Nàng Là Ai?
-
Chương 18: Nàng làm sao thoái thác
"Đông công tử, ngài xin chớ làm loạn!" - Triệu Hàm Ninh nghe nói nhíu mày quay sang.
"được!" - Uông Hữu Đại gật gật đầu, phe phẩy quạt cất bước đi vào bên trong dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Người Triệu Hàm Ninh hẹn gặp là một người đàn ông ngoại quốc, vừa nhìn Uông Hữu Đại đã ngớ người, không nghĩ người Triệu Hàm Ninh vội vội vàng vàng đến gặp lại là một người đàn ông ngoại quốc.
Triệu Hàm Ninh vừa bước vào liền đưa tay bắt tay người đàn ông trong con mắt không thể kinh ngạc hơn được nữa của Uông Hữu Đại. Cuộc sống đời trước nàng sử dụng tiếng anh gần như thuần thục như người bản xứ nên việc giao tiếp với người đàn ông ngoại quốc này không là gì khó khăn với nàng.
"chào ông Franse!"
"chào cô Triệu"
"xin lỗi tôi đến trễ vì giữa đường có chút chuyện ngoài ý muốn!" – vừa nói nàng vừa đưa ánh mắt nhìn Uông Hữu Đại. Người đang vô cùng ngỡ ngàng nhìn nàng, y không nghĩ nàng lại có thể nói tiếng ngoại quốc một cách thuần thục đến như vậy.
"à không sao tôi cũng vừa đến!" – Triệu Hàm Ninh biết người nước ngoài bản xứ khá ghét việc trễ giờ nên nhanh chóng giải thích tình huống cũng như thể hiện thành ý xin lỗi cực kỳ cao của mình.
"cô đã suy nghĩ về việc bán than cho chúng tôi như thế nào rồi?"
"tôi đã suy nghĩ và viết ra một bản như vậy ông xem qua!" – Triệu Hàm Ninh nói ra dấu a Hồng nhanh chóng mang 2 bản giấy mà Triệu Hàm Ninh đã chuẩn bị sẵn cho ông Franse và một bản đặt lên bàn trà ở giữa Triệu Hàm Ninh cùng Uông Hữu Đại. Vì đã hứa với Triệu Hàm Ninh cũng như vẫn chưa hết hoang mang về những gì đang thấy nên Hữu Đại chỉ liếc mắt nhìn tờ giấy, những chữ viết trên tờ giấy một lần nữa làm y giật mình phải đưa ánh mắt nhìn Triệu Hàm Ninh một lần nữa, trên tờ giấy đó viết đầy chữ ngoại quốc.
"cô đồng ý với điều kiện phí vận chuyển bên tôi chịu! Phương thức di chuyển bằng tàu thủy, bên tôi phải ứng tiền trước sao?" – ông Franse có chút kinh ngạc đọc xong bản hợp đồng ngước đầu nhìn người phụ nữ đang cải nam trang ngồi trước mặt mình. Ngay từ đầu khi tiếp xúc Triệu Hàm Ninh nói chuyện hoạt ngôn bằng tiếng mẹ đẻ của ông đã khiến ông vô cùng kinh ngạc, sau nhiều lần bàn bạc ông càng sợ người phụ nữ này, những gì cô biết và am hiểu quả thật rất nhiều.
"đúng vậy! đó là những yêu cầu của tôi! Đương nhiên có những đảm bảo có lợi cho phía ngài!" – Triệu Hàm Ninh nghe xong cười nhấm nháp tách trà chậm rãi nói. phong cách vô cùng ung dung khoan thai không hề có chút rụt rè thua dưới với người đàn ông nước ngoài.
Uông Hữu Đại tuy tiếng ngoại quốc không thông thạo nhưng do bản tính hay bay nhảy đi đây đi đó nên cũng có thể nghe hiểu được một chút những gì hai người nói. Trong lòng y vô cùng phức tạp, mặt này của Triệu Hàm Ninh chắc chắn Uông Hữu Đình đã biết, cho nên y mới đột ngột chú ý đến Triệu Hàm Ninh đến như vậy và chắc chắn cũng do nguyên nhân này nên Uông Hữu Đình mới luôn miệng nói nàng ta vô cùng kỳ lạ.
"tôi muốn giảm chi phí vận chuyển xuống còn một nửa như vậy quá cao!" - Franse đặt mảnh giấy hợp đồng xuống, cương quyết muốn kì kèo.
"Ngài Franse! Ngài có thể tự mang thuyền hay bất cứ thứ gì đến vận chuyển nó đi! Và chúng tôi hoàn toàn khích lệ chuyện đó! Nhưng ngài có nghĩ rằng việc ngài tự làm sẽ lợi nhuận hơn khi có đội vận chuyển chuyên nghiệp làm điều đó thay ngài không? Ngài tự nghĩ lại xem với chi phí đó có thật sự quá nhiều không?" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nói, ánh mắt vô cùng tự tin của nàng làm cả hai người đàn ông có mặt tại đó đều có chút giật mình.
"chuyện này..."
"chưa kể đến nhân công khuân vác...ngài cần suy nghĩ vậy ngài cứ mang về!"
"nếu như vậy có thể bán than cho chúng tôi với giá 6 phần thay gì 8 phần như bây giờ không? Tính thêm phí vận chuyển quả thật chúng tôi sẽ bị lỗ!" - Ngài Franse biết không có cách nào làm lung lay đi sự quả quyết của Triệu Hàm Ninh liền tìm cách bàn sang hướng khác.
"chốt giá 7 phần!" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nói nhanh, nàng ban đầu dự định chắc giá 7 phần nhưng do lần bàn bạc trước không nói đến phí vận chuyển nên nàng đảy lên 8 phần. nay vận chuyển thuộc về bên nàng đương nhiên có thể vui vẻ giảm xuống 7 phần.
"6 có được không?"
"Ngài Franse! Chúng tôi cũng không có cách nào xuống 6 phần, tôi có chịu thì mọi người cũng sẽ không chịu! 7 phần chính là giá chót tôi có thể nhượng bộ cho ông!" - Triệu hàm Ninh vừa nghe nói 6 phần liền đặt tách trà xuống bàn có phần mạnh tay, khiến nó vang lên một tiếng cốp khá to. điều đó cũng vô tình thể hiện sự không hài lòng của nàng trong sự kì kèo của người đàn ông ngoại quốc.
"được!" – có chút giật mình khi thấy động tác dứt khoát dằn mặt của Triệu Hàm Ninh, người đàn ông ngoại quốc suy nghĩ một đoạn rồi lấy bút lông ngỗng trong túi áo ký nhanh tên lên tờ giấy đồng thời dùng màu đỏ điểm dấu tay. Bên phía này Triệu Hàm Ninh cũng vô cùng vui vẻ thực hiện y như vậy. sau khi mọi chuyện xong mỗi bên giữ một bản hợp đồng Triệu hàm Ninh cười tươi đứng lên đến trước mặt người đàn ông ngoại quốc.
"cảm ơn vì sự hợp tác!" – nàng đưa tay ra trước mặt, ông Franse cũng có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười thật tươi bắt tay với nàng. ông không nghĩ một người trung nguyên lại biết thủ tục bắt tay như vậy quả thật có chút vô cùng đặc biệt.
"vợ của ông thật sự rất giỏi!" – ông Franse quay sang nói với Uông Hữu Đại.
"không tôi không phải vợ người này! Chúc ông đi đường bình an! Chúng tôi sẽ giao hàng sớm nhất khi nhận được đủ tiền!" – Triệu Hàm Ninh tiễn ông ra tận cửa và nói nhanh
Sau khi ông Franse đi Triệu hàm Ninh vô cùng vui vẻ và phấn khích, hợp đồng này vô cùng ngon lành, sản lượng than bán qua nước bạn còn gấp đôi số than tiêu thụ trong kinh thành đương nhiên lợi nhuận nàng có được cũng như vậy tăng lên.
"Đông dương vương gia, người không nên nhìn ta như vậy! ta dù sao cũng là tẩu tẩu của người!" – Uông Hữu Đình từ khi bắt đầu cuộc đàm phán luôn im lặng, y im lặng vì ngạc nhiên và cũng vì quan sát Triệu hàm Ninh, người nữ nhân này thật sự không bình thường một chút nào nếu so sánh còn hơn khối nam nhân bây giờ.
"Vương phi người có thể nói chuyện đọc hiểu tiếng ngoại quốc sao? người biết từ đâu?" – Uông Hữu Đại chậm rãi nói, những thứ y thấy, y nghe ngày hôm nay quả thật vô cùng kinh động suy nghĩ tưởng tượng của y. có nghĩ cũng không nghĩ được một nữ nhân có thể làm được những chuyện mà y vừa thấy.
"chuyện đó ngài cũng không cần biết!"
"Hoàng huynh có biết không?"
"ta cũng không rõ!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, có biết hay không biết nàng cũng không lấy nó làm điều quan trọng.
"a Hồng chúng ta về! Trời cũng trưa qua rồi!" – Triệu Hàm Ninh đứng lên nói – "tạm biệt ngài!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng rời bước đi. nàng không muốn dây dưa cũng như đôi co với Uông Hữu Đại vì người này nàng cảm nhận còn khó đối phó hơn của Uông Hữu Đình.
Uông Hữu Đại vẫn như chôn chân tại chỗ, nói chuyện rành như vậy chứng tỏ thời gian học cũng phải rất lâu, viết chữ cũng rất rành đã vậy bàn bạc chuyện buôn bán không hề kiên dè cũng như thua thiệt trước người khác. Người vừa rồi trước mặt y thật sự hoàn toàn không phải Triệu Hàm Ninh vô dụng, tính cách hống hách, nóng nảy ngang ngạnh. Một báu vật như vậy bên cạnh như hoàng huynh của y, Uông Hữu Đình lại không hề hay biết, không hề quý trọng như vậy thật đáng tiếc.
"Vương phi người về rồi!" – Thu Vân đứng bên ngoài cửa viện thấp thỏm vừa nhìn thấy Triệu Hàm Ninh liền nhanh giọng nói, nàng đã thay đổi xiêm y nữ nhân trước khi về nhà.
"có chuyện gì vậy?" – nhìn thái độ lúng túng của Thu Vân Triệu Hàm Ninh liền đoán được có chuyện xảy ra.
"Vương gia đợi người bên trong khá lâu rồi! Tiểu Loan đang hầu hạ bên trong" – Thu Vân thấp giọng nói. ban nãy khi vừa hạ triều về phủ, không lâu sau liền cất bước đến Kim An viện và ngồi đến tận bây giờ chưa rời đi.
Triệu Hàm Ninh liền dự cảm không lành, ban nãy vừa gặp một Uông Hữu Đại vừa về nhà lại gặp ngay một cục đá Uông Hữu Đình thật sự khiến nàng có chút ngán ngẫm.
"gặp qua gia!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng hành lễ.
"nàng đi đâu?" – Uông Hữu Đại đang ngồi liền dời mắt khỏi trang sách đang đọc nhìn người vừa mới xuất hiện.
"Thưa Vương gia, thiếp đi ra bên ngài lò than xem qua chút vấn đề!" – Triệu Hàm Ninh biết không nên nói dối vì nàng không có gì phải giấu y cũng như không có lý do gì phải nói dối.
"vậy sao? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?" - không hề có chút ngạc nhiên nào thể hiện trên gương mặt, vẫn ánh mắt không rõ đang nghĩ gì nhìn thẳng Triệu Hàm Ninh.
"thưa gia đã xong rồi ạ!" - mặc dù vô cùng khó chịu trước ánh mắt của y, nhưng Triệu Hàm Ninh vẫn phải ôn nhu mỉm cười đáp.
"nàng có gì muốn nói với ta!" – nói câu này Uông Hữu Đình chầm chậm đặt quyển sách xuống nhàn nhạt đứng lên đến trước mặt Triệu Hàm Ninh.
"dạ thưa không ạ! Mọi chuyện vẫn bình thường!" – Triệu Hàm Ninh có chút ngoài ý sững lại nhưng nhanh chóng thay vào đó là nụ cười ôn nhu mọi khi đáp.
Uông Hữu Đình vừa thượng triều về liền nghe ám vệ cài theo dõi Triệu Hàm Ninh nói lại chuyện vừa rồi liền đến đây đợi nàng về. Chuyện nàng biết tiếng ngoại quốc y có thể đoán được nhưng không nghĩ nàng lại có thể nói chuyện một cách rành rọt như vậy. Càng ngày Uông Hữu Đình càng cảm thấy nữ nhân này vô cùng khó nắm bắt, y có cảm giác người đứng trước mặt đây vô cùng bí ẩn những gì y biết về nàng đều chỉ là hạt cát nơi hoang vu mà thôi.
"Tối nay ta sẽ nghĩ ngơi tại Kim An viện!" – Uông Hữu Đình chậm rãi lên tiếng, câu nói của y như tiếng sét đánh giữa trời trưa nắng với Triệu Hàm Ninh.
"dạ!....thật ngại quá hôm nay thiếp lại Nhược Thủy..." – Triệu Hàm Ninh có chút lấp bấp nói. Nàng không nghĩ y lại có quyết định như vậy!
"Vương phi việc hầu hạ phu quân là chuyện một nương tử nên làm cho tốt! Nhược thủy của nàng thật đúng lúc!" – Uông hữu Đình hoàn toàn không ngoài ý khi nghe nàng nói như vậy, y cũng đoán được Triệu Hàm Ninh sẽ tìm một lý do để từ chối nhưng không nghĩ lại dùng lại lý do cũ như vậy. Y đã xem qua ghi chép bên khố phòng, nhược thủy của Triệu Hàm Ninh không phải ngày hôm nay, nàng ta dùng lý do này để cố ý tránh nè hoàn toàn không muốn gần gũi y.
"dạ...nếu Vương gia không sợ thì..." – Triệu Hàm Ninh nghe ra được mùi thuốc súng trong lời nói của Uông hữu Đình nhưng nàng không phải người nào khác phải sợ hãi y.
"ta nghe mọi người kháo Vương phi nấu ăn rất ngon, hôm nay ta muốn được ăn thử một chút!" – Uông hữu Đình nhếch môi nói, nếu thật sự nàng muốn đùa giỡn thì Uông Hữu Đình cũng thật sự muốn biết trong con người Triệu Hàm Ninh nhỏ bé có những quỷ kế gì để phó thác đây.
"dạ...Vương gia muốn ăn món ăn do thiếp nấu sao?" - Triệu Hàm Ninh nhếch mày.
"đúng vậy! có chuyện gì không ổn sao?" – Uông Hữu Đình nhếch mày lên nhìn nàng, thấy thái độ kiên quyết của y nàng hiểu được không có cách nào trốn tránh được.
"dạ không, nhưng thiếp nấu ăn thật sự không ngon, các bà tử trong phòng bếp nhỏ nấu ngon hơn nhiều. nhưng Vương gia muốn thiếp sẵn sàng chỉ mong người đừng chê cười!" – Triệu Hàm Ninh cười, trong đầu nàng liên tưởng cảnh mình cố ý để thật nhiều muối cho y mặn chết.
"nàng đừng hy vọng cố ý bỏ nhiều muối hay đường!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xoáy vào người đối diện, nghe những lời nói đó Triệu Hàm Ninh có cảm giác như mình đang trần truồng và bị người ta nhìn thấy sạch sẽ vậy.
"Vương gia không nên quá đa nghi!" – nói đoạn nàng xoay người bước đi nhanh xuống phòng bếp nhỏ chuẩn bị vài món ăn chính, căn dặn các bà tử chuẩn bị thêm ít món ăn phụ thêm mà Vương gia bình thường đặc biệt thích.
"không bỏ muối đường thì ta bỏ ớt xem ngươi ăn có được không!" – Triệu Hàm Ninh lầm bầm một mình trong lúc nấu ăn.
Chuyện Vương gia ra lệnh nghỉ lại tại Kim An viện cũng như muốn ăn món ăn cho chính tay Vương phi nấu nhanh chóng lan đi trong Đông Dương vương phủ, trong Kim An viện trừ Triệu Hàm Ninh hầm hực ra thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết, cuối cùng Vương phi cũng có thể nhận được sự sủng ái của Vương gia, nói như vậy thời gian sau này của bọn họ đôi khi có thể nhờ chủ tử mà tốt lên. Còn những nơi khác chính là tâm trạng ngỡ ngàng ganh tị xen lẫn sự bực tức ngút trời.
"không! sao lại có chuyện đó!" – Trầm trắc phi đang thiêu chiếc áo khoác ngoài cho Uông Hữu Đình nghe tin hoang mang khiến kim đâm vào ngón tay chảy máu.
"Nương nương!" – Tú Ngọc bên cạnh hoảng hốt vội lấy khăn tay cầm máu trên đầu ngón tay cho Trầm trắc phi.
<dr.meohoang>
"được!" - Uông Hữu Đại gật gật đầu, phe phẩy quạt cất bước đi vào bên trong dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Người Triệu Hàm Ninh hẹn gặp là một người đàn ông ngoại quốc, vừa nhìn Uông Hữu Đại đã ngớ người, không nghĩ người Triệu Hàm Ninh vội vội vàng vàng đến gặp lại là một người đàn ông ngoại quốc.
Triệu Hàm Ninh vừa bước vào liền đưa tay bắt tay người đàn ông trong con mắt không thể kinh ngạc hơn được nữa của Uông Hữu Đại. Cuộc sống đời trước nàng sử dụng tiếng anh gần như thuần thục như người bản xứ nên việc giao tiếp với người đàn ông ngoại quốc này không là gì khó khăn với nàng.
"chào ông Franse!"
"chào cô Triệu"
"xin lỗi tôi đến trễ vì giữa đường có chút chuyện ngoài ý muốn!" – vừa nói nàng vừa đưa ánh mắt nhìn Uông Hữu Đại. Người đang vô cùng ngỡ ngàng nhìn nàng, y không nghĩ nàng lại có thể nói tiếng ngoại quốc một cách thuần thục đến như vậy.
"à không sao tôi cũng vừa đến!" – Triệu Hàm Ninh biết người nước ngoài bản xứ khá ghét việc trễ giờ nên nhanh chóng giải thích tình huống cũng như thể hiện thành ý xin lỗi cực kỳ cao của mình.
"cô đã suy nghĩ về việc bán than cho chúng tôi như thế nào rồi?"
"tôi đã suy nghĩ và viết ra một bản như vậy ông xem qua!" – Triệu Hàm Ninh nói ra dấu a Hồng nhanh chóng mang 2 bản giấy mà Triệu Hàm Ninh đã chuẩn bị sẵn cho ông Franse và một bản đặt lên bàn trà ở giữa Triệu Hàm Ninh cùng Uông Hữu Đại. Vì đã hứa với Triệu Hàm Ninh cũng như vẫn chưa hết hoang mang về những gì đang thấy nên Hữu Đại chỉ liếc mắt nhìn tờ giấy, những chữ viết trên tờ giấy một lần nữa làm y giật mình phải đưa ánh mắt nhìn Triệu Hàm Ninh một lần nữa, trên tờ giấy đó viết đầy chữ ngoại quốc.
"cô đồng ý với điều kiện phí vận chuyển bên tôi chịu! Phương thức di chuyển bằng tàu thủy, bên tôi phải ứng tiền trước sao?" – ông Franse có chút kinh ngạc đọc xong bản hợp đồng ngước đầu nhìn người phụ nữ đang cải nam trang ngồi trước mặt mình. Ngay từ đầu khi tiếp xúc Triệu Hàm Ninh nói chuyện hoạt ngôn bằng tiếng mẹ đẻ của ông đã khiến ông vô cùng kinh ngạc, sau nhiều lần bàn bạc ông càng sợ người phụ nữ này, những gì cô biết và am hiểu quả thật rất nhiều.
"đúng vậy! đó là những yêu cầu của tôi! Đương nhiên có những đảm bảo có lợi cho phía ngài!" – Triệu Hàm Ninh nghe xong cười nhấm nháp tách trà chậm rãi nói. phong cách vô cùng ung dung khoan thai không hề có chút rụt rè thua dưới với người đàn ông nước ngoài.
Uông Hữu Đại tuy tiếng ngoại quốc không thông thạo nhưng do bản tính hay bay nhảy đi đây đi đó nên cũng có thể nghe hiểu được một chút những gì hai người nói. Trong lòng y vô cùng phức tạp, mặt này của Triệu Hàm Ninh chắc chắn Uông Hữu Đình đã biết, cho nên y mới đột ngột chú ý đến Triệu Hàm Ninh đến như vậy và chắc chắn cũng do nguyên nhân này nên Uông Hữu Đình mới luôn miệng nói nàng ta vô cùng kỳ lạ.
"tôi muốn giảm chi phí vận chuyển xuống còn một nửa như vậy quá cao!" - Franse đặt mảnh giấy hợp đồng xuống, cương quyết muốn kì kèo.
"Ngài Franse! Ngài có thể tự mang thuyền hay bất cứ thứ gì đến vận chuyển nó đi! Và chúng tôi hoàn toàn khích lệ chuyện đó! Nhưng ngài có nghĩ rằng việc ngài tự làm sẽ lợi nhuận hơn khi có đội vận chuyển chuyên nghiệp làm điều đó thay ngài không? Ngài tự nghĩ lại xem với chi phí đó có thật sự quá nhiều không?" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nói, ánh mắt vô cùng tự tin của nàng làm cả hai người đàn ông có mặt tại đó đều có chút giật mình.
"chuyện này..."
"chưa kể đến nhân công khuân vác...ngài cần suy nghĩ vậy ngài cứ mang về!"
"nếu như vậy có thể bán than cho chúng tôi với giá 6 phần thay gì 8 phần như bây giờ không? Tính thêm phí vận chuyển quả thật chúng tôi sẽ bị lỗ!" - Ngài Franse biết không có cách nào làm lung lay đi sự quả quyết của Triệu Hàm Ninh liền tìm cách bàn sang hướng khác.
"chốt giá 7 phần!" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nói nhanh, nàng ban đầu dự định chắc giá 7 phần nhưng do lần bàn bạc trước không nói đến phí vận chuyển nên nàng đảy lên 8 phần. nay vận chuyển thuộc về bên nàng đương nhiên có thể vui vẻ giảm xuống 7 phần.
"6 có được không?"
"Ngài Franse! Chúng tôi cũng không có cách nào xuống 6 phần, tôi có chịu thì mọi người cũng sẽ không chịu! 7 phần chính là giá chót tôi có thể nhượng bộ cho ông!" - Triệu hàm Ninh vừa nghe nói 6 phần liền đặt tách trà xuống bàn có phần mạnh tay, khiến nó vang lên một tiếng cốp khá to. điều đó cũng vô tình thể hiện sự không hài lòng của nàng trong sự kì kèo của người đàn ông ngoại quốc.
"được!" – có chút giật mình khi thấy động tác dứt khoát dằn mặt của Triệu Hàm Ninh, người đàn ông ngoại quốc suy nghĩ một đoạn rồi lấy bút lông ngỗng trong túi áo ký nhanh tên lên tờ giấy đồng thời dùng màu đỏ điểm dấu tay. Bên phía này Triệu Hàm Ninh cũng vô cùng vui vẻ thực hiện y như vậy. sau khi mọi chuyện xong mỗi bên giữ một bản hợp đồng Triệu hàm Ninh cười tươi đứng lên đến trước mặt người đàn ông ngoại quốc.
"cảm ơn vì sự hợp tác!" – nàng đưa tay ra trước mặt, ông Franse cũng có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười thật tươi bắt tay với nàng. ông không nghĩ một người trung nguyên lại biết thủ tục bắt tay như vậy quả thật có chút vô cùng đặc biệt.
"vợ của ông thật sự rất giỏi!" – ông Franse quay sang nói với Uông Hữu Đại.
"không tôi không phải vợ người này! Chúc ông đi đường bình an! Chúng tôi sẽ giao hàng sớm nhất khi nhận được đủ tiền!" – Triệu Hàm Ninh tiễn ông ra tận cửa và nói nhanh
Sau khi ông Franse đi Triệu hàm Ninh vô cùng vui vẻ và phấn khích, hợp đồng này vô cùng ngon lành, sản lượng than bán qua nước bạn còn gấp đôi số than tiêu thụ trong kinh thành đương nhiên lợi nhuận nàng có được cũng như vậy tăng lên.
"Đông dương vương gia, người không nên nhìn ta như vậy! ta dù sao cũng là tẩu tẩu của người!" – Uông Hữu Đình từ khi bắt đầu cuộc đàm phán luôn im lặng, y im lặng vì ngạc nhiên và cũng vì quan sát Triệu hàm Ninh, người nữ nhân này thật sự không bình thường một chút nào nếu so sánh còn hơn khối nam nhân bây giờ.
"Vương phi người có thể nói chuyện đọc hiểu tiếng ngoại quốc sao? người biết từ đâu?" – Uông Hữu Đại chậm rãi nói, những thứ y thấy, y nghe ngày hôm nay quả thật vô cùng kinh động suy nghĩ tưởng tượng của y. có nghĩ cũng không nghĩ được một nữ nhân có thể làm được những chuyện mà y vừa thấy.
"chuyện đó ngài cũng không cần biết!"
"Hoàng huynh có biết không?"
"ta cũng không rõ!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, có biết hay không biết nàng cũng không lấy nó làm điều quan trọng.
"a Hồng chúng ta về! Trời cũng trưa qua rồi!" – Triệu Hàm Ninh đứng lên nói – "tạm biệt ngài!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng rời bước đi. nàng không muốn dây dưa cũng như đôi co với Uông Hữu Đại vì người này nàng cảm nhận còn khó đối phó hơn của Uông Hữu Đình.
Uông Hữu Đại vẫn như chôn chân tại chỗ, nói chuyện rành như vậy chứng tỏ thời gian học cũng phải rất lâu, viết chữ cũng rất rành đã vậy bàn bạc chuyện buôn bán không hề kiên dè cũng như thua thiệt trước người khác. Người vừa rồi trước mặt y thật sự hoàn toàn không phải Triệu Hàm Ninh vô dụng, tính cách hống hách, nóng nảy ngang ngạnh. Một báu vật như vậy bên cạnh như hoàng huynh của y, Uông Hữu Đình lại không hề hay biết, không hề quý trọng như vậy thật đáng tiếc.
"Vương phi người về rồi!" – Thu Vân đứng bên ngoài cửa viện thấp thỏm vừa nhìn thấy Triệu Hàm Ninh liền nhanh giọng nói, nàng đã thay đổi xiêm y nữ nhân trước khi về nhà.
"có chuyện gì vậy?" – nhìn thái độ lúng túng của Thu Vân Triệu Hàm Ninh liền đoán được có chuyện xảy ra.
"Vương gia đợi người bên trong khá lâu rồi! Tiểu Loan đang hầu hạ bên trong" – Thu Vân thấp giọng nói. ban nãy khi vừa hạ triều về phủ, không lâu sau liền cất bước đến Kim An viện và ngồi đến tận bây giờ chưa rời đi.
Triệu Hàm Ninh liền dự cảm không lành, ban nãy vừa gặp một Uông Hữu Đại vừa về nhà lại gặp ngay một cục đá Uông Hữu Đình thật sự khiến nàng có chút ngán ngẫm.
"gặp qua gia!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng hành lễ.
"nàng đi đâu?" – Uông Hữu Đại đang ngồi liền dời mắt khỏi trang sách đang đọc nhìn người vừa mới xuất hiện.
"Thưa Vương gia, thiếp đi ra bên ngài lò than xem qua chút vấn đề!" – Triệu Hàm Ninh biết không nên nói dối vì nàng không có gì phải giấu y cũng như không có lý do gì phải nói dối.
"vậy sao? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?" - không hề có chút ngạc nhiên nào thể hiện trên gương mặt, vẫn ánh mắt không rõ đang nghĩ gì nhìn thẳng Triệu Hàm Ninh.
"thưa gia đã xong rồi ạ!" - mặc dù vô cùng khó chịu trước ánh mắt của y, nhưng Triệu Hàm Ninh vẫn phải ôn nhu mỉm cười đáp.
"nàng có gì muốn nói với ta!" – nói câu này Uông Hữu Đình chầm chậm đặt quyển sách xuống nhàn nhạt đứng lên đến trước mặt Triệu Hàm Ninh.
"dạ thưa không ạ! Mọi chuyện vẫn bình thường!" – Triệu Hàm Ninh có chút ngoài ý sững lại nhưng nhanh chóng thay vào đó là nụ cười ôn nhu mọi khi đáp.
Uông Hữu Đình vừa thượng triều về liền nghe ám vệ cài theo dõi Triệu Hàm Ninh nói lại chuyện vừa rồi liền đến đây đợi nàng về. Chuyện nàng biết tiếng ngoại quốc y có thể đoán được nhưng không nghĩ nàng lại có thể nói chuyện một cách rành rọt như vậy. Càng ngày Uông Hữu Đình càng cảm thấy nữ nhân này vô cùng khó nắm bắt, y có cảm giác người đứng trước mặt đây vô cùng bí ẩn những gì y biết về nàng đều chỉ là hạt cát nơi hoang vu mà thôi.
"Tối nay ta sẽ nghĩ ngơi tại Kim An viện!" – Uông Hữu Đình chậm rãi lên tiếng, câu nói của y như tiếng sét đánh giữa trời trưa nắng với Triệu Hàm Ninh.
"dạ!....thật ngại quá hôm nay thiếp lại Nhược Thủy..." – Triệu Hàm Ninh có chút lấp bấp nói. Nàng không nghĩ y lại có quyết định như vậy!
"Vương phi việc hầu hạ phu quân là chuyện một nương tử nên làm cho tốt! Nhược thủy của nàng thật đúng lúc!" – Uông hữu Đình hoàn toàn không ngoài ý khi nghe nàng nói như vậy, y cũng đoán được Triệu Hàm Ninh sẽ tìm một lý do để từ chối nhưng không nghĩ lại dùng lại lý do cũ như vậy. Y đã xem qua ghi chép bên khố phòng, nhược thủy của Triệu Hàm Ninh không phải ngày hôm nay, nàng ta dùng lý do này để cố ý tránh nè hoàn toàn không muốn gần gũi y.
"dạ...nếu Vương gia không sợ thì..." – Triệu Hàm Ninh nghe ra được mùi thuốc súng trong lời nói của Uông hữu Đình nhưng nàng không phải người nào khác phải sợ hãi y.
"ta nghe mọi người kháo Vương phi nấu ăn rất ngon, hôm nay ta muốn được ăn thử một chút!" – Uông hữu Đình nhếch môi nói, nếu thật sự nàng muốn đùa giỡn thì Uông Hữu Đình cũng thật sự muốn biết trong con người Triệu Hàm Ninh nhỏ bé có những quỷ kế gì để phó thác đây.
"dạ...Vương gia muốn ăn món ăn do thiếp nấu sao?" - Triệu Hàm Ninh nhếch mày.
"đúng vậy! có chuyện gì không ổn sao?" – Uông Hữu Đình nhếch mày lên nhìn nàng, thấy thái độ kiên quyết của y nàng hiểu được không có cách nào trốn tránh được.
"dạ không, nhưng thiếp nấu ăn thật sự không ngon, các bà tử trong phòng bếp nhỏ nấu ngon hơn nhiều. nhưng Vương gia muốn thiếp sẵn sàng chỉ mong người đừng chê cười!" – Triệu Hàm Ninh cười, trong đầu nàng liên tưởng cảnh mình cố ý để thật nhiều muối cho y mặn chết.
"nàng đừng hy vọng cố ý bỏ nhiều muối hay đường!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xoáy vào người đối diện, nghe những lời nói đó Triệu Hàm Ninh có cảm giác như mình đang trần truồng và bị người ta nhìn thấy sạch sẽ vậy.
"Vương gia không nên quá đa nghi!" – nói đoạn nàng xoay người bước đi nhanh xuống phòng bếp nhỏ chuẩn bị vài món ăn chính, căn dặn các bà tử chuẩn bị thêm ít món ăn phụ thêm mà Vương gia bình thường đặc biệt thích.
"không bỏ muối đường thì ta bỏ ớt xem ngươi ăn có được không!" – Triệu Hàm Ninh lầm bầm một mình trong lúc nấu ăn.
Chuyện Vương gia ra lệnh nghỉ lại tại Kim An viện cũng như muốn ăn món ăn cho chính tay Vương phi nấu nhanh chóng lan đi trong Đông Dương vương phủ, trong Kim An viện trừ Triệu Hàm Ninh hầm hực ra thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết, cuối cùng Vương phi cũng có thể nhận được sự sủng ái của Vương gia, nói như vậy thời gian sau này của bọn họ đôi khi có thể nhờ chủ tử mà tốt lên. Còn những nơi khác chính là tâm trạng ngỡ ngàng ganh tị xen lẫn sự bực tức ngút trời.
"không! sao lại có chuyện đó!" – Trầm trắc phi đang thiêu chiếc áo khoác ngoài cho Uông Hữu Đình nghe tin hoang mang khiến kim đâm vào ngón tay chảy máu.
"Nương nương!" – Tú Ngọc bên cạnh hoảng hốt vội lấy khăn tay cầm máu trên đầu ngón tay cho Trầm trắc phi.
<dr.meohoang>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook