Nắng Nhạt Lưng Trời FULL
-
16: Sóng Cuộn Mây Vần
Ánh sáng ấm áp, mờ ảo từ chiếc đèn neon trên trần nhà tưởng chừng ru giấc nồng say sự mỏi mệt.
Ngạn Thư dụi mắt, cô bật dậy trên giường trải nệm êm ái, xung quanh là bốn bức tường in hoa văn đẹp mắt cùng đồ đạc đắt tiền.
Gì thế này?
Ngạn Thư thất thần, cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Bất ngờ, bàn tay lạnh lẽo nào đó tóm lấy eo cô từ phía sau.
- Này!!!
Ngạn Thư giật mình.
Cô toang quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt si tình của công tử đào hoa Tần An Hựu.
Ngầm hiểu câu chuyện đã định vào cho mình, Ngạn Thư dùng dằng đẩy mạnh An Hựu ra xa.
- Anh làm gì thế?
An Hựu thừa sức biết Ngạn Thư nóng giận ra sao, chỉ là hắn sẵn sàng trả giá cho tất cả.
Ngạn Thư dựa sát thành giường, cô tất nhiên sẽ liều mạng nếu An Hựu dám bước tới.
Hắn không ngốc, lẽ dĩ nhiên.
Ngạn Thư nhìn sơ qua cái cốc thủy tinh bên cạnh.
An Hựu nhanh tay bắt lấy nó và để xa tầm với của cô.
- Đừng như thế! - An Hựu giọng nhẹ nhàng.
Hắn tiến gần cô đến nỗi nghe được cả nhịp đập con tim cùng bàn tay run rẩy, ướt đẫm mồ hôi.
- Anh muốn gì?
Ngạn Thư chau mày, cô thấy con ngươi kia in đậm bóng hình mình một cách yếu ớt và khổ sở.
- Em không hiểu điều đó sao?
- Hiểu chuyện điên rồ mà anh đang làm à? - Ngạn Thư quát lên, cô nắm cổ áo hắn thì An Hựu tóm được bàn tay bé nhỏ ấy.
Hắn đè cô xuống chiếc nệm êm ái.
An Hựu quá manh động, hắn nóng lòng chẳng khác gì con quái vật khát máu.
Bàn tay thô kệch của đàn ông cố bám chặt đôi vai thon thả kia.
Hắn trượt làn môi qua chiếc cổ trắng ngần.
Ngạn Thư vùng vẫy dữ dội, cô chống cự đến kiệt lực vì anh ta quá mạnh.
- An Hựu! Anh muốn tôi chết thật sao?
Như sực tỉnh giữa cơn mê, An Hựu đột ngột dừng lại.
Hắn sửng sốt khi nhận ra mình đã làm Ngạn Thư đau đớn, cô ấy nhăn mặt vì những vết hằn đỏ trên vai và tay.
- Anh...xin lỗi! Anh không...
An Hựu ấp úng, hắn suýt mất hết lý trí khi tiếp cận cô ấy.
Trông Ngạn Thư đau đến tái mặt, hắn buồn bã ngồi xuống giường.
Không ai nói một lời, chiếc đồng hồ mạ vàng nằm trên bức tường buông từng tiếng tích tắc nghe vang to khủng khiếp.
Từ bức họa chân dung treo trên cao, Ngạn Thư nhìn trừng mắt như thách thức An Hựu.
Hắn đọc lại trong trí nhớ của mình chưa lần nào thấy Ngạn Thư giận dữ như thế.
Nhưng cô ấy kiềm chế nó qua lời nói.
Thật sự, điều đó khiến hắn càng khổ tâm nhiều hơn.
Hắn đã hiểu mình phạm tội gì: Kiêu ngạo, tham vọng, chiếm đoạt.
Và hơn hết, tình yêu của hắn dành cho Ngạn Thư đã sinh sôi nảy nở trên đống bầy nhầy ấy!
Hắn chưa bao giờ biết đến sự đăng quang của mối tình đơn phương đó.
Sự việc đã khác hơn biết mấy nếu hắn nhận thức được hắn chỉ là kẻ đến sau và cần tìm tình yêu mới.
Có thể hắn sẽ yêu cô gái khác nhiều hơn.
Biết đâu hắn lại đi xây lâu đài ảo mộng cho riêng mình? Đúng thế! Con tim của hắn đã hét lên.
Không! Nhưng ngay khi đó thì lý trí lại chế giễu hắn.
Hắn tự trách mình ngu ngốc! An Hựu ạ.
Đáng lý mày phải biết Ngạn Thư không đời nào bỏ mặc Mạn Kỳ.
Mày phải biết ngay tình yêu cô ấy dành cho ai!
Mạn Kỳ là chồng của ai? Cô ấy tự hào về hắn vô cùng! Đó là tất cả những gì mà cô đã giành được ở Vũ gia.
Hay lắm, Ngạn Thư! Với Mạn Kỳ em đã đạt được đều tốt đẹp nhất.
Nhưng tình yêu của anh thì sao chứ? Nó không đáng trân trọng à?
An Hựu ủ rũ cùng bao suy nghĩ ngập tràn.
Hắn quên mất cô gái ấy đang cố nắm bắt kẻ mày râu này.
Cái giá phải trả quá lớn, hắn bấu chặt hai đầu gối.
Nó giống như cuộc sống bị tan trong thời gian, lúc nào cũng trôi qua lặng lẽ.
Càng chảy xa nó càng trở nên phức tạp hơn, cuộc sống dần trở thành già cỗi và lờ đờ vào lúc nó đến gần thực tại.
...
Nắng nhạt nhòa phủ xuống khu vườn.
Những chậu hoa đang được chăm sóc kĩ lưỡng.
Tần Lệ Minh đẩy mắt kính lên nhìn khi nghe tiếng ô tô con trai vừa về tới.
An Hựu lẳng lặng đi vào phòng.
Hắn không nói với ai một câu dù người quản gia đã cố mở lời hỏi han.
Tần Lệ Minh ngẫm nghĩ giây lát, bà ta bấm máy gọi cho Linh Di.
Phụ nữ luôn có nhiều chuyện để nói với nhau thay vì chờ đợi mấy câu nịnh nọt từ chồng và con trai mình.
Ắt hẳn mùa xuân sẽ sớm trở lại cho kẻ thứ ba.
Tuy nhiên, mong muốn quá nhanh dễ gây nên nhiều rắc rối khó lường trước được.
Jim lái ô tô suốt đêm, anh hầu như chẳng dám chợp mắt nổi.
Ngạn Thư biến mất không lý do, ngay cả điện thoại cũng mất tín hiệu.
Có trời mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ngạn Thư?
Jim đạp gấp thắng xe, anh kinh ngạc khi thấy cô em họ đang đi dọc bờ sông ngoại ô.
- Em sao thế?
Jim ra khỏi xe, anh chạy nhanh đến chỗ Ngạn Thư.
Không ngờ chỉ trong một đêm nhìn con bé xuống sắc đến không ngờ.
Jim định bụng hỏi tiếp thì Ngạn Thư thở dài nói khẽ:
- Em xin lỗi, anh đi dạo với em một lúc nhé!
Ngạc nhiên lời đề nghị này, Jim ậm ờ gật đầu.
Cả hai chậm rải men theo các bờ sông và về phía cây cầu sắt to đến đông nam thành phố.
Cô lặng lẽ nhìn qua các bụi cây thấp, hình bóng bé nhỏ dưới những thân cây khổng lồ, khi trong ánh nắng và bóng mát lốm đốm khắp chiếc váy trắng nhẹ cùng mái tóc bồng bềnh óng ả.
Ngạn Thư nhìn dòng nước lướt đi, nghĩ đến những con sông nhỏ dưới lớp tuyết chảy trong vùng núi tại chỗ chồng cô đã ra đi.
Ngày hè chói chang nóng bức này, nước ở đấy có lạnh không? Cô muốn cởi tất cả ra để lội ở mé sông, để tìm anh ấy.
Suy nghĩ điên rồ man dại, Ngạn Thư thấy cõi lòng xót xa vô hạn.
Jim lẽo đẽo theo sau, anh ta trông khổ sở và mệt mỏi.
Ngạn Thư hiểu, cô nhắm mắt, hít thở mùi ngan ngát của bụi dương sum suê, hăng hăng và âm ấm.
Ngoài kia, một bầy chim duyên dáng đang nối nhau bơi lội.
Chúng màu đen, cổ dài và mỏ màu đỏ sáng.
Mạn Kỳ!
Giá như em biết tình yêu đầy đau khổ, em chắc sẽ chọn lấy bình yên.
Nhưng tình yêu anh lớn lao quá, em phải làm gì trước cơn sóng dữ xoay vần?
Ngạn Thư chấp tay cầu nguyện.
Cô mong lời ước thệ của mình bay đến tận trời xanh.
Phải!
Có lẽ ở đâu đó anh vẫn nghe tiếng em nói và cảm nhận tình yêu em dành cho anh.
Jim lộ vẻ cảm thông.
Mặc dù anh ta có hàng tá lí do để về nhà.
Tối đó, Jim tìm một ngôi nhà ven sông của người bạn cũ để Ngạn Thư tá túc.
Xa ngoại thành không thể ở khách sạn được.
Dù gì Ngạn Thư nói thế nào cũng không chịu quay về.
Căn nhà cũ kĩ đơn sơ, bạn Jim cũng khá nghèo khó.
Anh ta sống cùng vợ và con cái.
Lâu lắm rồi mới gặp nhau, họ kể biết bao câu chuyện thuở thiếu thời.
Người vợ trẻ dẫn Ngạn Thư vào căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.
Sự hiếu khách chân thành khiến cô cảm động.
Cô quét sơ căn phòng rồi cầm nến đi xem quanh nhà.
Bước qua bậc tam cấp có bìm bìm bao phủ, thử đẩy cánh cửa cô trông thấy mạng nhện một góc.
Hàng trăm con muỗi bay vo ve.
Cô bước ra ngoài, tắt đèn, chờ cho mắt mình quen với bóng tối.
Đêm lặng lẽ, dịu dàng.
Bầu trời lấp lánh ánh sao nên không hoàn toàn tối hẳn.
Dải ngân hà chạy dài, sáng nhạt nhòa cùng bóng tối vẫy vùng khắp trái tim cô.
Nhớ dáng vẻ An Hựu, lòng cô lại nhói đau.
Là hắn yêu cô nhưng tình yêu điên dại của kẻ đến sau.
Mạn Kỳ không ở đây, lúc đau khổ nhất cô chỉ cần anh bên cạnh.
Chỉ anh mà thôi.
Cởi giày và tất, cô đặt bên cạnh bậc thềm phía sau.
Jim hiển nhiên nghĩ cô đang ngủ, anh ta mãi chuyện trò thâu đêm.
Ngạn Thư từng bước thả đôi chân trần xuống sông.
Đất vẫn toát hơi nóng của ban ngày, cô cảm thấy nó như sống động dưới đôi chân mình.
Cây nguyệt quế với những đóa hoa chập chờn tựa ánh sao mờ nhạt, tỏa hương ngạt ngào trong không khí.
Ngạn Thư thận trọng leo xuống nước.
Cảm giác mượt mà, mát rượi quanh mắt cá chân cô.
Cát thì chắc và không có cỏ dại.
Sóng gợn lăn tăn, một ánh sao run run phản chiếu rồi vỡ ra như những mảnh pha lê lấp lánh.
Hàng cây dương bên bờ sông đối diện làm thành một bức tường đen, không phân biệt được với bờ sông rắn chắc.
Làn nước chảy giữa hai bàn chân cô và màu đen đó với những ngôi sao như các viên đá quý trên bờ ngực tròn của phụ nữ.
Từ cội nguồn xa xôi, dòng sông chảy về biển cả xa lạ.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy sự tuôn chảy vô tận của nó thật hết sức kỳ diệu.
Giống tình yêu cô lúc này, bùng cháy vỡ òa xúc cảm.
Dòng sông vẫn lặng lẽ.
Thế rồi có một âm thanh không nghe rõ được, từ trên không và từ bầu trời sâu thẳm vọng xuống.
Cô cố mở mắt nhìn lên trên, cảm thấy hơn là trông thấy, từng ánh sao mờ nhạt cùng tiếng đôi cánh lớn vỗ nhanh.
Những con vịt trời!
Chúng đang bay đến một vũng nước ẩn khuất, bí mật nào đó.
Khi tiếng kỳ lạ từ ánh sao rơi xuống đó tắt đi, cô vẫn còn thơ thẩn một mình bên bờ sông.
Thế giới rộng lớn như thế, vậy mà em gặp được anh.
Thế giới nhỏ bé như thế, sao em đánh mất anh? Thế giới rộng lớn là thế, nhưng em không thể quên được anh.
Thế giới nhỏ bé là thế, sao em không thể gặp lại anh?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook