Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!
Chương 63: Con nít không nên vào

Đợi đến khi nàng vừa thiếp đi một lúc sau khi uống thuốc bổ thảo dược quý, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng, ân cần đắp chăn bông cho nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn. Nàng là viên trân châu quý, quý hết tất cả mọi thứ. Cả cuộc đời này, hắn nhất định phải có nàng, không thể mất nàng...

Hắn bước về thư phòng của mình, lặng lẽ đọc sách, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, người to gan nhất là ai tại sao lại dám ra tay với nàng, lại dám ra tay với đứa trẻ chưa kịp trào đời của nàng và hắn. Đứa trẻ mang cốt nhục của hắn, là sợi dây gắn kết hắn với nàng...

"Hây Quân, đã điều tra được gì chưa?"

"Bẩm bệ hạ, Vẫn chưa có gì mới, chỉ có điều..."

"Nói!"

"Lâm Tuệ đã chết do dao đâm ở bụng, mất máu nhiều mà chết. Một ngày sau mới có kẻ phát hiện, bên cạnh còn có bức thư để lại bằng máu với nội dung xin lỗi về chuyện của Lục Phi"

"Còn gì nữa không?"

"Mọi người đều nghĩ kẻ ra tay chính là Lâm Tuệ, vì hối hận sợ hãi nên mới tự sát"

"Được, ngươi lui đi!"

Hây Quân được hắn lệnh tìm người đã gây tổn thương cho nàng, nghe những lời nói của Hây Quân khiến hắn suy nghĩ đến cau mày, trước đây từng nghe và lướt sơ qua Lâm Tuệ, hắn thật không ngờ sự thật một nữ nhi có tình thâm tỷ muội lại có thể tàn nhẫn đến như vậy... Mi tâm hắn nhíu lại, nhất định người ra tay không chỉ có Lâm Tuệ, người bí mật giựt dây Lâm Tuệ còn ở phía sau. Người thích nàng có rất nhiều, nhiều vô kể đến hắn sợ mất nàng, nhưng người ghét nàng không lẽ là Yên Phi? Không! Yên Phi nhất định không hề làm thế.

Hắn suy nghĩ nhắm hờ mắt, mùi hương thảo mộc thoang thoảng bên hắn, mùi hương dịu dàng nhè nhẹ cuốn hút hắn, đây là mơ sao? Sự mềm mại uyển chuyển ôm chầm lấy cổ hắn, hắn như đang chìm vào giấc mơ ngọt ngào, hắn ôm chằm lấy vật bông mềm mại, hít hà mùi hương thảo mộc đặc trưng ấy, hắn vùi đầu vào cơ thể của nàng, sự mềm mại ấm áp đưa hắn đến cực lạc, hắn cắn nhẹ vành tai của nàng, kéo nàng đặt lên đùi, thì thầm.

"Lục Hỏa nhi...tại sao nàng lại đến đây?"

"Tìm chàng"

"Nàng có chuyện gì?"

"Gặp ác mộng!"

Thì ra là vậy, nàng rất hiếm khi chủ động, từ ngày mất con nàng càng trở nên nhạy cảm hơn, nàng luôn sợ hãi, ánh mắt u hồn, thần sắc nhợt nhạt khiến hắn vô cùng lo lắng, hắn đã truyền thái y giỏi nhất bắt mạch bốc thuốc cho nàng, chọn loại thảo mộc quý nhất để có thể khiến nàng bình phục nhanh nhất. Nàng như một chú thỏ con vùi vào ngực hắn, cuộn tròn, nàng sợ hãi tột cùng, nàng vừa mơ thấy nàng nằm trong một vũng máu, mùi máu tươi nhanh chóng loang nhanh khắp cả cơ thể của nàng, ướt sũng, nhuộm đỏ cả y phục nàng, còn có tiếng trẻ con khóc thảm thiết, nàng sợ hãi cuống cuồng tìm hắn để tìm sự ấm áp. Chỉ có hắn mới khiến nàng có cảm giác an toàn mà thôi, hắn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của nàng.

Nàng ôm hắn thật chặt khiến các cơ quan trong người hắn muộn ngừng kích thích, hắn mân mê vuốt ve, vỗ về nàng, bàn tay hắn bị cơ thể nàng mê hoặc mà hư hỏng, di chuyển sờ soạng lung tung, nàng phát giác, liền nhíu mày, hắn mỉm cười gian, nhẹ nhàng luồn tay vào y phục tìm kiếm nơi mềm mại nhất của nàng, nàng liếc hắn, hắn vẫn không dừng hành động hư hỏng của mình.

"Hỏa nhi... A!!!"

Hắn hét toáng lên khi nàng vừa cắn mạnh vào cái tay hư hỏng của hắn. Hắn nhíu mày nhìn nàng, nàng không còn là thỏ con nữa mà chính là một con cọp con đang xù lông về phía hắn, hắn xoa đầu nàng, cười qua loa.

"Tên biến thái!"

"Biến thái cũng được, miễn sao có nàng là được. "

"Ta về đây!"

"Không được. Ở lại mài mực cho trẫm"

...

Sở Dĩ Lăng bước đến thư phòng tìm hắn, nghe tin Lục tỷ của mình đã bình phục vội vàng chạy đến tẩm cung nhưng không thấy bóng dáng của nàng đâu vội lo lắng đến thư phòng tìm hắn. Những lúc không ở cùng Lục tỷ, nơi hắn thường đến nhất chính là thư phòng, nên Sở Dĩ Lăng vội vàng chạy đến liên lạc với hắn. Bước đến thư phòng liền thấy Hây Quân đứng ngoài cửa, ngăn chặn Sở Dĩ Lăng bước vào. 

"Hây Quân ca ca, tại sao ca không cho muội vào gặp hoàng huynh, muội đang rất gấp..."

Sở Dĩ Lăng thở phào, tay không ngừng vuốt bộ lông trắng muốt của tiểu thỏ. Chạy với tốc độ nhanh khiến tiểu thỏ không khỏi lo sợ, vùi đầu vào ngực Sở Dĩ Lăng.

"Muội không nhìn thấy Lục tỷ đâu cả... Muội, muội..."

"Lục phi nương nương?"

Hây Quân nhíu mày nhìn bộ dạng thở dốc, trán đẫm đầy mồ hôi của Sở Dĩ Lăng không khỏi ngạc nhiên, vừa lúc nãy Hây Quân đã nhìn thấy Lục Phi bước vào trong cùng hoàng thượng đến giờ chưa ra... Nếu để Sở Dĩ Lăng bước vào thì không được hay cho lắm...

"Dĩ Lăng, ta thấy muội không nên vào cho lắm"

Hây Quân ho khan vài tiếng ra vẻ nghiêm trọng, lớn lên cùng nhau, bọn họ dường như không phân biệt về vai cấp, vẫn luôn gọi nhau huynh muội rất thân mật... Sở Dĩ Lăng tò mò, không hiểu cái gì nên và không nên, dù gì Sở Dĩ Lăng vẫn đang còn là một tiểu nữ nhỏ bé. 

"Tại sao không được vào?"

"Vì họ đang rất bận, con nít không nên vào!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương