Canh năm lâm triều cho nên hoàng đế phải chuẩn bị rời giường từ canh bốn.

Nguyễn Chiêu Hỉ một đêm thức trắng nhằm bảo trì sự trong sạch của bản thân, thật vất vả mới chịu đựng được đến canh bốn, khi Quan Ngọc bước vào tẩm điện, nàng lập tức dùng ánh mắt đáng thương hề hề cầu xin sự giúp đỡ của hắn.

Nhưng là Quan Ngọc lại làm như không nhìn thấy.

“Hoàng Thượng, đã canh bốn.”

“Trẫm biết rồi.”

Nguyễn Chiêu Hỉ trừng mắt nhìn cằm người bên cạnh, nghe tiếng hắn không hề ủ rũ, bắt đầu hoài nghi, liệu hắn có giống như nàng, một đêm mất ngủ hay không ?

“Chiêu Hỉ.”

“……Hả ?”

“Còn không mau ngồi dậy?” Thanh Vũ vẫn nhắm chặt hai mắt, hỏi.

“…… Khởi bẩm Hoàng Thượng, người đem nô tài ôm chặt như vậy, thứ cho nô tài không thể đứng lên.”

Đôi mắt chầm chậm mở ra mang theo một chút tiếu ý. “Vậy sao ?” Thanh Vũ sảng khoái mở rộng cánh tay ra, nhưng trong nháy mắt khi nàng muốn đứng dậy, hắn lại nhanh chóng ở môi nàng lạc thượng một nụ hôn nhẹ, làm cho nàng một phen nghẹn họng trân trối.

Quan Ngọc không phải đứng ở bên cạnh giường sao? Cử chỉ thân mật như vậy…… Là đại biểu…… Thói quen này đã có từ rất lâu sao?

Không dám nghĩ tiếp, Nguyễn Chiêu Hỉ nhanh chân nhanh tay đứng dậy. May mắn Quan Ngọc đối với tình huống trước mắt, trước sau vẫn luôn bảo trì thái độ không nghe, không nhìn, không thấy, chỉ chuyên chú dạy nàng đội kim quan, thay y phục thúc bào cho Hoàng Thượng thế nào, sau đó liền đem long bào mới giao cho nàng.

Kỳ thật nàng nữ phẫn nam trang lâu ngày như vậy, y phục nam nhân mặc thế nào đương nhiên nàng cũng khá rõ, chẳng qua phục sức của Hoàng Thượng có vẻ rườm rà hơn đôi chút, nhưng còn không làm khó được nàng, điều làm nàng đau đầu là — hắn không có mặc y phục.

“Chiêu Hỉ, động tác của ngươi chậm như vậy là muốn khiến trẫm bị đông lạnh sao ? Trẫm cần phải phạt ngươi mới được.”

Nguyễn Chiêu Hỉ một tay cầm trung y, một tay cầm cẩm khố, hoàn toàn không biết nên mặc từ đâu, càng không biết là khi Hoàng Thượng thay y phục dĩ nhiên là toàn bộ đều cởi sạch! Tuy nói hắn dáng người cân xứng, vân da rõ ràng, khí lực mạnh mẽ, mê hoặc lòng người, nhưng tốt xấu gì cũng nên mặc một kiện quần chứ ?

Nàng đã không biết nên để tầm mắt ở chỗ nào, tâm vô cùng khẩn trương, nàng cảm thấy chính mình cũng sắp muốn hôn mê!

“Chiêu Hỉ?” Thanh Vũ nhịn cười ngắm nhìn đôi má phiếm hồng của nàng.

Nguyễn Chiêu Hỉ trong lòng cứng lại, hít sâu một hơi.

Quên đi, chuyện tới mức này nàng không nên để tâm lí ngượng ngùng của nữ nhi tác quái hơn nữa, vẫn là liều đi.

Mắt nhắm mắt mở khom người ngồi sụp xuống giơ ra cẩm khố, cảm giác được hắn đã bước vào nàng mới cẩn thận nắm chắc vạt khố kéo lên, đột nhiên –

“Oa!” Nàng thất thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, sau lại nhanh chóng ngậm miệng, sau khi tâm trạng ổn định lại đôi chút, mới hỏi:“Hoàng Thượng vì sao lại bắt lấy tay nô tài ?”

Mau buông tay nàng ra để nàng còn kéo khố !

“Trẫm là muốn động tác của ngươi ôn nhu hơn một chút.” Hắn buông tay, thấy nàng nhanh tay nhanh mắt thay hắn kéo khố lên, luôn tay luôn chân kết lại khố cẩm, không khỏi buồn cười.

“Chiêu Hỉ, ngươi kết như vậy, trẫm thấy không thoải mái” Hắn trầm giọng nói, đôi mắt đen láy khóa chặt ở đôi tay nhỏ bé của nàng.

“Di? Vì sao? Ta buộc chặt sao ?” Hai tay run rẩy, nàng nới lỏng vạt khố ra, kết lại từ đầu.

“Đúng rồi, trẫm đã quên ngươi không có.” Hắn đột nhiên nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, ta đã sớm không có.” Nàng gượng cười ha ha mấy tiếng, cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một đoàn.

Nàng không hề phân tâm cầm lấy cẩm thằng[1] buộc lại gọn gàng, chuẩn bị quay đầu thay trung y cho hắn, nhưng mà vai hắn lại quá rộng, thân hình dong dỏng cao, nàng căn bản với không tới, chỉ có thể kề sát người hắn, đem trung y phủ thêm qua vai hắn.

“Chiêu Hỉ, ngươi thực nhỏ bé.” Hắn cười, thực cố ý không phối hợp để nàng mặc y phục.

“Ta còn cao nữa a.”Chẳng lẽ hắn không thể phối hợp cúi người xuống một chút sao ? Hại nàng kiễng chân hết mức mới miễn cưỡng mặc được trung y.

Nhưng là, trong phút sơ ý, cả người liền mất trọng tâm, ngã thẳng về phía hắn. May là hắn lập tức đỡ được nàng, ôm vào trong lòng.

Dán trên khuôn ngực trần trụi của hắn, nàng nghe thấy được tiếng tim mình đập loạn nhịp, cũng nghe thấy một tiếng tim khác, loạn nhịp không kém, thực không biết đâu mới là nhịp tim của chính mình.

“Cẩn thận một chút.” Hắn nhẹ giọng nói, lại không tính buông nàng ra.

“…… Tiểu Song Tử, ngươi rốt cuộc là có định để ta mặc y phục giúp không ?”

Như vậy rất quái lạ, thật sự rất quái lạ, không chỉ là hắn quái, nàng cũng trở nên là lạ.

“Đang chờ.” Hắn có điểm không cam lòng, buông nàng ra.

Vừa được thả tự do, Nguyễn Chiêu Hỉ lúc này thông minh hơn, nàng trước đứng trên giường, khoác cẩm báo tử sắc lên người hắn, ở bên ngoài lại phủ thêm lên người bộ triều phục chính thức, thúc thượng ngọc đái, động tác liền mạch lưu loát, sau khi xong xuôi mới thở nhẹ ra một hơi.

“…… Động tác của ngươi thực mau.” Nhanh đến làm mức làm cho hắn không có cơ hội chạm vào nàng.

“Bình thường chân tay ta vốn cũng đã nhanh nhẹn rồi.” Nàng nhẹ nhàng thở ra.

Tốt lắm, làm qua một hai lần, nàng cuối cùng cũng đã tìm được đường đối ứng.

“Đúng rồi, hành trang của ta đâu? Ta cũng cần phải thay y phục mới .”

“Quan Ngọc.” Thanh Vũ khẽ gọi.

Quan Ngọc canh giữ ngoài điện lập tức đi vào, cúi người hành lễ, cung kính chờ nhận lệnh.

“Bẩm Hoàng Thượng, có nô tài.”

“Đem hành trang của Chiêu Hỉ tới đây.”

“Dạ.” Quan Ngọc ứng thanh, lập tức hướng ngoài điện mà đi, bất quá chỉ trong nháy mắt, liền nhanh chóng mang hành trang của nàng đến, giao tận tay cho nàng.

“Sao nhanh vậy ?” Cho dù là bay cũng không nhanh như vậy chứ ?

“Trẫm đã sớm sai người đem hành trang của ngươi để tạm ở Noãn các rồi.”

“Thì ra là thế.” Nàng mở ra hành trang lấy ra y bào, cũng không cẩn thận làm cho các vật ở bên trong rơi xuống đất, nàng nhanh chân nhanh tay cúi người nhặt lên, muốn cất đi, lại bị người giữ lại. “Tiểu Song Tử?”

“Sao ngươi lại có quả cầu này ?” Hắn nheo mắt lại, hỏi.

“…… Này không phải là ta trộm đến, là nhặt được ở Lê Bình điện.” Nàng vội vàng giải thích, sợ bị hắn hiểu lầm.

“Phải không?” Thanh Vũ cầm lên xem kỹ, nhìn thấy bên dưới có ấn kí của Ngân Tác cục trong cung, không khỏi khẽ nhếch mi.

“Muốn lấy nó sao?” Nàng khóe miệng cứng nhắc, cực kỳ đau lòng, ảo não vì chính mình sơ suất, ngân lượng tới tay còn để bay mất.

“Ngươi nếu như thích, liền giữ lại đi.” Hắn chìa tay mang quả cầu trả lại nàng.

“Thật sự?” Nàng nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh tới cầm lấy cất vào trong hành trang. “Ta đi Noãn các đổi bộ y bào.”

“Ngươi thay luôn ngay tại đây đi.”

“Không ổn, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, ta làm sao có thể thay ở trong này chứ? Vẫn là đến Noãn các đi .” Nàng thần sắc không đổi, ứng đối lưu loát

Thanh Vũ cười khẽ.“Đi thôi.”

“Dạ.”

Bởi vì Hoàng Thượng có thói quen ăn sáng tại Phất Nguyệt điện, vì thế sau khi thay xong y phục liền lập tức theo sau đám thái giám cùng đi đến Phất Nguyệt điện.

“Quan Ngọc, Hoàng Thượng đã từng ôm ngươi chưa ?” Trên đường đi, nàng cố ý hạ giọng hỏi.

Quan Ngọc dừng lại, thần sắc có chút mất tự nhiên, nói: “Chưa.”

“Kia người có từng……” Nàng dừng lại một chút, thanh âm càng thêm trầm thấp. “…….Hôn ngươi không?”

Quan Ngọc hai mắt mở lớn, xong cũng lập tức thu hồi thần sắc.“Không.”

“Thật vậy chăng?”

“Chiêu Hỉ, ngươi quá phận rồi đấy.”

“Nhưng là……” Nàng muốn tìm hiểu cho rõ ràng, tình huống hiện giờ mà thôi! “Ngươi là thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng thực lâu rồi, phải không ?”

Quan Ngọc lười trả lời nàng, cước bộ ngày một nhanh hơn.

“Ngươi có hay không…… Nhìn thấy Hoàng Thượng đặc biệt gần gũi với thái giám nào chưa?”

Nàng không phải người không hiểu chuyện, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được Hoàng Thượng đối đãi với nàng cùng Quan Ngọc, thật sự thực bất đồng, cho nên càng muốn hỏi cho rõ ràng.

Quan Ngọc giữa trán nổi đầy gân xanh, quyết định bịt lỗ tai, cự tuyệt nghe nàng đoán mò lung tung.

Hoàng Thượng tâm tư không khó đoán, Nguyễn Chiêu Hỉ tính cũng không khó đoán, chính là hắn thật không ngờ Hoàng Thượng lại đi coi trọng một cô nương huyên náo như vậy!

Trên chiếc bàn dài của Phất Nguyệt điện bày ra hơn chục món ăn, đại ý là để thưởng thức, sau khi Thanh Vũ ngồi vào chỗ của mình, Quan Ngọc từ phía sau tiến lên mấy bước đem ngân châm ra thử độc.

“Quan Ngọc, đồ ăn của Hoàng Thượng cũng cần phải thử độc sao?” Nguyễn Chiêu Hỉ khó hiểu hỏi.

Nàng ở trong cung đã lâu, ngẫu nhiên cũng từng thấy qua thời điểm hậu cung phi tần dùng bữa, cũng từng gặp qua trường hợp các nàng thử độc, không nghĩ tới liền ngay cả đồ ăn của Hoàng Thượng cũng phải thử.

“Dù sao cũng phải phòng bị.”

“Phòng bị cũng là chuyện nên làm a.” Nàng đối với người phòng bị, là vì nàng đã từng bị lừa gạt, còn hắn thì sao ?

Thanh Vũ lười biếng trả lời,“Mẫu phi của trẫm chính là bị người khác hạ độc, qua đời ở Lê Bình điện.” Chuyện đêm đó, đến nay hắn vẫn không thể quên.

Nguyễn Chiêu Hỉ kinh ngạc há hốc miệng, một lúc sau mới ngây ngốc khép miệng lại.

Nguyên lai là như vậy a…… Cho nên đêm đó nàng cũng không nhìn lầm, bộ dáng hắn khi ấy thật cô đơn.

Nhưng là –“Người quá đáng lắm.” Nàng bất ngờ nói, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên bất mãn.

“Trẫm làm sao ?”

“Khó trách ngươi trước kia khi mang đồ ăn đến, chính mình đều không ăn. Có phải ngươi nghĩ, nếu như trong đồ ăn có độc, ta sẽ bị độc trước tiên, có phải vậy không ?” Thực là ác độc, nàng coi hắn như huynh đệ, hắn thế nhưng lại đối đãi với nàng như vậy!

Thanh Vũ nghe vậy, không khỏi bật cười.“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, trẫm rất ít khi ăn bữa khuya.”

“Phải vậy không? Vậy đồ ăn hồi ấy là chuẩn bị riêng cho ta sao ?” Oa……Cảm động quá đi mất !!!

Hắn ngẩn người ra hồi lâu. Thì ra những ngày tháng vừa qua, hắn thật đã rung động. Là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia khiến trái tim hắn rung động.

“Đó là bởi vì trẫm thực thích nhìn bộ dáng của ngươi khi ăn.” Sau khi thử độc xong, hắn đưa đôi đũa cho nàng.“Nếm thử đi.”

“Vậy ư ?” Nàng thói quen vừa nói vừa gắp đồ ăn, ăn đến miếng thứ hai liền cảm động muốn rớt nước mắt. “Sáng sớm tỉnh lại có thể ăn đồ ăn thơm ngon như vậy, thật là hạnh phúc ……”

Quan Ngọc tức giận trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng. Bộ dáng nàng lúc này có khác gì người lần đầu tiên được nếm mỹ thực không chứ ! Nhưng nàng căn bản cũng không phát hiện, cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, làm bộ như không thấy gì hết.

“Ngươi nếm thử đi, ngươi nếm thử đi!” Ôm ý tưởng có phúc cùng hưởng, Nguyễn Chiêu Hỉ gắp nói đồ ăn đưa vào trong miệng Thanh Vũ, chờ mong phản ứng của hắn.“Thế nào, không sai chứ ?”

Thanh Vũ cười gật đầu. Sơn hào hải vị ngày nào hắn cũng ăn, căn bản cũng không biết bản thân đồ ăn trong cung có gì ngon, nhưng sáng nay không biết tại sao, thực cảm thấy những món ăn này tương đối vừa miệng, hơn nữa nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của nàng, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn theo.

“Đây, món này nữa …. Ăn nhiều vào.” Kéo cao tay áo lên, Nguyễn Chiêu Hỉ ở trên bàn vừa gắp thức ăn bỏ miệng, vừa uy hắn ăn mấy ngụm. Cứ như vậy nàng ăn một miếng, lại uy hắn một ngụm, thẳng đến khi ở trong Phất Nguyệt điện truyền ra từng trận tiếng cười trong trẻo thật lâu cũng không tiêu tan.

Hoàng đế công việc bộn bề.

Chuyện ấy Nguyễn Chiêu Hỉ thân là thái giám bên người Hoàng Thượng lần đầu tiên hoàn toàn cảm nhận. Trong bụng lại bắt đầu hoài nghi hắn làm sao có thể có thể rảnh rỗi nửa đêm canh ba, chạy đến Lê Bình điện bồi nàng nói chuyện linh tinh.

Sau khi ăn xong đồ ăn sáng, Hoàng Thượng lâm triều, thảo luận quốc sự, nàng cùng Quan Ngọc đứng ở sau long sàng ở Định Thiên cung. Liếc nhìn xuống bên dưới, nàng nhìn thấy chủ tử cũ của nàng, Tể tướng đại nhân Ngụy Hiền Ngôn. Đôi mắt tinh nhạy sắc bén chăm chăm nhìn vào nàng, làm nàng đứng cũng thấy chột dạ, cũng không biết nên đem ánh mắt dừng ở đâu.

Nàng đã đắc tội với hoàng hậu, Tể tướng đại nhân hẳn là cũng biết đi, hơn nữa nhiệm vụ của nàng căn bản không có nửa điểm rõ ràng, nếu Tể tướng đại nhân trách tội xuống dưới, thật không biết nên làm thế nào nữa.

Kết thúc buổi triều sớm, nàng ôm một bụng lo lắng hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa. Ngay sau đó Hoàng Thượng lại vội vàng về tẩm cung phê tấu, chốc lát lại có một vài vị quan viên yết kiến, hết đàm luận chuyện lũ lụt phía nam, lại đàm luận chuyện phân tranh với nước láng giềng, tóm lại là vua của một nước thì phải để tâm đến chuyện quốc gia đại sự.

Chính là, sau khi Tể tướng vào yết kiến xong, lúc quay ra, đi qua nàng, thế nhưng lại trộm đưa cho nàng một tờ giấy. Trở lại trong góc, nàng vụng trộm mở ra xem qua một lần, chỉ thấy bên trên viết thời điểm khi nào gặp ông ta ở Tây Long môn, làm tâm nàng một trận lạnh run.

Sau một buổi chiều, tâm thần nàng rõ ràng rời rạc nhưng lại phải cố giữ tâm tình thực trấn tĩnh. Cuối cùng khi có thể đem lực chú ý quay trở lại đặt ở trên người Thanh Vũ, đã thấy trời vào khuya, cũng đã đến lúc đốt đèn, hắn vẫn còn đang phê duyệt tấu chương, bữa tối ở bên cạnh sớm đã nguội ngắt.

Cho đến lúc này nàng mới hiểu được một điều, thân là vua một nước, không những cần có một trí tuệ siêu phàm, kiến thức uyên bác mà còn cần rất nhiều sức lực cùng sự nhẫn nại. Đáng nói hơn là, hắn khi đối mặt với văn võ bá quan, tuổi tác cơ hồ đều lớn hơn hắn mấy lần, thế nhưng đôi mắt hắn vẫn lợi hại, sắc bén như thường. Khí thế vương giả tôn quý trời sinh càng khiến hắn tuyệt không giống như một vị Hoàng đế trẻ tuổi mới tiếp nhận ngai vị. Điều đó khiến nàng nhiều lúc nhìn hắn đến ngẩn ngơ, xuất thần, hồn phách treo ngược cành cây.

“Chiêu Hỉ, nước miếng của ngươi đã muốn rớt xuống kìa.”

“A !” Khi nàng hoàn hồn, khuôn mặt tuấn mị của Thanh Vũ đã ở gần ngay trước mắt hại nàng sợ tới mức lùi lại phía sau mấy bước, vụng trộm lấy tay áo chà lau miệng, mới phát hiện nàng căn bản không có chảy nước miếng.

“Nhìn cái gì vậy ? Không phải nhìn trẫm đến choáng váng đầu óc đó chứ ?” Hắn cười đến tà mị.

“Không……” Nàng chột dạ cười gượng, nhanh chóng ổn định tâm trạng, chuản bị lên tinh thần ứng phó với sự kiện đáng sợ lúc nữa phải đối mặt.

Hiện tại đã là canh một. Nàng thế nhưng lại bị nam sắc của hắn dụ hoặc thiếu chút đã quên chuyện hắn muốn tìm nàng bồi ngủ.

“Ngươi thực không muốn bồi trẫm ngủ?” Người đang chuẩn bị đi ngủ – Thanh Vũ cầm lấy khuỷu tay nàng giữ lại hỏi.

Hai chữ bồi ngủ, mặc kệ nghĩ như thế nào, nàng đều cảm thấy thật ái muội.“Hoàng Thượng, ta đêm nay phải ra bên ngoài canh điện.” Thân là thái giám bên người Hoàng Thượng, những chuyện nên làm như thức đêm canh ngoài điện là chuyện nên làm.

“Canh điện đã có Quan Ngọc.”

“Hoàng Thượng, ta là người ít hiểu biết, song cũng hiểu rõ một điều, không thể chuyện gì cũng đều quăng cho tổng quản làm hết.” Đứng ở bên giường, Nguyễn Chiêu Hỉ tầm mắt thủy chung dừng ở trên giường, không có dũng khí lại liếc nhìn hắn một cái.

Nàng bắt đầu cảm thấy hắn càng lúc càng đáng sợ, chỉ là một ánh mắt, nụ cười liền có thể đem nàng đùa giỡn xoay quanh, còn khiến nàng quên đi nhiệm vụ quan trọng phải làm khi tiến cung.

“Ý chỉ của Trẫm, ai dám kháng nghị?”

“Hoàng Thượng……” Ai, Tiểu Song Tử làm sao có thể biến đổi nhiều như vậy? Còn càng lúc càng bá đạo.

“Bẩm Hoàng Thượng, có tri phủ Biện Kinh cầu kiến.” Quan Ngọc ở ngoài điện lớn tiếng thông báo.

Thanh Vũ mày rậm khẽ nhếch, suy nghĩ một phen mới thấp giọng nói:“Bảo hắn đến Kiền Nguyên cung chờ giá.”

“Nô tài hiểu rõ.”

“Chiêu Hỉ, giúp trẫm thay y phục đi.”

“Dạ.” Nguyễn Chiêu Hỉ thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhanh chạy lại giúp hắn thay y phục.

Chuyện nàng muốn trốn không phải đồng giường cộng chẩm với hắn đêm nay không phải nguyên nhân chính, mà là nàng muốn tìm một lí do để có thể chuồn ra ngoài mà không ai hay biết.

Sau khi Thanh Vũ hướng Kiền Nguyên cung đi đến, Nguyễn Chiêu Hỉ liền vụng trộm đi đến sau điện, thầm nghĩ, hắn cùng tri phủ Biện Kinh kia còn phải đàm luận một thời gian dài, vì thế nàng nắm chắc thời gian hướng Tây Long môn mà đi.

Lấy ra lệnh bài thông hành, nàng dễ dàng bước ra khỏi Tây Long môn, nhìn chung quanh một hồi thì thoáng thấy đỉnh của một nhuyễn kiệu cách đó không xa liền bước nhanh đến.

“Chiêu Hỉ, đại nhân chờ ngươi đã lâu.”

“Ta đã biết.” Nguyễn Chiêu Hỉ đứng ở trước kiệu, đè thấp tiếng xuống nói,“Đại nhân, nô tài đến đây.”

Nàng nội tâm bất an nhưng không có biểu lộ ở trên mặt, ngược lại là trong nháy mắt khi màn kiệu bị xốc lên, đôi mắt sáng lên lộ ra một ý cười cầu tài.

“Chiêu Hỉ, không nghĩ đến, ngươi cũng thật là có bản lĩnh, thế nhưng có thể từ một thái giám nho nhỏ trong Kính Sự phòng leo lên làm tổng quản Kính Sự phòng, nay còn thành thái giám bên người Hoàng Thượng.” Ngụy Hiền Ngôn vừa nói vừa nhếch miệng cười, mâu sắc thâm trầm giáo làm người ta không thể đoán được.

“Nô tài không dám, đây đều là do đại nhân dạy dỗ tốt, không có đại nhân, Chiêu Hỉ như thế nào có được ngày hôm nay?” Nàng thủy mâu cười đến mị nhãn, hai bàn tay đặt ở phía sau lại đổ đầy mồ hôi.

Nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Tể tướng, suy đoán xem hiện tại hắn muốn xử trí nàng thế nào, là muốn thay hoàng hậu xả giận một phen ? Hay vẫn là truy tra tiến độ thực hiện nhiệm vụ của nàng? Hay là –

“Lão phu biết ngươi nhanh nhẹn, thông minh, lại không đoán được ngươi thật có thể ở trong cung làm nên những điều như vậy.” Ngụy Hiền Ngôn giương mắt nhìn thẳng nàng.“Đã tìm thấy túi hương chưa ?”

“Hồi đại nhân, chưa tìm thấy, xin ngài hãy cho nô tài một chút thời gian–”

“Không vội.” Hắn bỗng dưng nâng tay đánh gãy lời nàng.

Nguyễn Chiêu Hỉ khó hiểu lặng lẽ quan sát nét mặt hắn, lại nghe hắn nói:“Lão phu nghe nói ngươi hai ngày trước chọc giận hoàng hậu?”

“…… Nô tài đáng chết.” Nàng cũng không cãi lại, trực tiếp nhận tội.

“Vô phương.” Ngụy Hiền Ngôn không quá để ý, khoát tay áo nói.“Nghe nói ngày ấy, là Hoàng Thượng ra tay cứu ngươi?”

“……Dạ.” Nàng cúi đầu, ngay đến chuyện này mà hắn cũng biết, chỉ e chuyện này đã lan khắp cả hoàng cung.

“Chiêu Hỉ, ngươi rốt cuộc đối với Hoàng Thượng đã hạ cái mê dược gì?”

Nguyễn Chiêu Hỉ khó hiểu nhìn hắn.

“Hoàng Thượng vốn rất đa nghi, đối với người khác thì luôn nghi kỵ, ngươi cư nhiên có thể làm cho Hoàng Thượng ra tay cứu giúp…… Lão phu thật muốn biết ngươi cùng Hoàng Thượng là cái dạng giao tình gì.” Ngụy Hiền Ngôn ngụ ý sâu xa nói.

“Nô tài cùng Hoàng Thượng cũng không có……” Tiểu Song Tử đa nghi, hay nghi kỵ người khác ? Nàng cúi đầu thầm nghĩ.

“Mặc kệ như thế nào, ngươi hiện tại có thể trở thành thái giám bên người Hoàng Thượng, liền đại biểu ngươi chiếm được tín nhiệm của người, đây chính là chuyện phi thường tốt đẹp.” Vẫy tay, Ngụy Hiền Ngôn ý bảo nàng lại bước về phía trước vài bước.

“Tuy nói ngươi hiện tại không ở Kính Sự phòng, nhưng có thể ở bên người Hoàng Thượng cũng là một chuyện tốt.”

“…… Đại nhân?”

“Nhớ kỹ, ở trước mặt hoàng thượng thay hoàng hậu nói tốt vài câu, còn có –” Ngụy Hiền Ngôn từ trong lòng lấy ra một cái bình thuốc nhỏ.“Ngày mai trước lúc hành phòng, nhớ cho Hoàng Thượng dùng một chút, biết rồi chứ ?”

“Đây là……” Nguyễn Chiêu Hỉ kinh ngạc tiếp nhận, tuy nói không biết bên trong bình thuốc này là cái gì, nhưng tổng cảm thấy nó là một vật quan trọng mà nàng không thể không nhận lấy.

“Chiêu Hỉ, người biết càng nhiều càng khó sống, phải vậy không?” Ngụy Hiền Ngôn ám chỉ không thôi.

“…… Đại nhân nói phải.” Cũng không phải là? Này trước nay đều lấy sống bo bo giữ mình làm chi đạo, vì sao hiện tại biết rõ lại còn cố phạm vào?

“Túi hương chưa tìm được, vậy thì chuyện quan trọng trước mắt là làm cho Hoàng Thượng càng thêm yêu thương Hoàng Hậu. Dù sao Thái Tử sống chết vẫn chưa rõ ra sao, hoàng tự tuyệt không thể đoạn, mà Hoàng Hậu lại là chính cung, sinh được trưởng tử mới là cái phúc cho hoàng triều.”

“Nô tài hiểu rõ.”

“Nhiệm vụ này, ngươi nếu làm tốt, lão phu tuyệt sẽ không bạc đãi.”

“…… Đa tạ đại nhân.”

Ngụy Hiền Ngôn nói xong liền cúi người ngồi vào kiệu, nhuyễn kiệu lập tức rời đi. Trong chốc lát bên ngoài Tây Long môn chỉ còn lại mình Nguyễn Chiêu Hỉ một thân đơn bạc đứng trong gió lạnh.

Đây là lần đầu tiên, nàng biết rõ làm xong chuyện sẽ nhận được thù lao hậu hĩnh mà không cảm thấy vui vẻ một chút nào,đây cũng là lần đầu tiên nàng không muốn vì tiền mà làm chuyện mình không muốn.

Hơn nữa, nàng biết rõ Ngụy Hoàng Hậu là người thế nào, ông ta thế nhưng lại muốn nàng tác hợp nàng ta cùng Tiểu Song Tử.

Ở trong mắt nàng, Tiểu Song Tử là một người vô cùng … vô cùng tốt, hơn nữa Tiểu Song Tử cũng tuyệt không phải là người đa nghi, bằng không hắn làm sao có thể cùng nàng ở Lê Bình điện trở thành bằng hữu tốt, căn bản không kiêng kỵ bất cứ lời nói nào của nàng, thậm chí còn ra tay cứu nàng……

Namnhân như vậy thật sự là rất tốt, nếu hắn không phải Hoàng Thượng, nàng khẳng định sẽ –

Nghĩ đến đây nàng đột nhiên ngẩn người ra một hồi. Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên một trận gió lạnh đánh úp lại, khiến nàng rùng mình một cái, lập tức thu hồi lại dòng suy nghĩ miên man của chính mình, đem bình dược cất vào trong tay áo, chạy nhanh về lại trong cung.

Vừa quay lại, mới bước vào trong Tây Long môn –

“Ngươi đã đi đâu?”

“…… Hoàng Thượng?” Nàng sửng sốt.

Bên trong Tây Long môn, đèn đuốc sáng choang, từ ánh đèn hắt ra từ đèn lồng mà Quan Ngọc cầm trên tay, nàng nhìn thấy rõ sắc mặt nhợt nhạt như một bóng ma đang liên tục thay đổi của Thanh Vũ. Càng khiến người ta sợ hãi hơn là vẻ âm trầm, băng lãnh trên khuôn mặt hắn lúc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương