Nắng Ở Trong Tim
-
Chương 6
_ Đau rồi nhá!_ Cô nhóc nghiến răng sút thẳng vào chân Khánh làm cậu nhóc kêu oai oái. Cô nhóc phá lên cười rồi chạy đi. Bỗng nhiên sân trường im lặng hẳn khi xuất hiện một người con gái. Cô bé có mái tóc đen nhánh, làn da trắng nổi bật đôi mắt to thơ ngây...
1s
2s
3s
Khuôn mặt Quân méo xẹo. Cô hét ầm lên rồi bỏ chạy
_ Ôi cha mẹ ơi yêu quái! Aaaaaaaaa
Mọi người nhìn cô như sinh vật lạ. Có đứa độc mồm lại bảo cô " Điên vì gái". Phải! Cái đứa con gái xinh xắn ngây thơ đấy! Là nỗi sợ hãi nhất trong cuộc đời Nguyễn Hồng Quân
Cô nhóc vội vã đứng núp sau Khánh. " trời ơi! Con quỷ.hức hức" Cô nhắm tịt mắt lại cho tới khi bàn tay mảnh khảnh của Thụy Anh tóm cổ áo cô lôi ra
_ Người yêu ơi! Anh tính trốn em sao???_ Cô bé gầm gừ tay nhéo thẳng vào mặt Quân
_ Á á... Anh đâu có!_ Cô nhóc ôm má la oai oái
_ Lại còn núp sau thằng khác nữa chứ?_ Cô nghiến răng lườm Khánh đang mắt tròn mắt dẹt nhìn_ Đi! Vào lớp anh!
Thực sự cả trường đang ầm ầm cả lên với sự kiện " hot girl đồng tính". Đó là lí do khiến Hồng Quân của chúng ta chạy bán sống bán chết tránh Thụy Anh. Bởi chính cô nhóc cũng sợ rằng mọi người sẽ hiểu lầm...
Kể ra sự tích quen nhau của 2 người cũng rất đáng nhớ...
Một ngày 3 năm trước. Vì bị mẹ mắng mà Hồng Quân quyết định " bỏ nhà ra đi" đến.... TỐI. Cô nhóc lượn qua hàng thịt xiên, mua vài cái rồi ngấu nghiến ăn. Chợt, cô nhóc thấy 1 cô bé đang co ro trên ghế đá. Đầu tóc bù xù...
_ Ê!_ Cô nhóc vỗ vai cô bé đó. Không có sự trả lời. Cô nhóc bực mình nhảy phóc lên ghế đá. Tay huých huých người kia...
_ Điếc hở?
_ Điếc cái gì mà điếc, đồ vô duyên, trai không ra trai, gái không ra gái kia! Bà đây đang thất tình còn bày đặt hả? Biến!
Cô nhóc ngậm đắng nuốt cay lấy tay lau màn " mưa xuân" vừa được " ban thưởng". Khí tức lên ngùn ngụt, cô nhóc nghiến răng " quạt" lại:
_ Này cái đồ xấu xa như con ma, đồ người không ra người, ngợm không ra ngợm đi. Xem lại mình đi nhá! Trông như con điên ý. Mặt mày thì xinh xắn mà sao bại não thế? Ở đây mà úp mặt xuống kêu thất tình hả? Ngu xuẩn!
Cô bé kia trợn mắt rồi bỗng dưng khóc ầm ĩ lên. Bối rối, cô nhóc gãi gãi đầu.
_ Ơ... Ơ... Tôi xin lỗi. Tôi quá lời!
15p sau...
_ Vậy thế là hắn ta bỏ bà đi theo người khác..._ Cô nhóc nhướn mày. Thụy Anh khẽ gật đầu. Khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ đến tội nghiệp.
_ Thụy Anh này! Hãy quên đi kẻ đã làm bà đau khổ! Nó không xứng đáng. Khóc lóc sẽ làm bà ngày càng yếu đuối mà thôi._ Cô nhóc nói thật nhẹ tránh làm Thụy Anh kích động. Thụy Anh đưa đôi mắt sưng mọng ngước lên nhìn cô nhóc.Ánh nhìn lộ rõ vẻ biết ơn.
_ Về thôi! Xem lại bản thân đi. Tóc tai kià..._ Cô nhóc thở dài dắt tay kẻ đang" 7love". Thụy Anh nhìn xuống thân hình te tua của mình mà xót xa. Phải rồi! Vì 1 thằng không ra gì mà cô phải đau khổ. Tự trách lòng rằng đã quá ngu ngốc...
Đang đi bỗng dưng Thụy Anh khựng lại. Đôi mắt cơ hồ thất thần, đôi môi mím chặt. Cô nhóc như hiểu ra. Đôi nam nữ trước mặt cô, người con trai kia chính là kẻ đã làm tan nát trái tim Thụy Anh...
_ Bà muốn trả thù không???
Cô nhóc nhướn mày nở nụ cười tinh quái. Thì thầm vào tai cô bạn khiến Thụy Anh phải há mồm kinh ngạc.
_ Tôi... Tôi sợ.híc_ Cô bé run rẩy, nỗi đau làm ngày càng yếu đuối
Cô nhóc cười tinh quái rồi chạy tới gần ghế đá. Nơi thằng cha khốn khiếp kia đang ve vãn bạn gái
_ Cô kia! Tại sao cô lại ve vãn " người yêu tôi"_ Cô nhóc cất giọng chanh chua hết mức. Mắt trợn ngược lên nhìn chằm chằm cô bồ kia. Gã ngồi đơ người, khuôn miệng không đóng nổi lại vì ngạc nhiên. Ả kia cũng không vừa mà " gầm " lại. Nhìn cách ăn mặc chắc cũng hàng tiểu thư
_ Này con ranh! Mày bảo ai cướp người yêu mày?
Đôi mắt đánh kẻ sắc nét trợn lên. Đôi môi đỏ như " màu cờ sắc áo" của cô nàng cong lên. Giữ lại được bình tĩnh, gã kia gằn giọng hỏi:
_ Này bé con! Ai là người yêu em?
Cô nhóc đảo mắt, rồi không biết từ đâu nước mắt tuôn rơi lã chã. Thụy Anh đứng gần đó cũng phải phì cười. " lần này mày chết chắc!" Liếc thấy mọi người đang chú ý đến mình, cô nhóc được đà la lên thảm thiết
_ Đồ tồi! Đồ khốn nạn! Anh không đáng làm người. Anh bỏ tôi theo con " mắt xanh mỏ đỏ " này sao? Anh không biết là tôi đang " mang thai" đưá " con" của anh sao? Anh..._ Cô nhấn mạnh từ mang thai làm mọi người xung quanh sửng sốt. Vờ lả xuống, cô ngồi phịch xuống đất. Hai khuôn mặt trước mắt cô giờ đây đang " hoá đá". Hai cái miệng ngoác ra làm cô suýt bật cười. Một người phụ nữ thấy cô nhóc như vậy chạy tới đỡ cô lên, miệng không ngừng chửi rủa gã.
_ Đồ mất dạy, làm con cái nhà người ta ra lông lỗi này mà còn trơ trẽn. Còn cô kia trông mặt thì xinh xắn mà cướp " chồng" người ta. Không biết nhục nhã!
Những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, những bàn tay chỉ trỏ không ngớt. Cô ả kia tức giận đưa tay tát gã kia rồi vùng vằng bỏ đi. Sau cú tát " ác ôn vùng nông thôn" gã kia giật tay cô nhóc lôi đi. Đưa tay ám hiệu cho Thụy Anh đi theo mình. Nhìn 5 đầu ngón tay in trên khuôn mặt kia mà sướng tơi bời luôn!
Dừng lại tay 1 con hẻm. Gã nghiến răng quay lại nhìn đứa con gái mà mình đã " hại đời" Cô nhóc lúc này đã lau nước mắt, khuôn mặt tỉnh bơ nhìn gã.
_ Mày là con nào???
_ Tao là con người. Thế nào, cảm giác bị bỏ rơi sướng chứ?
Mắt gã hằn lên đỏ ngầu. Trông chả khác nào " trâu điên". Cố giữ bình tĩnh, gã nói:
_ Ai sai mày làm điều này?
_ Thụy Anh, ra đây đi!
Thụy Anh rụt rè bước tới. Cô nhóc nhìn Thụy Anh, ánh mắt hài lòng khi thấy cô bé không thê thảm như lúc nãy. Trợn mắt lên nhìn đứa con gái hôm qua mới bị gã " đá", rít lên qua kẽ răng
_ Là cô?
Thụy Anh giật mình lùi lại, vẻ mặt lo sợ tội nghiệp. Cô nhóc nắm lấy vai Thụy Anh giữ lại. Cố gắng giúp cô bé đối mặt với loại " lang sói" kia!
_ Phải! Là tôi!
Gã nghiến răng, 2 tay nắm lại. Cô nhóc cười cười. Đánh nhau là điều không tránh khỏi. Mà cô cũng chẳng sợ. 1 gã kia cô chấp hết. Võ của cô tuy không cao siêu nhưng cũng đủ dùng
_ Tao sẽ cho chúng mày chết!
Gã xông tới làm Thụy Anh hoảng loạn. Hồng Quân đẩy cô bé ra. Đưa tay chặn cú đánh của gã, xoay người tặng hắn 1 cú đá vào bụng. Gã khuyụ xuống, cô nhóc nhanh đá vào gáy gã. Ngất xỉu tại chỗ. Dĩ nhiên là lực đá không quá mạnh bởi cô chưa muốn " đi tù". Chưa hả lòng, cô nhóc cố ý đạp phát vào người hắn rồi cười hả hê...
_ xong rồi nhé! Đừng mơ tưởng loại chó má này nữa. Oke!
Thụy Anh mỉm cười gật đầu. Phải rồi, buồn làm gì vì loại người đó. Cô nhóc tính đi về thì đột nhiên, khoé miệng lại cười cười. Cô ngồi xuống và..... Cởi quần áo của gã ra!
_ Bà... Bà làm gì thế?_ Thụy Anh thấy thế la toáng lên
_ Ax! Thằng này không mặt quần đùi, mặc mỗi xì- líp bà ơi! Thôi kệ! Nó thích trơ tôi cho nó trơ!_ Cô nhóc thẳng tay lột luôn cái quần gã ra trước ánh mắt "kinh hãi" của Thụy Anh. Cười mãn nguyện sau đó nói Thụy Anh chạy ra ngoài, miệng cô nhóc không ngừng la hét:
_ Cha mẹ ơi! Trong ngõ có biến thái!
Tất nhiên là tiếng la làm mọi người chú ý tới cái ngõ nhỏ đó. Tưởng tượng một thằng con trai nằm dang tay dang chân, trên người còn mỗi cái sịp làm 2 cô nhóc cười như điên dại. Tình bạn của họ là sự tình cờ. Thụy Anh từ đó đã thay đổi. Không còn rụt rè mà thay vào đó là đanh đá hơn. Trong mắt cô, Hồng Quân là 1st. Không phải là cô less đâu nhé! Mà vì sau vụ đó cô như có ác cảm với tình yêu. Sự hâm mộ cô bạn thân là không ngớt nên luôn miệng gọi cô nhóc là" anh yêu". Nếu như cô nhóc mà là con trai thì chắc chắn Thụy Anh sẽ không tha cho đâu...
Thụy Anh nhất định đòi học ở lớp cô nhóc. Vấn đề bây giờ là chỗ ngồi. Thụy Anh thì muốn ngồi ở chỗ Khánh. Mà khánh thì giãy nảy lên không chịu đi. Kẻ 8 lạng người nửa cân gườm nhau toé lửa. Cô nhóc nhìn 2 người mà đau xót...
_ Im hết cho tôi! 2 người ngồi đây, tôi đi!_ Sau khi bị hành hạ cho tâm hồn điên đảo. Cô nhóc đập bàn quát ầm lên. Làm cả lớp cũng như 2 đứa cứng đầu kia im bặt. Nhưng ngay lập tức cô nhóc " ăn đạn"
_ Quát này, dám quát này_ Vừa nói Thụy Anh và Khánh lại lấy thước gõ cốp cốp vào đầu cô nhóc. Làm cô đau chảy nước mắt...
_ Huhu Tha cho em!
Cuối cùng, phải năn nỉ mãi Thụy Anh mới rời gót ngọc lên bàn trên ngồi. Tuy nhiên vẫn còn kèm theo lời đe dọa...
_ Người yêu mà xí xớn với nó đừng trách em!
Câu nói của cô bé làm 2 kẻ bàn dưới tức bầm cả mặt. 3 con người này sẽ gây nhiều phiền toái đây!!!
Giá như anh chẳng thuộc về ai
Thì tình cảm đôi ta đâu là sai
Giá như mình gặp nhau khi trước
Thì em đã đến trước 1 bước
Thơ thẩn 1 mình đi học, cô nhóc khẽ hát. Giá như cậu không có người yêu! Giá như cô gặp Duy trước! Có lẽ cô sẽ chẳng mệt mỏi thế này. Tuần qua, cô chẳng nói chuyện với Duy. Hay nói đúng hơn, cậu dường như đã quên mất cô. Nhìn lên bầu trời, cô thở hắt ra. Đến trường, cô sẽ lại phải thấy cảnh không muốn thấy. Tự an ủi bản thân, cô hi vọng sẽ mau chóng quên đi.
Sau tiết học thể dục, cô đang đứng nói chuyện với mấy đứa bạn thì bỗng 1 tiếng nói vang lên
_ Nguyễn Hồng Quân!_ Sau đó là 1 cái tát làm mọi người ở đó giật mình. Cô nhóc điếng người vì kẻ dám tát cô không ai khác là Thư Nhã_ Tôi đã nghĩ cậu là người tốt. Nhưng tôi đã lầm, cậu vì ghen với tôi.vì đã cướp mất Duy của cậu! Cậu phá tủ chứa đồ của tôi, vứt sách vở của tôi đi. Nhưng điều tồi tệ hơn là cậu lại vứt cả chiếc dây truyền kỉ vật cuối cùng mẹ tôi để lại! Đồ ghê tởm!
Cô nhóc ngỡ ngàng, cô đã làm gì chứ? Đến cái tủ của Nhã là thứ mấy cô còn không biết.
_ Im đi! Cô nghĩ mình ngon à?_ Thụy Anh định xông tới Thư Nhã nhưng bị cô nhóc ngăn lại...
_ Cũng may, Na em tôi đã tìm lại nó!_ Thư Nhã nhìn về phiá cô bé đang đứng bên mình. Hồng Quân nhận ra cô bé đó. Người yêu cũ của Tuấn Anh. Ánh mắt Na như muốn bóp nát kẻ đối diện mình...
_ Ra sau trường!_ Cô nhóc nói nhàn nhạt ra hiệu cho Thư Nhã...
Sau trường...
_ Cậu thật đáng ghê tởm!_ Thư Nhã cười khinh bỉ. Ánh mắt căm ghét quét lên Quân
_ Tôi ghê tởm?_ Tiếp sau đó là 1 cái tát như trời giáng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã. Thực sự cô bé đó đã đi quá giới hạn. Thư Nhã bật khóc vì đau, nhưng ánh mắt ngày càng giận dữ...
_ Cái tát này, là trả lại cậu! Vì sự ngu xuẩn của cậu_ Cô bé gằn từng chữ_ Vì cậu đã sỉ nhục tôi!
Đúng lúc đó thì Duy chạy tới. Vội vã đỡ Nhã đang nức nở. Ánh mắt cậu hằn lên tia giận giữ. Đau! Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào tim cô. Quằn quại và nhức nhối. Lướt qua khuôn mặt kia, ánh mắt cô thất vọng...
_ Cậu làm thế phải không?
_ Nếu tôi phủ nhận,cậu có tin không?_ Sự xót xa trong giọng nó. Cô sắp khóc rồi!
_ Cậu thật sự quá ghê tởm!_ Thư Nhã nói mà nước mắt vẫn lăn dài. Sợi dây truyền mẹ cô để lại thực sự rất quan trọng. Nó là cả sinh mạng của cô bé. Nhưng sự tin tưởng của cô bé đối với Na liệu có phải sai lầm???
_ Ra sau trường!_ Cô nhóc nói nhàn nhạt ra hiệu cho Thư Nhã...
Sau trường...
_ Cậu thật đáng ghê tởm!_ Thư Nhã cười khinh bỉ. Ánh mắt căm ghét quét lên Quân
_ Tôi ghê tởm?_ Tiếp sau đó là 1 cái tát như trời giáng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã. Thực sự cô bé đó đã đi quá giới hạn. Thư Nhã bật khóc vì đau, nhưng ánh mắt ngày càng giận dữ...
_ Cái tát này, là trả lại cậu! Vì sự ngu xuẩn của cậu_ Cô bé gằn từng chữ_ Vì cậu đã sỉ nhục tôi!
Đúng lúc đó thì Duy chạy tới. Vội vã đỡ Nhã đang nức nở. Ánh mắt cậu hằn lên tia giận giữ. Đau! Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào tim cô. Quằn quại và nhức nhối. Lướt qua khuôn mặt kia, ánh mắt cô thất vọng...
_ Cậu làm thế phải không?
_ Nếu tôi phủ nhận,cậu có tin không?_ Sự xót xa trong giọng nó. Cô sắp khóc rồi!
_ Cậu thật sự quá ghê tởm!_ Thư Nhã nói mà nước mắt vẫn lăn dài. Sợi dây truyền mẹ cô để lại thực sự rất quan trọng. Nó là cả sinh mạng của cô bé. Nhưng sự tin tưởng của cô bé đối với Na liệu có phải sai lầm???
Cô nhóc thực sự không thể chịu đựng được nữa. Nhìn người con trai mình thích đang bảo vệ người con gái khác. Thực sự quá đau đớn " Duy à! Xem ra tới cả niềm tin dành cho tôi cũng không có" Mỉm cười chua chát, cô nheo mắt nhìn lên trời đang u ám kia.
_ Thư Nhã, cậu là đứa ngu ngốc nhất trên đời!_ Cô nhóc tay xiết thành nắm đấm tiến về phía Thư Nhã. Duy đứng dậy cản cô lại. Nắm chặt đôi vai đang phải gồng mình chịu nỗi đau. Cô nhóc càng tiến tới thì lạ bị đẩy về phía sau. Trời bắt đầu mưa to. 3 bóng hình nhỏ bé bị mưa tưởng chừng như trùm hết. Có những trái tim đang đau đớn tột cùng. Cô lấy hết sức đi tới...
_ Cậu điên vừa thôi!
Duy hét ầm lên giận dữ. Nhưng cậu nhóc chợt thấy mình quá đáng. Dùng 1 lực mạnh đẩy cô nhóc lùi về đằng sau nhưng xui cho cô là sân sau đang ướt nên rất trơn. Cô nhóc bị mất đà, đúng ra là sẽ đập gáy xuống đất. Nhưng cô đã kịp thời xoay lại nếu không thì " die". Trán cô bé đập mạnh xuống nền gạch lạnh ngắt. " kết thúc rồi" đó là tất cả điều cô muốn. Đã lường trước rằng sẽ bị đẩy ra nhưng cũng không ngờ Minh Duy_ Cậu ta lại tàn nhẫn như vậy. Dùng hết sức lực ngồi dậy. Cô xoay người đưa đôi mắt uất hận nhìn Duy. Cậu nhóc cũng không khá hơn, lòng tự rủa bản thân sao lại quá nhẫn tâm. Thực ra, cả tuần bên Thư Nhã mà cậu luôn nghĩ tới cô. Muốn đi tìm gặp mà Nhã đâu để cậu yên. Trái tim cậu rốt cuộc hướng về ai???
Một dòng máu nhỏ chảy dài xuống gương mặt cô. Duy hốt hoảng chạy tới đỡ cô dậy nhưng bị bàn tay lạnh ngắt của cô gạt ra
_ Cút ra!_ Cô gằn giọng rồi lảo đảo đứng lên. Duy nhìn cô bất lực._ Nhớ cho rõ đây, tôi không phải loại chó má mà đi giành giật với đại tiểu thư như cậu!
Nhìn 2 con người đã khiến trái tim cô nhóc tan nát tự nhủ lòng phải mau chóng quên đi. Thở hắt ra, cô bước đi. Từng giọt nước mắt mặt chát hoà cùng nước mưa thi nhau chảy. Vết đau dù đang chảy máu, nhưng cũng không nhức nhối như cái sự thật tàn nhẫn này. 18 năm tồn tại, chưa bao giờ cô nhóc phải chịu đựng nỗi đau lớn thế này. Ngồi thụp xuống góc khuất cầu thang, cô khóc nấc lên...
Duy chết lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy xa dần. Lồng ngực cậu đau như có ai đâm chém. Cảm giác như có ai đang bóp ngẹt trái tim. Còn Thư Nhã, cô không biết mình đang vui hay buồn nữa...
Thụy Anh và Khánh tìm thấy cô trong góc cầu thang. Quần áo lúc này đã bê bết đất. Đôi vai cô run bần bật. Thụy Anh bàng hoàng vô cùng, người bạn tốt của cô luôn mạnh mẽ cơ mà. Tại sao giờ đây lại tội nghiệp thế này. Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt Thụy Anh
_ Anh ơi! Mình về đi anh! Đừng khóc nữa..._ Thuy Anh run run quỳ xuống gần cô nhóc. Quân ôm chặt lấy cô, thực sự bây giờ cô đã quá mệt mỏi rồi. Thụy Anh là chỗ dựa duy nhất của cô_ Sao chúng nó lại đánh anh ra nông nỗi này chứ?
Khánh nãy giờ đứng im. Nhìn sự tà tạ đến tội nghiệp của cô nhóc mà tim cậu đau thắt lại. Mới ngày nào chính cô đã giúp cậu sống thật với chính mình. Giúp cậu vượt qua vỏ bọc quá khứ. Khiến trái tim cậu không khỏi thổn thức. Và cậu cũng biết người cô nhóc thích là ai. Nhưng vẫn âm thầm đứng bên cô với tư cách là 1 người bạn...
Cô nhóc được đưa tới bệnh viện để khám và băng bó vết thươg. Cũng may chỉ bị thương ngoài da. Vì không muốn ai biết sự thật nên bắt Thụy Anh phải dấu kín. Lấy lí do là cô bị xe đụng và kẻ đâm vào cô đã chuồn mất. Tậc! Yêu là đau như vậy đấy...
Nắng sớm trải dài lên căn phòng nhỏ của cô nhóc. Cảnh vật như lung linh hơn sau những ngày mưa. Đã 3 ngày qua, cô nhóc tự nhốt mình trong phòng. Cô không khóc, không có giọt nước mắt nào rơi nữa. Cô nhớ Duy, nhớ nhiều quá. Nhưng càng nhớ cô lại càng căm ghét cậu. Đã phũ phàng với cô như thế thì việc gì cô phải rơi nước mắt vì người đó." phải rồi! Mày phải cố gắng lên nha Quân! Chai dzô! Yeah yeah" Nhìn thân hình mình trong gương mà cô cười sằng sặc. Tự hình dung bản thân mình sắp lên chức " Bộ Trưởng bộ hài cốt" mất rồi.
Chầm chậm đi bộ tới trường. Cô bẻ tay răng rắc, 3 ngày ngồi lì tới" chai" mông trong người mệt mỏi kinh khủng. Cô nhóc vừa đi vừa lẩm nhẩm mấy bài hát.
1s
2s
3s
Khuôn mặt Quân méo xẹo. Cô hét ầm lên rồi bỏ chạy
_ Ôi cha mẹ ơi yêu quái! Aaaaaaaaa
Mọi người nhìn cô như sinh vật lạ. Có đứa độc mồm lại bảo cô " Điên vì gái". Phải! Cái đứa con gái xinh xắn ngây thơ đấy! Là nỗi sợ hãi nhất trong cuộc đời Nguyễn Hồng Quân
Cô nhóc vội vã đứng núp sau Khánh. " trời ơi! Con quỷ.hức hức" Cô nhắm tịt mắt lại cho tới khi bàn tay mảnh khảnh của Thụy Anh tóm cổ áo cô lôi ra
_ Người yêu ơi! Anh tính trốn em sao???_ Cô bé gầm gừ tay nhéo thẳng vào mặt Quân
_ Á á... Anh đâu có!_ Cô nhóc ôm má la oai oái
_ Lại còn núp sau thằng khác nữa chứ?_ Cô nghiến răng lườm Khánh đang mắt tròn mắt dẹt nhìn_ Đi! Vào lớp anh!
Thực sự cả trường đang ầm ầm cả lên với sự kiện " hot girl đồng tính". Đó là lí do khiến Hồng Quân của chúng ta chạy bán sống bán chết tránh Thụy Anh. Bởi chính cô nhóc cũng sợ rằng mọi người sẽ hiểu lầm...
Kể ra sự tích quen nhau của 2 người cũng rất đáng nhớ...
Một ngày 3 năm trước. Vì bị mẹ mắng mà Hồng Quân quyết định " bỏ nhà ra đi" đến.... TỐI. Cô nhóc lượn qua hàng thịt xiên, mua vài cái rồi ngấu nghiến ăn. Chợt, cô nhóc thấy 1 cô bé đang co ro trên ghế đá. Đầu tóc bù xù...
_ Ê!_ Cô nhóc vỗ vai cô bé đó. Không có sự trả lời. Cô nhóc bực mình nhảy phóc lên ghế đá. Tay huých huých người kia...
_ Điếc hở?
_ Điếc cái gì mà điếc, đồ vô duyên, trai không ra trai, gái không ra gái kia! Bà đây đang thất tình còn bày đặt hả? Biến!
Cô nhóc ngậm đắng nuốt cay lấy tay lau màn " mưa xuân" vừa được " ban thưởng". Khí tức lên ngùn ngụt, cô nhóc nghiến răng " quạt" lại:
_ Này cái đồ xấu xa như con ma, đồ người không ra người, ngợm không ra ngợm đi. Xem lại mình đi nhá! Trông như con điên ý. Mặt mày thì xinh xắn mà sao bại não thế? Ở đây mà úp mặt xuống kêu thất tình hả? Ngu xuẩn!
Cô bé kia trợn mắt rồi bỗng dưng khóc ầm ĩ lên. Bối rối, cô nhóc gãi gãi đầu.
_ Ơ... Ơ... Tôi xin lỗi. Tôi quá lời!
15p sau...
_ Vậy thế là hắn ta bỏ bà đi theo người khác..._ Cô nhóc nhướn mày. Thụy Anh khẽ gật đầu. Khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ đến tội nghiệp.
_ Thụy Anh này! Hãy quên đi kẻ đã làm bà đau khổ! Nó không xứng đáng. Khóc lóc sẽ làm bà ngày càng yếu đuối mà thôi._ Cô nhóc nói thật nhẹ tránh làm Thụy Anh kích động. Thụy Anh đưa đôi mắt sưng mọng ngước lên nhìn cô nhóc.Ánh nhìn lộ rõ vẻ biết ơn.
_ Về thôi! Xem lại bản thân đi. Tóc tai kià..._ Cô nhóc thở dài dắt tay kẻ đang" 7love". Thụy Anh nhìn xuống thân hình te tua của mình mà xót xa. Phải rồi! Vì 1 thằng không ra gì mà cô phải đau khổ. Tự trách lòng rằng đã quá ngu ngốc...
Đang đi bỗng dưng Thụy Anh khựng lại. Đôi mắt cơ hồ thất thần, đôi môi mím chặt. Cô nhóc như hiểu ra. Đôi nam nữ trước mặt cô, người con trai kia chính là kẻ đã làm tan nát trái tim Thụy Anh...
_ Bà muốn trả thù không???
Cô nhóc nhướn mày nở nụ cười tinh quái. Thì thầm vào tai cô bạn khiến Thụy Anh phải há mồm kinh ngạc.
_ Tôi... Tôi sợ.híc_ Cô bé run rẩy, nỗi đau làm ngày càng yếu đuối
Cô nhóc cười tinh quái rồi chạy tới gần ghế đá. Nơi thằng cha khốn khiếp kia đang ve vãn bạn gái
_ Cô kia! Tại sao cô lại ve vãn " người yêu tôi"_ Cô nhóc cất giọng chanh chua hết mức. Mắt trợn ngược lên nhìn chằm chằm cô bồ kia. Gã ngồi đơ người, khuôn miệng không đóng nổi lại vì ngạc nhiên. Ả kia cũng không vừa mà " gầm " lại. Nhìn cách ăn mặc chắc cũng hàng tiểu thư
_ Này con ranh! Mày bảo ai cướp người yêu mày?
Đôi mắt đánh kẻ sắc nét trợn lên. Đôi môi đỏ như " màu cờ sắc áo" của cô nàng cong lên. Giữ lại được bình tĩnh, gã kia gằn giọng hỏi:
_ Này bé con! Ai là người yêu em?
Cô nhóc đảo mắt, rồi không biết từ đâu nước mắt tuôn rơi lã chã. Thụy Anh đứng gần đó cũng phải phì cười. " lần này mày chết chắc!" Liếc thấy mọi người đang chú ý đến mình, cô nhóc được đà la lên thảm thiết
_ Đồ tồi! Đồ khốn nạn! Anh không đáng làm người. Anh bỏ tôi theo con " mắt xanh mỏ đỏ " này sao? Anh không biết là tôi đang " mang thai" đưá " con" của anh sao? Anh..._ Cô nhấn mạnh từ mang thai làm mọi người xung quanh sửng sốt. Vờ lả xuống, cô ngồi phịch xuống đất. Hai khuôn mặt trước mắt cô giờ đây đang " hoá đá". Hai cái miệng ngoác ra làm cô suýt bật cười. Một người phụ nữ thấy cô nhóc như vậy chạy tới đỡ cô lên, miệng không ngừng chửi rủa gã.
_ Đồ mất dạy, làm con cái nhà người ta ra lông lỗi này mà còn trơ trẽn. Còn cô kia trông mặt thì xinh xắn mà cướp " chồng" người ta. Không biết nhục nhã!
Những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, những bàn tay chỉ trỏ không ngớt. Cô ả kia tức giận đưa tay tát gã kia rồi vùng vằng bỏ đi. Sau cú tát " ác ôn vùng nông thôn" gã kia giật tay cô nhóc lôi đi. Đưa tay ám hiệu cho Thụy Anh đi theo mình. Nhìn 5 đầu ngón tay in trên khuôn mặt kia mà sướng tơi bời luôn!
Dừng lại tay 1 con hẻm. Gã nghiến răng quay lại nhìn đứa con gái mà mình đã " hại đời" Cô nhóc lúc này đã lau nước mắt, khuôn mặt tỉnh bơ nhìn gã.
_ Mày là con nào???
_ Tao là con người. Thế nào, cảm giác bị bỏ rơi sướng chứ?
Mắt gã hằn lên đỏ ngầu. Trông chả khác nào " trâu điên". Cố giữ bình tĩnh, gã nói:
_ Ai sai mày làm điều này?
_ Thụy Anh, ra đây đi!
Thụy Anh rụt rè bước tới. Cô nhóc nhìn Thụy Anh, ánh mắt hài lòng khi thấy cô bé không thê thảm như lúc nãy. Trợn mắt lên nhìn đứa con gái hôm qua mới bị gã " đá", rít lên qua kẽ răng
_ Là cô?
Thụy Anh giật mình lùi lại, vẻ mặt lo sợ tội nghiệp. Cô nhóc nắm lấy vai Thụy Anh giữ lại. Cố gắng giúp cô bé đối mặt với loại " lang sói" kia!
_ Phải! Là tôi!
Gã nghiến răng, 2 tay nắm lại. Cô nhóc cười cười. Đánh nhau là điều không tránh khỏi. Mà cô cũng chẳng sợ. 1 gã kia cô chấp hết. Võ của cô tuy không cao siêu nhưng cũng đủ dùng
_ Tao sẽ cho chúng mày chết!
Gã xông tới làm Thụy Anh hoảng loạn. Hồng Quân đẩy cô bé ra. Đưa tay chặn cú đánh của gã, xoay người tặng hắn 1 cú đá vào bụng. Gã khuyụ xuống, cô nhóc nhanh đá vào gáy gã. Ngất xỉu tại chỗ. Dĩ nhiên là lực đá không quá mạnh bởi cô chưa muốn " đi tù". Chưa hả lòng, cô nhóc cố ý đạp phát vào người hắn rồi cười hả hê...
_ xong rồi nhé! Đừng mơ tưởng loại chó má này nữa. Oke!
Thụy Anh mỉm cười gật đầu. Phải rồi, buồn làm gì vì loại người đó. Cô nhóc tính đi về thì đột nhiên, khoé miệng lại cười cười. Cô ngồi xuống và..... Cởi quần áo của gã ra!
_ Bà... Bà làm gì thế?_ Thụy Anh thấy thế la toáng lên
_ Ax! Thằng này không mặt quần đùi, mặc mỗi xì- líp bà ơi! Thôi kệ! Nó thích trơ tôi cho nó trơ!_ Cô nhóc thẳng tay lột luôn cái quần gã ra trước ánh mắt "kinh hãi" của Thụy Anh. Cười mãn nguyện sau đó nói Thụy Anh chạy ra ngoài, miệng cô nhóc không ngừng la hét:
_ Cha mẹ ơi! Trong ngõ có biến thái!
Tất nhiên là tiếng la làm mọi người chú ý tới cái ngõ nhỏ đó. Tưởng tượng một thằng con trai nằm dang tay dang chân, trên người còn mỗi cái sịp làm 2 cô nhóc cười như điên dại. Tình bạn của họ là sự tình cờ. Thụy Anh từ đó đã thay đổi. Không còn rụt rè mà thay vào đó là đanh đá hơn. Trong mắt cô, Hồng Quân là 1st. Không phải là cô less đâu nhé! Mà vì sau vụ đó cô như có ác cảm với tình yêu. Sự hâm mộ cô bạn thân là không ngớt nên luôn miệng gọi cô nhóc là" anh yêu". Nếu như cô nhóc mà là con trai thì chắc chắn Thụy Anh sẽ không tha cho đâu...
Thụy Anh nhất định đòi học ở lớp cô nhóc. Vấn đề bây giờ là chỗ ngồi. Thụy Anh thì muốn ngồi ở chỗ Khánh. Mà khánh thì giãy nảy lên không chịu đi. Kẻ 8 lạng người nửa cân gườm nhau toé lửa. Cô nhóc nhìn 2 người mà đau xót...
_ Im hết cho tôi! 2 người ngồi đây, tôi đi!_ Sau khi bị hành hạ cho tâm hồn điên đảo. Cô nhóc đập bàn quát ầm lên. Làm cả lớp cũng như 2 đứa cứng đầu kia im bặt. Nhưng ngay lập tức cô nhóc " ăn đạn"
_ Quát này, dám quát này_ Vừa nói Thụy Anh và Khánh lại lấy thước gõ cốp cốp vào đầu cô nhóc. Làm cô đau chảy nước mắt...
_ Huhu Tha cho em!
Cuối cùng, phải năn nỉ mãi Thụy Anh mới rời gót ngọc lên bàn trên ngồi. Tuy nhiên vẫn còn kèm theo lời đe dọa...
_ Người yêu mà xí xớn với nó đừng trách em!
Câu nói của cô bé làm 2 kẻ bàn dưới tức bầm cả mặt. 3 con người này sẽ gây nhiều phiền toái đây!!!
Giá như anh chẳng thuộc về ai
Thì tình cảm đôi ta đâu là sai
Giá như mình gặp nhau khi trước
Thì em đã đến trước 1 bước
Thơ thẩn 1 mình đi học, cô nhóc khẽ hát. Giá như cậu không có người yêu! Giá như cô gặp Duy trước! Có lẽ cô sẽ chẳng mệt mỏi thế này. Tuần qua, cô chẳng nói chuyện với Duy. Hay nói đúng hơn, cậu dường như đã quên mất cô. Nhìn lên bầu trời, cô thở hắt ra. Đến trường, cô sẽ lại phải thấy cảnh không muốn thấy. Tự an ủi bản thân, cô hi vọng sẽ mau chóng quên đi.
Sau tiết học thể dục, cô đang đứng nói chuyện với mấy đứa bạn thì bỗng 1 tiếng nói vang lên
_ Nguyễn Hồng Quân!_ Sau đó là 1 cái tát làm mọi người ở đó giật mình. Cô nhóc điếng người vì kẻ dám tát cô không ai khác là Thư Nhã_ Tôi đã nghĩ cậu là người tốt. Nhưng tôi đã lầm, cậu vì ghen với tôi.vì đã cướp mất Duy của cậu! Cậu phá tủ chứa đồ của tôi, vứt sách vở của tôi đi. Nhưng điều tồi tệ hơn là cậu lại vứt cả chiếc dây truyền kỉ vật cuối cùng mẹ tôi để lại! Đồ ghê tởm!
Cô nhóc ngỡ ngàng, cô đã làm gì chứ? Đến cái tủ của Nhã là thứ mấy cô còn không biết.
_ Im đi! Cô nghĩ mình ngon à?_ Thụy Anh định xông tới Thư Nhã nhưng bị cô nhóc ngăn lại...
_ Cũng may, Na em tôi đã tìm lại nó!_ Thư Nhã nhìn về phiá cô bé đang đứng bên mình. Hồng Quân nhận ra cô bé đó. Người yêu cũ của Tuấn Anh. Ánh mắt Na như muốn bóp nát kẻ đối diện mình...
_ Ra sau trường!_ Cô nhóc nói nhàn nhạt ra hiệu cho Thư Nhã...
Sau trường...
_ Cậu thật đáng ghê tởm!_ Thư Nhã cười khinh bỉ. Ánh mắt căm ghét quét lên Quân
_ Tôi ghê tởm?_ Tiếp sau đó là 1 cái tát như trời giáng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã. Thực sự cô bé đó đã đi quá giới hạn. Thư Nhã bật khóc vì đau, nhưng ánh mắt ngày càng giận dữ...
_ Cái tát này, là trả lại cậu! Vì sự ngu xuẩn của cậu_ Cô bé gằn từng chữ_ Vì cậu đã sỉ nhục tôi!
Đúng lúc đó thì Duy chạy tới. Vội vã đỡ Nhã đang nức nở. Ánh mắt cậu hằn lên tia giận giữ. Đau! Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào tim cô. Quằn quại và nhức nhối. Lướt qua khuôn mặt kia, ánh mắt cô thất vọng...
_ Cậu làm thế phải không?
_ Nếu tôi phủ nhận,cậu có tin không?_ Sự xót xa trong giọng nó. Cô sắp khóc rồi!
_ Cậu thật sự quá ghê tởm!_ Thư Nhã nói mà nước mắt vẫn lăn dài. Sợi dây truyền mẹ cô để lại thực sự rất quan trọng. Nó là cả sinh mạng của cô bé. Nhưng sự tin tưởng của cô bé đối với Na liệu có phải sai lầm???
_ Ra sau trường!_ Cô nhóc nói nhàn nhạt ra hiệu cho Thư Nhã...
Sau trường...
_ Cậu thật đáng ghê tởm!_ Thư Nhã cười khinh bỉ. Ánh mắt căm ghét quét lên Quân
_ Tôi ghê tởm?_ Tiếp sau đó là 1 cái tát như trời giáng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã. Thực sự cô bé đó đã đi quá giới hạn. Thư Nhã bật khóc vì đau, nhưng ánh mắt ngày càng giận dữ...
_ Cái tát này, là trả lại cậu! Vì sự ngu xuẩn của cậu_ Cô bé gằn từng chữ_ Vì cậu đã sỉ nhục tôi!
Đúng lúc đó thì Duy chạy tới. Vội vã đỡ Nhã đang nức nở. Ánh mắt cậu hằn lên tia giận giữ. Đau! Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào tim cô. Quằn quại và nhức nhối. Lướt qua khuôn mặt kia, ánh mắt cô thất vọng...
_ Cậu làm thế phải không?
_ Nếu tôi phủ nhận,cậu có tin không?_ Sự xót xa trong giọng nó. Cô sắp khóc rồi!
_ Cậu thật sự quá ghê tởm!_ Thư Nhã nói mà nước mắt vẫn lăn dài. Sợi dây truyền mẹ cô để lại thực sự rất quan trọng. Nó là cả sinh mạng của cô bé. Nhưng sự tin tưởng của cô bé đối với Na liệu có phải sai lầm???
Cô nhóc thực sự không thể chịu đựng được nữa. Nhìn người con trai mình thích đang bảo vệ người con gái khác. Thực sự quá đau đớn " Duy à! Xem ra tới cả niềm tin dành cho tôi cũng không có" Mỉm cười chua chát, cô nheo mắt nhìn lên trời đang u ám kia.
_ Thư Nhã, cậu là đứa ngu ngốc nhất trên đời!_ Cô nhóc tay xiết thành nắm đấm tiến về phía Thư Nhã. Duy đứng dậy cản cô lại. Nắm chặt đôi vai đang phải gồng mình chịu nỗi đau. Cô nhóc càng tiến tới thì lạ bị đẩy về phía sau. Trời bắt đầu mưa to. 3 bóng hình nhỏ bé bị mưa tưởng chừng như trùm hết. Có những trái tim đang đau đớn tột cùng. Cô lấy hết sức đi tới...
_ Cậu điên vừa thôi!
Duy hét ầm lên giận dữ. Nhưng cậu nhóc chợt thấy mình quá đáng. Dùng 1 lực mạnh đẩy cô nhóc lùi về đằng sau nhưng xui cho cô là sân sau đang ướt nên rất trơn. Cô nhóc bị mất đà, đúng ra là sẽ đập gáy xuống đất. Nhưng cô đã kịp thời xoay lại nếu không thì " die". Trán cô bé đập mạnh xuống nền gạch lạnh ngắt. " kết thúc rồi" đó là tất cả điều cô muốn. Đã lường trước rằng sẽ bị đẩy ra nhưng cũng không ngờ Minh Duy_ Cậu ta lại tàn nhẫn như vậy. Dùng hết sức lực ngồi dậy. Cô xoay người đưa đôi mắt uất hận nhìn Duy. Cậu nhóc cũng không khá hơn, lòng tự rủa bản thân sao lại quá nhẫn tâm. Thực ra, cả tuần bên Thư Nhã mà cậu luôn nghĩ tới cô. Muốn đi tìm gặp mà Nhã đâu để cậu yên. Trái tim cậu rốt cuộc hướng về ai???
Một dòng máu nhỏ chảy dài xuống gương mặt cô. Duy hốt hoảng chạy tới đỡ cô dậy nhưng bị bàn tay lạnh ngắt của cô gạt ra
_ Cút ra!_ Cô gằn giọng rồi lảo đảo đứng lên. Duy nhìn cô bất lực._ Nhớ cho rõ đây, tôi không phải loại chó má mà đi giành giật với đại tiểu thư như cậu!
Nhìn 2 con người đã khiến trái tim cô nhóc tan nát tự nhủ lòng phải mau chóng quên đi. Thở hắt ra, cô bước đi. Từng giọt nước mắt mặt chát hoà cùng nước mưa thi nhau chảy. Vết đau dù đang chảy máu, nhưng cũng không nhức nhối như cái sự thật tàn nhẫn này. 18 năm tồn tại, chưa bao giờ cô nhóc phải chịu đựng nỗi đau lớn thế này. Ngồi thụp xuống góc khuất cầu thang, cô khóc nấc lên...
Duy chết lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy xa dần. Lồng ngực cậu đau như có ai đâm chém. Cảm giác như có ai đang bóp ngẹt trái tim. Còn Thư Nhã, cô không biết mình đang vui hay buồn nữa...
Thụy Anh và Khánh tìm thấy cô trong góc cầu thang. Quần áo lúc này đã bê bết đất. Đôi vai cô run bần bật. Thụy Anh bàng hoàng vô cùng, người bạn tốt của cô luôn mạnh mẽ cơ mà. Tại sao giờ đây lại tội nghiệp thế này. Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt Thụy Anh
_ Anh ơi! Mình về đi anh! Đừng khóc nữa..._ Thuy Anh run run quỳ xuống gần cô nhóc. Quân ôm chặt lấy cô, thực sự bây giờ cô đã quá mệt mỏi rồi. Thụy Anh là chỗ dựa duy nhất của cô_ Sao chúng nó lại đánh anh ra nông nỗi này chứ?
Khánh nãy giờ đứng im. Nhìn sự tà tạ đến tội nghiệp của cô nhóc mà tim cậu đau thắt lại. Mới ngày nào chính cô đã giúp cậu sống thật với chính mình. Giúp cậu vượt qua vỏ bọc quá khứ. Khiến trái tim cậu không khỏi thổn thức. Và cậu cũng biết người cô nhóc thích là ai. Nhưng vẫn âm thầm đứng bên cô với tư cách là 1 người bạn...
Cô nhóc được đưa tới bệnh viện để khám và băng bó vết thươg. Cũng may chỉ bị thương ngoài da. Vì không muốn ai biết sự thật nên bắt Thụy Anh phải dấu kín. Lấy lí do là cô bị xe đụng và kẻ đâm vào cô đã chuồn mất. Tậc! Yêu là đau như vậy đấy...
Nắng sớm trải dài lên căn phòng nhỏ của cô nhóc. Cảnh vật như lung linh hơn sau những ngày mưa. Đã 3 ngày qua, cô nhóc tự nhốt mình trong phòng. Cô không khóc, không có giọt nước mắt nào rơi nữa. Cô nhớ Duy, nhớ nhiều quá. Nhưng càng nhớ cô lại càng căm ghét cậu. Đã phũ phàng với cô như thế thì việc gì cô phải rơi nước mắt vì người đó." phải rồi! Mày phải cố gắng lên nha Quân! Chai dzô! Yeah yeah" Nhìn thân hình mình trong gương mà cô cười sằng sặc. Tự hình dung bản thân mình sắp lên chức " Bộ Trưởng bộ hài cốt" mất rồi.
Chầm chậm đi bộ tới trường. Cô bẻ tay răng rắc, 3 ngày ngồi lì tới" chai" mông trong người mệt mỏi kinh khủng. Cô nhóc vừa đi vừa lẩm nhẩm mấy bài hát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook