“Thành biết không Tuyết rất vui.” Tôi nghẹn ngào, vòng tay ôm Lập Thành càng thêm chặt.

“Thành không vui.” Lập Thành thì thầm bên tai tôi.

Trái tim tôi bỗng trùng xuống, tôi rời khỏi lòng ngực Lập Thành, ngẩng đầu nhìn nó, chưa kịp nói nó đã cất giọng từng câu từng chữ khiến tôi cảm đồng đến không nói thành lời.

“Thành xin lỗi. Thành nên là người chủ động. Bây giờ, Thành muốn hỏi Tuyết rằng. Tuyết có đồng ý làm người yêu của Thành không?”

Lập Thành đứng đối diện tôi, gương mặt tràn đầy căng thẳng.

Thời gian phút chốc dừng lại, cả thế giới trong mắt tôi chỉ còn lại Lập Thành. Tôi thật sự, thật sự rất thích nó. Nhiều năm như vậy rồi, tình cảm của tôi dành cho nó không vơi đi mà ngày càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng, tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay, đợi đến ngày cậu bàn cùng bàn của tôi cũng thích tôi.

“Tuyết đồng ý. ”

“Thành thích Tuyết.”Lập Thành tiến lên ôm tôi vào lòng.

Chuyện cũ giống một thước phim hiện về, chỉ ngỡ là ngày hôm qua. Tôi bị cô bắt ngồi cùng bàn với Lập Thành, tôi oán hận nó. Nó nhiệt tình kèm tôi học không ngại mưa gió, không ngại nắng nóng. Cùng tôi và mọi người đi chơi với nhau, khám phá về người đàn ông bí ẩn, khám phá về ngôi nhà ma. An ủi tôi khi tôi không đậu vào đại học X như ước hẹn ban đầu. Thì ra, người bên cạnh tôi năm mười bảy tuổi vẫn ở bên cạnh đây là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi, vì thanh xuân của tôi được trãi qua cùng cậu.

Chúng tôi cùng nhau đi ăn, cùng nắm tay nhau đi dạo như những cặp đôi yêu nhau khác.

Trời đã vào xuân, không khí bỗng trở nên trong lành, ấm áp, hoặc có thể là vì người đang sóng vai đi bên cạnh khiến cho thế giới này bỗng trở nên bừng sáng, tươi đẹp, ấm áp hơn chăng?

Hôm nay là hai mươi sáu âm, không khí Tết tràn ngập khắp phố phường, khắp nẻo đường. Nhà nhà, người người ra đường sắm Tết tấp nập, nhộn nhịp. Tôi liền bị không khí này ảnh hưởng, có chút nóng lòng mong ngày trở về.

“Tuyết nhớ mấy đứa quá, thật mong ngày về quê.” Tôi liếc nhìn người bên cạnh, cắn cắn môi, không biết nói với chúng nó thế nào về mối quan hệ hiện tại của tôi với Lập Thành đây. Chắc chúng nó sẽ bất ngờ lắm. Đến bây giờ, tôi còn chưa tin là thật, cứ ngỡ đây là một giấc mơ.

“Thành cũng vậy. Thành chưa bao giờ nghĩ cấp ba của Thành lại đẹp đến vậy. Cứ tưởng sẽ mãi sống theo một lập trình đi học-thi cử-lên lớp. Cảm ơn Tuyết vì tất cả. ”

Tôi nhoẻn miệng cười. Tôi cũng vậy.

Chẳng mấy chốc liền đến cỗng trường, tôi quyến luyến không muốn xa Lập Thành. Dù sao, hôm nay cũng là ngày đầu tiên chúng tôi hẹn hò mà. Thật là muốn ở mãi bên cạnh nó quá đi mất.

“Tuyết phải vào rồi.” Tôi có chút rầu rĩ.

Lập Thành xoa đầu tôi, ân cần:

“Ngày mai gặp lại nhé. ”

Tôi gật gật đầu, cười tít mắt: “Thành ngủ ngon.”

“Tuyết ngủ ngon nhé!”

“Tuyết vào nhé.Tạm biệt. ” Tôi bịn rịn, xoay người bước đi không quên ngoái đầu lại vẫy tay chào Lập Thành.

“Tạm biệt. ”

Lập Thành hai tay nhét túi quần, nó đưng im lặng nhìn tôi, môi cong lên nở nụ cười rạng rỡ như gió xuân.

Cả đêm, tôi không tài nào ngủ được cười như con dở hơi. Mãi nghĩ đến Lập Thành.

Thành đang làm gì nhỉ? Đang chìm sâu vào giấc ngủ hay thao thức không ngủ được như tôi?

Tôi đánh bạo, lấy điện thoại lên soạn tin nhắn “Thành ngủ chưa?”. Tôi nhấn gửi đi, cười đắc ý, chắc là

ngủ rồi, nhìn lên màn hình điện thoại đang hiển thi hai giờ đêm.

Không ngờ chưa đầy một phút, màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn của Lập Thành gửi đến. Tôi khá bất ngờ, vội vàng mở ra xem.

“Thành chưa ngủ.”

“Khuya rồi mà? Thành đang làm gì vậy? ”

“Hmm, Thành đang đãi tiệc với tụi cùng phòng. ”

“Tiệc? ”

Tôi vội nhắn. Trời ạ, tên lúc nào cũng trưng ra bộ mặt nghiêm túc, mọt sách từ khi nào trở thành cú đêm, còn đãi tiệc lúc hai giờ sáng. Hơ Hơ.

“Tiệc chia tay kiếp độc thân. ”

Tôi nhìn dòng tin nhắn gửi tới đến tròn cả mắt. Thật là, cạn lời mà.

“Tuyết ngủ sớm đi. Thức khya không tốt đâu. ” Tin nhắn Lập Thành lại gửi đến.

“Vâng. ”

Tôi cười hạnh phúc, đặt điện thoại xuống gối. Tôi nhắm mắt lại chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.

Chiều hôm sau, Lập Thành đến đón tôi. Chúng tôi đi đến bến xe Miền Đông. Vừa bước xuống xe, tôi đã bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ, bến xe đông như kiến, chật ních người, xe khách, xe ô tô, xe máy chưa kể dòng người từ khắp mọi nơi đổ về ra ra, vào vào tấp nập, chen chúc. Tôi cảm thán: “ Đông ghê.”

Lập Thành lấy hành lý kéo đến bên cạnh tôi, nó nhắc nhở: “Chúng ta đi thôi. Tuyết nhớ nắm lấy tay Thành nhé. Đừng để lạc.”

Tôi gật đầu, nắm chặt cổ tay nó, chúng tôi lách vào biển người.

Vừa đi, tôi vừa ngắm nhìn khắp nơi. Bến xe rất rộng, xe khách đỗ một hàng dài không nhìn thấy cuối. Tìm nửa ngày chúng tôi mới đến được nơi đỗ xe về Phú Yên.

Tuy Hòa ơi! Chúng tôi sắp về rồi.

Sau một quãng đường khá dài khoảng mười tiếng chúng tôi cũng đã đặt chân về Tuy Hòa. Bây giờ là năm giờ sáng, sương mù giăng kín lối, không khí se se lạnh. Hai bên đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe lướt qua.

Lập Thành kéo tay tôi tìm một góc sáng sủa trong bên xe rồi dừng lại, nó rút điện thoại trong túi ra gọi taxi.

Chưa đầy năm phút sau, một chiếc xe taxi xuất hiện trước mắt chúng tôi, Lập Thành cúi người xách vali hai đứa, nó nói:

“Đi thôi”

Tôi gật đầu đi theo nó, sau khi hai đứa đã yên vị, xe từ từ lăn bánh, bến xe dần dần lùi lại phía xa. Đi được một lúc xe rẻ ra đường lớn. Mặc dù trời chưa sáng nhưng công viên nằm ở trung tâm thành phố vẫn cực kì náo nhiệt. Xe tải chen chúc trên đường, người người vác cây cảnh, hoa cỏ trên xe xuống bày la liệt trên vỉa hè. Tiếng nói chuyện, tiếng réo gọi, tiếng còi xe in ỏi, đinh tai nhứt óc vang vọng bốn phương tám hướng.

Xe nhích nhích từng chút, từng chút một, bác tài tỏ ra cực kì khó chịu, thỉnh thoảng lại lầu bầu chửi

thề. Tôi không để ý mấy đến ông bởi vì bị cảnh tưởng bên ngoài thu hút. Tôi hưng phấm nắm lấy tay Lập Thành, ánh mắt sáng rực chỉ chỉ ra bên ngoài:

“Thành nhìn xem cây hoa Mai kia lớn quá, chắc cao hơn năm mét nhỉ?”

Lập Thành nhìn theo hướng tay tôi chỉ nó gật gật đầu đáp:

“Ừ.”

Vì sao tôi lại bị thu hút. Dễ hiểu thôi vì trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cảnh huyên náo như thế này vào ban đêm mặc dù năm nào Tết đến Xuân sang người người chở hoa, cây cảnh về đây bán đều rất tấp nập, đông đúc. Tôi không ngờ họ lại tranh thủ từng giây từng phút như vậy, thật sự mở mang tầm mắt rất nhiều. Tuy Hòa là thành phố trung tâm của Phú Yên, nơi này tuy so với những thành phố lớn khác trên Việt Nam còn kém rất xa điển hình như thành phố Hồ Chí Minh, Hà Nội, Đà Nẵng,…nhưng phải nói đây là nơi phồn hoa nhất ở tỉnh tôi. Lượng người sinh sống ở đây rất nhiều, cuộc sống cũng khá giả, sung túc hơn nhiều huyện khác trong tỉnh. Chính vì vậy lượng người đổ về đây làm ăn mỗi năm cũng cực kì nhiều đặc biệt là ngày Tết truyền thống lớn nhất trong năm. Dân làm ăn nhìn thấy thị trường tiềm năng, béo bở đến thế nào dễ dàng bỏ qua. Cứ độ Tết đến Xuân về nhu cầu mua sắm lại càng tăng đây chính là dịp để làm ăn. Nhưng nào tốt đến thế cái gì cũng đều có hai mặt. Nếu ai là dân trong nghề trồng cây bán Tết mới biết được sự khắc nghiệt của nghề, để chăm ra được thành quả họ phải đổ rất nhiều công sức và vốn liếng. Chăm bẳm cây từ lúc còn là cây non đến khi trưởng thành, nhưng đâu phải lúc nào cũng thuận lợi sẽ luôn phát sinh những vấn đề vượt ngoài dự tính. Trước đây tôi từng nghe rất nhiều tin tức có năm trời đột nhiên trở lạnh làm hoa không kịp nở trong dịp Tết, có năm trời quá nóng làm hoa nở trước Tết,… Rất nhiều rất nhiều tin khác nữa, tất nhiên khi gặp phải những tình huống như vậy thì những người dân này chính là bị trắng tay. Tuy đây là thương vụ buôn bán nhưng nói là đặt cược cũng không ngoa. Chính vì vậy họ phải tranh thủ từng giây từng phút, tìm được vị trí tốt nhất, bắt mắt nhất để buôn bán kiếm lại được đồng nào hay đồng đó. Thời điểm buôn bán tốt nhất chính là mấy ngày cận Tết lúc đó những chậu hoa, cây cảnh này được đôn giá lên rất cao, có khi cao gấp mấy lần giá vốn nhưng có rất nhiều người sẵn sàng chi ra số tiền lớn để mua lấy những cây đẹp nhất, mình ưng ý nhất. Nhưng cũng có rất người chỉ chờ đến ngày cuối là hôm ba mươi Tết để mua, để ép giá.

Đường về nhà tôi mọi khi rất ngắn nhưng khi xe dừng đến trước cỗng đã là một tiếng sau.

Trời trở nên sáng rõ, bầu trời trong xanh không một gợn mây, không khí xung quanh trong lành, mát mẻ. Tôi chia tay Lập Thành, nhìn taxi khuất dần trên đường đến khi chỉ còn một chấm trắng nhỏ tôi mới kéo hành lý mở cỗng vào nhà.

Chưa kịp thay giày ra tôi đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ:

“Mệt không con vào nhà rửa tay rồi lại ăn sáng nào.”

Mẹ tôi từ trong bếp bước ra, mặt mày vui vẻ. Một năm không gặp mẹ tôi vẫn như trước, khoan đã không đúng sao tôi có loại cảm giác mẹ càng trẻ ra ấy nhỉ. Mẹ còn trẻ là một cô gái rất xinh đẹp, chính là kiểu thiếu nữ thuần khiến, đoan trang. Hiện tai tuy đã ngoài bốn mươi nhưng khi đứng bên cạnh rất nhiều người lầm tưởng hai người bọn họ là hai chị em. Mẹ đi đến thay tôi xách vali để vào một góc, cười tủm tỉm nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.

Mẹ nói tiếp:

“Ra dáng thiếu nữ rồi này, ngày càng xinh ra.”

Tôi được khen cười hì hì:

“Nhờ hưởng được gen tốt từ mẹ đó.”

Mẹ tôi cười tít mắt. hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi vào bếp.

Bố tôi đang ngồi đọc báo trên bàn, nhìn thấy tôi ông bảo:

“Lại rửa tay rồi ăn cơm. ”

“Dạ. ” Tôi đáp rồi nhanh chóng đi rửa tay, thầm nghĩ bố vẫn nghiêm khắc như trước chẳng hề thay đổi tí nào.

Lúc về trên bàn đã dọn đầy thức ăn. Tôi kéo ghế ngồi xuống.

Cả bữa ăn sáng mẹ tôi hỏi những chuyện suốt một năm qua đi học xa nhà còn bố tôi chỉ thỉnh thoảng xen vào hỏi mấy câu.

Khi bữa ăn kết thúc, bố mẹ tôi đều đi ra ngoài.

Tôi ăn uống nó say rồi đem hành lý lên phòng. Vừa mở cửa bước vào, cảm giác thân thuộc lại ùa về, bài trí trong phòng không khác trước đây là bao. Tôi tiện tay vứt hành lý vào một góc, ngã nhào lên giường, cảm giác mềm mại dưới lưng truyền đến tôi thỏa mãn rên nhẹ vào tiếng.

Thật dễ chịu. Nằm trên xe cả đêm lưng tôi thật sự rất mỏi, tôi không nhắm mắt ngủ ngay mà lấy điện thoại lên tin nhắn Lập Thành xuất hiện tôi kích vào xem “Thành về rồi, Tuyết tranh thủ nghỉ ngơi đi nhé. ”

Tôi gõ vội bốn chữ “Vâng. Thành cũng vậy.” rồi nhanh chóng gửi đi. Sau đó cười như con dở lăn qua lăn lại một lúc mới ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương