Nạp Thiếp Ký II
Chương 24: Ma Vương Giết Người

Được! Viết ngay lập tức!"Ông lão lại xe tìm bút mực, hỏi tên họ cùng quê quán của Dương Thu Trì. Tên Dương Thu Trì là thật rồi, còn quê quán tùy tiện nói là Kỳ Châu, dù sao đã vượt thời gian đến ngay chỗ này thì xem nó như là quê quán cũng không sai.

Ông lão đặt bút viết: “Người lập khế ước Quách Đại Long, người ở Thái Hồ- Hồ Quảng, do năm nay đói khát, sống lây lất qua ngày, đem con gái ruột là Quách Tuyết Liên, mười sáu tuổi, đặt giá là..."Viết tới đây ông lão hỏi: “Đặt giá cả phải viết như thế nào đây?"

Dương Thu Trì nói: “Không được viết là chỉ bán nửa con thỏ, viết là...umh, nửa con thỏ giá cũng khoảng bốn lượng năm đồng. Vậy viết giá cả bốn lượng năm đồng được rồi."

"Nhưng người không có ngân lượng mà..."

"Ấy! Vào lúc mất mùa đói khổ thế này nửa con thỏ có thể sánh bằng giá của bốn lượng năm đồng bạc! Lão không cần phải tính nữa!"

"Được! Được! Lão viết!"Ông lão tiếp tục viết: “...với giá bốn lượng rưỡi bạc, bán cho Dương Thu Trì ở Kỳ Châu, có khế ước rõ ràng.Sau này Quách Tuyết Liên làm thiếp hoặc người hầu..."

"Đợi đã! Từ từ!"Dương Thu Trì nói: “Không được viết là nạp thiếp, ta không thể nạp thiếp, ta đã hứa với Băng Nhi rồi, ta chỉ yêu thương mỗi mình nàng ấy thôi!Dù người con gái khác có tốt thế nào ta cũng không nạp!"

"Vậy...vậy chỉ viết là người hầu thôi sao?"

"Umh, có thể, nói thật nha, người con gái này có vài điểm giống Băng Nhi, nhưng ta không dám khẳng định, nếu quả đúng như vậy thì nói.."

"A?"Ông lão họ Quách há to miệng nhìn hắn.

''...về chuyện này, dù sao lão cũng không cần nói rõ, như vậy đi, lão cứ dựa theo lời của ta nói mà viết là được rồi, viết là'hoặc làm vợ hoặc làm người hầu'đi"

Ông lão họ Quách hết sức vui mừng, trong lòng nghĩ chắc là hắn sợ làm thiếp rồi tủi thân cho con gái của lão, nên muốn cho làm vợ, đúng là người tốt mà! Vội vàng cuống quýt gật đầu, hết lời cảm ơn, lật sang trang giấy khác viết tiếp: “...hoặc làm vợ hoặc làm người hầu, đem cho hoặc bán, đều phải nghe theo. Sợ không có gì làm bằng chứng, lập khế ước chứng minh. Người lập ước Quách Đại Long. Năm Sùng Trinh thứ mười sáu, ngày mười bảy tháng hai"

Sau khi viết xong, lấy tay thấm mực ấn dấu vào, đưa cho Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì miệng còn đang nhai nhai miếng thịt thỏ, cầm lấy tờ giấy bán thân nhìn nhìn qua: “À, chữ viết của lão cũng không có chỗ nào bị sai, chắc là lúc trước đã từng là tiên sinh dạy cho người khác?"

"Không, là khi còn bé có học qua vài năm ở trường"

"Vậy cũng xem như là thành phần trí thức rồi, vậy còn Tuyết Liên? Nàng ta có biết chữ không?"

"Cũng biết chút ít, khi nó còn nhỏ, lão đã dạy nó". Quách Đại Long nhìn chằm chằm vào miếng thịt thỏ đang bốc mùi thơm, không ngừng nuốt nước bọt.

Dương Thu Trì nhìn phần đề chữ bên dưới hỏi: “Hôm nay là năm Sùng Trinh thứ mười sáu ngày mười bảy tháng hai à?"

"Đúng vậy!"

Dương Thu Trì đi đến bên cạnh cái xoong, lấy thịt nửa con thỏ đưa cho ông lão Quách Đại Long nói: “Đây, cầm lấy đi"

"Đa tạ!"Quách Đại Long sau khi cắn một miếng, miệng nhai nhai, nhưng khóe mắt lại hơi đỏ đỏ.

"Bây giờ người định đi đâu?"

"Đến Kỳ Châu"

"Trên đường, ta đã thấy rất nhiều người trong thôn bị giết chết hết, đó là do ai gây ra vậy?"

"Lão cũng không biết nữa, mấy ngày nay, bọn giặc Trương cùng quân của triều đình vây đánh nhau rất lợi hại, chết rất nhiều người."

"Giặc Trương a?Là ai vậy?"

"Giặc Trương tên là Trương Hiến Trung, gọi là 'Bát Đại Vương'.Hắn dùng binh chiến đấu rất lợi hại, khi thì đánh nơi này, khi thì đánh nơi khác, mang binh tạo phản đã hơn mười năm rồi, triều đình chưa tiêu diệt được hắn."

Dương Thu Trì trong lòng chợt thản thốt, Trương Hiến Trung a? Nghe nói đây từng là một tên ma vương giết người. Hắn bèn hỏi: “Vậy quân đội của hắn đối với người dân như thế nào?"

Ông lão họ Quách ngẫm nghĩ rồi nói: “Biết nói thế nào đây. Tốt cũng có thời điểm tốt, cũng miễn thuế, cấp đất cấp lương thực tiền bạc cho dân.Nhưng sau này tính người lại hung tàn. Sùng Trinh năm thứ tám, họ Trương sát nhập Nam Kinh, tàn sát đẫm máu thành Phượng Dương, nghe nói giết hơn vạn người, đem phụ nữ có thai mổ bụng, đem trẻ con dùng giáo thương nhọn đâm chết rồi đi rêu rao khoác lác, thành trì nhà cửa đều dùng lửa thiêu rụi."

"Vậy là hung tàn rồi?"Dương Thu Trì sắc mặt chuyển sang xanh nói.

"Như vậy đã là gì đâu, giặc Trương sau khi đánh vào Hòa Châu, không chỉ tàn sát hàng loạt dân trong thành, bắt gữ những phụ nữ có thai tập trung lại, không cần biết bên trong là trai hay gái, sau đó cho mổ ra để kiểm nghiệm, lấy mấy đứa bé bỏ vào chảo rán lên".

"Không thể nào? Có chăng là hắn đã bị biến thái rồi! Lão tận mắt nhìn thấy chứ?"

"Không tận mắt, lão cũng là nghe người khác kể lại."

"Lời nói đó cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Không chừng do triều đình cố ý nói xấu bọn họ, để răn đe người dân không đi theo về phe của họ."

Quách lão lắc lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy, ta dắt theo con gái cùng người trong thôn chạy trốn, đúng thật là cậu mợ của nó đã bị binh khí của bon giặc Trương này giết chết. Hơn nữa bọn chúng đang theo hướng thôn chúng tôi mà đến. Cho nên toàn bộ người trong thôn đã chạy trốn hết cả rồi. Bọn chúng giết người cũng giống như việc đi săn bình thường vậy."

"Đi săn?"

"Đúng vậy! Lúc đầu bọn giặc Trương này cũng không có giết người dân trong thôn, do đó mọi người cũng không đề phòng, chờ đến khi mấy thôn khác cũng bị bao vây rồi, xung quanh nhằm vào hướng trung tâm mà tàn sát, vây kín thành một bãi săn, cả khi đem giấu trên núi cũng bị lôi ra giết, không cần biết là nam nữ già trẻ, cứ gặp người là giết."

"Nói như vậy, lúc trước ta thấy có nhiều thôn đầy người chết. Rất có thể là do quân đội của hắn gây ra rồi?"

"Mười phần thì có đến tám chín phần, nếu không thì cũng là binh của triều đình làm. Bọn họ chẳng làm được cái gì tốt cả."

Dựa vào lịch sử, Trương Hiến Trung có tên tuổi cũng vang dội như Lý Tự Thành. Chỉ là mức độ tàn nhẫn thì có hơn chứ không kém, nhất là giết người hết sức tàn nhẫn, lịch sử hiếm thấy. Dĩ nhiên, về con số giết hại cụ thể thì người viết sử có thể là có chút khoa trương. Nhưng Trương Hiến Trung hung tàn bạo ngược đã được lịch sử công nhận. Điều này không chỉ có sử ký ghi chép lại, thậm chí các địa phương cũng đã đề cập đến.Thêm vào đó, khảo cổ đã khai quật nhiều nơi có vạn người bị hãm hại đang chờ xác minh.Ngay lúc đó, có một giáo sĩ truyền giáo nước ngoài cũng đã tận mắt nhìn thấy, viết thành sách làm bằng.

Dương Thu Trì đương nhiên nghĩ không muốn gặp đội quân ma vương này, bèn hỏi: “Vậy địa phương nào là an toàn? Kỳ Châu có an toàn không?"

Lão Quách lắc lắc đầu: “Ai biết chắc chắn sẽ rõ. Tên giặc Trương này xuất quỷ nhập thần, chỉ đông đánh tây, không ai biết hư thực thế nào.Chỉ có điều trong suốt tháng giêng vừa qua hắn đã đánh Kỳ Châu rồi, cho nên lão nghĩ, họ Trương không quay lại đó đánh nữa đâu. Khả năng Kỳ Châu sẽ an toàn nhất, cho nên lão mới dẫn theo con gái cùng những người trong thôn đến Kỳ Châu tìm đường sống.Không ngờ rằng khi đến nơi này rồi, con gái lão lại không thể đi tiếp được. May là gặp đại gia đây là người tốt a."

"Đã như vậy thì chúng ta cùng nhau đi, dù sao chúng ta cũng đến Kỳ Châu, trên đường có thể phối hợp cùng nhau."

"Không được!"Lão Quách hổ thẹn lắc đầu: “Con gái lão đã bán cho người làm người ở, nó sau này là tì nữ rồi, không còn dính líu gì đến ta nữa rồi.Chúng ta không ai nợ ai.Lão sao có thể dày mặt đi theo các người đây.Hơn nữa, Kỳ Châu chưa chắn đã an toàn, tốt hơn hết, các người có thể đi đến Kỳ Thủy hoặc Hoàng Châu.Chúng ta một người hướng Nam một người hướng Bắc. Như vậy, nếu ngộ nhỡ bọn giặc Trương lại trở về đánh Kỳ Châu, sẽ không cùng chết.Hơn nữa ở Kỳ Thủy, Hoàng Châu là môn hội của Vũ Xương.Vũ Xương có Sở Vương, cho nên quân triều đình tại Kỳ Thủy, Hoàng Châu chắc chắn là có lực lượng hùng hậu đóng ở đó, nên là nơi an toàn."

"Lão nói không sai.Tốt lắm!Ta dẫn Tuyết Liên đến Kỳ Thủy hoặc Hoàng Châu"

Quách lão gật gật đầu, đi đến cạnh chiếc xe, lấy cái bao nhỏ, quay đầu lại nói với Dương Thu Trì: “Con gái lão thân thể không được khỏe, cái xe này lão để cho người dùng..."

"Tốt quá, nhưng ta cũng không thể chiếm lợi của lão được".Dương Thu Trì lấy ra mười đồng tiền, đặt vào tay lão Quách Đại Long: “Một ít tiền này lão hãy cầm lấy"

Quách lão vội vàng đa tạ, cầm mấy đồng tiền đi đến bên cạnh chiếc xe, nói với Quách Tuyết Liên: “Con à, cha không thể chăm sóc con, lại càng không thể nhìn thấy con chết đói, chỉ còn cách là bán con đi...xem ra Dương công tử đây tâm địa thiện lương, người sẽ chăm sóc con cẩn thận, cha đi đây..."

Quách Tuyết Liên cũng đã hiểu tâm ý, phụ thân bán nàng ta, cũng là vì muốn nàng còn con đường sống.Nước mắt rơi xuống lã chã, gật gật đầu, ngo ngoạy bước xuống xe, quỳ trên mặt đất, khấn đầu lạy tạ nói: “Cha...cha hãy bảo trọng..."

Quách lão thở dài, lau nước mắt, cắn miếng thịt thỏ đưa vào miệng, cầm cái túi nhỏ lên, bước đi không quay đầu lại.

"Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt!"Dương Thu Trì nhìn theo bóng ông lão bước đi nói.Sau đó lấy một miếng thịt thỏ đưa lên miệng Quách Tuyết Liên. Quách Tuyết Liên ngồi phệch trên đất, ngơ ngẩn nhìn theo bóng phụ thân, nước mắt tuôn rơi, miệng ngậm một miếng thịt thỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương