Nàng Là Độc Xà Bóng Đêm
-
Chương 34
Hắc lão gia bất ngờ, nói thật từ trước tới giờ ông chưa từng thấy bó hoa hồng đen nào to như thế, các đoá hoa nở rộ rất đẹp
Bó hồng cuốn hút Hắc lão gia đến mức ông tự thân bước xuống nhận lấy bó hoa
- thành thật cảm ơn cô, bó hoa rất đẹp- Hắc lão gia cười hiền nói
Ông ngửi mùi của hoa rồi ngẩn mặt nhìn nó, bây giờ ông mới thấy rõ, nó thật là đẹp
Hắc lão gia đang ngẩn ngơ thì Nguyệt Thanh tiểu thư nói
- thưa cô, cô là ai và tại sao lại hỏi như vậy?
Lúc này mọi người mới ngớ ra
- tôi chỉ có một câu hỏi- nó nói
- là gì?- Hắc lão gia đã trở lại sân khấu
- có thật Nguyệt Thanh tiểu thư đây là đứa cháu gái duy nhất hả ông?- nó
Câu hỏi này nhất thời làm người nhà Hắc gia đứng hình, Nguyệt Thanh tiểu thư nói giọng khó chịu
- tất nhiên là đúng rồi, tất cả mọi người ai cũng biết chỉ có tôi là cháu của ông nội thôi
- vậy sao?- nó dùng ánh nhìn ma quái hướng về phía hai ông cháu Hắc lão gia- tôi lại không nghĩ như vậy, mà cũng có thể cô là cháu gái duy nhất, nhưng cô có biết gì về Hắc-Hoàng-Băng-Tử không?
- hả?!! Hắc Hoàng Băng Tử?- mọi người đồng thanh thốt lên
- con nói gì vậy?- lão Hàn giờ mới lên tiếng- Tử nhi
- Tử nhi?- người nhà họ Hắc thốt lên kinh ngạc trừ ông Hắc Quang và bà Thụy Anh vì họ gặp nó rồi
- cô là ai?- Nguyệt Thanh tiểu thư dè chừng hỏi
- cô sợ tôi gọi cô một tiếng chị-hai à!- nó nâng chân mày giễu cợt
- em đang nói gì vậy?- hắn đến bên nó nói- Tử Cẩu, em đang nói gì vậy?
- cô nói vậy có ý gì?- Hắc lão gia nghiêm mặt nói
- không lẽ cô là.. Băng Tử?- Nguyệt Thanh tiểu thư nói
- không không..- nó xua tay- tôi không phải Hắc Hoàng Băng Tử, em gái sinh đôi của cô..
Nó nói đến đây làm cả bốn thành viên Hắc gia trợn mắt, ông Hắc Quang và bà Thụy Anh chỉ nhớ nói cho nó là có con gái tên Băng Tử chứ đâu nói cả họ và thân phận
- tôi chỉ là Hàn Băng Tử, tên thường gọi là Poison thôi- nó nheo mắt nhìn họ
- vậy sao cô biết Hắc Hoàng Băng Tử là cháu gái tôi?- Hắc lão gia nói- cô rốt cuộc có ý định gì?
- Poison, cháu nói đi có phải cháu biết Tử nhi ở đâu không?- bà Thụy Anh thảm thiết nói
- tôi biết- nó nói giọng tất nhiên- tôi biết hết, biết cô ấy người tên Băng Tử của 13 năm trước ở đâu, giờ sống thế nào, và tại sao lại bị đuổi khỏi Hắc gia
- cô.. rốt cuộc cô muốn gì?- Hắc lão gia nói
Nguyệt Thanh tiểu thư đi đến nắm lấy tay nó, cầu xin nó, nước mắt rơi dài
- cô, xin cô nói cho tôi biết Băng Tử nó ở đâu, xin cô
Nó phũ phàng hất tay Nguyệt Thanh ra, lau tay trong vạt váy, giọng âm hàn nói
- kinh tởm, đừng chạm vào tôi, đừng có dùng nước mắt ra lừa tôi, các trò của cô tôi biết hết đấy!
- ơ- Nguyệt Thanh tiểu thư đơ người
- tất cả những gì các người làm 13 năm trước tôi biết rất rõ- nó nhìn Hắc lão gia mà nói- lão già tôi đã mong gặp ông từ khi thấy tấm thiệp mời, tôi rất muốn xem xem hiện giờ các người sống thế nào, và tôi đã đúng, vẫn giả tạo và tệ hại, nếu mà Băng Tử dễ để bị dụ dỗ của 13 năm trước ở đây tôi chắc chắn cô ấy đã bị lừa, nhưng mà may thay lần này là tôi, các người..
Nó chưa nói hết thì Nguyệt Thanh đã giáng một cái tát vào mặt nó, lực cũng mạnh nên nó nghiêng mặt sang một bên, miệng nó chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, hắn thấy thế thì đỡ nó, Nguyệt Thanh thấy hắn thì nói
- anh đỡ cô ta làm gì? Cô ta vừa xúc phạm nhà em đó, Phong
- tôi nhớ là đâu có thân thiết với cô đâu, Nguyệt Thanh tiểu thư- hắn nhìn Nguyệt Thanh bằng ánh mắt căm phẫn
- anh nói gì vậy?- Nguyệt Thanh sửng sờ- em là hôn thê của anh đó
Tụi nó và tụi hắn sửng sốt trừ nó và hắn, cô điên tiết đi tới giành nó khỏi tay hắn
- thì ra, mày đưa nó tới là để nó thấy hôn thê của mày- cô hét thẳng vào mặt hắn- tao thật sai khi để nó đến đây, tao sai khi đã tính buông tay, thằng khốn
Nhỏ cùng đến cạnh nó, nhìn hắn nói
- tớ đã ủng hộ cậu vậy mà
- mày tệ lắm đấy! Eagle- anh và cậu đồng thanh
- wê, wê- nó quay mặt lại đúng chỗ- làm gì mà xoắn hết lên thế? Nhiêu đây đâu đủ để tôi bị gì
Nó lấy tay quệt đi dòng máu, nhìn thứ màu đỏ trên mu bàn tay nó nhíu mày, nó nói
- đây là lần đầu tôi chảy máu mà sảng khoái đấy!
- đồ con điên- Nguyệt Thanh buông lời
- tôi điên đấy!- nó ghé sát mặt Nguyệt Thanh, ánh mắt chết chóc và điên loạn- tôi hôm nay sẽ cho các người thấy thế nào là điên
Nói rồi nó tát một cái vào mặt Nguyệt Thanh bằng mu bằng tay khi nãy lau máu, máu của nó dính lên mặt của Nguyệt Thanh, cú tát làm cho cô nàng ngã sang một bên, nó đứng nhìn mà hả hê
- trong máu tôi có độc đấy! Cẩn thận khuôn mặt đấy không đẹp nữa đâu
Thêm một cái tát nữa giáng xuống, nhưng là mặt nó, bờ má đã đỏ bây giờ lại đỏ hơn, người đã cả gan dám tát nó trước mặt cô là mẹ của Nguyệt Thanh bà Thụy Anh, trước khi tát bà có nói
- con kia sao mày dám đánh con bà
Ngay khi vừa tát nó, chân nó trụ vững mà nên đã thuận tay mà tát ngược lại bà Thụy Anh
- à mà Nguyệt Thanh tiểu thư, tôi nhớ cái hôn ước của hai nhà là dành cho Eagle và Băng Tử chứ đâu phải cho cô- nó nhướng mày nói
- Băng Tử- lão Hàn bước ra nói- hôm nay mày hổn lắm! Về xem ta sẽ xử mày thế nào
- ông nghĩ ông làm gì được tôi?- nó thách thức- con này đ*o cần con ông cháu cha nhà thằng nào dạy bảo, ông có đuổi tôi đi cũng chả sao, căn biệt thự tôi đã trả lại hết tiền mà trước đây ông đã mua cho tôi, cả mảnh đất của biệt thự tôi cũng trả hết tiền cho ông rồi
Nó nhìn bà Thụy Anh một tay ôm mặt một tay đỡ Nguyệt Thanh đứng dậy
- bà Thụy Anh, cái tát mà tôi dành cho bà là tôi trả lại cái tát mà 13 năm trước bà đã dành lên khuôn mặt nhỏ của Băng Tử- nó giọng cực âm nói- những gì mà ông cháu các người đã làm cho Băng Tử khi xưa từ giờ hãy từ từ nếm trải sự thống khổ tột cùng
- cô là gì của Băng Tử mà làm đến mức này- Hắc lão già tức giận nói- nó bảo cô đến đây trả thù sao? Đúng là con nhỏ không ra gì
- con nhỏ không ra gì?- nó nhắc lại lời Hắc lão gia- đúng như ông nói cái con nhỏ không ra gì đó đã quay lại, cái con nhỏ mà khi xưa ông cho là phế vật đã trở lại để trả thù
- em ấy sẽ không làm thế- Nguyệt Thanh lớn tiếng- em ấy sẽ không bao giờ gây ra chuyện như trả thù
- sao cô chắc thế?- nó nghiêng đầu thú vị nhìn Nguyệt Thanh- cô có nghe câu thời gian làm thay đổi con người không? Băng Tử đã thay đổi từ khi bị người ông yêu quý đáng kính không thương tiếc tống cổ ra khỏi nhà khi chỉ mới 4 tuổi, cô đâu xem Băng Tử là em gái, thứ cô nói là em gái thực chất là một tấm bia đỡ đạn mỗi khi cô gây ra điều gì sai, ban nãy cô bảo tôi hãy nói cho cô biết Băng Tử ở đâu, là muốn cô ấy về tiếp tục làm con rối cho cô mặc sức điều khiển chứ gì?
- không- Nguyệt Thanh lắc đầu
Nó quay lưng- thôi không nói nữa, tôi nói quá nhiều từ cho một ngày rồi, Gem, Glass đi về, mà khoan..- nó không quay người chỉ ngước mặt lại nói- cho cô biết luôn, Eagle là người yêu của tôi
Nhỏ và cô nghe nó nói đi về thì nhanh chân bước theo, cậu và anh cũng chẳng ở lại làm gì nên đi theo luôn, chỉ có hắn bị ba mẹ và Hắc gia giữ lại, lão Hàn và Ferd cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nên cũng về
Bó hồng cuốn hút Hắc lão gia đến mức ông tự thân bước xuống nhận lấy bó hoa
- thành thật cảm ơn cô, bó hoa rất đẹp- Hắc lão gia cười hiền nói
Ông ngửi mùi của hoa rồi ngẩn mặt nhìn nó, bây giờ ông mới thấy rõ, nó thật là đẹp
Hắc lão gia đang ngẩn ngơ thì Nguyệt Thanh tiểu thư nói
- thưa cô, cô là ai và tại sao lại hỏi như vậy?
Lúc này mọi người mới ngớ ra
- tôi chỉ có một câu hỏi- nó nói
- là gì?- Hắc lão gia đã trở lại sân khấu
- có thật Nguyệt Thanh tiểu thư đây là đứa cháu gái duy nhất hả ông?- nó
Câu hỏi này nhất thời làm người nhà Hắc gia đứng hình, Nguyệt Thanh tiểu thư nói giọng khó chịu
- tất nhiên là đúng rồi, tất cả mọi người ai cũng biết chỉ có tôi là cháu của ông nội thôi
- vậy sao?- nó dùng ánh nhìn ma quái hướng về phía hai ông cháu Hắc lão gia- tôi lại không nghĩ như vậy, mà cũng có thể cô là cháu gái duy nhất, nhưng cô có biết gì về Hắc-Hoàng-Băng-Tử không?
- hả?!! Hắc Hoàng Băng Tử?- mọi người đồng thanh thốt lên
- con nói gì vậy?- lão Hàn giờ mới lên tiếng- Tử nhi
- Tử nhi?- người nhà họ Hắc thốt lên kinh ngạc trừ ông Hắc Quang và bà Thụy Anh vì họ gặp nó rồi
- cô là ai?- Nguyệt Thanh tiểu thư dè chừng hỏi
- cô sợ tôi gọi cô một tiếng chị-hai à!- nó nâng chân mày giễu cợt
- em đang nói gì vậy?- hắn đến bên nó nói- Tử Cẩu, em đang nói gì vậy?
- cô nói vậy có ý gì?- Hắc lão gia nghiêm mặt nói
- không lẽ cô là.. Băng Tử?- Nguyệt Thanh tiểu thư nói
- không không..- nó xua tay- tôi không phải Hắc Hoàng Băng Tử, em gái sinh đôi của cô..
Nó nói đến đây làm cả bốn thành viên Hắc gia trợn mắt, ông Hắc Quang và bà Thụy Anh chỉ nhớ nói cho nó là có con gái tên Băng Tử chứ đâu nói cả họ và thân phận
- tôi chỉ là Hàn Băng Tử, tên thường gọi là Poison thôi- nó nheo mắt nhìn họ
- vậy sao cô biết Hắc Hoàng Băng Tử là cháu gái tôi?- Hắc lão gia nói- cô rốt cuộc có ý định gì?
- Poison, cháu nói đi có phải cháu biết Tử nhi ở đâu không?- bà Thụy Anh thảm thiết nói
- tôi biết- nó nói giọng tất nhiên- tôi biết hết, biết cô ấy người tên Băng Tử của 13 năm trước ở đâu, giờ sống thế nào, và tại sao lại bị đuổi khỏi Hắc gia
- cô.. rốt cuộc cô muốn gì?- Hắc lão gia nói
Nguyệt Thanh tiểu thư đi đến nắm lấy tay nó, cầu xin nó, nước mắt rơi dài
- cô, xin cô nói cho tôi biết Băng Tử nó ở đâu, xin cô
Nó phũ phàng hất tay Nguyệt Thanh ra, lau tay trong vạt váy, giọng âm hàn nói
- kinh tởm, đừng chạm vào tôi, đừng có dùng nước mắt ra lừa tôi, các trò của cô tôi biết hết đấy!
- ơ- Nguyệt Thanh tiểu thư đơ người
- tất cả những gì các người làm 13 năm trước tôi biết rất rõ- nó nhìn Hắc lão gia mà nói- lão già tôi đã mong gặp ông từ khi thấy tấm thiệp mời, tôi rất muốn xem xem hiện giờ các người sống thế nào, và tôi đã đúng, vẫn giả tạo và tệ hại, nếu mà Băng Tử dễ để bị dụ dỗ của 13 năm trước ở đây tôi chắc chắn cô ấy đã bị lừa, nhưng mà may thay lần này là tôi, các người..
Nó chưa nói hết thì Nguyệt Thanh đã giáng một cái tát vào mặt nó, lực cũng mạnh nên nó nghiêng mặt sang một bên, miệng nó chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, hắn thấy thế thì đỡ nó, Nguyệt Thanh thấy hắn thì nói
- anh đỡ cô ta làm gì? Cô ta vừa xúc phạm nhà em đó, Phong
- tôi nhớ là đâu có thân thiết với cô đâu, Nguyệt Thanh tiểu thư- hắn nhìn Nguyệt Thanh bằng ánh mắt căm phẫn
- anh nói gì vậy?- Nguyệt Thanh sửng sờ- em là hôn thê của anh đó
Tụi nó và tụi hắn sửng sốt trừ nó và hắn, cô điên tiết đi tới giành nó khỏi tay hắn
- thì ra, mày đưa nó tới là để nó thấy hôn thê của mày- cô hét thẳng vào mặt hắn- tao thật sai khi để nó đến đây, tao sai khi đã tính buông tay, thằng khốn
Nhỏ cùng đến cạnh nó, nhìn hắn nói
- tớ đã ủng hộ cậu vậy mà
- mày tệ lắm đấy! Eagle- anh và cậu đồng thanh
- wê, wê- nó quay mặt lại đúng chỗ- làm gì mà xoắn hết lên thế? Nhiêu đây đâu đủ để tôi bị gì
Nó lấy tay quệt đi dòng máu, nhìn thứ màu đỏ trên mu bàn tay nó nhíu mày, nó nói
- đây là lần đầu tôi chảy máu mà sảng khoái đấy!
- đồ con điên- Nguyệt Thanh buông lời
- tôi điên đấy!- nó ghé sát mặt Nguyệt Thanh, ánh mắt chết chóc và điên loạn- tôi hôm nay sẽ cho các người thấy thế nào là điên
Nói rồi nó tát một cái vào mặt Nguyệt Thanh bằng mu bằng tay khi nãy lau máu, máu của nó dính lên mặt của Nguyệt Thanh, cú tát làm cho cô nàng ngã sang một bên, nó đứng nhìn mà hả hê
- trong máu tôi có độc đấy! Cẩn thận khuôn mặt đấy không đẹp nữa đâu
Thêm một cái tát nữa giáng xuống, nhưng là mặt nó, bờ má đã đỏ bây giờ lại đỏ hơn, người đã cả gan dám tát nó trước mặt cô là mẹ của Nguyệt Thanh bà Thụy Anh, trước khi tát bà có nói
- con kia sao mày dám đánh con bà
Ngay khi vừa tát nó, chân nó trụ vững mà nên đã thuận tay mà tát ngược lại bà Thụy Anh
- à mà Nguyệt Thanh tiểu thư, tôi nhớ cái hôn ước của hai nhà là dành cho Eagle và Băng Tử chứ đâu phải cho cô- nó nhướng mày nói
- Băng Tử- lão Hàn bước ra nói- hôm nay mày hổn lắm! Về xem ta sẽ xử mày thế nào
- ông nghĩ ông làm gì được tôi?- nó thách thức- con này đ*o cần con ông cháu cha nhà thằng nào dạy bảo, ông có đuổi tôi đi cũng chả sao, căn biệt thự tôi đã trả lại hết tiền mà trước đây ông đã mua cho tôi, cả mảnh đất của biệt thự tôi cũng trả hết tiền cho ông rồi
Nó nhìn bà Thụy Anh một tay ôm mặt một tay đỡ Nguyệt Thanh đứng dậy
- bà Thụy Anh, cái tát mà tôi dành cho bà là tôi trả lại cái tát mà 13 năm trước bà đã dành lên khuôn mặt nhỏ của Băng Tử- nó giọng cực âm nói- những gì mà ông cháu các người đã làm cho Băng Tử khi xưa từ giờ hãy từ từ nếm trải sự thống khổ tột cùng
- cô là gì của Băng Tử mà làm đến mức này- Hắc lão già tức giận nói- nó bảo cô đến đây trả thù sao? Đúng là con nhỏ không ra gì
- con nhỏ không ra gì?- nó nhắc lại lời Hắc lão gia- đúng như ông nói cái con nhỏ không ra gì đó đã quay lại, cái con nhỏ mà khi xưa ông cho là phế vật đã trở lại để trả thù
- em ấy sẽ không làm thế- Nguyệt Thanh lớn tiếng- em ấy sẽ không bao giờ gây ra chuyện như trả thù
- sao cô chắc thế?- nó nghiêng đầu thú vị nhìn Nguyệt Thanh- cô có nghe câu thời gian làm thay đổi con người không? Băng Tử đã thay đổi từ khi bị người ông yêu quý đáng kính không thương tiếc tống cổ ra khỏi nhà khi chỉ mới 4 tuổi, cô đâu xem Băng Tử là em gái, thứ cô nói là em gái thực chất là một tấm bia đỡ đạn mỗi khi cô gây ra điều gì sai, ban nãy cô bảo tôi hãy nói cho cô biết Băng Tử ở đâu, là muốn cô ấy về tiếp tục làm con rối cho cô mặc sức điều khiển chứ gì?
- không- Nguyệt Thanh lắc đầu
Nó quay lưng- thôi không nói nữa, tôi nói quá nhiều từ cho một ngày rồi, Gem, Glass đi về, mà khoan..- nó không quay người chỉ ngước mặt lại nói- cho cô biết luôn, Eagle là người yêu của tôi
Nhỏ và cô nghe nó nói đi về thì nhanh chân bước theo, cậu và anh cũng chẳng ở lại làm gì nên đi theo luôn, chỉ có hắn bị ba mẹ và Hắc gia giữ lại, lão Hàn và Ferd cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nên cũng về
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook