Hoàng Khôi vội đỡ tôi:
– Em nằm xuống nghỉ đi.

Tôi không sao mà.
– Tôi….
– Không phải ngại gì hết.

Nay là chủ nhật mà, lát tôi ngủ bù.
Cứ đùn đẩy qua lại, lát sau tôi rơi vào trạng thái lơ mơ.

Hoàng Khôi thì ngồi ghế ngủ gà ngủ gật.

Chốc chốc tỉnh dậy anh lại rờ trán Minh kiểm tra nhiệt độ.

Vậy mà cũng đến sáng, bình minh kéo đến mang theo bao cơn gió nhè nhẹ thổi tới khiến Khôi ngồi co ro.

Tôi bật dậy thấy tình cảnh này, cậu hai vì mình một đêm quá vất vả, lòng tôi dâng trào lên một thứ cảm xúc lạ kỳ, quá đỗi yêu thương, tình cảm chứa chan tràn đầy.

Vậy là tôi lấy cái mền mỏng phủ qua người cậu.
Sau đó đi vào vệ sinh cá nhân xong tôi liền xuống bếp xem dì Tư nay nấu món gì.

Hôm nay dì ấy nấu bún bò Huế.

Mùi thơm lan toả theo những làn khói bay lên ngào ngạt khắp gian bếp.

Thấy tôi chun mũi hin hít, dì bật cười:
– Đói rồi phải không?
– Dạ bụng con đang kêu òn ọt đây dì.
Dì kể lại:
– Con đỡ chưa? Có biết tối qua cậu chủ lo lắng cho con như thế nào không?
– Con đỡ rồi.

Qua không biết sao luôn, đi tiệc được một lúc tự nhiên con sốt run lẩy bẩy dì à! Con nhớ cái khúc cậu ấy dẫn con ra xe xong con không biết gì luôn.
Dì bới một tô bún nóng hổi cho tôi:
– Con ăn đi cho nóng.
– Nhưng ông bà chủ chưa dậy thì làm sao con dám ăn trước ông bà chứ?
Dì Tư bật cười:
– Trời, ở đây mấy tháng rồi bộ con không biết tính cách ông bà chủ à? Nào giờ ông bà có phân biệt chủ tớ đâu con.
Tôi phụng phịu:
– Vậy sao hồi đó giờ con chưa từng thấy chú Tư và dì ngồi chung mâm.
– Chú Tư mày thích ăn riêng cho thoải mái, thêm nữa ổng răng yếu thích dì nấu đồ ăn phải nhừ thật nhừ, cơm thì phải nấu nhão mới chịu.

Nên dì mới nấu riêng cho hai thân già này.
Tôi hiểu ra vấn đề mới chép miệng:
– À, thế mà lâu nay con cứ tưởng.
– Giờ ra bàn ăn ngay đi cô nương, tô bún nguội hết rồi kìa

– Con cám ơn dì nhiều nè!
Lùa nhanh tô bún, chưa bao giờ tôi ăn thấy ngon như vậy.

Ăn xong tôi nhờ dì Tư múc thêm một tô nữa rồi mang lên phòng cho cậu chủ.

Tôi bước vào phòng rất nhẹ nhưng sao cậu ấy trở người thức giấc, ngước mắt nhìn tôi cất lên giọng nói ngái ngủ nghe đáng yêu phải biết:
– Em tỉnh dậy rồi à? Đỡ chưa mà đứng dậy đi rồi?
Tôi nhoẻn miệng cười tươi thật tươi:
– Tôi đỡ rồi.

Cậu ăn tô bún cho nóng nhé?
Hoàng Khôi đứng dậy:
– Tôi lên phòng rửa mặt cho tỉnh rồi xuống ăn nha!
– Vâng.
Đi lên lầu một lúc xong Khôi đi xuống ngó quanh:
– Ủa mà tô của em đâu?
– Tôi ăn no rồi bụng to như cái trống nè!
Cậu hai Khôi tưng tửng:
– Đâu, tôi kiểm tra xem em nói thật không?
– Mơ đi.
Tôi mắc cỡ, đỏ rần mặt nhắc:
– Cậu ăn đi rồi lên phòng ngủ cho lại sức.
Hoàng Khôi vừa ăn vừa ghẹo:
– Tôi muốn ngủ đây được không?
Tôi hét nhỏ:
– Mắc gì đòi ngủ đây? Bộ cậu bị ấm đầu hả?
Cậu chủ lắc đầu cười cười:
– Lại hung dữ nữa rồi.

Bộ em không thấy sao? Tối qua dù ngủ ngồi nhưng tôi ngủ rất ngon nha!
Tôi trề môi:
– Chả có liên quan.
– Sao không liên quan? Không phải vì căn phòng này hay mọi vật dụng trong đây đều có hơi của em nên tôi mới ngủ ngon như thế! Nên lát ăn xong tôi sẽ ngủ ở đây.
Tôi tức mình giậm chân bành bạch, miệng đông đổng nói:
– Trời đất thánh thần thiên đụng ơi! Mắc chứng gì đòi ngủ ở phòng tôi? Rồi lỡ ai thấy họ nghĩ bậy thì sao? Lúc đó tôi biết up mặt vào đâu?
Hoàng Khôi đang ăn lại thấy điêụ bộ kia nên phá lên cười đến nỗi xém sặc:
– Em… em… khù khụ (ho) em làm gì la ông ổng lên vậy? Tôi cầu mong cho họ thấy để biết em là cô bé của tôi.

Em la lên đi, la to lên tôi càng mừng to.
Tôi nhăn mặt lại, phẫn uất nhìn điệu bộ ngạo nghễ kia:
– Thiệt là trơ trẽn.

Ai là cô bé của cậu? Hâm vừa thôi.
Thật không dám nghĩ là càng ngày Hoàng Khôi lại tỏ rõ thái độ chủ quyền như thế.

Vậy là mười mươi cậu ấy thích tôi rồi.


Lòng tôi rộn ràng như cánh én lạc vào mùa xuân.

Nhưng một cánh én nhỏ không thể tạo nên mùa xuân.

Một thân lúa chín chẳng thể tạo nên mùa vàng.

Tương tự, một chiếc lá không thể dệt thành cánh rừng bạt ngàn, và một vì sao trơ trọi chẳng đủ sức toả sáng giữa trời đêm u tối.

Thế mới biết yêu thôi chưa đủ, còn phụ thuộc nhiều yếu tố cấu thành.

Có lẽ tôi vui mừng hơi vội.

Lòng tôi lại chùng xuống, thấp thỏm giữa muôn vàn lo âu.
Hoàng Khôi vừa ăn vừa cười tủm tỉm khiến tôi thêm ngất ngây.

Thật sự người đẹp như cậu ấy, cốt cách lại cao sang thì làm gì cũng đẹp, cáu cũng đẹp, chửi cũng duyên, cười càng rạng nét.
Lúc sau cậu chủ cũng ăn xong nhưng cứ ngồi ì ra đó không chịu đi.

Tôi bưng tô xuống bếp xong pha hai ly cà phê sữa mang lên vẫn thấy Hoàng Khôi ngồi đó liền đuổi không khách sáo:
– Cà phê của cậu đây.

Nay chủ nhật nên tôi cũng cần nghỉ ngơi.

Vậy cảm phiền cậu đi cho.
Xịu mặt xuống cậu chủ cũng phải cầm ly cà phê mà đứng lên không quên câu cám ơn.

Thấy bộ dạng ấy tôi kìm lòng để không cười tung toé ra.

Nghĩ cũng vui, những hành động của cậu chủ nãy giờ làm tôi ấm áp, tim đập loạn lên.

Mong cậu mau rời đi để tôi được mơ mộng, rồi tơ với tưởng.

Thế gian đối với tôi giờ ngập sắc hồng, đâu đâu cũng là nắng vàng.

Yêu là thế sao?
Trưa đó, đang ăn cơm cùng cả nhà thì tôi nhận được tin báo của cô Thảo:
– Thảo ơi! Mẹ con mới té.

Cô đưa đi khám bác sĩ kêu bị tiền đình con à!
Hoảng hốt, tôi liền thả chén cơm cái cộp trước mặt ông bà chủ và hai cậu.

Rồi phi ra ngoài tôi hốc tốc điện thoại ngay cho cô ấy để bao quát tình hình:
– Alo, mẹ con té có bị sao không cô?
– Minh hả con? Đi chụp chiếu rồi, bong gân nên bác sĩ có kê thuốc uống giảm đau, về nhà cô có chườm đá cho nữa nên giờ cũng đỡ.
Tôi lo sốt vó:

– Hay để con xin ông bà chủ nghỉ vài hôm để về chăm mẹ, chứ giờ con lo quá!
– Ừ thì con xin về thăm mẹ cũng được.

Anh chị ấy dễ chịu lắm, với Khôi nó gần như bình phục hoàn toàn rồi nên xin cũng dễ đó.
– Dạ vậy mấy ngày này nhờ cô ngó hộ mẹ con, bà ấy cần gì cô mua giúp dùm nha cô! Con cám ơn cô nhiêù lắm!
Bên kia cô cũng trầm giọng an ủi:
– Nói chung mẹ cũng ổn rồi.

Có gì con xin phép xong thì về không phải cuống cuồng lên đâu nha! Tính con vội vàng là hay bị té ngã hoặc đổ bể tứ tung.

Lưu ý nhé con! Cô sẽ ngó mẹ kỹ cho con.
– Dạ con cúp máy nghen!
Tắt máy rồi tôi bước vào trong với vẻ thẫn thờ.

Thấy vậy mọi người đều thắc mắc.

Bà Tuyết lên tiếng hỏi trước:
– Có chuyện gì vậy con?
Tiếng ông Sang vang lên sốt ruột không kém:
– Sao đó con?
Hoàng Khôi cùng cậu út đồng thanh lên tiếng:
– Chuyện gì thế Minh?
Tôi thở hắt ra, giọng sùi sụt, đôi mắt cũng vì đó mà tựa pha sương khói trở nên mờ đi:
– Dạ mẹ con bị té bong gân, bác sĩ khám kêu bà bị cả rối loạn tiền đình nữa.

Vậy ông bà cho con nghỉ vài hôm về chăm sóc mẹ nha!
Bà Tuyết lo lắng:
– Nhưng giờ mẹ con sao rồi? Dì Thảo báo con à?
– Dạ.
Ông Sang cả quyết:
– Vậy con lên thu xếp hành lý đi.

Để bác kêu thư ký đặt vé chuyến sớm nhất của sáng mai, đi giường nằm cho khoẻ.

Con về đi rồi liệu liệu mà lo cho mẹ.

Chúng ta cho phép con về đó.

Mình à, em đưa con bé ít tiền để trang trải chi phí dọc đường và lo cho bà ấy nữa.
– Dạ để chút em đưa cho con bé.
Tôi không biết làm gì chỉ rưng rưng xúc động, miệng rối rít không ngừng cảm ơn họ.

Hoàng Khôi thì dặn:
– Sáng mai tôi sẽ chở em ra bến xe.
Hoàng Đăng cũng giành phần:
– Chân anh chưa khỏi hẳn, để đó em chở đi.
– Anh chở được, đi xe hơi chứ có phải đi xe đạp đâu mà em lo.
– Nhưng mà…
Bà Tuyết lúc này mới nói một câu mới khiến Hoàng Đăng ngừng lại:
– Mẹ thấy để Khôi nó đưa bé Minh đi hợp lý nhất.

Con là chúa chạy ẩu.

Con bé thì đang có việc phải về quê gấp lỡ như….


Thôi để anh con chở đi đi.
Cậu út nhà ta mặt kém vui, đổ hết bực tức lên người mẹ:
– Mẹ nữa, mai bé Minh xuất hành mà lại nói gở nữa.

Mệt gì đâu!
Nói xong cậu út bỏ lên phòng.

Tôi cũng chào ông bà chủ để lên thu xếp hành lý.

Hoàng Khôi cũng theo sau.

Lên tới phòng tôi cậu cũng đi vào theo như là chủ căn phòng vậy.

Tôi đang buồn lo cũng phải kêu lên cảm thán:
– Cậu à! Hình như cậu đi nhầm phòng chăng?
– Không nhầm, tôi chỉ muốn nhìn em thêm chút xíu nữa.

Chứ mai em về quê tận mấy ngày tôi nhớ lắm!
Bật cười vì lời nói đáng yêu ấy nhưng tôi cố nghiêm mặt, tỏ vẻ lạnh lùng mà buông giọng:
– Có câu thói quen khó quên, tật xấu khó bỏ.

Thiết nghĩ đối với cậu tôi cũng chỉ là một thói quen hàng ngày, lâu dần bỏ đi sẽ dần quên thôi.

Vậy nên đừng như thế, không đáng đâu.
Hoàng Khôi nghe câu ấy liền bừng bừng đi tới:
– Em đánh giá tôi thấp rồi đó.

Em không phải là thói quen mà là cuộc sống của tôi.

Làm sao tôi có thể bỏ rơi cuộc sống của mình.

Em nói đi?
– Tôi….

Cậu cần có thời gian để suy nghĩ thật kỹ.

Chỉ sợ là cậu đang ngộ nhận thôi.
Cậu hai nắm tay lấy tôi, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, trong ấy chứa đựng cả một bầu trời yêu thương, giọng trở nên dịu dàng:
– Em đang rối nên tôi không trách phạt em.

Sau em mà còn nói những lời nói vô nghĩa như thế thì đừng hòng tôi tha cho.
Tôi cố dằn những hạnh phúc đang len lỏi vào từng thớ thịt, ngấm vào từng mạch máu trong cơ thể mình mà cong môi lên chế giễu:
– Cậu định làm gì?
Bị khích tướng, Hoàng Khôi chồm tới ép tôi dựa sát vào tường, môi chạm nhẹ vào môi tôi một cái.
— Là vậy nè!
Nụ hôn ấy tuy thật nhẹ và phơn phớt như chuồn chuồn lướt.

Nhưng nó dội vào khiến tim cả hai tôi như nhói lên từng hồi, đập thình thịch thình thịch.

Tôi biết mình lỡ nghịch dại rồi, dám khích cậu chủ.

Vậy là tôi đẩy ngay Hoàng Khôi ra xong giả vờ mở tủ lấy đồ ra bỏ vào túi xách để che đậy sự mắc cỡ kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương