Nàng Ngốc, Em Là Idol Của Anh
-
Chương 6: Vào nhầm phòng (2)
Nghe thấy câu hỏi bật cuời của cô, Trọng Quân thật không tin nổi lại có cuời ngây ngô như thế:
- Ha...ha...nghỉ mát? Đây là nhà tôi, là Truơng gia chứ không phải là nơi để cô đi chơi. Đầu cô nghĩ cái gì vậy, cô đừng giả ngốc.
Vừa nghe thấy chữ “ NGỐC” nuớc mắt Chi Hân bỗng trào ra, Trọng Quân nhìn thấy vậy liền mắng:
- Cô khóc cái gì? Đừng lôi nuớc mắt ra đây tôi sẽ đá cô ra khỏi phòng đấy.
- Tại sao?
Trọng Quân bất ngờ khi cô hỏi không đầu không đuôi như vậy.
- Tại sao ai cũng nói tôi ngốc, tại sao anh lại nói tôi ngốc?
- Cái đó chỉ có mù mới không nhìn ra.
- Tại sao ai cũng nói tôi ngốc, rồi chê cuời, trêu trọc, sỉ nhục tôi. Tôi biết ăn cơm, tôi biết chữ, tôi biết nói, vậy tôi ngốc ở đâu?
- Vậy tại sao cô không biết mình là hôn thê của tôi.
- Đâu có ai nói cho tôi biết.
- Vậy cô bị lừa chắc.
- Không, bà không bao giờ lừa tôi, là anh nhận vơ, anh mới là nguời bị lừa, đừng đem tôi ra làm trò cuời.
- Cô sao lại bảo thủ như vậy?
- Từ bé đến giờ tôi luôn bị bạn bè lừa, họ khiến tôi bị bẩn quần áo, bị tóc dính bã kẹo đến nỗi phải cắt đi...rồi họ tụm lại cùng chê cuời tôi...nên tôi ghét nhất là bị lừa...
-... “im lặng”
- Ba mẹ rất hay đi công tác nên chỉ có bà chăm tôi, bà là nguời tôi tin tuởng nhất nên tôi chắc chắn bà không bao giờ lừa tôi.
Nghe câu chuyện đến đây, Truơng Trọng Quân chắc chắn cô bé này đã bị tổn thuơng tâm lý rất nặng nên tốt nhất là dùng lời lẽ nhẹ nhàng một chút.
- Ừm...Lời tôi nói lúc nãy đều là nói đùa một chút cho cô đỡ căng thẳng thôi. Tôi sợ sau khi cô đá tôi xong sẽ lo sợ căng thẳng nên nói đùa.
- Thật sao?
- Thật...thật... đây là khu nghỉ mát...
- Anh làm tôi cứ tuởng..., tôi thật sự không phải hôn thê của anh?
- Đúng đúng, thật sự không phải.
- Vậy thì...ừm chuyện lúc nãy tôi xin lỗi là tôi tự tiện, tôi...
- Đuợc rồi, tôi không để bụng, không còn sớm nữa cô về phòng nghỉ ngơi đi.
- À vâng chào anh, anh ngủ ngon.
Cánh cửa vừa khép lại, Quân tắt điện chuẩn bị đi ngủ thì cánh cửa lại bật ra.
- Ờ xin lỗi đã làm phiền nhưng tôi muốn nói ngay bây giờ không sáng mai tôi sẽ quên, đó là “anh đẹp trai lắm”...
Chữ “anh đẹp trai lắm” cô nói bé nhưng vẫn đủ để nguời trong phòng nghe rõ, cánh cửa lại một lần nữa khép lại. Trọng Quân phì cuời, thầm nghĩ “ Cô gái này ngốc thật”.
- Ha...ha...nghỉ mát? Đây là nhà tôi, là Truơng gia chứ không phải là nơi để cô đi chơi. Đầu cô nghĩ cái gì vậy, cô đừng giả ngốc.
Vừa nghe thấy chữ “ NGỐC” nuớc mắt Chi Hân bỗng trào ra, Trọng Quân nhìn thấy vậy liền mắng:
- Cô khóc cái gì? Đừng lôi nuớc mắt ra đây tôi sẽ đá cô ra khỏi phòng đấy.
- Tại sao?
Trọng Quân bất ngờ khi cô hỏi không đầu không đuôi như vậy.
- Tại sao ai cũng nói tôi ngốc, tại sao anh lại nói tôi ngốc?
- Cái đó chỉ có mù mới không nhìn ra.
- Tại sao ai cũng nói tôi ngốc, rồi chê cuời, trêu trọc, sỉ nhục tôi. Tôi biết ăn cơm, tôi biết chữ, tôi biết nói, vậy tôi ngốc ở đâu?
- Vậy tại sao cô không biết mình là hôn thê của tôi.
- Đâu có ai nói cho tôi biết.
- Vậy cô bị lừa chắc.
- Không, bà không bao giờ lừa tôi, là anh nhận vơ, anh mới là nguời bị lừa, đừng đem tôi ra làm trò cuời.
- Cô sao lại bảo thủ như vậy?
- Từ bé đến giờ tôi luôn bị bạn bè lừa, họ khiến tôi bị bẩn quần áo, bị tóc dính bã kẹo đến nỗi phải cắt đi...rồi họ tụm lại cùng chê cuời tôi...nên tôi ghét nhất là bị lừa...
-... “im lặng”
- Ba mẹ rất hay đi công tác nên chỉ có bà chăm tôi, bà là nguời tôi tin tuởng nhất nên tôi chắc chắn bà không bao giờ lừa tôi.
Nghe câu chuyện đến đây, Truơng Trọng Quân chắc chắn cô bé này đã bị tổn thuơng tâm lý rất nặng nên tốt nhất là dùng lời lẽ nhẹ nhàng một chút.
- Ừm...Lời tôi nói lúc nãy đều là nói đùa một chút cho cô đỡ căng thẳng thôi. Tôi sợ sau khi cô đá tôi xong sẽ lo sợ căng thẳng nên nói đùa.
- Thật sao?
- Thật...thật... đây là khu nghỉ mát...
- Anh làm tôi cứ tuởng..., tôi thật sự không phải hôn thê của anh?
- Đúng đúng, thật sự không phải.
- Vậy thì...ừm chuyện lúc nãy tôi xin lỗi là tôi tự tiện, tôi...
- Đuợc rồi, tôi không để bụng, không còn sớm nữa cô về phòng nghỉ ngơi đi.
- À vâng chào anh, anh ngủ ngon.
Cánh cửa vừa khép lại, Quân tắt điện chuẩn bị đi ngủ thì cánh cửa lại bật ra.
- Ờ xin lỗi đã làm phiền nhưng tôi muốn nói ngay bây giờ không sáng mai tôi sẽ quên, đó là “anh đẹp trai lắm”...
Chữ “anh đẹp trai lắm” cô nói bé nhưng vẫn đủ để nguời trong phòng nghe rõ, cánh cửa lại một lần nữa khép lại. Trọng Quân phì cuời, thầm nghĩ “ Cô gái này ngốc thật”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook