Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
-
Chương 65: Nấc thang tình cảm
* Lúc anh vui - em mỉm cười !
* Lúc anh buồn - tim em đau !
* Lúc anh bệnh - em quan tâm !
* Lúc anh sai - em im lặng !
. . . Nhưng mà anh . . .
* Lúc em buồn - anh bỏ mặc !
* Lúc em bệnh - không quan tâm !
* Lúc em khóc - anh lạnh lùng !
* Lúc em bệnh - anh thờ ơ !
* Lúc em sai - đòi chia tay !
* Lúc em cần - anh ở đâu ?
_________________
Ban đêm, thành phố K náo nhiệt đến kì lạ. Đâu đâu cũng đều là những ánh đèn nê-on sáng rực, đủ loại màu sắc. Xe cộ chạy tấp nập như kiến. Thế nhưng cách biệt với nó, lại là một căn phòng ảm đạm đến đau thương.
Đó là một căn biệt thự xa hoa nằm cách biệt trong một khu đất ở ngoại ô thành phố. Đêm xuống, tòa biệt thự thật u ám, đáng sợ đến khiếp người. Căn phòng lộng lẫy ở tầng hai còn mở cửa số, gió thổi luồng vào khiến rèm cửa bay phấp phới. Hình ảnh một người đàn ông hiu quạnh ngồi trong một góc tường dần dần ẩn hiện ra khiến người ta thương xót. Khuôn mặt của người đàn ông đó yêu mị, quyến rũ đến kì lạ. Làn môi mỏng bạc tình vẫn còn vương lên một chút hương vị của rượu bia. Anh ta dựa người vào góc tường khẽ nâng niu trên tay một bức ảnh. Ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve trên mặt ảnh như đang cố gắng sờ soạn, chạm vào. Ánh mắt nhìn tấm ảnh ấy tràn đầy vẻ đau đớn, đau đớn khôn cùng.
Trong ảnh, là hình của một cô gái trẻ tuổi đang cùng một chàng trai nằm hôn nhau. Nhìn sơ qua có lẽ là nghĩ rằng hôn rất thắm thiết, nhưng ai nào ngờ nó lại có uẩn khuất. Chính là, tấm ảnh khi xưa, khi Lâm Á Kỳ muốn gài bẫy Dương Kì Nam ngã nhà vệ sinh. Chính là tấm ảnh cô cố gắng dành lại từ tay anh. Cho tới nay, anh vẫn giữ kỹ tấm ảnh này. Vì đây là thứ duy nhất liên quan với cô, là thứ duy nhất để anh có thể trân trọng. Và cũng là . . . mối liên hệ cuối cùng của hai người.
Dương Kì Nam chạm nhè nhẹ vào tấm ảnh, ngón tay khẽ dừng lại trên thân hình của cô mà nhẹ vuốt ve nâng niu như người thật. Làn môi nhợt nhạt của anh hơi nhếch lên mỉm cười đầy vẻ yêu thương. Mái tóc rũ rượi nhìn thật thảm hại. Trong bóng đêm, anh như một linh hồn cô đơn, lặng lẽ vuốt ve hình ảnh của cô mà ngờ nghệch cười.
Anh ngồi im ở đó, xung quanh là một vài chai rượu mạnh nằm lăn lốc không cố định. Mùi cồn sặc lên khắp cả căn phòng. Rồi chợt, mắt thấy toàn căn phòng đều được treo lên bức ảnh đó, cỡ nhỏ rồi cả cỡ lớn. Khắp mọi chỗ đều được treo lên ảnh của Lâm Á Kỳ.
Anh lạnh nhạt giương mắt nhìn, ánh đèn mờ nhạt hiu hắt cho anh thấy khuôn mặt cô. Đâu đâu cũng có cô, cô không bỏ anh đi. Nó khiến anh có cảm giác an toàn. Rồi chợt, anh xiếc chặt tay ôm tấm ảnh vào lòng giống như đang ôm lấy cô. Ánh mắt anh sâu thăm thẳm dần vướng lên một mảng ươn ướt. Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên. Ngày đó, cô tự tay muốn giết anh khiến lòng anh rơi xuống đáy địa ngục, nhưng anh chấp nhận. Bây giờ anh vẫn còn sống nhưng lại không thấy cô đâu, tìm mãi, tìm mãi không thấy cô. Giống như ngày đó, anh tìm cô trên biển.
Nước mắt anh trong đêm chợt chảy xuống. Từng hình ảnh của cô như dao đâm vào da thịt anh, tâm trí anh. Là cô, người con gái nhẫn tâm đó. Anh đồng ý bỏ qua tất cả để có thể có được cô. Bao năm nay anh vẫn tìm kiếm cô nhưng lại không thấy tung tích, cô như bốc hơi khỏi trái đất. Người ta nói, cô đã chết trong vụ tai nạn năm đó nhưng anh không tin. Một lần, anh điên dại tự sát nhưng cuối cùng lại bị Nguyên Lâm trói lại ở bệnh viện.
Trong bóng đêm, môi anh đau đớn khẽ thều thào nhỏ: "Tôi nhớ em, nhớ đến sắp chết rồi, em phải chờ tôi, chờ đợi tôi tìm ra em". Rồi chợt, giọng anh bị tiếng gió át đi mất. Từng cơn gió ngoài cửa sổ rít lên, lạnh lẽo khiếp người.
Anh ngây dại ôm lấy tấm ảnh ấy, miệng nhỏ nhẹ thều thào với nó như đang nói chuyện với cô, trông anh thật đáng thương . . .
"Hàn Nhi, dù em ở nơi nào thì cũng phải sống thật tốt, để chờ tôi đến đón em về, sẽ rất nhanh thôi, chờ tôi".
Anh không còn là con người kiêu ngạo của ngày hôm qua. Cô nào biết khi đêm đến, anh đau đớn nhớ cô đến tuyệt vọng. Đã có lúc anh nghĩ cô thật sự đã chết, liền muốn tự sát theo cô. Anh muốn cùng cô ở cùng một nơi.
Rồi chợt, anh đau thương cười, nhẹ vuốt ve tấm ảnh mà ấm áp nâng môi: "Tiểu búp bê, em biết không, ban ngày tôi làm việc rất nhiều, để không thể nhớ đến em. Nhưng ban đêm tôi lại rất sợ, em bỏ tôi đi mất rồi". Làn nước mắt nóng hổi của anh lăn dài trên khuôn mặt nam thần. Đau thương đến tuyệt vọng.
Rổi anh lại lặng người đi, ánh mắt nhu tình, tràn đầy vẻ sủng nịnh cười nhẹ: "Tôi sẽ giết chết những kẻ hại chúng ta, sau đó mình sẽ được ở bên nhau, em chắc sẽ rất vui lắm phải không ?"
Từng giọt, từng giọt nhẹ rơi xuống tấm ảnh cũ. Anh khóc cười đan xen, yêu cô đến ngu ngốc. Bóng đêm đó dài dằn dẵn, sâu thẳm không lối thoát. Người anh dựa vào tường, thân hình ấy tiều tụy gầy gò hơn rất nhiều. Mái tóc rũ xuống che đi hết cả khuôn mặt bi thương kia. Căn phòng to như vậy giờ chỉ có mình anh, thật cô đơn, thật lạnh. Cô đâu rồi ?
Anh thều thào gọi tên cô trong vô vọng nhưng chẳng ai đáp lại. Bởi vì, nơi đây chỉ có mình anh. Tấm ảnh của cô vẫn còn đó, anh dùng đôi mắt đau đớn nhưng đầy yêu thương, say mê nhìn.
"Cuối cùng bao giờ tôi mới tìm ra em, van xin em, cầu xin em, xuất hiện đi".
Anh khổ sở ôm lấy bức ảnh mà nhớ đến cô. Tim đang rỉ máu nát vụn ra từng mảnh. Nỗi nhớ mong bao trùm lấy thân thể giá lạnh cô độc của anh. Đáy mắt anh lóe lên sự cô tuyệt, lạnh lẽo, dần dần lại sợ hãi. Anh cần cô, cần cô.
Nhưng cô . . .
. . . Bỏ anh đi mất rồi . . .
Lâm Á Kỳ mặc áo choàng ngoài màu đen, bởi đây là buổi tối nên có lẽ hơi lạnh. Cô không buộc tóc, đeo một cái kính nhìn rất tri thức. Nhưng thật ra, chỉ là một cái gọng không tròng, cô chỉ muốn ngụy trang thôi. Lướt đôi chân trên đường, cô cười khổ, thầm nghĩ anh giờ như thế nào rồi ? Cô nhớ anh.
Mái tóc uốn xoăn màu đỏ hung kết hợp với một cái kính to, nhìn cô dễ thương như một sinh viên hai mươi, vô cùng xinh đẹp. Đi ngang qua đường, cũng không ít người ngó nhìn, cũng may cô đang đi trên phố đi bộ, không có mấy gã hái hoa tặc. Bất ngờ đang đi, cô chợt va phải một đám người. Khiến túi đồ trên tay người ta rơi xuống hết . . . ngay cả kính của cô.
Lâm Á Kỳ hoảng hồn, vội vàng mở miệng: "Xin lỗi, xin lỗi". Sau đó lúng túng cúi người xuống nhặt đồ lên.
Bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu cô vang đến một câu nói. Khiến cô nghe phải sợ hãi đến cứng người.
"Không sao, không sao đâu, giọng cô quen quá".
Người mới nói, đích thị là giọng An Tiệp Kha !
Sao cô ấy lại ở đây ? Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Á Kỳ cả kinh liền ngước mặt lên nhìn thử. Là thật rồi. Cô kinh ngạc, hoảng sợ cầm đồ lên đưa cho cô ấy. Mong muốn mau chóng rời khỏi đây. Mắt thấy, cô nâng môi lên có hơi lúng túng cười: "Của cô, tôi đi trước". Sau đó định xoay lưng rời khỏi nhanh chóng thì lại tiếp tục nghe giọng nói hoảng sợ của An Tiệp Kha.
"Á, Nguyên Lâm, anh xem kìa, là Lâm Á Kỳ, cô ta chưa chết".
Lâm Á Kỳ kinh hoảng trong lòng, vội đưa tay chỉnh sửa lại kính mình. Nào ngờ . . . lại trống rỗng. Cô hoảng loạn hét thầm lên một tiếng. Kính cô đâu rồi ?
Phía đối diện là Nguyên Lâm, Bách Minh, Thẩm Như My, Yến Như và An Tiệp Kha. Họ vừa mới đi shopping về, bằng chứng là trên tay của Bách Minh còn có cả những túi đồ to nhỏ.
Nguyên Lâm cau mày lại, chán ghét nhìn Lâm Á Kỳ nghi hoặc cất tiếng: "Cô là Lâm Á Kỳ ? Cô chưa chết sao ?". Sao không chết luôn đi, hừ.
Lâm Á Kỳ nhẹ cắn môi mình, nhìn đám người trước mặt mà lòng rối bời: "Em, em vẫn còn sống". Lúc trước, cô còn không có ý tốt với bọn họ.
"Sao không chết luôn đi, trở về đây làm gì, ả tiện nhân". Bách Minh ôm Thẩm Như My trong tay chán ghét nhìn cô, môi thì khinh bỉ cười. Lâm Á Kỳ còn sống đối với họ chả có bất ngờ gì, bởi vì sau khi tai nạn cô ta liền mất tích, chưa hẳn là đã chết. Chỉ đánh lừa mọi người thôi.
Khóe mắt Lâm Á Kỳ cay xòe, cô yếu ớt cười, khẽ nhìn An Tiệp Kha kêu lên: "An Tiệp Nhi". Cô mong cô ấy tin cô, hiểu cho cô.
An Tiệp Kha ôm lấy tay Nguyên Lâm bĩu môi, nhìn lướt qua cô cười cợt: "Cô thay đổi quá nhỉ ? Đừng mong về đây dụ dỗ ai, cô không còn là bạn của tôi nữa, kêu nghe ớn lạnh lắm". Sau đó buồn cười quay mặt đi. Đáy mắt lộ rỏ vẻ khinh bỉ, chán ghét đến cực điểm.
"Chúng ta đi thôi, mặc kệ cô ta". Bách Minh hừ lạnh, ôm Thẩm Như My đang im lặng cùng cả đám bỏ đi. Khinh bỉ cười nhìn cô một cái. Chuyện Lâm Á Kỳ còn sống nhất định phải che giấu.
Lâm Á Kỳ bi thương cười, cô chết lặng nhìn bọn họ ngày càng đi xa mình. Thẩm Như My cùng Bách Minh quen nhau rồi sao ? Cũng mong bọn họ hạnh phúc. Cô yếu ớt thều thào rồi xoay lưng bỏ đi. Tối hôm nay, sao ảm đạm đến vậy ?
Nhưng cô đâu biết là, khi cô xoay lưng bước đi. Yến Như xoay lại nhìn cô chằm chằm. Hỏi thầm An Tiệp Kha: "Chị, đó là Lâm Á Kỳ sao ?"
An Tiệp Kha hơi nhíu mày, giọng điệu lộ rõ vẻ khinh bỉ, chán ghét: "Ừ, ả tiện nhân đó em hỏi làm gì, đúng là đáng ghét".
Yến Như cúi đầu, im lặng không nói gì.
(Còn tiếp)
Sad - Xin lỗi, chap 65 hơi nhảm - nhàm . . .
* Lúc anh buồn - tim em đau !
* Lúc anh bệnh - em quan tâm !
* Lúc anh sai - em im lặng !
. . . Nhưng mà anh . . .
* Lúc em buồn - anh bỏ mặc !
* Lúc em bệnh - không quan tâm !
* Lúc em khóc - anh lạnh lùng !
* Lúc em bệnh - anh thờ ơ !
* Lúc em sai - đòi chia tay !
* Lúc em cần - anh ở đâu ?
_________________
Ban đêm, thành phố K náo nhiệt đến kì lạ. Đâu đâu cũng đều là những ánh đèn nê-on sáng rực, đủ loại màu sắc. Xe cộ chạy tấp nập như kiến. Thế nhưng cách biệt với nó, lại là một căn phòng ảm đạm đến đau thương.
Đó là một căn biệt thự xa hoa nằm cách biệt trong một khu đất ở ngoại ô thành phố. Đêm xuống, tòa biệt thự thật u ám, đáng sợ đến khiếp người. Căn phòng lộng lẫy ở tầng hai còn mở cửa số, gió thổi luồng vào khiến rèm cửa bay phấp phới. Hình ảnh một người đàn ông hiu quạnh ngồi trong một góc tường dần dần ẩn hiện ra khiến người ta thương xót. Khuôn mặt của người đàn ông đó yêu mị, quyến rũ đến kì lạ. Làn môi mỏng bạc tình vẫn còn vương lên một chút hương vị của rượu bia. Anh ta dựa người vào góc tường khẽ nâng niu trên tay một bức ảnh. Ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve trên mặt ảnh như đang cố gắng sờ soạn, chạm vào. Ánh mắt nhìn tấm ảnh ấy tràn đầy vẻ đau đớn, đau đớn khôn cùng.
Trong ảnh, là hình của một cô gái trẻ tuổi đang cùng một chàng trai nằm hôn nhau. Nhìn sơ qua có lẽ là nghĩ rằng hôn rất thắm thiết, nhưng ai nào ngờ nó lại có uẩn khuất. Chính là, tấm ảnh khi xưa, khi Lâm Á Kỳ muốn gài bẫy Dương Kì Nam ngã nhà vệ sinh. Chính là tấm ảnh cô cố gắng dành lại từ tay anh. Cho tới nay, anh vẫn giữ kỹ tấm ảnh này. Vì đây là thứ duy nhất liên quan với cô, là thứ duy nhất để anh có thể trân trọng. Và cũng là . . . mối liên hệ cuối cùng của hai người.
Dương Kì Nam chạm nhè nhẹ vào tấm ảnh, ngón tay khẽ dừng lại trên thân hình của cô mà nhẹ vuốt ve nâng niu như người thật. Làn môi nhợt nhạt của anh hơi nhếch lên mỉm cười đầy vẻ yêu thương. Mái tóc rũ rượi nhìn thật thảm hại. Trong bóng đêm, anh như một linh hồn cô đơn, lặng lẽ vuốt ve hình ảnh của cô mà ngờ nghệch cười.
Anh ngồi im ở đó, xung quanh là một vài chai rượu mạnh nằm lăn lốc không cố định. Mùi cồn sặc lên khắp cả căn phòng. Rồi chợt, mắt thấy toàn căn phòng đều được treo lên bức ảnh đó, cỡ nhỏ rồi cả cỡ lớn. Khắp mọi chỗ đều được treo lên ảnh của Lâm Á Kỳ.
Anh lạnh nhạt giương mắt nhìn, ánh đèn mờ nhạt hiu hắt cho anh thấy khuôn mặt cô. Đâu đâu cũng có cô, cô không bỏ anh đi. Nó khiến anh có cảm giác an toàn. Rồi chợt, anh xiếc chặt tay ôm tấm ảnh vào lòng giống như đang ôm lấy cô. Ánh mắt anh sâu thăm thẳm dần vướng lên một mảng ươn ướt. Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên. Ngày đó, cô tự tay muốn giết anh khiến lòng anh rơi xuống đáy địa ngục, nhưng anh chấp nhận. Bây giờ anh vẫn còn sống nhưng lại không thấy cô đâu, tìm mãi, tìm mãi không thấy cô. Giống như ngày đó, anh tìm cô trên biển.
Nước mắt anh trong đêm chợt chảy xuống. Từng hình ảnh của cô như dao đâm vào da thịt anh, tâm trí anh. Là cô, người con gái nhẫn tâm đó. Anh đồng ý bỏ qua tất cả để có thể có được cô. Bao năm nay anh vẫn tìm kiếm cô nhưng lại không thấy tung tích, cô như bốc hơi khỏi trái đất. Người ta nói, cô đã chết trong vụ tai nạn năm đó nhưng anh không tin. Một lần, anh điên dại tự sát nhưng cuối cùng lại bị Nguyên Lâm trói lại ở bệnh viện.
Trong bóng đêm, môi anh đau đớn khẽ thều thào nhỏ: "Tôi nhớ em, nhớ đến sắp chết rồi, em phải chờ tôi, chờ đợi tôi tìm ra em". Rồi chợt, giọng anh bị tiếng gió át đi mất. Từng cơn gió ngoài cửa sổ rít lên, lạnh lẽo khiếp người.
Anh ngây dại ôm lấy tấm ảnh ấy, miệng nhỏ nhẹ thều thào với nó như đang nói chuyện với cô, trông anh thật đáng thương . . .
"Hàn Nhi, dù em ở nơi nào thì cũng phải sống thật tốt, để chờ tôi đến đón em về, sẽ rất nhanh thôi, chờ tôi".
Anh không còn là con người kiêu ngạo của ngày hôm qua. Cô nào biết khi đêm đến, anh đau đớn nhớ cô đến tuyệt vọng. Đã có lúc anh nghĩ cô thật sự đã chết, liền muốn tự sát theo cô. Anh muốn cùng cô ở cùng một nơi.
Rồi chợt, anh đau thương cười, nhẹ vuốt ve tấm ảnh mà ấm áp nâng môi: "Tiểu búp bê, em biết không, ban ngày tôi làm việc rất nhiều, để không thể nhớ đến em. Nhưng ban đêm tôi lại rất sợ, em bỏ tôi đi mất rồi". Làn nước mắt nóng hổi của anh lăn dài trên khuôn mặt nam thần. Đau thương đến tuyệt vọng.
Rổi anh lại lặng người đi, ánh mắt nhu tình, tràn đầy vẻ sủng nịnh cười nhẹ: "Tôi sẽ giết chết những kẻ hại chúng ta, sau đó mình sẽ được ở bên nhau, em chắc sẽ rất vui lắm phải không ?"
Từng giọt, từng giọt nhẹ rơi xuống tấm ảnh cũ. Anh khóc cười đan xen, yêu cô đến ngu ngốc. Bóng đêm đó dài dằn dẵn, sâu thẳm không lối thoát. Người anh dựa vào tường, thân hình ấy tiều tụy gầy gò hơn rất nhiều. Mái tóc rũ xuống che đi hết cả khuôn mặt bi thương kia. Căn phòng to như vậy giờ chỉ có mình anh, thật cô đơn, thật lạnh. Cô đâu rồi ?
Anh thều thào gọi tên cô trong vô vọng nhưng chẳng ai đáp lại. Bởi vì, nơi đây chỉ có mình anh. Tấm ảnh của cô vẫn còn đó, anh dùng đôi mắt đau đớn nhưng đầy yêu thương, say mê nhìn.
"Cuối cùng bao giờ tôi mới tìm ra em, van xin em, cầu xin em, xuất hiện đi".
Anh khổ sở ôm lấy bức ảnh mà nhớ đến cô. Tim đang rỉ máu nát vụn ra từng mảnh. Nỗi nhớ mong bao trùm lấy thân thể giá lạnh cô độc của anh. Đáy mắt anh lóe lên sự cô tuyệt, lạnh lẽo, dần dần lại sợ hãi. Anh cần cô, cần cô.
Nhưng cô . . .
. . . Bỏ anh đi mất rồi . . .
Lâm Á Kỳ mặc áo choàng ngoài màu đen, bởi đây là buổi tối nên có lẽ hơi lạnh. Cô không buộc tóc, đeo một cái kính nhìn rất tri thức. Nhưng thật ra, chỉ là một cái gọng không tròng, cô chỉ muốn ngụy trang thôi. Lướt đôi chân trên đường, cô cười khổ, thầm nghĩ anh giờ như thế nào rồi ? Cô nhớ anh.
Mái tóc uốn xoăn màu đỏ hung kết hợp với một cái kính to, nhìn cô dễ thương như một sinh viên hai mươi, vô cùng xinh đẹp. Đi ngang qua đường, cũng không ít người ngó nhìn, cũng may cô đang đi trên phố đi bộ, không có mấy gã hái hoa tặc. Bất ngờ đang đi, cô chợt va phải một đám người. Khiến túi đồ trên tay người ta rơi xuống hết . . . ngay cả kính của cô.
Lâm Á Kỳ hoảng hồn, vội vàng mở miệng: "Xin lỗi, xin lỗi". Sau đó lúng túng cúi người xuống nhặt đồ lên.
Bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu cô vang đến một câu nói. Khiến cô nghe phải sợ hãi đến cứng người.
"Không sao, không sao đâu, giọng cô quen quá".
Người mới nói, đích thị là giọng An Tiệp Kha !
Sao cô ấy lại ở đây ? Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Á Kỳ cả kinh liền ngước mặt lên nhìn thử. Là thật rồi. Cô kinh ngạc, hoảng sợ cầm đồ lên đưa cho cô ấy. Mong muốn mau chóng rời khỏi đây. Mắt thấy, cô nâng môi lên có hơi lúng túng cười: "Của cô, tôi đi trước". Sau đó định xoay lưng rời khỏi nhanh chóng thì lại tiếp tục nghe giọng nói hoảng sợ của An Tiệp Kha.
"Á, Nguyên Lâm, anh xem kìa, là Lâm Á Kỳ, cô ta chưa chết".
Lâm Á Kỳ kinh hoảng trong lòng, vội đưa tay chỉnh sửa lại kính mình. Nào ngờ . . . lại trống rỗng. Cô hoảng loạn hét thầm lên một tiếng. Kính cô đâu rồi ?
Phía đối diện là Nguyên Lâm, Bách Minh, Thẩm Như My, Yến Như và An Tiệp Kha. Họ vừa mới đi shopping về, bằng chứng là trên tay của Bách Minh còn có cả những túi đồ to nhỏ.
Nguyên Lâm cau mày lại, chán ghét nhìn Lâm Á Kỳ nghi hoặc cất tiếng: "Cô là Lâm Á Kỳ ? Cô chưa chết sao ?". Sao không chết luôn đi, hừ.
Lâm Á Kỳ nhẹ cắn môi mình, nhìn đám người trước mặt mà lòng rối bời: "Em, em vẫn còn sống". Lúc trước, cô còn không có ý tốt với bọn họ.
"Sao không chết luôn đi, trở về đây làm gì, ả tiện nhân". Bách Minh ôm Thẩm Như My trong tay chán ghét nhìn cô, môi thì khinh bỉ cười. Lâm Á Kỳ còn sống đối với họ chả có bất ngờ gì, bởi vì sau khi tai nạn cô ta liền mất tích, chưa hẳn là đã chết. Chỉ đánh lừa mọi người thôi.
Khóe mắt Lâm Á Kỳ cay xòe, cô yếu ớt cười, khẽ nhìn An Tiệp Kha kêu lên: "An Tiệp Nhi". Cô mong cô ấy tin cô, hiểu cho cô.
An Tiệp Kha ôm lấy tay Nguyên Lâm bĩu môi, nhìn lướt qua cô cười cợt: "Cô thay đổi quá nhỉ ? Đừng mong về đây dụ dỗ ai, cô không còn là bạn của tôi nữa, kêu nghe ớn lạnh lắm". Sau đó buồn cười quay mặt đi. Đáy mắt lộ rỏ vẻ khinh bỉ, chán ghét đến cực điểm.
"Chúng ta đi thôi, mặc kệ cô ta". Bách Minh hừ lạnh, ôm Thẩm Như My đang im lặng cùng cả đám bỏ đi. Khinh bỉ cười nhìn cô một cái. Chuyện Lâm Á Kỳ còn sống nhất định phải che giấu.
Lâm Á Kỳ bi thương cười, cô chết lặng nhìn bọn họ ngày càng đi xa mình. Thẩm Như My cùng Bách Minh quen nhau rồi sao ? Cũng mong bọn họ hạnh phúc. Cô yếu ớt thều thào rồi xoay lưng bỏ đi. Tối hôm nay, sao ảm đạm đến vậy ?
Nhưng cô đâu biết là, khi cô xoay lưng bước đi. Yến Như xoay lại nhìn cô chằm chằm. Hỏi thầm An Tiệp Kha: "Chị, đó là Lâm Á Kỳ sao ?"
An Tiệp Kha hơi nhíu mày, giọng điệu lộ rõ vẻ khinh bỉ, chán ghét: "Ừ, ả tiện nhân đó em hỏi làm gì, đúng là đáng ghét".
Yến Như cúi đầu, im lặng không nói gì.
(Còn tiếp)
Sad - Xin lỗi, chap 65 hơi nhảm - nhàm . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook