Này Hột Mít! Tớ Thích Cậu!!!
-
Chương 17: Tôi là Dương Tuyết Linh!
- Tuyết Linh! Ra chợ mua hộ mẹ chai nước mắm về kho thịt cái! - mẹ tôi từ dưới bếp nói vọng lên nhà.
- Dạ! - tôi uể oải đáp.
Hôm nay là ngày 23 tháng 12 âm lịch, hình như là ngày ông công ông táo gì á, tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Vậy là đã hơn 4 tháng kể từ sau cái ngày tôi bị tai nạn mất trí nhớ. Bốn tháng trôi qua quả là những ngày khó khăn với tôi bởi bị mất trí nhớ nên mọi thứ xung quanh tôi cái gì cũng lạ lẫm hết á nên phải mất khá là nhiều thời gian để có thể hiểu và biết hết.
Thời tiết hôm nay nắng thấy bà cố nội luôn.
Mẹ tôi nói tôi tên Dương Tuyết Linh, 14 tuổi, đang là học sinh lớp 8 nhưng tạm thời do sự cố lên không đi học.
E hèm, tôi còn là một Snow (tên fanclub của SPB) chân chính ấy nhá. À, SPB (hay còn gọi là Super Boys) là một nhóm nhạc mới debut (ra mắt) cách đây khoảng 3 tháng. Nổi tiếng nhờ ngoại hình và tài năng, còn nhờ Nhật Long nữa.
Nói về Nhật Long, Nhật Long trước kia là một ca sĩ hoạt động solo có khá là nhiều fan với nghệ danh Long Nhật Vũ. Hiện tại anh là một mẩu của SPB, nghệ danh hiện tại của anh là L-Dream, fan của anh bây giờ cũng là Snow hết rồi.
Tôi là tôi mê tít mấy anh ấy lắm, đặc biệt là anh W, tên thật của ảnh là Trần Khải Minh. W là từ viết tắt còn đảo ngược của tên Minh. Ý nghĩa chả có nhưng nghĩ cũng hay. Good! Có sáng tạo.
Thành viên cuối cùng của nhóm là Nguyễn Hải Nam, cùng tuổi với L-Dream và W, cũng học chung trường luôn. Hải Nam là nhóm trưởng luôn cơ đấy. Anh ấy lạnh lùng lắm, chẳng mấy khi thấy ảnh cười bao giờ cả.
Vì là tân binh nên SPB rất bận rộn với các đợt quảng bát tên tuổi, đóng MV mới, các buổi concert thường xuyên được tổ chức rải rác khắp nước. À, còn phải thường xuyên chôn chân trong phòng tập mỗi khi được nghỉ học nữa. Nói chung là bận vô cùng, nghĩ mà thấy thương. Cuộc sống của một idol còn đi học cực lắm chứ chả chơi.
Tám vậy đủ rồi. Đi chợ mua mắm thôi không mắc công xíu má la. Nhức đầu lắm.
- Cô ơi! Để cháu chai nước mắm!
Cái gì thế này? Tôi và tên nào đó đồng thanh nói. Ngớ người, tôi quay sang nhìn tên đó, nhưng... mẹ kiếp, đeo khẩu trang nữa cơ đấy. Cơ mà ánh mắt ấy... thật sắc bén làm sao.
Nhận ra sự bất thường ấy, hắn cũng quay sang nhìn tôi. Cả hai im lặng vài giây rồi lại ngoảnh mặt đi vu vơ nhìn xung quanh như chưa có chuyện gì.
- Tiếc quá! Còn có một chai thôi! - cô bán hàng nhìn chúng tôi, nói với giọng tiếc rẻ.
Tôi liếc nhìn hắn ta, không cảm xúc mà mở lời:
- Tiếc quá, còn có một chai thôi! Tôi sẽ lấy, cậu đi chỗ khác mua nhé!
Hắn nhìn tôi, lạnh nhạt đáp:
- Vậy sao cậu không đi chỗ khác mà mua?
Tên này... không phải thuộc dạng đàn ông con trai ga lăng trong truyền thuyết rồi.
- Cậu có đúng là con trai không vậy? - tôi nửa cười nửa không.
- Phải! - hắn không do dự liền đáp chắc nịch.
- Tốt! Vậy đi chỗ khác mua đi cha nội! - tôi xua tay xua đuổi.
- Tôi không biết đường!
Má ôi, nghe giọng của hắn cũng đủ biết hắn đang bình thản đến cỡ nào, hoàn toàn khiến người ta mang cảm giác đầy nghi ngờ. Đúng là trơ trẽn mà, chẳng có tài năng diễn xuất gì cả. Khẽ "hừ" nhẹ một tiếng, tôi nói:
- Bộ cậu là người thành phố mới xuống hả?
- Ừ! - hắn gật đầu như đúng rồi ấy.
Thánh thần ơi, ngài ra đây mà xem hôm nay con đã gặp cái thể loại gì vậy này. Thật là sa mạc lời a.
- Được rồi! Tôi đi chỗ khác! - tôi nghiến răng.
Xoay người toan bỏ đi thì bị hắn gọi lại:
- Khoan đã!
Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại, siết chặt lòng bàn tay. Cái đậu phụng trôi gì thế, có gì thì nói mẹ đi, còn bày đặt. Nở một nụ cười nhẹ, tôi khách sáo hỏi:
- Đằng ấy còn gì muốn nói nữa à?
- Tôi còn biết một quán khác nữa. Cậu cứ lấy chai nước mắm ấy đi, tôi mua chỗ khác!
- Dạ! - tôi uể oải đáp.
Hôm nay là ngày 23 tháng 12 âm lịch, hình như là ngày ông công ông táo gì á, tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Vậy là đã hơn 4 tháng kể từ sau cái ngày tôi bị tai nạn mất trí nhớ. Bốn tháng trôi qua quả là những ngày khó khăn với tôi bởi bị mất trí nhớ nên mọi thứ xung quanh tôi cái gì cũng lạ lẫm hết á nên phải mất khá là nhiều thời gian để có thể hiểu và biết hết.
Thời tiết hôm nay nắng thấy bà cố nội luôn.
Mẹ tôi nói tôi tên Dương Tuyết Linh, 14 tuổi, đang là học sinh lớp 8 nhưng tạm thời do sự cố lên không đi học.
E hèm, tôi còn là một Snow (tên fanclub của SPB) chân chính ấy nhá. À, SPB (hay còn gọi là Super Boys) là một nhóm nhạc mới debut (ra mắt) cách đây khoảng 3 tháng. Nổi tiếng nhờ ngoại hình và tài năng, còn nhờ Nhật Long nữa.
Nói về Nhật Long, Nhật Long trước kia là một ca sĩ hoạt động solo có khá là nhiều fan với nghệ danh Long Nhật Vũ. Hiện tại anh là một mẩu của SPB, nghệ danh hiện tại của anh là L-Dream, fan của anh bây giờ cũng là Snow hết rồi.
Tôi là tôi mê tít mấy anh ấy lắm, đặc biệt là anh W, tên thật của ảnh là Trần Khải Minh. W là từ viết tắt còn đảo ngược của tên Minh. Ý nghĩa chả có nhưng nghĩ cũng hay. Good! Có sáng tạo.
Thành viên cuối cùng của nhóm là Nguyễn Hải Nam, cùng tuổi với L-Dream và W, cũng học chung trường luôn. Hải Nam là nhóm trưởng luôn cơ đấy. Anh ấy lạnh lùng lắm, chẳng mấy khi thấy ảnh cười bao giờ cả.
Vì là tân binh nên SPB rất bận rộn với các đợt quảng bát tên tuổi, đóng MV mới, các buổi concert thường xuyên được tổ chức rải rác khắp nước. À, còn phải thường xuyên chôn chân trong phòng tập mỗi khi được nghỉ học nữa. Nói chung là bận vô cùng, nghĩ mà thấy thương. Cuộc sống của một idol còn đi học cực lắm chứ chả chơi.
Tám vậy đủ rồi. Đi chợ mua mắm thôi không mắc công xíu má la. Nhức đầu lắm.
- Cô ơi! Để cháu chai nước mắm!
Cái gì thế này? Tôi và tên nào đó đồng thanh nói. Ngớ người, tôi quay sang nhìn tên đó, nhưng... mẹ kiếp, đeo khẩu trang nữa cơ đấy. Cơ mà ánh mắt ấy... thật sắc bén làm sao.
Nhận ra sự bất thường ấy, hắn cũng quay sang nhìn tôi. Cả hai im lặng vài giây rồi lại ngoảnh mặt đi vu vơ nhìn xung quanh như chưa có chuyện gì.
- Tiếc quá! Còn có một chai thôi! - cô bán hàng nhìn chúng tôi, nói với giọng tiếc rẻ.
Tôi liếc nhìn hắn ta, không cảm xúc mà mở lời:
- Tiếc quá, còn có một chai thôi! Tôi sẽ lấy, cậu đi chỗ khác mua nhé!
Hắn nhìn tôi, lạnh nhạt đáp:
- Vậy sao cậu không đi chỗ khác mà mua?
Tên này... không phải thuộc dạng đàn ông con trai ga lăng trong truyền thuyết rồi.
- Cậu có đúng là con trai không vậy? - tôi nửa cười nửa không.
- Phải! - hắn không do dự liền đáp chắc nịch.
- Tốt! Vậy đi chỗ khác mua đi cha nội! - tôi xua tay xua đuổi.
- Tôi không biết đường!
Má ôi, nghe giọng của hắn cũng đủ biết hắn đang bình thản đến cỡ nào, hoàn toàn khiến người ta mang cảm giác đầy nghi ngờ. Đúng là trơ trẽn mà, chẳng có tài năng diễn xuất gì cả. Khẽ "hừ" nhẹ một tiếng, tôi nói:
- Bộ cậu là người thành phố mới xuống hả?
- Ừ! - hắn gật đầu như đúng rồi ấy.
Thánh thần ơi, ngài ra đây mà xem hôm nay con đã gặp cái thể loại gì vậy này. Thật là sa mạc lời a.
- Được rồi! Tôi đi chỗ khác! - tôi nghiến răng.
Xoay người toan bỏ đi thì bị hắn gọi lại:
- Khoan đã!
Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại, siết chặt lòng bàn tay. Cái đậu phụng trôi gì thế, có gì thì nói mẹ đi, còn bày đặt. Nở một nụ cười nhẹ, tôi khách sáo hỏi:
- Đằng ấy còn gì muốn nói nữa à?
- Tôi còn biết một quán khác nữa. Cậu cứ lấy chai nước mắm ấy đi, tôi mua chỗ khác!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook