Này! Anh Béo!
-
Chương 4
Editor: Ngansieunhann
Beta-or: Mặc Doanh
Ăn cơm xong, Trần Thanh Dương nói: “Đi hát nhé.”
“Được!” Hạ Đồng Đồng kích động đáp ứng rồi mới phát hiện mình không đem theo đàn ghita. Trần Thanh Dương lại nói: “Đến sân nhà anh đi, cần cái gì cũng có.”
Hai chữ ‘sân nhà’ đánh đúng tâm lí Hạ Đồng Đồng, hấp tấp chui vào xe Trần Thanh Dương, cô hoàn toàn quên mất mình đã quyết định cơm nước xong lập tức bảo Trần Thanh Dương đưa về kí túc xá.
Trần Thanh Dương đạp chân ga liếc mắt thấy Hạ Đồng Đồng mở to hai mắt, nở nụ cười, cô bé đúng là còn trẻ con.
Trên đường xe rẽ qua bảy, tám khúc cua, cách nội thành càng ngày càng xa, hai bên đường bắt đầu xuất hiện những mảnh đất trống, Hạ Đồng Đồng lấy di động ra xem, có vẻ như là xem giờ nhưng thực ra cô đang xem có tín hiệu hay không, mặc dù cô nghĩ có chuyện không thể nào xảy ra diepgiaquan, nhưng vẫn nhìn một chút để an ủi tâm trạng đang thấp thỏm của cô.
Trần Thanh Dương đương nhiên nhìn thấy động tác của Hạ Đồng Đồng, hỏi: “Sao vậy? Gọi điện thoại nói cho thiếu gia Kỷ là anh định bán em sao?”
Hạ Đồng Đồng cất di động vào túi, hừ một tiếng, nói: “Ai sợ anh?! Phải là anh coi chừng bị tôi bán ấy, thịt bây giờ rất đắt, đặc biệt là người có thịt ‘sịn’ như anh, bán chạy vô cùng!”
Trần Thanh Dương ngược lại rất vui, nói: “Cho nên em gầy như thế chắc chắn không có thịt, cũng chẳng ai muốn mua. Anh chính là có suy nghĩ này, bán thì ai mua chứ.”
Hạ Đồng Đồng rất muốn đạp tên béo này xuống xe, còn mình sẽ hiên ngang lái Lexus rời đi, nhưng mấu chốt của vấn đề là tên béo quá nặng, cô đạp cũng không dịch chuyển, hơn nữa cô không biết lái xe.
Năm ngoái mẹ bảo đi thi bằng lái cô không nên từ chối, bây giờ thật hối hận. Đây tuyệt đối là giết người cướp của, chuẩn bị kỹ năng hủy thi diệt tích.
Vào lúc ấy, Trần Thanh Dương hỏi: “Em biết lái xe không?”
Trúng tim đen? Phải hay không?! Tên béo này học tâm lí học chắc?
Một phút sau, xe dừng bên cạnh một quảng trường nhỏ mà Hạ Đồng Đồng chưa từng nhìn thấy, tiếng người trên quảng trường huyên náo, đèn sáng trưng, Hạ Đồng Đồng an tâm hơn một chút, nhưng mà trên loa đang phát bài gì vậy?
“Đây là sân nhà của anh sao?” Hạ Đồng Đồng nhìn bác gái, chú thím ngoài cửa xe, cảm thấy kinh hãi.
Cửa xe được mở ra, Trần Thanh Dương mời cô đi ra, không cần nói nhiều, bài hát trên loa của các cô chú đã dừng, kích động cầm mic hô: “Tiểu Trần đến rồi! Tiểu Trần đến rồi!”
Có khoảng tầm trăm người quay đầu lại, ánh đèn trắng xanh chiếu tới trên người Trần Thanh Dương, tiếng vỗ tay vang lên, tiếng trống, còn có tiếng huýt sáo.
Có cần nồng nhiệt đến vậy không? Còn có đèn chiếu sáng nữa?
Một bác gái đã lao đến bên cạnh Trần Thanh Dương, kích động nói: “Tiểu Trần, sao lâu rồi không tới!”
Trần Thanh Dương giống như có lỗi, nói: “Cháu xin lỗi, mấy hôm trước cháu có việc bận, lại quá thời gian dự kiến mới giải quyết xong.”
Khi bác gái đưa ánh mắt tới, Hạ Đồng Đồng vội vàng chào một tiếng: “Cháu chào bác.”
“Tốt! Trông cô bé có vẻ còn trẻ.” Bác gái nói: “Hẹn hò với bạn gái sao, vậy mà còn nói công việc gấp rút?!”
Trần Thanh Dương vội vàng giải thích: “Không phải, không phải đâu ạ.”
Lúc này mọi người đã quây lại thành một vòng, mồm năm miệng mười: “Có cái gì mà phải xin lỗi, tiểu Trần cũng không còn nhỏ, nên tìm một người đi thôi.”
“Vậy là sao, hai ngày trước bác còn muốn giới thiệu cháu gái của bác cho cháu...”
“Thế này cũng tốt, thế này cũng tốt, cô gái trẻ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nhìn có vẻ còn rất trẻ tuổi...”
Thường ngày Hạ Đồng Đồng sợ nhất là mấy bà tám, tình huống đột nhiên phát sinh như vậy làm cô chỉ có thể trốn sau lưng Trần Thanh Dương diepgiaquan, sau đó nghe thấy Trần Thanh Dương giải thích: “Thật sự không phải, cô ấy là em gái cháu.”
Em gái anh! Chiêu giả bộ này rất được, chú già béo đúng là chú già béo.
Tình hình đã không thể cứu vãn, Trần Thanh Dương nói: “Cháu hát một bài nhé.”
“Được đấy.” Tất cả bà cô tám, và cả các ông chú chín đồng thanh trả lời, nhanh chóng rời khỏi để lại sân khấu rộng rãi.
Trần Thanh Dương đưa Hạ Đồng Đồng tới cái bàn phía dưới, tìm cái ghế cho cô ngồi, anh nói với người ngồi bên cạnh máy tính chỉnh nhạc rồi đi lên sân khấu, nhạc bắt đầu nổi lên, là bài ‘Sự trừng phạt vội vàng’.
Khi câu hát đầu tiên vang lên, có một bác gái đưa cốc nước cho Hạ Đồng Đồng, cô nhận cốc nước và nói cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên, tay của cô khẽ run rẩy, khó khăn lắm mới không để nước đổ ra ngoài.
Bài hát này rất dài, Hạ Đồng Đồng chưa từng nghe trực tiếp bài này, khi cô và bạn bè đi hát KTV cũng chưa từng hát bài này, cô cũng chỉ nghe trên TV, hoặc là nghe qua loa của các cửa hàng trên đường, nhưng cô vẫn nhận ra Trần Thanh Dương đang cố gắng bắt chước theo giọng hát khàn khàn chất phác của Đao Lang.
Trần Thanh Dương hát xong một bài, có một bác trai lên hát bài ‘Sống thêm năm trăm năm’, anh ngồi xuống bên cạnh Hạ Đồng Đồng, nhận cốc nước, hỏi: “Em thấy thế nào?”
Khóe miệng Hạ Đồng Đồng có chút run rẩy, nhưng cô nhất định phải thành thật nói: “Không tệ.”
Trần Thanh Dương hỏi: “Em có muốn hát một bài không?”
Hạ Đồng Đồng liên tục khoát tay: “Không cần không cần, tôi ngồi nghe là được rồi.”
Trần Thanh Dương cười, dưới ánh trăng và ánh đèn lờ mờ, Hạ Đồng Đồng cảm thấy khuôn mặt vốn tròn trịa phúc hậu kia lúc này nhìn đặc biệt gian trá, sau đó cô nghe thấy Trần Thanh Dương nói: “Hát một bài đi, hôm nay em mà không hát, bọn họ sẽ không để cho em đi đâu.”
Lúc này, một bác trai ở phía sau rướn cổ lên nói: “Tiểu Trần à, bạn gái của cháu tên gì thế, không giới thiệu cho mọi người gì cả, bảo cô ấy hát một bài đi.” Sau đó lộ ra hàm răng có chút vàng nói với Hạ Đồng Đồng: “Muốn hát bài gì thì bảo với tiểu Trương ngồi bên cạnh cháu, ở đây liên tục cập nhật bài mới, bài hát nào cũng có! Châu Kiệt Luân, Trương Huệ Muội cũng có đó.”
Hạ Đồng Đồng gật đầu liên tục, bác trai này mới đi qua chỗ khác, nhưng trước khi đi cũng không quên nói một câu: “Tiểu Trần hôm nay phải hát nhiều thêm nhé, còn cô gái trẻ, không hát không cho đi!”
Điều này làm cho Hạ Đồng Đồng không khỏi hoài nghi bác ấy và Trần Thanh Dương đã thông đồng với nhau từ trước.
“Sao hả? Hát bài gì?” Trần Thanh Dương lại hỏi.
Hạ Đồng Đồng hơi bực: “Anh muốn tôi hát bài gì đây? Chuyện cũ mùa xuân?”
“Cũng có thể!” Tất nhiên Trần Thanh Dương rất hào hứng, nhưng mà cuối cùng vẫn đưa ra một đề nghị: “Em có thể hát nhạc của ‘Phượng Hoàng truyền kỳ’, bọn họ thích nghe.”
“Chưa từng nghe!”
“Nói dối, chắc chắn em đã nghe rồi.”
“Chưa nghe kĩ!”
Trần Thanh Dương nhét tai nghe cắm với điện thoại của mình vào tai Hạ Đồng Đồng, bên trong đang phát ‘Chờ yêu hoa hồng’, Hạ Đồng Đồng dậm chân, đây tuyệt đối là có âm mưu từ trước! Tuyệt đối! Cho nên nhất định phải kiên quyết chống lại! Cô dứt khoát nói: “Không phải bài này, tôi muốn bài ‘Tự do bay lượn’.”
“Đã nói là em biết rồi mà, còn không thừa nhận! Không sao, bài này anh cũng đã chuẩn bị rồi.”
Hạ Đồng Đồng muốn hỏi tên béo chết bầm mang vẻ mặt ‘ta đây cái gì cũng biết, mi không lừa được ta, lần này ta tha thứ cho mi’ là có ý gì? Cô bị gạt rồi sao? Rõ ràng biết Hạ Đồng Đồng xinh đẹp cô là tiểu thiên hậu Rock N Roll, nửa đêm hát nhạc của nhóm ‘Phượng Hoàng truyền kì’ cho một đám bà tám nghe, về sau cô còn đi hát thế nào nữa?!
Nghe hai lần bài ‘Tự do bay lượn’, Trần Thanh Dương cất tai nghe đi, rồi bảo Hạ Đồng Đồng lên sân khấu.
Hạ Đồng Đồng nói: “Anh tin tưởng tôi như vậy sao?”
Trần Thanh Dương chỉ nhóm người đông đúc phía sau, nói: “Là anh tin tưởng họ, cô gái trẻ như em mới tới, dù hát sai, bọn họ cũng sẽ vỗ tay cho em.”
Trên thực tế, giống như Trần Thanh Dương nói, Hạ Đồng Đồng vừa lên sân, còn chưa mở miệng, tiếng vỗ tay bên dưới thực sự không phải như tiếng sấm bình thường, thật ra người ở đây không đông bằng khi cô hát ở trường, nhưng lại khiến cô thấy cảm động hơn.
Một cụ ông ngồi ở hàng trước nhe răng giả bằng bạc, phản lại ánh trăng chiếu tới Hạ Đồng Đồng khiến cô nhớ tới ông ngoại đã mất, làm cho cô cảm thấy ưu thương, nên đã bỏ lỡ câu đầu tiên.
Cô bỏ lỡ một câu, tiếng vỗ tay phía dưới càng nhiệt liệt, một bác trai hô to một tiếng “Hay!” Cô cố gắng khuyên nhủ bản thân rằng đây là lời khích lệ chứ không phải châm chọc mình, nhưng lại nhìn thấy Trần Thanh Dương che cái mặt béo của anh ta cười trộm.
Tên béo này! Anh ta nhất định sẽ càng ngày càng mập! Sau đó cả đời không cưới được vợ! Hạ Đồng Đồng cắn răng!
Không chú ý tới thính giả, Hạ Đồng Đồng bày ra tính chuyên nghiệp, hát một bài hát mới nghe qua hai lần khiến mọi người trầm trồ khen ngợi, mọi người phía dưới mặt mày hớn hở, lúc cô cúi người chào còn thấy một bà lão đưa ngón tay cái với cô.
Chờ cô lấy lại tinh thần từ trong vui sướng, mới nhận ra Trần Thanh Dương đứng bên cạnh mình, tay cầm mic, dường như rất tội nghiệp nói: “Bọn họ đều nói em hát rất hay, nhất định bắt chúng ta hát song ca một bài, không còn cách nào khác.”
Là bài ‘Không thể không yêu’, Hạ Đồng Đồng quyết định chấp nhận, một phần vì bài này phát hành chưa quá mười năm và cũng vì mấy vị thính giả phía dưới.
Sau khi hát được nửa bài, cô nhìn thấy gì đây? Moonwalk (*) trong truyền thuyết phải không? Phải hay không?!
(*)Moonwalk là kiểu nhảy đi lùi của Michael Jackson.
Hạ Đồng Đồng không phải chưa từng thấy Moonwalk, trước kia đi học nhảy, cô đã thấy rất nhiều người nhảy như vậy, thế nhưng bây giờ nhìn lại, so với Trần Thanh Dương thì họ giống như máy móc mấy năm rồi chưa thay dầu, như bánh răng bị rỉ sét diepgianquan. Chẳng lẽ bởi vì Trần Thanh Dương béo hơn, nhiều dầu, cho nên mềm dẻo hơn?
“Anh thắng.” Khi đi xuống sân khấu Hạ Đồng Đồng không thể không thừa nhận.
Trần Thanh Dương cười: “Thật ra em cũng không tệ.”
Hạ Đồng Đồng giận: “Mập mạp, anh khiêm tốn cũng phải có chút thành ý chứ?”
Trần Thanh Dương nói: “Khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo, dù em khiêm tốn thế nào người ta cũng cho là em khoe khoang, cho nên tùy tiện là được. Em cũng phải biết chứ?”
Hạ Đồng Đồng lại bị nghẹn. Cô luyện đàn ghi-ta, luôn có người nói, không phải chỉ là chơi ghita thôi sao? Đây cũng là nguyên nhân khiến cô muốn chuyển ra khỏi kí túc xá, chứ không phải vì kí túc xá nóng đến mức cô không ngủ được.
Hạ Đồng Đồng bị làm cho nghẹn nên muốn trêu trọc Trần Thanh Dương một chút, cô nói: “Vậy thì khoe khang nhiều một chút, đừng khách sáo, nói coi anh bao nhiêu ký rồi? Để cho tôi sùng bái một tí.”
Trần Thanh Dương nói: “Không nói, sợ em tự ti.”
Sau đó, Trần Thanh Dương lại hát vài bài, khoảng chín rưỡi tối hai người mới về, Hạ Đồng Đồng kích động chạy ra xe, chỉ sợ không được vào kí túc xá, mặc dù Trần Thanh Dương nói nhất định có thể đưa cô về đúng giờ, nhưng lời của tên béo này không thể tin đâu.
Đợi đến khi Hạ Đồng Đồng đặt tay lên cửa xe, đột nhiên Trần Thanh Dương ở phía sau hô một tiếng: “Đồng Đồng!”
Hạ Đồng Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thanh Dương lấy một cái gì đó từ trong túi ra, sau đó “pằng” một tiếng, là tiếng hộp quẹt. Pháo hoa hiện ra từ trong tay Trần Thanh Dương.
Trên sân khấu đang có người hát ‘Câu chuyện thành phố nhỏ’ của Đặng Lệ Quân, không ai chú ý tới phía này, diepgiaquan Trần Thanh Dương cầm pháo hoa đi đến trước mặt Hạ Đồng Đồng, nói: “Tặng em.”
Hạ Đồng Đồng chỉ biết ngây ngốc đưa tay cầm lấy, ngơ ngẩn nhìn pháo hoa vẫn đang nở rộ cùng khuôn mặt của Trần Thanh Dương một hồi lâu, rồi mới nói cảm ơn.
Mẹ ơi, con cảm thấy gặp được cao thủ rồi.
Beta-or: Mặc Doanh
Ăn cơm xong, Trần Thanh Dương nói: “Đi hát nhé.”
“Được!” Hạ Đồng Đồng kích động đáp ứng rồi mới phát hiện mình không đem theo đàn ghita. Trần Thanh Dương lại nói: “Đến sân nhà anh đi, cần cái gì cũng có.”
Hai chữ ‘sân nhà’ đánh đúng tâm lí Hạ Đồng Đồng, hấp tấp chui vào xe Trần Thanh Dương, cô hoàn toàn quên mất mình đã quyết định cơm nước xong lập tức bảo Trần Thanh Dương đưa về kí túc xá.
Trần Thanh Dương đạp chân ga liếc mắt thấy Hạ Đồng Đồng mở to hai mắt, nở nụ cười, cô bé đúng là còn trẻ con.
Trên đường xe rẽ qua bảy, tám khúc cua, cách nội thành càng ngày càng xa, hai bên đường bắt đầu xuất hiện những mảnh đất trống, Hạ Đồng Đồng lấy di động ra xem, có vẻ như là xem giờ nhưng thực ra cô đang xem có tín hiệu hay không, mặc dù cô nghĩ có chuyện không thể nào xảy ra diepgiaquan, nhưng vẫn nhìn một chút để an ủi tâm trạng đang thấp thỏm của cô.
Trần Thanh Dương đương nhiên nhìn thấy động tác của Hạ Đồng Đồng, hỏi: “Sao vậy? Gọi điện thoại nói cho thiếu gia Kỷ là anh định bán em sao?”
Hạ Đồng Đồng cất di động vào túi, hừ một tiếng, nói: “Ai sợ anh?! Phải là anh coi chừng bị tôi bán ấy, thịt bây giờ rất đắt, đặc biệt là người có thịt ‘sịn’ như anh, bán chạy vô cùng!”
Trần Thanh Dương ngược lại rất vui, nói: “Cho nên em gầy như thế chắc chắn không có thịt, cũng chẳng ai muốn mua. Anh chính là có suy nghĩ này, bán thì ai mua chứ.”
Hạ Đồng Đồng rất muốn đạp tên béo này xuống xe, còn mình sẽ hiên ngang lái Lexus rời đi, nhưng mấu chốt của vấn đề là tên béo quá nặng, cô đạp cũng không dịch chuyển, hơn nữa cô không biết lái xe.
Năm ngoái mẹ bảo đi thi bằng lái cô không nên từ chối, bây giờ thật hối hận. Đây tuyệt đối là giết người cướp của, chuẩn bị kỹ năng hủy thi diệt tích.
Vào lúc ấy, Trần Thanh Dương hỏi: “Em biết lái xe không?”
Trúng tim đen? Phải hay không?! Tên béo này học tâm lí học chắc?
Một phút sau, xe dừng bên cạnh một quảng trường nhỏ mà Hạ Đồng Đồng chưa từng nhìn thấy, tiếng người trên quảng trường huyên náo, đèn sáng trưng, Hạ Đồng Đồng an tâm hơn một chút, nhưng mà trên loa đang phát bài gì vậy?
“Đây là sân nhà của anh sao?” Hạ Đồng Đồng nhìn bác gái, chú thím ngoài cửa xe, cảm thấy kinh hãi.
Cửa xe được mở ra, Trần Thanh Dương mời cô đi ra, không cần nói nhiều, bài hát trên loa của các cô chú đã dừng, kích động cầm mic hô: “Tiểu Trần đến rồi! Tiểu Trần đến rồi!”
Có khoảng tầm trăm người quay đầu lại, ánh đèn trắng xanh chiếu tới trên người Trần Thanh Dương, tiếng vỗ tay vang lên, tiếng trống, còn có tiếng huýt sáo.
Có cần nồng nhiệt đến vậy không? Còn có đèn chiếu sáng nữa?
Một bác gái đã lao đến bên cạnh Trần Thanh Dương, kích động nói: “Tiểu Trần, sao lâu rồi không tới!”
Trần Thanh Dương giống như có lỗi, nói: “Cháu xin lỗi, mấy hôm trước cháu có việc bận, lại quá thời gian dự kiến mới giải quyết xong.”
Khi bác gái đưa ánh mắt tới, Hạ Đồng Đồng vội vàng chào một tiếng: “Cháu chào bác.”
“Tốt! Trông cô bé có vẻ còn trẻ.” Bác gái nói: “Hẹn hò với bạn gái sao, vậy mà còn nói công việc gấp rút?!”
Trần Thanh Dương vội vàng giải thích: “Không phải, không phải đâu ạ.”
Lúc này mọi người đã quây lại thành một vòng, mồm năm miệng mười: “Có cái gì mà phải xin lỗi, tiểu Trần cũng không còn nhỏ, nên tìm một người đi thôi.”
“Vậy là sao, hai ngày trước bác còn muốn giới thiệu cháu gái của bác cho cháu...”
“Thế này cũng tốt, thế này cũng tốt, cô gái trẻ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nhìn có vẻ còn rất trẻ tuổi...”
Thường ngày Hạ Đồng Đồng sợ nhất là mấy bà tám, tình huống đột nhiên phát sinh như vậy làm cô chỉ có thể trốn sau lưng Trần Thanh Dương diepgiaquan, sau đó nghe thấy Trần Thanh Dương giải thích: “Thật sự không phải, cô ấy là em gái cháu.”
Em gái anh! Chiêu giả bộ này rất được, chú già béo đúng là chú già béo.
Tình hình đã không thể cứu vãn, Trần Thanh Dương nói: “Cháu hát một bài nhé.”
“Được đấy.” Tất cả bà cô tám, và cả các ông chú chín đồng thanh trả lời, nhanh chóng rời khỏi để lại sân khấu rộng rãi.
Trần Thanh Dương đưa Hạ Đồng Đồng tới cái bàn phía dưới, tìm cái ghế cho cô ngồi, anh nói với người ngồi bên cạnh máy tính chỉnh nhạc rồi đi lên sân khấu, nhạc bắt đầu nổi lên, là bài ‘Sự trừng phạt vội vàng’.
Khi câu hát đầu tiên vang lên, có một bác gái đưa cốc nước cho Hạ Đồng Đồng, cô nhận cốc nước và nói cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên, tay của cô khẽ run rẩy, khó khăn lắm mới không để nước đổ ra ngoài.
Bài hát này rất dài, Hạ Đồng Đồng chưa từng nghe trực tiếp bài này, khi cô và bạn bè đi hát KTV cũng chưa từng hát bài này, cô cũng chỉ nghe trên TV, hoặc là nghe qua loa của các cửa hàng trên đường, nhưng cô vẫn nhận ra Trần Thanh Dương đang cố gắng bắt chước theo giọng hát khàn khàn chất phác của Đao Lang.
Trần Thanh Dương hát xong một bài, có một bác trai lên hát bài ‘Sống thêm năm trăm năm’, anh ngồi xuống bên cạnh Hạ Đồng Đồng, nhận cốc nước, hỏi: “Em thấy thế nào?”
Khóe miệng Hạ Đồng Đồng có chút run rẩy, nhưng cô nhất định phải thành thật nói: “Không tệ.”
Trần Thanh Dương hỏi: “Em có muốn hát một bài không?”
Hạ Đồng Đồng liên tục khoát tay: “Không cần không cần, tôi ngồi nghe là được rồi.”
Trần Thanh Dương cười, dưới ánh trăng và ánh đèn lờ mờ, Hạ Đồng Đồng cảm thấy khuôn mặt vốn tròn trịa phúc hậu kia lúc này nhìn đặc biệt gian trá, sau đó cô nghe thấy Trần Thanh Dương nói: “Hát một bài đi, hôm nay em mà không hát, bọn họ sẽ không để cho em đi đâu.”
Lúc này, một bác trai ở phía sau rướn cổ lên nói: “Tiểu Trần à, bạn gái của cháu tên gì thế, không giới thiệu cho mọi người gì cả, bảo cô ấy hát một bài đi.” Sau đó lộ ra hàm răng có chút vàng nói với Hạ Đồng Đồng: “Muốn hát bài gì thì bảo với tiểu Trương ngồi bên cạnh cháu, ở đây liên tục cập nhật bài mới, bài hát nào cũng có! Châu Kiệt Luân, Trương Huệ Muội cũng có đó.”
Hạ Đồng Đồng gật đầu liên tục, bác trai này mới đi qua chỗ khác, nhưng trước khi đi cũng không quên nói một câu: “Tiểu Trần hôm nay phải hát nhiều thêm nhé, còn cô gái trẻ, không hát không cho đi!”
Điều này làm cho Hạ Đồng Đồng không khỏi hoài nghi bác ấy và Trần Thanh Dương đã thông đồng với nhau từ trước.
“Sao hả? Hát bài gì?” Trần Thanh Dương lại hỏi.
Hạ Đồng Đồng hơi bực: “Anh muốn tôi hát bài gì đây? Chuyện cũ mùa xuân?”
“Cũng có thể!” Tất nhiên Trần Thanh Dương rất hào hứng, nhưng mà cuối cùng vẫn đưa ra một đề nghị: “Em có thể hát nhạc của ‘Phượng Hoàng truyền kỳ’, bọn họ thích nghe.”
“Chưa từng nghe!”
“Nói dối, chắc chắn em đã nghe rồi.”
“Chưa nghe kĩ!”
Trần Thanh Dương nhét tai nghe cắm với điện thoại của mình vào tai Hạ Đồng Đồng, bên trong đang phát ‘Chờ yêu hoa hồng’, Hạ Đồng Đồng dậm chân, đây tuyệt đối là có âm mưu từ trước! Tuyệt đối! Cho nên nhất định phải kiên quyết chống lại! Cô dứt khoát nói: “Không phải bài này, tôi muốn bài ‘Tự do bay lượn’.”
“Đã nói là em biết rồi mà, còn không thừa nhận! Không sao, bài này anh cũng đã chuẩn bị rồi.”
Hạ Đồng Đồng muốn hỏi tên béo chết bầm mang vẻ mặt ‘ta đây cái gì cũng biết, mi không lừa được ta, lần này ta tha thứ cho mi’ là có ý gì? Cô bị gạt rồi sao? Rõ ràng biết Hạ Đồng Đồng xinh đẹp cô là tiểu thiên hậu Rock N Roll, nửa đêm hát nhạc của nhóm ‘Phượng Hoàng truyền kì’ cho một đám bà tám nghe, về sau cô còn đi hát thế nào nữa?!
Nghe hai lần bài ‘Tự do bay lượn’, Trần Thanh Dương cất tai nghe đi, rồi bảo Hạ Đồng Đồng lên sân khấu.
Hạ Đồng Đồng nói: “Anh tin tưởng tôi như vậy sao?”
Trần Thanh Dương chỉ nhóm người đông đúc phía sau, nói: “Là anh tin tưởng họ, cô gái trẻ như em mới tới, dù hát sai, bọn họ cũng sẽ vỗ tay cho em.”
Trên thực tế, giống như Trần Thanh Dương nói, Hạ Đồng Đồng vừa lên sân, còn chưa mở miệng, tiếng vỗ tay bên dưới thực sự không phải như tiếng sấm bình thường, thật ra người ở đây không đông bằng khi cô hát ở trường, nhưng lại khiến cô thấy cảm động hơn.
Một cụ ông ngồi ở hàng trước nhe răng giả bằng bạc, phản lại ánh trăng chiếu tới Hạ Đồng Đồng khiến cô nhớ tới ông ngoại đã mất, làm cho cô cảm thấy ưu thương, nên đã bỏ lỡ câu đầu tiên.
Cô bỏ lỡ một câu, tiếng vỗ tay phía dưới càng nhiệt liệt, một bác trai hô to một tiếng “Hay!” Cô cố gắng khuyên nhủ bản thân rằng đây là lời khích lệ chứ không phải châm chọc mình, nhưng lại nhìn thấy Trần Thanh Dương che cái mặt béo của anh ta cười trộm.
Tên béo này! Anh ta nhất định sẽ càng ngày càng mập! Sau đó cả đời không cưới được vợ! Hạ Đồng Đồng cắn răng!
Không chú ý tới thính giả, Hạ Đồng Đồng bày ra tính chuyên nghiệp, hát một bài hát mới nghe qua hai lần khiến mọi người trầm trồ khen ngợi, mọi người phía dưới mặt mày hớn hở, lúc cô cúi người chào còn thấy một bà lão đưa ngón tay cái với cô.
Chờ cô lấy lại tinh thần từ trong vui sướng, mới nhận ra Trần Thanh Dương đứng bên cạnh mình, tay cầm mic, dường như rất tội nghiệp nói: “Bọn họ đều nói em hát rất hay, nhất định bắt chúng ta hát song ca một bài, không còn cách nào khác.”
Là bài ‘Không thể không yêu’, Hạ Đồng Đồng quyết định chấp nhận, một phần vì bài này phát hành chưa quá mười năm và cũng vì mấy vị thính giả phía dưới.
Sau khi hát được nửa bài, cô nhìn thấy gì đây? Moonwalk (*) trong truyền thuyết phải không? Phải hay không?!
(*)Moonwalk là kiểu nhảy đi lùi của Michael Jackson.
Hạ Đồng Đồng không phải chưa từng thấy Moonwalk, trước kia đi học nhảy, cô đã thấy rất nhiều người nhảy như vậy, thế nhưng bây giờ nhìn lại, so với Trần Thanh Dương thì họ giống như máy móc mấy năm rồi chưa thay dầu, như bánh răng bị rỉ sét diepgianquan. Chẳng lẽ bởi vì Trần Thanh Dương béo hơn, nhiều dầu, cho nên mềm dẻo hơn?
“Anh thắng.” Khi đi xuống sân khấu Hạ Đồng Đồng không thể không thừa nhận.
Trần Thanh Dương cười: “Thật ra em cũng không tệ.”
Hạ Đồng Đồng giận: “Mập mạp, anh khiêm tốn cũng phải có chút thành ý chứ?”
Trần Thanh Dương nói: “Khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo, dù em khiêm tốn thế nào người ta cũng cho là em khoe khoang, cho nên tùy tiện là được. Em cũng phải biết chứ?”
Hạ Đồng Đồng lại bị nghẹn. Cô luyện đàn ghi-ta, luôn có người nói, không phải chỉ là chơi ghita thôi sao? Đây cũng là nguyên nhân khiến cô muốn chuyển ra khỏi kí túc xá, chứ không phải vì kí túc xá nóng đến mức cô không ngủ được.
Hạ Đồng Đồng bị làm cho nghẹn nên muốn trêu trọc Trần Thanh Dương một chút, cô nói: “Vậy thì khoe khang nhiều một chút, đừng khách sáo, nói coi anh bao nhiêu ký rồi? Để cho tôi sùng bái một tí.”
Trần Thanh Dương nói: “Không nói, sợ em tự ti.”
Sau đó, Trần Thanh Dương lại hát vài bài, khoảng chín rưỡi tối hai người mới về, Hạ Đồng Đồng kích động chạy ra xe, chỉ sợ không được vào kí túc xá, mặc dù Trần Thanh Dương nói nhất định có thể đưa cô về đúng giờ, nhưng lời của tên béo này không thể tin đâu.
Đợi đến khi Hạ Đồng Đồng đặt tay lên cửa xe, đột nhiên Trần Thanh Dương ở phía sau hô một tiếng: “Đồng Đồng!”
Hạ Đồng Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thanh Dương lấy một cái gì đó từ trong túi ra, sau đó “pằng” một tiếng, là tiếng hộp quẹt. Pháo hoa hiện ra từ trong tay Trần Thanh Dương.
Trên sân khấu đang có người hát ‘Câu chuyện thành phố nhỏ’ của Đặng Lệ Quân, không ai chú ý tới phía này, diepgiaquan Trần Thanh Dương cầm pháo hoa đi đến trước mặt Hạ Đồng Đồng, nói: “Tặng em.”
Hạ Đồng Đồng chỉ biết ngây ngốc đưa tay cầm lấy, ngơ ngẩn nhìn pháo hoa vẫn đang nở rộ cùng khuôn mặt của Trần Thanh Dương một hồi lâu, rồi mới nói cảm ơn.
Mẹ ơi, con cảm thấy gặp được cao thủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook