Này! Mau Buông Cô Ấy Ra
-
Chương 17
Edit: kentu.
Lần đầu tiên trong đời, Vệ Bắc đến nhà thầy giáo để học thêm.
Phải công nhận rằng, thầy giáo Tiền đúng là một giáo viên có đầu óc kinh doanh rất tuyệt.
Vì kiếm tiền sao? à không đâu! Là vì dạy dỗ học sinh, ông không từ thủ đoạn… Không phải! Là suy nghĩ kín kẽ, tính toán hợp lí...
Ở trong phòng khách ông mở một lớp, tiếp theo trong phòng sách ông cũng mở một lớp, cuối cùng trên tầng thượng cũng mở một lớp. Cứ thế không luân phiên dạy thêm cho ba nhóm học sinh.
Người biết thì bảo nhà ông mở lớp dạy thêm còn người không biết lại tưởng rằng nhà ông mở sòng bạc ấy chứ.
Bởi vì thành tích học tập của Vệ Bắc rất kém, thuộc vào nhóm không cần coi trọng cho nên ông xếp cậu một nhóm, bị thầy Tiền cho lên trên gác làm bài kiểm tra.
Thực ra anh chàng này đến đây không phải để học thêm. Cậu thấy thầy giáo Tiền hình như chằng hề để ý nhóm của mình,cậu liền thẳng tay vứt bài kiểm tra xuống bàn, chạy xuống dưới nhà.
Khi Vệ Bắc xuống dưới nhà, thầy Tiền đang ở phòng khách thao thao bất tuyệt giải đề thi cho học sinh, hoàn toàn không chú ý tới một học sinh từ tầng trên đi xuống, lẻn vào trong phòng sách của ông.
Diệp Sơ đang cùng các bạn học khác ở đây vùi đầu làm các phần bài tập bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đang đi vào, sau đó là vài tiếng hít thở nhè nhẹ. Lâm Mậu Mậu ngồi bên cạnh cô đang bắt đầu có vấn đề, cứ chọc chọc vào cánh tay cô.
"Cậu làm gì vậy?" Diệp Sơ ngẩng đầu, sững người hỏi.
"Người người người…… người yêu của cậu!" Lâm Mậu Mậu há to miệng, vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng nhìn dáng người kia.
Người….. yêu sao? Diệp Sơ bị cái từ này làm cho xấu hổ, không đợi cô quay đầu lại nhìn thì đã có một người ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô. Người đó nheo mắt nhìn cô chằm chằm không hề có chút kiêng dè gì.
Hơi thở quen thuộc lại toát ra vẻ nguy hiểm này khiến cho Diệp Sơ khó chịu nhíu mày.
"Cậu đến đây làm gì?"Diệp Sơ hỏi.
"Học thêm chứ làm gì." Vệ Bắc nhún vai, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía bạn học đang nhìn bọn cậu: "Nhìn cái gì vậy? Mau làm bài của mình đi!"
Ở đây đều là học sinh giỏi, chưa gặp kẻ du côn như thế này bao giờ. Một câu này dọa bọn họ sợ đến mức không dám nhúc nhích, tất cả đều cúi đầu làm bài, có mấy người gan lớn ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn sang chỗ bọn cậu lại bị Vệ Bắc trừng mắt nên không dám nhìn nữa.
Việc này làm Diệp Sơ xấu hổ: "Chỗ này dành cho nhóm học toán học bài, cậu không phải người trong nhóm học toán thì tới đây làm gì?"
"Lớp trên kia không có chỗ ngồi, xuống đây thì có làm sao? Này, cái tên ẻo lả ở đằng kia, đừng tưởng mày nhìn tao mà tao không biết!" Cậu đột nhiên mắng một câu.
Tội nghiệp cho bạn Triệu Anh Tuấn, nhìn thấy nữ sinh mà mình ngưỡng mộ trong lòng bị một kẻ du côn tán tỉnh, dù rất tức giận mà không dám nói gì chỉ biết hậm hực cúi đầu.
Thấy người mình thầm mến phải chịu nhục, Lâm Mậu Mậu liền nổi giận, vỗ bàn: "Này, cậu tôn trọng người ta chút đi, cái gì mà ẻo lả hả?"
"Tôi không nói cậu, cậu tức giận cái quái gì?" Vệ Bắc không khách sáo mà đáp lại một câu, bất chợt nhận ra người ngồi bên cạnh Diệp Sơ hôm nay trông rất giống người bạn cùng bàn của cô trên lớp. Bởi vì Diệp Sơ cũng không nói rõ với cậu nên cậu vẫn coi Lâm Mậu Mậu là một nam sinh, nhất thời cậu lại tức lên.
"Mày là ai hả? Dám đeo bám ngồi bên cạnh bạn gái tao?"
Hóa ra là bạn gái...
Tất cả những người đang làm bài đều cúi đầu xuống thấp, ngầm hiểu trong lòng.
"Bạn gái? Cậu không nói đùa chứ? Người ưu tú như lớp trưởng lại là bạn gái của cậu? Cậu đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Câu nói này đã chọc giận Vệ Bắc, bởi vì dáng vẻ của cậu rất đẹp trai, cho dù tính tình không tốt nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn có vô số nữ sinh không biết sợ là gì sẵn lòng mến mộ theo đuổi cậu. Cho đến bây giờ chưa có ai dám nói cậu là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cóc?
Có con cóc nào đẹp trai như cậu sao!
Vệ Bắc tức giận, cậu bắt đầu xắn tay áo lên.
Diệp Sơ thấy không ổn vội vã đứng chắn giữa hai người họ, cô kéo Lâm Mậu Mậu qua một bên.
Vệ Bắc vừa nhìn thấy cảnh này, tức quá quát lên: "Thằng ranh kia, mày dám chạm vào người cô ấy thử xem!"
Lâm Mậu Mậu đang nổi nóng lại bị Vệ Bắc quát một câu như vậy, bỗng tỉnh táo lại: Vệ Bắc không phải coi mình là nam sinh chứ? Đang ghen tuông vì lớp trưởng sao? Cậu ta suy nghĩ trẻ con thế!
Một ý bỗng nảy ra.
Diệp Sơ đang đau đầu không biết phải khuyên như thế nào, chợt thấy eo mình bị ai ôm lấy, sau đó cô nghe thấy tiếng Lâm Mậu Mậu sát vào người mình cười híp mắt mà trêu Vệ Bắc: "Làm sao? Tôi cứ chạm đấy, không chỉ có chạm vào mà tôi còn sờ nữa cơ.." Nói xong, ở trước mặt bao nhiêu người, Diệp Sơ….
Bị sờ ngực!
Bị sờ ngực!
Bị sờ ngực!
Toàn bộ mọi người trong phòng bị hành động khóc không ra nước mắt của Lâm Mậu Mậu làm sợ ngây người, bao gồm cả bản thân Diệp Sơ.
Chờ đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, trong phòng sinh ra một tầng áp bức nặng nề, mà nguồn gốc là từ Vệ Bắc phát ra. Sắc mặt của cậu thoáng chốc tái mét, một lúc sau thì trắng bệch, cuối cùng thì xám xịt đen sì. Mà cái màu này nghĩa là cực kì tức giận, núi lửa chuẩn bị phun trào mang theo một màu đen hắc ám, một đôi mắt như dã thú sắp tóe ra lửa.
Trong tình cảnh này, Lâm Mậu Mậu tự thấy mình đùa hơi quá đáng, cô thấy hơi sợ hãi.
"Các anh các chị đang làm gì thế?" Nghe thấy tiếng động lớn trong phòng sách, thầy giáo Tiễn đi vào xem, đúng lúc gặp một màn này làm ông cáu tiết lên: "Bảo các cô các cậu làm bài lại không biết lối mà làm, còn ở đây chơi đùa cái gì thế? Cậu này! Cậu không phải ở trên gác à? Sao lại chạy xuống dưới đây,cậu đi lên ngay cho tôi!" Thầy Tiền vốn không biết chuyện gì xảy ra cho nên cứ thế đổ thêm dầu vào lửa.
Toàn bộ học sinh có mặt ở đây đều nhận thấy ngày tận thế sắp xảy ra rồi
Ngay tại giờ phút căng thẳng này, Diệp Sơ bỗng nhiên đi đến đẩy đẩy Vệ Bắc đang đứng trước mặt, cô nói: "Cậu đừng làm ầm ĩ lên nữa, mau về đi."
Nghe xong câu này, dường như cả thế giới đều im lặng.
Ánh mắt tức giận của Vệ Bắc từ trên nhìn xuống, trong mắt như có cái gì đó làm cho người ta lạnh run, cậu hỏi: "Cậu muốn tôi đi?"
Diệp Sơ chớp mắt vài cái, làm như đang ngầm thừa nhận.
Cậu không nói nữa, quay người đi luôn , đã thế còn ra sức đóng sầm cửa phòng sách lại, Tiền Quốc Phương ở phía sau hét lên long trời lở đất mà cậu cũng không thèm quay lại.
Tất cả mọi chuyện khó hiểu vừa mới phát sinh bị dừng lại đột ngột.
Thầy giáo Tiền tức giận đến giơ tay đá chân, ông mắng vài câu xong lại đi sang dạy nhóm khác. Các bạn học lại tiếp tục làm bài, chẳng qua là họ luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Sơ.
Diệp Sơ cúi đầu làm bài, không hề có phản ứng, nhưng người ngồi bên cạnh cô là Lâm Mậu Mậu lại không thể bình tĩnh được.
"Lớp trưởng, tớ nghĩ vừa rồi tớ…. hơi quá đáng." Chẳng qua cô chỉ muốn bênh vực người trong lòng mình mà thôi, không nghĩ tới Vệ Bắc phản ứng mạnh như vậy, nghĩ lại việc vừa rồi mà cô vẫn cảm thấy sợ.
"Ban nãy cậu ta luôn miệng nói cậu là bạn gái của cậu ta,là thật sao? Hai người có thể vì chuyện này mà cãi nhau không? Thực ra tớ không cố ý, hay để tớ giúp cậu nói rõ mọi chuyện ra.."
Nghe Lâm Mậu Mậu đang lải nhải bên tai, Diệp Sơ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, thản nhiên nói một câu: "Cậu làm bài đi!"
"..." Lâm Mậu Mậu bị chặn họng, cô há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bầu không khí khác thường trong buổi học hôm thứ bảy cuối cùng cũng chấm dứt.
Đến lúc Diệp Sơ ra khỏi nhà thầy giáo Tiền đã hơn bốn giờ chiều. Tiết trời lúc đó đang là đầu xuân nên ngày ngắn, đã thế hôm nay trời lại nhiều mây, sắc trời cũng hơi tối.
Lâm Mậu Mậu và Triệu Anh Tuấn đi phía sau Diệp Sơ, trong đầu hai người vẫn chưa quên được chuyện vừa rồi.
"Lớp trưởng, cậu về nhà một mình à?" Lâm Mậu Mậu ngại ngùng hỏi.
"Ừ." Diệp Sơ gật gật đầu.
"Nhà cậu cách đây có xa không?"
"Cũng bình thường, tớ đi xe bus khoảng hai mươi phút là về đến nhà."
"…..” Lâm Mậu Mậu còn chưa bỏ ý định, hỏi tiếp: "Hay là chúng ta cùng về đi?"
"Được được! Chúng ta cùng về." Triệu Anh Tuấn vội vàng hùa theo sau, cậu muốn nói câu này từ lâu nhưng không có đủ can đảm, giờ thấy bạn học Lâm Mậu Mậu nói vậy, cậu cũng vui mừng cực kỳ.
"Ừ." Diệp Sơ gật đầu, đột nhiên lại ngẩn ra: "Hình như các cậu không cùng đường về với tớ nhỉ?"
Hai người đồng thời im lặng.
Đâu chỉ không cùng đường? Mà còn ngược đường nữa!
"Các cậu về đi, tớ không sao đâu, dù sao mẹ tớ cũng đứng ở cổng khu chung cư đón tớ rồi." Diệp Sơ không tìm được lý do khác đành phải nói dối.
Nghe thấy lời này, cuối cùng cũng làm cho hai người thoải mái, không bắt buộc phải đưa cô về nhà nữa.
Cứ như vậy, Diệp Sơ tạm biệt bọn họ đi lên xe bus.
Nhà thầy Tiền cách nhà Diệp Sơ không xa, nhưng mà không xa không có nghĩa là sẽ không bị tắc đường. Mấy năm nay thành phố không ngừng phát triển, mấy trục đường chính đang sửa chữa để mở rộng trục đường, rất nhiều xe không thể đi qua đó được nên dẫn đến lộ trình của chuyến xe bus cô đang ngồi để về nhà tất nhiên cũng bị chậm lại.
Đáng lẽ chỉ mất hai mươi phút đi xe bus mà giờ mất hẳn một tiếng mới đến nơi, lúc cô vừa đến nhà thì trời cũng đã tối.
Diệp Sơ nhớ buổi sáng trước khi đi học, mẹ cô đã dặn phải về nhà sớm. Vì thế cô lại càng bước nhanh hơn, vội vàng về nhà.
Lúc này trời đã tối sầm, đèn đường ở khu chung cư cũng sáng rồi. Diệp Sơ bước nhanh về phía trước, bất chợt có một bóng đen từ trong dãy nhà đi ra chặn cô lại.
Diệp Sơ lắp bắp sợ hãi, đến lúc nhìn rõ người phía trước thì thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi: "Này, cậu làm gì vậy?"
Ánh mắt Vệ Bắc hơi khác so với trước kia, nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng giống như muốn ăn thịt người.
"Chờ cậu giải thích."Cậu mở lời, giọng nói lạnh như băng.
Diệp Sơ ngơ ngác: "Giải thích cái gì?"
"Cậu nói gì?" Cậu hỏi lại một câu, bất chợt nắm lấy cổ tay cô đẩy về phía sau.
Diệp Sơ đang đứng,thì bị cậu đẩy mạnh, cả người cô ép sát vào bờ tường. Theo phản xạ, cô muốn chạy sang bên cạnh để trốn, nhưng một bàn tay chống trên tường bên cạnh đầu cô chặn cô lại, chờ cô phản ứng chạy sang bên kia thì khuôn mặt của Vệ Bắc đã sát lại, nhìn thẳng vào mắt của cô.
Khoảng cách hai người quá gần khiến Diệp Sơ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
"Giải thích." Hai chữ từ trong miệng cậu bay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Giải thích cái gì? Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì!" Diệp Sơ muốn đẩy cậu ra.
Nhưng mà sức lực giữa hai người quá chênh lệch, Vệ Bắc không bị cô đẩy ra xa chút nào mà cậu ta còn từng bước ép sát cô, hơi thở mạnh mẽ của nam tính kia phủ đầy trên mặt cô.
"Nói!" Cậu lại nói thêm một câu.
Diệp Sơ cảm thấy toàn thân đang nhanh chóng bị đông cứng, cô chớp chớp con mắt ngây thơ, nhìn vào mắt của Vệ Bắc: "Cậu làm xong bài tập chưa?"
Đầu tiên Vệ Bắc ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô đang bị ánh đèn chiếu vào, đôi mắt trong sáng ngây thơ, giống như thật sự không hiểu chuyện gì cả.
Cậu từ từ buông lỏng tay cô, khẽ thở dài: "Diệp Siêu Nặng, cậu rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc hả?"
Diệp Sơ ngơ ngác, vẻ mặt hơi cứng nhắc.
"Cậu thực ra vẫn biết tôi thích cậu."
Diệp Sơ không nói gì, Vệ Bắc tiếp tục nói: "Trong lòng cậu rõ hơn ai hết, tại sao cứ phải giả ngốc? Tóm lại trong lòng cậu đang lo sợ điều gì chứ?"
Sợ phiền phức.
Diệp Sơ chỉ nhìn,cô không dám nói ra, sợ cậu ta lại kích động
"Rốt cuộc cậu có thích tôi hay không?"
"Tớ có thể không trả lời câu hỏi này được không?" Cuối cùng Diệp Sơ cũng nói chuyện.
"Không được!" Vệ Bắc mạnh mẽ từ chối.
"Vậy cậu buông tớ ra trước đã..."
"Không buông."
".." Diệp Sơ không có biện pháp nào để được rút tay ra, cô suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt nóng bỏng của Vệ Bắc trong đầu cô hiện ra hai chữ, cô liền nói: "Không biết."
Kỳ thật hai chữ 'không biết' này so với bất kì đáp án nào cũng đều làm cho người ta khó xử. Thích thì để cho người ta còn biết, không thích thì để cho người ta cưỡng ép theo đuổi, nhưng ‘không biết’ là câu trả lời kiểu gì vậy?
Nếu nói vừa nãy Vệ Bắc còn có suy nghĩ cố kiềm chế để tĩnh tâm, thì hiện tại cậu không thể nào bình tĩnh nổi nữa
Cậu nói: "Không biết phải không? Để tôi giúp cậu hiểu."
"Hiểu cái." Diệp Sơ còn chưa nói hết câu, cánh tay đang để ở bên đầu của cô đã nhanh chóng giữ chặt gáy cô, một mùi nam tính trong nháy mắt phả vào mặt, cô còn không kịp tránh đã bị cậu hôn lên môi.
Đây là nụ hôn đầu tiên đó!
Lần đầu tiên trong đời, Vệ Bắc đến nhà thầy giáo để học thêm.
Phải công nhận rằng, thầy giáo Tiền đúng là một giáo viên có đầu óc kinh doanh rất tuyệt.
Vì kiếm tiền sao? à không đâu! Là vì dạy dỗ học sinh, ông không từ thủ đoạn… Không phải! Là suy nghĩ kín kẽ, tính toán hợp lí...
Ở trong phòng khách ông mở một lớp, tiếp theo trong phòng sách ông cũng mở một lớp, cuối cùng trên tầng thượng cũng mở một lớp. Cứ thế không luân phiên dạy thêm cho ba nhóm học sinh.
Người biết thì bảo nhà ông mở lớp dạy thêm còn người không biết lại tưởng rằng nhà ông mở sòng bạc ấy chứ.
Bởi vì thành tích học tập của Vệ Bắc rất kém, thuộc vào nhóm không cần coi trọng cho nên ông xếp cậu một nhóm, bị thầy Tiền cho lên trên gác làm bài kiểm tra.
Thực ra anh chàng này đến đây không phải để học thêm. Cậu thấy thầy giáo Tiền hình như chằng hề để ý nhóm của mình,cậu liền thẳng tay vứt bài kiểm tra xuống bàn, chạy xuống dưới nhà.
Khi Vệ Bắc xuống dưới nhà, thầy Tiền đang ở phòng khách thao thao bất tuyệt giải đề thi cho học sinh, hoàn toàn không chú ý tới một học sinh từ tầng trên đi xuống, lẻn vào trong phòng sách của ông.
Diệp Sơ đang cùng các bạn học khác ở đây vùi đầu làm các phần bài tập bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đang đi vào, sau đó là vài tiếng hít thở nhè nhẹ. Lâm Mậu Mậu ngồi bên cạnh cô đang bắt đầu có vấn đề, cứ chọc chọc vào cánh tay cô.
"Cậu làm gì vậy?" Diệp Sơ ngẩng đầu, sững người hỏi.
"Người người người…… người yêu của cậu!" Lâm Mậu Mậu há to miệng, vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng nhìn dáng người kia.
Người….. yêu sao? Diệp Sơ bị cái từ này làm cho xấu hổ, không đợi cô quay đầu lại nhìn thì đã có một người ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô. Người đó nheo mắt nhìn cô chằm chằm không hề có chút kiêng dè gì.
Hơi thở quen thuộc lại toát ra vẻ nguy hiểm này khiến cho Diệp Sơ khó chịu nhíu mày.
"Cậu đến đây làm gì?"Diệp Sơ hỏi.
"Học thêm chứ làm gì." Vệ Bắc nhún vai, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía bạn học đang nhìn bọn cậu: "Nhìn cái gì vậy? Mau làm bài của mình đi!"
Ở đây đều là học sinh giỏi, chưa gặp kẻ du côn như thế này bao giờ. Một câu này dọa bọn họ sợ đến mức không dám nhúc nhích, tất cả đều cúi đầu làm bài, có mấy người gan lớn ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn sang chỗ bọn cậu lại bị Vệ Bắc trừng mắt nên không dám nhìn nữa.
Việc này làm Diệp Sơ xấu hổ: "Chỗ này dành cho nhóm học toán học bài, cậu không phải người trong nhóm học toán thì tới đây làm gì?"
"Lớp trên kia không có chỗ ngồi, xuống đây thì có làm sao? Này, cái tên ẻo lả ở đằng kia, đừng tưởng mày nhìn tao mà tao không biết!" Cậu đột nhiên mắng một câu.
Tội nghiệp cho bạn Triệu Anh Tuấn, nhìn thấy nữ sinh mà mình ngưỡng mộ trong lòng bị một kẻ du côn tán tỉnh, dù rất tức giận mà không dám nói gì chỉ biết hậm hực cúi đầu.
Thấy người mình thầm mến phải chịu nhục, Lâm Mậu Mậu liền nổi giận, vỗ bàn: "Này, cậu tôn trọng người ta chút đi, cái gì mà ẻo lả hả?"
"Tôi không nói cậu, cậu tức giận cái quái gì?" Vệ Bắc không khách sáo mà đáp lại một câu, bất chợt nhận ra người ngồi bên cạnh Diệp Sơ hôm nay trông rất giống người bạn cùng bàn của cô trên lớp. Bởi vì Diệp Sơ cũng không nói rõ với cậu nên cậu vẫn coi Lâm Mậu Mậu là một nam sinh, nhất thời cậu lại tức lên.
"Mày là ai hả? Dám đeo bám ngồi bên cạnh bạn gái tao?"
Hóa ra là bạn gái...
Tất cả những người đang làm bài đều cúi đầu xuống thấp, ngầm hiểu trong lòng.
"Bạn gái? Cậu không nói đùa chứ? Người ưu tú như lớp trưởng lại là bạn gái của cậu? Cậu đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Câu nói này đã chọc giận Vệ Bắc, bởi vì dáng vẻ của cậu rất đẹp trai, cho dù tính tình không tốt nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn có vô số nữ sinh không biết sợ là gì sẵn lòng mến mộ theo đuổi cậu. Cho đến bây giờ chưa có ai dám nói cậu là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cóc?
Có con cóc nào đẹp trai như cậu sao!
Vệ Bắc tức giận, cậu bắt đầu xắn tay áo lên.
Diệp Sơ thấy không ổn vội vã đứng chắn giữa hai người họ, cô kéo Lâm Mậu Mậu qua một bên.
Vệ Bắc vừa nhìn thấy cảnh này, tức quá quát lên: "Thằng ranh kia, mày dám chạm vào người cô ấy thử xem!"
Lâm Mậu Mậu đang nổi nóng lại bị Vệ Bắc quát một câu như vậy, bỗng tỉnh táo lại: Vệ Bắc không phải coi mình là nam sinh chứ? Đang ghen tuông vì lớp trưởng sao? Cậu ta suy nghĩ trẻ con thế!
Một ý bỗng nảy ra.
Diệp Sơ đang đau đầu không biết phải khuyên như thế nào, chợt thấy eo mình bị ai ôm lấy, sau đó cô nghe thấy tiếng Lâm Mậu Mậu sát vào người mình cười híp mắt mà trêu Vệ Bắc: "Làm sao? Tôi cứ chạm đấy, không chỉ có chạm vào mà tôi còn sờ nữa cơ.." Nói xong, ở trước mặt bao nhiêu người, Diệp Sơ….
Bị sờ ngực!
Bị sờ ngực!
Bị sờ ngực!
Toàn bộ mọi người trong phòng bị hành động khóc không ra nước mắt của Lâm Mậu Mậu làm sợ ngây người, bao gồm cả bản thân Diệp Sơ.
Chờ đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, trong phòng sinh ra một tầng áp bức nặng nề, mà nguồn gốc là từ Vệ Bắc phát ra. Sắc mặt của cậu thoáng chốc tái mét, một lúc sau thì trắng bệch, cuối cùng thì xám xịt đen sì. Mà cái màu này nghĩa là cực kì tức giận, núi lửa chuẩn bị phun trào mang theo một màu đen hắc ám, một đôi mắt như dã thú sắp tóe ra lửa.
Trong tình cảnh này, Lâm Mậu Mậu tự thấy mình đùa hơi quá đáng, cô thấy hơi sợ hãi.
"Các anh các chị đang làm gì thế?" Nghe thấy tiếng động lớn trong phòng sách, thầy giáo Tiễn đi vào xem, đúng lúc gặp một màn này làm ông cáu tiết lên: "Bảo các cô các cậu làm bài lại không biết lối mà làm, còn ở đây chơi đùa cái gì thế? Cậu này! Cậu không phải ở trên gác à? Sao lại chạy xuống dưới đây,cậu đi lên ngay cho tôi!" Thầy Tiền vốn không biết chuyện gì xảy ra cho nên cứ thế đổ thêm dầu vào lửa.
Toàn bộ học sinh có mặt ở đây đều nhận thấy ngày tận thế sắp xảy ra rồi
Ngay tại giờ phút căng thẳng này, Diệp Sơ bỗng nhiên đi đến đẩy đẩy Vệ Bắc đang đứng trước mặt, cô nói: "Cậu đừng làm ầm ĩ lên nữa, mau về đi."
Nghe xong câu này, dường như cả thế giới đều im lặng.
Ánh mắt tức giận của Vệ Bắc từ trên nhìn xuống, trong mắt như có cái gì đó làm cho người ta lạnh run, cậu hỏi: "Cậu muốn tôi đi?"
Diệp Sơ chớp mắt vài cái, làm như đang ngầm thừa nhận.
Cậu không nói nữa, quay người đi luôn , đã thế còn ra sức đóng sầm cửa phòng sách lại, Tiền Quốc Phương ở phía sau hét lên long trời lở đất mà cậu cũng không thèm quay lại.
Tất cả mọi chuyện khó hiểu vừa mới phát sinh bị dừng lại đột ngột.
Thầy giáo Tiền tức giận đến giơ tay đá chân, ông mắng vài câu xong lại đi sang dạy nhóm khác. Các bạn học lại tiếp tục làm bài, chẳng qua là họ luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Sơ.
Diệp Sơ cúi đầu làm bài, không hề có phản ứng, nhưng người ngồi bên cạnh cô là Lâm Mậu Mậu lại không thể bình tĩnh được.
"Lớp trưởng, tớ nghĩ vừa rồi tớ…. hơi quá đáng." Chẳng qua cô chỉ muốn bênh vực người trong lòng mình mà thôi, không nghĩ tới Vệ Bắc phản ứng mạnh như vậy, nghĩ lại việc vừa rồi mà cô vẫn cảm thấy sợ.
"Ban nãy cậu ta luôn miệng nói cậu là bạn gái của cậu ta,là thật sao? Hai người có thể vì chuyện này mà cãi nhau không? Thực ra tớ không cố ý, hay để tớ giúp cậu nói rõ mọi chuyện ra.."
Nghe Lâm Mậu Mậu đang lải nhải bên tai, Diệp Sơ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, thản nhiên nói một câu: "Cậu làm bài đi!"
"..." Lâm Mậu Mậu bị chặn họng, cô há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bầu không khí khác thường trong buổi học hôm thứ bảy cuối cùng cũng chấm dứt.
Đến lúc Diệp Sơ ra khỏi nhà thầy giáo Tiền đã hơn bốn giờ chiều. Tiết trời lúc đó đang là đầu xuân nên ngày ngắn, đã thế hôm nay trời lại nhiều mây, sắc trời cũng hơi tối.
Lâm Mậu Mậu và Triệu Anh Tuấn đi phía sau Diệp Sơ, trong đầu hai người vẫn chưa quên được chuyện vừa rồi.
"Lớp trưởng, cậu về nhà một mình à?" Lâm Mậu Mậu ngại ngùng hỏi.
"Ừ." Diệp Sơ gật gật đầu.
"Nhà cậu cách đây có xa không?"
"Cũng bình thường, tớ đi xe bus khoảng hai mươi phút là về đến nhà."
"…..” Lâm Mậu Mậu còn chưa bỏ ý định, hỏi tiếp: "Hay là chúng ta cùng về đi?"
"Được được! Chúng ta cùng về." Triệu Anh Tuấn vội vàng hùa theo sau, cậu muốn nói câu này từ lâu nhưng không có đủ can đảm, giờ thấy bạn học Lâm Mậu Mậu nói vậy, cậu cũng vui mừng cực kỳ.
"Ừ." Diệp Sơ gật đầu, đột nhiên lại ngẩn ra: "Hình như các cậu không cùng đường về với tớ nhỉ?"
Hai người đồng thời im lặng.
Đâu chỉ không cùng đường? Mà còn ngược đường nữa!
"Các cậu về đi, tớ không sao đâu, dù sao mẹ tớ cũng đứng ở cổng khu chung cư đón tớ rồi." Diệp Sơ không tìm được lý do khác đành phải nói dối.
Nghe thấy lời này, cuối cùng cũng làm cho hai người thoải mái, không bắt buộc phải đưa cô về nhà nữa.
Cứ như vậy, Diệp Sơ tạm biệt bọn họ đi lên xe bus.
Nhà thầy Tiền cách nhà Diệp Sơ không xa, nhưng mà không xa không có nghĩa là sẽ không bị tắc đường. Mấy năm nay thành phố không ngừng phát triển, mấy trục đường chính đang sửa chữa để mở rộng trục đường, rất nhiều xe không thể đi qua đó được nên dẫn đến lộ trình của chuyến xe bus cô đang ngồi để về nhà tất nhiên cũng bị chậm lại.
Đáng lẽ chỉ mất hai mươi phút đi xe bus mà giờ mất hẳn một tiếng mới đến nơi, lúc cô vừa đến nhà thì trời cũng đã tối.
Diệp Sơ nhớ buổi sáng trước khi đi học, mẹ cô đã dặn phải về nhà sớm. Vì thế cô lại càng bước nhanh hơn, vội vàng về nhà.
Lúc này trời đã tối sầm, đèn đường ở khu chung cư cũng sáng rồi. Diệp Sơ bước nhanh về phía trước, bất chợt có một bóng đen từ trong dãy nhà đi ra chặn cô lại.
Diệp Sơ lắp bắp sợ hãi, đến lúc nhìn rõ người phía trước thì thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi: "Này, cậu làm gì vậy?"
Ánh mắt Vệ Bắc hơi khác so với trước kia, nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng giống như muốn ăn thịt người.
"Chờ cậu giải thích."Cậu mở lời, giọng nói lạnh như băng.
Diệp Sơ ngơ ngác: "Giải thích cái gì?"
"Cậu nói gì?" Cậu hỏi lại một câu, bất chợt nắm lấy cổ tay cô đẩy về phía sau.
Diệp Sơ đang đứng,thì bị cậu đẩy mạnh, cả người cô ép sát vào bờ tường. Theo phản xạ, cô muốn chạy sang bên cạnh để trốn, nhưng một bàn tay chống trên tường bên cạnh đầu cô chặn cô lại, chờ cô phản ứng chạy sang bên kia thì khuôn mặt của Vệ Bắc đã sát lại, nhìn thẳng vào mắt của cô.
Khoảng cách hai người quá gần khiến Diệp Sơ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
"Giải thích." Hai chữ từ trong miệng cậu bay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Giải thích cái gì? Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì!" Diệp Sơ muốn đẩy cậu ra.
Nhưng mà sức lực giữa hai người quá chênh lệch, Vệ Bắc không bị cô đẩy ra xa chút nào mà cậu ta còn từng bước ép sát cô, hơi thở mạnh mẽ của nam tính kia phủ đầy trên mặt cô.
"Nói!" Cậu lại nói thêm một câu.
Diệp Sơ cảm thấy toàn thân đang nhanh chóng bị đông cứng, cô chớp chớp con mắt ngây thơ, nhìn vào mắt của Vệ Bắc: "Cậu làm xong bài tập chưa?"
Đầu tiên Vệ Bắc ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô đang bị ánh đèn chiếu vào, đôi mắt trong sáng ngây thơ, giống như thật sự không hiểu chuyện gì cả.
Cậu từ từ buông lỏng tay cô, khẽ thở dài: "Diệp Siêu Nặng, cậu rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc hả?"
Diệp Sơ ngơ ngác, vẻ mặt hơi cứng nhắc.
"Cậu thực ra vẫn biết tôi thích cậu."
Diệp Sơ không nói gì, Vệ Bắc tiếp tục nói: "Trong lòng cậu rõ hơn ai hết, tại sao cứ phải giả ngốc? Tóm lại trong lòng cậu đang lo sợ điều gì chứ?"
Sợ phiền phức.
Diệp Sơ chỉ nhìn,cô không dám nói ra, sợ cậu ta lại kích động
"Rốt cuộc cậu có thích tôi hay không?"
"Tớ có thể không trả lời câu hỏi này được không?" Cuối cùng Diệp Sơ cũng nói chuyện.
"Không được!" Vệ Bắc mạnh mẽ từ chối.
"Vậy cậu buông tớ ra trước đã..."
"Không buông."
".." Diệp Sơ không có biện pháp nào để được rút tay ra, cô suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt nóng bỏng của Vệ Bắc trong đầu cô hiện ra hai chữ, cô liền nói: "Không biết."
Kỳ thật hai chữ 'không biết' này so với bất kì đáp án nào cũng đều làm cho người ta khó xử. Thích thì để cho người ta còn biết, không thích thì để cho người ta cưỡng ép theo đuổi, nhưng ‘không biết’ là câu trả lời kiểu gì vậy?
Nếu nói vừa nãy Vệ Bắc còn có suy nghĩ cố kiềm chế để tĩnh tâm, thì hiện tại cậu không thể nào bình tĩnh nổi nữa
Cậu nói: "Không biết phải không? Để tôi giúp cậu hiểu."
"Hiểu cái." Diệp Sơ còn chưa nói hết câu, cánh tay đang để ở bên đầu của cô đã nhanh chóng giữ chặt gáy cô, một mùi nam tính trong nháy mắt phả vào mặt, cô còn không kịp tránh đã bị cậu hôn lên môi.
Đây là nụ hôn đầu tiên đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook