Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Quyển 1 - Chương 60: Sáu mươi tư món sính lễ

Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Mắt thấy nhóm quan binh vọt tới, Cổ Nhược Phong theo thói quen muốn bảo vệ Phong Huyết Lân ở sau lưng, mặc dù năng lực Phong Huyết Lân dũng mãnh, nhưng hiện giờ hạn chế mười bước, cảnh tượng lúc này hỗn loạn như vậy, ai cũng phải bảo vệ không cho phép xảy ra điều gì ngoài ý muốn!

Nhưng nghĩ tới Cổ Uyển Ngưng bên cạnh, vừa muốn đưa tay mang nàng ra sau lưng, Cổ Nhược Phong liếc thấy Hỏa Diễm đã nhanh hơn nàng một bước nghiêng người ngăn Cổ Uyển Ngưng ở phía sau hắn rồi!

Trước Hỏa Diễm định đưa tay kéo Cổ Uyển Ngưng về phía sau lưng, nhưng đến lúc lại đành thu tay về!

Một cảnh này cũng không tránh được ánh mắt của hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở gần đó! Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn Phong Huyết Lân, đều thấy được cân nhắc từ trong đáy mắt đối phương, Cổ Uyển Ngưng cùng Hỏa Diễm, hình như… có không ít chuyện xưa?

“Đại nhân, Ngọc Lưu Phong này sao có thể ở đây chứ! Tiểu nhân chưa từng thấy qua!” Chưởng quỹ trung niên ở phía sau quầy “Vụt vụt vụt” chạy đến đứng bên cạnh thủ lĩnh, cúi thấp đầu nịnh nọt nói.

“Hừ, chẳng lẽ ngươi còn có thể ngu ngốc đến mức đi lừa gạt bạc của quan phủ?!” Thủ lĩnh khinh thường hừ lạnh một tiếng, cũng không ngẫm lại coi cái mạng này có dùng bạc của quan phủ không!

“Đúng vậy đúng vậy!” Chưởng quỹ vội vàng gật đầu nói, đưa cho tiểu nhị bên cạnh một ánh mắt, ý bảo hắn đi pha trà thượng hạng.

Rất nhanh, một ly Bích Loa Xuân thượng hạng được đưa ra, chưởng quỹ tự tay dâng lên, đưa cho thủ lĩnh bên cạnh: “Đại nhân khổ cực như vậy, xin uống ly trà giải khát!”

Tên thủ lĩnh chăm chú nhìn dieenddanleequuyddon ly trà này, lỗ mũi hít hai cái nhỏ nhẹ đến mức không thể nhận thấy, trong ly này hẳn là Bích Loa Xuân thượng hạng! Mấy lượng bạc một ly trà đó!

Không nhanh không chậm nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, quả nhiên không tệ! Lại không sai biệt lắm! Tiếp theo liếc mắt nhìn người trong tiệm, giọng nói cũng nhu hòa đi mấy phần: “Ngươi thật sự không thấy Ngọc Lưu Phong?”

“Nếu tiểu nhân thấy, đã sớm đi quan phủ thông báo đại nhân! Nào dám giấu giếm!”

"Ừ, có cho ngươi cũng không dám!"

Rất nhanh, từng người từng người một trong đám quan binh kia từ từ chạy chậm đến đại sảnh: “Đại nhân, không có!”

“Bẩm đại nhân, không có!”

"Đại nhân, không có Ngọc Lưu Phong!"

". . . . . ."

". . . . . ."

Chân mày người thủ lĩnh nhíu thật chặt, cuối cùng hung hãn chửi thề một câu: “Lại để cho hắn chạy!” Tiền thưởng tháng này lại không có!

Lại nhìn chung quanh khách điếm một lần nữa, giống như muốn tìm ra chút dấu vết vậy, quét mắt qua từng người ở đây: “Các ngươi nghe rõ, quan phủ có lệnh, cung cấp tin tức về Ngọc Lưu Phong, tiền thưởng trăm vạn! Cất giấu Ngọc Lưu Phong, lấy tội đồng lõa bỏ tù! Chúng ta đi!”

Đoàn người hùng hổ tới, lại nhanh chóng đi rồi.

Mắt thấy đám người kia đi không còn bóng dáng, chưởng quỹ mới quay đầu lại nói thất lễ với người trong khách điếm: “Quan phủ lục soát người, quấy nhiễu mọi người, bữa ăn hôm nay coi như tiểu điếm mời, mọi người chậm dùng.”

Nhìn về phía người thủ lĩnh đã uống ly trà, tàn nhẫn liếc mắt! Tốt nhất là vĩnh viễn không tìm được Ngọc Lưu Phong, ngay cả chức quan cũng mất mới tốt!

Cổ Nhược Phong cảm thán hóa ra mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, quan phủ phách lối kiêu ngạo vĩnh viễn không sửa đổi được!

“Ngươi… không sao chứ?” Giọng nói lạnh nhạt cùng khí phách trầm ổn đặc hữu chỉ thuộc về hắn vang lên bên tai Cổ Uyển Ngưng, khiến cho lòng nàng tiếp tục không bình tĩnh được. Hắn… còn nhớ rõ mình…

Nhìn bộ dáng Cổ Uyển Ngưng trầm mặc, Hỏa Diễm hơi nóng nảy, chẳng lẽ chuyện vừa rồi hù dọa nàng?

Hai người Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân nhìn về phía Cổ Nhiễm Mặc, ánh mắt ý bảo hắn tiến lên.

Khóe miệng Cổ Nhiễm Mặc giật giật, tức giận bất bình trong mắt, tại sao muốn hắn làm bia đỡ đạn! Chỉ có điều dưới ánh mắt nhìn chăm chú cường thế của hai người Cổ Nhược Phong, cuối cùng không cam lòng bĩu môi, tiến lên hai bước, đi tới bên người Cổ Uyển Ngưng, đỡ lấy Cổ Uyển Ngưng: “Nương, chúng ta lên lầu dùng bữa thôi.”

Cảm nhận được buồn bã ẩn sâu nơi đáy mắt, trái tim Cổ Nhiễm Mặc bắt đầu xoắn lại, oa! Tại sao lại để cho hắn thấy ánh mắt này?! Hắn có cảm giác mình giống như là người thứ ba giữa hai người này! Tại sao lại muốn hắn làm chuyện này… (Cổ Nhược Phong: Bởi vì ngươi dễ bắt nạt nhất…)

Cổ Uyển Ngưng đi theo Cổ Nhiễm Mặc lên cầu thang, đè nén kích động muốn bản thân quay đầu lại nhìn một chút, hai chân đi lên có chút run rẩy không yên.

Hỏa Diễm nhìn Cổ Uyển Ngưng bị Cổ Nhiễm Mặc dẫn lên trên, muốn mở miệng định nói gì đó, tuy nhiên lại không biết nói từ đâu. Cổ Uyển Ngưng bị một phong thư hòa ly của Cổ Hạo Nhiên đuổi ra khỏi đại môn Cổ gia, chuyện này… Chắc nàng cực kỳ thương tâm, nếu không sao lại có ánh mắt u oán thê lương như vậy? (Tứ Nguyệt: Khụ, khụ… Hỏa Diễm như tờ giấy trắng, thỉnh thoảng lại biểu hiện ra nhưng hiểu sai ý rồi…)

Ngơ ngác nhìn bóng dáng Cổ Uyển Ngưng sắp biến mất trước mắt mình, dưới ống tay áo tay Hỏa Diễm đã nắm chặt lại, hiện tại, hắn vừa nhìn thấy nàng lại rời đi như vậy sao? Hắn lại muốn gặp thoáng qua nàng sao? Hắn muốn tiếp tục khổ sở chờ đợi thêm ba mươi năm?!

Không! Đời người có mấy cái ba mươi năm?! Lần này, hắn tuyệt đối không buông tay nữa!

Trong mắt Hỏa Diễm bộc phát ra vẻ kiên định! Cho dù trong lòng nàng không có hắn, hắn vẫn muốn đi theo bên cạnh nàng! Hắn không tin nàng vĩnh viễn không thấy được sự cố gắng của hắn! Mặc dù không thấy được, nhưng được hầu hạ bên cạnh nàng cả đời, đối với hắn cũng là thỏa mãn rồi!

Xoay người, vội vàng bước lên cầu thang, đuổi theo phương hướng Cổ Uyển Ngưng đi.

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhìn nhau, Hỏa Diễm này cũng không phải đần đến mức không có thuốc chữa!

Nắm tay nhau đi lên lầu, Phong Huyết Lân Die nd da nl e q uu ydo n chợt ghé sát bên tai Cổ Nhược Phong, phả ra hơi thở ấm áp, lượn quanh tai Cổ Nhược Phong, hơi ngứa: “Không biết khi nào thì Phong nhi thông suốt?”

Nói xong, Phong Huyết Lân liền đứng thẳng người, không hề khác thường đi về phía trước, khóe mắt lại len lén nhìn về phía Cổ Nhược Phong, chỉ thấy Cổ Nhược Phong hơi ửng đỏ mặt, đôi mắt cáu giận nhìn Phong Huyết Lân! Người này bây giờ định đùa giỡn người ta?!

“Ha ha!” Cực kỳ sung sướng cười hai tiếng, tâm tình Phong Huyết Lân rất tốt kéo Cổ Nhược Phong, “Đi thôi, xem cuộc vui, không phải là điều nàng thích nhất sao?”

Nghĩ đến phản ứng sau này của Cổ Uyển Ngưng, trong lòng Cổ Nhược Phong cũng có chút chờ mong! Đúng rồi, bây giờ không phải nàng nên suy nghĩ một chút xem định thu bao nhiêu sính lễ rồi hả?

Bên trong phòng bao trên lầu, chân trước Cổ Uyển Ngưng vừa bước vào, chân sau Hỏa Diễm liền theo sau mà đến: “Ngưng nhi.”

Cổ Uyển Ngưng quay đầu, không dám tin nhìn Hỏa Diễm đi theo phía sau mình! Hắn, không đi?!

“Nương, nhi tử xuống dưới lầu xem trưa nay ăn gì.” Cổ Nhiễm Mặc rất có ánh mắt mở miệng, không đợi Cổ Uyển Ngưng đồng ý liền chạy như một làn khói, chuyện cười, nếu hắn vẫn còn ngây ngốc ở đây, đợi ngày nào đó hai người bọn họ tốt hơn, thể nào cũng phải tính sổ sau! Hắn sao có thể dễ dàng làm một bia đỡ đạn!

Mới dọc theo hành lang đến chỗ ngoặt, liền nhìn thấy mấy người Cổ Nhược Phong đi tới, trên mặt tràn đầy nụ cười mà như thế nào thì hắn cũng cảm thấy quỷ dị!

“Phong nhi…” Hiu quạnh kêu một tiếng Cổ Nhược Phong, hắn có một dự cảm bi thống.

“Sao nhị ca lại ra đây? Nương đâu?” Cổ Nhược Phong “không hiểu” nhìn Cổ Nhiễm Mặc, “kia là phòng bao sao?”

Lại không đợi Cổ Nhiễm Mặc trả lời, đi tới căn phòng kia. Khi Cổ Nhiễm Trần đi qua Cổ Nhiễm Mặc thì một tay kéo, nào còn cái gì gọi là hơi thở của tiên giáng trần, hoàn toàn chính là một ác ma! “Nhị ca tốt” cực độ “kéo” Cổ Nhiễm Mặc trở lại. Lúc này không phải huynh đệ chết thì chính bản thân mình chết rồi, hắn không thể trêu chọc vào Cổ Nhược Phong con người tà ác này, vậy cũng chỉ có thể kéo theo đồng lõa thôi!

“Đại ca…” Ánh mắt ai oán của Cổ Nhiễm Mặc quét về phía Cổ Nhiễm Trần, đại ca không thể như vậy nha! Chúng ta là huynh đệ!

Cổ Nhiễm Trần rất “quan tâm” ngoái đầu lại nhìn: huynh đệ? Bây giờ mới xem ta là huynh đệ? Ngày hôm qua khi gặp Cổ Uyển Ngưng ở ven hồ, người nào khiến cho mình phải chịu oan uổng?

Cổ Nhiễm Mặc: … Không phải huynh cũng đổ lỗi cho ta hả?

Cổ Nhiễm Trần, trực tiếp coi như không thấy.

Lúc này đã đến cửa phòng bao, cửa đang khép, bên trong mơ hồ có tiếng nói chuyện, chỉ có điều đối với đám người Cổ Nhược Phong mà nói cánh cửa này vốn không có tác dụng gì, nội lực thâm hậu như bọn họ, bên trong nói chuyện nghe rất rõ ràng!

“Ngưng nhi, muội đi theo ta có được không?” Hỏa Diễm chăm chú nhìn Cổ Uyển Ngưng, bây giờ nàng bị đuổi ra khỏi Cổ gia, hôm nay ở đây, chỉ sợ vì không thể trở về nhà mẹ đẻ ở thành Vô Hỏa, chỉ có điều, một nữ nhân bị hòa ly, còn có ai muốn gặp mặt, huống chi, hắn không biết được tình huống Cổ gia ở thành Vô Hỏa như thế nào?! Gia đình như vậy, cho phép sự tồn tại của nàng như thế nào?!

“Cái gì?! Ngươi định dẫn nương ta đi?!” Đúng lúc này, Cổ Nhược Phong “kẹt” đẩy cửa ra, mặt khiếp sợ!

Cổ Uyển Ngưng cũng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hỏa Diễm, không dám tin, hắn nói, muốn nàng đi cùng hắn… Vậy có phải là hắn vẫn còn có phần tình nghĩa như trước đối với nàng? Nghĩ đến đây, trên mặt đỏ ửng lên, nhưng đảo mắt lại thấy đám người Cổ Nhược Phong đang nhìn hai người bọn họ, còn Cổ Nhiễm Mặc định xuống lầu lại đang tỏ vẻ hối hận cùng ảo não đứng sau cùng, chuyện này… chẳng lẽ Mặc nhi gọi bọn họ đi lên? (Tứ Nguyệt: Ngưng tỷ, con mắt nào của tỷ thấy tên Cổ Nhiễm Mặc kia có vẻ hối hận rồi hả?)

Cho dù Cổ Nhiễm Mặc cúi thấp đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bắn phá mãnh liệt của Cổ Uyển Ngưng… Trong lòng than thở, sao hắn lại gặp phải một muội muội ác ma như vậy? Còn nữa, đại ca hắn trở nên tà ác trắng trợn như vậy từ khi nào?! Im lặng ngẩng đầu… Khụ khụ, được rồi, bây giờ hắn không muốn ngẩng đầu, ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Cổ Uyển Ngưng…Cúi đầu nhìn xuống, trong lòng âm thầm thề, hắn nhất định phải báo thù này! Hắn muốn lòng dạ càng trở nên hiểm độc hơn so với bọn họ! Nhưng nghĩ đến nhất định Cổ Uyển Ngưng Die nd da nl e q uu ydo n sẽ nhớ kỹ chuyện này, từ nay nương sẽ càng thêm kinh khủng, không chừng về sau cùng “kế phụ” kia kết hợp đào hố hắn! Hắn tê dại da đầu! Thế giới này quá nguy hiểm!

“Không biết có nên kiếm một chỗ nói chuyện?” Cổ Nhược Phong rất nghiêm túc tiến lên, giọng nói càng thêm tràn đầy phòng bị, người nọ định có ý đồ bất lương với nương sao? Dù thế nào thì Cổ Uyển Ngưng cũng là thân sinh ra thân thể của nàng, đương nhiên là nàng muốn đảm bảo an toàn cho nàng ta rồi!

Hỏa Diễm chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, thầm nghĩ, Cổ Nhược Phong là nữ nhi, nếu có thể đả thông cửa ải của nàng ấy, vậy hắn có thể gần Ngưng nhi thêm từng bước!

Gật gật đầu: “Được.” Tiếp theo, Hỏa Diễm quay đầu ôn hòa nói với Cổ Uyển Ngưng: “Ngưng nhi nàng trước cứ chờ một lát.” Giọng điệu này, vẻ mặt này, dù thế nào cũng thấy là một phu quân săn sóc!

Đầu chân mày Cổ Nhiễm Mặc nhảy lên, coi tình cảm giữa hai người, hắn cảm thấy ngày chết của hắn không còn xa…

Theo chân hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đi vào một phòng bao không người, Hỏa Diễm bắt đầu nghiêm túc đánh giá Huyết vương phi mấy ngày gần đây ồn ào huyên náo vương triều Mộ Dung, lại là nữ nhi của Ngưng nhi Cổ Nhược Phong!

Nàng thật sự không giống với tin tức mà thủ hạ mình hồi báo, không, là ưu tú hơn chút! Nhan sắc khuynh thành, trên người toát ra hơi thở bức người, cùng với nội lực thâm sâu hắn không thể dò xét! Mà vị nam tử mang mặt nạ màu bạc đứng bên cạnh nàng, sợ rằng chính là Huyết vương Phong Huyết Lân trong truyền thuyết rồi! Lấy tư thế của hắn, rất xứng đôi với dung nhan của Cổ Nhược Phong, mà trên người hắn có hơi thở tà mị như có như không, vừa có uy nghiêm không thể kháng cự, ngay cả bản thân mình là người đứng đầu một thành cũng còn xa mới sánh kịp!

Cổ Nhược Phong thản nhiên nhìn theo đánh giá của hắn, nhếch miệng lên nở nụ cười tà mị: “Thành chủ thành Vô Hỏa có nguyện ý làm một giao dịch không?”

Hỏa Diễm nhíu mày, nàng gọi mình không phải để nói chuyện về Ngưng nhi sao? “Giao dịch?”

“Đúng.” Trả lời không chút dài dòng dây dưa nào, giọng nói kiên định đoán rằng nhất định là hắn sẽ đồng ý!

Vốn Hỏa Diễm không nhiều lòng hiếu kỳ trái lại để cho nàng quyến rũ, hắn rất muốn xem nữ nhi của Ngưng nhi có bao nhiêu năng lực! Huống chi, chẳng lẽ nàng không biết trong buôn bán, nếu không có đầy đủ lợi ích, hắn sẽ không hợp tác sao?

“Không biết giao dịch như thế nào?”

“Cổ, Uyển, Ngưng.” Gằn từng chữ, nói rõ ràng dị thường.

Ngưng nhi? Sao nàng lại muốn dùng Ngưng nhi làm giao dịch?! Sao nàng có thể!

Nhìn Hỏa Diễm kích động đến mức muốn nhảy lên, trong lòng Cổ Nhược Phong cảm khái, chỉ sợ nam tử này quá yêu Cổ Uyển Ngưng rồi, nếu không, người bình thường nghe được câu này, đầu tiên phải nghĩ đến là giao dịch gì mà không phải giận dữ chứ? Huống chi, ở trong tình huống này, xét tình cảnh, nghe được giao dịch như thế, trước tiên nên suy tính coi có thể lợi dụng lần giao dịch này mà lấy được Cổ Uyển Ngưng không?

Như vậy nam tử này quả là hiếm thấy! Mặc dù tính tình liều chết, nhưng hết cách rồi, Cổ Nhược Phong nàng coi trọng người này! Cho nên, nàng định thương tình một chút, thu ít sính lễ hơn.

“Ngươi cũng biết, hiện giờ mẫu thân đã rời Cổ gia, trong người không có đồng nào, lại không có nơi để đi.”

Hỏa Diễm nghe thế, lửa giận thoáng bình ổn lại, hắn rất muốn xem Cổ Nhược Phong này làm khoản giao dịch như thế nào!

“Hiện giờ cuộc sống của ta cùng phu quân cũng túng quẫn, mang theo mẫu thân lại khiến cho nàng chịu khổ, còn không bằng thay nàng tìm một người trong sạch để gả, cũng để cho nàng hưởng hạnh phúc.” Khi Cổ Nhược Phong nói lời kia mặt không hồng, thở không gấp, còn rất có khuynh hướng “Ta toàn bộ là vì tốt cho mẫu thân”! (kim ngân tài bảo trong nhẫn ngọc đang kêu khóc: chúng ta không phải là tiền bạc sao?)

“Hả?” Vốn Hỏa Diễm là người thông minh, trước bởi vì Cổ Nhược Phong muốn dùng Cổ Uyển Ngưng làm giao dịch, nhất thời váng đầu, hiện giờ tĩnh tâm lại, xem ra Cổ Nhược Phong cũng không phải hạng người hám lợi, nàng làm như thế, nhất định là có lý do của nàng! Bây giờ nàng nói như vậy, rốt cuộc mục đích cuối cùng là gì?

“Ta thấy tướng mạo Thành chủ đường đường, nhân phẩm cũng không sai, không bằng… ta bán mẫu thân cho ngươi thì thế nào?”

Đáy mắt Hỏa Diễm toát ra ánh lửa, thông minh như hắn, sao có thể không nghe ra ý ở ngoài lời của Cổ Nhược Phong?! Khóe miệng tràn ra chút chua xót: “Ngưng nhi nàng… không có ta ở trong tim.” Hắn lại bức hôn như thế, chỉ sợ nàng sẽ càng thêm thương tâm thôi…

Cổ Nhược Phong nhíu mày, không có hắn ở trong tim? Sao nàng nhìn ra không giống? Chẳng lẽ đây chính là người ngoài sáng suốt người trong cuộc mơ hồ?

“Ta không biết giữa ngươi và nương có hiểu lầm gì, nhưng mà ta thấy hình như không phải như vậy.”

Hiểu lầm? Hỏa Diễm ngây người, giữa hắn và Ngưng nhi… hiểu lầm? Chẳng lẽ ở giữa còn có chuyện gì mà mình không biết sao? Hay là… có người động tay động chân? Trong lòng Ngưng nhi có hắn hay sao? Người Ngưng nhi thích… là hắn, không phải Cổ Hạo Nhiên? Như vậy, hắn mở lời cưới nàng, nàng không phản đối chứ?!

Cổ Nhược Phong thấy Hỏa Diễm đã nghe được lời của nàng, tiện đà nói: “Yêu cầu của ta cũng không cao, không cần ngươi tam môi lục sính *, chỉ cần trong ngày đại hôn ngươi có kiệu lớn tám người khiêng, mang theo tám tám sáu mươi tư món sính lễ là được!” Lời này nói thật nhẹ nhàng! Tám tám sáu mươi tư món sính lễ, nhà bình thường tối đa cũng chỉ có hai món sính lễ, nhà giàu cũng không quá hai tám mười sáu lễ! Nàng tính toán mua nửa thành nhỏ sao?!

(*) tam môi lục sính: còn gọi là “tam thư lục lễ” là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.

Vậy mà, quả thật mắt Hỏa diễm cũng không chớp gật đầu: “Ta sẽ sai người đi chuẩn bị!” So với Ngưng nhi mà nói sáu mươi tư món sính lễ có coi là gì! Huống chi, mặc dù Cổ Nhược Phong không đưa ra, hôm đại hôn hắn sẽ làm như vậy! Chỉ có điều, vốn không biết đợi đến khi nào mới có được ngày này, không ngờ Cổ Nhược Phong cấp cho hắn một cơ hội!

Nhìn Hỏa Diễm đi ra cửa, Phong Huyết Lân cưng chiều vuốt nhẹ lỗ mũi xinh xắn của Cổ Nhượng Phong: “Phong nhi thật nghịch ngợm, sáu mươi tư món sính lễ, chỉ sợ muốn móc rỗng phủ thành chủ kia!”

Cổ Nhược Phong cực kỳ vô tội nháy mắt: “Phải biết rằng ta đây mang cái danh ‘bất hiếu’ trên lưng, phải cho chút bạc vụn an ủi chứ?”

Nụ cười của Phong Huyết Lân càng thêm rạng rỡ: “Vậy lúc nàng gả cho ta ngay cả một lượng bạc sính lễ cũng chưa thu.” Như thế xem ra hắn vẫn có thể coi là may mắn, nếu như Phong nhi biết rõ cảnh giới hư hỏng này, chỉ sợ cho dù đủ tám tám sáu mươi tư món sính lễ cũng không lấy được nàng! Ngược lại hắn muốn cảm tạ Mộ Dung Tô đã kịp thời hạ đạo thánh chỉ! Càng may mắn hơn trước đại hôn một ngày mình liếc nàng một cái trên đường chính. Hiện giờ hồi tưởng lại, khoảng cách trăm bước ngày đó, đạp gió mà đi, cuộc đời này có mấy ai có thể gặp được nửa kia như vậy?!

Cổ Nhược Phong tức giận trợn mắt nhìn Phong Huyết Lân: “Người đó là cổ phiếu tiềm năng, ta gọi là đầu tư, về sau muốn hồi báo lợi tức hiểu chưa?!”

Mặc dù Phong Huyết Lân không hiểu dieenddanleequuyddonn nàng nói “Cổ phiếu tiềm năng”, “đầu tư” là cái gì, thế nhưng “Hồi báo” hắn ngược lại nghe rõ, liên tưởng tất mọi chuyện, cũng đại khái hiểu được nàng nói cái gì. Nhích tới gần một chút, hỏi “Phong nhi muốn hồi báo cái gì?” Cho dù là cái gì, hắn cũng có thể mang hết toàn lực thay nàng nhận lấy! Cho dù nàng muốn trời, hắn cũng có thể vì nàng mà lật đổ!

“Bản thân nuôi dưỡng tốt, sống phóng túng, chàng tùy thời biến ra bạc cung cấp.” Cổ Nhược Phong buông tay ra, mặt lộ vẻ “Ta thật sự rất dễ nuôi”.

“Ha ha!” Phong Huyết Lân cười khẽ ra tiếng, nàng đúng là dễ nuôi, nếu đối với người bình thường, yêu cầu này sợ rằng không làm được, dù sao, “sống phóng túng” theo lời nàng cần đến bạc, chỉ sợ cả quốc khố cũng còn xa mới đủ! Chỉ là, với hắn mà nói, đây vốn không phải là vấn đề! Cho nên, điều này có phải có ý nghĩa, nàng chỉ có thể ở cùng một chỗ với hắn rồi hả?

“Là nuôi dưỡng tốt, vậy hiện nay chúng ta có phải nên trở về nhìn nương một chút rồi không?” Dù sao cứ mang nàng ra bán như vậy, cũng nên trở về “an ủi thân cận” thật tốt một chút, hắn xem như thấy rõ, mỗi một người trong ba huynh muội Cổ gia này đều là đèn cạn dầu *, Cổ Uyển Ngưng là mẫu thân của bọn họ, sau này biết rõ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy!

(*) đèn cạn dầu: chỉ người dễ bắt nạt

“Sợ rằng trước khi đi còn phải xử lý xong một con chuột trên xà nhà.” Cổ Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhìn lên xà nhà bí ẩn trong gian phòng.

“Không ngờ cuối cùng bị người phát hiện.” Từ trên cao nhẹ nhàng hiện ra một người dáng dấp không tầm thường, cả người tỏa ra khí chất phong lưu mà không hạ lưu, người này…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương