Nàng Đến Cùng Ánh Trăng
-
88: Dự Tính Riêng
Một vị lão thần khác, đứng ra thượng tấu.
"Như thông lệ tổ tiên hoàng thất truyền xuống, bệ hạ sẽ mở một cuộc tuyển tú để chọn ra ít nhất ba người, một người là chính cung hoàng hậu, hai người làm phi, không biết bệ hạ muốn bao giờ sẽ tiến hành cuộc tuyển tú này ạ?"
Nghe người này nói, những người bên dưới nhanh chóng tính toán trong lòng, tính lựa chọn nữ nhi trong gia đình dòng tộc của mình đưa tới cuộc tuyển tú này.
Lê Trường Quân nhìn bọn họ, chậm rãi nói.
"Không cần phải rườm rà như vậy, Trẫm đã có dự tính của riêng mình.
Hôm nay muốn thông báo một tiếng, ngay sau buổi thượng triều này, hộ bộ và lễ bộ nhanh chóng tìm ngày đẹp và chuẩn bị sính lễ...!Chuẩn bị cho ngày trọng đại của Trẫm.
Trẫm muốn cưới nữ nhi của Uy Viễn Đại tướng quân Đoàn Uy là Đoàn Lan Khuê làm chính thê, phong là chính cung hoàng hậu."
Những triều thần này đều là những lão cáo già, bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của Đoàn Lan Khuê trong lòng Lê Trường Quân, vậy lên khi hắn nói muốn cưới nàng làm chính thê bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.
"Bệ hạ thánh minh...!Chỉ là, hậu cung cũng không thể chỉ có một hoàng hậu như vậy, thần vẫn xin bệ hạ tổ chức tuyển tú để nạp thêm người vào hậu cung, về sau có thể vì hoàng thất mà sinh nhiều con cháu..."
Lê Trường Quân sao không rõ bọn họ tính toán cái gì, hắn thay đổi sắc mặt lạnh lùng, nói.
"Chuyện này Trẫm cũng sẽ nói rõ ràng, Trẫm chỉ cưới một thê tử, sẽ không nạp thêm bất kỳ người nào khác ngoài nàng ấy vào hậu cung của mình.
Khai chi tán diệp gì gì đó, Trẫm không quá quan trọng, hãy nhìn hoàng đế cuối cùng của tiền triều, Trẫm không muốn bước vào vết xe đổ đó..."
Nói đến đây hắn lạnh lùng phất tay.
"Chuyện này cứ quyết định như thế đi, không bàn cãi thêm nữa...!Bãi triều..."
Tính cách cứng rắn của Lê Trường Quân tất cả triều thần đều vô cùng rõ ràng, hắn là người có năng lực, giữ thực quyền chứ không phải như hoàng đế cuối cùng của tiền triều chỉ có mác bên ngoài, vậy nên bọn họ không dám chống đối mạnh mẽ với hắn.
Thông tin Tân đế muốn lập nữ nhi của Đoàn Uy đại tướng quân làm hoàng hậu, cũng tuyên bố chỉ cưới mình nàng, không thu nạp thêm bất cứ một nữ nhân nào khác vào hậu cung của mình, truyền ra ngoài lập tức gây ra một đợt chấn động.
Những thế gia ngấp nghé muốn gả con cho tân đế vô cùng tiếc nuối.
Đoàn gia bên kia lại càng sốt sắng hơn bất cứ ai hết, bọn họ vốn nghĩ Đoàn Lan Khuê là mầm hoạ, nên ngày đó đã không do dự mà để nàng phân nhà ra bên ngoài, còn tuyên bố mọi chuyện của nàng đều không có can hệ đến Đoàn gia bọn họ, không nghĩ đến nàng có thể một bước lên mây trở thành hoàng hậu.
Đoàn lão phu nhân chống gậy xuống sàn nhà, sắc mặt vô cùng không tốt.
"Nàng ta dám không nhận thiệp mời của bà già này...
Ta cũng không tin nàng ta có thể gả đi mà không cần nhà mẹ đẻ chống lưng.
Từ xưa đến nay có kẻ nào có thể tồn tại trong cung cấm kia lâu mà không có trợ giúp chứ...
Gần vua như gần cọp, tâm của đế vương là thâm sâu nhất.
Bệ hạ hiện tại thích nàng ta thì sủng nàng ta như thế, nhưng sự yêu thích sủng ái của đế vương liệu tồn tại được bao lâu đây, một năm, hai năm hay mười năm chứ..."
Đoàn lão phu nhân càng nói giọng điệu càng tức giận.
"Đi, đi gọi tên nhóc Đoàn Khẩn kia đến cho ta."
"Vâng..."
Lão ma ma bên cạnh bà ta nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
Bên này Tuệ phu nhân ôm đứa nhỏ mới sinh của mình âm thầm tính toán, cười lạnh một tiếng nói với người bên cạnh.
"Thật không nghĩ đến Đoàn Lan Khuê có thể trèo cao như vậy, cũng may ta từ trước đến nay chưa từng cùng nàng đối đầu, nhưng đại phu nhân bên kia chắc là đang sốt sắng lắm rồi."
Ma ma bên cạnh cười phụ hoạ.
"Đúng là như vậy, nghe nói tin tốt vừa truyền đến đại phu nhân đã gần như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong phòng cơ ạ."
Tuệ phu nhân gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt má đứa nhỏ trong ngực mình.
"Thật đáng tiếc, vị trí đệ đệ của hoàng hậu lại để rơi mất vào tay đứa con hoang kia rồi."
Ma ma kia vội vàng nói.
"Cũng không phải không có cách gì.
Phu nhân, chỉ cần hoàng hậu nương nương yêu thích tiểu thiếu gia, coi cậu ấy là đệ đệ, vậy chỗ tốt chắc chắn không ít.
Nói không chừng còn nói với hoàng thượng, để cho tiểu thiếu gia làm thế tử, nối tước vị hầu phủ cũng không chừng.
Dù sao nàng ấy đối với đại phu nhân là hận đến thấu xương, nhìn không vào mắt."
Tuệ phu nhân khẽ gật đầu.
"Ngươi nói cũng có lý.
Sắp tới Khải nhi tròn một tuổi rồi, ngươi sắp xếp đưa thiếp mời cho nàng thật tốt..."
Nói đến đây nàng ta lại sực nhớ, vội nói.
"Mà từ từ, để ta thử đến tận phủ bái kiến xem sao."
Hiện tại tuy Lê Trường Quân và Đoàn Lan Khuê chưa chính thức thành hôn, nhưng hôn sự đã được đích thân Lê Trường Quân hạ chỉ để lễ bộ chuẩn bị, còn có bố cáo toàn thiên hạ, vậy nên ngôi vị hoàng hậu này chắc chắn đã đặt lên người Đoàn Lan Khuê không thể khác được.
Mà Lê Trường Quân còn vì lo lắng cho sức khoẻ của nàng, muốn để nàng trực tiếp ở trong Phượng Các dành riêng cho hoàng hậu.
Nhưng suy đi tính lại, ở thời này, nếu chưa bái đường mà nàng ở lại nơi này thì thật sự quá không ổn.
Nhất là nàng sẽ trở thành một bậc Mẫu Nghi Thiên Hạ, nên cần phải làm gương cho các nữ tử trong thiên hạ, về sau mới có thể ngẩng cao đầu mà nói chuyện.
Lê Trường Quân cũng không thể vì yêu thích của bản thân mà để nàng chịu tiếng xấu được, nên phải đồng ý để nàng chuyển ra khỏi cung chờ ngày bái đường thành thân, cử hành đại điển phong hậu.
Đoàn Lan Khuê biết mình về nhà, sẽ có nhiều người đến làm phiền nên dứt khoát truyền tin mình ốm chưa khỏi nên đóng cửa không tiếp khách, tất cả các thiệp bái kiến đều bị từ chối.
Chỉ có điều hoàng đế bệ hạ Lê Trường Quân thật sự không chịu nổi cô đơn, nên hàng đêm vẫn lén lút chạy đến chỗ của nàng.
Hai người bọn họ đều là hằng đêm ôm rồi lại hôn, nhưng bước cuối cùng kia vẫn giữ lại chờ đến ngày thành hôn.
Lê Trường Quân là một nam nhân chính hiệu, ôm người mình thương yêu trong lòng, hôn lại hôn thì đúng là không khác gì tra tấn.
Vậy là hắn ngày ngày không có việc gì lại gọi mấy người của bộ lễ đến giục chuyện thành thân của mình nhanh nhanh, hắn muốn lập tức cùng nàng bái đường, nhưng lại muốn cho nàng một hôn lễ xa hoa, long trọng nhất...
Hôm nay không thượng triều hắn dứt khoát ở bên cạnh nàng một buổi.
truyen bac chien
"Nào, mau đến ăn cơm nào!"
Hắn vui vẻ ôm Đoàn Lan Khuê đến ghế ngồi ăn.
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn bất lực, hờn dỗi.
"Ta cũng chỉ là đến ngày, cũng không có cụt chân cụt tay, chàng làm cái gì mà cứ ôm hoài."
"Nàng còn nói, sáng nay đúng là doạ chết ta rồi."
Nhắc lại chuyện ban sáng Đoàn Lan Khuê thật sự muốn độn thổ.
Nàng hôn mê mấy tháng, suốt thời gian này kỳ kinh của nàng đều không đến, đêm hôm qua nàng đã cảm thấy người khó chịu, biết sắp đến ngày đèn đỏ liền bóng gió đuổi cái tên này đi, nhưng hắn nhất quyết không chịu.
Nàng cũng chỉ đành bất lực mặc kệ hắn, trước khi đi ngủ nàng sợ trong đêm bị bà dì đến tập kích, còn cẩn thận dùng đai kinh nguyệt phòng bị trước, ai có thể nghĩ đến, mấy tháng bị tắc, giờ được khơi thông nó lại đáng sợ như thế.
Nước lũ tràn bờ đê, khuyến mại thêm một trận đau bụng kinh, đau thấu trời xanh.
Đoàn Lan Khuê từ khi dậy thì kinh nguyệt rất đều, cũng không có bị đau bụng kinh, ấy vậy mà lần này nàng đã hưởng trọn combo, vừa nhiều vừa đau.
Thời này không có công nghệ sản xuất băng vệ sinh siêu thấm hút gì đó, lại càng không có cốc nguyệt san nàng thích dùng khi còn ở hiện đại.
Máu quá nhiều, đai kinh nguyệt không thể thấm đủ liền tràn hết ra y phục rồi tràn ra giường, nàng lại đau tím tái cả người, Lê Trường Quân ngủ cùng nàng nhìn thấy cảnh này đúng là bị doạ cho hoảng.
Sau khi nàng giải thích cho hắn rõ ràng sự tình, hắn mới bình tĩnh lại, để cho Tiểu Xuân và Thu Đào giúp nàng xử lý..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook