Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
-
Quyển 2 - Chương 1
Editor: Dung Sa
Đêm đen nhánh, gió gào thét, mùi máu tươi mơ hồ không ngừng lan tràn trong rừng cây rậm rạp. . . . . .
Nơi này là biên giới Mộ Dung Vương Triều và Hiên Viên vương triều, vùng ngoại ô ngoài rừng cây có tên là thành Bắc Cố
Hàng loạt hắc y nhân xuyên qua rừng cây, phía trước, hơn mười người dùng hết sức lực chạy trốn, trầm mặc không tiếng động, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu đau thảm thiết.
Cách đó không xa trên một thân cây, Phong Huyết Lân một thân hồng y, cố gắng thu lại phong nhã hào hoa, một tay ôm lấy Cổ Nhược Phong, áo đen dung nhập vào trong đêm.
Chân hai người điểm trên ngọn cây, mặc cho gió thổi cây đong đưa, không nhúc nhích chút nào, dĩ nhiên công lực đã đạt đến đỉnh cao
Cổ Nhược Phong thấy thực lực đuổi bắt chênh lệch quá xa, người ở phía trước chạy trốn giống như là tiểu bạch thỏ hoảng sợ, mà hắc y nhân ở phía sau, không khác nào một đàn sói đói bụng, không hề trì hoãn muốn bẽ xương những con thú tay trói gà không chặt này cho vào bụng!
Cái gì gọi là thờ ơ lạnh nhạt, chính là miêu tả thái độ hiện tại của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân
Mắt trong trẻo lạnh lùng không có đồng tình, không có chán ghét, không có hả hê, không có gì cả, bọn họ, chỉ là bình tĩnh nhìn cảnh đùa giỡn này. Mèo đuổi theo con chuột, sói đói bắt cừu
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, không có năng lực bảo vệ mình thật tốt, vậy thì chỉ có thể bị người khác khi dễ! Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều là người đã từng bước từng bước từ trong đó đi ra. Đồng tình, đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không tồn tại
Tối nay đoàn người Cổ Nhược Phong vừa lúc đi qua ngọn núi này, đến trong rừng cây này, mắt thấy qua đêm nay, sáng sớm ngày mai là có thể đi tới thành Bắc Cố, nhưng nửa đường lại tuôn ra hai nhóm người. Quấy rầy thanh tịnh đẹp đẽ của nàng và Phong Huyết Lân, không tính sổ với bọn họ đã coi như khách khí rồi. Giãy giụa giữa sống và chết, kết quả đã định trước là đùa giỡn thôi.
Cổ Nhược Phong không thú vị bĩu môi, ưu nhã trách mắng, xem ra ban ngày chạy quá nhanh vẫn là cực kỳ tiêu hao năng lượng
Mắt thấy trò chơi sắp kết thúc, nhưng, từ trên trời giáng xuống một nữ tử áo trắng, giống như tiên tử đi lạc ở phàm trần, đứng giữa hai nhóm người, bảo hộ những người chắc chắn phải chết ở phía sau lưng, trường kiếm ra khỏi vỏ, liền chặn lại truy sát của hắc y nhân!
Hắc y nhân híp híp con mắt, nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện này, từ bộ dáng che mặt của nàng ta không khó để nhìn ra đây nhất định là một đại mỹ nữ! Nhưng mà, cản đường của bọn họ, cho dù là mỹ nữ, cũng phải cho một lời giải thích!
"Không biết cô nương đây là ý tứ gì? !" Âm thanh âm u ra khỏi miệng, trong bóng đêm càng thêm âm trầm!
Nữ tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng qua khinh thường: "Cút!" Chỉ bằng những người này, nàng hoàn toàn không để vào mắt!
"Ha ha, cút?" Âm thanh càng thêm âm lãnh từ trong miệng hắc y nhân bắn ra, nữ tử này thật đúng là cho rằng bản thân có bản lĩnh công phu thì liền khó lường sao! Nhìn cách ăn mặc của nàng, đoán chừng là kiều tiểu thư nhà ai lén lút chuồn ra ngoài! Bời vì bản thân có chút công phu, hành hiệp trượng nghĩa. Hắn không ngại để cho nàng thấy rõ sự thật tàn khốc trên thế giới này! Dĩ nhiên, nhìn dáng dấp nàng cũng không tệ lắm, hắn sẽ lưu lại cho nàng một cái mạng!
"Lên cho ta, bắt được nàng mỗi người đều có phần!” Trong mắt hắc y nhân lộ ra tham lam sắc dục, nữ tử như vậy, nhìn như thiên tiên, nhưng mà, ai biết trong xương cốt thế nào! Người như vậy bọn họ cũng không phải gặp qua một hai lần, ở bên cạnh biên giới này, hỗn loạn sinh sôi, cho dù ngươi là đại gia thị tộc có bối cảnh thế lực lớn, cũng không tra được là ai làm!
"Cô nương cô đi nhanh đi, chúng ta không thể hại cô!” Một nam tử trung niên lôi kéo ống tay áo của nữ tử áo trắng, trong nháy mắt làm màu trắng kia nhiễm đầy máu
Nữ tử áo trắng hơi nhíu mày, rút ống tay áo từ trong bàn tay máu kia ra, mắt lạnh nhìn những hắc y nhân đang bay đến: “Ta muốn cho người nào sống thì người đó chưa bao giờ chết!”
Dứt lời, đón lấy hắc y nhân, tốc độ cực nhanh làm cho người ta hoàn toàn không bắt được thân hình!
Chỉ là mấy hơi thở, những hắc y nhân bản lĩnh sói đói đã tắt thở, cổ họng bị cắt vỡ, máu chảy đầy đất, không còn khả năng sống sót!
"Tạ ơn cô nương! Đại ân đại đức của cô nương . . . . ."
Không đợi nam tử trung niên nói xong, nữ tử áo trắng đi về phía tàng cây Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đứng, cung kính cúi đầu nói: "Chủ tử, người đã giải quyết."
Những người may mắn còn sống sót nhìn thấy tình hình này, hiểu rõ là nam tử mặc hồng y đứng ở trên ngọn cây cứu bọn họ!
Nhất thời, mười mấy người rối rít quỳ xuống: "Cám ơn ân cứu mạng của đại hiệp!"
Cổ Nhược Phong nhíu mày một cái, lộ ra một chút không vui, chỉ là giấu rất kỹ.
Nhưng, một chút cảm xúc như vậy đã để cho Phong Huyết Lân bắt được, liếc nữ tử áo trắng kia một cái, không nói một câu, mang theo Cổ Nhược Phong biến mất giữa bầu trời đêm!
Nữ tử áo trắng nắm thật chật đôi tay dưới ống tay áo rộng rãi, móng ngón tay chống ở lòng bàn tay, đau đớn nhập tâm, nhưng không sánh bằng một chút đau thương trong lòng!
Trong mắt của hắn vẫn không có nàng! Rõ ràng là nàng gặp hắn trước! Nàng làm cho hắn nhiều chuyện như vậy!
Nàng cho là, lâu như vậy, trong lòng hắn coi như không thương nàng, cũng sẽ có một chút ôn tồn chứ!
Cổ Nhược Phong đó có cái gì tốt, ngang ngược càn rỡ, thật ra còn làm hại hắn lúc Huyết Nguyệt khắc chế khát máu khổ sở như vậy! Trừ bỏ gương mặt, con tiện nhân kia có chỗ nào hơn nàng!
Tài hoa của nàng có thể nói thiên phượng Đệ Nhất Tài Nữ, võ công của nàng có thể nói đã Độc Bộ Thiên Hạ! Nàng lại yêu hắn sâu đậm như vậy!
Cổ Nhược Phong có cái gì? !
Một người điên điên khùng khùng mà thôi, thanh danh giống như những người trơ trẽn một đống cứ* chó, mặc dù về sau có thay đổi, nhưng nếu không có chủ tử âm thầm tương trợ, hôm nay nàng ta sẽ có lời ca ngợi Huyết vương phi bồ tát sống sao!
Cái gì đạp gió mà đi, cái gì vặn đứt cổ tân khoa trạng nguyên, tiện nhân kia chỉ biết đối phó với người tay trói gà không chặt! Nếu như gặp cao thủ, nàng ta còn không chết không nơi chôn thân!
Mới vừa rồi ở trên ngọn cây, nếu không phải chủ tử đỡ nàng ta, chỉ bằng chút nội lực của Cổ Nhược Phong, sao nàng ta đứng vững được! Sợ đã sớm té thành nhão nhoẹt rồi !
Rủ thấp tròng mắt cơ hồ lộ ra tơ máu, nàng là Tuyết Cơ, cao quý vô cùng, mặc dù chỉ là thuộc hạ bên cạnh hắn, nhưng so với hoàng hậu, vương phi, cao quý hơn không biết bao nhiêu lần!
Cổ Nhược Phong, sớm hay muộn ta phải đuổi ngươi ra khỏi hắn!
"Cô nương. . . . . ." Mới dập đầu một cái, ngẩng đầu không bóng dáng của nam tử hồng y rồi, nam tử trung niên ngơ ngác nhìn Tuyết Cơ một mình lẻ loi, không biết làm sao. . . . . .
Tuyết Cơ hít sâu một hơi, nàng phải tỉnh táo! Mở mắt, khinh thường nhìn một đám người quỳ trên đất, cũng xoay người biến mất trong màn đêm
Những người đó, coi như vận khí bọn họ tốt, loại người hèn mọn giống như côn trùng, có tư cách gì để cho nàng ra tay cứu giúp!
Hắn, vậy mà không nhìn mình một lần!
Rõ ràng từ nhỏ bị người ta bắt nạt, đáng lẽ không nhìn nổi những cảnh tượng ỷ mạnh hiếp yếu chứ, ngày xưa chí ít hắn cũng nhìn mình một lần, nhưng hôm nay, có con tiện nhiên kia ngay cả khóe mắt cũng không chịu cho một cái sao? Vậy nàng cứu bọn họ để làm gì!
Lúc này Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã trở lại xe ngựa, dạ minh châu trong xe ngựa phát ra minh quang, xoay quanh một vòng một vòng, rất là ấm áp.
Cổ Nhược Phong than nhẹ một tiếng: "Hình như lại có kịch hay. . . . . ." Tuyết Cơ đó, kể từ sau khi lễ hội Vân Hồ liền bị Phong Huyết Lân phái đi làm việc, cho tới hôm nay mới trở về.
Tuyết Cơ. . . . . . Sao?
Hình như nàng ta đối với mình có lòng thù địch, đối với những thứ này, trong lòng nàng rất rõ ràng. Vậy còn phải cảm tạ kiếp trước nàng tìm tòi cổn đánh cào, xa hoa truỵ lạc, những thứ này, đối với nàng mà nói cũng chỉ là một đĩa đồ ăn.
Thích Phong Huyết Lân sao? Ha ha, Phong Huyết Lân chỉ thuộc về Cổ Nhược Phong nàng, nàng cho phép lequy/donTuyết Cơ thích Phong Huyết Lân, nàng cũng cho phép Tuyết Cơ khải vu hắn, nhưng, nếu như làm tổn thương nàng và Phong Huyết Lân, thì đừng trách Cổ Nhược Phong nàng xuống tay vô tình, ác độc sắc bén!
"Ngày mai liền tống nàng ta đi là được?” Phong Huyết Lân thản nhiên nói. Lần này Tuyết Cơ làm thật quá đáng!
Mình cũng không có kêu nàng đi cứu những người đó, nàng cứu, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng, nàng không nên tự chủ trương đặt ân cứu mạng trên đầu của hắn! Lại càng không nên vọng tưởng thứ không thuộc về nàng!
Ân cứu mạng? Những thứ này đối với hắn hoàn toàn là mây trôi, hắn vốn là người từ địa ngục bò ra, những thứ hư vô đó đối với hắn mà nói giống như không có, cứu người, cứu không nhất định là người tốt, có lẽ, còn có thể mang tới cho người phiền toái vô tận . . . . .
Cổ Nhược Phong cười khẽ lắc đầu một cái: "Chàng không phải cảm thấy, gần đây có chút nhàm chán rồi hả?" Bọn họ chạy mấy ngày đường, dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra, thật có chút nhàm chán, hôm nay nếu như Tuyết Cơ nguyện ý tới diễn trò, nàng không ngại dắt tay Phong Huyết Lân nhàn nhã đứng ở một bên xem
Lân nói qua, thiên định chín kiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể là một kiếp. Cho nên, hiện tại bọn họ chẳng hề sốt ruột điều tra chuyện vòng tay Huyết Ngọc, cứ theo lẽ thường lên đường, nói không chừng, lúc nào đó đột nhiên hạ xuống một kiếp
Cổ Nhược Phong hơi híp mắt lại, chỗ sâu trong đáy mắt lưu chuyển cảm xúc làm cho người ta khó có thể suy nghĩ, trời mới biết nàng đã sắp đặt ở lại sau chín kiếp, nàng muốn đến tận hang ổ để săn đuổi những người đã hãm hại Phong Huyết Lân!
Cái gì không thể mang vũ khí thời gian khác vào thời gian đồng nhất, cái gì không thể đẩy nhanh bước chân lịch sử, để những hạn chế này đi gặp quỷ đi! Nàng hoàn toàn không ngại ôm một quả bom nguyên tử đi nổ bay những người đó!
Phong Huyết Lân bất đắc dĩ lại mong đợi nâng lên một nụ cười quỷ dị: “Ta cũng muốn nhìn một chút.” Nhìn xem rốt cuộc Tuyết Cơ kia muốn làm cái gì, diễn xuất như vậy, hắn rất thích xem. Ở ngoài sáng hắn biết có Cổ Nhược Phong phía sau, còn động hay không động lòng, thì trong mắt hắn Tuyết Cơ đã là người chết rồi! Nếu không phải Cổ Nhược Phong nói giữ lại xem kịch hay, bây giờ Tuyết Cơ đã không tồn tại trên đời này rồi, liên đới linh hồn!
Bên ngoài xe ngựa, Tuyết Cơ đứng ở nơi đó, gương mặt trắng bệch, nỗ lực đè nén hơi thở của mình, không để cho người trong xe ngựa phát hiện
Mới vừa rồi theo như lời nói của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, nàng nghe không sót một chữ!
Cổ Nhược Phong, con tiện nhân kia, muốn nhìn nàng diễn trò, cho rằng nàng dễ khi dễ như vậy sao?! Le,q, úy, đôn Nàng sẽ làm cho Phong Huyết Lân thấy diện mạo chân thật của con tiện nhân kia! Nàng muốn Cổ Nhược Phong hai bàn tay trắng!
Hiện giờ Cổ Nhược Phong chỉ dựa vào sủng ái của Phong Huyết Lân mà thôi! Tuyết Cơ nàng, sẽ từng chút từng chút làm cho nàng ta mất đi yêu thương của Phong Huyết Lân, để cho nàng ta nhìn thấy Phong Huyết Lân quay lại yêu thương mình, làm cho nàng ta đau khổ không muốn sống
Đêm đen nhánh, gió gào thét, mùi máu tươi mơ hồ không ngừng lan tràn trong rừng cây rậm rạp. . . . . .
Nơi này là biên giới Mộ Dung Vương Triều và Hiên Viên vương triều, vùng ngoại ô ngoài rừng cây có tên là thành Bắc Cố
Hàng loạt hắc y nhân xuyên qua rừng cây, phía trước, hơn mười người dùng hết sức lực chạy trốn, trầm mặc không tiếng động, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu đau thảm thiết.
Cách đó không xa trên một thân cây, Phong Huyết Lân một thân hồng y, cố gắng thu lại phong nhã hào hoa, một tay ôm lấy Cổ Nhược Phong, áo đen dung nhập vào trong đêm.
Chân hai người điểm trên ngọn cây, mặc cho gió thổi cây đong đưa, không nhúc nhích chút nào, dĩ nhiên công lực đã đạt đến đỉnh cao
Cổ Nhược Phong thấy thực lực đuổi bắt chênh lệch quá xa, người ở phía trước chạy trốn giống như là tiểu bạch thỏ hoảng sợ, mà hắc y nhân ở phía sau, không khác nào một đàn sói đói bụng, không hề trì hoãn muốn bẽ xương những con thú tay trói gà không chặt này cho vào bụng!
Cái gì gọi là thờ ơ lạnh nhạt, chính là miêu tả thái độ hiện tại của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân
Mắt trong trẻo lạnh lùng không có đồng tình, không có chán ghét, không có hả hê, không có gì cả, bọn họ, chỉ là bình tĩnh nhìn cảnh đùa giỡn này. Mèo đuổi theo con chuột, sói đói bắt cừu
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, không có năng lực bảo vệ mình thật tốt, vậy thì chỉ có thể bị người khác khi dễ! Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều là người đã từng bước từng bước từ trong đó đi ra. Đồng tình, đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không tồn tại
Tối nay đoàn người Cổ Nhược Phong vừa lúc đi qua ngọn núi này, đến trong rừng cây này, mắt thấy qua đêm nay, sáng sớm ngày mai là có thể đi tới thành Bắc Cố, nhưng nửa đường lại tuôn ra hai nhóm người. Quấy rầy thanh tịnh đẹp đẽ của nàng và Phong Huyết Lân, không tính sổ với bọn họ đã coi như khách khí rồi. Giãy giụa giữa sống và chết, kết quả đã định trước là đùa giỡn thôi.
Cổ Nhược Phong không thú vị bĩu môi, ưu nhã trách mắng, xem ra ban ngày chạy quá nhanh vẫn là cực kỳ tiêu hao năng lượng
Mắt thấy trò chơi sắp kết thúc, nhưng, từ trên trời giáng xuống một nữ tử áo trắng, giống như tiên tử đi lạc ở phàm trần, đứng giữa hai nhóm người, bảo hộ những người chắc chắn phải chết ở phía sau lưng, trường kiếm ra khỏi vỏ, liền chặn lại truy sát của hắc y nhân!
Hắc y nhân híp híp con mắt, nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện này, từ bộ dáng che mặt của nàng ta không khó để nhìn ra đây nhất định là một đại mỹ nữ! Nhưng mà, cản đường của bọn họ, cho dù là mỹ nữ, cũng phải cho một lời giải thích!
"Không biết cô nương đây là ý tứ gì? !" Âm thanh âm u ra khỏi miệng, trong bóng đêm càng thêm âm trầm!
Nữ tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng qua khinh thường: "Cút!" Chỉ bằng những người này, nàng hoàn toàn không để vào mắt!
"Ha ha, cút?" Âm thanh càng thêm âm lãnh từ trong miệng hắc y nhân bắn ra, nữ tử này thật đúng là cho rằng bản thân có bản lĩnh công phu thì liền khó lường sao! Nhìn cách ăn mặc của nàng, đoán chừng là kiều tiểu thư nhà ai lén lút chuồn ra ngoài! Bời vì bản thân có chút công phu, hành hiệp trượng nghĩa. Hắn không ngại để cho nàng thấy rõ sự thật tàn khốc trên thế giới này! Dĩ nhiên, nhìn dáng dấp nàng cũng không tệ lắm, hắn sẽ lưu lại cho nàng một cái mạng!
"Lên cho ta, bắt được nàng mỗi người đều có phần!” Trong mắt hắc y nhân lộ ra tham lam sắc dục, nữ tử như vậy, nhìn như thiên tiên, nhưng mà, ai biết trong xương cốt thế nào! Người như vậy bọn họ cũng không phải gặp qua một hai lần, ở bên cạnh biên giới này, hỗn loạn sinh sôi, cho dù ngươi là đại gia thị tộc có bối cảnh thế lực lớn, cũng không tra được là ai làm!
"Cô nương cô đi nhanh đi, chúng ta không thể hại cô!” Một nam tử trung niên lôi kéo ống tay áo của nữ tử áo trắng, trong nháy mắt làm màu trắng kia nhiễm đầy máu
Nữ tử áo trắng hơi nhíu mày, rút ống tay áo từ trong bàn tay máu kia ra, mắt lạnh nhìn những hắc y nhân đang bay đến: “Ta muốn cho người nào sống thì người đó chưa bao giờ chết!”
Dứt lời, đón lấy hắc y nhân, tốc độ cực nhanh làm cho người ta hoàn toàn không bắt được thân hình!
Chỉ là mấy hơi thở, những hắc y nhân bản lĩnh sói đói đã tắt thở, cổ họng bị cắt vỡ, máu chảy đầy đất, không còn khả năng sống sót!
"Tạ ơn cô nương! Đại ân đại đức của cô nương . . . . ."
Không đợi nam tử trung niên nói xong, nữ tử áo trắng đi về phía tàng cây Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đứng, cung kính cúi đầu nói: "Chủ tử, người đã giải quyết."
Những người may mắn còn sống sót nhìn thấy tình hình này, hiểu rõ là nam tử mặc hồng y đứng ở trên ngọn cây cứu bọn họ!
Nhất thời, mười mấy người rối rít quỳ xuống: "Cám ơn ân cứu mạng của đại hiệp!"
Cổ Nhược Phong nhíu mày một cái, lộ ra một chút không vui, chỉ là giấu rất kỹ.
Nhưng, một chút cảm xúc như vậy đã để cho Phong Huyết Lân bắt được, liếc nữ tử áo trắng kia một cái, không nói một câu, mang theo Cổ Nhược Phong biến mất giữa bầu trời đêm!
Nữ tử áo trắng nắm thật chật đôi tay dưới ống tay áo rộng rãi, móng ngón tay chống ở lòng bàn tay, đau đớn nhập tâm, nhưng không sánh bằng một chút đau thương trong lòng!
Trong mắt của hắn vẫn không có nàng! Rõ ràng là nàng gặp hắn trước! Nàng làm cho hắn nhiều chuyện như vậy!
Nàng cho là, lâu như vậy, trong lòng hắn coi như không thương nàng, cũng sẽ có một chút ôn tồn chứ!
Cổ Nhược Phong đó có cái gì tốt, ngang ngược càn rỡ, thật ra còn làm hại hắn lúc Huyết Nguyệt khắc chế khát máu khổ sở như vậy! Trừ bỏ gương mặt, con tiện nhân kia có chỗ nào hơn nàng!
Tài hoa của nàng có thể nói thiên phượng Đệ Nhất Tài Nữ, võ công của nàng có thể nói đã Độc Bộ Thiên Hạ! Nàng lại yêu hắn sâu đậm như vậy!
Cổ Nhược Phong có cái gì? !
Một người điên điên khùng khùng mà thôi, thanh danh giống như những người trơ trẽn một đống cứ* chó, mặc dù về sau có thay đổi, nhưng nếu không có chủ tử âm thầm tương trợ, hôm nay nàng ta sẽ có lời ca ngợi Huyết vương phi bồ tát sống sao!
Cái gì đạp gió mà đi, cái gì vặn đứt cổ tân khoa trạng nguyên, tiện nhân kia chỉ biết đối phó với người tay trói gà không chặt! Nếu như gặp cao thủ, nàng ta còn không chết không nơi chôn thân!
Mới vừa rồi ở trên ngọn cây, nếu không phải chủ tử đỡ nàng ta, chỉ bằng chút nội lực của Cổ Nhược Phong, sao nàng ta đứng vững được! Sợ đã sớm té thành nhão nhoẹt rồi !
Rủ thấp tròng mắt cơ hồ lộ ra tơ máu, nàng là Tuyết Cơ, cao quý vô cùng, mặc dù chỉ là thuộc hạ bên cạnh hắn, nhưng so với hoàng hậu, vương phi, cao quý hơn không biết bao nhiêu lần!
Cổ Nhược Phong, sớm hay muộn ta phải đuổi ngươi ra khỏi hắn!
"Cô nương. . . . . ." Mới dập đầu một cái, ngẩng đầu không bóng dáng của nam tử hồng y rồi, nam tử trung niên ngơ ngác nhìn Tuyết Cơ một mình lẻ loi, không biết làm sao. . . . . .
Tuyết Cơ hít sâu một hơi, nàng phải tỉnh táo! Mở mắt, khinh thường nhìn một đám người quỳ trên đất, cũng xoay người biến mất trong màn đêm
Những người đó, coi như vận khí bọn họ tốt, loại người hèn mọn giống như côn trùng, có tư cách gì để cho nàng ra tay cứu giúp!
Hắn, vậy mà không nhìn mình một lần!
Rõ ràng từ nhỏ bị người ta bắt nạt, đáng lẽ không nhìn nổi những cảnh tượng ỷ mạnh hiếp yếu chứ, ngày xưa chí ít hắn cũng nhìn mình một lần, nhưng hôm nay, có con tiện nhiên kia ngay cả khóe mắt cũng không chịu cho một cái sao? Vậy nàng cứu bọn họ để làm gì!
Lúc này Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã trở lại xe ngựa, dạ minh châu trong xe ngựa phát ra minh quang, xoay quanh một vòng một vòng, rất là ấm áp.
Cổ Nhược Phong than nhẹ một tiếng: "Hình như lại có kịch hay. . . . . ." Tuyết Cơ đó, kể từ sau khi lễ hội Vân Hồ liền bị Phong Huyết Lân phái đi làm việc, cho tới hôm nay mới trở về.
Tuyết Cơ. . . . . . Sao?
Hình như nàng ta đối với mình có lòng thù địch, đối với những thứ này, trong lòng nàng rất rõ ràng. Vậy còn phải cảm tạ kiếp trước nàng tìm tòi cổn đánh cào, xa hoa truỵ lạc, những thứ này, đối với nàng mà nói cũng chỉ là một đĩa đồ ăn.
Thích Phong Huyết Lân sao? Ha ha, Phong Huyết Lân chỉ thuộc về Cổ Nhược Phong nàng, nàng cho phép lequy/donTuyết Cơ thích Phong Huyết Lân, nàng cũng cho phép Tuyết Cơ khải vu hắn, nhưng, nếu như làm tổn thương nàng và Phong Huyết Lân, thì đừng trách Cổ Nhược Phong nàng xuống tay vô tình, ác độc sắc bén!
"Ngày mai liền tống nàng ta đi là được?” Phong Huyết Lân thản nhiên nói. Lần này Tuyết Cơ làm thật quá đáng!
Mình cũng không có kêu nàng đi cứu những người đó, nàng cứu, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng, nàng không nên tự chủ trương đặt ân cứu mạng trên đầu của hắn! Lại càng không nên vọng tưởng thứ không thuộc về nàng!
Ân cứu mạng? Những thứ này đối với hắn hoàn toàn là mây trôi, hắn vốn là người từ địa ngục bò ra, những thứ hư vô đó đối với hắn mà nói giống như không có, cứu người, cứu không nhất định là người tốt, có lẽ, còn có thể mang tới cho người phiền toái vô tận . . . . .
Cổ Nhược Phong cười khẽ lắc đầu một cái: "Chàng không phải cảm thấy, gần đây có chút nhàm chán rồi hả?" Bọn họ chạy mấy ngày đường, dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra, thật có chút nhàm chán, hôm nay nếu như Tuyết Cơ nguyện ý tới diễn trò, nàng không ngại dắt tay Phong Huyết Lân nhàn nhã đứng ở một bên xem
Lân nói qua, thiên định chín kiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể là một kiếp. Cho nên, hiện tại bọn họ chẳng hề sốt ruột điều tra chuyện vòng tay Huyết Ngọc, cứ theo lẽ thường lên đường, nói không chừng, lúc nào đó đột nhiên hạ xuống một kiếp
Cổ Nhược Phong hơi híp mắt lại, chỗ sâu trong đáy mắt lưu chuyển cảm xúc làm cho người ta khó có thể suy nghĩ, trời mới biết nàng đã sắp đặt ở lại sau chín kiếp, nàng muốn đến tận hang ổ để săn đuổi những người đã hãm hại Phong Huyết Lân!
Cái gì không thể mang vũ khí thời gian khác vào thời gian đồng nhất, cái gì không thể đẩy nhanh bước chân lịch sử, để những hạn chế này đi gặp quỷ đi! Nàng hoàn toàn không ngại ôm một quả bom nguyên tử đi nổ bay những người đó!
Phong Huyết Lân bất đắc dĩ lại mong đợi nâng lên một nụ cười quỷ dị: “Ta cũng muốn nhìn một chút.” Nhìn xem rốt cuộc Tuyết Cơ kia muốn làm cái gì, diễn xuất như vậy, hắn rất thích xem. Ở ngoài sáng hắn biết có Cổ Nhược Phong phía sau, còn động hay không động lòng, thì trong mắt hắn Tuyết Cơ đã là người chết rồi! Nếu không phải Cổ Nhược Phong nói giữ lại xem kịch hay, bây giờ Tuyết Cơ đã không tồn tại trên đời này rồi, liên đới linh hồn!
Bên ngoài xe ngựa, Tuyết Cơ đứng ở nơi đó, gương mặt trắng bệch, nỗ lực đè nén hơi thở của mình, không để cho người trong xe ngựa phát hiện
Mới vừa rồi theo như lời nói của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, nàng nghe không sót một chữ!
Cổ Nhược Phong, con tiện nhân kia, muốn nhìn nàng diễn trò, cho rằng nàng dễ khi dễ như vậy sao?! Le,q, úy, đôn Nàng sẽ làm cho Phong Huyết Lân thấy diện mạo chân thật của con tiện nhân kia! Nàng muốn Cổ Nhược Phong hai bàn tay trắng!
Hiện giờ Cổ Nhược Phong chỉ dựa vào sủng ái của Phong Huyết Lân mà thôi! Tuyết Cơ nàng, sẽ từng chút từng chút làm cho nàng ta mất đi yêu thương của Phong Huyết Lân, để cho nàng ta nhìn thấy Phong Huyết Lân quay lại yêu thương mình, làm cho nàng ta đau khổ không muốn sống
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook