Nàng Gia Sư Siêu Ngầu
-
Chương 22
– Là sao? Tôi không hiểu. Mà hợp đồng gì thì cũng giống nhau mà?
– Khác chứ! Cô đợi tôi một chút!
Thùy Dung không biết Kiên định làm gì mà ngay lập tức anh ngồi vào máy tính bấm liên tục một lúc sau đó in ra hai bản đưa cho cô xem.
– Cô đọc đi, xem có cần điều chỉnh gì không?
– Hợp đồng làm Gia sư?
– Ừ. Bảo An đi học thì tôi không cần một bảo mẫu nữa mà cần một gia sư nên cô giúp tôi nhé!
Nghe Kiên nói thế thì Dung chỉ biết thở dài rồi đọc tiếp phần còn lại…
– Cái gì thế này? Lương năm mươi triệu? Ông có bị nhầm không? Nhà ông thừa tiền à?
Tất nhiên Kiên hiểu rằng mức lương này đối với những gia sư khác là không bao giờ có nhưng đối với những việc mà Thùy Dung làm cho các con anh và gia đình anh thì khoản tiền công này không là gì cả. Có điều tính cô rất rõ ràng nếu trả lời đúng trọng tâm thì cô sẽ lại từ chối như lần trước nên anh chọn cách trả lời hài hước:
– Cô nói đúng đấy! Nhà tôi chả có gì ngoài tiền. Năm mươi triệu một tháng cho cô là con số rất nhỏ.
– Ông chủ đừng có gây áp lực cho tôi được không?
– Ơ… Tôi nói thật mà! Không thuê cô thì thuê người khác tôi cũng trả như vậy thôi!
– …!!!
Nhà giàu có nói gì chả đúng, cơ mà thôi, làm thêm hơn một năm với mức lương này cũng tích cóp được kha khá số tiền để sau cho mẹ dưỡng già. Người ta tốt thế thì cũng không nên từ chối, đổi lại mình sẽ giúp người ta cho bõ số tiền đó thì không ai nợ ai cả. Nghĩ thế nên Thùy Dung đặt bút kí vào cuối trang rồi đưa lại cho Kiên:
– Xong rồi đó ông chủ!
– Từ giờ đừng gọi tôi là ông chủ nữa! Thay đổi cách xưng hô đi bởi vì cô không còn là bảo mẫu của con gái tôi mà đã trở thành gia sư của ba đứa trẻ rồi. Nếu theo phép lịch sự thì tôi còn phải dùng kính ngưỡng gọi là cô gia sư giống như giáo viên chính thức của bọn trẻ đấy!
– Ông chủ đừng có đùa tôi nữa!
Thực ra Kiên nói điều này cũng là muốn tốt cho Thùy Dung, dẫu sao hai chức vị khác nhau mà người ngoài nhìn vào cũng không đánh giá hay xem thường cô được, nhất là một số người giống như Kiều, sẽ luôn tỏ ra khinh thường người khác, mà đối với một cô gái tốt như Thùy Dung anh lại không muốn họ coi khinh cô.
– Tôi nói thật đấy!
Nghe Kiên nói câu này với thái độ thật tình thì Dung cảm thấy biết ơn lắm, đúng là vẻ bề ngoài không thể đánh giá một con người, chỉ là cô không ngờ đến điều nhỏ nhặt này anh cũng nghĩ cho cô nữa nhưng vì đã quen với cách gọi cũ nên giờ thay đổi sẽ rất ngượng miệng…
– Ờ… Tôi không để ý người ta nói gì đâu, với tôi cũng quen gọi ông như vậy rồi, giờ gọi cách khác tôi có chút không quen.
– Thực ra gọi tôi là gì tôi cũng không để ý và dù cô làm gì tôi cũng rất tôn trọng cô nhưng tôi nghĩ cô nên thay đổi sẽ tốt hơn.
Lời của Kiên nói rất có lý, có lẽ cô nên nghe lời anh để không khỏi bị mấy thành phần như mụ Kiều xỉa xói. Thực chất với mỗi nghề đều có sự tôn trọng nhưng đó là đối với những người hiểu chuyện, còn mấy thành phần giống như Kiều thì có lẽ cô nên thay đổi để họ không có dịp bàn luận, dè bỉu nữa.
– Cảm ơn ông chủ! À… Tôi quên…
– Được rồi! Để từ từ sẽ quen thôi.
– Vâng.
– À…
Kiên đang định bàn tiếp với cô thêm vấn đề liên quan tới Bảo An thì nhận được tin nhắn của Hiếu gửi tới, đọc xong anh ngẩng mặt lên hỏi cô:
– Cô không mang theo máy điện thoại à?
– Sao ạ?
– Hiếu nó gọi cho cô không được nên nhắn cho tôi tìm cô này!
– À… Tôi quên ở phòng rồi!
– Vậy về gọi lại cho nó đi!
Kiên vừa mới nhắc Thùy Dung như thế mà Hiếu đã không chờ đợi được liền gọi lại muốn gặp cô ngay thì Kiên cũng vội đưa máy qua cho cô:
– Nó gọi lại này! Cô nghe đi!
– Dạ…
Thùy Dung nhận điện thoại từ tay Kiên đưa lên tai nghe thì tiếng của Hiếu đã sốt sắng:
– Anh gọi mãi mà em không bắt máy làm anh tưởng em bị gì rồi!
– Em đang bàn chút chuyện với ông chủ. Anh tìm em có việc gì không ạ?
– Anh rất nhớ em!
– …!!!
Dù Thùy Dung không bật loa ngoài nhưng vì âm lượng của điện thoại khá to mà cô lại đứng ngay trước bàn làm việc của Kiên nên anh đã nghe rõ lời nói thương nhớ của em trai với người con gái mình thích. Kiên sợ Thùy Dung không thoải mái nói chuyện với Hiếu nên anh bước vội ra ngoài để nhường lại không gian cho hai người trò chuyện.
Thùy Dung có chút ái ngại khi chiếm điện thoại lại còn chiếm cả chỗ của Kiên nhưng vì bên kia Hiếu đang sốt sắng bày tỏ nên Dung phải tập trung giải quyết vấn đề này trước đã.
– Anh lại nói gì vậy?
– Thùy Dung! Mấy ngày nay em cứ trốn tránh, anh gọi không bắt máy, nhắn tin em không trả lời, không lẽ anh đáng ghét tới vậy sao?
– Anh Hiếu! Em đã nói chúng ta vẫn là anh em, là bạn bè nhưng không thể là người yêu của nhau được.
– Em không thể cho anh một cơ hội sao?
– Em rất quý anh, thật sự đấy! Nhưng từ quý này chỉ hiểu như quý như tình thân thôi và em mong anh cũng dành cho em tình cảm như vậy được không?
– Em…
– Có những người chỉ có thể là tri kỷ còn tiến xa hơn sẽ chẳng đi tới đâu, em hy vọng anh và em sẽ là đôi bạn tri kỷ để mãi giữ được tình bạn đẹp này.
– …!!!
Những lời ruột gan của Thùy Dung thực sự khiến cho Hiếu đau lòng, mặc dù đã đoán được kết cục này nhưng anh không can tâm một chút nào. Trước đó có biết bao nhiêu cô gái xuất sắc vây quanh nhưng anh lại không để ý một ai mà khi vô tình gặp một cô gái đơn thuần như Thùy Dung lại khiến tâm hồn anh xao động và rồi sau đó là rung động, thế nhưng đáng tiếc là anh đã tỏ tình thất bại. Hiếu cái gì cũng có, điều kiện có, công danh có, chỉ là không có được người con gái này trong đời.
Thùy Dung hiểu sự im lặng của Hiếu hiện tại, cũng cảm nhận được anh đang rất buồn nhưng cô thà dứt khoát luôn cũng không muốn dây dưa khiến cả hai mất thời gian và khó xử. Hiếu xứng đáng gặp được cô gái xuất sắc và thực sự yêu anh thật lòng.
– Anh Hiếu! Đừng giận em nhé! Em chúc anh công việc thuận lợi, tình duyên sớm được như ý. Nếu sau ngày hôm nay vẫn quyết định làm bạn với em thì hãy nhắn tin cho em biết nhé, còn nếu anh im lặng thì em sẽ tự hiểu. Chào anh!
Biết rằng giờ này Hiếu sẽ không muốn nói gì thêm nữa nên Thùy Dung chủ động tắt máy trước, cô cũng rời khỏi phòng làm việc của Kiên ra ngoài tìm anh để trả điện thoại thì vừa lúc Kiên từ ngoài cửa bước vào:
– Nói chuyện xong rồi à?
– Vâng. Tôi đang định tìm anh trả điện thoại.
– Hai người tiến triển sao rồi?
– Giữa tôi và anh Hiếu không có điểm chung, càng không cùng tầng lớp nên mọi việc vẫn ở vạch xuất phát thôi!
– Hiếu rất thật lòng với cô đó! Tôi hiểu em mình, lần này nó rất nghiêm túc!
– Là tôi không đủ điều kiện để đồng hành cùng anh ấy.
– Cô…
Không muốn nhắc tới vấn đề này nữa nên Thùy Dung vội lấy lí do rời đi:
– Không còn sớm nữa! Tôi xin phép về phòng cho Bảo An đi ngủ ạ!
Bên này Thùy Dung ôm Bảo An ngủ say nhưng Kiên thì vẫn đứng trước hiên nhà hút thuốc, thực sự không biết giờ này anh chính thức suy nghĩ về vấn đề gì mà mông lung vô định quá, chỉ biết rằng hiện tại tâm trạng hơi bất ổn, có một chút không thoải mái, một chút mơ hồ… Cái gì cũng một chút không rõ ràng khiến cho Kiên không biết mình bị làm sao nữa…
Như đã hứa với Kiên, Thùy Dung thành công khuyên nhủ Bảo An chịu đi học, cả nhà ai lấy đều vui vẻ, cô cháu háo hức cũng chuẩn bị ba lô các thứ đâu vào đó rồi, thế nhưng hôm sau đưa Bảo An đến trường nhập học thì con bé lại có chút sợ sệt và sau cùng là níu tay Thùy Dung ra hiệu muốn đi về.
Tối qua còn vui vẻ và hào hứng lắm mà giờ thì biểu hiện như ngày chưa thể nói khiến Kiên tâm trạng cũng xuống theo. Hết cô giáo rồi cả Kiên ra sức dỗ dành nhưng Bảo An cứ úp mặt vào người Dung không nói năng gì, Kiên sợ con gái lại quay về tình trạng trước nên có ý bàn với Dung hay là để dịp khác thì cô bảo để cô cố gắng lần nữa.
Động viên cho Bảo An qua nỗi sợ trước đông người, cô thủ thỉ với con bé là sẽ đi hoc cùng tới khi nào con bé thấy ổn thì lúc này nó mới không rúc vào người cô ôm chặt nữa. Thùy Dung nhận thấy lời mình nói có tác dụng nên ra hiệu cho Kiên cứ về trước, còn mình cùng với Bảo An theo cô giáo vào lớp. Cô giáo biết ý cũng sắp xếp cho hai cô cháu ngồi ở bàn cuối cùng để Bảo An làm quen dần.
Cả buổi nhìn các bạn học bài, chơi trò chơi nhưng Bảo An chỉ có quấn lấy Dung chứ không dám tham gia cùng, Dung cũng kiên trì ngồi tâm tình cùng con bé thì thi thoảng cũng ghé tai cô nói thầm vài câu rồi lại ngồi nhìn các bạn. Kiên ở công ty sốt ruột muốn biết tình nhìn nên khi này cũng không nhịn được mà nhắn tin qua cho Dung:
– Con bé thế nào rồi? Có chịu hợp tác không?
– Chưa chịu làm quen với các bạn nhưng có vẻ ổn rồi ạ!
– Thế thì tốt quá rồi! Phiền cô chịu khó với nó vài hôm nhé!
– Vâng. Không sao đâu ạ!
– Khi nào về thì nhắn tôi tới đón!
– Vâng.
Cứ thế mất một tuần liền dưới sự giúp đỡ của Thùy Dung thì Bảo An cũng làm quen với gần hết các bạn ở lớp. Sang tuần thứ hai Dung đi cùng Bảo An thêm hai buổi nữa thì sang buổi thứ ba con bé chủ động nói với cô:
– Cô hôm nay không cần cùng con vào lớp học đâu ạ!
– Bảo An có bạn mới nên không cần cô Dung nữa rồi hả?
Dung nửa trêu đùa hỏi con bé như thế thì nó bẽn lẽn trả lời:
– Bạn Khôi bảo con lớn rồi mà để cho người nhà đi ngồi cùng là xấu hổ lắm!
– Ừ… Cô thấy bạn Khôi nói đúng đấy! Bảo An bây giờ lớn rồi, lại học giỏi thì con phải tự tin lên nhé!
– Vâng ạ! Giờ bố với cô chỉ cần đưa con đến cửa lớp thôi ạ!
– Bảo An ngoan quá! Con giỏi thế này muốn cô thưởng gì nào?
Con bé được khen khích lệ thế thì vui mừng ghé sát tai cô nói nhỏ một câu rồi chạy biến vào lớp. Dung và Kiên cũng vui lây với hành động vô tư trẻ con này, đợi con bé ổn định chỗ ngồi thì hai người mới quay ra xe rời đi.
Trên xe, Kiên tò mò vì khi nãy không biết con gái nói nhỏ với Dung câu gì mà từ nãy giờ thấy cô vẫn tủm tỉm mãi.
– Con bé muốn phần thưởng gì mà cô cứ cười mãi vậy?
– À… Không có gì đặc sắc, chỉ là cười vì con bé biết thích bạn cùng lớp rồi!
– Là sao cơ?
– Thì là bé Khôi đó! Bây giờ còn biết bảo cô làm bánh mang đến cho bạn ăn đấy ạ!
– Ôi trời…
Nhìn biểu hiện cạn lời của Kiên, Dung lại được dịp cười lớn hơn thì anh húng hắng:
– Cô lại đang cười xấu tôi đấy hả?
– Không có ạ.
– À… Cô định mua gì mà qua siêu thị giờ này?
– Tôi mua ít nguyên liệu làm bánh cho Bảo An thôi. Ông… À quên… Anh chỉ cần chở tôi đến đây được rồi. Lát tôi tự bắt taxi về ạ!
Kiên không nói gì mà chủ động xuống trước mở cửa xe cho cô, Thùy Dung cũng chỉ coi như phép lịch sự nên cảm ơn rồi đi thẳng vào trong chọn đồ. Sau khi la cà mua thêm vài thứ nữa thì cô mới đi ra ngoài tính bắt taxi thì phát hiện Kiên vẫn đứng chỗ cũ chờ thì ngạc nhiên…
– Sao… Sao giờ này anh còn đợi ở đây?
– Sáng nay công việc cũng không bận lắm! Lên xe đi!
– Tôi…
Không để cho Dung nói tiếp Kiên đã làm hành động mở cửa xe như lúc trước thì cô miễn cưỡng ngồi lên. Cả hai đi được một đoạn rồi mà thấy cô có vẻ không được tự nhiên như mọi khi thì Kiên lên tiếng hỏi:
– Cô sao vậy? Tôi khiến cô không thoải mái à?
– Dạ Không. Là tôi thấy phiền cho anh thôi. Biết anh đợi thế này thì tôi sẽ ra nhanh chút để đỡ làm mất việc của anh.
– Là tôi chủ động chờ nên cô không cần cảm thấy áy náy. Nếu vẫn ngại thì làm dư bánh cho tôi thưởng thức là được.
– Từ ngày tôi vào nhà anh làm đâu có thấy anh hay ăn vặt chứ?
– Thói quen cũng có khi thay đổi mà!
– Chỉ sợ anh chê thôi!
Nói tới đây thì xe vừa đỗ trước cổng nhà nhưng lần này Thùy Dung không để Kiên mở cửa nữa mà cô nhanh tay mở trước rồi nói:
– Cảm ơn anh!
– Thực ra tôi rất dễ ăn!
– …
Ở cùng nhà một thời gian dài nên Thùy Dung cũng hiểu câu nói này của Kiên có ý gì, cô không trả lời mà thật ra là không kịp trả lời vì xe của anh đã phóng vèo đi rồi nhưng trên khóe miệng của cô khi đó là ý cười rất tự nhiên.
***
Cứ tưởng sau cuộc nói chuyện lần trước với Thùy Dung thì Hiếu đã chấm dứt luôn tình bạn bè với cô nhưng không ngờ sau nửa tháng im hơi lặng tiếng thì hôm nay Hiếu lại đột ngột xuất hiện ở nhà anh trai mình. Khi gặp Dung ánh mắt Hiếu vẫn ngập tràn tình cảm nhưng anh đã biết kìm nén mà tỏ vẻ vô tư với cô:
– Lâu rồi không gặp!
– Anh… Anh đến chơi ạ!
– Làm gì mà em ấp úng thế?
– Em tưởng…
– Tưởng anh ghét bỏ em chứ gì?
– Vâng…
Hiếu dù vẫn còn đau lòng nhưng không muốn Dung phải bận sận nên anh lại cười vui vẻ nói…
– Ừ… Cũng định ghét bỏ đấy nhưng vì em là gia sư của các cháu anh nên anh bỏ qua!
– Em cảm ơn anh! Cảm ơn vì đã không ghét mà chịu làm bạn với em.
Thấy Dung có hơi xúc động nên Hiếu lần nữa xua đi…
– Này… này… Anh là vì ghét cái kiểu cành cao của em mà không thèm làm bạn trai em đấy nhé!
– Vâng. Em biết mà!
– Biết cái đầu em đấy! Lại đây ngồi đi!
– Em đang làm bánh dở trong kia. Đợi em xíu nhé?
– Làm bánh à? Được cái nào chưa? Anh đang đói đây!
– Cũng được một mẻ rồi! Anh muốn thử tay nghề của em không?
– Đi luôn!
Hai người cười vui vẻ cùng nhau đi vào trong bếp, Thùy Dung đem mẻ bánh đầu tiên ra đưa cho Hiếu kiểm tra tay nghề thì anh thốt lên:
– Ai chà! Trông có vẻ hấp dẫn đấy!
– Anh thử đi rồi cho em đánh giá!
Hiếu gật gù rồi cầm chiếc bánh lên ăn, vừa mềm, vừa thơm mà độ ngọt vừa phải, Hiếu làm liền lúc hai cái mới đưa ra nhận định:
– Một từ ngon!
– Thật hả?
– Ừ. Anh có thể ăn hết chỗ này!
– Vậy anh ăn đi, em làm nhiều lắm! Bánh này em làm cho các bạn của Bảo An nên có làm dư cho cả nhà thưởng thức luôn.
– Thế anh không khách sáo đâu nhé!
– Hihi…
Chỉ có hai anh em mà bên trong phòng bếp nhộn nhịp, Kiên về tới mà cả hai vẫn chưa phát hiện ra, chỉ đến khi anh lên tiếng hỏi thì hai người mới đồng loạt quay lại:
– Khác chứ! Cô đợi tôi một chút!
Thùy Dung không biết Kiên định làm gì mà ngay lập tức anh ngồi vào máy tính bấm liên tục một lúc sau đó in ra hai bản đưa cho cô xem.
– Cô đọc đi, xem có cần điều chỉnh gì không?
– Hợp đồng làm Gia sư?
– Ừ. Bảo An đi học thì tôi không cần một bảo mẫu nữa mà cần một gia sư nên cô giúp tôi nhé!
Nghe Kiên nói thế thì Dung chỉ biết thở dài rồi đọc tiếp phần còn lại…
– Cái gì thế này? Lương năm mươi triệu? Ông có bị nhầm không? Nhà ông thừa tiền à?
Tất nhiên Kiên hiểu rằng mức lương này đối với những gia sư khác là không bao giờ có nhưng đối với những việc mà Thùy Dung làm cho các con anh và gia đình anh thì khoản tiền công này không là gì cả. Có điều tính cô rất rõ ràng nếu trả lời đúng trọng tâm thì cô sẽ lại từ chối như lần trước nên anh chọn cách trả lời hài hước:
– Cô nói đúng đấy! Nhà tôi chả có gì ngoài tiền. Năm mươi triệu một tháng cho cô là con số rất nhỏ.
– Ông chủ đừng có gây áp lực cho tôi được không?
– Ơ… Tôi nói thật mà! Không thuê cô thì thuê người khác tôi cũng trả như vậy thôi!
– …!!!
Nhà giàu có nói gì chả đúng, cơ mà thôi, làm thêm hơn một năm với mức lương này cũng tích cóp được kha khá số tiền để sau cho mẹ dưỡng già. Người ta tốt thế thì cũng không nên từ chối, đổi lại mình sẽ giúp người ta cho bõ số tiền đó thì không ai nợ ai cả. Nghĩ thế nên Thùy Dung đặt bút kí vào cuối trang rồi đưa lại cho Kiên:
– Xong rồi đó ông chủ!
– Từ giờ đừng gọi tôi là ông chủ nữa! Thay đổi cách xưng hô đi bởi vì cô không còn là bảo mẫu của con gái tôi mà đã trở thành gia sư của ba đứa trẻ rồi. Nếu theo phép lịch sự thì tôi còn phải dùng kính ngưỡng gọi là cô gia sư giống như giáo viên chính thức của bọn trẻ đấy!
– Ông chủ đừng có đùa tôi nữa!
Thực ra Kiên nói điều này cũng là muốn tốt cho Thùy Dung, dẫu sao hai chức vị khác nhau mà người ngoài nhìn vào cũng không đánh giá hay xem thường cô được, nhất là một số người giống như Kiều, sẽ luôn tỏ ra khinh thường người khác, mà đối với một cô gái tốt như Thùy Dung anh lại không muốn họ coi khinh cô.
– Tôi nói thật đấy!
Nghe Kiên nói câu này với thái độ thật tình thì Dung cảm thấy biết ơn lắm, đúng là vẻ bề ngoài không thể đánh giá một con người, chỉ là cô không ngờ đến điều nhỏ nhặt này anh cũng nghĩ cho cô nữa nhưng vì đã quen với cách gọi cũ nên giờ thay đổi sẽ rất ngượng miệng…
– Ờ… Tôi không để ý người ta nói gì đâu, với tôi cũng quen gọi ông như vậy rồi, giờ gọi cách khác tôi có chút không quen.
– Thực ra gọi tôi là gì tôi cũng không để ý và dù cô làm gì tôi cũng rất tôn trọng cô nhưng tôi nghĩ cô nên thay đổi sẽ tốt hơn.
Lời của Kiên nói rất có lý, có lẽ cô nên nghe lời anh để không khỏi bị mấy thành phần như mụ Kiều xỉa xói. Thực chất với mỗi nghề đều có sự tôn trọng nhưng đó là đối với những người hiểu chuyện, còn mấy thành phần giống như Kiều thì có lẽ cô nên thay đổi để họ không có dịp bàn luận, dè bỉu nữa.
– Cảm ơn ông chủ! À… Tôi quên…
– Được rồi! Để từ từ sẽ quen thôi.
– Vâng.
– À…
Kiên đang định bàn tiếp với cô thêm vấn đề liên quan tới Bảo An thì nhận được tin nhắn của Hiếu gửi tới, đọc xong anh ngẩng mặt lên hỏi cô:
– Cô không mang theo máy điện thoại à?
– Sao ạ?
– Hiếu nó gọi cho cô không được nên nhắn cho tôi tìm cô này!
– À… Tôi quên ở phòng rồi!
– Vậy về gọi lại cho nó đi!
Kiên vừa mới nhắc Thùy Dung như thế mà Hiếu đã không chờ đợi được liền gọi lại muốn gặp cô ngay thì Kiên cũng vội đưa máy qua cho cô:
– Nó gọi lại này! Cô nghe đi!
– Dạ…
Thùy Dung nhận điện thoại từ tay Kiên đưa lên tai nghe thì tiếng của Hiếu đã sốt sắng:
– Anh gọi mãi mà em không bắt máy làm anh tưởng em bị gì rồi!
– Em đang bàn chút chuyện với ông chủ. Anh tìm em có việc gì không ạ?
– Anh rất nhớ em!
– …!!!
Dù Thùy Dung không bật loa ngoài nhưng vì âm lượng của điện thoại khá to mà cô lại đứng ngay trước bàn làm việc của Kiên nên anh đã nghe rõ lời nói thương nhớ của em trai với người con gái mình thích. Kiên sợ Thùy Dung không thoải mái nói chuyện với Hiếu nên anh bước vội ra ngoài để nhường lại không gian cho hai người trò chuyện.
Thùy Dung có chút ái ngại khi chiếm điện thoại lại còn chiếm cả chỗ của Kiên nhưng vì bên kia Hiếu đang sốt sắng bày tỏ nên Dung phải tập trung giải quyết vấn đề này trước đã.
– Anh lại nói gì vậy?
– Thùy Dung! Mấy ngày nay em cứ trốn tránh, anh gọi không bắt máy, nhắn tin em không trả lời, không lẽ anh đáng ghét tới vậy sao?
– Anh Hiếu! Em đã nói chúng ta vẫn là anh em, là bạn bè nhưng không thể là người yêu của nhau được.
– Em không thể cho anh một cơ hội sao?
– Em rất quý anh, thật sự đấy! Nhưng từ quý này chỉ hiểu như quý như tình thân thôi và em mong anh cũng dành cho em tình cảm như vậy được không?
– Em…
– Có những người chỉ có thể là tri kỷ còn tiến xa hơn sẽ chẳng đi tới đâu, em hy vọng anh và em sẽ là đôi bạn tri kỷ để mãi giữ được tình bạn đẹp này.
– …!!!
Những lời ruột gan của Thùy Dung thực sự khiến cho Hiếu đau lòng, mặc dù đã đoán được kết cục này nhưng anh không can tâm một chút nào. Trước đó có biết bao nhiêu cô gái xuất sắc vây quanh nhưng anh lại không để ý một ai mà khi vô tình gặp một cô gái đơn thuần như Thùy Dung lại khiến tâm hồn anh xao động và rồi sau đó là rung động, thế nhưng đáng tiếc là anh đã tỏ tình thất bại. Hiếu cái gì cũng có, điều kiện có, công danh có, chỉ là không có được người con gái này trong đời.
Thùy Dung hiểu sự im lặng của Hiếu hiện tại, cũng cảm nhận được anh đang rất buồn nhưng cô thà dứt khoát luôn cũng không muốn dây dưa khiến cả hai mất thời gian và khó xử. Hiếu xứng đáng gặp được cô gái xuất sắc và thực sự yêu anh thật lòng.
– Anh Hiếu! Đừng giận em nhé! Em chúc anh công việc thuận lợi, tình duyên sớm được như ý. Nếu sau ngày hôm nay vẫn quyết định làm bạn với em thì hãy nhắn tin cho em biết nhé, còn nếu anh im lặng thì em sẽ tự hiểu. Chào anh!
Biết rằng giờ này Hiếu sẽ không muốn nói gì thêm nữa nên Thùy Dung chủ động tắt máy trước, cô cũng rời khỏi phòng làm việc của Kiên ra ngoài tìm anh để trả điện thoại thì vừa lúc Kiên từ ngoài cửa bước vào:
– Nói chuyện xong rồi à?
– Vâng. Tôi đang định tìm anh trả điện thoại.
– Hai người tiến triển sao rồi?
– Giữa tôi và anh Hiếu không có điểm chung, càng không cùng tầng lớp nên mọi việc vẫn ở vạch xuất phát thôi!
– Hiếu rất thật lòng với cô đó! Tôi hiểu em mình, lần này nó rất nghiêm túc!
– Là tôi không đủ điều kiện để đồng hành cùng anh ấy.
– Cô…
Không muốn nhắc tới vấn đề này nữa nên Thùy Dung vội lấy lí do rời đi:
– Không còn sớm nữa! Tôi xin phép về phòng cho Bảo An đi ngủ ạ!
Bên này Thùy Dung ôm Bảo An ngủ say nhưng Kiên thì vẫn đứng trước hiên nhà hút thuốc, thực sự không biết giờ này anh chính thức suy nghĩ về vấn đề gì mà mông lung vô định quá, chỉ biết rằng hiện tại tâm trạng hơi bất ổn, có một chút không thoải mái, một chút mơ hồ… Cái gì cũng một chút không rõ ràng khiến cho Kiên không biết mình bị làm sao nữa…
Như đã hứa với Kiên, Thùy Dung thành công khuyên nhủ Bảo An chịu đi học, cả nhà ai lấy đều vui vẻ, cô cháu háo hức cũng chuẩn bị ba lô các thứ đâu vào đó rồi, thế nhưng hôm sau đưa Bảo An đến trường nhập học thì con bé lại có chút sợ sệt và sau cùng là níu tay Thùy Dung ra hiệu muốn đi về.
Tối qua còn vui vẻ và hào hứng lắm mà giờ thì biểu hiện như ngày chưa thể nói khiến Kiên tâm trạng cũng xuống theo. Hết cô giáo rồi cả Kiên ra sức dỗ dành nhưng Bảo An cứ úp mặt vào người Dung không nói năng gì, Kiên sợ con gái lại quay về tình trạng trước nên có ý bàn với Dung hay là để dịp khác thì cô bảo để cô cố gắng lần nữa.
Động viên cho Bảo An qua nỗi sợ trước đông người, cô thủ thỉ với con bé là sẽ đi hoc cùng tới khi nào con bé thấy ổn thì lúc này nó mới không rúc vào người cô ôm chặt nữa. Thùy Dung nhận thấy lời mình nói có tác dụng nên ra hiệu cho Kiên cứ về trước, còn mình cùng với Bảo An theo cô giáo vào lớp. Cô giáo biết ý cũng sắp xếp cho hai cô cháu ngồi ở bàn cuối cùng để Bảo An làm quen dần.
Cả buổi nhìn các bạn học bài, chơi trò chơi nhưng Bảo An chỉ có quấn lấy Dung chứ không dám tham gia cùng, Dung cũng kiên trì ngồi tâm tình cùng con bé thì thi thoảng cũng ghé tai cô nói thầm vài câu rồi lại ngồi nhìn các bạn. Kiên ở công ty sốt ruột muốn biết tình nhìn nên khi này cũng không nhịn được mà nhắn tin qua cho Dung:
– Con bé thế nào rồi? Có chịu hợp tác không?
– Chưa chịu làm quen với các bạn nhưng có vẻ ổn rồi ạ!
– Thế thì tốt quá rồi! Phiền cô chịu khó với nó vài hôm nhé!
– Vâng. Không sao đâu ạ!
– Khi nào về thì nhắn tôi tới đón!
– Vâng.
Cứ thế mất một tuần liền dưới sự giúp đỡ của Thùy Dung thì Bảo An cũng làm quen với gần hết các bạn ở lớp. Sang tuần thứ hai Dung đi cùng Bảo An thêm hai buổi nữa thì sang buổi thứ ba con bé chủ động nói với cô:
– Cô hôm nay không cần cùng con vào lớp học đâu ạ!
– Bảo An có bạn mới nên không cần cô Dung nữa rồi hả?
Dung nửa trêu đùa hỏi con bé như thế thì nó bẽn lẽn trả lời:
– Bạn Khôi bảo con lớn rồi mà để cho người nhà đi ngồi cùng là xấu hổ lắm!
– Ừ… Cô thấy bạn Khôi nói đúng đấy! Bảo An bây giờ lớn rồi, lại học giỏi thì con phải tự tin lên nhé!
– Vâng ạ! Giờ bố với cô chỉ cần đưa con đến cửa lớp thôi ạ!
– Bảo An ngoan quá! Con giỏi thế này muốn cô thưởng gì nào?
Con bé được khen khích lệ thế thì vui mừng ghé sát tai cô nói nhỏ một câu rồi chạy biến vào lớp. Dung và Kiên cũng vui lây với hành động vô tư trẻ con này, đợi con bé ổn định chỗ ngồi thì hai người mới quay ra xe rời đi.
Trên xe, Kiên tò mò vì khi nãy không biết con gái nói nhỏ với Dung câu gì mà từ nãy giờ thấy cô vẫn tủm tỉm mãi.
– Con bé muốn phần thưởng gì mà cô cứ cười mãi vậy?
– À… Không có gì đặc sắc, chỉ là cười vì con bé biết thích bạn cùng lớp rồi!
– Là sao cơ?
– Thì là bé Khôi đó! Bây giờ còn biết bảo cô làm bánh mang đến cho bạn ăn đấy ạ!
– Ôi trời…
Nhìn biểu hiện cạn lời của Kiên, Dung lại được dịp cười lớn hơn thì anh húng hắng:
– Cô lại đang cười xấu tôi đấy hả?
– Không có ạ.
– À… Cô định mua gì mà qua siêu thị giờ này?
– Tôi mua ít nguyên liệu làm bánh cho Bảo An thôi. Ông… À quên… Anh chỉ cần chở tôi đến đây được rồi. Lát tôi tự bắt taxi về ạ!
Kiên không nói gì mà chủ động xuống trước mở cửa xe cho cô, Thùy Dung cũng chỉ coi như phép lịch sự nên cảm ơn rồi đi thẳng vào trong chọn đồ. Sau khi la cà mua thêm vài thứ nữa thì cô mới đi ra ngoài tính bắt taxi thì phát hiện Kiên vẫn đứng chỗ cũ chờ thì ngạc nhiên…
– Sao… Sao giờ này anh còn đợi ở đây?
– Sáng nay công việc cũng không bận lắm! Lên xe đi!
– Tôi…
Không để cho Dung nói tiếp Kiên đã làm hành động mở cửa xe như lúc trước thì cô miễn cưỡng ngồi lên. Cả hai đi được một đoạn rồi mà thấy cô có vẻ không được tự nhiên như mọi khi thì Kiên lên tiếng hỏi:
– Cô sao vậy? Tôi khiến cô không thoải mái à?
– Dạ Không. Là tôi thấy phiền cho anh thôi. Biết anh đợi thế này thì tôi sẽ ra nhanh chút để đỡ làm mất việc của anh.
– Là tôi chủ động chờ nên cô không cần cảm thấy áy náy. Nếu vẫn ngại thì làm dư bánh cho tôi thưởng thức là được.
– Từ ngày tôi vào nhà anh làm đâu có thấy anh hay ăn vặt chứ?
– Thói quen cũng có khi thay đổi mà!
– Chỉ sợ anh chê thôi!
Nói tới đây thì xe vừa đỗ trước cổng nhà nhưng lần này Thùy Dung không để Kiên mở cửa nữa mà cô nhanh tay mở trước rồi nói:
– Cảm ơn anh!
– Thực ra tôi rất dễ ăn!
– …
Ở cùng nhà một thời gian dài nên Thùy Dung cũng hiểu câu nói này của Kiên có ý gì, cô không trả lời mà thật ra là không kịp trả lời vì xe của anh đã phóng vèo đi rồi nhưng trên khóe miệng của cô khi đó là ý cười rất tự nhiên.
***
Cứ tưởng sau cuộc nói chuyện lần trước với Thùy Dung thì Hiếu đã chấm dứt luôn tình bạn bè với cô nhưng không ngờ sau nửa tháng im hơi lặng tiếng thì hôm nay Hiếu lại đột ngột xuất hiện ở nhà anh trai mình. Khi gặp Dung ánh mắt Hiếu vẫn ngập tràn tình cảm nhưng anh đã biết kìm nén mà tỏ vẻ vô tư với cô:
– Lâu rồi không gặp!
– Anh… Anh đến chơi ạ!
– Làm gì mà em ấp úng thế?
– Em tưởng…
– Tưởng anh ghét bỏ em chứ gì?
– Vâng…
Hiếu dù vẫn còn đau lòng nhưng không muốn Dung phải bận sận nên anh lại cười vui vẻ nói…
– Ừ… Cũng định ghét bỏ đấy nhưng vì em là gia sư của các cháu anh nên anh bỏ qua!
– Em cảm ơn anh! Cảm ơn vì đã không ghét mà chịu làm bạn với em.
Thấy Dung có hơi xúc động nên Hiếu lần nữa xua đi…
– Này… này… Anh là vì ghét cái kiểu cành cao của em mà không thèm làm bạn trai em đấy nhé!
– Vâng. Em biết mà!
– Biết cái đầu em đấy! Lại đây ngồi đi!
– Em đang làm bánh dở trong kia. Đợi em xíu nhé?
– Làm bánh à? Được cái nào chưa? Anh đang đói đây!
– Cũng được một mẻ rồi! Anh muốn thử tay nghề của em không?
– Đi luôn!
Hai người cười vui vẻ cùng nhau đi vào trong bếp, Thùy Dung đem mẻ bánh đầu tiên ra đưa cho Hiếu kiểm tra tay nghề thì anh thốt lên:
– Ai chà! Trông có vẻ hấp dẫn đấy!
– Anh thử đi rồi cho em đánh giá!
Hiếu gật gù rồi cầm chiếc bánh lên ăn, vừa mềm, vừa thơm mà độ ngọt vừa phải, Hiếu làm liền lúc hai cái mới đưa ra nhận định:
– Một từ ngon!
– Thật hả?
– Ừ. Anh có thể ăn hết chỗ này!
– Vậy anh ăn đi, em làm nhiều lắm! Bánh này em làm cho các bạn của Bảo An nên có làm dư cho cả nhà thưởng thức luôn.
– Thế anh không khách sáo đâu nhé!
– Hihi…
Chỉ có hai anh em mà bên trong phòng bếp nhộn nhịp, Kiên về tới mà cả hai vẫn chưa phát hiện ra, chỉ đến khi anh lên tiếng hỏi thì hai người mới đồng loạt quay lại:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook