Bó chân ngồi im lặng trong phòng... những lời Lâm Dương Vũ nói vẫn không ngừng vang lên trong đầu cô.

Lời hắn nói... là thật? Lời hắn nói... có thể tin được sao? Vẫn cảm thấy có chút không thực, nhưng cái chính đây chính là chuyện mà cô không ngờ đến nhất.

Làm sao mà có thể. Rõ rằng Lâm Dương Vũ... haizz, bỏ đi, bỏ đi... cô đây vẫn nên quên hết đi thì tốt hơn. Để bản thân đỡ phiền muộn, để mình đỡ bị ảo tưởng một chút... quên đi cái chuyện này vẫn là cách tốt nhất.

* Cộc cộc.*

- Ai vậy?

- Vân An!

Chẳng suy nghĩ gì nhiều cô lập tức nhảy xuống giường ra mở cửa cho hắn.

Vân An đến rồi!

Mở cửa, đập vào mắt cô là nụ cười ấm áp của hắn. Đùa chứ, cô đây thật sự nhớ hắn muốn chết, nhất là trong tình cảnh này lại càng nhớ hắn hơn... bởi hắn chính là người tốt nhất...

- Cô đen đi rồi!

Phụt! Cái tên đáng ghét! 

- Anh cũng già đi trông thấy.

- Vậy sao? Vậy tôi đã là người đàn ông chân chính rồi.

... Hắn làm như mình còn trẻ lắm không bằng... cũng nửa 50 rồi chứ trẻ gì nữa... ~.~

Lòng thầm khinh bỉ nhưng môi vẫn nở nụ cười ngọt:

- Đúng, đúng a. Anh giờ là "" đàn ông chân chính"" rồi...

Không nói gì hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, lại còn rất chăm chú. Nhìn thấy cô nguýt hắn mà hắn cũng tỏ ra như không, làm xong chuyện mới mở miệng từ từ nói:

- Cô có chuyện gì hả?

- Tôi? Có chuyện? Làm gì có, anh nhìn xem, tôi là rất khoe mạnh.

- Vậy được rồi, tôi về đấy.

Ơ, cái quần... què... Hắn ta là đang trêu ngươi cô? Đến chỉ để châm chọc, để nhìn, để hỏi và rồi cuối cùng là đi như vậy sao? =..=

- Thế anh đến đây rốt cuộc để làm gì?

- Tiện đường liền ghé qua chơi.

- Vậy anh cũng tiện chân mà về nhanh đi.

- Không cần nhắc, tôi là đang làm như vậy.

-...

~~~~~

CH... thật quá thừa tiền đi!

Đưa sinh viên đi thực tập tại các công ty lớn, đưa sinh viên đi dã ngoại... giờ thì lại mời các giám đốc trẻ của các công ty lớn đến CH để chia sẻ kinh nghiệm. Nói đi, CH đúng thật quá thừa tiền!

#Sự thật hiển nhiên đúng... thì hiện tại đơn... ~.~

Gì mà chứng khoán, gì mà cổ phần còn cái gì gọi là vốn đầu tư... cô đây thật sự bị cái này hành tới chết mà. Gật gù muốn ngủ nhưng kết quả lại bị giọng nói quen thuộc làm cho tỉnh táo.

- Chào các bạn sinh viên của CH thân mến! Tôi là Loius Vương đến từ Bitues.

- A a a! Soái ca!

Đám nữ sinh trong trường không ngừng gào thét, âm thanh so với mấy cái loa của CH chất lượng còn tốt hơn, âm thanh còn sống động hơn mấy phần. ~.~

Mấy người gào thét, điên cuồng là việc của mấy người. Còn Lãnh Thiên Tuyết trợn to mắt ra nhìn là việc của Lãnh Thiên Tuyết. 

Cả hội trường hỗn loạn vì sự xuất hiện của Loius Vương, cũng phải thôi mấy vị "" giám đốc trẻ"" vừa rồi nhà trường giới thiệu đều là "" hàng giả 100%"", cả thảy đều là các vị nửa thế kỉ. Loius Vương vừa trẻ, vừa đẹp trai lại có tiếng như vậy bảo sao họ không gào thét một trận cho đã.

Sau khi khiến các sinh viên trong hội trường náo loạn một phen, Loius Vương cười mỉm một cái, đôi mắt cong cong lại có thể khiến các sinh viên nghiêm túc ngồi xuống lắng nghe hắn nói... quả thực rất có mị lực...

Không mặc vest cũng chẳng thắt caravat, hắn độc nhất trên người là áo sơ mi đen làm từ vải nhung ở bung hai cái cúc ở trên cùng, quần tây trang cùng màu ôm lấy đôi chân thon dài. Gương mặt của hắn là sự hòa quyện hài hòa giữa vẻ đẹp phương Đông và phương Tây. Nói xem, ai mà không phát cuồng vì hắn thì chính là bị điên rồi.

Và cô... đương nhiên là không thể bị điên được rồi, cô đây cũng là đang ngất ngay trước vẻ đẹp của hắn.

Yết hầu chuyển động lên xuống theo mỗi câu nói, giọng nói trầm ấm đầy mị lực như rót mật vào tai, làn da trắng nổi bật trên tone đen của quần áo, đặc biệt eo lại cực kì thon...

~~~~~

- CH năm nay thật biết đùa người.

Nữ sinh A bức xúc, bặm chặt môi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Cái gì mà giám đốc trẻ... đều là lừa người!

Nữ sinh B bĩu môi, thái độ khinh bỉ ra mặt.

- Nhưng may hôm nay còn có Loius Vương đến không nhất định tôi ngủ luôn rồi...

Nữ sinh C mắt sáng ngời, hồi tưởng lại hình ảnh của vị giám đốc trẻ Bitues.

- A, thật là. Không nhắc thì thôi, mà nhắc lại ngươi lại khiến ta "" thèm nhỏ dãi"" a~~~~.

Nữ sinh A tay vung chân múa, cả người đều là thích thú khi nhắc đến Loius Vương.

Đoàn sinh viên dần từ hội trường tản ra, là nam thì tay không ngừng ghi chép kinh nghiệm học tập được còn là nữ đều là cầm điện thoại ngắm hình Loius Vương. Thật sự quá khác biệt.

Lãnh Thiên Tuyết như từ trong giấc mộng bước ra, cả người mơ mơ hồ hồ không rõ, thần trí bất ổn, trong đầu đều là ngập tràn hình ảnh của Loius Vương. 

Hắn đẹp... cô biết, hắn có phong cách thời trang tốt... cô cũng biết... chỉ là hôm nay hắn quá vô thực đi, đẹp đến nỗi không ngờ được... Cái này không thể tránh được ai bảo hắn là người cuối cùng, ai bảo hắn xuất hiện đúng lúc cô đây đang chuẩn bị mộng đẹp để gặp nam thần, ai bảo hắn là mặc sơ mi đen?

* Brừ, brừ.*

"" Đến gặp tôi... bây giờ..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương