Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
-
Chương 190: Đối thoại gay gắt
Triệu Tử Thiêm quay trở lại Bắc Kinh là hai ngày sau đó, Miên Miên cố tình muốn tung tin này cho đám ký giả biết nhằm tạo một bước đệm đánh dấu sự quay trở lại của Triệu Tử Thiêm. Phó Tiểu Hinh đương nhiên không có lý do gì lại không biết được tin tức này, ngày hôm đó Phó Tiểu Hinh mặc trên mình một bộ váy liền màu trắng giống như một thiên thần, mái tóc dài được uốn xoăn tỉ mỉ nhuộm màu nâu trầm, trên chân đi đôi giày cao gót lăm phân ra sân bay đứng đợi Triệu Tử Thiêm.
Phó Tiểu Hinh không mang kính mắt, không mang khẩu trang, mũ lưỡi trai tất cả đều không có. Cô giống như là muốn giữ hình tượng thật hoàn mỹ đến khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện, hoặc cũng có thể như là cô cố tình để cho đám ký giả kia biết được mình ngày hôm nay đến sân bay này là để đón Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm đáp máy bay xuống sân bay Bắc Kinh là bốn giờ chiều, hành lý vốn cũng chẳng có gì hết cả ngoài một chiếc ba lô nhỏ ở phía sau lưng. Phó Tiểu Hinh là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Tử Thiêm, cô đưa tay về phía trước lớn tiếng gọi:
“Thiêm ca”
Triệu Tử Thiêm hiện tại mang một cặp kính râm lớn cho nên không có bất cứ một ai có thể nhìn ra cái nhíu mày của cậu lúc này. Đám ký giả theo hướng Triệu Tử Thiêm nhìn đến, mọi người nhanh chân chạy về phía Triệu Tử Thiêm, máy ảnh liên tục phát ra những tiếng tách tách quen thuộc, hàng vạn câu hỏi bắt đầu được đặt ra:
“Đại Thiêm, cậu mấy ngày nay đã đi nghỉ ở đâu vậy?”
“Đại Thiêm, đối với vụ hiểu lầm lần trước cậu có suy nghĩ thế nào?”
“Đại Thiêm, cậu tiếp đến sẽ có dự định gì?”
“Đại Thiêm, có phải là cậu báo cho Tiểu Hinh biết là ngày hôm nay cậu trở về hay không, cho nên cô ấy mới đến tận sân bay này để đón cậu?”
“Đại Thiêm cậu cùng Tiểu Hinh dự định bao giờ sẽ làm đám cưới?”
Triệu Tử Thiêm bị vây chật cứng ở sân bay, xem ra nếu như không trả lời một số câu hỏi của đám người này sẽ không thể đi được:
“Tiếp đến tôi sẽ vào đoàn làm phim, ngày mai sẽ làm lễ khai máy”
Phó Tiểu Hinh chen được vào đứng bên cạnh Triệu Tử Thiêm, máy ảnh nhanh chóng thu lại hình chụp hai người đứng ở bên cạnh nhau. Phó Tiểu Hinh quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm mỉm cười nói:
“Thiêm ca, đi đường có mệt không?”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm nhưng ngại ở đây có nhiều người cho nên cũng chỉ qua loa đáp lời:
“Vẫn còn được!”
Một ký giả từ trong đám người hỏi lớn:
“Đại Thiêm, cậu cùng Tiểu Hinh định bao giờ làm lễ kết hôn, còn có địa điểm sẽ là ở đâu, có định quay trực tiếp hay không?”
Triệu Tử Thiêm không hiểu người kia đang nói cái gì, cậu mới chỉ vừa hả lên một tiếng thôi liền có người cầm bút ghi âm quay sang Phó Tiểu Hinh hỏi:
“Tiểu Hinh, nhẫn ở trên tay cô có phải là nhẫn cầu hôn hay không?”
Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn Phó Tiểu Hinh, phát hiện ra trên tay đang vuốt tóc kia của cô ấy quả thật đeo một chiếc nhẫn bạc. Nhìn cái hành động kia của Phó Tiểu Hinh, Triệu Tử Thiêm có cảm giác như là cô ấy đang cố tình khoe ra vậy. Phó Tiểu Hinh không nói là đúng, cũng không nói là sai, cô chỉ nói một câu thế này:
“Mọi người đừng vội, chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo giải đáp toàn bộ mọi thắc mắc của mọi người”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia lại càng lâm vào khó hiểu, cậu và Phó Tiểu Hinh căn bản là không có việc gì mà phải tổ chức cả một buổi họp báo để giải đáp thắc mắc cả. Phó Tiểu Hinh khoác lấy tay Triệu Tử Thiêm ý muốn kéo cậu rời đi. Đám ký giả kia cũng không đơn giản, trực tiếp chặn đường đến cùng:
“Đại Thiêm, nhẫn ở trên tay cậu cũng là nhẫn cầu hôn sao?”
Triệu Tử Thiêm như có như không đưa tay đang bị Phó Tiểu Hinh khoác lấy thu về, đôi lông mày ở sau cặp kính kia nhíu chặt có điểm không vui.
“Đại Thiêm, nhưng tôi thấy nhẫn của cậu cùng Tiểu Hinh hình như không giống một cặp cho lắm”
Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ đương nhiên của cậu và Phó Tiểu Hinh không phải một cặp, chiếc nhẫn này cả thế giới cũng chỉ có một chiếc của cậu là duy nhất mà thôi. Còn có đây không phải là nhẫn cầu hôn, đây chính là nhẫn kết hôn, cậu cùng Lương Đông đã kết hôn rồi, được cả nước Pháp công nhận rồi.
“Đương nhiên không phải cùng một cặp” Triệu Tử Thiêm im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
Phó Tiểu Hinh ở bên cạnh bắt đầu lo lắng, gương mặt cũng cứng nhắc không thể nhếch môi cười được nữa. Đám ký giả giống như là ngửi thấy được điều gì đó liền nhao nhao truy hỏi đến cùng:
“Đại Thiêm, vậy chiếc nhẫn trên tay cậu có phải là nhẫn cặp hay không?”
“Đại Thiêm, chiếc nhẫn ở trên tay Tiểu Hinh là do cậu tặng sao?”
Triệu Tử Thiêm ăn ngay nói thật:
“Không phải!”
Phó Tiểu Hinh mặt mũi trắng bệch, vẫn còn may trợ lý Lệ Á của cô nhanh trí gọi bảo an đến cản trở đám ký giả kia để cho Triệu Tử Thiêm cùng Phó Tiểu Hinh có thể nhanh chóng rời đi được. Triệu Tử Thiêm vừa đi vừa hỏi Phó Tiểu Hinh:
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Tiểu Hinh cũng nhanh chân bước đi:
“Chuyện dài lắm, lát nữa lên xe em sẽ giải thích cho anh biết”
Triệu Tử Thiêm mặc dù cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cũng im lặng cùng Phó Tiểu Hinh ngồi vào trong xe. Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, Phó Tiểu Hinh cùng Triệu Tử Thiêm ngồi ở phía sau mỗi người đều mang một suy nghĩ tâm tư khác nhau.
“Thiêm ca, anh có thể giúp em một chuyện hay không?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày nhìn Phó Tiểu Hinh không nói. Phó Tiểu Hinh khẽ thở dài kể ra hết tất cả mọi chuyện:
“Thiêm ca, Đổng Chính Kỳ lần đó đến phim trường làm phiền em, em nói em không có tình cảm gì với anh ta nhưng anh ta vẫn cố chấp theo đuổi đến cùng. Lúc ấy em liền nói em và anh sắp kết hôn rồi, bảo anh ta đừng nên làm phiền em nữa… sau đó thì không rõ tại vì sao nhà báo lại biết”
Lời của Phó Tiểu Hinh có một nửa là thật, một nửa là giả. Đổng Chính Kỳ đến tận đoàn làm phim làm phiền cô là đúng, nhưng chuyện sau đó vì sao nhà báo lại biết tin kia thì lại chính là do cô cùng trợ lý Lệ Á ở phía sau cố tình tung tin ra. Mẹ Triệu sau khi nghe thấy tin tức cô truyền ra này chẳng hiểu sao lại vô cùng tán thành, ngày ngày gọi điện nói cô cùng Triệu Tử Thiêm mau chóng làm đám cưới, thế cho nên Phó Tiểu Hinh mới có thể nửa úp nửa mở trước đám ký giả thế này.
Triệu Tử Thiêm càng nghe những lời sau đó càng cảm thấy không vui, cậu nhíu mày trầm giọng hỏi:
“Cho nên?”
Phó Tiểu Hinh cắn cắn môi làm ra vẻ khó xử:
“Cho nên anh có thể giúp em…”
Không đợi Phó Tiểu Hinh nói xong Triệu Tử Thiêm liền lập tức cắt ngang lời cô:
“Không thể!”
Phó Tiểu Hinh thật sự không ngờ Triệu Tử Thiêm lại phản ứng kiên quyết như vậy, cô cũng đã nghĩ không dễ dàng thuyết phục Triệu Tử Thiêm nhưng không nghĩ tới cậu lại thế này. Phó Tiểu Hinh im lặng, sau đó hốc mắt liền đỏ lên, cô đưa tay lên mặt lau đi những giọt nước mắt mỏng:
“Thiêm ca, em biết từ trước đến nay em làm phiền anh rất nhiều. Nhưng mà anh có thể cho em thời gian để giải quyết chuyện này ổn thỏa có được hay không, nếu bây giờ nói ra sự thật… chỉ e là đám ký giả kia sẽ không biết xuyên tạc đến mức nào, còn có Đổng Chính Kỳ kia, anh ta nhất định sẽ lại đến làm phiền em nữa…”
Triệu Tử Thiêm bất giác đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn nhỏ ở ngón áp út, cảm giác giống như là chiếc nhẫn đó đang nóng lên, Triệu Tử Thiêm trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, có khi nào Lương Đông ở bên kia đã biết được chuyện này hay không. Lần đó ở Provance Triệu Tử Thiêm đã nói với Lương Đông, nếu như có một người nào đó có ý đồ với hắn thì hắn phải một đao chặt đứt không được phép để người ta tơ tưởng. Đến bây giờ cậu hẳn là cũng nên làm như thế, cho dù Phó Tiểu Hinh quen biết cậu cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng Lương Đông đối với cậu vẫn sẽ quan trọng hơn, cậu không muốn để cho Lương Đông vì chuyện này mà cảm thấy không thoải mái, dù sao bản thân cậu đối với chuyện này cũng sẽ không thoải mái:
“Nếu như em không có cách nào để giải quyết việc này, vậy thì để anh thay em giải quyết. Ngày mai anh sẽ mở cuộc họp báo để nói rõ ràng mọi chuyện”
Phó Tiểu Hinh vốn tưởng rằng một khi mình tỏ ra yếu đuối một chút, chỉ cần khóc một chút, Triệu Tử Thiêm sẽ không thể nào từ chối cô được. Phó Tiểu Hinh giống như là bị Triệu Tử Thiêm tát một cái tát vào má, trong nhất thời vẫn không thể nào thích nghi được:
“Thiêm ca…”
Triệu Tử Thiêm vẫn giữ một thái độ kiên quyết:
“Tiểu Hinh, đối với một vấn đề quan trọng như thế này anh không muốn để người khác hiểu lầm!”
Phó Tiểu Hinh hai mắt mở lớn đôi môi mấp máy:
“Thiêm ca… em sẽ giải quyết việc này, nhưng xin anh hãy cho em một thời gian. Nếu như để người hâm mộ biết được, em chỉ sợ mình không thể tiếp tục ở trong giới giải trí nữa”
Triệu Tử Thiêm thở nhẹ một hơi bình thản nói:
“Sự việc tấm ảnh lúc trước của anh so với sự việc này của em, em cảm thấy cái nào nghiêm trọng hơn? Em nhìn anh hiện tại, không phải là vẫn có thể ở trong giới giải trí này hay sao? Anh nghĩ em nên giải thích sớm một chút, không nên để cho sự việc tiếp tục lún xâu đến lúc đó lại không thể nào cứu vãn được”
Phó Tiểu Hinh một bộ dạng nước mắt lưng tròng:
“Thiêm ca, mấy tấm ảnh kia của anh chỉ là ảnh ghép cho nên khi được làm sáng tỏ rồi mọi người sẽ…”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, đưa tay tháo kính mắt xuống quay sang nhìn Phó Tiểu Hinh:
“Anh cũng không nói đó là ảnh ghép, đều là do mọi người nói vậy!”
Phó Tiểu Hinh nghe thấy câu kia liền giật mình, lại nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm không giống như đang đùa:
“Thiêm ca… Thiêm ca… anh…”
Triệu Tử Thiêm lười giải thích cho Phó Tiểu Hinh, hơn nữa cậu cũng không có trách nhiệm phải giải thích tất cả mọi chuyện cho cô ấy biết. Triệu Tử Thiêm hướng người tài xế lái xe ở phía trên nói lớn:
“Bác tài, dừng ở đây được rồi”
Xe dừng lại ở ven đường, Triệu Tử Thiêm thản nhiên mở cửa xe bước xuống để lại Phó Tiểu Hinh ở phía sau vẫn còn thất thần chưa thể thích nghi được.
Buổi tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm nhận được cuộc gọi video của người nào đó. Mắt thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình di động cậu liền cảm thấy chột dạ, có một chút gì đó không dám nhấc máy. Triệu Tử Thiêm đặt điện thoại ngay ngắn ở trên bàn rồi hít một hơi thật sâu mới dám tiếp nhận cuộc gọi.
Triệu Tử Thiêm mỉm cười ánh mắt mở lớn vô tội hướng Lương Đông:
“Đông a…”
Ở bên Pháp hiện tại là 1h đêm, Triệu Tử Thiêm đương nhiên biết Lương Đông chắc chắn là có chuyện gì mới gọi cho cậu vào giờ này, cũng có thể Lương Đông ở bên đó đã biết chuyện kia. Lương Đông nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, trầm giọng hỏi:
“Đã ăn cơm chưa?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu đáp:
“Ăn rồi”
Lương Đông mở miệng:
“Ngày hôm nay có bận gì không?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Không bận, cả ngày đều ở nhà”
Lương Đông giống như là đang đợi Triệu Tử Thiêm tự nói ra chuyện gì đó, cho nên cứ hỏi cậu mấy vấn đề không mấy liên quan:
“Thế còn ngày mai?”
Triệu Tử Thiêm cố tình không hiểu ý của Lương Đông:
“Ngày mai đến Thiên Tân để quay phim mới”
Lương Đông vẫn duy trì sắc mặt không vui đó:
“Ngày hôm nay có chuyện gì không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, hai mắt xoay chuyển đảo qua đảo lại vừa nhìn qua liền biết là bộ dạng của một người muốn giấu giếm:
“Có một chuyện…”
Lương Đông ừ nhẹ ý muốn Triệu Tử Thiêm tiếp tục nói. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng:
“Chính là… người ta thật là nhớ anh, thật là nhớ anh đó”
Lương Đông im lặng không nói, hắn biết là con sóc nhỏ kia đang nói dối muốn lấp liếm đi sự việc ngày hôm nay. Triệu Tử Thiêm cũng cảm nhận được người nào đó đang tức giận cho nên đành phải thành thật mà đề cập đến chuyện kia:
“Còn có một chuyện a, chính là đám nhà báo hiểu lầm em và Tiểu Hinh”
Lương Đông nhìn người nào đó cứ cắn môi liên tục như vậy, trong lòng liền trào lên cảm giác muốn ngay lập tức đè người kia ra trừng trị một phen. Triệu Tử Thiêm không nhận ra hành động kia của cậu có biết bao nhiêu câu dẫn, môi mỏng vẫn trong vô thức mím lại với nhau:
“Nhưng mà em cũng đã nói với đám ký giả kia rõ ràng rồi, còn nói Tiểu Hinh nhanh một chút cũng hướng đám ký giả kia giải thích”
Lương Đông trầm giọng:
“Nhanh một chút là khi nào?”
Triệu Tử Thiêm cũng không có đáp án chính xác vì thế liền vội nói:
“Rất nhanh thôi”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đang định lên tiếng nói cái gì đó, cậu liền nhanh chóng đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn kia về phía trước nói:
“Nhẫn rất đẹp nha, ở trên mạng còn nói nhẫn của em rất thần bí, không có tìm ra được nhãn hiệu. Sau đó em lấy một tài khoản phụ bình luận ở bên dưới, nói là hiệu ZG”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm không rõ tâm tư:
“Đại Thiêm, đợi anh trở về…”
Triệu Tử Thiêm gật đầu ưm một tiếng, Lương Đông lúc này mới nói tiếp:
“Em nhất định sẽ trốn không thoát đâu”
Nụ cười trên môi của Triệu Tử Thiêm sau khi nghe thấy câu kia của Lương Đông liền cứng lại, hắn rất thích nhìn thấy bộ dạng lúng túng này của Triệu Tử Thiêm, hắn dùng đôi mắt mang theo lửa nóng mãnh liệt nhìn chằm chằm ai đó khiến cho người ta phải hốt hoảng mà tắt điện thoại đi.
___
Triệu Tử Thiêm có chuyến bay đến Thiên Tân lúc hai giờ chiều, cho nên buổi sáng cậu vốn dĩ không có chuyện gì làm liền muốn đến trung tâm mua sắm đi dạo một lượt. Trung tâm mua sắm cách nhà mới của cậu cũng không xa, đi xuống lầu rẽ sang tay phải liền đến nơi, nói đúng hơn chính là đặc biệt gần.
Triệu Tử Thiêm đi dạo một lượt liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng ở khu vui chơi dành cho trẻ em, cậu lúc đầu còn tưởng nhận nhầm người rồi, sau đó bóng dáng nhỏ bé kia liền chạy về phía cậu gọi lớn:
“Ba nhỏ…”
Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy Lương Thập Niệm thì thất thần, cậu quả thật là rất nhớ đứa nhỏ này. Cho nên khi Lương Thập Niệm chạy về phía cậu, cậu liền ngồi xổm xuống bế lấy nó trên tay:
“Ai nha, đúng là nặng lên rồi”
Lương Thập Niệm hôn chóc một cái vào má của Triệu Tử Thiêm, tay nhỏ vòng lên cổ cậu bám lấy:
“Ba nhỏ, ba khi nào thì về a, ba có về cùng ba nhỏ hay không?”
Triệu Tử Thiêm bế Lương Thập Niệm ở trên tay, một tay đưa lên lau đi giọt mồ hôi bên thái dương của cậu:
“Vẫn còn chưa về, nhưng mà sẽ nhanh thôi ba con liền trở về, lúc đó chúng ta một nhà ba người cùng ở một chỗ”
Lương Thập Niệm nghe thấy như vậy liền vô cùng phấn khích, tay nhỏ càng thêm siết chặt lấy cổ của Triệu Tử Thiêm, má của cậu cũng áp sát vào má của Triệu Tử Thiêm. Lúc Lương Thập Niệm đang định nói cái gì đó thì phía sau liền có một giọng nữ trung niên mang theo tức giận nói:
“Không có chuyện đó đâu!”
Triệu Tử Thiêm xoay người lại phía sau, phát hiện ra mẹ Lương một thân váy xanh đơn giản, trên tay xách một chiếc túi xách thời thượng đang đứng nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt tức giận. Triệu Tử Thiêm đặt Lương Thập Niệm đứng xuống dưới, sau đó cậu khẽ cúi đầu chào hỏi thật lễ phép:
“Bác Lương!”
Mẹ Lương định nói gì đó, nhưng mắt thấy Lương Thập Niệm còn đang nắm tay Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh liền nhịn xuống. Bà cố gắng thay đổi nét mặt hòa hoãn hướng Lương Thập Niệm nói thế này:
“Samson con đến chỗ kia chơi đi, bà và người này có chuyện cần nói”
Lương Thập Niệm chính là không muốn rời xa Triệu Tử Thiêm cho nên cứ nắm chặt lấy tay cậu lắc đầu:
“Không a, cháu không muốn chơi ở đó, cháu muốn chơi cùng với ba nhỏ”
Triệu Tử Thiêm thấy ba Lương từ phía xa cũng đang đi đến chỗ này, cậu cũng biết ông nhất định là đã thấy cậu rồi, xem ra hôm nay không nói chuyện thật rõ ràng chính là không thể được. Triệu Tử Thiêm ngồi xổm xuống, đưa tay lên vuốt vuốt tóc của Lương Thập Niệm mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ba nhỏ với bà cần nói chuyện riêng, một lát nói xong ba liền dẫn con đi ăn kem có chịu không?”
Lương Thập Niệm lắc đầu không đi, Triệu Tử Thiêm thở dài giả bộ nhăn mặt:
“Thật là không vui mà…”
Lương Thập Niệm thấy thế thì gấp gáp, cậu nhanh chóng cúi xuống hôn vào má của Triệu Tử Thiêm:
“Ba nhỏ đừng tức giận, ba nhỏ đừng rời đi, con bây giờ ra kia chơi, một lát nữa ba nhỏ sẽ đưa con đi ăn kem có đúng không a?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu đưa tay lên chỉnh lại mái tóc hơi dối của Lương Thập Niệm. Lương Thập Niệm lưu luyến không muốn đi, trước khi đi còn muốn Triệu Tử Thiêm hôn mình một cái mới chịu. Triệu Tử Thiêm cười khổ, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này đúng là cùng một khuôn đúc ra với Lương Đông mà, hết lần này đến lần khác muốn kiếm thêm lợi ích từ cậu.
…
Trên bàn lúc này có ba người ngồi cùng với nhau, đây là khu giải trí dành cho trẻ em cho nên âm nhạc phát ra cũng thật vui tai, có điều cho dù vui tai đến đâu thì cũng không thể làm giảm bớt đi không khí căng thẳng lúc này. Triệu Tử Thiêm cố tình gọi một ly cà phê đen đặc, nhưng mà không phải giống như lần trước vì sợ mẹ Lương chê cười mình trẻ con nếu như cậu gọi một ly sữa để uống, mà là cậu muốn dùng cà phê để nhanh ngủ, muốn sau khi kết thúc cuộc nói chuyện này thì cậu có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Tử Thiêm trước tiên nhấp một ngụm cà phê rồi mới mở miệng:
“Bác trai, bác gái, hai người muốn nói chuyện gì với cháu?”
Ba Lương vốn là người ít nói, xem ra đây là một người đàn ông trầm ổn, hơn nữa sự việc này xem như cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Trước đó em trai của ông là Lương Thế Thành cũng đã có một đoạn tình cảm không thể nào mà chấp nhận được, ông khi ấy vô cùng tức giận kịch liệt phản đối, đến mức ngay cả em trai cũng từ mặt không nhận. Hiện tại sự việc này lại một lần nữa xảy ra trên người đứa con trai của ông, ông biết nếu như bây giờ mình quá cứng rắn sẽ làm cho mọi chuyện hỏng bét, cho nên ông vô cùng trầm ổn mà lấy nhu khắc cương.
“Cậu là Triệu Tử Thiêm sao?” Ba Lương trầm giọng hỏi.
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
“Cháu là Triệu Tử Thiêm!”
Ba Lương vẫn trầm ổn duy trì một thái độ xa lạ khiến cho Triệu Tử Thiêm không tài nào đọc ra được suy nghĩ của ông hiện giờ:
“Cậu hẳn là cũng biết Samson rồi đi”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, ánh mắt bất giác nhìn về phía Lương Thập Niệm đang ở nhà bóng chơi. Ba Lương không dong dài nữa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Đó là con của Đông Nhi, cậu nói xem nếu như sau này mẹ của đứa bé quay lại cậu nghĩ nên phải làm như thế nào?”
Một câu hỏi này của ba Lương làm cho Triệu Tử Thiêm thật cẩn thận suy nghĩ, cậu quả thật không thể ngay bây giờ đưa ra một đáp án cụ thể được. Ba Lương thấy Triệu Tử Thiêm như vậy lại nói tiếp:
“Cậu nhẫn tâm để cho một đứa nhỏ có cha mà không có mẹ sao?”
Triệu Tử Thiêm hai tay để ở dưới gầm bàn nắm chặt lại, người nào cũng đều có suy nghĩ như vậy, người nào cũng đều muốn cậu phải vì người khác mà bỏ đi hạnh phúc của mình. Từ ba mẹ Lương cho đến chính ba mẹ của cậu cũng như vậy, có phải hay không Lương Đông không có ở bên cạnh cậu thì người khác sẽ lợi dụng đúng lúc ấy đến ăn hiếp cậu. Triệu Tử Thiêm đương nhiên không can tâm mà rời xa Lương Đông, bốn năm kia trôi qua chẳng mấy dễ dàng, cho đến bây giờ tại sao cậu vẫn còn phải vì một người phụ nữ trước nay chưa từng gặp mặt mà bỏ đi Lương Đông:
“Nếu như mẹ của Thập Niệm trở về, cháu đương nhiên sẽ không có ý định ngăn cản cô ấy gặp con trai”
Ba Lương khẽ gật đầu:
“Nếu như vậy để tránh cho đến khi ấy phải khó xử, tôi khuyên cậu vẫn là nên…”
Không đợi cho ba Lương nói xong, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng cắt lời của ông:
“Cháu không thể rời xa Đông được, cháu tại sao phải bỏ đi hạnh phúc của mình chỉ vì người khác?”
Mẹ Lương tức giận đập bàn:
“Triệu Tử Thiêm, cậu làm như vậy là ích kỷ, cậu rất ích kỷ có hiểu không? Cậu không nghĩ đến Samson, không nghĩ đến chúng tôi thì cũng được đi, cậu chẳng lẽ không nghĩ cho ba mẹ cậu, không nghĩ cho Đông Nhi? Một khi chuyện của hai cậu nếu như bị người khác biết được, bản thân cậu chắc chắn không thể đứng vững trong giới giải trí, ngay cả Đông Nhi cũng sẽ bị liên lụy, cậu có hiểu hay là không? Chẳng lẽ cậu cứ định như vậy mà giấu giếm cả thiên hạ này sao?”
May mắn trong khu giải trí này có nhạc mở rất lớn, cho nên một tiếng phẫn nộ kia của mẹ Lương người khác cũng không để ý đến. Ba người lập tức rơi vào trậm mặc, Triệu Tử Thiêm cúi đầu không nói, tay nhỏ ở trên đùi theo bản năng tự giác vẽ vòng tròn. Triệu Tử Thiêm có một thói quen, nếu như gặp chuyện gì đó không vui sẽ ngồi ở một chỗ im lặng mà vẽ vòng tròn để kiềm chế, thói quen này đến chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra cho đến khi Lương Đông nói cho cậu biết.
Ba Lương không biết sau bao lâu mới là người đầu tiên lên tiếng trước:
“Tôi là người đã là ba của hai đứa con cho nên tôi hiểu được ba mẹ cậu ở nhà nhất định cũng sẽ không thể chấp nhận nổi việc này. Cậu chỉ cần buông tay một người liền có thể làm cho rất nhiều người nhẹ lòng mà sống, chỉ cần buông tha cho Đông Nhi, con đường sự nghiệp của cậu sau này tôi đảm bảo sẽ lên như diều gặp gió”
Triệu Tử Thiêm cười nhạo trong lòng, như thế nào chỉ cần buông tay một người thì những người khác sẽ vui vẻ, vẫn là chỉ nghĩ đến chính bản thân bọn họ chứ bọn họ chưa bao giờ đặt bọn họ vào cậu để suy nghĩ xem cậu rốt cuộc có thấy vui vẻ hay không. Cậu có thể đánh đổi sự nghiệp của chính bản thân, cậu từ nhỏ đã thích ca hát diễn xuất, thích thứ ánh sáng nhiều màu sắc của sân khấu lớn, thích đứng ở trên bục cao ngất để biểu diễn cho khán giả ở phía dưới xem, những thứ cậu yêu thích đó đều có thể vì một người duy nhất mà đánh đổi hết thảy. Sở thích của cậu cũng có thể vì Lương Đông mà không cần, vậy thì tại sao cậu lại phải vì người khác mà không cần Lương Đông, cái này không phải là quá nực cười rồi hay sao. Con người sống trên đời chính là vì bản thân, vì mục đích của bản thân mà cố gắng, vì những thứ mà bản thân yêu thích nhất mà giành giật đến cùng.
“Cháu không cần sự nghiệp lên như diều gặp gió, ngay cả sự nghiệp cháu cũng có thể từ bỏ được. Ba mẹ của cháu đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này trong một sớm một chiều, nhưng cháu từ nhỏ đến lớn luôn nghe ba mẹ cháu nói là chỉ mong cháu sau này được hạnh phúc. Cháu nghĩ hai bác cũng chỉ mong cho Đông được hạnh phúc mà thôi, Đông sẽ không hạnh phúc được…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền ngưng lại một chút, ánh mắt mở lớn đầy tự tin quét một lượt hai người đang ngồi trước mặt kia dõng dạc nói tiếp: “Nếu như không có cháu!”
Mẹ Lương bắt đầu tức giận quát lớn:
“Nực cười, cậu nghĩ mình quan trọng đối với Đông Nhi lắm sao?”
Triệu Tử Thiêm không cảm thấy nực cười một chút nào, cậu một khi đã nói ra một cậu kia đương nhiên sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay những điều mình nói là đúng. Triệu Tử Thiêm đưa tay trái của mình lên trước mặt, chiếc nhẫn ở ngón áp út sáng chói đến lóa mắt:
“Là Đông cho cháu, chiếc nhẫn này vô cùng quý giá!”
Ba Lương nhấp một ngụm cà phê:
“Một chiếc nhẫn này đối với Đông Nhi hiện tại chẳng đáng là bao”
Triệu Tử Thiêm gật đầu khẽ mỉm cười:
“Đúng thế, đối với Đông hiện tại chẳng đáng là bao, nhưng bất cứ một người nào khác có muốn cũng không thể nào mà có được. Còn có một việc nữa những người khác vĩnh viễn không có, chỉ có một mình cháu có, chính là… cháu cùng Đông ở bên Pháp đã đăng ký kết hôn rồi”
Câu nói cuối cùng kia của Triệu Tử Thiêm làm cho hai người ngồi trước mặt chấn động mạnh mẽ, mẹ Lương lắp bắp mãi mới có thể nói ra một câu:
“Cậu… cậu nói cái gì?”
Triệu Tử Thiêm nhấp thêm một ngụm cà phê đắng:
“Đã kết hôn rồi… cháu biết tờ giấy kia một khi mang về Trung Quốc sẽ không một ai chấp nhận, chính phủ đương nhiên cũng không hợp pháp hóa cuộc hôn nhân này, tờ giấy đó căn bản không có hiệu lực gì cả… nhưng mà đối với cháu và Đông chính là có hiệu lực vô cùng lớn, không có bất cứ người nào có thể phá bỏ đi cái hiệu lực đó… không có bất cứ một ai cả…”
Ba Lương nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, nửa điểm biến sắc cũng không lộ ra ngoài mặt. Ngược lại mẹ Lương thì khác, một tay đưa lên ôm ngực hít thở mạnh, nhìn qua quả thật giống như là khó thở trước câu nói kia:
“Tôi… tôi coi như là… cầu xin cậu… cầu xin cậu rời xa Đông Nhi…”
Mẹ Lương tựa lưng vào thành ghế phía sau khó khăn nói ra từng chữ một, nhưng mà hai người còn lại ngồi trên ghế không có bất cứ một hành động nào muốn giúp đỡ, chỉ cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương. Khoảng vài giây sau Triệu Tử Thiêm là người lên tiếng trước:
“Cháu biết tình trạng sức khỏe của bác gái rất tốt, mỗi tuần đều có bác sĩ tư đến nhà kiểm tra định kỳ. Hơn nữa cháu cũng là diễn viên đã lăm năm rồi, người nào là thật, người nào là đang diễn cháu chỉ cần nhìn qua liền biết được. Chiều nay cháu có việc cho nên hiện tại cháu xin về trước, chào hai bác” Triệu Tử Thiêm nói xong liền cúi đâu rời đi.
Ba Lương híp mắt nhìn theo bóng lưng kia của Triệu Tử Thiêm chậm rãi tìm phương pháp đối phó. Mẹ Lương quả thật là chỉ diễn trò mà thôi, cuối cùng lại bị một câu kia của Triệu Tử Thiêm làm cho mất mặt cho nên lúc này vẫn giả bộ ngồi bên cạnh thở dốc. Ba Lương nhíu mày quay sang nhìn mẹ Lương:
“Bà còn định diễn đến khi nào?”.
Phó Tiểu Hinh không mang kính mắt, không mang khẩu trang, mũ lưỡi trai tất cả đều không có. Cô giống như là muốn giữ hình tượng thật hoàn mỹ đến khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện, hoặc cũng có thể như là cô cố tình để cho đám ký giả kia biết được mình ngày hôm nay đến sân bay này là để đón Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm đáp máy bay xuống sân bay Bắc Kinh là bốn giờ chiều, hành lý vốn cũng chẳng có gì hết cả ngoài một chiếc ba lô nhỏ ở phía sau lưng. Phó Tiểu Hinh là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Tử Thiêm, cô đưa tay về phía trước lớn tiếng gọi:
“Thiêm ca”
Triệu Tử Thiêm hiện tại mang một cặp kính râm lớn cho nên không có bất cứ một ai có thể nhìn ra cái nhíu mày của cậu lúc này. Đám ký giả theo hướng Triệu Tử Thiêm nhìn đến, mọi người nhanh chân chạy về phía Triệu Tử Thiêm, máy ảnh liên tục phát ra những tiếng tách tách quen thuộc, hàng vạn câu hỏi bắt đầu được đặt ra:
“Đại Thiêm, cậu mấy ngày nay đã đi nghỉ ở đâu vậy?”
“Đại Thiêm, đối với vụ hiểu lầm lần trước cậu có suy nghĩ thế nào?”
“Đại Thiêm, cậu tiếp đến sẽ có dự định gì?”
“Đại Thiêm, có phải là cậu báo cho Tiểu Hinh biết là ngày hôm nay cậu trở về hay không, cho nên cô ấy mới đến tận sân bay này để đón cậu?”
“Đại Thiêm cậu cùng Tiểu Hinh dự định bao giờ sẽ làm đám cưới?”
Triệu Tử Thiêm bị vây chật cứng ở sân bay, xem ra nếu như không trả lời một số câu hỏi của đám người này sẽ không thể đi được:
“Tiếp đến tôi sẽ vào đoàn làm phim, ngày mai sẽ làm lễ khai máy”
Phó Tiểu Hinh chen được vào đứng bên cạnh Triệu Tử Thiêm, máy ảnh nhanh chóng thu lại hình chụp hai người đứng ở bên cạnh nhau. Phó Tiểu Hinh quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm mỉm cười nói:
“Thiêm ca, đi đường có mệt không?”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm nhưng ngại ở đây có nhiều người cho nên cũng chỉ qua loa đáp lời:
“Vẫn còn được!”
Một ký giả từ trong đám người hỏi lớn:
“Đại Thiêm, cậu cùng Tiểu Hinh định bao giờ làm lễ kết hôn, còn có địa điểm sẽ là ở đâu, có định quay trực tiếp hay không?”
Triệu Tử Thiêm không hiểu người kia đang nói cái gì, cậu mới chỉ vừa hả lên một tiếng thôi liền có người cầm bút ghi âm quay sang Phó Tiểu Hinh hỏi:
“Tiểu Hinh, nhẫn ở trên tay cô có phải là nhẫn cầu hôn hay không?”
Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn Phó Tiểu Hinh, phát hiện ra trên tay đang vuốt tóc kia của cô ấy quả thật đeo một chiếc nhẫn bạc. Nhìn cái hành động kia của Phó Tiểu Hinh, Triệu Tử Thiêm có cảm giác như là cô ấy đang cố tình khoe ra vậy. Phó Tiểu Hinh không nói là đúng, cũng không nói là sai, cô chỉ nói một câu thế này:
“Mọi người đừng vội, chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo giải đáp toàn bộ mọi thắc mắc của mọi người”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia lại càng lâm vào khó hiểu, cậu và Phó Tiểu Hinh căn bản là không có việc gì mà phải tổ chức cả một buổi họp báo để giải đáp thắc mắc cả. Phó Tiểu Hinh khoác lấy tay Triệu Tử Thiêm ý muốn kéo cậu rời đi. Đám ký giả kia cũng không đơn giản, trực tiếp chặn đường đến cùng:
“Đại Thiêm, nhẫn ở trên tay cậu cũng là nhẫn cầu hôn sao?”
Triệu Tử Thiêm như có như không đưa tay đang bị Phó Tiểu Hinh khoác lấy thu về, đôi lông mày ở sau cặp kính kia nhíu chặt có điểm không vui.
“Đại Thiêm, nhưng tôi thấy nhẫn của cậu cùng Tiểu Hinh hình như không giống một cặp cho lắm”
Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ đương nhiên của cậu và Phó Tiểu Hinh không phải một cặp, chiếc nhẫn này cả thế giới cũng chỉ có một chiếc của cậu là duy nhất mà thôi. Còn có đây không phải là nhẫn cầu hôn, đây chính là nhẫn kết hôn, cậu cùng Lương Đông đã kết hôn rồi, được cả nước Pháp công nhận rồi.
“Đương nhiên không phải cùng một cặp” Triệu Tử Thiêm im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
Phó Tiểu Hinh ở bên cạnh bắt đầu lo lắng, gương mặt cũng cứng nhắc không thể nhếch môi cười được nữa. Đám ký giả giống như là ngửi thấy được điều gì đó liền nhao nhao truy hỏi đến cùng:
“Đại Thiêm, vậy chiếc nhẫn trên tay cậu có phải là nhẫn cặp hay không?”
“Đại Thiêm, chiếc nhẫn ở trên tay Tiểu Hinh là do cậu tặng sao?”
Triệu Tử Thiêm ăn ngay nói thật:
“Không phải!”
Phó Tiểu Hinh mặt mũi trắng bệch, vẫn còn may trợ lý Lệ Á của cô nhanh trí gọi bảo an đến cản trở đám ký giả kia để cho Triệu Tử Thiêm cùng Phó Tiểu Hinh có thể nhanh chóng rời đi được. Triệu Tử Thiêm vừa đi vừa hỏi Phó Tiểu Hinh:
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Tiểu Hinh cũng nhanh chân bước đi:
“Chuyện dài lắm, lát nữa lên xe em sẽ giải thích cho anh biết”
Triệu Tử Thiêm mặc dù cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cũng im lặng cùng Phó Tiểu Hinh ngồi vào trong xe. Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, Phó Tiểu Hinh cùng Triệu Tử Thiêm ngồi ở phía sau mỗi người đều mang một suy nghĩ tâm tư khác nhau.
“Thiêm ca, anh có thể giúp em một chuyện hay không?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày nhìn Phó Tiểu Hinh không nói. Phó Tiểu Hinh khẽ thở dài kể ra hết tất cả mọi chuyện:
“Thiêm ca, Đổng Chính Kỳ lần đó đến phim trường làm phiền em, em nói em không có tình cảm gì với anh ta nhưng anh ta vẫn cố chấp theo đuổi đến cùng. Lúc ấy em liền nói em và anh sắp kết hôn rồi, bảo anh ta đừng nên làm phiền em nữa… sau đó thì không rõ tại vì sao nhà báo lại biết”
Lời của Phó Tiểu Hinh có một nửa là thật, một nửa là giả. Đổng Chính Kỳ đến tận đoàn làm phim làm phiền cô là đúng, nhưng chuyện sau đó vì sao nhà báo lại biết tin kia thì lại chính là do cô cùng trợ lý Lệ Á ở phía sau cố tình tung tin ra. Mẹ Triệu sau khi nghe thấy tin tức cô truyền ra này chẳng hiểu sao lại vô cùng tán thành, ngày ngày gọi điện nói cô cùng Triệu Tử Thiêm mau chóng làm đám cưới, thế cho nên Phó Tiểu Hinh mới có thể nửa úp nửa mở trước đám ký giả thế này.
Triệu Tử Thiêm càng nghe những lời sau đó càng cảm thấy không vui, cậu nhíu mày trầm giọng hỏi:
“Cho nên?”
Phó Tiểu Hinh cắn cắn môi làm ra vẻ khó xử:
“Cho nên anh có thể giúp em…”
Không đợi Phó Tiểu Hinh nói xong Triệu Tử Thiêm liền lập tức cắt ngang lời cô:
“Không thể!”
Phó Tiểu Hinh thật sự không ngờ Triệu Tử Thiêm lại phản ứng kiên quyết như vậy, cô cũng đã nghĩ không dễ dàng thuyết phục Triệu Tử Thiêm nhưng không nghĩ tới cậu lại thế này. Phó Tiểu Hinh im lặng, sau đó hốc mắt liền đỏ lên, cô đưa tay lên mặt lau đi những giọt nước mắt mỏng:
“Thiêm ca, em biết từ trước đến nay em làm phiền anh rất nhiều. Nhưng mà anh có thể cho em thời gian để giải quyết chuyện này ổn thỏa có được hay không, nếu bây giờ nói ra sự thật… chỉ e là đám ký giả kia sẽ không biết xuyên tạc đến mức nào, còn có Đổng Chính Kỳ kia, anh ta nhất định sẽ lại đến làm phiền em nữa…”
Triệu Tử Thiêm bất giác đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn nhỏ ở ngón áp út, cảm giác giống như là chiếc nhẫn đó đang nóng lên, Triệu Tử Thiêm trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, có khi nào Lương Đông ở bên kia đã biết được chuyện này hay không. Lần đó ở Provance Triệu Tử Thiêm đã nói với Lương Đông, nếu như có một người nào đó có ý đồ với hắn thì hắn phải một đao chặt đứt không được phép để người ta tơ tưởng. Đến bây giờ cậu hẳn là cũng nên làm như thế, cho dù Phó Tiểu Hinh quen biết cậu cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng Lương Đông đối với cậu vẫn sẽ quan trọng hơn, cậu không muốn để cho Lương Đông vì chuyện này mà cảm thấy không thoải mái, dù sao bản thân cậu đối với chuyện này cũng sẽ không thoải mái:
“Nếu như em không có cách nào để giải quyết việc này, vậy thì để anh thay em giải quyết. Ngày mai anh sẽ mở cuộc họp báo để nói rõ ràng mọi chuyện”
Phó Tiểu Hinh vốn tưởng rằng một khi mình tỏ ra yếu đuối một chút, chỉ cần khóc một chút, Triệu Tử Thiêm sẽ không thể nào từ chối cô được. Phó Tiểu Hinh giống như là bị Triệu Tử Thiêm tát một cái tát vào má, trong nhất thời vẫn không thể nào thích nghi được:
“Thiêm ca…”
Triệu Tử Thiêm vẫn giữ một thái độ kiên quyết:
“Tiểu Hinh, đối với một vấn đề quan trọng như thế này anh không muốn để người khác hiểu lầm!”
Phó Tiểu Hinh hai mắt mở lớn đôi môi mấp máy:
“Thiêm ca… em sẽ giải quyết việc này, nhưng xin anh hãy cho em một thời gian. Nếu như để người hâm mộ biết được, em chỉ sợ mình không thể tiếp tục ở trong giới giải trí nữa”
Triệu Tử Thiêm thở nhẹ một hơi bình thản nói:
“Sự việc tấm ảnh lúc trước của anh so với sự việc này của em, em cảm thấy cái nào nghiêm trọng hơn? Em nhìn anh hiện tại, không phải là vẫn có thể ở trong giới giải trí này hay sao? Anh nghĩ em nên giải thích sớm một chút, không nên để cho sự việc tiếp tục lún xâu đến lúc đó lại không thể nào cứu vãn được”
Phó Tiểu Hinh một bộ dạng nước mắt lưng tròng:
“Thiêm ca, mấy tấm ảnh kia của anh chỉ là ảnh ghép cho nên khi được làm sáng tỏ rồi mọi người sẽ…”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, đưa tay tháo kính mắt xuống quay sang nhìn Phó Tiểu Hinh:
“Anh cũng không nói đó là ảnh ghép, đều là do mọi người nói vậy!”
Phó Tiểu Hinh nghe thấy câu kia liền giật mình, lại nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm không giống như đang đùa:
“Thiêm ca… Thiêm ca… anh…”
Triệu Tử Thiêm lười giải thích cho Phó Tiểu Hinh, hơn nữa cậu cũng không có trách nhiệm phải giải thích tất cả mọi chuyện cho cô ấy biết. Triệu Tử Thiêm hướng người tài xế lái xe ở phía trên nói lớn:
“Bác tài, dừng ở đây được rồi”
Xe dừng lại ở ven đường, Triệu Tử Thiêm thản nhiên mở cửa xe bước xuống để lại Phó Tiểu Hinh ở phía sau vẫn còn thất thần chưa thể thích nghi được.
Buổi tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm nhận được cuộc gọi video của người nào đó. Mắt thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình di động cậu liền cảm thấy chột dạ, có một chút gì đó không dám nhấc máy. Triệu Tử Thiêm đặt điện thoại ngay ngắn ở trên bàn rồi hít một hơi thật sâu mới dám tiếp nhận cuộc gọi.
Triệu Tử Thiêm mỉm cười ánh mắt mở lớn vô tội hướng Lương Đông:
“Đông a…”
Ở bên Pháp hiện tại là 1h đêm, Triệu Tử Thiêm đương nhiên biết Lương Đông chắc chắn là có chuyện gì mới gọi cho cậu vào giờ này, cũng có thể Lương Đông ở bên đó đã biết chuyện kia. Lương Đông nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, trầm giọng hỏi:
“Đã ăn cơm chưa?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu đáp:
“Ăn rồi”
Lương Đông mở miệng:
“Ngày hôm nay có bận gì không?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Không bận, cả ngày đều ở nhà”
Lương Đông giống như là đang đợi Triệu Tử Thiêm tự nói ra chuyện gì đó, cho nên cứ hỏi cậu mấy vấn đề không mấy liên quan:
“Thế còn ngày mai?”
Triệu Tử Thiêm cố tình không hiểu ý của Lương Đông:
“Ngày mai đến Thiên Tân để quay phim mới”
Lương Đông vẫn duy trì sắc mặt không vui đó:
“Ngày hôm nay có chuyện gì không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, hai mắt xoay chuyển đảo qua đảo lại vừa nhìn qua liền biết là bộ dạng của một người muốn giấu giếm:
“Có một chuyện…”
Lương Đông ừ nhẹ ý muốn Triệu Tử Thiêm tiếp tục nói. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng:
“Chính là… người ta thật là nhớ anh, thật là nhớ anh đó”
Lương Đông im lặng không nói, hắn biết là con sóc nhỏ kia đang nói dối muốn lấp liếm đi sự việc ngày hôm nay. Triệu Tử Thiêm cũng cảm nhận được người nào đó đang tức giận cho nên đành phải thành thật mà đề cập đến chuyện kia:
“Còn có một chuyện a, chính là đám nhà báo hiểu lầm em và Tiểu Hinh”
Lương Đông nhìn người nào đó cứ cắn môi liên tục như vậy, trong lòng liền trào lên cảm giác muốn ngay lập tức đè người kia ra trừng trị một phen. Triệu Tử Thiêm không nhận ra hành động kia của cậu có biết bao nhiêu câu dẫn, môi mỏng vẫn trong vô thức mím lại với nhau:
“Nhưng mà em cũng đã nói với đám ký giả kia rõ ràng rồi, còn nói Tiểu Hinh nhanh một chút cũng hướng đám ký giả kia giải thích”
Lương Đông trầm giọng:
“Nhanh một chút là khi nào?”
Triệu Tử Thiêm cũng không có đáp án chính xác vì thế liền vội nói:
“Rất nhanh thôi”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đang định lên tiếng nói cái gì đó, cậu liền nhanh chóng đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn kia về phía trước nói:
“Nhẫn rất đẹp nha, ở trên mạng còn nói nhẫn của em rất thần bí, không có tìm ra được nhãn hiệu. Sau đó em lấy một tài khoản phụ bình luận ở bên dưới, nói là hiệu ZG”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm không rõ tâm tư:
“Đại Thiêm, đợi anh trở về…”
Triệu Tử Thiêm gật đầu ưm một tiếng, Lương Đông lúc này mới nói tiếp:
“Em nhất định sẽ trốn không thoát đâu”
Nụ cười trên môi của Triệu Tử Thiêm sau khi nghe thấy câu kia của Lương Đông liền cứng lại, hắn rất thích nhìn thấy bộ dạng lúng túng này của Triệu Tử Thiêm, hắn dùng đôi mắt mang theo lửa nóng mãnh liệt nhìn chằm chằm ai đó khiến cho người ta phải hốt hoảng mà tắt điện thoại đi.
___
Triệu Tử Thiêm có chuyến bay đến Thiên Tân lúc hai giờ chiều, cho nên buổi sáng cậu vốn dĩ không có chuyện gì làm liền muốn đến trung tâm mua sắm đi dạo một lượt. Trung tâm mua sắm cách nhà mới của cậu cũng không xa, đi xuống lầu rẽ sang tay phải liền đến nơi, nói đúng hơn chính là đặc biệt gần.
Triệu Tử Thiêm đi dạo một lượt liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng ở khu vui chơi dành cho trẻ em, cậu lúc đầu còn tưởng nhận nhầm người rồi, sau đó bóng dáng nhỏ bé kia liền chạy về phía cậu gọi lớn:
“Ba nhỏ…”
Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy Lương Thập Niệm thì thất thần, cậu quả thật là rất nhớ đứa nhỏ này. Cho nên khi Lương Thập Niệm chạy về phía cậu, cậu liền ngồi xổm xuống bế lấy nó trên tay:
“Ai nha, đúng là nặng lên rồi”
Lương Thập Niệm hôn chóc một cái vào má của Triệu Tử Thiêm, tay nhỏ vòng lên cổ cậu bám lấy:
“Ba nhỏ, ba khi nào thì về a, ba có về cùng ba nhỏ hay không?”
Triệu Tử Thiêm bế Lương Thập Niệm ở trên tay, một tay đưa lên lau đi giọt mồ hôi bên thái dương của cậu:
“Vẫn còn chưa về, nhưng mà sẽ nhanh thôi ba con liền trở về, lúc đó chúng ta một nhà ba người cùng ở một chỗ”
Lương Thập Niệm nghe thấy như vậy liền vô cùng phấn khích, tay nhỏ càng thêm siết chặt lấy cổ của Triệu Tử Thiêm, má của cậu cũng áp sát vào má của Triệu Tử Thiêm. Lúc Lương Thập Niệm đang định nói cái gì đó thì phía sau liền có một giọng nữ trung niên mang theo tức giận nói:
“Không có chuyện đó đâu!”
Triệu Tử Thiêm xoay người lại phía sau, phát hiện ra mẹ Lương một thân váy xanh đơn giản, trên tay xách một chiếc túi xách thời thượng đang đứng nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt tức giận. Triệu Tử Thiêm đặt Lương Thập Niệm đứng xuống dưới, sau đó cậu khẽ cúi đầu chào hỏi thật lễ phép:
“Bác Lương!”
Mẹ Lương định nói gì đó, nhưng mắt thấy Lương Thập Niệm còn đang nắm tay Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh liền nhịn xuống. Bà cố gắng thay đổi nét mặt hòa hoãn hướng Lương Thập Niệm nói thế này:
“Samson con đến chỗ kia chơi đi, bà và người này có chuyện cần nói”
Lương Thập Niệm chính là không muốn rời xa Triệu Tử Thiêm cho nên cứ nắm chặt lấy tay cậu lắc đầu:
“Không a, cháu không muốn chơi ở đó, cháu muốn chơi cùng với ba nhỏ”
Triệu Tử Thiêm thấy ba Lương từ phía xa cũng đang đi đến chỗ này, cậu cũng biết ông nhất định là đã thấy cậu rồi, xem ra hôm nay không nói chuyện thật rõ ràng chính là không thể được. Triệu Tử Thiêm ngồi xổm xuống, đưa tay lên vuốt vuốt tóc của Lương Thập Niệm mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ba nhỏ với bà cần nói chuyện riêng, một lát nói xong ba liền dẫn con đi ăn kem có chịu không?”
Lương Thập Niệm lắc đầu không đi, Triệu Tử Thiêm thở dài giả bộ nhăn mặt:
“Thật là không vui mà…”
Lương Thập Niệm thấy thế thì gấp gáp, cậu nhanh chóng cúi xuống hôn vào má của Triệu Tử Thiêm:
“Ba nhỏ đừng tức giận, ba nhỏ đừng rời đi, con bây giờ ra kia chơi, một lát nữa ba nhỏ sẽ đưa con đi ăn kem có đúng không a?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu đưa tay lên chỉnh lại mái tóc hơi dối của Lương Thập Niệm. Lương Thập Niệm lưu luyến không muốn đi, trước khi đi còn muốn Triệu Tử Thiêm hôn mình một cái mới chịu. Triệu Tử Thiêm cười khổ, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này đúng là cùng một khuôn đúc ra với Lương Đông mà, hết lần này đến lần khác muốn kiếm thêm lợi ích từ cậu.
…
Trên bàn lúc này có ba người ngồi cùng với nhau, đây là khu giải trí dành cho trẻ em cho nên âm nhạc phát ra cũng thật vui tai, có điều cho dù vui tai đến đâu thì cũng không thể làm giảm bớt đi không khí căng thẳng lúc này. Triệu Tử Thiêm cố tình gọi một ly cà phê đen đặc, nhưng mà không phải giống như lần trước vì sợ mẹ Lương chê cười mình trẻ con nếu như cậu gọi một ly sữa để uống, mà là cậu muốn dùng cà phê để nhanh ngủ, muốn sau khi kết thúc cuộc nói chuyện này thì cậu có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Tử Thiêm trước tiên nhấp một ngụm cà phê rồi mới mở miệng:
“Bác trai, bác gái, hai người muốn nói chuyện gì với cháu?”
Ba Lương vốn là người ít nói, xem ra đây là một người đàn ông trầm ổn, hơn nữa sự việc này xem như cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Trước đó em trai của ông là Lương Thế Thành cũng đã có một đoạn tình cảm không thể nào mà chấp nhận được, ông khi ấy vô cùng tức giận kịch liệt phản đối, đến mức ngay cả em trai cũng từ mặt không nhận. Hiện tại sự việc này lại một lần nữa xảy ra trên người đứa con trai của ông, ông biết nếu như bây giờ mình quá cứng rắn sẽ làm cho mọi chuyện hỏng bét, cho nên ông vô cùng trầm ổn mà lấy nhu khắc cương.
“Cậu là Triệu Tử Thiêm sao?” Ba Lương trầm giọng hỏi.
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
“Cháu là Triệu Tử Thiêm!”
Ba Lương vẫn trầm ổn duy trì một thái độ xa lạ khiến cho Triệu Tử Thiêm không tài nào đọc ra được suy nghĩ của ông hiện giờ:
“Cậu hẳn là cũng biết Samson rồi đi”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, ánh mắt bất giác nhìn về phía Lương Thập Niệm đang ở nhà bóng chơi. Ba Lương không dong dài nữa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Đó là con của Đông Nhi, cậu nói xem nếu như sau này mẹ của đứa bé quay lại cậu nghĩ nên phải làm như thế nào?”
Một câu hỏi này của ba Lương làm cho Triệu Tử Thiêm thật cẩn thận suy nghĩ, cậu quả thật không thể ngay bây giờ đưa ra một đáp án cụ thể được. Ba Lương thấy Triệu Tử Thiêm như vậy lại nói tiếp:
“Cậu nhẫn tâm để cho một đứa nhỏ có cha mà không có mẹ sao?”
Triệu Tử Thiêm hai tay để ở dưới gầm bàn nắm chặt lại, người nào cũng đều có suy nghĩ như vậy, người nào cũng đều muốn cậu phải vì người khác mà bỏ đi hạnh phúc của mình. Từ ba mẹ Lương cho đến chính ba mẹ của cậu cũng như vậy, có phải hay không Lương Đông không có ở bên cạnh cậu thì người khác sẽ lợi dụng đúng lúc ấy đến ăn hiếp cậu. Triệu Tử Thiêm đương nhiên không can tâm mà rời xa Lương Đông, bốn năm kia trôi qua chẳng mấy dễ dàng, cho đến bây giờ tại sao cậu vẫn còn phải vì một người phụ nữ trước nay chưa từng gặp mặt mà bỏ đi Lương Đông:
“Nếu như mẹ của Thập Niệm trở về, cháu đương nhiên sẽ không có ý định ngăn cản cô ấy gặp con trai”
Ba Lương khẽ gật đầu:
“Nếu như vậy để tránh cho đến khi ấy phải khó xử, tôi khuyên cậu vẫn là nên…”
Không đợi cho ba Lương nói xong, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng cắt lời của ông:
“Cháu không thể rời xa Đông được, cháu tại sao phải bỏ đi hạnh phúc của mình chỉ vì người khác?”
Mẹ Lương tức giận đập bàn:
“Triệu Tử Thiêm, cậu làm như vậy là ích kỷ, cậu rất ích kỷ có hiểu không? Cậu không nghĩ đến Samson, không nghĩ đến chúng tôi thì cũng được đi, cậu chẳng lẽ không nghĩ cho ba mẹ cậu, không nghĩ cho Đông Nhi? Một khi chuyện của hai cậu nếu như bị người khác biết được, bản thân cậu chắc chắn không thể đứng vững trong giới giải trí, ngay cả Đông Nhi cũng sẽ bị liên lụy, cậu có hiểu hay là không? Chẳng lẽ cậu cứ định như vậy mà giấu giếm cả thiên hạ này sao?”
May mắn trong khu giải trí này có nhạc mở rất lớn, cho nên một tiếng phẫn nộ kia của mẹ Lương người khác cũng không để ý đến. Ba người lập tức rơi vào trậm mặc, Triệu Tử Thiêm cúi đầu không nói, tay nhỏ ở trên đùi theo bản năng tự giác vẽ vòng tròn. Triệu Tử Thiêm có một thói quen, nếu như gặp chuyện gì đó không vui sẽ ngồi ở một chỗ im lặng mà vẽ vòng tròn để kiềm chế, thói quen này đến chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra cho đến khi Lương Đông nói cho cậu biết.
Ba Lương không biết sau bao lâu mới là người đầu tiên lên tiếng trước:
“Tôi là người đã là ba của hai đứa con cho nên tôi hiểu được ba mẹ cậu ở nhà nhất định cũng sẽ không thể chấp nhận nổi việc này. Cậu chỉ cần buông tay một người liền có thể làm cho rất nhiều người nhẹ lòng mà sống, chỉ cần buông tha cho Đông Nhi, con đường sự nghiệp của cậu sau này tôi đảm bảo sẽ lên như diều gặp gió”
Triệu Tử Thiêm cười nhạo trong lòng, như thế nào chỉ cần buông tay một người thì những người khác sẽ vui vẻ, vẫn là chỉ nghĩ đến chính bản thân bọn họ chứ bọn họ chưa bao giờ đặt bọn họ vào cậu để suy nghĩ xem cậu rốt cuộc có thấy vui vẻ hay không. Cậu có thể đánh đổi sự nghiệp của chính bản thân, cậu từ nhỏ đã thích ca hát diễn xuất, thích thứ ánh sáng nhiều màu sắc của sân khấu lớn, thích đứng ở trên bục cao ngất để biểu diễn cho khán giả ở phía dưới xem, những thứ cậu yêu thích đó đều có thể vì một người duy nhất mà đánh đổi hết thảy. Sở thích của cậu cũng có thể vì Lương Đông mà không cần, vậy thì tại sao cậu lại phải vì người khác mà không cần Lương Đông, cái này không phải là quá nực cười rồi hay sao. Con người sống trên đời chính là vì bản thân, vì mục đích của bản thân mà cố gắng, vì những thứ mà bản thân yêu thích nhất mà giành giật đến cùng.
“Cháu không cần sự nghiệp lên như diều gặp gió, ngay cả sự nghiệp cháu cũng có thể từ bỏ được. Ba mẹ của cháu đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này trong một sớm một chiều, nhưng cháu từ nhỏ đến lớn luôn nghe ba mẹ cháu nói là chỉ mong cháu sau này được hạnh phúc. Cháu nghĩ hai bác cũng chỉ mong cho Đông được hạnh phúc mà thôi, Đông sẽ không hạnh phúc được…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền ngưng lại một chút, ánh mắt mở lớn đầy tự tin quét một lượt hai người đang ngồi trước mặt kia dõng dạc nói tiếp: “Nếu như không có cháu!”
Mẹ Lương bắt đầu tức giận quát lớn:
“Nực cười, cậu nghĩ mình quan trọng đối với Đông Nhi lắm sao?”
Triệu Tử Thiêm không cảm thấy nực cười một chút nào, cậu một khi đã nói ra một cậu kia đương nhiên sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay những điều mình nói là đúng. Triệu Tử Thiêm đưa tay trái của mình lên trước mặt, chiếc nhẫn ở ngón áp út sáng chói đến lóa mắt:
“Là Đông cho cháu, chiếc nhẫn này vô cùng quý giá!”
Ba Lương nhấp một ngụm cà phê:
“Một chiếc nhẫn này đối với Đông Nhi hiện tại chẳng đáng là bao”
Triệu Tử Thiêm gật đầu khẽ mỉm cười:
“Đúng thế, đối với Đông hiện tại chẳng đáng là bao, nhưng bất cứ một người nào khác có muốn cũng không thể nào mà có được. Còn có một việc nữa những người khác vĩnh viễn không có, chỉ có một mình cháu có, chính là… cháu cùng Đông ở bên Pháp đã đăng ký kết hôn rồi”
Câu nói cuối cùng kia của Triệu Tử Thiêm làm cho hai người ngồi trước mặt chấn động mạnh mẽ, mẹ Lương lắp bắp mãi mới có thể nói ra một câu:
“Cậu… cậu nói cái gì?”
Triệu Tử Thiêm nhấp thêm một ngụm cà phê đắng:
“Đã kết hôn rồi… cháu biết tờ giấy kia một khi mang về Trung Quốc sẽ không một ai chấp nhận, chính phủ đương nhiên cũng không hợp pháp hóa cuộc hôn nhân này, tờ giấy đó căn bản không có hiệu lực gì cả… nhưng mà đối với cháu và Đông chính là có hiệu lực vô cùng lớn, không có bất cứ người nào có thể phá bỏ đi cái hiệu lực đó… không có bất cứ một ai cả…”
Ba Lương nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, nửa điểm biến sắc cũng không lộ ra ngoài mặt. Ngược lại mẹ Lương thì khác, một tay đưa lên ôm ngực hít thở mạnh, nhìn qua quả thật giống như là khó thở trước câu nói kia:
“Tôi… tôi coi như là… cầu xin cậu… cầu xin cậu rời xa Đông Nhi…”
Mẹ Lương tựa lưng vào thành ghế phía sau khó khăn nói ra từng chữ một, nhưng mà hai người còn lại ngồi trên ghế không có bất cứ một hành động nào muốn giúp đỡ, chỉ cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương. Khoảng vài giây sau Triệu Tử Thiêm là người lên tiếng trước:
“Cháu biết tình trạng sức khỏe của bác gái rất tốt, mỗi tuần đều có bác sĩ tư đến nhà kiểm tra định kỳ. Hơn nữa cháu cũng là diễn viên đã lăm năm rồi, người nào là thật, người nào là đang diễn cháu chỉ cần nhìn qua liền biết được. Chiều nay cháu có việc cho nên hiện tại cháu xin về trước, chào hai bác” Triệu Tử Thiêm nói xong liền cúi đâu rời đi.
Ba Lương híp mắt nhìn theo bóng lưng kia của Triệu Tử Thiêm chậm rãi tìm phương pháp đối phó. Mẹ Lương quả thật là chỉ diễn trò mà thôi, cuối cùng lại bị một câu kia của Triệu Tử Thiêm làm cho mất mặt cho nên lúc này vẫn giả bộ ngồi bên cạnh thở dốc. Ba Lương nhíu mày quay sang nhìn mẹ Lương:
“Bà còn định diễn đến khi nào?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook