Nạp Thiếp Ký I
Chương 96: Thần Bí Thất Tung

Không có Tống tri huyện chống đỡ và trợ giúp, muốn tìm vợ của Long Tử Tư thật giống như chuyện trên trời dưới biển, nên đành phải tạm thời gác qua. Dương Thu Trì hiện giờ nhận thức, nếu trong tay không có quyền hành, muốn phá đại án làm đại sự tuyệt đối không thể được. Nhưng hiện hiện giờ đâu có biện pháp nào, bản thân tứ thư ngũ kinh một chữ không thông, dựa vào khoa cử sao? Chỉ là nói chơi.

Tối hôm ấy, Dương Thu Trì cùng Tần Chỉ Tuệ chuẩn bị đi ngủ. Tần Chỉ Tuệ nói: "Phu quân, chàng ngủ ở chỗ thiếp hơn cả tháng rồi, ngày mai chàng nên qua ngủ chỗ của Tiểu Tuyết tỷ đi."

"Sao vậy? Ghét ta rồi à?" Dương Thu Trì ôm chầm Tần Chỉ Tuệ hứng thú hỏi.

"Đâu có gì, cầu sao cho suốt ngày chàng ở một chỗ với người ta đây nè." Tần Chỉ Tuệ biết phu quân rất lưu luyến đối với người vợ mới cưới như mình, trong lòng rất vui, đôi mắt đen láy nhấp nháy ánh sao, "Nhưng mà chàng đâu phải là phu quân của một mình thiếp đâu a, chàng mà không chịu đối xử tốt với Tiểu Tuyết tỷ, thiếp làm sao vui cho được."

"Ta biết rồi, hiện giờ chúng ta mới cưới mà, ở cùng với nhau một tháng đâu có sao. Sau này mỗi người một nửa." Dương Thu Trì nghĩ ngợi một chút, rồi lên tiếng bảo: "Thế này vậy, cứ lấy năm ngày làm một vòng, ta sẽ luận phiên ngủ với hai nàng, thế nào?"

Tần Chỉ Tuệ gật đầu: "Như vậy là tốt nhất, phu quân nghĩ rất chu đáo."

Dương Thu Trì cười nói: "Vậy ngày mai ta sẽ báo cho Tiểu Tuyết, bắt đầu từ chỗ nàng ấy." Nói xong ôm Tần Chỉ Tuệ cười: "Hôm nay là đêm cuối cùng, hay là làm lễ tiểu biệt đi ha." Rồi tự đưa tay cởi khố nàng, Tần Chỉ Tuệ lập tức đưa tay ngăn lại, mỉm cười lắc đầu. Dương Thu Trì ngẩn ra, hỏi: "Sao vậy?"

"Thiếp ra cái đó rồi."

A? Không xui xẻo như vậy chứ? Không cử hành lễ cáo biệt được rồi? Dương Thu Trì ỉu xìu ngồi phịch xuống giường. Tần Chỉ Tuệ áy náy cười ôm chồm lấy Dương Thu Trì, bàn tay ngọc thon thả lần xuống dưới, đột nhiên dừng lại, phì cười hỏi: "Phu quân, đêm nay có muốn lắm không?"

Dương Thu Trì thở dài: "Nàng chảng phải là biết tỏng tòng tong rồi sao?"

Tần Chỉ Tuệ nghĩ ngợi, rồi kề tai Dương Thu Trì nói nhỏ: "Hay là đêm nay chàng qua chỗ Tiểu Tuyết tỷ tỷ ngủ đi."

"Ta không, bây giờ mới sang, vừa nhìn là biết muốn làm cái gì rồi, như vậy còn gì là mặt mũi."

Tần Chỉ Tuệ cười hi hi, cắn răng nói nhỏ vào tai Dương Thu Trì: "Hay, hay là thiếp gọi Nguyệt Thiền vô hầu chàng, được không?"

Dương Thu Trì giật phắt người, tim đập phình phịch: "Cái, cái đó..."

"Đừng có nói với thiếp là chàng không muốn nghe?" Tần Chỉ Tuệ nheo mắt cười gian giảo.

"Giỏi quá hen, nàng chơi ta à....!" Dương Thu Trì đưa tay ra cù vào nách Tần Chỉ Tuệ, khiến nàng cười khanh khách, hai người nháo chào một hồi.

"Thôi không giởn nữa....! Nghe thiếp nói nè!" Tần Chỉ Tuệ cười hi hi chụp lấy Dương Thu Trì. Dương Thu Trì dừng tay nhìn nàng.

"Phu quân, thiếp nói thật đấy. Tiểu nha đầu Nguyệt Thiền xem ra cũng không tệ, vóc dáng nhân phẩm đều là thượng đẳng. Nó là nha hoàng thiếp thân của thiếp, thì cũng chính là thông phòng đại nha hoàn của chàng, án theo lý thì đương nhiên phải hầu chàng ngủ rồi a." Tim Dương Thu Trì càng đập loạn. Thông phòng đại nha hoàn là từ mà hắn đã từng nghe nói qua, trong Hồng Lâu Mộng, Tập nhân chính là thông phòng đại nha hoàn của Cổ Bảo Ngọc, chẳng phải đã cùng Cổ Bảo Ngọc lén thử một tràng phúc vũ phiên vân hay sao?

Tần Chỉ Tuệ nói tiếp: "Chỉ cần sau này chàng đối với Nguyệt Thiền tốt một chút là được, nếu như sau này Nguyệt Thiền có hài tử với chàng, thì chúng ta chính thức thu nó làm thiếp, để nó có chỗ dựa, chàng thấy thế nào?"

Dương Thu Trì nhớ lại tình cảnh ngày ấy động chạm vào nhũ phòng của Nguyệt Thiền để nghiên cứu dấu răng, tiểu cô nương này đúng là không tệ. Nhưng mà, tiểu của nàng quá nhỏ, còn chưa đến mười lăm tuổi, hắn không nỡ nhẫn tâm làm như vậy, bèn nói: "Thì cứ vậy đây, sau này hẳn hay. Ngủ thôi!" Nói rồi xoay người vào trong nhắm mắt ngủ. Tần Chỉ Tuệ thấy phu quân đã nói như vậy rồi, thầm nghĩ chuyện này không cần vội, bèn cởi quần áo chui vào mền ngủ.

Ngủ một lát, Dương Thu Trì ẩn ước nghe có tiếng khóc, giật mình tỉnh dậy mở mắt ra nghe ngóng, quả nhiên là đúng vậy. Tần Chỉ Tuệ cũng nghe được, có chút sợ hãi: "Phu quân..."

Dương Thu Trì ra dấu bảo nàng đừng lên tiếng, lại nghe ngóng cẩn thận một lúc nữa, bảo: "Là Nguyệt Thiền đang khóc. Để ta ra coi xem." Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu.

Dương Thu Trì khóac y phục bước ra gian ngoài, khẽ vén rèm lên, thấy tiểu nha hoàn Nguyệt Thiên chỉ mặc một cái áo lót màu xanh nhạt, đang ngồi ở bên giường khóc lóc.

"Sao vậy?" Dương Thu Trì ngồi xuống bên cạnh cô nàng.

"Thiếu gia không thích Nguyệt Thiền, Nguyệt Thiền thật xấu lắm. Hu hu hu..."

"Ai nói vậy?" Dương Thu Trì có chút bất ngờ.

"Vậy.... vậy vừa rồi công tử chẳng phải không muốn... hu hu hu...."

Đến lúc này thì Dương Thu Trì đã rõ, thì ra vừa rồi cô nhóc này nghe lén họ nói chuyện với nhau, rồi hiểu lầm.

Từ khí Dương Thu Trì sờ nắn ngực của Nguyệt Thiền nghiên cứu vết răng cắn, thì Nguyệt Thiền bát đầu mơ mông, ước ao một ngày nào đó có thể thành người của hắn. Vừa rồi lén nghe lời nói của Tần Chỉ Tuệ, cô bé rất mừng, không ngờ Dương Thu Trì cự tuyệt ngay, nên không khỏi vừa tủi hổ vừa thẹn, nên sụt sịt khóc thầm.

Dương Thu Trì đưa tay qua ôm nhẹ cô bé, khẽ vỗ về trên lưng: "Nàng đẹp lắm, lại rất hiểu ý người, thiếu gia sao lại không thích chứ. Đừng có khóc nữa, nghe ta nói này, nàng còn nhỏ lắm, mới có mười bốn tuổi thôi. Nếu bây giờ nàng mang thai sinh con, sẽ ảnh hưởng và tổn hại đến thân thể của nàng. Do đó hiện giờ ta không thể làm vậy được."

Nguyệt Thiền vui mừng ngẩng đôi mắt đầy lệ lên nhìn Dương Thu Trì.

"Ngoan....! Mau ngủ đi. Đợi mấy nam sau chờ nàng lớn lên rồi hẳn hay, hen?"

Nguyệt Thiền gật gật đầu, e lệ mỉm cười.

------o0o-----

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì tỉnh dậy, phát hiện Tần Chỉ Tuệ không có trên giường, liền ngồi dậy gọi. Nguyệt Thiền chạy vào hỏi: "Thiếu gia, ngài dậy rồi?"

"Nhị thiếu phu nhân của ngươi đâu?"

"Không thấy đâu a." Vừa nghe đến câu này, Nguyệt Thiền có chút khẩn trương. Tuy chuyện tối quá khiến cô bé lâu lắm mới ngủ được, nhưng vừa sáng sớm đã dậy rồi, nhưng đích xác là không nghe thấy có người đi ra.

"Vậy nàng ấy trốn ở đâu nữa rồi? Ngươi không thấy thiếu phu nhân ra ngoài hả?" Dương Thu Trì cũng bắt đầu khẩn trương.

"Không có a!" Nguyệt Thiền hồi đáp, chuyển thân đi ra ngoài xem một hồi, rồi chạy vào báo: "Ngoài vườn cũng hông có, lúc sáng khi tôi mở của thì cửa phòng bị khóa rất kỹ, không có ai ra ngoài, nếu không, cửa phòng không có khả năng khóa kỹ như vậy."

Lời nói có lý! Dương Thu Trì thầm nghĩ, vội vã nói: "Mau đi tìm trong vườn ngoài cửa, hỏi bà mụ giữ cửa coi thiếu phu nhân có ra ngoài không?"

Nguyệt Thiền dạ một tiếng chạy ra ngoài. Dương Thu Trì bắt đầu mặc y phục, vừa mặc xong quần thì Nguyệt Thiền đã chạy vào nói: "Thiếu gia, bà mụ nói sớm nay không có ai ra ngoài, cũng không hề thấy nhị thiếu phu nhân đi ra sân, cửa lớn bị khóa chặt từ bên trong."

Dương Thu Trì lập tức cảm thấy lòng như lửa đốt, chạy ra cổng viện tra khán, quả nhiên là như thế. Liền chạy vào phòng của Phùng Tiểu Tuyết. Phùng Tiểu Tuyết đã dậy, nha hoàn Tiểu Điệp đang trang điểm cho nàng. Phùng Tiểu Tuyết thấy Dương Thu Trì, liền cười hỏi: "Phu quân, sao mới sớm vậy mà chạy qua chỗ thiếp rồi?"

"Chỉ Tuệ không có đến phòng của nàng hả?" Dương Thu Trì hỏi.

Phùng Tiểu Tuyết giật mình, đứng phắt dậy: "Không có a? Chỉ Tuệ lại không thấy nữa rồi hả?"

"Đúng rồi, cửa phòng và cửa vườn đều đóng chặt từ bên trong, Nguyệt Thiền và bà mụ giữ cửa đều không thấy nàng ấy ra ngoài." Thanh âm của Dương Thu Trì đã bắt đầu run. Hán chuyển thân chãy sang phòng của Dương mẫu. Dương mẫu cũng dậy rất sớm thu thập mọi thứ xong xuôi, thấy con trai đi vội vào vừa định lên tiếng hỏi, thì Dương Thu Trì đã hỏi trước: "Mẹ, Chỉ Tuệ có đến qua phòng của mẹ không?"

"A? Không có a! Sao nữa rồi?"

"Chỉ Tuệ đâu mất nữa rồi!" Dương Thu Trì chuyển thân chạy ra, kiểm tra hết tất cả các phòng đều không có, mọi người đều khẩn trương hết cả lên, tìm khắp cả nhà cửa vườn hoa, thậm chí các lu tủ chum vại cũng tìm, nhưng không thấy tung ảnh đâu cả.

Quần áo do Tần Chỉ Tuệ cởi ra lúc đêm giờ không thấy đâu nữa, nhưng y phục trong tủ thì vẫn còn, những trang sức tối hôm qua cởi ra để trên bàn trang điểm cũng còn. Chẳng lẽ Tần Chỉ Tuệ lại đi nữa rồi? Không có khả năng! Tuy lần trước Tần Chỉ Tuệ giết không được Dương Thu Trì, đã từng quyết định bỏ đi, nhưng sau đó hai người đã hóa giải toàn bộ ân oán tình cừu, lại còn sửa lại mộ phần cho Nhược Lan cô nương, đêm qua lại còn bàn với nhau làm cách nào để hai vợ một chồng thay phiên nhau ngủ nữa.

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đã sợ đến nỗi lục thần vô chủ, sắp phát khóc tới nơi, người nào người nấy rối rít hỏi mãi câu "Làm sao bây giờ?"

Dương Thu Trì cũng không có đầu mối gì, quyết định dùng Tiểu Hắc cẩu truy tung xem sao. Hắn mang Tiểu Hắc cẩu vào tân phòng, lấy quần áo Tần Chỉ Tuệ thay ra chưa kịp giặt cho Tiểu Hắc ngửi. Tiểu Hắc sau khi ngửi xong, chạy vòng vòng trong phòng, không hề ra ngoài, cứ ở đó sủa liên hồi.

Cái này là ý gì? Chẳng lẽ Tần Chỉ Tuệ còn ở trong phòng này? Dương Thu Trì lại xem xét hết mọi ngóc ngách trong phòng, không chỗ nào là chưa tra, nhưng Tiểu Hắc cẩu vẫn ở chỗ cũ sủa inh ỏi. Nó sủa cái gì? Chẳng lẽ từ trong phòng bay hẳn ra ngoài? Dương Thu Trì ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thấy bản thân không có bản lĩnh lên đó tra xét, chỉ còn nước đi gọi Tống Vân Nhi thôi.

Dương Thu Trì bảo Nguyệt Thiền nhanh chóng vào nội nha thỉnh Tống Vân Nhi. Chẳng mấy chốc sao, Tống Vân Nhi, Tống tri huyện cùng phu nhân Hàn thị đều đến, khẩn trương nghị luận với Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, đều lo cho Tần Chỉ Tuệ đã xảy ra chuyện gì.

Tống Vân Nhi mang theo trang bị dạ hành. Sau khi nghe Dương Thu Trì phân tích giản đơn vài chi tiết, nàng bèn phóng phi trảo lên trên trần nhà, rồi như con chim yến bay lên trên ấy. Tống Vân Nhi ở trên đỉnh phòng quan sát hết một lượt, rồi đu dây thừng hạ xuống đất: "đích xác có người từ ngoài phòng tiến nhập vào."

"A? Mang ta lên trên đó coi sao!"

"Ca..., huynh nặng như thế này, làm sao muội cõng lên được."

Dương Thu Trì sực nhớ ra một chuyện, chuyển thân rống lên: "Mang thang lại đây, nhanh lên...!"

Người hầu hoảng loạn chạy đi mang thang lại. Dương Thu Trì vội vã trèo lên thang. Trước đó Tống Vân Nhi đã dùng phi trảo phóng lên trần nhà, tiếp ứng Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì lên tới trần, Tống Vân Nhi đỡ hắn cẩn thận chuyển người qua lại trên mái nhà, chỉ vào dấu giày cách đó mấy bộ: "Ca, huynh xem, chính là ở đó."

Dương Thu Trì lần lại cúi người quan sát. Nhà ở nha môn đã xây nhiều năm, nóc nhà và ngói đã mọc đầy rêu xanh, khiến cho trên nóc xanh ngắt một màu. Dấu vết do Tống Vân Nhi chỉ nằm ở đỉnh mái nhà hiện ra rất rõ và mới. Điều đầu tiên Dương Thu Trì nghĩ đến chính là, nếu như đã có dấu vết mới, thì nên chăng lợi dụng Tiểu Hắc cẩu truy tung? Nhưng suy nghĩ này lập tức bị phủ định, ngoại trừ dấu vết nhỏ nho do Tống Vân Nhi chỉ, nhưng chỗ khác đều không có. Người này có thể phi tiềm tẩu bích, nhất định là cao thủ rồi, khí vị nếu có lưu thì lưu trong không trung, Tiểu Hắc cẩu không biết bay thì làm sao truy tung?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương