Này, Cái Muôi Của Em
-
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân?” Lúc Lâm Kinh Vũ xông vào trong nhà Trì Trĩ Hàm, cô đang nấu ăn, nghe xong yêu cầu thì ngẩng đầu, khóe mắt hơi xếch lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Gần đây thực đơn mà ông nhận được càng ngày càng kỳ quái.”
“Có kỳ quái thế nào thì cũng ăn được cả phải không?” Lâm Kinh Vũ cười đến mức lộ ra cả hai chiếc răng hàm to đùng, có thể thấy là đang vô cùng hưng phấn.
“Tháng trước, yêu cầu của người ông tìm được là chế biến thịt thành món có vị rau.” Trì Trĩ Hàm đã chẳng thèm nhìn ông ta nữa, cúi đầu cẩn thận thái nấm bào ngư trên thớt thành từng sợi nhỏ: “Tháng này là thực đơn cả tuần, yêu cầu là bữa ăn toàn món chay, nhưng món chính đều phải là cà. Bảy ngày, mỗi ngày ba bữa, tổng cộng hai mươi mốt bữa, tất cả đều là cà.”
“Và bây giờ ông nói với tôi là người ta yêu cầu mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân?” Trì Trĩ Hàm nâng dao chặt xuống thớt một cái, chặt đứt phần cứng nhất của cây nấm bào ngư, Lâm Kinh Vũ sợ tới mức run lên một cái.
“Hơn nữa còn chỉ là phỏng vấn, không có tiền công!”
“Làm đầu bếp riêng ấy à, họ muốn ăn thịt rồng thì chúng ta cũng phải đi tìm cho bằng được.” Lâm Kinh Vũ xoa xoa tay, thò đầu nhìn gian bếp của Trì Trĩ Hàm: “Đây là bữa thứ 20 rồi phải không, cô định làm món gì?”
“Cà sốt tương đậu.” Trì Trĩ Hàm chia số nấm bào ngư đã cắt nhỏ thành hai nửa, một nửa đổ thêm dầu oliu vào để tạo mùi, một nửa còn lại đợi ráo nước rồi mới xào lên, nấm bào ngư mất nước có vị gần giống thịt băm, cho nấm bào ngư vào có thể làm tăng thêm mùi vị của món ăn. “Dạo trước có làm tương đậu, hôm qua vừa mới mở bình, lát nữa về ông lấy một ít đi, mùi vị không tệ đâu.”
“Món cô làm lúc nào mà chả mùi vị không tệ.” Lâm Kinh Vũ cười ha ha, dùng đũa gắp một miếng nấm bào ngư bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu: “Đúng là có mùi thịt băm, cô đúng là có tài nấu ăn trời cho, để dành chút tiền mở một nhà hàng đi, có thể nổi tiếng đấy.”
Trì Trĩ Hàm không tiếp lời, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Kinh Vũ một cái.
Lâm Kinh Vũ hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, dáng người không cao, hơi mập, mắt nhỏ mũi nhỏ, ấn tượng đầu tiên đập vào trong mắt người ta chính là dáng vẻ con buôn.
Nhưng quen biết lâu rồi Trì Trĩ Hàm lại phát hiện ra, tên Lâm Kinh Vũ này cũng có chút khí khái, biết quý trọng người tài, những lúc không đề cập đến quan hệ lợi ích thì thật ra là một người rất tốt.
“Chuẩn bị một chút đi, ba giờ chiều ngày mai tôi chờ cô dưới lầu.” Lâm Kinh Vũ vỗ vỗ đầu Trì Trĩ Hàm, quen đường thuận lối đi tìm lọ tương đậu.
“Phỏng vấn có thể qua trót lọt không?” Trì Trĩ Hàm đang làm nước sốt, cho tương đậu và rượu theo tỉ lệ 3:2, lại thêm dầu hào và đường trắng, nhớ ra người ta thích ăn mặn, Trì Trĩ Hàm do dự một chút, lại cho thêm một chút tương đậu nữa, đến lúc thử nước sốt thì thấy mặn đến mức le lưỡi.
“Chắc chắn là không thể, tôi chưa từng nghe nói nhà họ Tề muốn tìm nữ đầu bếp.” Lâm Kinh Vũ cũng trả lời thẳng thắn: “Nhà họ Tề đồng ý cho cô cơ hội tham gia phỏng vấn, việc này truyền ra ngoài thì giá thuê của cô cũng có thể tăng ít nhất là 40%, không dễ gì có cơ hội ôm đùi như vậy, cố gắng biểu hiện cho thật tốt, để lại ấn tượng tốt cho người ta cũng chẳng phải chuyện xấu.”
* ôm đùi: tiếng lóng chỉ hành vi nịnh nọt, dựa dẫm vào người khác để hưởng lộc
“Rốt cuộc là nấu cơm cho người nào thế? Lần nào cũng làm ầm lên như vậy.” Trì Trĩ Hàm có chút tò mò.
Chuyện nhà họ Tề tìm đầu bếp riêng bắt đầu từ đầu năm nay, ban đầu họ vốn cũng không cần đến đầu bếp chuyên trách, việc dựa vào danh tiếng để tìm đầu bếp riêng rất kỳ lạ, huống hồ yêu cầu của họ lại cực kỳ cao, thủ tục thì phức tạp, hao tâm tổn trí mới mời được một người nhưng lại chỉ dùng tối đa là một tháng, ngoại trừ giá trị con người và danh tiếng tăng gấp đôi ra, sau khi rời đi, các đầu bếp đều rất dè dặt khi nói về tình hình cụ thể trong thời gian ở đó, đại khái chỉ biết là cần phải sẵn sàng phục vụ suốt 24 tiếng, cả phòng bếp và phòng khách đều gắn camera.
Công việc quỷ dị như vậy mà vẫn có thể khiến các đầu bếp đổ xô nhau đến làm đầu bếp riêng chỉ có thể do một nguyên nhân — tiền bạc.
Giá thuê của nhà họ Tề cao gấp hơn hai lần giá thị trường, bị nhốt một tháng, sau khi ra ngoài lập tức nổi tiếng, với điều kiện như vậy mà nói, cho dù một tháng phục vụ ở đó có bị đãi ngộ không giống người đi chăng nữa thì cũng sẽ có người muốn mạo hiểm thử xem, huống hồ các đầu bếp ra ngoài cũng chẳng thiếu cái tay cái chân nào.
“Chuyện của mấy kẻ nhà giàu đó, đừng có tò mò thì tốt hơn.” Trì Trĩ Hàm đang pha tương đậu, cả phòng đều là mùi nước tương, Lâm Kinh Vũ nuốt nước miếng, ôm lọ tương đậu trong lòng: “Ngày mai đến đó cũng phải nhớ cho kĩ, hỏi ít làm nhiều.”
“Ngay cả khẩu vị cũng không được hỏi sao?” Trì Trĩ Hàm quay đầu.
“Không được, đó cũng là chuyện riêng tư của người có tiền.” Lâm Kinh Vũ nghiêm túc trả lời, sau đó lại bị dáng vẻ bĩu môi của Trì Trĩ Hàm làm cho bật cười: “Trước kia cô cũng là người có tiền, cái kiểu phô trương như vậy mà còn cần tôi phải dạy sao?”
…
Lúc có tiền cuộc sống của cô cũng có biến thái như thế đâu… Chỉ là bây giờ nhắc đến chuyện trước kia thì ít nhiều gì cũng bị mất hứng, cô khua khua cái muôi xào, coi như tạm biệt Lâm Kinh Vũ, chuyên tâm làm tiếp món cà như đã làm suốt bảy ngày nay.
Lúc Lâm Kinh Vũ đổi giày ngoài huyền quan lại nói thêm một câu: “Lần này phỏng vấn cũng không phải là không công, tháng trước cô ứng quá tiền lương, tháng này không cần trả đâu, đợi sau này giá trị con người tăng lên, tôi chia phần trăm cũng có lời rồi.”
Nói xong, không đợi Trì Trĩ Hàm trả lời, ông ta đã ôm bình tương đậu như ôm bảo bối, vừa ngâm nga hát vừa đi xuống lầu.
Thật ra có một điều mà cô nhóc Trì Trĩ Hàm kia không biết, chính là trên người cô vẫn còn chút tật xấu của kẻ có tiền, hơn nữa còn là tật của mấy ông bà già lắm tiền.
Ba của cô mang nợ, cô không nói hai lời liền tự mình ôm vào người, nói rằng mắc nợ thì phải trả là giữ bổn phận làm người; cả thế giới đều biết mẹ cô sợ dính vào đống nợ kia nên bỏ trốn, chỉ có mình cô kiên quyết tin rằng mẹ mình là có nỗi khổ riêng; một cô gái mới hai mươi tuổi đã phải bỏ học, ngày ngày nấu ăn quay video, thời điểm khổ sở nhất cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bán nhà, luôn nói đó là ngôi nhà mà ba để lại cho cô.
Hơn nữa cô còn chẳng bao giờ nhờ vả ai, trước đây là một cô gái vô ưu vô lo, động một tí là cười híp mắt lộ cả hai lúm đồng tiền xinh như hoa, bây giờ thì mấy tháng liên tục ăn bánh bao trắng cũng chẳng than khổ, ông ta làm người đại diện cho cô hai năm nay, mới chỉ thấy một lần duy nhất trong tiệc rượu cuối năm, Trì Trĩ Hàm uống rượu xong trốn vào góc tường khóc một mình, khóc đến mức khiến cho một người đàn ông trưởng thành như ông ta cũng phải khó chịu một lúc lâu, về đến nhà liền ôm lấy vợ mình bắt thề rằng lỡ như ông ta gặp chuyện gì không may, vợ ông ta có bỏ trốn thì cũng phải dẫn con trai đi cùng.
Sau hôm ấy, ông ta thiên vị cho Trì Trĩ Hàm hơn một chút, tìm thêm việc cho cô, lúc thấy cô sống túng thiếu thì sẽ chủ động cho cô ứng trước tiền lương.
Nhưng mà ông ta cũng chỉ có thể giúp được chừng đó là cùng, may mà cô nhóc kia là người chăm chỉ chịu khó, lại còn trẻ tuổi, trả hết số nợ kia thì chắc chắn sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc thôi.
***
Trì Trĩ Hàm vì cuộc phỏng vấn chắc chắn sẽ thất bại này mà chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng không phải là vì muốn ôm đùi người ta, chẳng qua biết rõ phỏng vấn sẽ thất bại, việc duy nhất cô có thể làm lúc này là tỏ thái độ nghiêm túc mà thôi.
Dù sao thì cơ hội này cũng là Lâm Kinh Vũ mất không ít công sức mới giành lấy được.
Địa điểm phỏng vấn là một căn nhà ba tầng trong khu biệt thự riêng của nhà họ Tề, từ cổng lớn lái xe đến căn nhà đó cũng mất sáu phút.
Lúc xuống xe, Trì Trĩ Hàm run lẩy bẩy, chống lại ánh mắt của Lâm Kinh Vũ, cười cười: “Bây giờ tôi đang nghĩ, nơi này đằng trước không có thôn xóm, đằng sau không có nhà trọ, rất thích hợp là nơi mở màn của một vụ án giết người…”
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kinh Vũ thì lè lưỡi, lập tức làm dấu kéo khóa miệng.
Lâm Kinh Vũ nhìn có vẻ nghiêm túc đứng đắn gấp mấy lần so với bình thường, hoàn toàn không có ý định hùa theo câu chuyện cười của Trì Trĩ Hàm.
Hít sâu một hơi, tạm thời vứt khuôn mặt nghiêm trọng của Lâm Kinh Vũ ra sau đầu, Trì Trĩ Hàm ấn lên chuông cửa, chuẩn bị vào phỏng vấn.
Người tiếp đón cô là một người cô biết, nói đúng ra thì cả thành phố S ai cũng biết cô ấy.
Tề Ninh, người phụ nữ lợi hại nhất nhà họ Tề, kết hôn với con trai của bảo mẫu của Tề nhị thiếu, tương truyền rằng cô ấy chính là người nắm giữ mọi việc làm ăn, là người nắm thực quyền của nhà họ Tề, sau lưng được người ta gọi là Võ Tắc Thiên…
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng thấy hơi căng thẳng, cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nổi, việc này thì làm gì quan trọng đến mức cần một người thường xuyên xuất hiện trên TV như Tề Ninh tới phỏng vấn, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như Tề Ninh chỉ là trợ thủ giúp sức.
“Thời gian của cô rất rộng rãi, bốn tiếng sau khi cô đặt chân vào bếp, tôi sẽ đến lấy thành quả, trong thời gian đó, tất cả mọi thứ trong bếp cô đều có thể dùng, nhưng chúng tôi sẽ không giúp đỡ gì cho cô.” Tề Ninh dẫn Trì Trĩ Hàm tới cửa của căn phòng bên trái, mở cửa ra chính là một phòng khách và một căn bếp to vĩ đại: “Chúng tôi yêu cầu phải đúng giờ, bốn tiếng, hơn hoặc kém đều coi như bị loại.”
Trì Trĩ Hàm nuốt nước miếng, sau khi nhìn thấy quy mô khổng lồ của căn bếp, cô lại càng căng thẳng hơn.
Căn bếp này có thể so với gian bếp trong khách sạn năm sao rồi…
“Tất cả mọi cử chỉ và hành vi của cô trong bốn tiếng này đều được camera ghi lại, cô có ý kiến gì về chuyện này không?” Tề Ninh ra hiệu cho trợ lý của mình chuyển toàn bộ nguyên liệu của Trì Trĩ Hàm vào bếp, sau đó xoay người nhìn Trì Trĩ Hàm đang ngắm nghía căn bếp, nhíu mày rất khẽ.
Rốt cuộc thì cũng vẫn là người trẻ tuổi, xem ra là đang căng thẳng rồi.
Cô ấy không hề hy vọng Trì Trĩ Hàm sẽ thất bại, đêm qua Tề Trình lại ngủ trong tủ quần áo, nếu như Trì Trĩ Hàm thất bại, tất cả áp lực mà cô ấy tạo ra cho Tề Trình ngày hôm qua, cùng với những giằng xé tâm lý mà Tề Trình đã trải qua đều là uổng phí.
Thấy Tề Ninh gật gật đầu với mình, dẫn trợ lý đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Trì Trĩ Hàm nhìn quanh căn bếp khổng lồ này, đột nhiên lại nảy lên ý nghĩ muốn nghiêm túc thử xem thế nào.
Có thể khiến cho Tề Ninh đích thân tới phỏng vấn, nói không chừng, rốt cuộc nhà họ Tề đã có ý định thuê nữ đầu bếp riêng?
***
Tề Trình vẫn mở camera, ép bản thân mình nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cô có cái họ rất lạ, nhưng mà anh không nhớ rõ là gì nữa.
Bề ngoài rất nổi bật, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô gái trong màn hình kia buộc tóc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông đơn giản gọn gàng.
Cô rất nhạy cảm, vừa vào cửa đã thấy camera, mặc dù đã cố sức che giấu nhưng vẫn nhịn không được tò mò mà nhìn chằm chằm vào ống kính.
Điều này khiến anh nhìn rõ được ánh mắt cô, con ngươi tròn vo, khóe mắt hơi xếch lên, nhìn có vẻ láu lỉnh và tinh ranh.
Y hệt như trong mấy bức tranh trong phòng vẽ, lúc nói chuyện linh tinh, đôi mắt hơi hơi nheo lại, mang theo chút ý xấu.
Không phải người lương thiện.
Tề Trình bất an, co rụt người lại bên trong chiếc ghế dựa to đùng.
Những người khác nhau thì không thể đánh đồng với nhau được.
Mấy năm nay bác sĩ Triệu vẫn luôn muốn anh hiểu rõ chuyện này, thật ra ngay từ đầu anh đã hiểu rõ. Chỉ là từ trước tới giờ, trái tim đều không phải do anh điều khiển.
Đó rõ ràng cũng không phải tổn thương tinh thần nghiêm trọng gì, thậm chí anh cũng không trách cô gái kia…
Trọn vẹn mười mấy năm, anh đều chưa từng nhìn thẳng vào khuôn mặt con gái kiểu thế này.
Mồ hôi lạnh ứa ra, anh bắt đầu cảm giác tầm mắt mình dần mơ hồ.
Mơ hồ nghe được cô trả lời Tề Ninh rằng không có ý kiến gì, bàn tay nắm vào thành ghế của anh lại càng siết chặt hơn.
Cái loại thuốc này đối với anh dường như là có tác dụng quá mạnh rồi.
“Mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân?” Lúc Lâm Kinh Vũ xông vào trong nhà Trì Trĩ Hàm, cô đang nấu ăn, nghe xong yêu cầu thì ngẩng đầu, khóe mắt hơi xếch lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Gần đây thực đơn mà ông nhận được càng ngày càng kỳ quái.”
“Có kỳ quái thế nào thì cũng ăn được cả phải không?” Lâm Kinh Vũ cười đến mức lộ ra cả hai chiếc răng hàm to đùng, có thể thấy là đang vô cùng hưng phấn.
“Tháng trước, yêu cầu của người ông tìm được là chế biến thịt thành món có vị rau.” Trì Trĩ Hàm đã chẳng thèm nhìn ông ta nữa, cúi đầu cẩn thận thái nấm bào ngư trên thớt thành từng sợi nhỏ: “Tháng này là thực đơn cả tuần, yêu cầu là bữa ăn toàn món chay, nhưng món chính đều phải là cà. Bảy ngày, mỗi ngày ba bữa, tổng cộng hai mươi mốt bữa, tất cả đều là cà.”
“Và bây giờ ông nói với tôi là người ta yêu cầu mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân?” Trì Trĩ Hàm nâng dao chặt xuống thớt một cái, chặt đứt phần cứng nhất của cây nấm bào ngư, Lâm Kinh Vũ sợ tới mức run lên một cái.
“Hơn nữa còn chỉ là phỏng vấn, không có tiền công!”
“Làm đầu bếp riêng ấy à, họ muốn ăn thịt rồng thì chúng ta cũng phải đi tìm cho bằng được.” Lâm Kinh Vũ xoa xoa tay, thò đầu nhìn gian bếp của Trì Trĩ Hàm: “Đây là bữa thứ 20 rồi phải không, cô định làm món gì?”
“Cà sốt tương đậu.” Trì Trĩ Hàm chia số nấm bào ngư đã cắt nhỏ thành hai nửa, một nửa đổ thêm dầu oliu vào để tạo mùi, một nửa còn lại đợi ráo nước rồi mới xào lên, nấm bào ngư mất nước có vị gần giống thịt băm, cho nấm bào ngư vào có thể làm tăng thêm mùi vị của món ăn. “Dạo trước có làm tương đậu, hôm qua vừa mới mở bình, lát nữa về ông lấy một ít đi, mùi vị không tệ đâu.”
“Món cô làm lúc nào mà chả mùi vị không tệ.” Lâm Kinh Vũ cười ha ha, dùng đũa gắp một miếng nấm bào ngư bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu: “Đúng là có mùi thịt băm, cô đúng là có tài nấu ăn trời cho, để dành chút tiền mở một nhà hàng đi, có thể nổi tiếng đấy.”
Trì Trĩ Hàm không tiếp lời, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Kinh Vũ một cái.
Lâm Kinh Vũ hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, dáng người không cao, hơi mập, mắt nhỏ mũi nhỏ, ấn tượng đầu tiên đập vào trong mắt người ta chính là dáng vẻ con buôn.
Nhưng quen biết lâu rồi Trì Trĩ Hàm lại phát hiện ra, tên Lâm Kinh Vũ này cũng có chút khí khái, biết quý trọng người tài, những lúc không đề cập đến quan hệ lợi ích thì thật ra là một người rất tốt.
“Chuẩn bị một chút đi, ba giờ chiều ngày mai tôi chờ cô dưới lầu.” Lâm Kinh Vũ vỗ vỗ đầu Trì Trĩ Hàm, quen đường thuận lối đi tìm lọ tương đậu.
“Phỏng vấn có thể qua trót lọt không?” Trì Trĩ Hàm đang làm nước sốt, cho tương đậu và rượu theo tỉ lệ 3:2, lại thêm dầu hào và đường trắng, nhớ ra người ta thích ăn mặn, Trì Trĩ Hàm do dự một chút, lại cho thêm một chút tương đậu nữa, đến lúc thử nước sốt thì thấy mặn đến mức le lưỡi.
“Chắc chắn là không thể, tôi chưa từng nghe nói nhà họ Tề muốn tìm nữ đầu bếp.” Lâm Kinh Vũ cũng trả lời thẳng thắn: “Nhà họ Tề đồng ý cho cô cơ hội tham gia phỏng vấn, việc này truyền ra ngoài thì giá thuê của cô cũng có thể tăng ít nhất là 40%, không dễ gì có cơ hội ôm đùi như vậy, cố gắng biểu hiện cho thật tốt, để lại ấn tượng tốt cho người ta cũng chẳng phải chuyện xấu.”
* ôm đùi: tiếng lóng chỉ hành vi nịnh nọt, dựa dẫm vào người khác để hưởng lộc
“Rốt cuộc là nấu cơm cho người nào thế? Lần nào cũng làm ầm lên như vậy.” Trì Trĩ Hàm có chút tò mò.
Chuyện nhà họ Tề tìm đầu bếp riêng bắt đầu từ đầu năm nay, ban đầu họ vốn cũng không cần đến đầu bếp chuyên trách, việc dựa vào danh tiếng để tìm đầu bếp riêng rất kỳ lạ, huống hồ yêu cầu của họ lại cực kỳ cao, thủ tục thì phức tạp, hao tâm tổn trí mới mời được một người nhưng lại chỉ dùng tối đa là một tháng, ngoại trừ giá trị con người và danh tiếng tăng gấp đôi ra, sau khi rời đi, các đầu bếp đều rất dè dặt khi nói về tình hình cụ thể trong thời gian ở đó, đại khái chỉ biết là cần phải sẵn sàng phục vụ suốt 24 tiếng, cả phòng bếp và phòng khách đều gắn camera.
Công việc quỷ dị như vậy mà vẫn có thể khiến các đầu bếp đổ xô nhau đến làm đầu bếp riêng chỉ có thể do một nguyên nhân — tiền bạc.
Giá thuê của nhà họ Tề cao gấp hơn hai lần giá thị trường, bị nhốt một tháng, sau khi ra ngoài lập tức nổi tiếng, với điều kiện như vậy mà nói, cho dù một tháng phục vụ ở đó có bị đãi ngộ không giống người đi chăng nữa thì cũng sẽ có người muốn mạo hiểm thử xem, huống hồ các đầu bếp ra ngoài cũng chẳng thiếu cái tay cái chân nào.
“Chuyện của mấy kẻ nhà giàu đó, đừng có tò mò thì tốt hơn.” Trì Trĩ Hàm đang pha tương đậu, cả phòng đều là mùi nước tương, Lâm Kinh Vũ nuốt nước miếng, ôm lọ tương đậu trong lòng: “Ngày mai đến đó cũng phải nhớ cho kĩ, hỏi ít làm nhiều.”
“Ngay cả khẩu vị cũng không được hỏi sao?” Trì Trĩ Hàm quay đầu.
“Không được, đó cũng là chuyện riêng tư của người có tiền.” Lâm Kinh Vũ nghiêm túc trả lời, sau đó lại bị dáng vẻ bĩu môi của Trì Trĩ Hàm làm cho bật cười: “Trước kia cô cũng là người có tiền, cái kiểu phô trương như vậy mà còn cần tôi phải dạy sao?”
…
Lúc có tiền cuộc sống của cô cũng có biến thái như thế đâu… Chỉ là bây giờ nhắc đến chuyện trước kia thì ít nhiều gì cũng bị mất hứng, cô khua khua cái muôi xào, coi như tạm biệt Lâm Kinh Vũ, chuyên tâm làm tiếp món cà như đã làm suốt bảy ngày nay.
Lúc Lâm Kinh Vũ đổi giày ngoài huyền quan lại nói thêm một câu: “Lần này phỏng vấn cũng không phải là không công, tháng trước cô ứng quá tiền lương, tháng này không cần trả đâu, đợi sau này giá trị con người tăng lên, tôi chia phần trăm cũng có lời rồi.”
Nói xong, không đợi Trì Trĩ Hàm trả lời, ông ta đã ôm bình tương đậu như ôm bảo bối, vừa ngâm nga hát vừa đi xuống lầu.
Thật ra có một điều mà cô nhóc Trì Trĩ Hàm kia không biết, chính là trên người cô vẫn còn chút tật xấu của kẻ có tiền, hơn nữa còn là tật của mấy ông bà già lắm tiền.
Ba của cô mang nợ, cô không nói hai lời liền tự mình ôm vào người, nói rằng mắc nợ thì phải trả là giữ bổn phận làm người; cả thế giới đều biết mẹ cô sợ dính vào đống nợ kia nên bỏ trốn, chỉ có mình cô kiên quyết tin rằng mẹ mình là có nỗi khổ riêng; một cô gái mới hai mươi tuổi đã phải bỏ học, ngày ngày nấu ăn quay video, thời điểm khổ sở nhất cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bán nhà, luôn nói đó là ngôi nhà mà ba để lại cho cô.
Hơn nữa cô còn chẳng bao giờ nhờ vả ai, trước đây là một cô gái vô ưu vô lo, động một tí là cười híp mắt lộ cả hai lúm đồng tiền xinh như hoa, bây giờ thì mấy tháng liên tục ăn bánh bao trắng cũng chẳng than khổ, ông ta làm người đại diện cho cô hai năm nay, mới chỉ thấy một lần duy nhất trong tiệc rượu cuối năm, Trì Trĩ Hàm uống rượu xong trốn vào góc tường khóc một mình, khóc đến mức khiến cho một người đàn ông trưởng thành như ông ta cũng phải khó chịu một lúc lâu, về đến nhà liền ôm lấy vợ mình bắt thề rằng lỡ như ông ta gặp chuyện gì không may, vợ ông ta có bỏ trốn thì cũng phải dẫn con trai đi cùng.
Sau hôm ấy, ông ta thiên vị cho Trì Trĩ Hàm hơn một chút, tìm thêm việc cho cô, lúc thấy cô sống túng thiếu thì sẽ chủ động cho cô ứng trước tiền lương.
Nhưng mà ông ta cũng chỉ có thể giúp được chừng đó là cùng, may mà cô nhóc kia là người chăm chỉ chịu khó, lại còn trẻ tuổi, trả hết số nợ kia thì chắc chắn sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc thôi.
***
Trì Trĩ Hàm vì cuộc phỏng vấn chắc chắn sẽ thất bại này mà chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng không phải là vì muốn ôm đùi người ta, chẳng qua biết rõ phỏng vấn sẽ thất bại, việc duy nhất cô có thể làm lúc này là tỏ thái độ nghiêm túc mà thôi.
Dù sao thì cơ hội này cũng là Lâm Kinh Vũ mất không ít công sức mới giành lấy được.
Địa điểm phỏng vấn là một căn nhà ba tầng trong khu biệt thự riêng của nhà họ Tề, từ cổng lớn lái xe đến căn nhà đó cũng mất sáu phút.
Lúc xuống xe, Trì Trĩ Hàm run lẩy bẩy, chống lại ánh mắt của Lâm Kinh Vũ, cười cười: “Bây giờ tôi đang nghĩ, nơi này đằng trước không có thôn xóm, đằng sau không có nhà trọ, rất thích hợp là nơi mở màn của một vụ án giết người…”
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kinh Vũ thì lè lưỡi, lập tức làm dấu kéo khóa miệng.
Lâm Kinh Vũ nhìn có vẻ nghiêm túc đứng đắn gấp mấy lần so với bình thường, hoàn toàn không có ý định hùa theo câu chuyện cười của Trì Trĩ Hàm.
Hít sâu một hơi, tạm thời vứt khuôn mặt nghiêm trọng của Lâm Kinh Vũ ra sau đầu, Trì Trĩ Hàm ấn lên chuông cửa, chuẩn bị vào phỏng vấn.
Người tiếp đón cô là một người cô biết, nói đúng ra thì cả thành phố S ai cũng biết cô ấy.
Tề Ninh, người phụ nữ lợi hại nhất nhà họ Tề, kết hôn với con trai của bảo mẫu của Tề nhị thiếu, tương truyền rằng cô ấy chính là người nắm giữ mọi việc làm ăn, là người nắm thực quyền của nhà họ Tề, sau lưng được người ta gọi là Võ Tắc Thiên…
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng thấy hơi căng thẳng, cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nổi, việc này thì làm gì quan trọng đến mức cần một người thường xuyên xuất hiện trên TV như Tề Ninh tới phỏng vấn, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như Tề Ninh chỉ là trợ thủ giúp sức.
“Thời gian của cô rất rộng rãi, bốn tiếng sau khi cô đặt chân vào bếp, tôi sẽ đến lấy thành quả, trong thời gian đó, tất cả mọi thứ trong bếp cô đều có thể dùng, nhưng chúng tôi sẽ không giúp đỡ gì cho cô.” Tề Ninh dẫn Trì Trĩ Hàm tới cửa của căn phòng bên trái, mở cửa ra chính là một phòng khách và một căn bếp to vĩ đại: “Chúng tôi yêu cầu phải đúng giờ, bốn tiếng, hơn hoặc kém đều coi như bị loại.”
Trì Trĩ Hàm nuốt nước miếng, sau khi nhìn thấy quy mô khổng lồ của căn bếp, cô lại càng căng thẳng hơn.
Căn bếp này có thể so với gian bếp trong khách sạn năm sao rồi…
“Tất cả mọi cử chỉ và hành vi của cô trong bốn tiếng này đều được camera ghi lại, cô có ý kiến gì về chuyện này không?” Tề Ninh ra hiệu cho trợ lý của mình chuyển toàn bộ nguyên liệu của Trì Trĩ Hàm vào bếp, sau đó xoay người nhìn Trì Trĩ Hàm đang ngắm nghía căn bếp, nhíu mày rất khẽ.
Rốt cuộc thì cũng vẫn là người trẻ tuổi, xem ra là đang căng thẳng rồi.
Cô ấy không hề hy vọng Trì Trĩ Hàm sẽ thất bại, đêm qua Tề Trình lại ngủ trong tủ quần áo, nếu như Trì Trĩ Hàm thất bại, tất cả áp lực mà cô ấy tạo ra cho Tề Trình ngày hôm qua, cùng với những giằng xé tâm lý mà Tề Trình đã trải qua đều là uổng phí.
Thấy Tề Ninh gật gật đầu với mình, dẫn trợ lý đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Trì Trĩ Hàm nhìn quanh căn bếp khổng lồ này, đột nhiên lại nảy lên ý nghĩ muốn nghiêm túc thử xem thế nào.
Có thể khiến cho Tề Ninh đích thân tới phỏng vấn, nói không chừng, rốt cuộc nhà họ Tề đã có ý định thuê nữ đầu bếp riêng?
***
Tề Trình vẫn mở camera, ép bản thân mình nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cô có cái họ rất lạ, nhưng mà anh không nhớ rõ là gì nữa.
Bề ngoài rất nổi bật, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô gái trong màn hình kia buộc tóc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông đơn giản gọn gàng.
Cô rất nhạy cảm, vừa vào cửa đã thấy camera, mặc dù đã cố sức che giấu nhưng vẫn nhịn không được tò mò mà nhìn chằm chằm vào ống kính.
Điều này khiến anh nhìn rõ được ánh mắt cô, con ngươi tròn vo, khóe mắt hơi xếch lên, nhìn có vẻ láu lỉnh và tinh ranh.
Y hệt như trong mấy bức tranh trong phòng vẽ, lúc nói chuyện linh tinh, đôi mắt hơi hơi nheo lại, mang theo chút ý xấu.
Không phải người lương thiện.
Tề Trình bất an, co rụt người lại bên trong chiếc ghế dựa to đùng.
Những người khác nhau thì không thể đánh đồng với nhau được.
Mấy năm nay bác sĩ Triệu vẫn luôn muốn anh hiểu rõ chuyện này, thật ra ngay từ đầu anh đã hiểu rõ. Chỉ là từ trước tới giờ, trái tim đều không phải do anh điều khiển.
Đó rõ ràng cũng không phải tổn thương tinh thần nghiêm trọng gì, thậm chí anh cũng không trách cô gái kia…
Trọn vẹn mười mấy năm, anh đều chưa từng nhìn thẳng vào khuôn mặt con gái kiểu thế này.
Mồ hôi lạnh ứa ra, anh bắt đầu cảm giác tầm mắt mình dần mơ hồ.
Mơ hồ nghe được cô trả lời Tề Ninh rằng không có ý kiến gì, bàn tay nắm vào thành ghế của anh lại càng siết chặt hơn.
Cái loại thuốc này đối với anh dường như là có tác dụng quá mạnh rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook