Nay Tịch Hà Tịch
-
Chương 9
Editor: Sakura Trang
Chớp mắt ba năm. Bên ngoài Ngự thư phòng, sau giờ ngọ ánh dương quang vừa lúc, bất tri bất giác, chợt thấy một đôi chân ở trước mắt, hoàng đế khẽ nâng lên đầu. Người nọ trong tay bưng chén trà nhỏ, hạ thấp người cười, mặt mày lộ vẻ ôn nhu.
“Bệ hạ tốt lành.” Mà không mị, ngược lại tràn ngập sự hoạt bát.
“Ngồi đi. ” hoàng đế khoát khoát tay.
“Tử Lan tự tay rót chén trà nhỏ, mang từ xa đến, xin bệ hạ hãnh diện thưởng một ngụm.” Duẫn Tử Lan lặng lẽ đem trà phóng tới trên bàn, lại ngoan ngoãn ngồi trở lại. Hoàng đế ngừng bút trong tay, khẽ nhấp một cái, cảm nhận hương vị ngọt ngào giữa răng môi.
“Bệ hạ luôn phê tấu chương, muốn nghỉ ngơi một chút, thần cũng nghĩ ra cung nhìn múa sư tử, bệ hạ có nguyện ý cùng ta cùng đi không?” Người nọ cười, trong mắt mềm thành một bãi xuân thủy, thật thật gọi người muốn ngừng mà không được.
“Lại đây.” Hoàng đế để cây bút trong tay xuống, vẫy tay, người nọ ngừng một lát, tức chậm rãi đi tới. “Ngồi xuống.” hoàng đế nói, chỉ vào cái ghế bên người.
“Ngồi chỗ nào cơ?” Người nọ mở to hai mắt.
Thấy hoàng đế không nói, do dự luôn mãi, nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở trên đùi hoàng đế.
“Ngươi...”
“Thế nào còn giống như đứa nhỏ.”
Hoàng đế nhíu mày lắc đầu.
“Bệ hạ...” Người nọ mở to mắt thủy uông uông, môi lan hé mở, một tay khẽ vuốt y phục hoàng đế.
“Bệ hạ, thần cho rằng, người không thích thần.”
“Sao lại nói thế.”
Người nọ chán nản gục đầu xuống, luống cuống xoa vạt áo.
“Thái hậu muốn thần tiến cung đến bồi bệ hạ, người lại đối với ta hờ hững, mỗi ngày đem ta một người bỏ xuống, như bình hoa.”
“Thần từ nhỏ ở nhà, cho tới bây giờ đều là mọi người nâng niu, cha nương che chở, chỉ có bệ hạ... Thần tự mình vào cung, bệ hạ đối thần hờ hững, cũng không hỏi thăm, bệ hạ không đi tìm thần, thần chỉ đành tìm đến bệ hạ.” Dứt lời ủy khuất ngẩng đầu.
“A...” Hoàng đế cười vỗ vỗ đầu người kia.
“Biểu ca ———” người nọ bỗng nhiên kiều kiều gọi, hai tay ôm lấy vai hoàng đế.
“Được rồi được rồi, đừng làm rộn. ” hoàng đế hơi nhăn lại mi.
“Biểu ca...” Duẫn Tử Lan tự mình đùa bỡn cổ áo hoàng đế, mảnh khảnh một vòng một vòng đảo quanh.
“Ta còn nhớ rõ khi còn bé ngươi dạy ta đá cầu, ta không biết đá, một cước đem quả cầu đá đến trên cây, ngươi còn leo cây mang xuống cho ta, khi bé ngươi đều cưng chìu ta. “
Tay của Hoàng đế bỗng nhiên dừng lại. Khi đó, Thanh Ngôn cũng đã tới trong phủ, hai người gặp nhau.
Thấy hoàng đế không nói, Duẫn Tử Lan tự biết nói sai, hơi cúi đầu.
Chớp mắt ba năm. Bên ngoài Ngự thư phòng, sau giờ ngọ ánh dương quang vừa lúc, bất tri bất giác, chợt thấy một đôi chân ở trước mắt, hoàng đế khẽ nâng lên đầu. Người nọ trong tay bưng chén trà nhỏ, hạ thấp người cười, mặt mày lộ vẻ ôn nhu.
“Bệ hạ tốt lành.” Mà không mị, ngược lại tràn ngập sự hoạt bát.
“Ngồi đi. ” hoàng đế khoát khoát tay.
“Tử Lan tự tay rót chén trà nhỏ, mang từ xa đến, xin bệ hạ hãnh diện thưởng một ngụm.” Duẫn Tử Lan lặng lẽ đem trà phóng tới trên bàn, lại ngoan ngoãn ngồi trở lại. Hoàng đế ngừng bút trong tay, khẽ nhấp một cái, cảm nhận hương vị ngọt ngào giữa răng môi.
“Bệ hạ luôn phê tấu chương, muốn nghỉ ngơi một chút, thần cũng nghĩ ra cung nhìn múa sư tử, bệ hạ có nguyện ý cùng ta cùng đi không?” Người nọ cười, trong mắt mềm thành một bãi xuân thủy, thật thật gọi người muốn ngừng mà không được.
“Lại đây.” Hoàng đế để cây bút trong tay xuống, vẫy tay, người nọ ngừng một lát, tức chậm rãi đi tới. “Ngồi xuống.” hoàng đế nói, chỉ vào cái ghế bên người.
“Ngồi chỗ nào cơ?” Người nọ mở to hai mắt.
Thấy hoàng đế không nói, do dự luôn mãi, nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở trên đùi hoàng đế.
“Ngươi...”
“Thế nào còn giống như đứa nhỏ.”
Hoàng đế nhíu mày lắc đầu.
“Bệ hạ...” Người nọ mở to mắt thủy uông uông, môi lan hé mở, một tay khẽ vuốt y phục hoàng đế.
“Bệ hạ, thần cho rằng, người không thích thần.”
“Sao lại nói thế.”
Người nọ chán nản gục đầu xuống, luống cuống xoa vạt áo.
“Thái hậu muốn thần tiến cung đến bồi bệ hạ, người lại đối với ta hờ hững, mỗi ngày đem ta một người bỏ xuống, như bình hoa.”
“Thần từ nhỏ ở nhà, cho tới bây giờ đều là mọi người nâng niu, cha nương che chở, chỉ có bệ hạ... Thần tự mình vào cung, bệ hạ đối thần hờ hững, cũng không hỏi thăm, bệ hạ không đi tìm thần, thần chỉ đành tìm đến bệ hạ.” Dứt lời ủy khuất ngẩng đầu.
“A...” Hoàng đế cười vỗ vỗ đầu người kia.
“Biểu ca ———” người nọ bỗng nhiên kiều kiều gọi, hai tay ôm lấy vai hoàng đế.
“Được rồi được rồi, đừng làm rộn. ” hoàng đế hơi nhăn lại mi.
“Biểu ca...” Duẫn Tử Lan tự mình đùa bỡn cổ áo hoàng đế, mảnh khảnh một vòng một vòng đảo quanh.
“Ta còn nhớ rõ khi còn bé ngươi dạy ta đá cầu, ta không biết đá, một cước đem quả cầu đá đến trên cây, ngươi còn leo cây mang xuống cho ta, khi bé ngươi đều cưng chìu ta. “
Tay của Hoàng đế bỗng nhiên dừng lại. Khi đó, Thanh Ngôn cũng đã tới trong phủ, hai người gặp nhau.
Thấy hoàng đế không nói, Duẫn Tử Lan tự biết nói sai, hơi cúi đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook