Nè Quậy! Em Là Của Anh
-
Chương 34: Tớ đã sai thật rồi
Bây giờ nó đang nằm trên chiếc giường thân yêu của mình mà trong đầu đầy những mơ mộng. Nó khẽ liếc ra cửa sổ, trời hôm nay thật nhiều sao.
Nó rời khỏi chiếc giường êm ái mà bước đến ngồi bên cạnh cửa sổ. Nó tựa đầu vào cửa kính, nhẹ nhàng kéo nhẹ chiếc rèm cửa vào trong.
-Sao ơi! Ta bối rối quá, cậu bé ấy liệu sẽ quay trở lại chứ?
-Hình như...ta đã thích Thiên rồi hay sao ấy?
-Ta đang làm gì vậy? Ta đã phản bội lời hứa ư? Phương Nguyên sẽ rất thất vọng về ta, ta có còn xứng đáng với tình bạn ấy không?
Giọt nước mắt nó khẽ rơi.
-Cho dù ta thích cậu ấy thì đã sao, ta bị bệnh tim...ta...ta...liệu ta có đủ thời gian...
-Ta không xứng đáng với họ...rồi một ngày không xa ta sẽ rời khỏi cuộc sống của họ...
-Xin lỗi...vì đã hứa mà không giữ lời, một ngày nào đó cậu quay lại, có lẽ...tớ đã không còn trên đời.
-Ta biết ta có thể phẫu thuật thay tim nhưng sao ta lại không muốn...ta mệt rồi...và...ta buông tay thôi.
Nó nhắm đôi mắt lại, trên hàng mi vẫn đọng lại những giọt nước mắt đau khổ.
Nó đã có một quyết định quan trọng cho mình, nó sẽ chấp nhận buông tay nhường lại tình yêu đáng có cho Phương Nguyên, chấp nhận bội tín với cậu bé ngày xưa và nó sẽ gánh chịu tất cả.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ngọc Anh...-Phương Nguyên ngập ngừng như có điều khó nói.
Mới sáng Phương Nguyên đã gọi nó đến cánh đồng hoa hồng nhung ở ngoại thành chơi, nó chỉ đơn thuần nghĩ là một cuộc đi chơi mà thôi. Dù sao thì có thêm một chút kỉ niệm là điều tốt.
-Có chuyện gì sao? Hôm nay trông cậu rất lạ-nó quan tâm.
-Cậu thích anh ấy rồi phải không?-Phương Nguyên quay phắt qua nhìn thẳng vào mắt nó.
-...-Nó ngây người và ngạc nhiên vì câu hỏi quá bất ngờ, nó chợt chột dạ...nếu là trước đây nó sẽ nói thẳng là không nhưng bây giờ thì nó như bị ai bịt miệng, nói chẳng nên lời.
-Câu trả lời đi! Phải không?-Phương Nguyên bắt đầu cáu vì sự im lặng của nó. Im lặng nghĩa là có.
-Tớ...tớ...-nó lắp bắp.
-Tớ biết mà-Phương Nguyên cúi gằm mặt xuống. Nó không thể đoán được tâm trạng của Phương Nguyên lúc này.
-Phương...Nguyên...-Nó bắt đầu sợ...và khẽ đụng vào bờ vai đang run lên của Phương Nguyên.
-Cậu đã bội hứa...cậu đã phản bội lời hứa của bản thân...cậu đã phản bội tình bạn của chúng ta...cậu thật đáng ghét...tớ hận cậu...tớ khinh cậu...-Phương Nguyên hất tay nó rồi đứng dậy chạy vụt đi.
-Phương Nguyên! Đừng...không...không phải...-nó sợ hãi không biết phải nói gì nữa. Nó bối rối, là nó đã sai rồi ư? Nó buồn, nó khóc...là nó vừa bỏ rơi một tình bạn đẹp...là nó vừa có lỗi với một người...là nó vừa làm tổn thương một người...là nó đã sai...
-Tớ...xin lỗi-nó chỉ kịp nói khẽ như thế rồi ngã nhào xuống bãi cỏ.
Trên cánh đồng đầy hoa, những bông hoa hồng nhung tươi thắm, nở rộ, hương thơm phản phất thu hút lũ ong bướm đến. Giữa đồng là hình hài một cô bé đã nằm với một gương mặt tái nhợt...trên mi là những giọt nước mắt...Một chú bướm nhỏ khẽ đậu trên cánh môi mỏng manh của cô bé...chú rất muốn cứu cô nhưng chú không thể...
Nó rời khỏi chiếc giường êm ái mà bước đến ngồi bên cạnh cửa sổ. Nó tựa đầu vào cửa kính, nhẹ nhàng kéo nhẹ chiếc rèm cửa vào trong.
-Sao ơi! Ta bối rối quá, cậu bé ấy liệu sẽ quay trở lại chứ?
-Hình như...ta đã thích Thiên rồi hay sao ấy?
-Ta đang làm gì vậy? Ta đã phản bội lời hứa ư? Phương Nguyên sẽ rất thất vọng về ta, ta có còn xứng đáng với tình bạn ấy không?
Giọt nước mắt nó khẽ rơi.
-Cho dù ta thích cậu ấy thì đã sao, ta bị bệnh tim...ta...ta...liệu ta có đủ thời gian...
-Ta không xứng đáng với họ...rồi một ngày không xa ta sẽ rời khỏi cuộc sống của họ...
-Xin lỗi...vì đã hứa mà không giữ lời, một ngày nào đó cậu quay lại, có lẽ...tớ đã không còn trên đời.
-Ta biết ta có thể phẫu thuật thay tim nhưng sao ta lại không muốn...ta mệt rồi...và...ta buông tay thôi.
Nó nhắm đôi mắt lại, trên hàng mi vẫn đọng lại những giọt nước mắt đau khổ.
Nó đã có một quyết định quan trọng cho mình, nó sẽ chấp nhận buông tay nhường lại tình yêu đáng có cho Phương Nguyên, chấp nhận bội tín với cậu bé ngày xưa và nó sẽ gánh chịu tất cả.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ngọc Anh...-Phương Nguyên ngập ngừng như có điều khó nói.
Mới sáng Phương Nguyên đã gọi nó đến cánh đồng hoa hồng nhung ở ngoại thành chơi, nó chỉ đơn thuần nghĩ là một cuộc đi chơi mà thôi. Dù sao thì có thêm một chút kỉ niệm là điều tốt.
-Có chuyện gì sao? Hôm nay trông cậu rất lạ-nó quan tâm.
-Cậu thích anh ấy rồi phải không?-Phương Nguyên quay phắt qua nhìn thẳng vào mắt nó.
-...-Nó ngây người và ngạc nhiên vì câu hỏi quá bất ngờ, nó chợt chột dạ...nếu là trước đây nó sẽ nói thẳng là không nhưng bây giờ thì nó như bị ai bịt miệng, nói chẳng nên lời.
-Câu trả lời đi! Phải không?-Phương Nguyên bắt đầu cáu vì sự im lặng của nó. Im lặng nghĩa là có.
-Tớ...tớ...-nó lắp bắp.
-Tớ biết mà-Phương Nguyên cúi gằm mặt xuống. Nó không thể đoán được tâm trạng của Phương Nguyên lúc này.
-Phương...Nguyên...-Nó bắt đầu sợ...và khẽ đụng vào bờ vai đang run lên của Phương Nguyên.
-Cậu đã bội hứa...cậu đã phản bội lời hứa của bản thân...cậu đã phản bội tình bạn của chúng ta...cậu thật đáng ghét...tớ hận cậu...tớ khinh cậu...-Phương Nguyên hất tay nó rồi đứng dậy chạy vụt đi.
-Phương Nguyên! Đừng...không...không phải...-nó sợ hãi không biết phải nói gì nữa. Nó bối rối, là nó đã sai rồi ư? Nó buồn, nó khóc...là nó vừa bỏ rơi một tình bạn đẹp...là nó vừa có lỗi với một người...là nó vừa làm tổn thương một người...là nó đã sai...
-Tớ...xin lỗi-nó chỉ kịp nói khẽ như thế rồi ngã nhào xuống bãi cỏ.
Trên cánh đồng đầy hoa, những bông hoa hồng nhung tươi thắm, nở rộ, hương thơm phản phất thu hút lũ ong bướm đến. Giữa đồng là hình hài một cô bé đã nằm với một gương mặt tái nhợt...trên mi là những giọt nước mắt...Một chú bướm nhỏ khẽ đậu trên cánh môi mỏng manh của cô bé...chú rất muốn cứu cô nhưng chú không thể...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook