Na Thần ngồi ở trong văn phòng của bác sĩ Trần, không nói một lời nào mà chỉ lắng nghe bác sĩ Trần nói chuyện.

Thời gian qua tinh thần mẹ rất không ổn định, cách thức bà cắt tay cũng thật kỳ lạ, ở bệnh viện không có công cụ này, cả thủy tinh cũng đều được chế tạo đặc biệt, mẹ cần phải tạo ra điều kiện để tự sát và bà đã tự cắn cổ tay của chính mình.

Nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm, bởi vì cắn không chuẩn hơn nữa chỉ mới cắn hai cái thì bị lao công phát hiện ra.

“Bà ấy rất muốn gặp cậu nên cứ nhắc suốt. Nhưng tôi cảm thấy với trạng thái tinh thần hiện tại thì giờ không phải lúc thích hợp để bà ấy tiếp khách,” Bác sĩ Trần nhìn Na Thần, “Chỉ đành hẹn cậu qua đây để trao đổi tình hình của bà ấy một chút cũng như bàn bạc phương pháp trị liệu cho giai đoạn tiếp theo. Còn chuyện gặp mặt thì có thể tìm thời gian thích hợp hơn.”

“Vâng.” Na Thần lên tiếng, ánh mắt nhìn lên bàn làm việc của bác sĩ Trần.

Tốc độ nói chuyện của bác sĩ Trần rất chậm, đồng thời lựa chọn từ ngữ hắn có thể hiểu được để giải thích phương pháp trị liệu. Hắn chỉ thường gật đầu, không đưa ra thắc mắc gì hết.

Kể từ khi hắn có kí ức, đã thấy mẹ luôn chẳng vui vẻ gì, gần như là hắn chưa từng thấy mẹ cười thoải mái. Hắn vẫn luốn cố gắng chọc mẹ cười song dường như chưa có lần nào thành công.  Lần này bà muốn tự sát, hắn cũng không thấy bất ngờ gì. Đã rất nhiều năm về trước bà từng nói với hắn, sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.

Đúng vậy, chẳng có ý nghĩa gì hết. Na Thần dựa vào lưng ghế, ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ. Người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng lại tràn đầy mơ mộng như vậy khi đối mặt với căn bệnh này của bản thân thì sống còn ý nghĩa gì nữa.

“Chuyện của ba cậu, tôi vẫn đề nghị chưa nên nói cho bà ấy…” Bác sĩ Trần vẫn giữ cách nói chuyện thong dong như cũ, “Với tình trạng trước mắt của bà ấy thì chuyện này không có bất cứ ý nghĩa gì.”

“Vâng.” Na Thần gật đầu.

Nghĩ đến con người này là Na Thần chỉ cảm thấy khó thở, đôi mày theo bản năng khẽ nhíu lại.

Dù rằng hắn chưa bao giờ nghĩ lại, nhưng cứ mỗi lần nhắc tới là tim hắn lại đập nhanh như mới đột ngột bật tỉnh từ trong cơn mê.

Ba hắn.

Chết rồi, đã chết rồi.

Hắn còn chưa kịp hét lên, chưa kịp chứng minh… người kia đã chết.

Trong lòng Na Thần trống rỗng, cảnh vật xung quanh đều nhòe đi.

Lúc Na Thần đi ra từ cổng bệnh viện, An Hách cũng mới vừa bổ sung một tiếng để ngủ trên xe, y có chút mơ màng nhìn sang Na Thần, cảm giác sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt trống rỗng của Na Thần giống như một bệnh nhân trèo tường trốn viện để ra hít thở không khí.

“Sao rồi?” An Hách không vội lái xe đi, đưa điếu thuốc qua hỏi thăm, “Sắc mặt cậu trông xấu quá.”

“Thật không?” Na Thần mở cái lưới che nắng ra, nhìn vào gương một chút rồi nhận điếu thuốc, “Không sao, mẹ tôi có tự cắn mình hai cái nhưng không chết.”

“Tôi đưa cậu về.” An Hách nổ máy, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận khi hỏi câu như vậy.

“Ừ.” Trông Na Thần rất mỏi mệt, lên xe cái là dựa vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại. Mãi đến khi An Hách chạy tới khu dân cư nhà hắn, Na Thần mới mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến rồi hả?”

“Ừ, đến rồi.” An Hách gật đầu.

“Nhanh thật đấy.” Na Thần nói một câu không đầu không đuôi.

“Muốn tôi đưa cậu vào không?” An Hách hỏi.

“Không cần đâu,” Na Thần cười, mở cửa xe nhảy xuống, tiếp tục đứng cạnh cửa xe vài giây, một lát thì quay đầu lại, “Tôi có dự cảm.”

“Gì?” An Hách nhìn hắn.

“Mà thôi không có gì, hôm nay cảm ơn anh…” Na Thần nhanh chóng đóng cửa xe lại, nửa câu sau bị ngăn lại ở ngoài xe.

Na Thần nói rất nhỏ, nghe mơ hồ, An Hách chỉ nghe được hai chữ “sau này” còn sau này thế nào thì y nghe không rõ, song y cũng không hỏi lại, chỉ cách lớp thủy tinh cùng Na Thần nhìn nhau vài giây rồi y cho quay đầu xe.

Na Thần không có dũng khí nói những lời này, hoặc nói, có lẽ hắn cũng không định để người khác nghe rõ. Về phần vì sao lại như vậy, An Hách không có dự định tìm hiểu.

Tôi có dự cảm.

Anh sẽ không còn liên lạc với tôi nữa.

Sau này tôi tìm anh, anh còn có thể đi ra nữa không?

Không đâu.

Na Thần, mày vốn chẳng thể khiến người khác có suy nghĩ tới gần mày!

Âm thanh này không ngừng xoay chuyển bên tai Na Thần, là giọng nói của người đàn ông lúc nào cũng lạnh nhạt, luôn không chịu gần gũi với hắn, là cơn ác mộng từ thuở bé của hắn. Ba hắn, là người đàn ông mà ngay cả hứng liếc nhìn hắn một cái cũng không có, so với những lời nói lạnh lùng thì hắn càng không thể chịu được cái dáng vẻ kia.

Na Thần đạp mạnh vào cái thùng rác đặt ven đường trong khu dân cư, thùng rác kêu lên một tiếng động lớn, camera ở bên cạnh khẽ cử động, hắn liền giơ ngón giữa lên về phía nó.

Na Thần đi vào siêu thị mua ít bột mì về nhà.

Vào cửa vốn định làm chút đồ ăn, song cả người đều có chút mỏi mệt, bác sĩ Trần lại nói bệnh tình của mẹ cho dù ba đã chết cũng không thể xóa bóng hình đi được.

Còn cả vẻ xa cách thản nhiên của An Hách nữa.

Mệt chết đi được.

Na Thần bổ nhào lên giường nằm sấp xuống, mở to mắt, đơ ra một hồi lâu.

Hắn nhìn chòng chọc sang con thỏ được An Hách tặng đặt ở bên gối, trên tai con thỏ có dính sợi tóc, hắn nhặt lên so thì thấy ngắn hơn tóc hắn, có lẽ là tóc của An Hách. Hắn nhét sợi tóc xuống dưới gối, nhắm hai mắt lại.

Thoáng cái Na Thần ngủ thẳng tới tận trưa hôm sau mới tỉnh lại, lười biếng tắm rửa thay quần áo xong, hắn đi vào phòng bếp. Nơi hắn yêu thích nhất chắc là phòng bếp, không gian nhỏ, có lửa lại có nồi niêu xoong chảo, khiến người ta vững lòng đến kỳ lạ.

Hắn rửa tay, mất hơn hai tiếng bột mới lên men, bỏ bánh mì vào nướng, hắn nhấc một cái ghế dựa ra ngồi sát lò. Cảm giác chờ mẻ bánh mì ra lò thật tuyệt vời.

Khi có mùi thơm từ lò nướng bay ra, Na Thần liền kề mũi lại gần hít mạnh một hơi. Sau khi quay lại ngồi lên ghế thì điện thoại di động đổ chuông, hắn nhanh chóng lôi điện thoại ra, rồi ném nó ra thảm phòng khách.

Điện thoại vẫn cứ đổ chuông, bốn năm lần mới xem như là im lặng.

Lúc Na Thần đứng dậy vừa định lấy bánh mì ra phết mật ong, chuông điện thoại lại vang lên.

Hắn ấn cửa lò nướng, sửng sốt nửa ngày mới chậm rãi xoay người ra phòng khách cầm điện thoại lên nghe: “Anh Lôi à, chúc anh năm mới vui vẻ.”

“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ nó, đừng có mà không nhận điện thoại của tao!” Giọng nói của anh Lôi phừng phừng lửa giận, dừng trong chốc lát rồi bổ sung thêm một câu, “Năm mới vui vẻ!”

“Anh nhắn tin thì em sẽ đọc.” Na Thần nói, cầm điện thoại trở lại phòng bếp, lôi bánh mì từ trong lò ra, chậm rãi phết mật ong.

“Tao không rảnh, mà nhắn cũng không hết lời được.” Anh Lôi vẫn nói chuyện đầy khó chịu.

“Chuyện gì?” Na Thần phết mật ong xong thì rắc chút mè lên.

“Qua chỗ anh đi, tối anh mời mày ăn cơm, cũng lâu quá không gặp nhau nói chuyện rồi.” Ngữ điệu của anh Lôi đã chậm lại một chút.

“Không đi.” Na Thần trả lời rất kiên quyết.

“Mẹ mày, đừng có mà nói lung tung, trước bốn giờ thì lết qua đây đi, có muốn tao tìm hai thằng qua khiêng mày sang đây không hả!” Dứt lời, anh Lôi liền cúp điện thoại.

Na Thần chậm rì rì ăn xong ổ bánh mì bé tí, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Anh Lôi tên là Lôi Ba. Na Thần quen anh cũng đã năm sáu năm rồi, người này tuổi gần bốn mươi, không kết hôn cũng không có người tình cố định, có một tiệm tranh cực kỳ phô trương ở góc phố đi bộ, một tháng thì có chừng hai ba ngày ngồi đực ra trong tiệm ngắm phố.

Na Thần dừng ở cửa một tiệm cà phê, nhân viên phục vụ chạy ra, nhìn thấy hắn liền cười nói: “Em giúp anh đậu xe qua cạnh đó?”

“Không cần đâu, tôi đi ngay ấy mà.” Na Thần xuống xe, đi vào trong tiệm.

“Người này đúng là cố ý đến chọc giận ổng đây?” Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói ở phía sau.

“Ừ.” Na Thần lên tiếng.

Lúc Na Thần đẩy cửa đi vào văn phòng của Lôi Ba, Lôi Ba đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại, khi nhìn thấy Na Thần, anh liền trừng to mắt, tiếp đó cơ mặt cũng giật giật lên, đập điện thoại xuống mặt bàn, chỉ vào Na Thần: “Đệt, mày có ý gì thế hả?”

“Không có ý gì hết,” Na Thần đưa tay lên khẽ cuốn tóc, đến gần trước mặt Lôi Ba, “Em đã bảo không muốn đi còn gì.”

“Không muốn đi thì đừng đi! Mày hóa trang thế này làm mẹ gì hả! Mày không biết là tao căm nhất là cái bộ dạng này của mày sao!” Lôi Ba châm điếu thuốc, rít một hơi rồi phun khói lên mặt hắn, “Mày đừng có lúc nào cũng kiếm chuyện không vui được không?”

“Cũng chẳng cần phải kiếm,” Na Thần lấy tay xua khói trước mặt đi, “Em không vui thì cũng muốn lôi người khác không vui giống mình, lôi từng người từng người một.”

“Na Thần,” Lôi Ba chỉ ngón tay cầm điếu thuốc vào hắn, “Với dáng vẻ quái đản này của mày, tao chưa kêu người quăng xuống sông là còn may chán biết không?”

“Muốn quăng lúc nào thì quăng,” Na Thần nhếch miệng, dựa vào bàn làm việc của Lôi Ba, ngón tay gõ lên mặt bàn một chuỗi tiết tấu, “Em đi nhé?”

Lôi Ba quan sát hắn nửa ngày, hất cái gạt tàn trên bàn xuống dưới đất, quát lên: “Cút!”

Na Thần hôn gió với anh, đá cái gạt tàn văng lên vỡ đôi ra, kéo cửa ở ban công ra.

“Quay lại!” Lôi Ba lại quát lên một tiếng.

Na Thần xoay người trở lại trước bàn, Lôi Ba lấy một bao lì xì từ trong ngăn kéo ra ném tới trước mặt hắn: “Tiền mừng tuổi.”

“Cám ơn.” Na Thần cầm bao lì xì bỏ vào túi, xoay người đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương