Khi An Hách liếc mắt nhìn thấy hai người nam đứng rất sát nhau trên ảnh, trong lòng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hai người trên ảnh có một là y, nhưng y không ngờ tới người còn lại lại không phải Na Thần.

Mà là Trương Lâm.

Tấm đầu tiên, Trương Lâm đứng quay lưng với máy ảnh còn y thì đứng trực diện, bị Trương Lâm che mất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhận ra là y.

Mà điều khiến tay chân y trở nên lạnh lẽo chính là góc chụp của bức ảnh này rất tài tình, trông Trương Lâm đứng rất sát y, gần như là áp vào nhau cực kỳ mờ ám. Trương Lâm hơi nghiêng đầu, nếu nói là đang hôn cũng không phải là quá.

Mà ở một tấm ảnh khác, Trương Lâm lên xe taxi, y thì đứng ở ven đường trông theo. Tấm này chụp chính mặt Trương Lâm, khuôn mặt hai người đều rất rõ ràng, như là bằng chứng cho người cùng chụp với y ở tấm đầu tiên chính là Trương Lâm.

“Thầy An, nếu tôi không nhìn lầm thì đây là cậu với học sinh lớp cậu.” Thầy Tưởng ngồi ở trên ghế, nhìn y.

“Vâng.” An Hách gật đầu, Trương Lâm là học sinh cá biệt, thầy cô lẫn học sinh trong trường gần như là đều biết đến cậu chàng.

Thầy hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng: “Cậu ngồi đi, chúng ta nói về chuyện này.”

An Hách buông bức ảnh, khi ngồi xuống chân hơi mềm đi, gần như là ngã ngồi xuống ghế. Trong nháy mắt, y chỉ kịp nghĩ tới là ngày đó may mà không gặp phải Trương Lâm ở Dạ Ca.

“Thầy Tưởng,” An Hách bóp trán, chỉ trong vài phút ngắn ngủi thôi mà y trải qua cả khiếp sợ, phẫn nộ, khó hiểu, bối rối, các loại cảm xúc hỗn loạn khiến y nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là phải tách Trương Lâm ra trước, “Chuyện này không liên quan gì tới Trương Lâm, lúc em đi ra thì vô tình đụng cậu ta mà thôi, với lại chuyện Trương Lâm theo đuổi Hứa Tĩnh Diêu ai trong trường này cũng biết.”

“Là như vậy sao?” Thầy hiệu trưởng lấy bức ảnh qua cúi đầu nhìn, nửa ngày mới hỏi, “Cậu có ngại nếu tôi hỏi thăm Trương Lâm một chút không?”

An Hách trầm mặc, chuyện này không liên quan tới Trương Lâm, y thật sự không muốn kéo học sinh vào phiền toái của mình, một lát sau y mới mở miệng: “Nói thật là em để ý, nhưng nếu thầy cảm thấy cần phải hỏi thì em chỉ hy vọng thầy có thể chú ý tới phương thức, trẻ con giai đoạn này đều rất mẫn cảm.”

Thầy hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn y: “Tôi hiểu rồi.”

“Thưa thầy, giờ em hơi bối rối, ảnh này có vấn đề,” An Hách cau mày lại, “em cần thời gian để làm rõ…”

Thầy Tưởng không nói gì, trầm mặc nhìn bức ảnh. An Hách cũng không nói nữa, đầu y cứ ong ong lên, cả người ngu muội, không sao nghĩ ngợi được gì.

Chuyện này rốt cuộc là sao thế? Là ai làm? Mà vì sao làm?

“Thầy An, bức ảnh này không giống là đã bị xử lý qua, có điều góc chụp cũng không rõ, có khả năng là… Cũng có khả năng chỉ là mặt đối mặt,” Rất lâu sau, thầy hiệu trưởng mới buông bức ảnh xuống, nhích ghế lên trên, nhìn y, “Trên tình cảm, tôi tin lời cậu nói, cậu luôn có trách nhiệm với học sinh, đi theo chúng… nên không thể nào như vậy, nhưng trên lý trí tôi vẫn đành phải tiếp tục nghi ngờ.”

“Em biết.” An Hách chống ngón tay lên thái dương, đột nhiên y rất muốn ngủ, đôi mắt nhức đến mức như không thể mở ra được.

“Trước khi sự việc được làm rõ, ảnh chụp cứ để ở chỗ tôi.” Thầy Tưởng cất ảnh chụp vào lại phong thư, “Trường ta không hỏi tới sinh hoạt cá nhân của thầy cô mình, tính hướng cũng không hỏi tới, nếu đó là hiểu lầm thì tốt nhất, nhưng nếu thật sự liên quan tới học sinh thì đây chính là vấn đề đạo đức nghề nghiệp, trường ta tuyệt đối sẽ không nể nang.”

Rời phòng hiệu trưởng, An Hách không trở lại văn phòng mà đi thẳng lên phòng tư vấn ở tầng bốn. Sau khi đóng cửa lại, bước tới ngồi xuống sofa, y châm một điếu thuốc.

Mệt. Mệt đến mức mở to mắt cũng rất tốn sức.

Y cởi áo khoác ra, áo sơmi đã ướt đẫm, y ngã nằm xuống sofa, nhắm mắt lại bắt buộc bản thân xem xét lại chuyện này.

Lần đụng phải Trương Lâm là ngày y cùng Na Thần nhảy nhót điên cuồng ở SOS.

Người chụp tấm này thật thông minh, nếu ảnh gửi tới là y và Na Thần thì không có ảnh hưởng gì quá lớn tới y, bình thường trường học sẽ không can thiệp đến tính hướng của thầy cô, bởi đây là vấn đề cá nhân, nhưng nếu liên quan tới học sinh thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.

Điều khiến An Hách không sao nghĩ thông được đó là người này không gửi hình của y và Na Thần, nếu muốn, ảnh của hai người rất dễ chụp được, cũng chẳng cần phải mượn vị trí, ngoài việc gửi ảnh của y và Trương Lâm thì cứ gửi thêm ảnh thân mật của y cùng Na Thần chẳng phải càng thuyết minh rõ vấn đề hơn sao.

Người này lại không làm như vậy, vì sao?

An Hách cố mở to mắt hết sức, từ trên sofa ngồi dậy, đi rót cho mình một ly nước, nước chảy mạnh xuống.

Y không chọc phải người nào, mà cũng chỉ có vài người bạn biết được tính hướng của y.

Na Thần?

An Hách khẽ nhíu mi, nhìn cái ly trong tay.

Gần đây Na Thần cứ luôn là lạ, chẳng qua bản thân dạo này cũng có một đống chuyện phiền lòng, áp lực nhiều đến mức có thể đè chết cả một con trâu nên y chẳng có sức lực mà đi tìm hiểu.

Nếu là Na Thần…

An Hách lại rót một ly nước nữa, nếu là Na Thần chọc phải phiền toái gì…

Người này biết Na Thần, xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà kẻ đó không làm tới bước được xem là khó cứu vãn nhất kia.

Cảnh cáo?

Uy hiếp?

An Hách đặt ly xuống, tay lạnh đến mức run lên.

Nếu như vậy, phải chăng có thể còn bước nữa? Bước tiếp theo là gì?

“Đệt!” An Hách đá mạnh một cái vào cái tủ bên cạnh.

An Hách lên lớp mấy tiết xong cũng chưa ăn gì mà đi thẳng về phòng tư vấn tâm lý, đóng cửa lại ngủ thẳng tới tiết hai buổi chiều thì có học sinh tới gõ cửa.

Tán gẫu cùng nam sinh này nửa ngày, cậu ta không có vấn đề gì chẳng qua muốn có một người nghe cậu ta khoe về cái phát minh vĩ đại của mình. Cho dù nghe suốt gần một tiết, An Hách vẫn chưa rõ cậu ta đã phát minh được cái gì, đại khái là một thiết bị thần kỳ nào đó giúp dẫn nước tiểu trong bồn cầu tuần hoàn đến bồn rửa chén là có thể dùng được ngay, nhưng cậu học trò này vẫn cảm thấy mỹ mãn, nắm lấy tay y: “Sếp An, cảm ơn thầy đã hiểu em.”

“Không có gì, lần sau nếu cần chia sẻ gì với thầy thì em cứ tới tìm.” An Hách cười khẽ.

Tiết cuối cùng trong ngày, An Hách đi dạo một vòng quanh lớp như thường lệ, Trương Lâm nằm sấp trên bàn ngủ say sưa, cậu bạn ngồi cùng bàn lay cậu ta vài lần nhưng vẫn không tỉnh, An Hách nhịn không được mà nói: “Cứ kệ cho nó ngủ đi.”

Hết giờ, y đi mua điện thoại trước. Đến bệnh viện, hộ lý đang mát xa cho ông ngoại, y ra đứng ngoài hành lang gọi điện cho Na Thần. Chuông đổ thật lâu, Na Thần mới nghe máy, giọng khàn khàn: “Anh mua điện thoại mới rồi à?”

“Ừ,” An Hách dựa lưng vào tường, “Cậu tỉnh rượu chưa?”

“Tỉnh rồi, về ký túc xá ngủ thẳng cẳng đến giờ…” Giọng Na Thần khá ủ rũ, “Sao anh biết tôi uống rượu?”

“Hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cậu, Lý Phàm nghe.” An Hách đi đến bên cửa sổ châm thuốc.

“Gọi mấy giờ?” Na Thần ấn điện thoại vài cái, “Anh gọi số nào? Trễ thế? Có phải có chuyện gì không?”

“Không có gì, tại lúc đó mới thấy được tin nhắn của cậu bảo muốn đến bệnh viện.” An Hách nhớ tới đêm qua bản thân muốn gặp Na Thần, thời điểm xuất hiện cảm giác muốn có hắn ở cạnh bên, trong lòng y có một mùi vị không thể nói rõ.

“Tôi… không đi,” Na Thần nhẹ giọng nói, “Có chút việc.”

“À,” An Hách cười khẽ, “Tối nay có rảnh không?”

Na Thần dường như có tia do dự, dừng một chút mới nói: “Rảnh, muốn tôi qua hả? Không phải anh ở bệnh viện à?”

“Tối nay lúc tôi ra khỏi bệnh viện sẽ gọi cho cậu.” An Hách nghĩ ngợi chút.

“Vậy tôi chờ điện thoại của anh.”

An Hách cúp máy, ngậm điếu thuốc ngẩn người nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ. Hôm nay không phải cuối tuần, bình thường không đến cuối tuần y sẽ không gọi hẹn Na Thần ra ngoài, mà trong giọng nói Na Thần không có bởi vậy mà vui vẻ gì.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

An Hách chống tay lên bậu cửa sổ, cả người như đang phải khiêng một cái bao lớn đi mười dặm, nặng đến mức suýt chút nữa là không đứng vững được.

“Tối nay đi uống rượu đi.” Na Thần gọi điện thoại cho Lý Phàm.

“Còn uống nữa hả?” Lý Phàm ngẩn người, “Tối qua mày còn uống chưa đủ à?”

“Đừng hỏi, ông chỉ cần nói là có đi hay không thôi.” Na Thần chậc lưỡi một tiếng.

“Đi chứ, bà xã làm ca đêm, dù sao tao cũng không có việc gì, mấy giờ thế?”

“Tám giờ ra quán lẩu.” Na Thần nói.

“Đây là mày đi ăn chứ uống cái gì…”

“Sao lắm lời thế, tám giờ, tự mình qua đó.” Na Thần nói xong liền cúp máy.

Xốc chăn lên ngồi dậy ngẩn ra vài phút, hắn lại ngã rập xuống, trở mình vùi mặt vào gối, cảm giác mãnh liệt muốn khóc khiến lồng ngực hắn rút lại đầy đau đớn.

Hắn muốn gặp An Hách, vô cùng muốn, hắn không ngờ An Hách lại đột nhiên tìm hắn nhưng sự vui vẻ nháy mắt qua đi chính là phiền muộn quét tới.

Hắn không biết Lôi Ba có còn để người theo dõi hắn nữa không, hắn chỉ đành phải ngồi chung với Lý Phàm trước, ăn khoảng hai tiếng rồi mới đi gặp An Hách được…

Sao lại biến thành như vậy?

Na Thần úp mặt xuống gối, cho đến khi không thở nổi nữa mới nhảy dựng lên, vào phòng tắm rửa mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt hoe hoe đỏ của mình trong gương.

“Cứ như vậy đi,” Hắn khẽ cắn môi, “Vậy thì cứ như vậy đi.”

Ngày mai hắn sẽ đi tìm Lôi Ba, bất kể Lôi Ba muốn thế nào thì hắn cũng mặc kệ.

Trong mấy năm hắn bất lực nhất, Lôi Ba đã cho hắn sự quan tâm cùng hơi ấm, mặc kệ cái đó là thật hay giả, là bởi vì có nguyên nhân thì hắn đều từng rất cảm kích. Nhưng giờ đây tia mờ mịt cuối cùng của hắn đối với Lôi Ba cũng đã bị quét sạch sẽ, cảm giác ngạt thở từng ngày từng ngày gần như làm hắn sụp đổ, những buồn bực cùng lo lắng dần chất đống trong lòng không tài nào giải quyết được.

Con cứ chạy về phía trước, chạy về phía trước, liền nhìn thấy được ngôi sao.

Nhưng hắn lại không nhìn thấy phía trước.

Rời khỏi bệnh viện, An Hách ngồi xổm ở bậc thang nơi cổng viện gọi điện thoại cho Na Thần, bên phía Na Thần rất ồn ào, y không thể không nói lớn: “Ở đâu đấy?”

“Quán lẩu! Anh qua đây đi!” Na Thần nói.

An Hách nghe âm thanh báo bận trong ống nghe, bất đắc dĩ kêu một cái taxi.

Xe dừng ở trước cửa, khi đang trả tiền thì Na Thần từ trong quán chạy ra: “Ăn không?”

“Không muốn ăn.” An Hách quay đầu nhìn thoáng qua quán lẩu, lúc này không còn sớm chẳng qua khách vẫn còn khá nhiều, vô cùng rôm rả.

“Gọi cho anh một phần nhỏ nhé?” Na Thần nói, đứng ở cạnh vuốt lưng y, “Ăn đại chút gì đi, sao có cảm giác anh gầy đi vậy.”

“Không ăn đâu,” An Hách nhìn người trong quán lẩu, bất giác hơi khó chịu, “Cậu đi chung với ai hả?”

“Lý Phàm, lát nữa ổng đi rồi,” Na Thần nhỏ giọng nói, “Sao thế? Nếu muốn thì giờ tôi kêu ông đó về luôn cho…”

“Không cần đâu, sao mà đuổi người khác như thế được,” An Hách khoát tay, “Tôi không phải là có ý đó, tôi chỉ là… bị tiếng ồn làm hơi cuống thôi.”

Na Thần và Lý Phàm vốn đã ăn xong, giờ chỉ là ngồi tán gẫu mà thôi, An Hách không muốn ăn, hắn cũng không ép mà đi vào thanh toán tiền.

Sau khi Lý Phàm đi, hắn và An Hách ở ngoài đường đứng đối mặt với nhau.

“Tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi chút đi.” An Hách nhìn xung quanh.

“Đằng trước có một quán cà phê nhỏ.” Na Thần chỉ, trái tim hắn dần bình tĩnh lại, cho dù An Hách vẫn nói chuyện ôn hòa như trước nhưng hắn lại mẫn cảm nhận ra có sự thay đổi rất nhỏ.

Đến quán cà phê, sau khi ngồi xuống ghế, Na Thần kêu một bình cà phê xong liền im lặng, hắn sợ nên không dám mở miệng nói tiếp. Thần kinh hắn đã căng đến cực hạn, hắn thậm chí đột nhiên thấy hơi sợ nếu An Hách lên tiếng.

Sau khi cà phê được đưa lên, An Hách cầm lấy túi đường chậm rãi cho vào tách, sau khi bỏ hết đường vào, y mới gọi Na Thần một tiếng: “Big 7.”

“Ừ?” Na Thần giương mắt nhìn y, xưng hô này khiến lòng hắn cảm thấy ấm áp.

“Khoảng thời gian này tôi mệt chết đi được,” Giọng An Hách rất nhỏ, lộ ra mỏi mệt, “Hôm nay tôi cũng không vòng vo nữa.”

Na Thần ngồi yên nhìn y, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Gần đây rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì vậy?” An Hách cầm lấy thìa nhỏ khuấy nhẹ trong tách.

“Không có…” Na Thần có cảm giác toàn thân mình cứng đờ, muốn đặt cái ly cầm trong tay xuống nhưng lại không làm được, “Không có chuyện gì lớn hết.”

An Hách nhìn hắn một cái, cười: “Hôm nay có người chuyển phát nhanh một bao thư tới trường tôi, bên trong có hai tấm ảnh.”

Tay Na Thần run một chút, cà phê trong tách sánh ra tay, giọng hắn hơi run: “Ảnh? Chúng ta sao?”

“Là chúng ta thì tốt rồi,” Vẻ tươi cười trên mặt An Hách dần nhạt đi, “Là tôi và Trương Lâm, góc chụp thật sự rất… khéo.”

Sắc mặt Na Thần tái nhợt, hắn cắn môi không nói gì.

“Tôi đã giải thích với trường, nếu không có gì nữa thì việc này hẳn sẽ qua thôi. Big 7,” An Hách buông cái thìa xuống, “Có thể còn gì khác nữa không?”

Na Thần cảm thấy toàn thân như đang phát run, hắn không lạnh, nghe đến đây thì trong lòng hắn đã rõ, nhưng không có cảm giác cả người rét run mà chỉ cảm thấy tê dại, tất cả cơ thịt đều mất đi tri giác, hô hấp cũng không thể duy trì.

Hắn há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh nào.

“Tôi không hiểu được cậu, tôi nghe qua rất nhiều chuyện về cậu,” Ngữ điệu của An Hách vẫn thật bằng phẳng, tốc độ nói cũng chậm, “Tôi biết cậu sợ cái gì, muốn cái gì, trước đó tôi những tưởng mình hiểu cậu nhiều hơn người khác một chút, nhưng tôi đột nhiên phát hiện ra…”

An Hách cầm tách lên uống một hớp cà phê, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của cậu, bạn của cậu, những năm qua cậu sống thế nào, tôi hoàn toàn không biết.”

“Cái tôi nhìn thấy là một Na Thần nội tâm, mẫn cảm, có chút yếu ớt, không biết biểu đạt, dùng những hành động khoa trương để che dấu khát vọng cùng sợ hãi của mình, còn có… sự tự ti của cậu.”

Na Thần không nói gì, cúi đầu chậm rãi nằm sấp trên bàn.

“Nhưng cái khác… Tôi không biết,” An Hách đưa tay gãi nhẹ đầu hắn, “Tôi không biết, tôi chỉ biết mình gánh không được, mệt chết mất.”

Sắc mặt An Hách rất kém, trông qua mệt mỏi vô cùng. Na Thần biết cuộc sống cùng công việc của y đã là một đống áp lực rồi, giờ lại thấy mấy tấm ảnh kia thì sẽ có cảm giác gì. Những tấm ảnh đó có lẽ sẽ chặt đứt sợi dây cuối cùng của An Hách.

Trái tim vốn chìm xuống tận đáy của hắn bởi vì phẫn nộ mà bắt đầu bốc cháy, lửa giận đốt từng tấc thân thể hắn từ trong ra ngoài, tràn đầy đau đớn.

“Chuyện của tôi,” Hắn cắn răng, cố gắng khống chế giọng của mình, “Tôi sẽ xử lý tốt, anh không cần lo lắng, sẽ không còn chuyện gì khác nữa đâu, tôi cam đoan.”

“Thật không,” An Hách cười khẽ, “Không định nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra đúng không?”

Đúng vậy.

Hắn không thể cho An Hách biết chuyện này, hắn không dám để An Hách biết.

Hắn không biết An Hách sẽ có phản ứng gì, cũng không biết An Hách biết rồi sẽ ra sao, cũng sợ An Hách thấy được quá khứ lộn xộn của hắn, mối quan hệ phức tạp không thể giải thích rõ của hắn và Lôi Ba, mà giờ Lôi Ba đã ra tay, hắn sợ An Hách sẽ càng bị cuốn sâu vào.

“Ừ.” Hắn buồn bực lên tiếng.

An Hách hơi nhíu mày, quan sát hắn nửa ngày, cuối cùng nở nụ cười: “Na Thần.”

“Ừ?”

“Na Thần, tôi mệt rồi,” An Hách vỗ lên tay hắn, rồi nhẹ nhàng xoa, “Tôi đáp ứng thử xem, là vì… tôi rất thích cậu.”

Na Thần không nhúc nhích, trở tay nắm chặt lấy tay An Hách.

“Nhưng tôi không phải bác sĩ của cậu, tôi cũng không thể là vật liệu để vá lại vết thương cho cậu,” An Hách dừng một chút, cười khổ mà nói, “Chúng ta đều không phải chất vải tốt gì, chỉ có thể tự sửa mình cho tốt rồi mới có tư cách đi bàn chuyện yêu đương.”

“Anh là nói…” Na Thần cố ngồi thẳng người hết sức.

“Cậu đụng phải chuyện gì mà cần tôi hỗ trợ thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp, chừng nào cậu muốn nói thì lúc đó tìm tôi, tôi đều sẵn lòng,” An Hách không hiểu vì sao bản thân lại rất muốn khóc, y đã không khóc thật lâu rồi, vậy mà mấy ngày nay lại thường xuyên có xúc động muốn rơi lệ, “Nhưng hai người ôm nhau ở một chỗ liếm miệng vết thương, đó không phải tình yêu, cho dù là liếm cho nhau.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương