Nàng Phi Lười Có Độc
-
Quyển 3 - Chương 36: Đại kết cục (hạ 9)
Editor: Puck - Diễn đàn
“Nàng yên tâm, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai, nhưng ta hy vọng, tự giải quyết cho tốt.” Tả Tam không dừng lại nữa, biến mất ở cửa.
Thủy Ngọc vỗ trán ngồi trên ghế, tự hỏi câu hỏi của Tả Tam. Đúng vậy, vì sao nàng phải làm như vậy? Cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy lão đại lại bị chịu dày vò sống trong bóng ma của nữ nhân đó mà thôi. Kể từ sau khi lão đại gặp được nữ nhân mà lão đại gọi là “Noãn Bảo”, tất cả đều bất tri bất giác mà thay đổi, nụ cười thoải mái của ngày trước không còn ở đây, chỉ có mặt mày nặng nề, nhưng ít nhất, nữ nhân này khiến cho lão đại cảm thấy hạnh phúc từ trong đáy lòng. Nhưng Ánh Văn, nàng ta lấy “Noãn Bảo” ra làm uy hiếp, khiến cho lão đại càng ngày càng khổ sở sâu hơn, khiến cho lão đại chịu đủ tra tấn cả về thể xác và tinh thần. Cho dù nàng không chiếm được trái tim của lão đại, nhưng cũng không muốn nhìn lão đại sống như cái xác không hồn. Hôm nay, cơ hội ở ngay trước mắt, kế một hòn đá hạ hai con chim tốt như vậy, sao nàng lại không làm? Nếu “Noãn Bảo” chết rồi, Ánh Văn nhất định không sống được; nếu “Noãn Bảo” còn sống, lão đại nhất định sẽ hận Ánh Văn thấu xương, cho dù nàng ta lại dùng “Noãn Bảo” thành uy hiếp, lão đại cũng sẽ không chịu khống chế của nàng ta nữa, nhất định chỉ biết lấy thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho nàng ta khuất phục. Cho dù kết quả của kế sách này như thế nào lão đại đều có thể lấy được giải thoát từ trong đau khổ này. Chuyện có ích vô hại cho lão đại như vậy, nàng nghĩ không ra có lý do gì mà không làm.
Nàng trút trà đã sớm lạnh lẽo trong tách vào trong miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười buồn bã, bây giờ nàng đã biến thành âm độc tính toán như vậy, có phải cũng mất tư cách đứng bên cạnh lão đại rồi không?
Nhưng nàng, không hối hận!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Vương gia, không tốt, vừa nhận được tin tức, Vương phi đang trên đường chạy tới Yến thành thì cổ độc phát tác bị mai phục rơi vào trong tay Mộ Dung Chiêu.” Bạch Ưng bước nhanh vào trướng bẩm báo với Quân Dập Hàn đang bàn luận chiến sứ.
“Triệu tập hai mươi vạn đại quân, lập tức xuất phát đến Đào đô.” Tròng mắt Quân Dập Hàn lạnh lẽo, giọng nói lạnh thấu xương, giống như có ngàn vạn băng tuyết từ trong cơ thể hắn tản phát ra. Giọng nói của hắn giống như sương lạnh ngưng tụ thành, “Báo cho Cố Thần Vũ, để cho hắn mang theo Trại Chư Cát.”
Cùng lúc đó Quân Hạo Thiên trong Hoàng cung nước Linh, Mạnh Cô Nhiễm và Vu Di đang hai quân giàng co trên núi Thương Nham Tịch Nguyệt cũng nhận được tin tức do thám tử truyền đến.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Sở Hoan tỉnh ngủ ở bên bờ sông, tìm ngô khoai trong ruộng đồng bên cạnh bới mấy củ gặm lót bụng, lại bọc mấy củ mang theo ăn trên đường, lúc này mới lượm nhánh cây xem ra thô thẳng chống đỡ thân thể vẫn không còn chút sức lực nào từng bước di chuyển về phía trước. Nàng nhất định phải tìm được Mạnh đại ca, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng nàng vừa đi tới bên đường không bao lâu, sau lưng lại truyền đến tiếng thét chói tai, “Tiểu tử kia không chết, ở trước mặt, bắt lấy nàng ta.”
Máu nóng toàn thân Sở Hoan xông thẳng lên đầu, vắt chân lên chạy, trong lúc tình thế cấp bách quay đầu nhìn lại, lại thấy sau lưng có một nam tử cao gầy cũng đang liều mạng chạy, phía sau hắn cách không xa, là năm ba truy binh chạy nhanh đuổi theo. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Này, huynh đệ, bọn họ đuổi theo là ngươi hay là ta?” Sở Hoan thở phì phò hỏi người cao gầy.
“Ai con mẹ nó biết.” Người cao gầy mấy bước vượt qua nàng, ra sức chạy về phía trước.
Sở Hoan vừa thấy càng chạy càng nhanh, hai người ngươi trước ta sau ta trước ngươi sau không ngừng chạy, nếu không rõ ràng tình huống của hai người còn cho rằng hai người đang tranh tài.
Khi đi ngang qua chỗ rẽ, Sở Hoan bay lên một cước đạp ngã nam tử trên đất, mình như một làn khói chạy vào đường rẽ, liếc mắt nhìn thấy một bụi rậm dây leo vội vàng chui vào ẩn nấp.
“Này, tiểu tử vừa rồi đi đâu?” Truy binh tiến lên thấy chỗ đường rẽ này đã sớm mất bóng dáng Sở Hoan, trở tay túm chặt lấy người cao gầy đang bò dậy định chạy tiếp hỏi.
“Thì ra quan gia bắt tiểu tử kia à.” Trong nháy mắt người cao gầy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm mắng mẹ nó, quả nhiên mình làm trộm tim hư, nghe tiếng quát liền vội vàng bỏ chạy. Hắn lau mồ hôi trên trán, chống hai đầu gối thở hổn hển nói, “Bẩm báo quan gia, tiểu nhân cũng không biết.”
Mấy quan binh liếc nhìn hắn một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, nói: “Mấy gia cuối cùng bắt được ngươi, xem ngươi còn chạy được hay không.” Một quyền đánh vào bụng người cao gầy, hắn lập tức đau đến co lại thành dáng vẻ con tôm.
“Không phải chứ, quan gia, các ngài bắt không phải là tiểu tử đó sao, tại sao lại biến thành tiểu nhân?” Người cao gầy nhịn đau hoảng hốt hỏi.
“Nói nhăng gì đó, mấy gia bắt chính là ngươi, đi.” Mấy quan binh túm người cao gầy liền đi về.
Người xây dựng Hoàng lăng bỏ chạy chính là chuyện lớn, cho dù sống chết phải bắt người trở về, nếu không bọn họ chỉ còn con đường chết. Tiểu tử kia cực kỳ xảo quyệt không dễ bắt, thân hình ma quỷ xui xẻo này ngược lại cực kỳ tương tự tiểu tử kia, đợi sau khi trở về một đao xong rồi, bọn họ cũng xong việc. Vì vậy, đáng thương cho người cao gầy, dưới tình huống không rõ ràng trở thành kẻ chết thay cho Sở Hoan.
Thì ra không phải bắt nàng. Sở Hoan thấy người đi xa, lúc này thở ra chui ra từ trong đống dây leo.
Nàng ngồi ở ven đường đấm đấm chân định nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên lại thấy ở dưới sườn núi, một bóng dáng màu đỏ chạy như bay tới.
Mạnh đại ca, Mạnh đại ca của nàng! dfienddn lieqiudoon
“Mạnh đại ca, Mạnh đại ca…” Sở Hoan liều mạng kêu to, nhưng thân thể nàng yếu đuối, mới vừa rồi lại tốn hơi sức chạy trốn, lúc này mặc dù liều mạng kêu, âm thanh cũng không to lắm, thêm với phía dưới phi ngựa với tốc độ cực nhanh, tiếng kêu của nàng phiêu tán theo gió, vốn không thể truyền vào trong tai bóng dáng màu đỏ kia.
“Mạnh đại ca, Mạnh đại ca…” Tim Sở Hoan như đánh trống, mắt thấy bóng dáng màu đỏ kia sẽ biến mất trước mắt, lúc này bỏ qua, lần sau gặp nhau không biết là khi nào. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhìn thấy một cây trúc xanh to cao bên cạnh, tay chân linh hoạt như khỉ trèo lên, thân thể đột nhiên nhún xuống bắn mình bay về phía bóng dáng màu đỏ kia, giống như khi ở Ngọc Nữ môn dùng trúc bắn mình bay lên giữa không trung. Trong miệng tụ tập toàn bộ khí lực toàn thân, kêu to, “Mạnh đại ca…”
“Chủ thượng, cẩn thận.” Đoạn Lăng ở sau lưng Mạnh Cô Nhiễm nhìn thấy “Đạn lạc” bay từ ngoài bầu trời tới, cho rằng là ám khí của kẻ địch, vung kiếm phi thân đâm tới.
Ống tay áo đỏ tươi rộng rãi của Mạnh Cô Nhiễm vung lên bẻ gãy trường kiếm trong tay Đoạn Lăng, Sở Hoan rơi vào trên lưng ngựa của hắn.
Trái tim đang vọt lên của Thanh Nham đang cưỡi ngựa bên cạnh Đoạn Lăng cũng thoáng chốc rơi xuống, trong lòng thầm nói may mà động tác của chủ thượng cực nhanh, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nhìn Đoạn Lăng vứt tới ánh mắt không hiểu, vỗ vỗ vai hắn, ám hiệu cho hắn chuyện này tự có chủ thượng xử lý, không cần bọn họ nhúng tay.
“Ngươi…”
“Mạnh đại ca, mẫu hậu nói cho ta biết đại ca là đại hoàng tử nước Linh là thân đại ca của ta, chúng ta là huynh muội ruột, đây là giả đúng không, sao chúng ta có thể là huynh muội ruột được?” Mặt mày Mạnh Cô Nhiễm sinh giận, lời nói trách cứ sắp ra khỏi miệng lại bị nàng gấp giọng cắt đứt. Vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, trong lo lắng lại mang theo chờ mong nhìn hắn, hai tay túm chặt ống tay áo của hắn, dáng vẻ đáng thương lại bất lực. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Mạnh Cô Nhiễm nhìn nàng như vậy, trái tim đã sớm bị thù hận ăn mòn trăm ngàn vết thương chết lặng lạnh lẽo lại bống nhiên cảm thấy có tia đau đớn đâm qua, mặc dù rất nhỏ, nhưng lại tồn tại chân chân thật thật.
“Mạnh đại ca?” Sở Hoan thấy hắn chỉ mắt mang thương hại nhìn nàng trầm mặc không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn, giọng nói nhẹ vô cùng lại mang theo run rẩy mà chính nàng cũng không phát hiện ra. Trái tim dần rơi xuống đáy vực, chẳng lẽ mẫu hậu nói là sự thật? Hắn thật sự là…
Ánh sáng trong mắt nàng dần ảm đạm xuống,sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy.
“Bổn tọa đúng là đại hoàng tử nước Linh.” Trong giọng nói của hắn giống như lộ ra chút thở dài.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Sở Hoan trong nháy mắt bị dập tắt, tay nàng đang túm lấy ống tay áo hắn vô lực rơi xuống, trái tim giống như ngã vào vực sâu vạn trượng. Cả người giống như bị rút đi ba hồn bảy vía không còn sức sống.
Lúc đầu nàng thấy hắn, cũng chỉ cho rằng bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn, thích hắn, cũng chỉ thích sắc đẹp của hắn. Nhưng sau dần dần ở chung, nàng càng thích hắn hơn, dần dần trở nên muốn nắm giữ, nàng muốn kết hôn với hắn, nhưng nàng thân là nam nhi thì như thế nào, nàng không sợ hãi ánh mắt thế tục, nàng tin tưởng Mạnh đại ca của nàng cũng sẽ không bị thế tục nông cạn chi phối. Khi phát hiện thân thể khác thường, hoài nghi mình là một tiểu quái vật thì nàng rất đau lòng, đau lòng nàng không xứng với hắn. Tới sau khi biết được mình thật ra là một cô nương thì đáy lòng nàng vui mừng tột đỉnh, nàng vui vẻ nàng không chỉ xứng với hắn, còn có thể sinh con dưỡng cái cho hắn, đây là chuyện mà nàng bó tay khi làm “Nam tử”, nàng có thể cho hắn nhiều hơn.
Nhưng tốt đẹp này chỉ là ảo tưởng, bị phá vỡ vào ban đêm làm cho lòng người vỡ nát.
Mẫu hậu nói cho nàng biết, hắn là đại ca ruột của nàng, bọn họ là huynh muội ruột, giữa bọn họ vĩnh viễn không thể. Một khắc kia, trong lòng giống như tê liệt đau đến hít thở không thông khiến cho nàng không thở nổi, nàng cuối cùng hiểu rõ, nàng đối với hắn đã sớm không phải là thích, mà là yêu. Yêu đến trong sinh mệnh của nàng không thể không có hắn. Nhưng đáy lòng nàng cất giữ một phần may mắn, nói không chừng mẫu hậu bởi vì căm hận Mạnh đại ca, không muốn bọn họ ở bên nhau, mà lừa nàng như vậy? Lấy tâm tính ác độc của bà, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai, nhưng ta hy vọng, tự giải quyết cho tốt.” Tả Tam không dừng lại nữa, biến mất ở cửa.
Thủy Ngọc vỗ trán ngồi trên ghế, tự hỏi câu hỏi của Tả Tam. Đúng vậy, vì sao nàng phải làm như vậy? Cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy lão đại lại bị chịu dày vò sống trong bóng ma của nữ nhân đó mà thôi. Kể từ sau khi lão đại gặp được nữ nhân mà lão đại gọi là “Noãn Bảo”, tất cả đều bất tri bất giác mà thay đổi, nụ cười thoải mái của ngày trước không còn ở đây, chỉ có mặt mày nặng nề, nhưng ít nhất, nữ nhân này khiến cho lão đại cảm thấy hạnh phúc từ trong đáy lòng. Nhưng Ánh Văn, nàng ta lấy “Noãn Bảo” ra làm uy hiếp, khiến cho lão đại càng ngày càng khổ sở sâu hơn, khiến cho lão đại chịu đủ tra tấn cả về thể xác và tinh thần. Cho dù nàng không chiếm được trái tim của lão đại, nhưng cũng không muốn nhìn lão đại sống như cái xác không hồn. Hôm nay, cơ hội ở ngay trước mắt, kế một hòn đá hạ hai con chim tốt như vậy, sao nàng lại không làm? Nếu “Noãn Bảo” chết rồi, Ánh Văn nhất định không sống được; nếu “Noãn Bảo” còn sống, lão đại nhất định sẽ hận Ánh Văn thấu xương, cho dù nàng ta lại dùng “Noãn Bảo” thành uy hiếp, lão đại cũng sẽ không chịu khống chế của nàng ta nữa, nhất định chỉ biết lấy thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho nàng ta khuất phục. Cho dù kết quả của kế sách này như thế nào lão đại đều có thể lấy được giải thoát từ trong đau khổ này. Chuyện có ích vô hại cho lão đại như vậy, nàng nghĩ không ra có lý do gì mà không làm.
Nàng trút trà đã sớm lạnh lẽo trong tách vào trong miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười buồn bã, bây giờ nàng đã biến thành âm độc tính toán như vậy, có phải cũng mất tư cách đứng bên cạnh lão đại rồi không?
Nhưng nàng, không hối hận!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Vương gia, không tốt, vừa nhận được tin tức, Vương phi đang trên đường chạy tới Yến thành thì cổ độc phát tác bị mai phục rơi vào trong tay Mộ Dung Chiêu.” Bạch Ưng bước nhanh vào trướng bẩm báo với Quân Dập Hàn đang bàn luận chiến sứ.
“Triệu tập hai mươi vạn đại quân, lập tức xuất phát đến Đào đô.” Tròng mắt Quân Dập Hàn lạnh lẽo, giọng nói lạnh thấu xương, giống như có ngàn vạn băng tuyết từ trong cơ thể hắn tản phát ra. Giọng nói của hắn giống như sương lạnh ngưng tụ thành, “Báo cho Cố Thần Vũ, để cho hắn mang theo Trại Chư Cát.”
Cùng lúc đó Quân Hạo Thiên trong Hoàng cung nước Linh, Mạnh Cô Nhiễm và Vu Di đang hai quân giàng co trên núi Thương Nham Tịch Nguyệt cũng nhận được tin tức do thám tử truyền đến.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Sở Hoan tỉnh ngủ ở bên bờ sông, tìm ngô khoai trong ruộng đồng bên cạnh bới mấy củ gặm lót bụng, lại bọc mấy củ mang theo ăn trên đường, lúc này mới lượm nhánh cây xem ra thô thẳng chống đỡ thân thể vẫn không còn chút sức lực nào từng bước di chuyển về phía trước. Nàng nhất định phải tìm được Mạnh đại ca, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng nàng vừa đi tới bên đường không bao lâu, sau lưng lại truyền đến tiếng thét chói tai, “Tiểu tử kia không chết, ở trước mặt, bắt lấy nàng ta.”
Máu nóng toàn thân Sở Hoan xông thẳng lên đầu, vắt chân lên chạy, trong lúc tình thế cấp bách quay đầu nhìn lại, lại thấy sau lưng có một nam tử cao gầy cũng đang liều mạng chạy, phía sau hắn cách không xa, là năm ba truy binh chạy nhanh đuổi theo. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Này, huynh đệ, bọn họ đuổi theo là ngươi hay là ta?” Sở Hoan thở phì phò hỏi người cao gầy.
“Ai con mẹ nó biết.” Người cao gầy mấy bước vượt qua nàng, ra sức chạy về phía trước.
Sở Hoan vừa thấy càng chạy càng nhanh, hai người ngươi trước ta sau ta trước ngươi sau không ngừng chạy, nếu không rõ ràng tình huống của hai người còn cho rằng hai người đang tranh tài.
Khi đi ngang qua chỗ rẽ, Sở Hoan bay lên một cước đạp ngã nam tử trên đất, mình như một làn khói chạy vào đường rẽ, liếc mắt nhìn thấy một bụi rậm dây leo vội vàng chui vào ẩn nấp.
“Này, tiểu tử vừa rồi đi đâu?” Truy binh tiến lên thấy chỗ đường rẽ này đã sớm mất bóng dáng Sở Hoan, trở tay túm chặt lấy người cao gầy đang bò dậy định chạy tiếp hỏi.
“Thì ra quan gia bắt tiểu tử kia à.” Trong nháy mắt người cao gầy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm mắng mẹ nó, quả nhiên mình làm trộm tim hư, nghe tiếng quát liền vội vàng bỏ chạy. Hắn lau mồ hôi trên trán, chống hai đầu gối thở hổn hển nói, “Bẩm báo quan gia, tiểu nhân cũng không biết.”
Mấy quan binh liếc nhìn hắn một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, nói: “Mấy gia cuối cùng bắt được ngươi, xem ngươi còn chạy được hay không.” Một quyền đánh vào bụng người cao gầy, hắn lập tức đau đến co lại thành dáng vẻ con tôm.
“Không phải chứ, quan gia, các ngài bắt không phải là tiểu tử đó sao, tại sao lại biến thành tiểu nhân?” Người cao gầy nhịn đau hoảng hốt hỏi.
“Nói nhăng gì đó, mấy gia bắt chính là ngươi, đi.” Mấy quan binh túm người cao gầy liền đi về.
Người xây dựng Hoàng lăng bỏ chạy chính là chuyện lớn, cho dù sống chết phải bắt người trở về, nếu không bọn họ chỉ còn con đường chết. Tiểu tử kia cực kỳ xảo quyệt không dễ bắt, thân hình ma quỷ xui xẻo này ngược lại cực kỳ tương tự tiểu tử kia, đợi sau khi trở về một đao xong rồi, bọn họ cũng xong việc. Vì vậy, đáng thương cho người cao gầy, dưới tình huống không rõ ràng trở thành kẻ chết thay cho Sở Hoan.
Thì ra không phải bắt nàng. Sở Hoan thấy người đi xa, lúc này thở ra chui ra từ trong đống dây leo.
Nàng ngồi ở ven đường đấm đấm chân định nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên lại thấy ở dưới sườn núi, một bóng dáng màu đỏ chạy như bay tới.
Mạnh đại ca, Mạnh đại ca của nàng! dfienddn lieqiudoon
“Mạnh đại ca, Mạnh đại ca…” Sở Hoan liều mạng kêu to, nhưng thân thể nàng yếu đuối, mới vừa rồi lại tốn hơi sức chạy trốn, lúc này mặc dù liều mạng kêu, âm thanh cũng không to lắm, thêm với phía dưới phi ngựa với tốc độ cực nhanh, tiếng kêu của nàng phiêu tán theo gió, vốn không thể truyền vào trong tai bóng dáng màu đỏ kia.
“Mạnh đại ca, Mạnh đại ca…” Tim Sở Hoan như đánh trống, mắt thấy bóng dáng màu đỏ kia sẽ biến mất trước mắt, lúc này bỏ qua, lần sau gặp nhau không biết là khi nào. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhìn thấy một cây trúc xanh to cao bên cạnh, tay chân linh hoạt như khỉ trèo lên, thân thể đột nhiên nhún xuống bắn mình bay về phía bóng dáng màu đỏ kia, giống như khi ở Ngọc Nữ môn dùng trúc bắn mình bay lên giữa không trung. Trong miệng tụ tập toàn bộ khí lực toàn thân, kêu to, “Mạnh đại ca…”
“Chủ thượng, cẩn thận.” Đoạn Lăng ở sau lưng Mạnh Cô Nhiễm nhìn thấy “Đạn lạc” bay từ ngoài bầu trời tới, cho rằng là ám khí của kẻ địch, vung kiếm phi thân đâm tới.
Ống tay áo đỏ tươi rộng rãi của Mạnh Cô Nhiễm vung lên bẻ gãy trường kiếm trong tay Đoạn Lăng, Sở Hoan rơi vào trên lưng ngựa của hắn.
Trái tim đang vọt lên của Thanh Nham đang cưỡi ngựa bên cạnh Đoạn Lăng cũng thoáng chốc rơi xuống, trong lòng thầm nói may mà động tác của chủ thượng cực nhanh, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nhìn Đoạn Lăng vứt tới ánh mắt không hiểu, vỗ vỗ vai hắn, ám hiệu cho hắn chuyện này tự có chủ thượng xử lý, không cần bọn họ nhúng tay.
“Ngươi…”
“Mạnh đại ca, mẫu hậu nói cho ta biết đại ca là đại hoàng tử nước Linh là thân đại ca của ta, chúng ta là huynh muội ruột, đây là giả đúng không, sao chúng ta có thể là huynh muội ruột được?” Mặt mày Mạnh Cô Nhiễm sinh giận, lời nói trách cứ sắp ra khỏi miệng lại bị nàng gấp giọng cắt đứt. Vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, trong lo lắng lại mang theo chờ mong nhìn hắn, hai tay túm chặt ống tay áo của hắn, dáng vẻ đáng thương lại bất lực. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Mạnh Cô Nhiễm nhìn nàng như vậy, trái tim đã sớm bị thù hận ăn mòn trăm ngàn vết thương chết lặng lạnh lẽo lại bống nhiên cảm thấy có tia đau đớn đâm qua, mặc dù rất nhỏ, nhưng lại tồn tại chân chân thật thật.
“Mạnh đại ca?” Sở Hoan thấy hắn chỉ mắt mang thương hại nhìn nàng trầm mặc không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn, giọng nói nhẹ vô cùng lại mang theo run rẩy mà chính nàng cũng không phát hiện ra. Trái tim dần rơi xuống đáy vực, chẳng lẽ mẫu hậu nói là sự thật? Hắn thật sự là…
Ánh sáng trong mắt nàng dần ảm đạm xuống,sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy.
“Bổn tọa đúng là đại hoàng tử nước Linh.” Trong giọng nói của hắn giống như lộ ra chút thở dài.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Sở Hoan trong nháy mắt bị dập tắt, tay nàng đang túm lấy ống tay áo hắn vô lực rơi xuống, trái tim giống như ngã vào vực sâu vạn trượng. Cả người giống như bị rút đi ba hồn bảy vía không còn sức sống.
Lúc đầu nàng thấy hắn, cũng chỉ cho rằng bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn, thích hắn, cũng chỉ thích sắc đẹp của hắn. Nhưng sau dần dần ở chung, nàng càng thích hắn hơn, dần dần trở nên muốn nắm giữ, nàng muốn kết hôn với hắn, nhưng nàng thân là nam nhi thì như thế nào, nàng không sợ hãi ánh mắt thế tục, nàng tin tưởng Mạnh đại ca của nàng cũng sẽ không bị thế tục nông cạn chi phối. Khi phát hiện thân thể khác thường, hoài nghi mình là một tiểu quái vật thì nàng rất đau lòng, đau lòng nàng không xứng với hắn. Tới sau khi biết được mình thật ra là một cô nương thì đáy lòng nàng vui mừng tột đỉnh, nàng vui vẻ nàng không chỉ xứng với hắn, còn có thể sinh con dưỡng cái cho hắn, đây là chuyện mà nàng bó tay khi làm “Nam tử”, nàng có thể cho hắn nhiều hơn.
Nhưng tốt đẹp này chỉ là ảo tưởng, bị phá vỡ vào ban đêm làm cho lòng người vỡ nát.
Mẫu hậu nói cho nàng biết, hắn là đại ca ruột của nàng, bọn họ là huynh muội ruột, giữa bọn họ vĩnh viễn không thể. Một khắc kia, trong lòng giống như tê liệt đau đến hít thở không thông khiến cho nàng không thở nổi, nàng cuối cùng hiểu rõ, nàng đối với hắn đã sớm không phải là thích, mà là yêu. Yêu đến trong sinh mệnh của nàng không thể không có hắn. Nhưng đáy lòng nàng cất giữ một phần may mắn, nói không chừng mẫu hậu bởi vì căm hận Mạnh đại ca, không muốn bọn họ ở bên nhau, mà lừa nàng như vậy? Lấy tâm tính ác độc của bà, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook