nói.
“Hôm qua anh đã khiến tôi hai lần sợ hết hồn, bây giờ cũng phải nghe lời tôi một lần chứ.”
Hứa Khuynh Quyết cười khổ, nói:
“Nhưng lửa có phải do tôi đốt đâu.” Sao lại đổ lỗi lên đầu mình chứ?
“Tôi không biết.” Thẩm Thanh cố kéo Khuynh Quyết đứng dậy , nói: “Ai bảo anh tự ý đòi ra viện? Về nhà còn không nghỉ ngơi nữa chứ, như thế sao được?”.
Không biết nói gì hơn, Hứa Khuynh Quyết bèn nghe lời cô đứng dậy. Anh phát hiện cô gái này đã chuyển từ “tâm trạng không tốt” thành “không biết phải trái”. Nghĩ đến việc tối qua Thẩm Thanh đưa anh vào viện, hôm nay lại giúp anh lo thủ tục xuất viện, đi đi lại lại vất vả, anh thấy có phần không phải với cô. Thế nên anh ngoan ngoãn nghe lời cô, vào phòng nằm xuống.
Kéo chăn cho Khuynh Quyết, nhìn anh nhắm mắt lại, Thẩm Thanh mới chậm rãi bước ra. Cô phát hiện, để đối phó với kẻ lạnh như băng, cứng cổ cứng đầu này thì phải linh hoạt, mềm nắn rắn buông may ra mới hữu hiệu.
.
Hứa Khuynh Quyết không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh dậy mới thấy hình như lâu lắm rồi mình mới có giấc ngủ yên bình như thế.
Anh bám vào thành giường bước xuống, cố lắng nghe để phân biệt những âm thanh quanh mình. Tĩnh lặng. Ngoại trừ hơi thở của mình, anh không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác. Một cảm giác mất mát, lạc lõng lướt qua rất nhanh khiến anh không kịp nắm bắt.
Lòng trùng xuống, anh mở cánh cửa phòng ngủ cách âm rất tốt đó, định đi rót cho mình một ly nước thì nghe thấy âm thanh lạch cạch lạch cạch làm anh đứng khựng lại.
“Anh tỉnh rồi à?” Giọng nói phụ nữ quen thuộc, nhẹ nhàng, thanh thoát, biểu hiện rõ niềm vui của chủ nhân.
“Cô đang làm gì vậy?” Hứa Khuynh Quyết dựa người vào tường hỏi, khóe môi khẽ động đậy.
“Đương nhiên là nấu cơm rồi.” Thẩm Thanh cười, gõ gõ vào chiếc nồi. Cô thấy vui vì sắc mặt anh trông đã khá hơn nhiều.
Nấu cơm? Hứa Khuynh Quyết chau mày, lúc này anh mới thấy có mùi thức ăn, một cảm giác ấm áp lâu lắm rồi mới xuất hiện.
Hứa Khuynh Quyết đi vào bếp theo cảm giác, khẽ nói:
“Tôi tưởng cô đi làm rồi chứ?”
“Hôm nay là ngày lễ. Cứ coi như anh có phúc đi.”
Thẩm Thanh cho dầu vào chảo rồi khẽ đẩy anh “Không có việc gì đâu, anh cứ ra phòng khách ngồi đợi đi nhé”.
Vẫn biết Hứa Khuynh Quyết không nhìn thấy, nhưng không biết tại sao, có anh đứng bên, cô cảm thấy hơi áp lực.
“Trước giờ tôi vẫn bỏ không gian bếp. Mà cô lấy nguyên liệu ở đâu vậy?” Bị Thẩm Thanh ép ra phòng khách ngồi đợi, Hứa Khuynh Quyết vẫn gặng hỏi.
“Tất nhiên là lấy từ nhà tôi sang rồi.” Thẩm Thanh nguýt anh, không hiểu tại sao người con trai này lại hỏi ngốc thế.
Cô lại tất tưởi trở vào bếp, không để ý đến nụ cười ấm áp còn giữ mãi trên gương mặt Hứa Khuynh Quyết.
“Tôi làm hỏng hết rồi. Đều tại anh đó!”
Trước bàn ăn, Thẩm Thanh nói với vẻ mặt khổ sở. Dù cô phải thừa nhận tay nghề nấu ăn của mình không tốt cho lắm, nhưng cũng chẳng bao giờ đến nông nỗi như hôm nay.
“Tại anh làm tôi căng thẳng, ảnh hưởng đến trình độ nấu ăn đấy.”
Thẩm Thanh đổ hết lỗi cho Khuynh Quyết. Nhưng cô không ngờ, anh đã quen với thái độ không hiểu lý lẽ của cô rồi.
“Có gì mà cô phải căng thẳng vậy chứ?”
Hứa Khuynh Quyết điềm nhiên thưởng thức món cà chua xào trứng nhạt thếch mà không biết nó thực sự chưa được nêm gia vị.
Bị hỏi vặn lại, Thẩm Thanh ngây ra.
Đúng rồi! Có gì mà phải căng thẳng chứ? Chẳng qua chỉ là nấu một bữa ăn. Trước đó cũng đâu phải chưa từng nấu nướng gì cho bạn bè… Nhưng tại sao mình lại căng thẳng đến vậy?
Không lý giải nổi, Thẩm Thanh bưng bát lên, nói:
“Lần sau nhất định sẽ cho anh thưởng thức tay nghề đích thực của tôi.”
Hứa Khuynh Quyết gật gật và không nói thêm gì nữa.
Trong bữa ăn, tuy hai người không nói chuyện nhiều, nhưng lại thấy không khí hòa hợp kỳ lạ.
Thẩm Thanh dọn dẹp bàn ăn, mang bát đĩa vào bồn rửa, vừa rửa vừa cất tiếng hát líu lo. Chốc chốc cô lại quay đầu ra ngoài phòng khách nhìn Hứa Khuynh Quyết. Anh lạnh lùng nhưng vẫn có thể đem đến cho người khác cảm giác yên ổn, giống vụ cháy tối qua vậy…
Nước róc rách chảy, Thẩm Thanh cẩn thận rửa sạch từng chiếc bát. Cô nghe như có tiếng nói phát ra từ phòng khách.
“Anh gọi tôi đấy à?” Cô quay người lại, ngó ra nhìn Hứa Khuynh Quyết.
Hứa Khuynh Quyết gật đầu.
“Chuyện gì thế?” Thẩm Thanh hỏi to.
“Đây… bữa ăn… nhất… từng ăn.” Đáng tiếc là tiếng nước chảy khiến cô không nghe rõ câu nói của Khuynh Quyết.
“Anh đợi chút.” Thẩm Thanh tắt vòi nước, lấy khăn lau khô tay rồi bước ra.
“Anh vừa nói gì thế? Tôi không nghe rõ?”
“… À… Không có gì.” Hứa Khuynh Quyết mỉm cười lắc đầu.
“Anh đùa tôi đấy à.”
Nhìn gương mặt tuấn tú của Khuynh Quyết hồi lâu, Thẩm Thanh mới vào bếp hoàn thành nốt công việc của mình.
Gió từ ban công thổi vào mát lạnh khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Bầu trời đêm trong thành phố ít thấy sao, vậy mà hôm nay lại có vài ngôi lấp lánh.
Thẩm Thanh lau dọn sạch sẽ bệ đá, hồi tưởng lại câu nói đứt đoạn của Khuynh Quyết khi nãy.
Nếu cô nghe không nhầm thì nó là “Đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng ăn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook