Nàng Là Ai?
-
Chương 23: Tuyết đầu mùa
Nguyên nhân than vỡ vụn cuối cùng cũng biết được là do nhiệt độ trong lò quá cao và thời gian đốt lại lâu hơn do mùa đông lạnh, khiến việc đốt lò trở nên khó khăn hơn nên chủ quản cứ căn cứ vào khi lửa hồng thì tính thời gian mà không tính từ lúc nhóm lửa như Triệu Hàm Ninh đã căn dặn, vô tình làm than củi trở nên dòn hơn dễ vỡ nhỏ hơn.
Chuyện đó êm xui loay hoay cũng gần đến tết, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ, càng gần tết thì trời càng lạnh đến mức nếu không có chuyện gì phải ra ngoài thì Triệu Hàm Ninh không bước ra khỏi phòng dù chỉ là nửa bước. Nàng không sợ nắng, không sợ nóng nhưng đặc biệt lại rất sợ lạnh, cứ trời lạnh thì cả cơ thể như bị đông cứng lại, các khớp xương cứ thế thay phiên nhau kêu gào.
Theo như thông lệ hàng năm, trước giao thừa mọi người sẽ tập trung lại chánh điện, Vương gia sẽ thấp hương cùng nhau lạy đất trời cầu cho một năm êm ấm, mạnh khỏe, quốc thái dân an. Sau đó ai về viện này, mọi năm Triệu Hàm Ninh thường nhìn theo bóng dáng Vương gia Uông Hữu Đình hướng Thiền Tâm viện mà đi trong lòng đau xót.
Năm nay cũng không ngoại lệ Uông Hữu Đình và tất cả mọi người đã tụ lại chánh điện khá sớm, giữa sân một chiếc bàn hương án đồ cúng linh đình đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo. Nhìn một lượt tuy trời lạnh tê tái nhưng ai náy đều vô cùng trang nhã quý phái, Tam di nương còn không choàng áo bên ngoài. Triệu Hàm Ninh là người cuối cùng xuất hiện, nàng trốn bên trong chiếc áo choàng to xù, nhìn vô cùng xấu xí, vì áo choàng khá to nên việc đi lại của Triệu Hàm Ninh có phần khó khăn một chút. Vài người còn lén cười sau lưng nàng.
Năm mới đến với trước mặt Uông Hữu Đình nên ai cũng rất hòa nhã chỉ nói những lời lẽ tốt đẹp với nhau không dám châm chọc dù chỉ là nửa lời, mọi người cùng nhau cầu nguyện nói những lời chúc tết cho nhau. Uông Hữu Đình phát bao đỏ cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới Nam Dương Vương phủ. Tiếng pháo đì đùng vang nổ khắp nơi có lẽ do không khí đêm khuya khiến Triệu Hàm Ninh lạnh đến tê cứng cả người không buồn quan tâm đến mọi chuyện khác, trong lòng chỉ cầu cho mau chóng xong thủ tục có thể quay về ôm ngay lò than mà hâm nóng cơ thể mình.
<Cộc>
"Ai?" – Triệu Hàm Ninh nghe tiếng mở cửa sổ vội vàng ngồi dậy, do lạnh nên khi ngủ nàng cũng không dám buông chiếc áo choàng ra.
"Suỵt! Nàng la lớn sẽ đánh thức mọi người dậy!" – Uông Hữu Đinh thấp giọng thều thào, y nhìn cái cửa sổ có lẽ do trời lạnh nên các khớp nối đã bị khô khiến nó kêu lên khi mở ra.
"Vương gia người có thói quen thật kỳ lạ! Nửa đêm leo cửa sổ vào phòng người khác hay sao?" – Triệu Hàm Ninh có chút quạu quọ vì giấc ngủ bị phá, đã vậy còn khiến căn phòng đang có hơi ấm nhanh chóng bị không khí lạnh bên ngoài ùa vào.
Uông Hữu Đình không buồn nói lại nàng, chuyện Triệu Hàm Ninh sợ lạnh cũng là gần đây Uông Hữu Đình nghe ám vệ phái theo dõi nàng nói lại, y có chút khó hiểu vì nhớ những giao thừa trước dù tuyết đã rơi nhưng Triệu Hàm Ninh khi đến cùng mọi người cúng năm mới đều ăn bận vô cùng rực rỡ chứ không phải như năm nay gần như chìm trong làn áo khoác.
<Xoạt!> - Uông Hữu Đình đưa tay giựt dậy khiến áo khoác trên người Triệu Hàm Ninh tuột xuống đất, cơ thể đang được ủ ấm đột nhiên tiếp xúc không khí lạnh khiến Triệu Hàm Ninh mở to mắt nhìn người trước mặt, nhanh như chớp, Uông Hữu Đình tung chiếc áo khoác màu đen của y lên người nàng, áo vừa phủ lên Triệu Hàm Ninh liền nhận ra được sự ấm áp của nó, áo này thật sự rất ấm, ấm như thể nàng đang khoác trên người cả 3 chiếc áo khoác.
"Đây là áo khoác lông cừu cao nguyên có tên là Hắc Lang, bên trong còn có một lớp lông vũ khả năng giữ ấm rất cao và cực kỳ nhẹ nhàng, nàng sẽ không cảm thấy nặng nhọc khi di chuyển nữa!" – Uông Hữu Đình thấy triệu Hàm Ninh mân mê gấu áo xem xét liền nói.
"Thì ra là vậy!" – Triệu Hàm Ninh gật gù tán thưởng - "Thật sự rất ấm áp, choàng áo mà như đang không choàng áo, quả là một cực phẩm!"
"Đi!" - Uông Hữu Đình cảm thấy vô cùng hài lòng trước biểu hiện của Triệu Hàm Ninh, khóe mắt hiện rõ ràng ý cười, môi khẽ nhếch lên.
"Đi đâu!" – nghe Uông Hữu Đình nói, Triệu Hàm Ninh kinh ngạc hỏi lại nhưng không thèm đáp lại lời nàng cứ vậy tay vịn ngang eo nhún nhẹ cả người nàng cùng y nhấc khỏi bệ cửa xổ tung ra bên ngoài.
"Á" – Triệu Hàm Ninh sợ quá hét toáng lên, tay vội vàng bám lấy người Uông Hữu Đình, cả người nàng áp sát trên người Uông Hữu Đình, hành động này vô tình khiến cơ thể Uông Hữu Đình trở nên cứng nhắc, nhưng vì quá hoảng sợ nên Triệu Hàm Ninh hoàn toàn không cảm nhận thấy được sự thay đổi đó.
"Thì ra Triệu Hàm Ninh cũng biết sợ!" – Uông hữu Đình lại gật gù nói - "Nhưng coi chừng nàng làm cả phủ thức giấc mất!"
Mặc kệ lời Uông Hữu Đình đang nhỏ nhẹ, đang âu yếm hay đang châm chọc Triệu Hàm Ninh lúc này hoàn toàn không để ý được, nàng thật sự lớn đến từng ấy tuổi rồi mà chưa bay như vậy lần sao làm sao mà khống sợ cho được chứ. Càng nhìn thấy biểu cảm của Triệu Hàm Ninh, Uông Hữu Đình càng cảm thấy vui vẻ, cảm giác trong lòng đang ôm con mèo nhỏ run rẩy.
Khi hai người an toàn đặt chân xuống đất Triệu Hàm Ninh đứng không vững té ngã ngồi trên nền cỏ. Uông Hữu Đình đưa tay nhã ý muốn kéo Triệu Hàm Ninh đứng dậy, nhìn thấy hành động kỳ lạ của Uông hữu Đình, Triệu Hàm Ninh trong lòng đang muốn phát hỏa liền trở nên đông cứng lại ngước nhìn y.
"Ta dìu nàng dậy!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói.
Triệu Hàm Ninh, chớp đôi mắt to tròn của mình, nàng quên mất cơn giận cần phải bùng nổ của mình mà vô thức đưa tay lên đặt vào bàn tay đang chìa ra của Uông Hữu Đình, bất ngờ một bông hoa tuyết rơi xuống chạm vào mu bàn tay nàng, khung cảnh xung quanh bắt đầu được trang điểm thêm những đốm trăng trắng.
"Tuyết đầu mùa rơi rồi!" – Triệu Hàm Ninh vô thức nói, sự tập trung cao độ như dây đàn của nàng liền bị phân tán nhanh chóng theo những bông tuyết xung quanh. Đây là lần đầu nàng đứng đón được bông tuyết đầu tiên rơi xuống mặt đất như vậy.
"Tuyết đầu mùa?" – Uông Hữu Đình bị hành động và cảm xúc của người đối diện làm cho thắc mắc vô cùng, với y tuyết nào cũng giống nhau cần gì phân ra đầu mùa hay không. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhưng lại lạnh băng của nàng nằm trong đôi bàn tay có phần thô ráp nhưng ấm áp của y, lần đầu tiên Uông Hữu Đình nắm đôi bàn tay này, y không nghĩ nó lại lạnh như vậy, đây cũng là lần đầu tiên y sợ nắm chặt làm đau đôi bàn tay như vậy.
"Ừ thì tuyết đầu mùa!" – Triệu Hàm Ninh sực tỉnh lại gật gù cười cười nói, nàng được y dìu nhanh chóng đứng lên, nàng cười nụ cười vô cùng chói mắt, chói hơn cả những bông tuyết đang rơi vươn lên trên mái tóc của nàng.
"Vương gia chúng ta ra đây làm gì?" – Triệu Hàm Ninh sau khi đã giảm đi phần háo hức của bản thân về những hoa tuyết đầu mùa thì chợt nhớ đến vì sao mình lại ở đây vội quay trở lại biểu cảm thường ngày nhìn Uông Hữu Đình.
"Trước đây Vương phi từng nói với bổn vương hy vọng có thể có một đêm giao thừa cùng với bổn Vương cùng uống rượu! Không phải sao?" – Uông Hữu Đình nhìn thấy gương mặt Triệu Hàm Ninh biến hóa thì trong lòng chợt có chút mất mát, quay lưng chậm rãi nói.
"Hả?" – Triệu Hàm Ninh kinh ngạc, nàng nhanh chóng rà soát trong bộ não của mình nhưng hoàn toàn không hề có ký ức nào như vậy có chút nghi hoặc nhìn Hữu Đình.
- Tiếng nổ vang lên pháo hoa được bắn lên ngay trên đỉnh đầu của Triệu Hàm Ninh đưa sự chú ý của nàng lên đó, đó là dạng pháo hoa tầm thấp nhưng cũng chính là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy pháo hoa ở gần đến như vậy.
"Đừng rời đi!" – Uông Hữu Đình chậm rãi đứng bên cạnh nói, ánh mắt cũng không nhìn Triệu Hàm Ninh mà nhìn lên trời nói.
Triệu Hàm Ninh có chút giật mình, hoảng nhìn sang y, hành động của Uông Hữu Đình cũng như những câu nói hôm nay của y khiến nàng vô cùng khó hiểu.
"Vương gia người nói gì vậy! thiếp đâu có rời đi! Muốn trở về thì cần người đưa về mới được!" – Lấy tay chỉnh lại áo choàng cười tươi nói, trên vai áo choàng đen bây giờ đã điểm lấm tấm trắng của tuyết rồi.
"Hai năm thôi! Sau hai năm đó nếu nàng vẫn có ý định rời đi ta sẽ chấp nhận!" – Uông Hữu Đình không quan tâm những gì Triệu Hàm Ninh nói, y biết nàng đủ thông minh hiểu những gì y nói với nàng. Tiếp xúc thời gian quan đủ để Uông Hữu Đình hiểu nàng nhiều hơn những gì nàng nghĩ! Lần này Triệu Hàm Ninh không còn cố gắng như không biết chuyện gì nữa nhàn nhạt quay nhìn pháo hoa vẫn còn đì đùng sáng lấp lánh trên không trung.
"Tại sao?" - Chậm rãi cất tiếng nói, lần đầu tiên Triệu Hàm Ninh có cảm giác thoải mái nói chuyện với Uông Hữu Đình, cảm giác giống như hai người bạn hữu đang đàm thoại với nhau.
"Sau hai năm nếu nàng vẫn muốn bỏ đi, ta sẽ không đi tìm. Còn bây giờ cho dù nàng có đi đến đâu cũng không thoát khỏi Uông Hữu Đình ta!" - Cũng hướng những pháo hoa đang đì đùng tỏa sáng trên đầu, giọng nói tuy không quá lớn nhưng thể hiện rõ vô cùng sự kiên quyết của Uông Hữu Đình.
"Tại sao? Nếu như không có thiếp Trầm trắc phi có thể danh chính ngôn thuận trở thành nữ mẫu đích thực của Nam Dương Vương phủ!" - Triệu Hàm Ninh trầm ngâm rồi lại chậm rãi nói.
"Vì nàng chính là nữ chủ nhân của Nam Dương Vương phủ, ngày trước bây giờ hay sau này cũng không thay đổi!" - Uông Hữu Đình có chút khựng lại khi nghe Triệu Hàm Ninh nói những điều đó, ý định rời đi của nàng lại mạnh mẽ đến như vậy sao!
"Được!" – Có chút ngạc nhiên trước câu nói của Uông Hữu Đình, nàng không nghĩ y lại có suy nghĩ như vậy, nàng chỉ là Vương phi hữu danh vô thực mà thôi, nếu không có nàng thì Trầm Băng có thể trở thành chủ mẫu, khi đó chắc chắn sẽ giúp y lo toang trong ngoài hoàn hảo. Thật sự Triệu Hàm Ninh cảm thấy người trước mặt nàng vô cùng khó hiểu. Nhìn đôi mắt kiên định của y giọng điệu chắc chắn của y khiến nàng không có lý do để từ chối được.
"Nếu ta cho nàng mọi thứ nàng có suy nghĩ lại?" – Uông Hữu Đình im lặng khá lâu lại chậm rãi lên tiếng, giọng y trầm đến mức khiến trái tim Triệu Hàm Ninh có chút thổn thức nho nhỏ.
"Triệu Hàm Ninh thiếp không cần cái danh Vương phi!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt trả lời, nàng có chút cảm động khi thấy một người như Uông Hữu Đình lại có thể mở miệng nói những điều như vậy với nàng nhưng con người sống có nguyên tắc, không thể chỉ vì một chút cảm thông có thể xóa bỏ nguyên tắc của mình. Chưa kể đối với nàng Uông Hữu Đình không biết có vị trí như thế nào nhưng với Uông hữu Đình nàng đơn giản chỉ là Vương phi vô thực mà thôi.
Nghe vậy Uông Hữu Đình quay sang nhìn nàng, đáp lại ánh mắt y chỉ là nụ cười nhạt vô cùng, nàng muốn cho y biết đối với nàng danh quyền của Vương phi có thể là sự tranh đấu đua đòi của tất cả nữ nhân trong thiên hạ nhưng với nàng nó không đáng gì. Cái nàng cần không phải một người đàn ông mà ngày nào nàng cũng phải nghĩ cách giành giật mới có được. Cái nàng cần một người ở bên cạnh cùng nàng sống nhàng nhàng đến hết đời mà thôi.
"Vương gia có biết ý nghĩa của tuyết đầu mùa không?" – Triệu Hàm Ninh bất ngờ lên tiếng, tay đưa ra hứng những bông tuyết đang rơi, ánh mắt nàng hấp háy sáng rực rỡ trên đôi gò má đả đỏ hồng vì lạnh.
"Không" - Uông Hữu Đình có chút nhíu mày.
"Tại một nơi khá xa nơi này người ta cho rằng những lời ước trong ngày tuyết rơi đầu mùa sẽ được những bông tuyết ghi nhớ rồi giúp chúng ta thực hiện được nó!" – Triệu Hàm Ninh cười mỉm nói, nàng biết đó chỉ là một truyền thuyết nhưng thật sự cũng muốn thử một lần xem có thật sự như vậy hay không.
"Nàng có mong ước gì?" – Uông Hữu Đình cũng đưa tay hứng những bông tuyết rơi.
"Và cũng có ý nghĩa nói rằng trong trận tuyết rơi đầu mùa nếu thổ lộ tình cảm với người trong lòng sẽ có được kết thúc viên mãn!" – Triệu Hàm Ninh vẫn không nhìn Uông Hữu Đình, nàng biết lòng mình có chút thổn thức có lẽ vì dạo gần đây y khá ân cần với nàng, lâu rồi không ai quan tâm nàng như vậy, cũng có thể do không khí khung cảnh hôm nay quá xao xuyến nàng, do những lời y nói chạm đến cảm xúc của nàng. Nhưng có thể đó chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua không hơn, không kém. - "Chúng ta phải về thôi!"
"Triệu Hàm Ninh, nàng thật sự là người như thế nào?" - Uông Hữu Đình hiểu những lời Triệu Hàm Ninh, những truyền thuyết nàng kể cùng với ánh mắt có chút tiếc nuối của nàng khiến y không cách nào có thể hiểu được.
"Một người vừa quen vừa xa lạ!" - Triệu Hàm Ninh nhướng mày suy nghĩ rồi đáp lại câu hỏi của Uông Hữu Đình, câu trả lời khiến y khó hiểu nhưng y biết có hỏi thêm cũng không nhận lại được bất kỳ đáp án nào khác được.
Mọi chuyện diễn ra giữa hai người Hữu Đình cũng Hàm Ninh đều được thu gọn lại trong tầm mắt của Uông Hữu Đại đang ẩn trú cách đó không quá xa, y luôn chậm một bước và đến hiện tại vẫn chậm một bước.
Chuyện Vương gia không đến Thiền tâm viện cũng không đến bất kỳ viện nào đêm giao thừa khiến trong Nam Dương vương phủ xảy ra nhiều lời bàn tán, có người nói do Vương gia sợ nếu đến Thiền Tâm viện sẽ làm Vương phi không vui, còn đến Kim An viện sẽ khiến Trầm trắc phi buồn lòng, do đó Vương gia quyết định không đến nơi nào cả. Còn có người lại nói Vương gia thật ra hôm đó đi ra bên ngoài hoàn toàn không ở trong thư phòng.
Những lời đồn đó đều được Thu Vân nói lại cho Triệu Hàm Ninh nghe, nàng nghe xong chỉ có thể mỉm cười, chuyện đêm giao thừa âu cũng chính là điều nàng canh cánh trong lòng. Đêm đó nàng đã hứa với y hai năm, trong hai năm này an phận làm Nam Dương vương phi, nhưng vì sao Uông Hữu Đình lại lấy con số hai năm ra thì nàng có nghĩ nát cả não bộ cũng không suy nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Sau đêm đó Triệu Hàm Ninh cũng chưa thật sự ở riêng với Uông Hữu Đình thêm lần nào, mỗi lần nghĩ đến chuyện đêm giao thừa lòng Triệu Hàm Ninh lại cảm thấy bức bối có chút khó chịu, có chút tiếc nuối.
<Dr. mèo hoang>
Chuyện đó êm xui loay hoay cũng gần đến tết, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ, càng gần tết thì trời càng lạnh đến mức nếu không có chuyện gì phải ra ngoài thì Triệu Hàm Ninh không bước ra khỏi phòng dù chỉ là nửa bước. Nàng không sợ nắng, không sợ nóng nhưng đặc biệt lại rất sợ lạnh, cứ trời lạnh thì cả cơ thể như bị đông cứng lại, các khớp xương cứ thế thay phiên nhau kêu gào.
Theo như thông lệ hàng năm, trước giao thừa mọi người sẽ tập trung lại chánh điện, Vương gia sẽ thấp hương cùng nhau lạy đất trời cầu cho một năm êm ấm, mạnh khỏe, quốc thái dân an. Sau đó ai về viện này, mọi năm Triệu Hàm Ninh thường nhìn theo bóng dáng Vương gia Uông Hữu Đình hướng Thiền Tâm viện mà đi trong lòng đau xót.
Năm nay cũng không ngoại lệ Uông Hữu Đình và tất cả mọi người đã tụ lại chánh điện khá sớm, giữa sân một chiếc bàn hương án đồ cúng linh đình đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo. Nhìn một lượt tuy trời lạnh tê tái nhưng ai náy đều vô cùng trang nhã quý phái, Tam di nương còn không choàng áo bên ngoài. Triệu Hàm Ninh là người cuối cùng xuất hiện, nàng trốn bên trong chiếc áo choàng to xù, nhìn vô cùng xấu xí, vì áo choàng khá to nên việc đi lại của Triệu Hàm Ninh có phần khó khăn một chút. Vài người còn lén cười sau lưng nàng.
Năm mới đến với trước mặt Uông Hữu Đình nên ai cũng rất hòa nhã chỉ nói những lời lẽ tốt đẹp với nhau không dám châm chọc dù chỉ là nửa lời, mọi người cùng nhau cầu nguyện nói những lời chúc tết cho nhau. Uông Hữu Đình phát bao đỏ cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới Nam Dương Vương phủ. Tiếng pháo đì đùng vang nổ khắp nơi có lẽ do không khí đêm khuya khiến Triệu Hàm Ninh lạnh đến tê cứng cả người không buồn quan tâm đến mọi chuyện khác, trong lòng chỉ cầu cho mau chóng xong thủ tục có thể quay về ôm ngay lò than mà hâm nóng cơ thể mình.
<Cộc>
"Ai?" – Triệu Hàm Ninh nghe tiếng mở cửa sổ vội vàng ngồi dậy, do lạnh nên khi ngủ nàng cũng không dám buông chiếc áo choàng ra.
"Suỵt! Nàng la lớn sẽ đánh thức mọi người dậy!" – Uông Hữu Đinh thấp giọng thều thào, y nhìn cái cửa sổ có lẽ do trời lạnh nên các khớp nối đã bị khô khiến nó kêu lên khi mở ra.
"Vương gia người có thói quen thật kỳ lạ! Nửa đêm leo cửa sổ vào phòng người khác hay sao?" – Triệu Hàm Ninh có chút quạu quọ vì giấc ngủ bị phá, đã vậy còn khiến căn phòng đang có hơi ấm nhanh chóng bị không khí lạnh bên ngoài ùa vào.
Uông Hữu Đình không buồn nói lại nàng, chuyện Triệu Hàm Ninh sợ lạnh cũng là gần đây Uông Hữu Đình nghe ám vệ phái theo dõi nàng nói lại, y có chút khó hiểu vì nhớ những giao thừa trước dù tuyết đã rơi nhưng Triệu Hàm Ninh khi đến cùng mọi người cúng năm mới đều ăn bận vô cùng rực rỡ chứ không phải như năm nay gần như chìm trong làn áo khoác.
<Xoạt!> - Uông Hữu Đình đưa tay giựt dậy khiến áo khoác trên người Triệu Hàm Ninh tuột xuống đất, cơ thể đang được ủ ấm đột nhiên tiếp xúc không khí lạnh khiến Triệu Hàm Ninh mở to mắt nhìn người trước mặt, nhanh như chớp, Uông Hữu Đình tung chiếc áo khoác màu đen của y lên người nàng, áo vừa phủ lên Triệu Hàm Ninh liền nhận ra được sự ấm áp của nó, áo này thật sự rất ấm, ấm như thể nàng đang khoác trên người cả 3 chiếc áo khoác.
"Đây là áo khoác lông cừu cao nguyên có tên là Hắc Lang, bên trong còn có một lớp lông vũ khả năng giữ ấm rất cao và cực kỳ nhẹ nhàng, nàng sẽ không cảm thấy nặng nhọc khi di chuyển nữa!" – Uông Hữu Đình thấy triệu Hàm Ninh mân mê gấu áo xem xét liền nói.
"Thì ra là vậy!" – Triệu Hàm Ninh gật gù tán thưởng - "Thật sự rất ấm áp, choàng áo mà như đang không choàng áo, quả là một cực phẩm!"
"Đi!" - Uông Hữu Đình cảm thấy vô cùng hài lòng trước biểu hiện của Triệu Hàm Ninh, khóe mắt hiện rõ ràng ý cười, môi khẽ nhếch lên.
"Đi đâu!" – nghe Uông Hữu Đình nói, Triệu Hàm Ninh kinh ngạc hỏi lại nhưng không thèm đáp lại lời nàng cứ vậy tay vịn ngang eo nhún nhẹ cả người nàng cùng y nhấc khỏi bệ cửa xổ tung ra bên ngoài.
"Á" – Triệu Hàm Ninh sợ quá hét toáng lên, tay vội vàng bám lấy người Uông Hữu Đình, cả người nàng áp sát trên người Uông Hữu Đình, hành động này vô tình khiến cơ thể Uông Hữu Đình trở nên cứng nhắc, nhưng vì quá hoảng sợ nên Triệu Hàm Ninh hoàn toàn không cảm nhận thấy được sự thay đổi đó.
"Thì ra Triệu Hàm Ninh cũng biết sợ!" – Uông hữu Đình lại gật gù nói - "Nhưng coi chừng nàng làm cả phủ thức giấc mất!"
Mặc kệ lời Uông Hữu Đình đang nhỏ nhẹ, đang âu yếm hay đang châm chọc Triệu Hàm Ninh lúc này hoàn toàn không để ý được, nàng thật sự lớn đến từng ấy tuổi rồi mà chưa bay như vậy lần sao làm sao mà khống sợ cho được chứ. Càng nhìn thấy biểu cảm của Triệu Hàm Ninh, Uông Hữu Đình càng cảm thấy vui vẻ, cảm giác trong lòng đang ôm con mèo nhỏ run rẩy.
Khi hai người an toàn đặt chân xuống đất Triệu Hàm Ninh đứng không vững té ngã ngồi trên nền cỏ. Uông Hữu Đình đưa tay nhã ý muốn kéo Triệu Hàm Ninh đứng dậy, nhìn thấy hành động kỳ lạ của Uông hữu Đình, Triệu Hàm Ninh trong lòng đang muốn phát hỏa liền trở nên đông cứng lại ngước nhìn y.
"Ta dìu nàng dậy!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói.
Triệu Hàm Ninh, chớp đôi mắt to tròn của mình, nàng quên mất cơn giận cần phải bùng nổ của mình mà vô thức đưa tay lên đặt vào bàn tay đang chìa ra của Uông Hữu Đình, bất ngờ một bông hoa tuyết rơi xuống chạm vào mu bàn tay nàng, khung cảnh xung quanh bắt đầu được trang điểm thêm những đốm trăng trắng.
"Tuyết đầu mùa rơi rồi!" – Triệu Hàm Ninh vô thức nói, sự tập trung cao độ như dây đàn của nàng liền bị phân tán nhanh chóng theo những bông tuyết xung quanh. Đây là lần đầu nàng đứng đón được bông tuyết đầu tiên rơi xuống mặt đất như vậy.
"Tuyết đầu mùa?" – Uông Hữu Đình bị hành động và cảm xúc của người đối diện làm cho thắc mắc vô cùng, với y tuyết nào cũng giống nhau cần gì phân ra đầu mùa hay không. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhưng lại lạnh băng của nàng nằm trong đôi bàn tay có phần thô ráp nhưng ấm áp của y, lần đầu tiên Uông Hữu Đình nắm đôi bàn tay này, y không nghĩ nó lại lạnh như vậy, đây cũng là lần đầu tiên y sợ nắm chặt làm đau đôi bàn tay như vậy.
"Ừ thì tuyết đầu mùa!" – Triệu Hàm Ninh sực tỉnh lại gật gù cười cười nói, nàng được y dìu nhanh chóng đứng lên, nàng cười nụ cười vô cùng chói mắt, chói hơn cả những bông tuyết đang rơi vươn lên trên mái tóc của nàng.
"Vương gia chúng ta ra đây làm gì?" – Triệu Hàm Ninh sau khi đã giảm đi phần háo hức của bản thân về những hoa tuyết đầu mùa thì chợt nhớ đến vì sao mình lại ở đây vội quay trở lại biểu cảm thường ngày nhìn Uông Hữu Đình.
"Trước đây Vương phi từng nói với bổn vương hy vọng có thể có một đêm giao thừa cùng với bổn Vương cùng uống rượu! Không phải sao?" – Uông Hữu Đình nhìn thấy gương mặt Triệu Hàm Ninh biến hóa thì trong lòng chợt có chút mất mát, quay lưng chậm rãi nói.
"Hả?" – Triệu Hàm Ninh kinh ngạc, nàng nhanh chóng rà soát trong bộ não của mình nhưng hoàn toàn không hề có ký ức nào như vậy có chút nghi hoặc nhìn Hữu Đình.
- Tiếng nổ vang lên pháo hoa được bắn lên ngay trên đỉnh đầu của Triệu Hàm Ninh đưa sự chú ý của nàng lên đó, đó là dạng pháo hoa tầm thấp nhưng cũng chính là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy pháo hoa ở gần đến như vậy.
"Đừng rời đi!" – Uông Hữu Đình chậm rãi đứng bên cạnh nói, ánh mắt cũng không nhìn Triệu Hàm Ninh mà nhìn lên trời nói.
Triệu Hàm Ninh có chút giật mình, hoảng nhìn sang y, hành động của Uông Hữu Đình cũng như những câu nói hôm nay của y khiến nàng vô cùng khó hiểu.
"Vương gia người nói gì vậy! thiếp đâu có rời đi! Muốn trở về thì cần người đưa về mới được!" – Lấy tay chỉnh lại áo choàng cười tươi nói, trên vai áo choàng đen bây giờ đã điểm lấm tấm trắng của tuyết rồi.
"Hai năm thôi! Sau hai năm đó nếu nàng vẫn có ý định rời đi ta sẽ chấp nhận!" – Uông Hữu Đình không quan tâm những gì Triệu Hàm Ninh nói, y biết nàng đủ thông minh hiểu những gì y nói với nàng. Tiếp xúc thời gian quan đủ để Uông Hữu Đình hiểu nàng nhiều hơn những gì nàng nghĩ! Lần này Triệu Hàm Ninh không còn cố gắng như không biết chuyện gì nữa nhàn nhạt quay nhìn pháo hoa vẫn còn đì đùng sáng lấp lánh trên không trung.
"Tại sao?" - Chậm rãi cất tiếng nói, lần đầu tiên Triệu Hàm Ninh có cảm giác thoải mái nói chuyện với Uông Hữu Đình, cảm giác giống như hai người bạn hữu đang đàm thoại với nhau.
"Sau hai năm nếu nàng vẫn muốn bỏ đi, ta sẽ không đi tìm. Còn bây giờ cho dù nàng có đi đến đâu cũng không thoát khỏi Uông Hữu Đình ta!" - Cũng hướng những pháo hoa đang đì đùng tỏa sáng trên đầu, giọng nói tuy không quá lớn nhưng thể hiện rõ vô cùng sự kiên quyết của Uông Hữu Đình.
"Tại sao? Nếu như không có thiếp Trầm trắc phi có thể danh chính ngôn thuận trở thành nữ mẫu đích thực của Nam Dương Vương phủ!" - Triệu Hàm Ninh trầm ngâm rồi lại chậm rãi nói.
"Vì nàng chính là nữ chủ nhân của Nam Dương Vương phủ, ngày trước bây giờ hay sau này cũng không thay đổi!" - Uông Hữu Đình có chút khựng lại khi nghe Triệu Hàm Ninh nói những điều đó, ý định rời đi của nàng lại mạnh mẽ đến như vậy sao!
"Được!" – Có chút ngạc nhiên trước câu nói của Uông Hữu Đình, nàng không nghĩ y lại có suy nghĩ như vậy, nàng chỉ là Vương phi hữu danh vô thực mà thôi, nếu không có nàng thì Trầm Băng có thể trở thành chủ mẫu, khi đó chắc chắn sẽ giúp y lo toang trong ngoài hoàn hảo. Thật sự Triệu Hàm Ninh cảm thấy người trước mặt nàng vô cùng khó hiểu. Nhìn đôi mắt kiên định của y giọng điệu chắc chắn của y khiến nàng không có lý do để từ chối được.
"Nếu ta cho nàng mọi thứ nàng có suy nghĩ lại?" – Uông Hữu Đình im lặng khá lâu lại chậm rãi lên tiếng, giọng y trầm đến mức khiến trái tim Triệu Hàm Ninh có chút thổn thức nho nhỏ.
"Triệu Hàm Ninh thiếp không cần cái danh Vương phi!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt trả lời, nàng có chút cảm động khi thấy một người như Uông Hữu Đình lại có thể mở miệng nói những điều như vậy với nàng nhưng con người sống có nguyên tắc, không thể chỉ vì một chút cảm thông có thể xóa bỏ nguyên tắc của mình. Chưa kể đối với nàng Uông Hữu Đình không biết có vị trí như thế nào nhưng với Uông hữu Đình nàng đơn giản chỉ là Vương phi vô thực mà thôi.
Nghe vậy Uông Hữu Đình quay sang nhìn nàng, đáp lại ánh mắt y chỉ là nụ cười nhạt vô cùng, nàng muốn cho y biết đối với nàng danh quyền của Vương phi có thể là sự tranh đấu đua đòi của tất cả nữ nhân trong thiên hạ nhưng với nàng nó không đáng gì. Cái nàng cần không phải một người đàn ông mà ngày nào nàng cũng phải nghĩ cách giành giật mới có được. Cái nàng cần một người ở bên cạnh cùng nàng sống nhàng nhàng đến hết đời mà thôi.
"Vương gia có biết ý nghĩa của tuyết đầu mùa không?" – Triệu Hàm Ninh bất ngờ lên tiếng, tay đưa ra hứng những bông tuyết đang rơi, ánh mắt nàng hấp háy sáng rực rỡ trên đôi gò má đả đỏ hồng vì lạnh.
"Không" - Uông Hữu Đình có chút nhíu mày.
"Tại một nơi khá xa nơi này người ta cho rằng những lời ước trong ngày tuyết rơi đầu mùa sẽ được những bông tuyết ghi nhớ rồi giúp chúng ta thực hiện được nó!" – Triệu Hàm Ninh cười mỉm nói, nàng biết đó chỉ là một truyền thuyết nhưng thật sự cũng muốn thử một lần xem có thật sự như vậy hay không.
"Nàng có mong ước gì?" – Uông Hữu Đình cũng đưa tay hứng những bông tuyết rơi.
"Và cũng có ý nghĩa nói rằng trong trận tuyết rơi đầu mùa nếu thổ lộ tình cảm với người trong lòng sẽ có được kết thúc viên mãn!" – Triệu Hàm Ninh vẫn không nhìn Uông Hữu Đình, nàng biết lòng mình có chút thổn thức có lẽ vì dạo gần đây y khá ân cần với nàng, lâu rồi không ai quan tâm nàng như vậy, cũng có thể do không khí khung cảnh hôm nay quá xao xuyến nàng, do những lời y nói chạm đến cảm xúc của nàng. Nhưng có thể đó chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua không hơn, không kém. - "Chúng ta phải về thôi!"
"Triệu Hàm Ninh, nàng thật sự là người như thế nào?" - Uông Hữu Đình hiểu những lời Triệu Hàm Ninh, những truyền thuyết nàng kể cùng với ánh mắt có chút tiếc nuối của nàng khiến y không cách nào có thể hiểu được.
"Một người vừa quen vừa xa lạ!" - Triệu Hàm Ninh nhướng mày suy nghĩ rồi đáp lại câu hỏi của Uông Hữu Đình, câu trả lời khiến y khó hiểu nhưng y biết có hỏi thêm cũng không nhận lại được bất kỳ đáp án nào khác được.
Mọi chuyện diễn ra giữa hai người Hữu Đình cũng Hàm Ninh đều được thu gọn lại trong tầm mắt của Uông Hữu Đại đang ẩn trú cách đó không quá xa, y luôn chậm một bước và đến hiện tại vẫn chậm một bước.
Chuyện Vương gia không đến Thiền tâm viện cũng không đến bất kỳ viện nào đêm giao thừa khiến trong Nam Dương vương phủ xảy ra nhiều lời bàn tán, có người nói do Vương gia sợ nếu đến Thiền Tâm viện sẽ làm Vương phi không vui, còn đến Kim An viện sẽ khiến Trầm trắc phi buồn lòng, do đó Vương gia quyết định không đến nơi nào cả. Còn có người lại nói Vương gia thật ra hôm đó đi ra bên ngoài hoàn toàn không ở trong thư phòng.
Những lời đồn đó đều được Thu Vân nói lại cho Triệu Hàm Ninh nghe, nàng nghe xong chỉ có thể mỉm cười, chuyện đêm giao thừa âu cũng chính là điều nàng canh cánh trong lòng. Đêm đó nàng đã hứa với y hai năm, trong hai năm này an phận làm Nam Dương vương phi, nhưng vì sao Uông Hữu Đình lại lấy con số hai năm ra thì nàng có nghĩ nát cả não bộ cũng không suy nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Sau đêm đó Triệu Hàm Ninh cũng chưa thật sự ở riêng với Uông Hữu Đình thêm lần nào, mỗi lần nghĩ đến chuyện đêm giao thừa lòng Triệu Hàm Ninh lại cảm thấy bức bối có chút khó chịu, có chút tiếc nuối.
<Dr. mèo hoang>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook