Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
-
Chương 4: Rốt cuộc tôi là ai?
[~Ước gì trái tim mình là nước...
~Để không có những vết xước bên trong]
-Kì Nam sao rồi?
Mắt Hàn Nhi hướng về cửa nhìn chăm chăm.
Cạch /// Tiếng cửa phòng mở ra, một người con trai quen thuộc bước vào.
Nguyên Lâm nhìn thấy bộ dáng Hàn Nhi thì cứng mình. Đơn giản thôi, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi như cô lại ở chung phòng với Kì Nam, khó ai mà không hiểu lầm. Do hôm qua Hàn Nhi đắp chăn kín nên cậu cũng chả biết bộ dạng này của cô.
-Đi ra ngoài.
Hai người đang đứng đơ ra thì một âm thanh vô cảm lạnh lùng của Kì Nam vang lên, tuy không mang một tia cảm súc nhưng lại khiến người khác sợ. Kì Nam vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đưa mắt nhìn thì đã thấy Nguyên Lâm nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi rồi. Anh không thích bất cứ ai nhắm vào con búp bê của mình như vậy.
-Tôi xuống phòng khách trước.
Nhận thấy được sự bực tức trong câu nói của Kì Nam, Nguyên Lâm lập tức đóng cửa lại đi xuống. Vốn dĩ lúc tối cậu chỉ vì tức mới nói như vậy thôi. Chứ cậu mà rời đi thật thì cũng chẳng biết ai sẽ là bác sĩ cho Kì Nam nữa. Gặp khuôn mặt lạnh tanh của anh thôi cũng hoảng khiếp rồi.
Kì Nam ở trong phòng nhìn sơ qua cô. Chỉ im lặng không nói gì sau đó cũng nhấc chân rời khỏi.
Giờ trong căn phòng có "bầu trời đen" này chỉ còn Hàn Nhi. Trong lòng không khỏi giật mình. Anh ta thật là quá đáng sợ. Làm cô mồ hôi chảy luôn a~
Người gì mà cứ như từ nhỏ sống ở bắc cực. Nhìn xuống thân thể mình, cô không kìm chế được mà thở dài. Vì cái gì mà đầu óc cô rỗng tênh như thế. Hàn Nhi cô nhất định phải hỏi rõ. Đảo ánh mắt nhìn xung quanh phòng, mọi thứ đều màu đen trừ chiếc giường, tủ, và một số thứ khác. Cô biết chắc anh ta là ác ma rồi. Bước chân vào nhà vệ sinh, trong lòng cô tràn ngập những câu hỏi.
~~~~♥~~~~~~♥~~~~♥~~~~~
Cạch /// Từ nhà vệ sinh, Hàn Nhi bước ra. Trông không còn giống cô gái đầu tóc rối bời như lúc nãy, thay vào đó là dáng vẻ tươi tỉnh, người tỏa ra một cỗ thanh mát khiến người khác thấy dễ chịu. Tuy vậy chiếc áo sơ mi trắng trên người cô vẫn chưa được cởi xuống vì... cô đâu có đồ đâu mà mặc ≧﹏≦ Hàn Nhi khóc than trong lòng.
Cốc... cốc...
-Thưa tiểu thư, cậu chủ có chuẩn bị trang phục cho cô.
Từ ngoải cửa, tiếng nòi trong trẻo của một cô gái vang vào.
Hàn Nhi nghe được thì vui mừng, mắt sáng như sao. Aha ít ra anh ta cũng cho mình quần áo để mặt.
Cơ thể khó chịu vì chiếc áo trên mình, Hàn Nhi lập tức ra mở cửa.
-Em cảm ơn chị nhé.
Cầm bộ quần áo trên tay, Hàn Nhi cười tươi cảm ơn cô người hầu làm cô thoáng chốc ngẩn người vì nụ cười đó. Hơi cúi người, cô hầu nhanh chóng rời đi. Với họ làm tròn bổn phận của mình là được rồi. Không cần quá xen vào việc của cậu chủ, nhiều khi cả tính mạng cũng không còn. Tuy vậy họ vẫn tò mò không biết cô gái được đưa về là ai. Hơn nữa lại rất xinh đẹp.
Hàn Nhi ở trong phòng thoải mái cởi bỏ chiếc áo khó chịu ấy ra. Sau đó mặc vào bộ đồ mà chị người hầu mới đưa vào. Nói đúng hơn là một chiếc váy ngắn ngang gối màu xanh biển.
Thay xong, vừa lòng nhìn mình trong gương, Hàn Nhi đi ra khỏi phòng. Liếc mắt nhìn xung quanh. Oa! Lớn thật nha. Xung quanh toàn đồ có giá trị liên thành. Không biết ăn trộm mà vào được đây ăn cắp vài món thôi là có thể sung sướng tận mây xanh rồi. Cô khẽ chẹp miệng một cái rồi theo cầu thang đi xuống lầu.
ミ☆彡 ╮╮╮╮ミ☆彡 ╮╮╮╮ミ☆彡
Vừa mệt mỏi đặt chân xuống nhà chính. Hàn Nhi như muốn gục. Haizzz nhà gì mà tùm lum tùm la như mê cung báo hại cô phải lượn đi lượn lại mấy vòng mới xuống được đây. Đang định bước tiếp thì âm thanh của một người con trai dội vào thính giác cô.
-Kì Nam, cậu tính sao a~ quả thật chẳng biết cô ta là ai?
-Như vậy, cô ấy là búp bê của tôi, tên Hàn Nhi, nhớ kĩ.
Giọng nói lạnh lẽo vô cảm vang lên như đập vào mặt Hàn Nhi.
OMG! Búp bê?
Cô không thích nga. Đáng ghét anh ta là ai mà muốn cô làm búp bê cho anh ta chứ. Lúc nãy cô chưa nói. Bây giờ thì tức giận thiệt rồi. Ở trước mặt người khác, cư nhiên lại nói cô là búp bê của anh ta. Đúng là không xem ai ra gì mà.
-Vậy còn ả Hoa Tâm đã làm cho lô hàng bị dành thì tính sao đây.
Chưa kịp để Hàn Nhi tức giận mà phóng ra. Âm thanh người con trai lúc nãy lại tiếp tục vang lên.
-Nói Bách Minh, giết cô ta đi.
Kì Nam vắt chân, nhếch mép hừ lạnh nói. Đáng chết chỉ tại ả đàn bà đó thông báo cho bên BC hợp tác trước làm bị anh mất trắng lô hàng, tuy không tổn thất gì nhiều nhưng anh ghét nhất là ai phá chuyện của mình. Đúng là thứ không biết tốt xấu.
Hàn Nhi nghe tới đây thì mắt trợn trắng. Miệng há hốc.
Ôi trời ơi!
Đất ơi!
Anh ta giết người... Là giết người đó.
Thế mà anh ta cứ xem như đồ chơi, muốn giết thì giết không nói nhiều.
Trong lòng Hàn Nhi rung động lớn. Có khi nào anh ta giết mình không?
Nếu vậy thì cô không muốn chết sớm đâu a. Cô chỉ mới 18 tuổi, chưa kịp lấy chồng sinh con. Còn chưa kịp yêu nữa nga.
-Hàn Nhi, ra đây cho tôi.
Đang mê man trong lo lắng. Tiếng nói của Kì Nam vang lên làm cô chấn động. Vẻ mặt sợ hãi ủ rủ đi ra không dám ngước mặt lên.
Kì Nam nhìn con búp bê của mình, miệng khẽ cong lên chút ít. Thật ra anh biết cô ở đó lâu rồi. Nên mới kêu đưa Hoa Tâm đi giết. Chỉ là mang hàm ý cảnh cáo Hàn Nhi thôi.
-Chào.
....ⓛⓞⓐⓓⓘⓝⓖ™ ....
~Để không có những vết xước bên trong]
-Kì Nam sao rồi?
Mắt Hàn Nhi hướng về cửa nhìn chăm chăm.
Cạch /// Tiếng cửa phòng mở ra, một người con trai quen thuộc bước vào.
Nguyên Lâm nhìn thấy bộ dáng Hàn Nhi thì cứng mình. Đơn giản thôi, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi như cô lại ở chung phòng với Kì Nam, khó ai mà không hiểu lầm. Do hôm qua Hàn Nhi đắp chăn kín nên cậu cũng chả biết bộ dạng này của cô.
-Đi ra ngoài.
Hai người đang đứng đơ ra thì một âm thanh vô cảm lạnh lùng của Kì Nam vang lên, tuy không mang một tia cảm súc nhưng lại khiến người khác sợ. Kì Nam vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đưa mắt nhìn thì đã thấy Nguyên Lâm nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi rồi. Anh không thích bất cứ ai nhắm vào con búp bê của mình như vậy.
-Tôi xuống phòng khách trước.
Nhận thấy được sự bực tức trong câu nói của Kì Nam, Nguyên Lâm lập tức đóng cửa lại đi xuống. Vốn dĩ lúc tối cậu chỉ vì tức mới nói như vậy thôi. Chứ cậu mà rời đi thật thì cũng chẳng biết ai sẽ là bác sĩ cho Kì Nam nữa. Gặp khuôn mặt lạnh tanh của anh thôi cũng hoảng khiếp rồi.
Kì Nam ở trong phòng nhìn sơ qua cô. Chỉ im lặng không nói gì sau đó cũng nhấc chân rời khỏi.
Giờ trong căn phòng có "bầu trời đen" này chỉ còn Hàn Nhi. Trong lòng không khỏi giật mình. Anh ta thật là quá đáng sợ. Làm cô mồ hôi chảy luôn a~
Người gì mà cứ như từ nhỏ sống ở bắc cực. Nhìn xuống thân thể mình, cô không kìm chế được mà thở dài. Vì cái gì mà đầu óc cô rỗng tênh như thế. Hàn Nhi cô nhất định phải hỏi rõ. Đảo ánh mắt nhìn xung quanh phòng, mọi thứ đều màu đen trừ chiếc giường, tủ, và một số thứ khác. Cô biết chắc anh ta là ác ma rồi. Bước chân vào nhà vệ sinh, trong lòng cô tràn ngập những câu hỏi.
~~~~♥~~~~~~♥~~~~♥~~~~~
Cạch /// Từ nhà vệ sinh, Hàn Nhi bước ra. Trông không còn giống cô gái đầu tóc rối bời như lúc nãy, thay vào đó là dáng vẻ tươi tỉnh, người tỏa ra một cỗ thanh mát khiến người khác thấy dễ chịu. Tuy vậy chiếc áo sơ mi trắng trên người cô vẫn chưa được cởi xuống vì... cô đâu có đồ đâu mà mặc ≧﹏≦ Hàn Nhi khóc than trong lòng.
Cốc... cốc...
-Thưa tiểu thư, cậu chủ có chuẩn bị trang phục cho cô.
Từ ngoải cửa, tiếng nòi trong trẻo của một cô gái vang vào.
Hàn Nhi nghe được thì vui mừng, mắt sáng như sao. Aha ít ra anh ta cũng cho mình quần áo để mặt.
Cơ thể khó chịu vì chiếc áo trên mình, Hàn Nhi lập tức ra mở cửa.
-Em cảm ơn chị nhé.
Cầm bộ quần áo trên tay, Hàn Nhi cười tươi cảm ơn cô người hầu làm cô thoáng chốc ngẩn người vì nụ cười đó. Hơi cúi người, cô hầu nhanh chóng rời đi. Với họ làm tròn bổn phận của mình là được rồi. Không cần quá xen vào việc của cậu chủ, nhiều khi cả tính mạng cũng không còn. Tuy vậy họ vẫn tò mò không biết cô gái được đưa về là ai. Hơn nữa lại rất xinh đẹp.
Hàn Nhi ở trong phòng thoải mái cởi bỏ chiếc áo khó chịu ấy ra. Sau đó mặc vào bộ đồ mà chị người hầu mới đưa vào. Nói đúng hơn là một chiếc váy ngắn ngang gối màu xanh biển.
Thay xong, vừa lòng nhìn mình trong gương, Hàn Nhi đi ra khỏi phòng. Liếc mắt nhìn xung quanh. Oa! Lớn thật nha. Xung quanh toàn đồ có giá trị liên thành. Không biết ăn trộm mà vào được đây ăn cắp vài món thôi là có thể sung sướng tận mây xanh rồi. Cô khẽ chẹp miệng một cái rồi theo cầu thang đi xuống lầu.
ミ☆彡 ╮╮╮╮ミ☆彡 ╮╮╮╮ミ☆彡
Vừa mệt mỏi đặt chân xuống nhà chính. Hàn Nhi như muốn gục. Haizzz nhà gì mà tùm lum tùm la như mê cung báo hại cô phải lượn đi lượn lại mấy vòng mới xuống được đây. Đang định bước tiếp thì âm thanh của một người con trai dội vào thính giác cô.
-Kì Nam, cậu tính sao a~ quả thật chẳng biết cô ta là ai?
-Như vậy, cô ấy là búp bê của tôi, tên Hàn Nhi, nhớ kĩ.
Giọng nói lạnh lẽo vô cảm vang lên như đập vào mặt Hàn Nhi.
OMG! Búp bê?
Cô không thích nga. Đáng ghét anh ta là ai mà muốn cô làm búp bê cho anh ta chứ. Lúc nãy cô chưa nói. Bây giờ thì tức giận thiệt rồi. Ở trước mặt người khác, cư nhiên lại nói cô là búp bê của anh ta. Đúng là không xem ai ra gì mà.
-Vậy còn ả Hoa Tâm đã làm cho lô hàng bị dành thì tính sao đây.
Chưa kịp để Hàn Nhi tức giận mà phóng ra. Âm thanh người con trai lúc nãy lại tiếp tục vang lên.
-Nói Bách Minh, giết cô ta đi.
Kì Nam vắt chân, nhếch mép hừ lạnh nói. Đáng chết chỉ tại ả đàn bà đó thông báo cho bên BC hợp tác trước làm bị anh mất trắng lô hàng, tuy không tổn thất gì nhiều nhưng anh ghét nhất là ai phá chuyện của mình. Đúng là thứ không biết tốt xấu.
Hàn Nhi nghe tới đây thì mắt trợn trắng. Miệng há hốc.
Ôi trời ơi!
Đất ơi!
Anh ta giết người... Là giết người đó.
Thế mà anh ta cứ xem như đồ chơi, muốn giết thì giết không nói nhiều.
Trong lòng Hàn Nhi rung động lớn. Có khi nào anh ta giết mình không?
Nếu vậy thì cô không muốn chết sớm đâu a. Cô chỉ mới 18 tuổi, chưa kịp lấy chồng sinh con. Còn chưa kịp yêu nữa nga.
-Hàn Nhi, ra đây cho tôi.
Đang mê man trong lo lắng. Tiếng nói của Kì Nam vang lên làm cô chấn động. Vẻ mặt sợ hãi ủ rủ đi ra không dám ngước mặt lên.
Kì Nam nhìn con búp bê của mình, miệng khẽ cong lên chút ít. Thật ra anh biết cô ở đó lâu rồi. Nên mới kêu đưa Hoa Tâm đi giết. Chỉ là mang hàm ý cảnh cáo Hàn Nhi thôi.
-Chào.
....ⓛⓞⓐⓓⓘⓝⓖ™ ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook