Nảy Mầm
-
Chương 16
Mọi người đi rồi, phòng bệnh ồn ào cả ngày cuối cùng cũng trở về yên tĩnh. Miêu Lê yên lặng nằm ở trên giường, trái tim cô càng ngày càng nặng nề. Bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu năm cố chấp, cứ như vậy mà tan thành mây khói?
Cô nhớ chàng thiếu niên cười ngốc nghếch với cô, xoa đầu cô gọi "Miêu Miêu, Miêu Miêu". Cô nhớ chàng thiếu niên kéo góc áo của cô mà la hét "Juli phiền chết được, giúp anh trốn đi!" Tất cả thoáng như chỉ mới ngày hôm qua.
Hiện giờ, vẻ mặt anh bình tĩnh nói với cô: "Anh sắp đính hôn với Juli."
Cô không hiểu... Cô khó chịu ôm lồng ngực, dường như có thứ gì đó tuôn ra không ngừng từ bên trong. Cô biết hôm nay mình đã phản ứng thái quá, cô không nên nói với Juli như thế, trong chốc lát cô không kiềm chế được cảm xúc nên đã dọa cho cô ấy sợ.
Nhưng nó có tính là chuyện gì đâu? Bao năm nay, cô yêu thầm Triều Tử, điều khiến cô vẫn cảm thấy đáng được ăn mừng là Juli nói ra tình cảm cũng không được Triều Tử thích, trong lòng cô thầm cảm thấy vui vẻ lấy thân phận "Bạn thân" để giúp đỡ Triều Tử trốn tránh Juli. Mười mấy năm qua, Tôn Triều Hy và Juli có vị trí rất lớn trong lòng cô, cô cho rằng ba người bọn họ sẽ luôn sống vui vẻ với nhau đến rất lâu, nhưng trước giờ cô không nghĩ tới sẽ có một ngày, tất cả sẽ thay đổi.
Sự thay đổi đột ngột này, cũng chỉ vì một lần cô đi chơi xa, đến khi trở về, trò chơi ba người lại loại cô ra, giữa Triều Tử và Juli không còn có chuyện của cô nữa...Chuyện này, tại sao có thể như vậy chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Lê khép hai mắt. Lúc cô mở mắt ra, trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh như vừa rồi, cô dã nghĩ sẽ có một người chạy tới nói cho cô: "Dọa em đấy, bọn anh đùa em thôi." Nhưng cô biết, cho dù bây giờ có người nói như thế với cô, thì có một số việc, cuối cùng cũng có một ngày nào đó cô phải đối mặt.
Ánh hoàng hôn mang theo một tia nắng còn sót lại chiếu vào từ cửa sổ, Miêu Lê dịch cái đầu, chẳng biết Địch Mặc đã đến từ lúc nào, anh đang yên vị ở trên ghế dựa cạnh giường lẳng lặng nhìn cô.
Anh ngồi yên lặng, không một tiếng động, trong đôi mắt sâu nhìn cô lộ ra vẻ tịch mịch. Trái tim Miêu Lê run lên. Nghĩ đến chuyến đi mấy ngày vừa rồi, cô có cảm giác từ khi leo núi trở về, dường như giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
"Triều Tử sắp đính hôn với Juli, anh có biết không?"
"Biết."
"Tôi thích Triều Tử, anh cũng đoán được phải không?"
Địch Mặc mấp máy miệng im lặng một lát, anh gật đầu: "Anh đoán được."
"Có phải anh cảm thấy tôi rất ngốc không? Rõ ràng là thích một người lại không dám nói ra, còn ngốc nghếch giúp anh ấy trốn tránh người khác. Kết quả, anh ấy trốn đi trốn lại, lại trốn ở trong lòng của người ta, thật không hiểu tại sao bao nhiêu năm qua tôi có thể ngốc như thế?"
Địch Mặc nhìn cô một cái rồi rủ mắt xuống, một lát sau, anh bỗng nhiên nói: "Có một câu nói thế này: Yêu thầm một người, giống như là hạt giống chờ nảy mầm ở trong bình, vĩnh viễn không thể xác định được tương lai có tốt đẹp hay không, nhưng vẫn chân thành và quật cường chờ đợi."
Miêu Lê há to miệng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Địch Mặc tràn đầy vẻ bất ngờ: "Cho tới bây giờ tôi không ngờ có thể nghe được câu nói văn vẻ như thế từ trong miệng anh. Nhưng mà câu nói này rất có ý nghĩa. Bao năm qua, tôi ôm ấp hạt giống kia, mặc dù không thể xác định được nó sẽ nảy mầm hay không, nhưng vẫn luôn lừa mình dối người mà chờ, cố chấp chờ đợi. Bây giờ, tôi đã biết, hạt giống kia của tôi, nó vĩnh viễn sẽ không nảy mầm."
Địch Mặc giơ tay vò rối mái tóc đen của Miêu Lê, anh cười nhẹ nhàng: "Cho dù không nảy mầm, thì sự chờ đợi của em, trái tim chân thành của em, sự cố chấp của em, cũng rất đẹp. "
Miêu Lê cảm thấy mất mát, cô cười: "Chân thành bao nhiêu, chờ đợi bao lâu, tôi cũng chỉ là vai phụ trong câu chuyện. Giống như trong tiểu thuyết nói, cho dù nam chính đối xử tốt với bạn, chỉ cần bạn không phải là nhân vật chính, bạn chỉ có thể rời đi."
Địch Mặc gật đầu một cách khoa trương, anh cười làm lộ ra hàm răng trắng, khóe mắt cong cong: "Đó là một ví dụ hay, chỉ có điều Miêu Miêu này, trong câu chuyện của Triều Tử và Juli thì em là vai phụ, nhưng trong câu chuyện của em, nhân vật chính luôn là chính em."
"Địch Mặc, anh dẫn tôi đi tìm Triều Tử đi." Miêu Lê nhấc chân vùng đứng dậy, "Cho dù chỉ là vai phụ trong câu chuyện của anh ấy, tôi cũng muốn hỏi cho rõ ràng, chuyện này quá kỳ lạ, dù sao tôi cũng phải tìm cho mình một đáp án về bao nhiêu năm qua."
***
Trên thế giới này có một loại người, họ sống rất đơn giản nhưng lại cố chấp. Trông họ rất vô tư, chẳng lo lắng điều gì. Họ chỉ biết là ai đối xử tốt với mình, thì nghĩ đơn thuần sẽ đáp trả lại như vậy, sau đó ở tận đáy lòng, một khi họ thích một người hay một việc nào đó, họ sẽ cứng đầu tiếp tục mà không chùn bước.
Miêu Lê chính là một người như thế. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời cô, cô được người nhà và bạn bè bao bọc rất chu đáo. Cả ngày cô cười với mọi người, nghe mọi người gọi thân thiết, cô nghĩ phải tốt với mọi người, nhưng trước giờ cô không thèm để ý người khác coi sự chờ mong của cô là gì. Cô biết, cô thích Triều Tử nên toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Triều Tử, cuối cùng cô cứ cố chấp mà không quan tâm đến những thứ khác.
Rốt cuộc có một ngày, giấc mộng của cô kết thúc, cô không thể vô tư đối xử tốt với Triều Tử được nữa, thế giới nhỏ mà cô tự dựng xây lên đã sụp đổ rồi.
Miêu Lê may mắn ở chỗ, lúc thế giới nhỏ của cô sụp xuống, người ở bên cạnh cô là Địch Mặc.
Một mực cố chấp, đi đến phút cuối là sự điên cuồng. May mà, có Địch Mặc.
Khi Địch Mặc đỡ Miêu Lê từ trong xe ra, Triều Tử đang chơi bóng ở sân thể dục. Mồ hôi trên người anh chảy tạo thành một lớp mỏng, phản xạ ánh sáng mặt trời, ánh lên màu sắc làm lóa mắt.
Anh tươi cười đi tới: "Miêu Miêu, biết ngay em sẽ không an phận dưỡng thương, tại sao Địch Mặc cũng giúp em làm liều vậy."
"Em có chuyện muốn nói với anh." Đối diện với khuôn mặt tươi tắn kia, bỗng nhiên Miêu Lê cảm thấy có một chút hoảng hốt. Đã bao lâu nay, khuôn mặt xán lạn này là của cô, mà hiện tại, khuôn mặt tươi cười đó cũng chỉ là một khuôn mặt tươi cười mà thôi.
Triều Tử đỡ Miêu Lê qua một bên ngồi xuống, Địch Mặc gật đầu với hai người rồi trở lại trong xe.
Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Dọc đường đi, Miêu Lê đã sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng vừa trông thấy Tôn Triều Hy, lời sắp nói ra khỏi miệng lại thôi. Cô thở dài, bấy nhiêu năm, bây giờ lại một lần nữa muốn nói lại thôi đã tạo thành cục diện như hôm nay, cho tới bây giờ cô cũng không có dũng khí để hỏi một câu?
Cuối cùng cô cũng mở miệng nói:
"Vì sao anh muốn đính hôn với Juli? "
Triều Tử nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Miêu Lê, anh cũng trở nên nghiêm túc. Anh đặt quả bóng đang cầm trên tay xuống bên cạnh, chậm rãi ngồi xổm người xuống, thận trọng suy nghĩ rồi trả lời: "Có rất nhiều lý do, nhưng mà, anh có thể khẳng định, anh thực sự muốn sống với cô ấy."
"Chẳng lẽ là vì nhà họ Tôn?"
"Đây là một trong những lý do, nhưng không phải là tất cả."
"Tất cả là cái gì?" Miêu Lê chán nản rủ mắt xuống, "Em không nghĩ ra là còn có lý do khác, rõ ràng anh vẫn trốn tránh cô ấy rất nhiều."
"Miêu Miêu, em luôn trẻ con như thế." Triều Tử cười, anh định xoa đầu Miêu Lê nhưng nhớ ra vừa đánh bóng xong nên tay bị bẩn, anh đành dùng bả vai hích vai cô, cười chọc ghẹo, "Làm sao vậy, tiểu nha đầu luyến tiếc anh trai hả?"
"Đúng." Trong giọng nói của Miêu Lê mang theo sự khó chịu khó nhận ra, cô đột nhiên ngẩng đầu, "Triều Tử, anh nói thật lòng cho em biết, anh... yêu Juli sao?"
"Yêu?" Triều Tử thản nhiên cười lên, trong con ngươi trong suốt phủ một tầng sương mờ, anh nói: "Miêu Miêu, không phải tất cả cuộc hôn nhân nào cũng đều trải qua việc cân nhắc suy xét, đặc biệt...là về tình yêu. Anh chỉ biết là, Juli là một người có thể làm bạn cả đời với anh, cho đến khi chúng ta đều già đi, cô ấy vẫn sẽ ngồi ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi."
Anh thản nhiên nhìn Miêu Lê, có một loại cảm giác thấu hiểu sau khi nhìn nhận ra: "Miêu Miêu, chúng ta đều sẽ trưởng thành, đều sẽ già đi, tất cả thanh xuân từng có sẽ chỉ là quá khứ mà chúng ta trân trọng nhất, sau đó, chúng ta sẽ có tương lai tốt đẹp."
"Nhưng mà, em cũng có thể làm bạn cả đời với anh!" Sau khi thốt ra cô mới phát hiện, hóa ra không khó để nói hết ra. Miêu Lê ôm mong đợi cuối cùng nhìn chăm chú vào Tôn Triều Hy, cô mở to mắt giống như một chú mèo con chờ đợi chủ nhân rủ lòng thương: "Nếu như, anh muốn sống chung với Juli, khi em bị lạc ở trên núi, vì sao anh lại vội vã tới tìm em? Thật sự, em cũng có thể làm bạn với anh cả đời, cho đến khi chúng ta cùng già đi, cho đến khi đầu chúng ta đầy tóc bạc, chúng ta vẫn có thể cùng nhau ngồi ngắm phong cảnh."
Triều Tử bị những lời của cô làm cho hoảng sợ, giờ anh mới phát hiện, hóa ra trong lúc vô tình anh đã bỏ quên quá nhiều. Khi anh luyến tiếc quá khứ đang dần tan biến, cô gái nhỏ mà anh thương yêu nhất đã chớm nở một loại tình cảm khác.
Anh kinh ngạc, nhưng bất lực.
"Trên thế giới có rất nhiều chuyện không trả lời được là ‘vì sao’. Miêu Miêu, em sẽ có tương lai tốt đẹp hơn."
"Em không hiểu." Miêu Lê mở to đôi mắt bị hơi nước làm ướt, nhỏ giọng thì thào, "Em chỉ biết là, em đã mất đi rất nhiều thứ, Triều Tử, hiện giờ, thậm chí em còn mất anh."
Triều Tử lặng im. Cô gái nhỏ trước mặt này, từ ngày đầu tiên cô sinh ra đã chiếm lấy sự chú ý của anh. Họ đã từng đi cùng nhau rất lâu, cùng vui cùng buồn. Họ vô tư làm bạn, họ không kiêng dè gì mà gửi gắm, sau đó không thẹn với lương tâm mà tiếp nhận nhau, tuy không phải là tình yêu, nhưng lấp đầy cuộc sống hai mươi mấy năm của anh, chung quy tất cả đều sẽ qua đi.
Miêu Lê lẳng lặng ngồi rất lâu, Tôn Triều Hy cũng im lặng ngồi xổm ở bên cạnh cô rất lâu, mãi cho đến khi cô mở to hai mắt, nói nghiêm túc: "Triều Tử, nếu đây là điều anh muốn, vậy anh, nhất định phải hạnh phúc. Cùng với Juli, cùng nhau làm bạn đến già đi. Đến khi hai người bạc đầu, hai người vẫn cùng nhau ngồi ngắm phong cảnh."
Lời của tác giả: Câu chuyện kết thúc ở đây, chuyện phía sau mọi người có thể tự mình tưởng tượng. Nếu tác giả vụng về này có tâm trạng thì sẽ quay lại sau.
HOÀN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook