Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
-
Chương 35: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 35
Giữa 2 cô gái...
-1 mạnh mẽ
-1 yếu đuối
- Người ta thường làm tổn thương người mạnh mẽ và bảo vệ người yếu đuối...
Có ai biết rằng
- Người ấy chỉ cố tỏ ra vẻ mạnh
mẽ để che dấu sự yếu đuối của mình...
Xin đừng vô tư khi làm tổn thương những người có vẻ ngoài mạnh mẽ.......họ cũng đau.
- Đau lắm!
- Ai ai cũng có quyền được hạnh phúc..
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
Buổi tối, màu đen của màn đêm lại một lần nữa bao trùm lên cả thành phố K rộng lớn. Phố xá bắt đầu lên đèn, bên ngoài trông vô cùng rực rỡ lung linh. Những khu chợ đêm, quán bar, nơi vui chơi giải trí sầm uất của các đại gia có tiếng, công tử tiểu thư giàu có tấp nập người ra vào. Không khí vô cùng náo nhiệt ồn ào. Nhưng ở tại một tòa dinh thự màu trắng to lớn nằm ở phía trung tâm thành phố. Khung cảnh bên trong lại khác hẳn với bên ngoài. Ở một căn phòng lớn, màu đen của bóng đêm hạ xuống bao trùm lên các vật phía trong. Chỉ thấy, ánh đèn vàng nhạt nhạt hắt xuống phía dưới chiếu rọi lên hình dáng của một người đàn ông. Ở giữa căn phòng lớn u ám, người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế sofa lớn, bàn tay thô ráp hơi có vết nhăn của da chống lên một bên, tay còn lại thì cầm điếu thuốc lá đang nghi ngút khói bay, bộ dạng của ông ta nhìn rất quyền lực.
"Meo. . . Meo". Dưới đôi chân đang gác bắt chéo từ lúc nào lại xuất hiện một con mèo tuyết, bộ lông dài trắng tựa như tuyết, mọi cử động đều mềm mại như một con hồ ly. Mèo tuyết khẽ kêu lên, cái đầu nhỏ nhỏ dụi dụi vào chân ông ta như làm nũng. Đứng phía sau lưng ông ta là hai người vệ sĩ vẻ mặt bặm trợn nghiêm nghị khoát vest đen lực lưỡng.
Phía ở bên ngoài cửa phòng, Lâm Á Quân đang được Trịnh Du Khảm đỡ, phần chân bị thương của cô ta cũng đã được bác sĩ băng bó cẩn thận. Khẽ cau mày khó chịu, cô cất giọng nhắc nhở cho Trịnh Du Khảm.
- Nhanh gõ cửa phòng đi, chờ gì nữa, chậm chạm.
Trịnh Du Khẩm nghe mình bị chửi. Chẳng những không tức giận mà còn nở một nụ cười như có như không. Thái độ bỡn cợt vô cùng. Tay phải anh ôm cứng lấy vai Lâm Á Quân để giúp cô đứng vững. Giơ cao cánh tay trái lên muốn gõ cửa nhưng nào ngờ từ phía bên trong đã truyền ra một giọng nói khàn khàn ra lệnh.
- Vào đi.
Nhìn Lâm Á Quân, Trịnh Du Khảm nhún nhún vai mình một cái sau đó liền giơ tay mở cửa phòng ra. Bước vào phòng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đó. Lâm Á Quân chợt thấy một nỗi thống khổ tràn lên, cắn cánh môi dưới của mình một cái nhỏ giọng kêu: "Ba. . .".
Người đàn ông buông điếu thuốc xuống, khẽ thổi ra từng tầng khói trắng xóa, nghiêm nghị nói, ánh mắt sắc bén chứa đầy những tia tức giận.
- Con vui chơi đủ chưa, ta đã nói con nên bỏ cái thứ tình cảm rẻ tiền đó đi. Xem ra, ta cho con sang Italya còn chưa đủ lâu, dám lừa ta mà chạy trốn đến đây. Nhiệm vụ của ta giao, con xem là đồ chơi?
Càng nói, ông ta càng tức giận mà kích động. Lâm Á Quân thấy thế liền mở miệng gấp rút đáp, như kẻ bị vu khống đang cố minh oan cho chính mình.
- Ba, lúc đầu là do con mê muội, con sai rồi. Ba bỏ qua cho con đi. Còn chuyện ba giao cho con tìm em gái. Tới khuôn mặt của nó con còn không biết thì làm sao mà tìm. Con là sát thủ, không phải thám tử.
- Chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra. Còn nhiệm vụ tìm em gái con, nhất định phải làm. Ra ngoài đi, đừng lải nhải bên tay ta nữa.
Lâm Nhất Dân khoảng năm mươi ba tuổi. Ông ta nghe Lâm Á Quân trả lời thì liền không chút nể tình nghĩa cha con, trực tiếp đuổi ra ngoài. Bàn tay ông ta ôm mèo tuyết, khẽ giơ tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mượt cười nhạt. Mèo tuyết thấy mình như được cưng chiều, càng ra sức dụi đầu vào bàn tay thô ráp.
"Meooo. . .".
- Đưa đại tiểu thư ra ngoài đi, tôi có việc muốn nói cùng ông ấy.
- Vâng.
Trịnh Du Khảm nhìn theo khuôn mặt đang tức giận vì bị kéo ra ngoài của Lâm Á Quân chỉ cười đểu đểu trêu chọc nhún vai tỏ vẻ bất lực: Tôi không biết, là do cô mê trai trốn đi đến nỗi bị ăn đạn không đi được nên mới cho người lôi ra ngoài thôi, hơn nữa là do cha cô đuổi.
Lâm Nhất Dân nhíu nhíu mày hỏi, giọng điệu cứng rắn khó chịu.
- Có chuyện gì?
Nghe Lâm Nhất Dân hỏi, Trịnh Du Khảm ngay lập tức liền xoay người nhìn thẳng vào ông ta, nghiêm túc trả lời. Âm điệu còn mang theo một sắc màu nóng rực của sự tức giận bị kìm nén lâu ngày.
- Ông còn muốn tìm cô ấy?
Ông ta thả mèo tuyết xuống, đôi môi khô khốc hơn giương lên thoáng chút ý cười.
- Đúng vậy, tôi muốn tìm Kỳ Kỳ, chả lẽ cậu đây không muốn tìm vị hôn thê của mình sao?
Nhìn bộ dạng quyền lực của người đàn ông trước mắt mình. Trịnh Du Khảm chỉ thấy có một loại kích động dâng trào. Anh nhanh chóng mở miệng nói như muốn hét lên.
- Muốn, tôi muốn. Phải nhanh chóng tìm ra cô ấy.
ღ ♥ ღ ♥ Sad ♥ ღ ♥ ღ
- Prinz, ông chủ cho rất nhiều vệ sĩ theo Ân Diệp tiểu thư. . .
- Thẳng tay.
Tút. . . tút. . .
Tắt máy, Kì Nam nhẽo nhạt ném điện thoại sang một bên. Hiện tại anh đang mặc áo ngủ. Dây đay lưng thắt lỏng khiến cổ áo nới rộng lộ ra cả một vòm ngực to lớn rắn chắc. Vóc dáng hoàn mỹ được bao bọc bên trong chiếc áo ngủ màu trắng tựa như được điêu khắc. Nhìn cô gái đáng yêu đang ngủ trên giường không biết trời đất gì, đôi con ngươi hổ phách lạnh lẽo sắc bèn tựa dao găm thoáng lóe lên vài tia ấm áp như nắng giữa mùa đông. Anh buông ly rượu vang đỏ xuống bàn. Ngay sau đó thì lại bước đến giường giang cánh tay to lớn của mình kéo cả cơ thể nhỏ bé của Hàn Nhi vào lòng ôm chầm lấy.
Cô đang ngủ ngon đột nhiên thấy nhiệt độ nóng lên cảm thấy khó thở. Đôi môi nhỏ khẽ "Ưm" lên một tiếng, sau đó thì lại xoay người hơu hơu hai cánh tay muốn lấy thứ đang làm mình khó thở đi. Nào ngờ lại tán trúng ngay mặt của anh tạo nên một tiếng động bén nhọn.
"chát"
Kì Nam bị vả vào một bên mặt, anh cau mày trừng cô. Ngay lập tức giơ bàn tay của mình bắt lấy cánh tay đang huơ lung tung của cô kiềm lại. Trực tiếp xoay người áp mặt cô vào cơ thể mình. Cằm dựa lên đỉnh đầu của cô. Hai cánh tay quấn lấy cả cơ thể nhỏ bé ôm cứng ngắc. Hành động vừa rồi của cô, anh không tính toán. Hàng mi cong dài từ từ khép hờ lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Cả hai bàn tay, một lớn - một nhỏ, vẫn siếc chặt vào nhau.
Mặc dù chưa từng có gì cảm giác với cô nhưng ngay từ đầu anh đã chỉ định sẵn. Mãi mãi cô là búp bê của anh, là sủng vật, là thú cưng của anh. Còn chuyện cũ của quá khứ, quên đi.
(Còn tiếp)
Sad - Hàn Nhi tỷ tỷ đánh Nam ca ca ròy, huề nhá :v đừng chỉ trích Nam ca ca nữa :3
-1 mạnh mẽ
-1 yếu đuối
- Người ta thường làm tổn thương người mạnh mẽ và bảo vệ người yếu đuối...
Có ai biết rằng
- Người ấy chỉ cố tỏ ra vẻ mạnh
mẽ để che dấu sự yếu đuối của mình...
Xin đừng vô tư khi làm tổn thương những người có vẻ ngoài mạnh mẽ.......họ cũng đau.
- Đau lắm!
- Ai ai cũng có quyền được hạnh phúc..
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
Buổi tối, màu đen của màn đêm lại một lần nữa bao trùm lên cả thành phố K rộng lớn. Phố xá bắt đầu lên đèn, bên ngoài trông vô cùng rực rỡ lung linh. Những khu chợ đêm, quán bar, nơi vui chơi giải trí sầm uất của các đại gia có tiếng, công tử tiểu thư giàu có tấp nập người ra vào. Không khí vô cùng náo nhiệt ồn ào. Nhưng ở tại một tòa dinh thự màu trắng to lớn nằm ở phía trung tâm thành phố. Khung cảnh bên trong lại khác hẳn với bên ngoài. Ở một căn phòng lớn, màu đen của bóng đêm hạ xuống bao trùm lên các vật phía trong. Chỉ thấy, ánh đèn vàng nhạt nhạt hắt xuống phía dưới chiếu rọi lên hình dáng của một người đàn ông. Ở giữa căn phòng lớn u ám, người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế sofa lớn, bàn tay thô ráp hơi có vết nhăn của da chống lên một bên, tay còn lại thì cầm điếu thuốc lá đang nghi ngút khói bay, bộ dạng của ông ta nhìn rất quyền lực.
"Meo. . . Meo". Dưới đôi chân đang gác bắt chéo từ lúc nào lại xuất hiện một con mèo tuyết, bộ lông dài trắng tựa như tuyết, mọi cử động đều mềm mại như một con hồ ly. Mèo tuyết khẽ kêu lên, cái đầu nhỏ nhỏ dụi dụi vào chân ông ta như làm nũng. Đứng phía sau lưng ông ta là hai người vệ sĩ vẻ mặt bặm trợn nghiêm nghị khoát vest đen lực lưỡng.
Phía ở bên ngoài cửa phòng, Lâm Á Quân đang được Trịnh Du Khảm đỡ, phần chân bị thương của cô ta cũng đã được bác sĩ băng bó cẩn thận. Khẽ cau mày khó chịu, cô cất giọng nhắc nhở cho Trịnh Du Khảm.
- Nhanh gõ cửa phòng đi, chờ gì nữa, chậm chạm.
Trịnh Du Khẩm nghe mình bị chửi. Chẳng những không tức giận mà còn nở một nụ cười như có như không. Thái độ bỡn cợt vô cùng. Tay phải anh ôm cứng lấy vai Lâm Á Quân để giúp cô đứng vững. Giơ cao cánh tay trái lên muốn gõ cửa nhưng nào ngờ từ phía bên trong đã truyền ra một giọng nói khàn khàn ra lệnh.
- Vào đi.
Nhìn Lâm Á Quân, Trịnh Du Khảm nhún nhún vai mình một cái sau đó liền giơ tay mở cửa phòng ra. Bước vào phòng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đó. Lâm Á Quân chợt thấy một nỗi thống khổ tràn lên, cắn cánh môi dưới của mình một cái nhỏ giọng kêu: "Ba. . .".
Người đàn ông buông điếu thuốc xuống, khẽ thổi ra từng tầng khói trắng xóa, nghiêm nghị nói, ánh mắt sắc bén chứa đầy những tia tức giận.
- Con vui chơi đủ chưa, ta đã nói con nên bỏ cái thứ tình cảm rẻ tiền đó đi. Xem ra, ta cho con sang Italya còn chưa đủ lâu, dám lừa ta mà chạy trốn đến đây. Nhiệm vụ của ta giao, con xem là đồ chơi?
Càng nói, ông ta càng tức giận mà kích động. Lâm Á Quân thấy thế liền mở miệng gấp rút đáp, như kẻ bị vu khống đang cố minh oan cho chính mình.
- Ba, lúc đầu là do con mê muội, con sai rồi. Ba bỏ qua cho con đi. Còn chuyện ba giao cho con tìm em gái. Tới khuôn mặt của nó con còn không biết thì làm sao mà tìm. Con là sát thủ, không phải thám tử.
- Chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra. Còn nhiệm vụ tìm em gái con, nhất định phải làm. Ra ngoài đi, đừng lải nhải bên tay ta nữa.
Lâm Nhất Dân khoảng năm mươi ba tuổi. Ông ta nghe Lâm Á Quân trả lời thì liền không chút nể tình nghĩa cha con, trực tiếp đuổi ra ngoài. Bàn tay ông ta ôm mèo tuyết, khẽ giơ tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mượt cười nhạt. Mèo tuyết thấy mình như được cưng chiều, càng ra sức dụi đầu vào bàn tay thô ráp.
"Meooo. . .".
- Đưa đại tiểu thư ra ngoài đi, tôi có việc muốn nói cùng ông ấy.
- Vâng.
Trịnh Du Khảm nhìn theo khuôn mặt đang tức giận vì bị kéo ra ngoài của Lâm Á Quân chỉ cười đểu đểu trêu chọc nhún vai tỏ vẻ bất lực: Tôi không biết, là do cô mê trai trốn đi đến nỗi bị ăn đạn không đi được nên mới cho người lôi ra ngoài thôi, hơn nữa là do cha cô đuổi.
Lâm Nhất Dân nhíu nhíu mày hỏi, giọng điệu cứng rắn khó chịu.
- Có chuyện gì?
Nghe Lâm Nhất Dân hỏi, Trịnh Du Khảm ngay lập tức liền xoay người nhìn thẳng vào ông ta, nghiêm túc trả lời. Âm điệu còn mang theo một sắc màu nóng rực của sự tức giận bị kìm nén lâu ngày.
- Ông còn muốn tìm cô ấy?
Ông ta thả mèo tuyết xuống, đôi môi khô khốc hơn giương lên thoáng chút ý cười.
- Đúng vậy, tôi muốn tìm Kỳ Kỳ, chả lẽ cậu đây không muốn tìm vị hôn thê của mình sao?
Nhìn bộ dạng quyền lực của người đàn ông trước mắt mình. Trịnh Du Khảm chỉ thấy có một loại kích động dâng trào. Anh nhanh chóng mở miệng nói như muốn hét lên.
- Muốn, tôi muốn. Phải nhanh chóng tìm ra cô ấy.
ღ ♥ ღ ♥ Sad ♥ ღ ♥ ღ
- Prinz, ông chủ cho rất nhiều vệ sĩ theo Ân Diệp tiểu thư. . .
- Thẳng tay.
Tút. . . tút. . .
Tắt máy, Kì Nam nhẽo nhạt ném điện thoại sang một bên. Hiện tại anh đang mặc áo ngủ. Dây đay lưng thắt lỏng khiến cổ áo nới rộng lộ ra cả một vòm ngực to lớn rắn chắc. Vóc dáng hoàn mỹ được bao bọc bên trong chiếc áo ngủ màu trắng tựa như được điêu khắc. Nhìn cô gái đáng yêu đang ngủ trên giường không biết trời đất gì, đôi con ngươi hổ phách lạnh lẽo sắc bèn tựa dao găm thoáng lóe lên vài tia ấm áp như nắng giữa mùa đông. Anh buông ly rượu vang đỏ xuống bàn. Ngay sau đó thì lại bước đến giường giang cánh tay to lớn của mình kéo cả cơ thể nhỏ bé của Hàn Nhi vào lòng ôm chầm lấy.
Cô đang ngủ ngon đột nhiên thấy nhiệt độ nóng lên cảm thấy khó thở. Đôi môi nhỏ khẽ "Ưm" lên một tiếng, sau đó thì lại xoay người hơu hơu hai cánh tay muốn lấy thứ đang làm mình khó thở đi. Nào ngờ lại tán trúng ngay mặt của anh tạo nên một tiếng động bén nhọn.
"chát"
Kì Nam bị vả vào một bên mặt, anh cau mày trừng cô. Ngay lập tức giơ bàn tay của mình bắt lấy cánh tay đang huơ lung tung của cô kiềm lại. Trực tiếp xoay người áp mặt cô vào cơ thể mình. Cằm dựa lên đỉnh đầu của cô. Hai cánh tay quấn lấy cả cơ thể nhỏ bé ôm cứng ngắc. Hành động vừa rồi của cô, anh không tính toán. Hàng mi cong dài từ từ khép hờ lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Cả hai bàn tay, một lớn - một nhỏ, vẫn siếc chặt vào nhau.
Mặc dù chưa từng có gì cảm giác với cô nhưng ngay từ đầu anh đã chỉ định sẵn. Mãi mãi cô là búp bê của anh, là sủng vật, là thú cưng của anh. Còn chuyện cũ của quá khứ, quên đi.
(Còn tiếp)
Sad - Hàn Nhi tỷ tỷ đánh Nam ca ca ròy, huề nhá :v đừng chỉ trích Nam ca ca nữa :3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook