Nè Quậy! Em Là Của Anh
-
Chương 41: Cái tên điên này
-Tôi xin lỗi cô có sao không?-Hắn đang ngắm trời đêm nên không để ý có người đang đến gần, tay lái cũng có phần không chuẩn vì đang nhìn trời trăng mây gió mà nhưng hắn bỗng đơ người khi phát hiện người trước mặt
-Ơ............Ngọc Anh, là cậu phải không?-hắn nhào tới ôm chầm lấy cô như vớ được vàng.
-Ặc...ặc...cái tên điên này...buông ra coi...sắp ngạt thở chết rồi...-Cô la lên thảm thiết khi bị hắn xiết chặt cổ.
-Ơ...xin lỗi-Hắn giật mình buông ra-Tại mình vui quá mà.
-Anh bị điên à?-Cô vừa nói vừa cố lấy lại hơi thở.
-Cậu có sao không thế? Tớ là Thiên nè, là Lâm Quốc Thiên đó-hắn vội chạy đến dùng tay sờ trán cô xem có bị gì không.
-Ặc...anh bị điên à?-Cô bị sặc vì hành động của hắn, cặp chân mày khẽ nhíu lại. Lạnh lùng hất tay hắn ra.
-Này, không nhận ra tớ thật ư, Ngọc Anh?-Hắn lại hỏi.
-Này nhé, anh lái xe tông trúng tôi rồi tính không nhận trách nhiệm nên nhận bừa làm người quen à?-Cô lại nói.
-Nhìn tôi giống hạng người ấy lắm sao?-trên đầu hắn bỗng xuất hiện một đám mây đen kịt, đuổi hoài không chịu đi, hắn với tay thì lại không chạm tới khiến hắn tức muốn chết.
-Còn phải hỏi sao? Nói cho anh biết tôi không có quen ai tên Thiên gì gì đó, mà tôi cũng không phải Ngọc Anh gì gì đó, cái tên sao mà khó nhớ quá vậy, sau này có nhận người quen thì cũng phải điều tra cho kĩ nghe chưa?-Cô lớn giọng nói, gương mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
-Thôi đi, cậu đừng giả vờ không nhận ra tớ nữa, tớ biết thừa là cậu nhớ tớ lắm mà-hắn nói tỏ vẻ như không hề nghe thấy những gì cô vừa nói.
-YA! Cái tên điên này!-Cô mất bình tĩnh nhào tới cốc một cái rõ đau vào đầu hắn- Đã nói bao nhiêu lần, tôi không phải là Ngọc Anh, tôi là Ana, Ana đó, nghe rõ chưa, ĐỒ ĐẦN?-Cô hét thật to vào tai hắn.
Hắn như sực tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Rõ ràng khuôn mặt này là của Ngọc Anh nhưng tại sao lại không nhận ra hắn kia chứ? Còn nữa, cô ta còn mang cái tên của Ngọc Anh lúc nhỏ nữa. Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Chẳng phải Ngọc Anh đã mất rồi sao? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Hắn bỗng nhớ lại, ngày nó mất hắn đã không hề trực tiếp thấy xác của nó. Nhưng chẳng phải Nhật Luân đã xác nhận rồi sao? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Hắn cứ đứng đó suy nghĩ rồi lắc đầu như để lấy lại tỉnh táo.
Cô đứng cách đó không xa nhìn thấy cứ tưởng hắn bị thần kinh nên nhẹ nhàng bước đến gần vỗ vai hắn mà nói.
-Anh bị thần kinh có phải không? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?-Là cô quan tâm hỏi.
-Hừ-hắn nghe thấy cô hỏi như vậy thì sực tỉnh, hừ lạnh một cái. Nhìn hắn giống người tâm thần lắm sao?
-Ơ, anh không sao thì tôi xin đi trước-Cô nhìn thấy thái độ của hắn như sắp bốc hỏa thì nhanh chóng thoát lui.
-Không nhận ra tớ thật sao?-Khi cô vừa quay lưng đi thì nghe thấy tiếng hắn nói, tiếng nói nhẹ tựa hồ như cơn gió thoang thoảng của mùa thu.
-Hửm?-Cô quay lại, vẫn chưa nhận ra tâm trạng của hắn.
-Tớ là Ken đây-Thử dùng cái tên lúc nhỏ xem sao?
-Ken...-Cô đơ người mất 5s nhưng-Phụt...hahahahahahahahahaha....-Cô bỗng cười lớn, cô cười như chưa từng được cười, cười như người lên cơn.
-Có gì đáng buồn cười sao?-Mặt hắn thộn ra chẳng hiểu gì cả.
Cái vẻ mặt ấy của hắn càng khiến cô mắc cười hơn, mãi đến một lúc sau "cơn dại" của cô mới có dấu hiệu nguôi ngoai.
-Anh thích tôi phải không? Anh cũng thật có lòng nha, lại còn cố tình theo dõi tôi, điều tra về tôi nên mới biết được tôi có một người bạn tên Ken, tôi biết tôi đẹp và tôi không hề phủ nhận điều đó nhưng anh cũng không cần phải hao tâm đến như vậy, còn bày trò tông trúng tôi, lại còn nhận mình là Ken để được tôi chú ý chứ gì?-Cô dương dương tự đắc nói.
Những lời cô vừa nói, hắn nghe như sét đánh ngang tai, mặt hắn sa sầm tối đen như mực, ánh mắt tựa hồ như vực thẳm, hàng lông mày nhíu chặt lại, trên đầu còn tỏ ra nhiều luồng sát khí đáng sợ. Nhưng cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ? "...tôi có một người bạn tên Ken...". Chẳng lẽ...thực sự...
-Cô...cô nói cái gì...ì....ì...?-hắn khó khăn nặn ra từng chữ một, âm ngữ mang theo luồng khí lạnh từ tận Bắc Cực xa xôi mà về đây.
-Thích tôi thì nói chứ có gì đâu mà phải xấu hổ, chuyện này cũng bình thường thôi mà, nhưng trước hết hãy thu lại mấy cái luồng sát khí nhàm chán ấy đi, tôi sẽ không bị anh dọa đâu-Cô lười biếng nói.
Hắn há mồm trợn mắt đầy ngạc nhiên. Cô không sợ hắn. "Không lẽ độ đáng sợ của mình giảm sút sao ta???"-hắn nghĩ.
-Tôi đi trước-Cô nói xong thì quay đi, ở đây đúng là nhàm chán chẳng có gì vui, thì ra lại là một fan của cô (đang ảo tưởng), đúng là phí thời gian vào những việc không đâu mà.
-Này, chờ đã-hắn gọi với theo nhưng cô không dừng lại, hắn vội dắt chiếc xe đạp của mình mà chạy theo.
-Cái tên khùng kia! Sao cứ đi theo tôi mãi thế?-Cô bực mình khi hắn cứ kè kè bên cô từ nãy đến giờ.
-Cô và Ken quen nhau như thế nào?-Hắn dò hỏi.
-Đó là việc của tôi, liên quan gì đến anh chứ?-Cô không nhìn anh mà nói.
-Tôi chỉ là tò mò thôi, không thể nói sao?
-Anh phiền quá, tôi phải về rồi.-Cô dừng lại trước cổng nhà.
-Đây có được xem là dẫn bạn trai về nhà không nhỉ?-Han cuoi cuoi noi.
-Ặc...bạn trai cái đồ đần nhà anh, là anh đi theo tôi đấy chứ-Cô sặc. Rõ ràng là anh ta đi theo cô mà bảo cô dẫn anh ta về nhà.
-Dù sao thì cũng đến nhà cô rồi, không mời tôi uống ly nước sao?-hắn lại cười
-Cái đó thì miễn đi, mong là tôi và anh sẽ không gặp lại nhau nữa-Cô vừa đóng cổng vừa nói.
-Cái đó thì hơi khó-Hắn xoa cằm.
-Có khó cũng sẽ thành dễ-Nó nói rồi quay vào trong.
-Tìm tôi ở quán cafe The Rose nằm trên đường X-hắn gọi với theo.
-Tôi không nghe thấy gì hết-Cô đưa tay lắc lắc tỏ vẻ không nghe nhưng hắn biết cô đã nghe thấy rồi.
Hắn mỉm cười đạp xe về nhà. Hắn có một linh cảm là cô ấy chính là Ngọc Anh, không hiểu sao hắn lại tin vào linh cảm của mình đến vậy. Dù vậy, phải có bằng chứng nào đó để chứng minh được mối quan hệ của hai người và hắn sẽ tìm ra nó. Đêm đó hắn đã có một giấc ngủ ngon nhất trong 1 năm qua. Nhưng cùng đêm đó đã có một người nào đó mất ngủ vì nguyên nhân tương tự.
Cô không thể tài nào chợp mắt được. Người đàn ông đó, mỗi khi cô nhắm mắt là lại nhìn thấy cái gương mặt muốn đập của anh ta. Không hiểu sao cô lại có thiện cảm với anh chàng đó mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bất mãn. Cô có cảm giác quen thuộc khi ở gần anh ta cứ như là trước kia cô và anh ta thường ở gần nhau như vậy. Cái câu nói của hắn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô rằng hắn ta là Ken. Tuy lúc đó cô cười như vậy nhưng bây giờ nghĩ lại thì có hơi thắc mắc. Chuyện giữa cô và Ken có thể điều tra ra không nhỉ? Hai người các cô chơi cùng nhau ở Việt Nam kia mà. Nhưng nếu thực sự muốn điều tra kĩ càng chắc cũng sẽ ra chứ nhỉ?
-Ặc...ặc...sao mình lại nghĩ đến hắn ta kia chứ, cũng chỉ là một fan thui mà, chắc tại thích mình quá thôi, tội nghiệp-Cô ra vẽ tội cho hắn nhưng tác giả thấy người cần tội nghiệp là Ana ấy nhỉ, lại lên cơn tự sướng *lắc lắc đầu*.
-Ơ............Ngọc Anh, là cậu phải không?-hắn nhào tới ôm chầm lấy cô như vớ được vàng.
-Ặc...ặc...cái tên điên này...buông ra coi...sắp ngạt thở chết rồi...-Cô la lên thảm thiết khi bị hắn xiết chặt cổ.
-Ơ...xin lỗi-Hắn giật mình buông ra-Tại mình vui quá mà.
-Anh bị điên à?-Cô vừa nói vừa cố lấy lại hơi thở.
-Cậu có sao không thế? Tớ là Thiên nè, là Lâm Quốc Thiên đó-hắn vội chạy đến dùng tay sờ trán cô xem có bị gì không.
-Ặc...anh bị điên à?-Cô bị sặc vì hành động của hắn, cặp chân mày khẽ nhíu lại. Lạnh lùng hất tay hắn ra.
-Này, không nhận ra tớ thật ư, Ngọc Anh?-Hắn lại hỏi.
-Này nhé, anh lái xe tông trúng tôi rồi tính không nhận trách nhiệm nên nhận bừa làm người quen à?-Cô lại nói.
-Nhìn tôi giống hạng người ấy lắm sao?-trên đầu hắn bỗng xuất hiện một đám mây đen kịt, đuổi hoài không chịu đi, hắn với tay thì lại không chạm tới khiến hắn tức muốn chết.
-Còn phải hỏi sao? Nói cho anh biết tôi không có quen ai tên Thiên gì gì đó, mà tôi cũng không phải Ngọc Anh gì gì đó, cái tên sao mà khó nhớ quá vậy, sau này có nhận người quen thì cũng phải điều tra cho kĩ nghe chưa?-Cô lớn giọng nói, gương mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
-Thôi đi, cậu đừng giả vờ không nhận ra tớ nữa, tớ biết thừa là cậu nhớ tớ lắm mà-hắn nói tỏ vẻ như không hề nghe thấy những gì cô vừa nói.
-YA! Cái tên điên này!-Cô mất bình tĩnh nhào tới cốc một cái rõ đau vào đầu hắn- Đã nói bao nhiêu lần, tôi không phải là Ngọc Anh, tôi là Ana, Ana đó, nghe rõ chưa, ĐỒ ĐẦN?-Cô hét thật to vào tai hắn.
Hắn như sực tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Rõ ràng khuôn mặt này là của Ngọc Anh nhưng tại sao lại không nhận ra hắn kia chứ? Còn nữa, cô ta còn mang cái tên của Ngọc Anh lúc nhỏ nữa. Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Chẳng phải Ngọc Anh đã mất rồi sao? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Hắn bỗng nhớ lại, ngày nó mất hắn đã không hề trực tiếp thấy xác của nó. Nhưng chẳng phải Nhật Luân đã xác nhận rồi sao? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Hắn cứ đứng đó suy nghĩ rồi lắc đầu như để lấy lại tỉnh táo.
Cô đứng cách đó không xa nhìn thấy cứ tưởng hắn bị thần kinh nên nhẹ nhàng bước đến gần vỗ vai hắn mà nói.
-Anh bị thần kinh có phải không? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?-Là cô quan tâm hỏi.
-Hừ-hắn nghe thấy cô hỏi như vậy thì sực tỉnh, hừ lạnh một cái. Nhìn hắn giống người tâm thần lắm sao?
-Ơ, anh không sao thì tôi xin đi trước-Cô nhìn thấy thái độ của hắn như sắp bốc hỏa thì nhanh chóng thoát lui.
-Không nhận ra tớ thật sao?-Khi cô vừa quay lưng đi thì nghe thấy tiếng hắn nói, tiếng nói nhẹ tựa hồ như cơn gió thoang thoảng của mùa thu.
-Hửm?-Cô quay lại, vẫn chưa nhận ra tâm trạng của hắn.
-Tớ là Ken đây-Thử dùng cái tên lúc nhỏ xem sao?
-Ken...-Cô đơ người mất 5s nhưng-Phụt...hahahahahahahahahaha....-Cô bỗng cười lớn, cô cười như chưa từng được cười, cười như người lên cơn.
-Có gì đáng buồn cười sao?-Mặt hắn thộn ra chẳng hiểu gì cả.
Cái vẻ mặt ấy của hắn càng khiến cô mắc cười hơn, mãi đến một lúc sau "cơn dại" của cô mới có dấu hiệu nguôi ngoai.
-Anh thích tôi phải không? Anh cũng thật có lòng nha, lại còn cố tình theo dõi tôi, điều tra về tôi nên mới biết được tôi có một người bạn tên Ken, tôi biết tôi đẹp và tôi không hề phủ nhận điều đó nhưng anh cũng không cần phải hao tâm đến như vậy, còn bày trò tông trúng tôi, lại còn nhận mình là Ken để được tôi chú ý chứ gì?-Cô dương dương tự đắc nói.
Những lời cô vừa nói, hắn nghe như sét đánh ngang tai, mặt hắn sa sầm tối đen như mực, ánh mắt tựa hồ như vực thẳm, hàng lông mày nhíu chặt lại, trên đầu còn tỏ ra nhiều luồng sát khí đáng sợ. Nhưng cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ? "...tôi có một người bạn tên Ken...". Chẳng lẽ...thực sự...
-Cô...cô nói cái gì...ì....ì...?-hắn khó khăn nặn ra từng chữ một, âm ngữ mang theo luồng khí lạnh từ tận Bắc Cực xa xôi mà về đây.
-Thích tôi thì nói chứ có gì đâu mà phải xấu hổ, chuyện này cũng bình thường thôi mà, nhưng trước hết hãy thu lại mấy cái luồng sát khí nhàm chán ấy đi, tôi sẽ không bị anh dọa đâu-Cô lười biếng nói.
Hắn há mồm trợn mắt đầy ngạc nhiên. Cô không sợ hắn. "Không lẽ độ đáng sợ của mình giảm sút sao ta???"-hắn nghĩ.
-Tôi đi trước-Cô nói xong thì quay đi, ở đây đúng là nhàm chán chẳng có gì vui, thì ra lại là một fan của cô (đang ảo tưởng), đúng là phí thời gian vào những việc không đâu mà.
-Này, chờ đã-hắn gọi với theo nhưng cô không dừng lại, hắn vội dắt chiếc xe đạp của mình mà chạy theo.
-Cái tên khùng kia! Sao cứ đi theo tôi mãi thế?-Cô bực mình khi hắn cứ kè kè bên cô từ nãy đến giờ.
-Cô và Ken quen nhau như thế nào?-Hắn dò hỏi.
-Đó là việc của tôi, liên quan gì đến anh chứ?-Cô không nhìn anh mà nói.
-Tôi chỉ là tò mò thôi, không thể nói sao?
-Anh phiền quá, tôi phải về rồi.-Cô dừng lại trước cổng nhà.
-Đây có được xem là dẫn bạn trai về nhà không nhỉ?-Han cuoi cuoi noi.
-Ặc...bạn trai cái đồ đần nhà anh, là anh đi theo tôi đấy chứ-Cô sặc. Rõ ràng là anh ta đi theo cô mà bảo cô dẫn anh ta về nhà.
-Dù sao thì cũng đến nhà cô rồi, không mời tôi uống ly nước sao?-hắn lại cười
-Cái đó thì miễn đi, mong là tôi và anh sẽ không gặp lại nhau nữa-Cô vừa đóng cổng vừa nói.
-Cái đó thì hơi khó-Hắn xoa cằm.
-Có khó cũng sẽ thành dễ-Nó nói rồi quay vào trong.
-Tìm tôi ở quán cafe The Rose nằm trên đường X-hắn gọi với theo.
-Tôi không nghe thấy gì hết-Cô đưa tay lắc lắc tỏ vẻ không nghe nhưng hắn biết cô đã nghe thấy rồi.
Hắn mỉm cười đạp xe về nhà. Hắn có một linh cảm là cô ấy chính là Ngọc Anh, không hiểu sao hắn lại tin vào linh cảm của mình đến vậy. Dù vậy, phải có bằng chứng nào đó để chứng minh được mối quan hệ của hai người và hắn sẽ tìm ra nó. Đêm đó hắn đã có một giấc ngủ ngon nhất trong 1 năm qua. Nhưng cùng đêm đó đã có một người nào đó mất ngủ vì nguyên nhân tương tự.
Cô không thể tài nào chợp mắt được. Người đàn ông đó, mỗi khi cô nhắm mắt là lại nhìn thấy cái gương mặt muốn đập của anh ta. Không hiểu sao cô lại có thiện cảm với anh chàng đó mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bất mãn. Cô có cảm giác quen thuộc khi ở gần anh ta cứ như là trước kia cô và anh ta thường ở gần nhau như vậy. Cái câu nói của hắn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô rằng hắn ta là Ken. Tuy lúc đó cô cười như vậy nhưng bây giờ nghĩ lại thì có hơi thắc mắc. Chuyện giữa cô và Ken có thể điều tra ra không nhỉ? Hai người các cô chơi cùng nhau ở Việt Nam kia mà. Nhưng nếu thực sự muốn điều tra kĩ càng chắc cũng sẽ ra chứ nhỉ?
-Ặc...ặc...sao mình lại nghĩ đến hắn ta kia chứ, cũng chỉ là một fan thui mà, chắc tại thích mình quá thôi, tội nghiệp-Cô ra vẽ tội cho hắn nhưng tác giả thấy người cần tội nghiệp là Ana ấy nhỉ, lại lên cơn tự sướng *lắc lắc đầu*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook