Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!
Chương 14: Bệnh thần kinh (tt)

Na Thần không nói gì, lại túm lấy quần y, tay trượt vào, cách lớp quần lót nhẹ nhàng gãi.

An Hách cảm giác không ít máu đang xông thẳng lên đầu, có chút choáng váng, huyệt Thái Dương cùng nhịp tim từng chút nổ tung. Tay trái của Na Thần kéo áo sơmi của y ra rồi sờ lên thắt lưng y một chút, hơi thở ấm áp phả vào sau tai y.

“Cậu không phải đã nói là không làm sao?” An Hách rút mạnh tay hắn ra khỏi quần mình, xoay người lại nhìn hắn.

“Bệnh thần kinh nói mà có thể tin sao?” Na Thần cười cười, cúi đầu tự cởi quần của mình ra, chỉ chừa lại mỗi cái quần lót đứng ở trước mặt y, dưới quần lót đã nổi lên hình dáng rõ ràng của vật đó.

An Hách chưa từng được thử thách định lực cùng thần trí của chính mình như vậy, đặc biệt là đã thật lâu rồi không làm qua, lại còn trong tình trạng uống rượu, người đối diện cho dù là diện mạo hay dáng người đều thật hợp khẩu vị y, huống chi người này giờ gần như nude toàn thân.

Thân thể khát vọng không giấu được, Na Thần có thể dễ dàng nhìn thấy phản ứng đồng dạng của y, một bàn tay bắt đầu cởi nút áo sơmi của y, tay còn lại thì chạm vào bụng y, di chuyển đi xuống từng chút một.

An Hách nhẹ nhàng run lên, nhưng lại không trốn, đụng chạm của Na Thần khiến tất cả suy nghĩ của y trong nháy mắt đều ném hết ra sau đầu.

Tất cả tịch mịch, trống rỗng dai dẳng vốn không giải quyết được trong thời gian qua dường như từ trong những vuốt ve khiêu khích của Na Thần đã tìm được đường thoát ra.

Áo của y bị cởi ra, Na Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vai, rồi từ vai hôn lên cổ, đến vành tai, lại chậm rãi quay về cọ xát lên vai, tay cũng không dừng mà cởi quần y ra tiếp.

An Hách khe khẽ thở dài ở trong lòng. Na Thần dán lên, làn da trơn nhẵn ấm áp của hắn khiến cơ thể y như bùng lên một ngọn lửa. Y ôm lấy eo của Na Thần, rồi sờ mạnh lên lưng, lên hông và cả cái mông săn chắc thật vểnh mấy cái, tiếp đến ấn Na Thần xuống giường.

Na Thần rất phối hợp, hoàn toàn thả lỏng nằm ở trên giường, hai tay bắt chéo đặt ở đỉnh đầu, thảm lông tơ thật dày ở trên giường bao lấy thân thể thon dài mà săn chắc của hắn.

An Hách nhìn hắn vài giây, nằm đè lên, kéo quần lót Na Thần xuống, tay thì dùng lực vuốt ve xoa nắn trên người hắn. Làn da của thanh niên có cảm xúc thật đặc biệt, lại co dãn khiến hô hấp của An Hách mạnh thêm mấy phần.

Y có chút vội vàng thăm dò xuống phía dưới, khi nhẹ nhàng cầm lấy vật bên dưới của Na Thần, cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay liền thiêu đốt cả vào trong thân thể y.

“Ưm…” Na Thần hơi ngưỡng đầu, từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ một tiếng rất thấp, “Hôn tôi.”

An Hách cúi đầu hôn lên trán Na Thần, chậm rãi trượt đến chóp mũi, lại đến môi, khi Na Thần muốn đáp lại, y không có dừng lại mà dùng đầu lưỡi chấm chấm, phác họa qua cằm, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái lên vai Na Thần.

“A…” Na Thần thở hổn hển, bắt lấy cánh tay y nhéo một cái.

Nụ hôn của An Hách dừng ở xương quai xanh của Na Thần, lại xuống phía dưới, đầu lưỡi chậm rãi đánh vòng. Khi ngậm vật nổi ở trước ngực Na Thần, hô hấp của Na Thần liền ngừng lại một chút, cơ thể hơi cong lại hướng về phía trước.

Phản ứng này khiến An Hách bắt đầu hưng phấn, thân thể xa lạ mà mẫn cảm, đầy hấp dẫn.

Khi hô hấp của Na Thần càng lúc càng trở nên dồn dập, nụ hôn của An Hách dừng ở trên bụng hắn, không tiếp tục đi xuống. Y chậm rãi nhổm dậy.

Cho dù thần kinh đã kéo căng, cảm xúc cũng càng ngày càng hưng phấn, nhưng An Hách lại không tình nguyện đối với việc dùng miệng để tiếp tục. Cho dù giờ lửa dục trong y đã tăng vọt, đối với Na Thần muốn ngừng mà không được, nhưng đây vẫn là một cơ thể hoàn toàn xa lạ.

Tay Na Thần sờ soạng qua, đầu ngón tay di xuống tìm bụng dưới của hắn, sau đó túm cánh tay y đem y kéo ngã xuống giường, rồi hắn lật mình đè lên. Không đợi An Hách nằm ổn định, hắn đã vùi đầu ngậm lấy vành tai An Hách, ôm sát y nhẹ nhàng cọ vào, ghé vào tai y thấp giọng hỏi: “Không muốn dùng miệng?”

“Ừ.” Hai cánh tay của An Hách ôm chặt lấy hắn, bàn tay gãi nhẹ rồi vân vê trên mông hắn.

Na Thần cười cười nhưng không nói gì, mà liếm lên cổ y, ngón tay thì đi vào mặt đùi trong phác họa, không nặng không nhẹ khiêu khích. An Hách có thể nghe được hô hấp của chính mình, rất nặng nề, y kéo tay Na Thần qua đặt lên thân dưới của mình.

Thời điểm Na Thần nắm lấy, y liền nhắm mắt lại.

Giống như khi hôn nhau, động tác vuốt ve của Na Thần cũng thực nghiêm túc, chăm sóc đến từng tấc khu mẫn cảm của y, kiên nhẫn mà dịu dàng.

An Hách nhịn không được mà bắt lấy cằm hắn, rướn lên hôn vào môi hắn một chút, lần này y không lập tức dời đi, khi đầu lưỡi Na Thần chào đón, y liền quấn lấy.

Nụ hôn ấm áp mà ẩm ướt mang theo hương sữa khiến An Hách vốn có chút cảm giác kỳ dị được hưởng thụ và trở nên kiên định. Song động tác tiếp theo của Na Thần lại khiến y bỗng tỉnh táo lại, Na Thần hôn y, dây dưa môi lưỡi cùng y, đầu gối lại chen vào giữa hai chân y, ngón tay chậm rãi dò xét ra phía sau.

An Hách đè lại chân hắn, muốn ngồi dậy.

“Sao thế?” Cánh tay ôm eo được Na Thần đặt lên người y.

“Không.” An Hách trả lời rất đơn giản.

“Không?” Na Thần tựa hồ có chút bất ngờ, buông lỏng tay ra, chống lên giường nhìn y, “Không cái gì? Không cho đ*t?”

Từ đ*t này khiến An Hách khó chịu, nhưng loại biểu đạt trắng trợn, thô bạo này lại thành công khiến dục vọng trong thân thể y bị câu lên, cổ họng trở nên căng ra, y bắt lấy cằm Na Thần: “Nhóc con, cậu nếu không muốn ngoan ngoãn nằm sấp xuống thì thôi.”

Na Thần không động cũng không lên tiếng, nụ cười tươi từng chút một nở trên môi, chậm rãi ngồi thẳng, nhìn vào mặt An Hách.

Sau khi nhìn thẳng thi đấu mắt với An Hách, tay hắn di từ bụng mình sờ soạng xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái, sau đó thân thể ngửa ra sau, một tiếng mang theo rên rỉ khàn khàn thoát ra: “Mau vào đi…”

Ngọn đèn vàng cam ấm áp dưới phông nền trắng càng tôn lên vẻ gợi cảm mê người của Na Thần. Nhất thời, An Hách cảm thấy toàn thân đều bị ngọn lửa bao bọc, đốt đến nỗi khiến y không thở nổi.

“Là như thế này sao?” Không đợi An Hách phục hồi tinh thần, giọng nói của Na Thần đã khôi phục lại ngữ điệu bình thường, trong thanh âm mang theo trêu tức, “Muốn nhìn tôi như vậy?”

Ngọn lửa đang phi nhanh trong thân thể An Hách bị chuyển biến này kích cho thiếu chút nữa là chạy lệch, lúc này nếu như bản thân vận khí luyện công khẳng định là bị tẩu hỏa nhập ma.

“Đệt cụ.” An Hách đẩy Na Thần ra nhảy xuống giường, cầm quần áo đi về phía cánh cửa.

“Đi đâu đ*t thế?” Na Thần cười nói.

An Hách mặc kệ hắn, thò tay lên kéo cửa ra. Giờ y rời đi cũng chẳng có cách về, nhưng y thà ra ngoài ôm thùng dầu cũng không muốn ở chung phòng với Na Thần.

Nhưng kéo vài cái mới phát hiện cửa không mở được. Y có chút căm tức, xoay người nhìn Na Thần đứng ở bên giường: “Cậu đi ra ngoài.”

Na Thần không nói gì mà đi về phía cửa.

An Hách một bụng căm tức dục hỏa không chỗ xả, đang định muốn nằm sấp xuống giường ngủ thì cảm giác được nguy hiểm.

Mới vừa đi đến bên giường, Na Thần đột nhiên không nặng không nhẹ đạp lên đầu gối y, chân An Hách mềm nhũn gục xuống mép giường.

Không đợi y kịp đứng dậy, đầu gối Na Thần đã đè lên lưng y, khiến y nằm chết dí trên giường. Với tư thế nửa nằm trên giường, An Hách không dùng lực được, giãy dụa vài cái cũng chẳng thể đẩy Na Thần ra, tay cũng không với tới hắn. Đầu gối Na Thần lại đè xuống dưới, tay từ phía sau nắm chắc cằm y, ngón tay sờ lên môi y mấy cái, rồi bắt đầu bịt kín miệng cùng mũi của y lại.

An Hách nhất thời có chút khó thở, nghiêng nghiêng đầu muốn thoát khỏi tay của Na Thần, song tay của Na Thần bịt rất nhanh, y không có cách nào tránh ra.

“An Hách, tôi đặc biệt thích sự kiên cường của anh đấy.” Âm thanh của Na Thần khi nói chuyện rất thấp. Nếu An Hách không bị hắn dùng phương pháp kỳ lạ này khống chế, hẳn là sẽ cảm thấy thanh âm này thực gợi cảm.

Nhưng hiện tại chỉ cảm thấy quá ngộp thở, liều mạng giãy dụa muốn hít không khí vào.

Y không biết Na Thần muốn làm gì, giết người chăng?

Khi hai thằng đàn ông gạ tình giành làm 1 không ai chịu nhường ai, đêm kích tình huơ dao nổi lòng giết người máu xịt ngay tại chỗ?

Ngay khi y muốn dùng tay chống cho bản thân nhổm dậy, Na Thần đột nhiên lại thả lỏng tay, An Hách cảm giác được không khí từ mũi bên trái tiến vào thân thể. Y hít mạnh một hơi xong mới phát hiện, không biết từ lúc nào Na Thần đã cầm cái lọ nhỏ để dưới mũi y, y hít khí vào thì nghe được một mùi nhàn nhạt.

Sửng sốt một giây, An Hách phản ứng lại, mắng một tiếng mơ hồ không rõ: “Đệt!”

Tay Na Thần lại rất nhanh che lên, An Hách chưa được thả bao lâu, nhất thời cảm thấy nghẹn đến mức không xong. Cảm giác muốn hít mạnh không khí nên khi bàn tay kia buông ra một chút y liền phản xạ có điều kiện mà lại hít một hơi thật sâu vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương