Nàng Thật Liêu Nhân
Chương 77: 77: Con Gái


Edit: Thanh Mục
Mẹ Úc cúp điện thoại, nếu không phải tối nay ở nhà người thân chơi mạt chược, từ miệng người khác nghe nói chuyện này, bà cũng không biết Úc Diêu đã đến thành phố F.
Trong phòng bếp, ba Úc nói với mẹ Úc, "Tôi nói bà cũng vậy, nó có việc với bạn bè ở bên ngoài bận rộn, tại sao bà lại phải gọi nó về."
"Ông thì biết cái gì a." Mẹ Úc liếc nhìn ba Úc một cái, như có điều suy nghĩ, mới vừa về đến nhà có thể có chuyện gì? Hơn nữa, người bạn nào lại phải ở lại khách sạn cả đêm.
Mẹ Úc càng nghĩ càng không thích hợp, đêm nay nếu không phải bà ngẫu nhiên biết được, Úc Diêu liền giấu bà rồi.
"Tôi thấy không phải bạn bè, đối tượng còn không sai biệt lắm..." Mẹ Úc rửa đồ ăn, nghĩ lại, bất thình lình thốt ra một câu như vậy.

Bà hiểu rõ con gái, Úc Diêu luôn luôn độc lai độc vãng, có thể có mấy người bạn tri kỷ đi đối đãi như vậy? Còn không yên tâm người ta một mình, muốn ở bên, giọng điệu nói chuyện kia, bạn bè bình thường có thể săn sóc như vậy?
"Ai?" Ba Úc chưa từng rẽ, "Không nói là con gái sao?"
"Diêu Diêu trước kia còn từng ở với con gái, ông quên rồi sao?" Mẹ Úc đề cập đến trường trung học, được giáo viên chủ nhiệm Úc Diêu gọi đến trường, nói về vấn đề yêu sớm, lúc ấy cảm thấy vô căn cứ, bây giờ càng nghĩ càng có khả năng này.
Ba Úc cười nhạt, "Chuyện tám trăm năm trước, đùa giỡn mà bà cũng coi như thật, nó kết hôn tự nhiên có tính toán của nó, bà gấp cũng vô dụng."
"Ba mươi ba tuổi, tôi làm mẹ ruột có thể không vội? Ngược lại là ông, một chút cũng không quan tâm chuyện của con gái." Mẹ Úc càng thêm lo âu, "Ai, ông nói xem nó sẽ không bị Nhiễm Nhiễm ảnh hưởng đi, cả đời không có ý định kết hôn..."
Nếu Úc Diêu thật sự là thích phụ nữ, bà ngược lại hy vọng con gái có thể trực tiếp nói ra, không nên gạt bọn họ, hiện tại đã là thời đại gì, tư tưởng của bọn họ cũng không bảo thủ như trước kia nữa.

Ba Úc dứt khoát không tiếp lời mẹ Úc, để một mình bà ở một bên lẩm bẩm.
Trong phòng khách sạn, Tô Mặc Ngôn vốn ôm Úc Diêu hôn lên, nghe nàng nói "Bây giờ con về", động tác Tô Mặc Ngôn ngừng lại, chờ Úc Diêu cúp điện thoại, Tô Mặc Ngôn nâng mặt nàng, "Bây giờ phải đi?"
Ngữ khí vẻ mặt có chút mất mát, còn tưởng rằng Úc Diêu tối nay có thể ở khách sạn cùng cô.
Úc Diêu nắm lấy tay nàng, "Không ở khách sạn nữa, em cùng chị về nhà."
"Về nhà?" Tô Mặc Ngôn mở to hai mắt, "Chị và em?"
"Ừm" Úc Diêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cười, "Không muốn a?"
Tô Mặc Ngôn trầm mặc một hồi, nói xong năm mới gặp lại phụ huynh, có cần phải bất ngờ không kịp đề phòng như vậy không? Hơn nữa Úc Diêu còn chưa come out với gia đình, trong lòng Tô Mặc Ngôn cũng rất cao thỏm, Úc Diêu cán bộ lão thành như vậy, ba mẹ nàng có thể tiếp nhận hai người ở cùng một chỗ không?
Lập tức phải đối mặt với những vấn đề thực tế này, Tô Mặc ngôn có chút loạn.
"Không phải..." Tô Mặc ngôn ấp úng một hồi, "Em còn chưa chuẩn bị tốt."
Úc Diêu biết Tô Mặc Ngôn đang băn khoăn cái gì, lần này tạm thời trở về tự nhiên sẽ không làm rõ chuyện này, dù sao quá mức vội vàng không tốt, Úc Diêu lại nói, "Hiện tại còn chưa đúng lúc, chờ chị cùng người nhà giải thích rõ ràng, lại chính thức giới thiệu em với bọn họ, được không?"
Nàng xử lý như vậy, là không muốn để cho mình chịu ủy khuất đi.

Tô Mặc Ngôn nói ra lời trong lòng với Úc Diêu, "Thật ra.


Em sợ cha mẹ chị sẽ phản đối."
"Họ sẽ tôn trọng quyết định của chị."
"Nhưng..."
Úc Diêu hôn lên môi cô, chậm rãi hôn lên, đem băn khoăn trong miệng cô đều bịt kín, đây đại khái là phương thức trấn an tốt nhất, "Đừng suy nghĩ lung tung."
Thì ra Tô Mặc Ngôn cũng có lúc sợ, khóe miệng Úc Diêu mỉm cười, ôm Tô Mặc Ngôn, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi ôn nhu nỉ non, "Được rồi, nằm cùng chị một lát, lát nữa dẫn em về nhà ăn cơm."
"Ừm." Tầm mắt Tô Mặc Ngôn vẫn dừng trên gương mặt yên tĩnh của Úc Diêu.
Câu này lại khiến Tô Mặc Ngôn cảm động.

Về nhà ăn cơm, Tô Mặc Ngôn nhiều năm nay cũng không nghe thấy từ này.
Mới nằm trong chốc lát, Úc Diêu ôm chặt thân thể Tô Mặc Ngôn, "Đừng nhúc nhích."
Đã đến mức này rồi, Tô Mặc Ngôn nào còn có tâm tình nằm trên sofa ngủ, cô kéo tay Úc Diêu ra, "Chị nằm đi, em đi chuẩn bị một chút."
"Hả?" Úc Diêu mở mắt ra.
"Trang điểm của em có phải là hơi quá không? Hay là thay quần áo đi..." Tô Mặc Ngôn đã từ trên ghế sofa ngồi dậy, chạy tới trước gương, ba trăm sáu mươi độ xoay người soi.

Sau đó mở vali ra, lục lọi đi tìm quần áo, miệng vỡ vụn oán giận Úc Diêu, "Đều tại chị, em đã nói phải mang thêm quần áo, hiện tại cũng không có quần áo mặc..."
Úc Diêu dựa vào sofa, nhìn Tô Mặc Ngôn giày vò, bất đắc dĩ cười.
Nhìn vào gương nửa ngày, Tô Mặc ngôn dứt khoát tẩy trang, lại một lần nữa, cảm thấy cảm giác trang điểm có chút nặng, không thích hợp gặp cha mẹ.
"Màu sắc nào đẹp?"
"Như vậy được không?"
"Chiếc váy này có quá ngắn không?"
"..."
Cũng may mang theo mấy bộ quần áo, nếu không Tô Mặc Ngôn thay quần áo sẽ rối rắm một tiếng đồng hồ.
Cứ như vậy luống cuống tay chân, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Tô Mặc Ngôn mới nhặt xong, trang điểm nhẹ nhàng, thay một chiếc váy dài nhẹ nhàng, có vẻ dáng người cao gầy duyên dáng.
Tô Mặc Ngôn đi tới trước mặt Úc Diêu, "Như vậy có đẹp không?"
Mệt mỏi một ngày còn có tinh lực như vậy, Úc Diêu kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, "Thật giày vò."
"Lần đầu tiên em gặp ba mẹ chị, đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt."
Úc Diêu giúp cô gạt tóc, nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, mới trở lại vấn đề chính, "Đẹp mắt."
Trước khi đi, Úc Diêu lại gọi điện thoại cho gia đình, mới dẫn Tô Mặc Ngôn rời khỏi khách sạn.

Ngồi trên xe taxi, Tô Mặc Ngôn hiện tại trong lòng thấp thỏm, liều mạng thổ lộ với Úc Diêu, chỉ là hiện tại, Úc Diêu vẫn nắm tay cô.
Cùng lúc đó, Úc gia.
"Sao còn chưa tới?" Mẹ Úc đã xem qua mấy lần.
"Tính tình bà vẫn gấp gáp như vậy, mấy chục năm rồi còn không thay đổi."
"Ông không muốn nhìn người bạn Diêu Diêu đưa về sao?" Trong lòng mẹ Úc còn có chút chờ mong, bà cố ý dặn dò Úc Diêu, muốn mang bạn bè về.
"Không phải chỉ là bạn bè thôi sao."
"Lão Úc." Mẹ Úc một câu đánh thức người trong mộng, ánh mắt có chút ý vị thâm trường, "Ông suy nghĩ thật kỹ, con gái ông từ nhỏ đến lớn đã từng dẫn người bạn nào về nhà chưa?"
Ba Úc đẩy kính, nghĩ như vậy, "Đừng nói, thật sự là."
"Sao còn chưa về, đồ ăn đã sắp nguội..."
Ba phút sau, chuông cửa rốt cục vang lên, mẹ Úc khẩn cấp đi mở cửa, ba Úc đi theo phía sau, "Nhìn bà nóng nảy kìa, bà đừng dọa cô nương nhà người ta."
"Mẹ, con dẫn bạn về."
Mẹ Úc vừa mở cửa, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn con gái mình, mà là nhìn về phía Tô Mặc Ngôn.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ xinh đẹp tìm không ra từ khác để hình dung, mẹ Úc vui vẻ, lôi kéo tay Tô Mặc Ngôn nắm tay cô vào phòng, "Vào đi, đừng khách khí, cứ tự nhiên giống như ở nhà mình vậy."
Ba Úc cũng đi tới, cười nói, "Các con nghỉ ngơi một chút, rửa tay ăn cơm."
"Cháu chào hai bác, làm phiền các bác rồi." Tô Mặc Ngôn gặp ba mẹ Úc Diêu, một người nhiệt tình thân thiết, trong lòng ngược lại trở nên thoải mái, thật sự là ngoài dự liệu, thì ra ba Úc và mẹ Úc không phải quá lầy lội, sao lại đến Úc Diêu lại giống như một tảng băng trôi.
"Không phiền phức, còn mang theo hoa quả." Mẹ Úc nói xong, cười nhìn về phía Úc Diêu, "Cô gái thật hiểu chuyện."
Úc Diêu nhìn mẹ Úc kéo tay Tô Mặc Ngôn, tuy rằng bình thường mẹ nàng cũng rất nhiệt tình, nhưng cảm giác nhiệt tình với Tô Mặc Ngôn quá mức, bất quá cũng là trong dự liệu, Tô Mặc Ngôn chỉ cần nhu thuận một chút, gương mặt của cô, sinh ra liền khiến người ta thích.
"Bác gái, bác gọi cháu là Mặc Ngôn là được rồi."
Đã quen với bộ dáng rạng rỡ của Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu thật đúng là có chút không quen với bộ dáng văn văn lẳng lặng của cô, nhìn trong lòng luôn có chút muốn cười.

"Mặc Ngôn a." Mẹ Úc suy nghĩ một chút, trí nhớ kinh người, ngay cả đoán cũng có thể biết đại khái, "Lúc ăn tết có phải chúng ta có nói chuyện qua điện thoại đúng không? Con là cô gái ở Nhật Bản đó à?"
Tô Mặc Ngôn sửng sốt, mới nói một hai câu, không nghĩ tới mẹ Úc còn nhớ rõ, ngay cả cô ở Nhật Bản cũng biết, Tô Mặc Ngôn cười gật đầu, "Đúng, là cháu."
Quả nhiên là cô gái kia không sai vào đâu được, mẹ Úc cảm giác phỏng đoán trong lòng mình đang từng bước chứng thực.
"Quan hệ của hai người rất tốt." Lại là những lời này, mẹ Úc nói xong lại nhìn về phía Úc Diêu, trong lòng cân nhắc cái gì đó, sau đó cười, "Ăn cơm, chắc là đói bụng rồi."
Một bàn đồ ăn gia đình, màu sắc và hương vị đầy đủ.
"Cũng không biết con thích ăn cái gì, chúng ta liền xem làm, có hợp khẩu vị không?"

"Ngon ạ, đều rất ngon." Tô Mặc Ngôn ăn cơm, đột nhiên có loại cảm giác thật sự trở về nhà.
Tô Mặc Ngôn ăn rất ngon, ba Úc mẹ Úc thấy cũng thích, liên tục nói, "Ăn nhiều một chút, con quá gầy."
Úc Diêu ngồi ở một bên lẳng lặng ăn cơm, ba mẹ nàng ngồi đối diện nhìn các nàng ăn, cũng không ngại xấu hổ.
Tuy Úc Diêu ngoài miệng không nói gì, nhưng mẹ Úc thấy Úc Diêu bất động thanh sắc đem tôm trắng cùng cá hấp chuyển đến trước mặt Tô Mặc Ngôn.
Bị nhìn như vậy, Tô Mặc Ngôn sặc một chút.
"Hóc xương?" Vừa nghe Tô Mặc Ngôn ho nhẹ một tiếng, Úc Diêu liền buông bát đũa trong tay xuống, Tô Mặc ngôn ăn cá mỗi lần đều như vậy, "Mỗi lần đều không để tâm..."
"Không có hóc, bị sặc." Tô Mặc Ngôn nhận lấy nước Úc Diêu đưa tới, uống một ngụm.

"Ăn cá cẩn thận một chút."
Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn đã quen với hình thức ở chung như vậy.
Trong lúc giơ tay nhấc chân đều ăn ý, mẹ Úc thấy, nói giữa hai người này không có gì, bà cũng không tin.
Tô Mặc Ngôn luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, vì giảm bớt một chút, cảm thấy vẫn nên nói một chút thì tốt hơn, "Bác gái nấu ăn ngon như vậy, khó trách Úc tổng nấu ăn cũng rất ngon."
Quả nhiên vừa nói xong, toàn bộ bàn ăn đều im lặng.
Trong nháy mắt, Tô Mặc Ngôn không biết làm sao, cho rằng mình nói sai cái gì đó.
Rơi vào tình huống khó xử.
Một lúc lâu sau, mẹ Úc mới khó tin hỏi Tô Mặc Ngôn, "Diêu Diêu còn nấu cơm cho con ăn?"
"Ồ...!Cháu đến nhà Úc tổng ăn cơm mấy lần, tay nghề cũng được."
Ba Úc cùng mẹ Úc không hẹn mà nhìn nhau.
"Mặc Ngôn, lần này con cùng Diêu Diêu đến thành phố F chơi sao?"
Tô Mặc Ngôn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đáp: "Đúng vậy."
"Vậy con ở nhà bác đi." Mẹ Úc cười, lại lẩm bẩm, "Đều đã đến cửa nhà, con còn để người ta ở khách sạn, không biết xấu hổ a?"
Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn Úc Diêu một cái, trưng cầu ý kiến của lão bà.
"Ở lại đây đi." Úc Diêu cũng không yên tâm để Tô Mặc Ngôn ở một mình bên ngoài, Tô Mặc Ngôn không cần người lo lắng là chuyện khác, nàng lo lắng Tô Mặc Ngôn lại là chuyện khác.
"Ừm!"
"Con thích ăn cái gì, nói cho bác biết, ngày mai bác đều làm cho con."
"Cảm ơn bác."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, "Hai mươi lăm tuổi.

"
"Nhỏ như vậy, nhìn cũng rất trẻ." Mẹ Úc thuận miệng nói như vậy.
Sớm biết như vậy, liền ăn mặc thành thục một chút, Tô Mặc Ngôn lập tức đổi miệng, "Tuổi mụ cũng hai mươi sáu rồi ạ, không nhỏ."
"Con và Diêu Diêu quen biết như thế nào?"

Làm thế nào vẫn có một cảm giác đi gặp mặt cha mẹ.
Tô Mặc Ngôn chậm rãi giải thích, "Cháu làm trợ lý cho Úc tổng một năm, nhưng sau đó từ chức."
"Sau đó đi đến Nhật Bản sao? Bây giờ con làm công việc gì?"
Vẫn hỏi không ngừng, Tô Mặc Ngôn còn chưa ăn xong nửa chén cơm, Úc Diêu đành phải nhắc nhở, "Mẹ, ăn cơm rồi nói sau."
Mẹ Úc lúc này mới đứng dậy, "Các con ăn từ từ, mẹ đi rửa hoa quả."
Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người bọn họ, Úc Diêu gắp thức ăn cho Tô Mặc Ngôn, "Ăn quen không?x
"Đặc biệt ngon." Tô Mặc Ngôn cười đắc ý với Úc Diêu, nhỏ giọng nói, "Hình như bác trai và bác gái rất thích em."
Úc Diêu cười nhéo nhéo mặt Tô Mặc Ngôn, "Ăn cơm cho tốt."
Chờ cơm tối xong, mẹ Úc lôi kéo Tô Mặc Ngôn, muốn cô nói chuyện phiếm cùng mình.
Tiếp tục chủ đề chưa nói hết trên bàn ăn, "Bây giờ con làm công việc gì vậy?"
"Chụp ảnh cho một tạp chí ạ."
"Là về nước phát triển, hay là tiếp tục đi Nhật Bản?"
"Dự định ổn định ở trong nước, trước đó cũng chỉ tạm thời ở Nhật Bản một năm."
Mẹ Úc nghe, "Nhiếp ảnh gia rất tốt nha, có thời gian con chụp cho bác nhé."
Úc Diêu ở một bên lạnh lùng nói xấu mẹ nàng một câu, "Không phải là loại chụp ảnh du khách."
Tô Mặc Ngôn cười tiếp lời mẹ Úc, "Đương nhiên được ạ, bác gái đẹp như vậy, bác yên tâm, cháu nhất định chụp thật đẹp."
"Đứa nhỏ này miệng thật ngọt." Mẹ Úc đã cười đến không khép miệng lại được.
Vừa nghĩ đến người ngồi trước mắt là "mẹ vợ tương lai", Tô Mặc Ngôn ước gì tìm đủ mọi cách lấy lòng, "Bác có thích đi du lịch không?"
"Thích."
"Cháu cũng thích, có cơ hội cháu cùng bác đi chơi."
"Bác còn đang lo không có người đi cùng, công việc của Diêu Diêu quá bận rộn..."
"..."
Hai người kia bác một câu cháu một câu, Úc Diêu liếc Tô Mặc Ngôn một cái, bản tính của một số người bắt đầu bại lộ, dỗ dành mẹ nàng đến hoa nở trong lòng.
Tô Mặc Ngôn vẫn cùng mẹ Úc tán gẫu đến mười giờ, vừa lúc mẹ Úc cũng cảm thấy hứng thú với du lịch, ở phương diện này, Tô Mặc Ngôn có đề tài tán gẫu không hết.
"Mặc Ngôn, ba mẹ con làm gì?"
Nói đến đề tài này, Úc Diêu ở một bên kéo mẹ Úc, "Mẹ——"
"Mẹ cháu là nhiếp ảnh gia, ba cháu..." Tô Mặc Ngôn cúi đầu, dùng giọng điệu bình thường tiếp tục nói, "Bọn họ đều đã qua đời."
"Đứa bé ngoan," Bà Úc nhẹ nhàng ôm Tô Mặc Ngôn, vỗ vỗ vai cô, đau lòng, "Là bác không tốt..."
"Không sao ạ." Tô Mặc Ngôn đưa tay ôm lấy mẹ Úc, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bác ơi, bác đối xử tốt với cháu như vậy, cháu nhớ đến mẹ cháu..."
Không phải đang lấy lòng, Tô Mặc Ngôn thật sự có loại cảm giác này, cô phiêu bạt khắp thế giới nhiều năm như vậy, bữa cơm tối nay, ấm áp đến trong lòng cô.
Mẹ Úc nửa đùa nửa thật nói với Tô Mặc Ngôn: "Con làm con gái của bác là được rồi...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương