Nàng Thật Liêu Nhân
-
Chương 18: 18: Trác Tổng
Edit: Thanh Mục
"Có sấm sét, tôi gặp ác mộng..."
Cho nên muốn có người ở cùng, lời thoại tiềm ẩn của Tô Mặc Ngôn rất rõ ràng.
Cô nghĩ, Úc Diêu hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Một tiếng sấm rền nổ tung, oanh——
Kết quả, các nàng đứng ở cửa một hồi lâu, Úc Diêu cũng không có ý định để cho cô đi vào.
Tô Mặc Ngôn xấu hổ, vừa định nói "quên đi", chuẩn bị xoay người rời đi.
Úc Diêu lúc này rốt cục đáp ứng, "vào đi."
Phòng ngủ so với phòng khách còn sạch sẽ hơn, trên giường cũng bằng phẳng chỉnh tề, cơ hồ nhìn không ra dấu vết ngủ qua, nàng nhất định có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng.
"Muộn như vậy cô còn không ngủ sao?" Tô Mặc Ngôn đi theo phía sau Úc Diêu.
Vừa rồi cô chỉ gõ nhẹ hai cái ở ngoài cửa, Úc Diêu liền tới mở cửa.
"Bây giờ ngủ." Úc Diêu khẽ cúi đầu, kéo nửa bên chăn ra, nằm nghiêng trên giường, nằm xuống.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Diêu có chút...!Không được tự nhiên.
Cô cúi đầu nhìn váy ngủ của mình, cổ áo rất thấp, hơn nữa, dáng người cô lại có chút...
Cô hiện tại cùng Úc Diêu cũng không tính là quen thuộc, ăn mặc như vậy, không thích hợp lắm sao?
Nhưng đều là nữ nhân, có cái gì thích hợp với không thích hợp.
Tô Mặc Ngôn ngồi xuống bên giường, nhìn bóng lưng Úc Diêu bên cạnh, đột nhiên rất muốn cười, Úc Diêu chung quy sẽ không đáng yêu như vậy, nhìn thấy ngực nữ nhân mà ngượng ngùng chứ?
Bên phải giường, Úc Diêu chỉ nhắm mắt lại, cũng không ngủ.
Tô Mặc Ngôn rón rén nằm xuống bên kia giường, "tôi tắt đèn nhé."
"Ừm." Úc Diêu lại đáp một tiếng.
Ngay lúc muốn tắt đèn, Tô Mặc Ngôn nhìn thấy ảnh chụp đầu giường.
Úc Diêu trong ảnh, vẫn là một cô gái mặt mang vẻ ngây ngô.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, hẳn là chụp lại lúc mười bốn năm trước, ở bãi biển kia.
Tô Mặc Ngôn cầm lấy tấm ảnh kia lên, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Úc Diêu, "bức ảnh này..."
"Cái gì?" Úc Diêu xoay người, Tô Mặc Ngôn cách nàng quá gần, vừa quay một cái, đầu các nàng vừa vặn cọ cọ cùng một chỗ.
"Cái này" cùng Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn cũng không ngại khoảng cách thân mật như vậy.
Cô chỉ vào một bóng dáng mơ hồ phía sau Úc Diêu trên ảnh, kinh ngạc nói, "đây hình như là tôi."
So sánh ra, Úc Diêu ngược lại có chút không yên lòng, nàng đã lâu không nói chuyện với người khác qua đêm.
Mà phía bên kia giường đôi, cũng đã lâu không có lõm qua.
"Cô chờ tôi một chút..." Tô Mặc Ngôn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhét ảnh chụp vào tay Úc Diêu, xuống giường.
"Làm sao vậy?"
"Tôi đi lấy ảnh."
Hai phút sau, Tô Mặc Ngôn tìm được tấm ảnh của mình, lại ầm ĩ leo lên giường Úc Diêu, cọ xát chăn và ga trải giường lộn xộn.
Trên giường nhà Úc tổng chưa từng lộn xộn như vậy, Tô tiểu thư vừa lên liền loạn đến không ra hình dạng.
Úc Diêu muốn nói coi, làm chuyện gì cũng nóng nảy như vậy.
Nhưng mà, Tô Mặc Ngôn đã thoải mái nằm xuống bên cạnh nàng, giơ ảnh của mình lên, "cô xem này, có phải là cô không?"
Úc Diêu lúc trước đã nhìn ra, trong ảnh của Tô Mặc Ngôn, bóng lưng mình lọt vào.
Lại nhìn Tô Mặc Ngôn mười tuổi, có chút ngốc nghếch, không thông minh như bây giờ, Úc Diêu nhẹ giọng nói, "khi đó thịt cô đều bốc mùi."
Tô Mặc Ngôn nhìn ảnh của mình cười, "tôi rõ ràng rất đáng yêu."
Úc Diêu dư quang đảo qua, liền nhìn thấy khóe môi Tô Mặc Ngôn nhếch lên.
Tô Mặc Ngôn cười một tiếng liền không còn tính công kích, nàng rất thích nhìn Tô Mặc Ngôn cười, nhưng Tô Mặc Ngôn rất ít khi như vậy.
Tô Mặc Ngôn giơ ảnh của mình lên, cùng với tấm ảnh trong tay Úc Diêu, "nhìn như này, chúng ta chụp cùng một địa điểm."
"Thật trùng hợp." Ngay cả Úc Diêu cũng nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
Trong ảnh của nàng có Tô Mặc Ngôn, trong ảnh của Tô Mặc Ngôn cũng có nàng.
Hai người nằm ngửa, nhẹ giọng nói nhỏ, quên mất thời gian, còn có tiếng sấm sét ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Úc Diêu lại trở lại chính mình mười tám tuổi, chậm chạp không dời đi.
Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, chóp mũi cọ cọ mái tóc dài, một trận hương thơm ngát, cô hít mũi, thật thích mùi vị này.
Lười biếng trở mình, Tô Mặc Ngôn trong miệng nỉ non, "là số mệnh nhất định phải gặp nhau..."
Số mệnh nhất định phải gặp nhau.
Sau đó, im lặng.
Yên lặng một hồi lâu, Úc Diêu quay đầu, Tô Mặc Ngôn mềm nhũn nằm sấp trên gối, nheo mắt lại, trong tay còn nắm chặt tấm ảnh kia.
Lúc cô ngủ, hoàn toàn giống như một đứa trẻ lớn, cũng không biết khi nào đạp chăn bên hông.
Bình thường không quy củ, ngủ cũng sẽ không quy củ, có thể tưởng tượng được.
Úc Diêu ngồi dậy, đưa tay kéo chăn lên giúp Tô Mặc Ngôn đắp lên, lấy đi ảnh chụp trong tay cô, lúc này mới tắt đèn.
Bề ngoài có kiên cường đến đâu, trong lòng đều là người sợ cô độc, Úc Diêu như thế, Tô Mặc Ngôn cũng vậy.
Mưa ban đêm không biết đã ngừng lúc nào, tựa như Tô Mặc Ngôn không biết mình đã ôm lấy Úc Diêu bao giờ.
Thiếu cảm giác an toàn, cô luôn thích ôm một cái gì đó.
Cho nên Minh Mạn luôn quan tâm các loại, bảo cô nhanh chóng tìm một đối tượng, Minh Mạn hiểu cô, biết cô kỳ thật đặc biệt cần được người khác chăm sóc.
Nửa đêm Tô Mặc Ngôn tỉnh lại một lần, trong mộng vẫn là những hình ảnh đó, bất quá trong ngực có người ôm, kiên định hơn nhiều.
Cô biết cô ôm Úc Diêu, ngược lại ôm càng chặt, tựa đầu vào vai Úc Diêu, ngủ say.
Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu trước khi đi ngủ đều có thói quen uống thuốc ngủ, nhưng tối hôm qua, các nàng đều quên mất.
Đồng hồ báo thức vẫn như cũ chưa đến bảy giờ vang lên, mà đối với Úc Diêu quanh năm có đồng hồ sinh học mà nói, đồng hồ báo thức đơn giản là một hình thức.
Úc Diêu chậm rãi mở mắt ra, mặt Tô Mặc Ngôn gần trước mắt, Tô Mặc Ngôn nghe thấy tiếng chuông náo nhiệt, cơ hồ cùng Úc Diêu đồng thời mở mắt ra.
Các nàng gối cùng một cái gối, ôm đối phương, cứ như vậy ngủ một đêm.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ cách nửa quyền, giống như lần trước ở trên sô pha, nhưng lần này Úc Diêu không né tránh, mà tiếp tục nhìn ánh mắt Tô Mặc Ngôn.
Có lẽ là vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo, trong lòng Úc Diêu hiện lên một ý niệm điên cuồng.
Nàng tựa hồ đang hy vọng.
Hôn cô ấy.
Tô Mặc Ngôn cũng mơ mơ màng màng nhìn nàng, cánh tay trái còn khoác trên eo nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, tuy rằng tư thế này thân mật quá mức, nhưng Tô Mặc Ngôn không nỡ đẩy ra, cô thích cảm giác ôm Úc Diêu.
Sáng sớm hôm nay, nếu Tô Mặc Ngôn không khắc chế được xúc động của mình, nếu Úc Diêu có thể hơi chủ động một chút, các nàng cũng không cần chờ lâu như vậy mới đến được với nhau.
Tiếng chuông náo nhiệt dần dần lớn lên, Úc Diêu thanh tỉnh, nghiêng đầu, dời thân thể đi tắt đồng hồ báo thức.
"Ư——" Tô Mặc Ngôn cũng trở lại hiện thực, hừ nhẹ hai tiếng, cũng theo Úc Diêu đứng lên, giống như một con mèo lười.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, xoa xoa tóc, mím môi cười với Úc Diêu bên cạnh, "sớm——"
Úc Diêu cũng nhếch khóe môi, nói một tiếng chào buổi sáng, nhưng nụ cười rất nhanh đã tan.
Có chút buồn bã như mất mát, cuộc sống nàng từng khao khát chính là như vậy, chẳng qua hiện tại, bên cạnh không phải là người yêu của mình.
"Buổi chiều họp cô đi tổ chức, thu thập ý kiến nhân viên, lại đính kèm đề nghị của cô, trước trưa thứ hai tuần sau, chỉnh lý thành tài liệu gửi vào email tôi."
"Không thành vấn đề."
Úc Diêu bắt đầu nhờ Tô Mặc Ngôn hiệp trợ mình giải quyết một số công việc, Tô Mặc Ngôn tính ngộ không tệ, rất nhiều thứ chỉ cần dạy cô một lần là có thể bắt đầu.
Về phương diện năng lực làm việc, Úc Diêu trước đây đã xem thường cô.
Tô Mặc Ngôn không có hứng thú với những chuyện rườm rà này, nhưng cô sẽ cố gắng làm, nếu đã tới, cũng không muốn Úc Diêu xem thường cô.
5:00 chiều, văn phòng phó tổng giám đốc, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Úc Diêu cho rằng là Tô Mặc Ngôn, nhưng người nói chuyện lại là một giọng nam trầm thấp, "còn bận sao, thứ sáu sao không tan tầm sớm một chút?"
Úc Diêu vừa nhìn, thì ra là Trác Bành.
Cô và Trác Bành đều là phó tổng, Úc Diêu phụ trách bộ phận thương mại, Trác Bành phụ trách bộ phận kỹ thuật, Trác Bành là bạn học đại học của nàng, vào Minh Thụy sớm hơn nàng một năm.
"Trác tổng, chuyện gì mà phải tự mình chạy một chuyến."
"Tan tầm còn gọi như vậy." Trác Bành đi tới trước bàn làm việc của Úc Diêu, "chuyện nhìn trộm lầu ba mươi lăm, tôi đã tra ra, một tiểu tử mới vào bộ nghiên cứu và phát triển, sa thải rồi."
"Chuyện này diễn đàn công ty cũng nói một chút, miễn cho mọi người bất an."
"Cô cũng sợ phải không?" Trác Bành thấy khâu kim, "cô cũng không nghĩ tới việc tìm người bảo vệ cô sao?"
Úc Diêu có chút đoán được đề tài kế tiếp là gì, cố ý trả lời đến đầu trâu không đúng miệng ngựa, "trợ lý của tôi thân thủ rất tốt."
"Quen biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe cô nói giỡn.
Tôi nghe Minh Đổng giới thiệu đối tượng cho cô, liền tự tiến một phen."
"Anh đừng nói giỡn nữa." Úc Diêu ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu lên.
"Tôi nghiêm túc." Trác Bành đột nhiên từ sau lưng lấy ra một nắm hoa hồng, "bạn học cũ, thấy rõ ràng, cô chưa gả tôi chưa cưới, tuổi tác tương đương, tam quan phù hợp, rất thích hợp."
Trác Bành nói những lời này, cũng không có tự tin như bề ngoài, hắn hiểu rõ nữ nhân như Úc Diêu, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
"Trác Bành..." Đều nói tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, nhưng nếu ngay từ đầu không có cảm giác, Úc Diêu cũng không muốn cho người khác cơ hội, có đôi khi nàng cũng đang nghi ngờ, quan niệm của mình có thật sự tồn tại vấn đề hay không.
"Tôi không thể đáp ứng, chỉ có thể cho một cơ hội." Úc Diêu do dự, làm cho Trác Bành cảm thấy mình có một tia hy vọng, dù sao cũng không phải cự tuyệt.
Tại thời điểm này, tiếng gõ cửa vang lên ba lần, và sau đó cánh cửa được đẩy ra.
Úc Diêu biết đó là Tô Mặc Ngôn, bởi vì đây là phong cách của Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn cầm một xấp tư liệu, đẩy cửa tiến vào, hội nghị buổi chiều mới tan họp.
Vừa đến văn phòng, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Úc Diêu cùng hoa hồng đỏ, Tô Mặc Ngôn nhận ra bầu không khí không đúng, cô nhìn Úc Diêu, "quấy rầy rồi..."
"Mặc Ngôn" Úc Diêu gọi cô lại, "cô đợi tôi một chút."
Tô Mặc Ngôn dừng bước, đây là tình huống gì, giữ lại làm bóng đèn?
Úc Diêu phát hiện mình vẫn không có biện pháp thử mang một đoạn tình cảm, nàng nói với Trác Bành, "vẫn là làm bạn bè đi.
Xin lỗi, tôi đã mời cô ấy đi ăn tối rồi."
Nửa câu đầu nói rất nhỏ, cho Trác Bành nghe, nửa câu sau Tô Mặc Ngôn cũng nghe được.
Ăn tối cùng nhau? Tô Mặc Ngôn ý thức được mình lại làm lá chắn, thật sự trở thành hộ lá chắn chuyên nghiệp.
Trác Bành thức thời, không tiếp tục dây dưa nữa.
Biết rõ tình cảm không thể cưỡng cầu, lại không khống chế được sở thích của mình, tình yêu đơn phương chính là sinh ra như vậy.
Tô Mặc Ngôn đặt tài liệu lên vị trí công tác của mình, còn hỏi ngược lại Úc Diêu, "cô hẹn tôi ăn gì vậy?"
"Không phải cô muốn ăn đồ tôi nấu sao? Hôm nay, đến nhà tôi."
Tô Mặc Ngôn khi đó cũng thuận miệng nói, chính mình cũng sắp quên, Úc Diêu thế nhưng còn nhớ rõ, "được, ăn chực thì tôi đương nhiên vui vẻ."
Sau khi từ Tô gia chuyển ra, hai ngày nay Tô Mặc Ngôn nhờ Bạc An Kỳ, chuyện tìm nhà, vẫn cần chút thời gian.
"Tôi cảm thấy Trác tổng rất tốt, dáng người diện mạo cũng không tệ lắm..." Trong xe, Tô Mặc Ngôn nhớ tới tình huống trong văn phòng vừa rồi.
"Cô thích anh ta?".
Đọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook