Naruto Giữa Đời Thực Tokyo
-
Chương 6: Cùng nhau xóa bỏ quá khứ
Translator: Waveliterature Vietnam
Hải Bộ Sa đứng như trời trồng cô cảm nhận giống như mình đang đứng trên một đống lửa ngồi trên một đống than, một bên là mẹ một bên là Thủy Dã Không. Mẹ cô thấy cô đang dựa vào Thủy Dã, thật sự cảm xúc lúc đó cô chỉ ngại ngùng và xấu hổ muốn chết.
Mẹ của Hải Bộ Sa ngồi xuống nền nhà hai tay bà chắp lên gối. Bà ấy nhẹ nhàng nói, "Mẹ thật xin lỗi, những chuyện vừa rồi đã xảy ra, vết thương của con thế nào rồi."
Trước sự ý nhị của mẹ người bạn học như vậy,Thủy Dã Không cũng cúi đầu đáp lễ: "Hải Bộ... Dạ cô không sao đâu cô ạ,vừa rồi cũng không có chuyện gì đâu cô ạ.Trong đầu con chỉ có suy nghĩ là giúp đỡ bạn Hải Bộ ổn định trạng thái tâm lý hơn thôi, huống hồ con và Hải Bộ lại là bạn học cùng lớp, chắc chắn sẽ không phát sinh tình cảm nào khác mức bạn bè. À thật sự thất lễ quá, con còn chưa giới thiệu, con tên là Thủy Dã Không, là bạn học cùng bàn với Hải Bộ Sa. "
Thủy Dã Không ban đầu vốn muốn gọi là Hải Bộ phu nhân, nhưng nghĩ về tình hình phức tạp của gia đình này,nên gọi là bà Hải Bộ thì hơn.
"Ta là Hải Bộ Huệ là mẹ của Hải Bộ Sa và ta là chủ của nhà hàng này. Thật tuyệt khi tiểu sa có thể có một người bạn cùng lớp như con. Con có thể gọi ta là Hải Bộ Huệ.Nếu con không ngai con có thể ở lại ăn một chút cơm chiều không Hãy xem như đó là lòng biết ơn của ta khi lúc nãy con đã giúp hai mẹ con ta như vậy.nếu không nhờ con ra tay giúp đỡ,Hải Bộ Sa...lại phải mất mấy ngày để hồi phục rồi.
Mất mấy ngày hồi phục sao?
Khi Thủy Dã Không nghĩ về hàng xóm của mình, thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ vài ngày. Hắn nghĩ rằng mình chỉ đơn giản là bị bạn cùng lớp bắt nạt và hắn cần phải hồi phục. Hắn chả quan tâm gì tới việc ẩn nấp.
Vừa rồi vẫn là đánh rất nhẹ!
Chỉ sợ là tên say rượu khốn kiếp kia sau khi đã lành vết thương sẽ tiếp tục quay lại gây rối, Thủy Dã Không nghĩ về điều đó và xin lỗi: " Những chuyện như vậy thì thật sự quá phiền toái."
Nhìn thấy hộp thuốc trong tay bà Hải Bộ Huệ, Thủy Dã Không để ý sắc thái trên mặt bà, rồi hắn ý tứ rời khỏi phòng, để cho hai mẹ con họ có không gian đắp thuốc.
Ngồi ở cầu thang từ tầng một bắt lên tầng hai, Thủy Dã Không nhận thấy rằng kỹ năng quyền đấm bốc của hắn đã đạt đến cấp độ LV2. Mặc dù hắn chỉ có thể thực hiện các kỹ năng thể chất ở cấp độ C, nhưng thể lực của hắn đã tăng thêm một lớp.
Nếu không biết giới hạn kỹ năng là gì và cuối cùng hắn sẽ không thể trở lại thành hình dạng người.
Nhưng vào lúc này, hắn hối hận vì tình trạng thể chất của mình đã mạnh lên. Hắn có thể nghe được tiếng thay quần áo trên tầng hai và tiếng rên rỉ vì đau đớn một cách rõ rang.
Thủy Dã Không có thể nghe rõ rang mồn một từng chữ. Ở tầng một, những chiếc bàn và ghế hỗn loạn vì đánh nhau được sắp xếp gọn gàng.
Thật lâu một lúc sau, cánh cửa ở tầng hai được mở ra. Cầm trên tay chiếc váy, bà Hải Bộ Huệ mỉm cười với Thủy Dã Không và đi xuống tầng một để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
" Cô có muốn con giúp đỡ gì không?"
"Hmm không cần đâu!" Hải Bộ Huệ lắc đầu.Thủy Dã Không chợt nhìn thấy khuôn mặt của Hải Bộ Sa, thật là xinh đẹp lay động lòng người. Cô và mẹ cô đều có khuôn mặt tựa giống nhau khuôn mặt chữ bát. Phía sau Hải Bộ Sa "tất cả các thực phẩm đã được rửa sạch, ban đầu nó được chuẩn bị cho nguyên liệu nhà hàng tối nay,nhưng điều không may đã xảy ra hồi nãy, thôi tối nay tạm đóng cửa vậy."
Ở tầng một,không biết phải làm gì để phụ giúp, Thủy Dã Không cảm thấy không thoải mái. Một chốc sau, cửa ở tầng hai bị đẩy ra
" Lệt bệt."
Trên ban công, ánh mắt của Hải Bộ Sa ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, và một chậu nước được đặt trước mặt nó. Bộ quần áo của mẹ và cô được đặt trong chậu nước. Gã đàn ông kia đã làm cho chúng nhàu nhỏ và lấm bẩn
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hải Bộ Sa mệt mỏi quay đầu lại, và nhìn xuống tiếp dường như tập trung vào việc giặt quần áo.
" Nó có thể khô trong tối nay không nhỉ? Ngày mai ta còn phải đi học nữa chứ"
"Có thể... có thể, chỉ cần hơ lửa nó và sau đó phơi nắng... bạn có thể làm điều đó vào ngày hôm sau..." Hải Bộ Sa đang mặc một chiếc váy bình thường khác.
Thủy Dã Không cảm thấy Hải Bộ Sa làm việc thật nghiêm túc. Khi cô ấy giặt quần áo, cô ấy tập trung vào bằng cả trái tim và tâm hồn. Nó giống như mài một viên đá quý một cách nghiêm túc. Bởi vì hai bên đối diện nhau, Thủy Dã Không có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hải Sa.
Đôi môi mỏng, khuôn mũi thon và thẳng, cằm không dài cũng không ngắn, khuôn mặt thật thanh tú mà đám nữ sinh khác hiếm có đứa nào sánh được.
Thủy Dã... Bạn học Thủy Dã Không."
Tiếng kêu nhỏ của Hải Bộ Sa làm Thủy Dã Không chợt tỉnh trở lại với hiện thực.
"Áo khoác của người vấy bẩn rồi, cởi nó ra ….. Ta giặt cho ngươi luôn." Đôi mắt của Hải Bộ Sa vẫn nhìn vào Thủy Dã Không. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Dã Không. "Ta... Tại ta mới làm cho ngươi trông bẩn thỉu như vậy." Bẩn thỉu... "
"Không cần bận tâm, ta tự..." Nhìn vào đôi mắt đỏ ứng như muốn sắp khóc của Hải Bộ Sa và Thủy Dã Không không nói nữa và cởi áo khoác ra. "Làm phiền người quá, ta thật lấy làm xấu hổ."
Hải Bộ Sa cúi đầu nhận chiếc áo, và sau đó ngâm trong chậu một lúc, cô cẩn thận giặt nó. So với quần áo khác, cô ấy giặt chiếc áo một cách toàn tâm hơn, từ cổ tay áo cho đến toàn bộ, cô giặt một cách nhẹ nhàng nhưng rất cẩn thận.
" Ông ta...thường xuyên làm điều này đúng không?"
"Ừ." Trái tim nhỏ bé của Hải Bộ Sa run rẩy một chút. Bây giờ cô đã vứt bỏ tất cả danh dự còn lại trước mặt người bạn cùng lớp Thủy Dã Không, cô cũng chả còn bận tâm lắm đến điều đó hơn nữa Thủy Dã Không còn kể hoàn cảnh của hắn cho cô nghe hai người đồng cảnh ngộ, rồi cô kể hắn nghe:"Sau khi ly dị mẹ tôi...Ông ta lấy hết tài sản... và cũng lấy tiền trợ cấp của ông nội... Sau cái chết của ông nội... Ngôi nhà này dành cho mẹ... Ông ta cũng muốn chiếm lấy..."
"Bằng không... phải đưa cho ông ta số tiền mẹ ta kiếm được mỗi tháng..."
Đây thực sự là một tên khốn kiếp và đốn mạt và Thủy Dã Không cảm thấy toàn thân nóng bừng khó chịu
Thông thường, sau khi ly hôn, người phụ nữ có thể được chia thành một nửa tài sản của gia đình. Tên khốn này không biết đã dùng thủ đoạn gì để thâu tóm hết toàn bộ tài sản.
"Bạn đồng môn Thủy Dã... người không cần phải làm gì đâu, nếu người cứ động vào ông ta như vậy ta e là người sẽ không yên ổn được ở trong trường đâu."
Những tên vô lại bất hảo với những thủ đoạn như vậy, Thủy Dã Không đã bắt gặp quá nhiều trong cuộc sống của anh ta, và hắn có thể hiểu thủ đoạn của ông ta là gì.
" Nếu hắn còn dám đến ta sẽ còn đánh hắn, nếu hắn đến ngàn lần ta sẽ đánh hắn ngàn lần, đối với những loại người như hắn nếu chúng ta cứ nhấn ngường thì hắn sẽ càng đắc ý kiêu ngạo."
Hải Bộ gật đầu như thể cô hiểu điều đó. Cô cảm thấy mọi thứ xảy ra hôm nay giống như một giấc mộng. Đầu tiên, tại trường, bạn cùng lớp Thủy Dã Không đánh bại những tên cùng lớp đã từng bắt nạt họ. Chiều nay, cô đã thoát khỏi nỗi kinh hoàng. Ác mộng.
Đơn giản, đó giống như là những hoàng tử trong truyện cổ tích.
Hải Bộ Sa không thể không nghĩ về bản thân mình, kẻ hèn nhát thích khóc khi đi bộ. Khi cô ta bước đi, cô ta luôn cúi đầu như một con người nhát gan yếu đuối.
Rồi tác phong, cách nói chuyện thì lắp ba lắp bắp.Lại còn như thế trước mặt Thủy Dã Không nữa chứ.
So với hắn, cô giống như một con vịt xấu xí toàn diện.
Thủy Dã Không cảm thấy rất kỳ lạ, vậy tại sao Hải Bộ Sa lại khóc, hắn nhớ rằng hắn chả làm gì hay nói gì mà.
" Cơm chắc ngon lắm đây, chúng ta hãy xuống ăn thôi."
Hải Bộ Sa đứng như trời trồng cô cảm nhận giống như mình đang đứng trên một đống lửa ngồi trên một đống than, một bên là mẹ một bên là Thủy Dã Không. Mẹ cô thấy cô đang dựa vào Thủy Dã, thật sự cảm xúc lúc đó cô chỉ ngại ngùng và xấu hổ muốn chết.
Mẹ của Hải Bộ Sa ngồi xuống nền nhà hai tay bà chắp lên gối. Bà ấy nhẹ nhàng nói, "Mẹ thật xin lỗi, những chuyện vừa rồi đã xảy ra, vết thương của con thế nào rồi."
Trước sự ý nhị của mẹ người bạn học như vậy,Thủy Dã Không cũng cúi đầu đáp lễ: "Hải Bộ... Dạ cô không sao đâu cô ạ,vừa rồi cũng không có chuyện gì đâu cô ạ.Trong đầu con chỉ có suy nghĩ là giúp đỡ bạn Hải Bộ ổn định trạng thái tâm lý hơn thôi, huống hồ con và Hải Bộ lại là bạn học cùng lớp, chắc chắn sẽ không phát sinh tình cảm nào khác mức bạn bè. À thật sự thất lễ quá, con còn chưa giới thiệu, con tên là Thủy Dã Không, là bạn học cùng bàn với Hải Bộ Sa. "
Thủy Dã Không ban đầu vốn muốn gọi là Hải Bộ phu nhân, nhưng nghĩ về tình hình phức tạp của gia đình này,nên gọi là bà Hải Bộ thì hơn.
"Ta là Hải Bộ Huệ là mẹ của Hải Bộ Sa và ta là chủ của nhà hàng này. Thật tuyệt khi tiểu sa có thể có một người bạn cùng lớp như con. Con có thể gọi ta là Hải Bộ Huệ.Nếu con không ngai con có thể ở lại ăn một chút cơm chiều không Hãy xem như đó là lòng biết ơn của ta khi lúc nãy con đã giúp hai mẹ con ta như vậy.nếu không nhờ con ra tay giúp đỡ,Hải Bộ Sa...lại phải mất mấy ngày để hồi phục rồi.
Mất mấy ngày hồi phục sao?
Khi Thủy Dã Không nghĩ về hàng xóm của mình, thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ vài ngày. Hắn nghĩ rằng mình chỉ đơn giản là bị bạn cùng lớp bắt nạt và hắn cần phải hồi phục. Hắn chả quan tâm gì tới việc ẩn nấp.
Vừa rồi vẫn là đánh rất nhẹ!
Chỉ sợ là tên say rượu khốn kiếp kia sau khi đã lành vết thương sẽ tiếp tục quay lại gây rối, Thủy Dã Không nghĩ về điều đó và xin lỗi: " Những chuyện như vậy thì thật sự quá phiền toái."
Nhìn thấy hộp thuốc trong tay bà Hải Bộ Huệ, Thủy Dã Không để ý sắc thái trên mặt bà, rồi hắn ý tứ rời khỏi phòng, để cho hai mẹ con họ có không gian đắp thuốc.
Ngồi ở cầu thang từ tầng một bắt lên tầng hai, Thủy Dã Không nhận thấy rằng kỹ năng quyền đấm bốc của hắn đã đạt đến cấp độ LV2. Mặc dù hắn chỉ có thể thực hiện các kỹ năng thể chất ở cấp độ C, nhưng thể lực của hắn đã tăng thêm một lớp.
Nếu không biết giới hạn kỹ năng là gì và cuối cùng hắn sẽ không thể trở lại thành hình dạng người.
Nhưng vào lúc này, hắn hối hận vì tình trạng thể chất của mình đã mạnh lên. Hắn có thể nghe được tiếng thay quần áo trên tầng hai và tiếng rên rỉ vì đau đớn một cách rõ rang.
Thủy Dã Không có thể nghe rõ rang mồn một từng chữ. Ở tầng một, những chiếc bàn và ghế hỗn loạn vì đánh nhau được sắp xếp gọn gàng.
Thật lâu một lúc sau, cánh cửa ở tầng hai được mở ra. Cầm trên tay chiếc váy, bà Hải Bộ Huệ mỉm cười với Thủy Dã Không và đi xuống tầng một để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
" Cô có muốn con giúp đỡ gì không?"
"Hmm không cần đâu!" Hải Bộ Huệ lắc đầu.Thủy Dã Không chợt nhìn thấy khuôn mặt của Hải Bộ Sa, thật là xinh đẹp lay động lòng người. Cô và mẹ cô đều có khuôn mặt tựa giống nhau khuôn mặt chữ bát. Phía sau Hải Bộ Sa "tất cả các thực phẩm đã được rửa sạch, ban đầu nó được chuẩn bị cho nguyên liệu nhà hàng tối nay,nhưng điều không may đã xảy ra hồi nãy, thôi tối nay tạm đóng cửa vậy."
Ở tầng một,không biết phải làm gì để phụ giúp, Thủy Dã Không cảm thấy không thoải mái. Một chốc sau, cửa ở tầng hai bị đẩy ra
" Lệt bệt."
Trên ban công, ánh mắt của Hải Bộ Sa ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, và một chậu nước được đặt trước mặt nó. Bộ quần áo của mẹ và cô được đặt trong chậu nước. Gã đàn ông kia đã làm cho chúng nhàu nhỏ và lấm bẩn
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hải Bộ Sa mệt mỏi quay đầu lại, và nhìn xuống tiếp dường như tập trung vào việc giặt quần áo.
" Nó có thể khô trong tối nay không nhỉ? Ngày mai ta còn phải đi học nữa chứ"
"Có thể... có thể, chỉ cần hơ lửa nó và sau đó phơi nắng... bạn có thể làm điều đó vào ngày hôm sau..." Hải Bộ Sa đang mặc một chiếc váy bình thường khác.
Thủy Dã Không cảm thấy Hải Bộ Sa làm việc thật nghiêm túc. Khi cô ấy giặt quần áo, cô ấy tập trung vào bằng cả trái tim và tâm hồn. Nó giống như mài một viên đá quý một cách nghiêm túc. Bởi vì hai bên đối diện nhau, Thủy Dã Không có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hải Sa.
Đôi môi mỏng, khuôn mũi thon và thẳng, cằm không dài cũng không ngắn, khuôn mặt thật thanh tú mà đám nữ sinh khác hiếm có đứa nào sánh được.
Thủy Dã... Bạn học Thủy Dã Không."
Tiếng kêu nhỏ của Hải Bộ Sa làm Thủy Dã Không chợt tỉnh trở lại với hiện thực.
"Áo khoác của người vấy bẩn rồi, cởi nó ra ….. Ta giặt cho ngươi luôn." Đôi mắt của Hải Bộ Sa vẫn nhìn vào Thủy Dã Không. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Dã Không. "Ta... Tại ta mới làm cho ngươi trông bẩn thỉu như vậy." Bẩn thỉu... "
"Không cần bận tâm, ta tự..." Nhìn vào đôi mắt đỏ ứng như muốn sắp khóc của Hải Bộ Sa và Thủy Dã Không không nói nữa và cởi áo khoác ra. "Làm phiền người quá, ta thật lấy làm xấu hổ."
Hải Bộ Sa cúi đầu nhận chiếc áo, và sau đó ngâm trong chậu một lúc, cô cẩn thận giặt nó. So với quần áo khác, cô ấy giặt chiếc áo một cách toàn tâm hơn, từ cổ tay áo cho đến toàn bộ, cô giặt một cách nhẹ nhàng nhưng rất cẩn thận.
" Ông ta...thường xuyên làm điều này đúng không?"
"Ừ." Trái tim nhỏ bé của Hải Bộ Sa run rẩy một chút. Bây giờ cô đã vứt bỏ tất cả danh dự còn lại trước mặt người bạn cùng lớp Thủy Dã Không, cô cũng chả còn bận tâm lắm đến điều đó hơn nữa Thủy Dã Không còn kể hoàn cảnh của hắn cho cô nghe hai người đồng cảnh ngộ, rồi cô kể hắn nghe:"Sau khi ly dị mẹ tôi...Ông ta lấy hết tài sản... và cũng lấy tiền trợ cấp của ông nội... Sau cái chết của ông nội... Ngôi nhà này dành cho mẹ... Ông ta cũng muốn chiếm lấy..."
"Bằng không... phải đưa cho ông ta số tiền mẹ ta kiếm được mỗi tháng..."
Đây thực sự là một tên khốn kiếp và đốn mạt và Thủy Dã Không cảm thấy toàn thân nóng bừng khó chịu
Thông thường, sau khi ly hôn, người phụ nữ có thể được chia thành một nửa tài sản của gia đình. Tên khốn này không biết đã dùng thủ đoạn gì để thâu tóm hết toàn bộ tài sản.
"Bạn đồng môn Thủy Dã... người không cần phải làm gì đâu, nếu người cứ động vào ông ta như vậy ta e là người sẽ không yên ổn được ở trong trường đâu."
Những tên vô lại bất hảo với những thủ đoạn như vậy, Thủy Dã Không đã bắt gặp quá nhiều trong cuộc sống của anh ta, và hắn có thể hiểu thủ đoạn của ông ta là gì.
" Nếu hắn còn dám đến ta sẽ còn đánh hắn, nếu hắn đến ngàn lần ta sẽ đánh hắn ngàn lần, đối với những loại người như hắn nếu chúng ta cứ nhấn ngường thì hắn sẽ càng đắc ý kiêu ngạo."
Hải Bộ gật đầu như thể cô hiểu điều đó. Cô cảm thấy mọi thứ xảy ra hôm nay giống như một giấc mộng. Đầu tiên, tại trường, bạn cùng lớp Thủy Dã Không đánh bại những tên cùng lớp đã từng bắt nạt họ. Chiều nay, cô đã thoát khỏi nỗi kinh hoàng. Ác mộng.
Đơn giản, đó giống như là những hoàng tử trong truyện cổ tích.
Hải Bộ Sa không thể không nghĩ về bản thân mình, kẻ hèn nhát thích khóc khi đi bộ. Khi cô ta bước đi, cô ta luôn cúi đầu như một con người nhát gan yếu đuối.
Rồi tác phong, cách nói chuyện thì lắp ba lắp bắp.Lại còn như thế trước mặt Thủy Dã Không nữa chứ.
So với hắn, cô giống như một con vịt xấu xí toàn diện.
Thủy Dã Không cảm thấy rất kỳ lạ, vậy tại sao Hải Bộ Sa lại khóc, hắn nhớ rằng hắn chả làm gì hay nói gì mà.
" Cơm chắc ngon lắm đây, chúng ta hãy xuống ăn thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook