Nàng Dâu Trọng Sinh
-
Chương 40: Hòa giải
Không còn cách nào khác, Hàn Minh Minh cũng không muốn quản chuyện nhà khác nhưng lại có liên quan đến chồng cô thì phải quản thôi.
“Chị cũng biết vậy nhưng hỏi chị ấy thì chị không nói, Chu Khải nhà chị hỏi trung đội trưởng thì anh ấy cũng vậy, em nói xem chúng ta khuyên thế nào được?”
Thật sự là khó giải quyết! Huấn luyện của trung đội trưởng gần đây đều cực kì nặng nề. Chu Khải hôm qua về được một chuyến mà gầy hẳn đi.
“Chung Linh, chị cãi nhau với trung đội trưởng ư?” Hàn Minh Minh hỏi. Chung Linh không trả lời, việc này Vu Nhã Tĩnh cũng đã từng hỏi qua. Chu Bảo Cương vài ngày không có trở lại, hai người bọn họ cãi nhau căn bản không phải là bí mật gì.
“Có chuyện gì thì cứ nói với chúng em, chồng chị Nhã Tĩnh không phải là chính ủy sao? Khẳng định có thể giải quyết cho chị.”
Chung Linh vẫn không lên tiếng, điều này sao có thể nói cho người khác nghe được.
“Đúng vậy, chị Chung Linh, chị có biết không? Chỉ vì anh chị cãi nhau, cả trung đội hai lâm vào nước sôi lửa bỏng. Mỗi ngày đều phải hành quân gấp, còn lại đủ mọi loại huấn luyện khác… Tóm lại, chị à, xin chị thương xót cho bọn họ với!” Hàn Minh Minh chỉ có thể nói như vậy.
“Đúng vậy, Đại Nha mấy ngày hôm nay đều tìm ba nó!”
Đại Nha nhà cô mới mấy tháng mà biết tìm ba? Chung Linh không có để ý đến hai người nhưng từ miệng của hai người cô cũng biết hiện tại anh cũng rất khó chịu! Xứng đáng!
Chu Bảo Cương mấy ngày nay đều ngủ ở trung đội, anh đã tỉnh táo ngẫm lại, biết lời ngày hôm đó có hơi nặng lời nhưng anh không nghĩ nó có gì to tát đến thế. Anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tuyệt đối không đầu hàng. Chu Bảo Cương anh từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ biết đến đầu hàng đâu.
Chạng vạng, ba gia đình “đầu sỏ” của trung đội hai đều tập trung ở nhà chính ủy Chu Khải. Tuy nói là Chu Khải mời khách nhưng Vu Nhã Tĩnh bận trông con nên người đứng bếp chính là Chung Linh. Bữa cơm sum vầy Nam Bắc nên đương nhiên phải có món ăn của cả hai miền. Món thịt nguội miền Nam Chung Linh làm rất ngon, lại thêm vài món sở trường miền Bắc của cô nữa. Chung Linh cũng mang theo rượu trong nhà còn hôm trước dùng để hạ sốt cho Đại Nha. Hàn Minh Minh cũng mang theo chai rượu vang rất được. Nếu không phải sắc mặt Chu Bảo Cương từ đầu bữa đến cuối bữa đều không tốt thì bữa liên hoan này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt mừng vui. Tâm tình Chu Bảo Cương không tốt là vì Chung Linh hoàn toàn không cho anh bậc thang nào để hạ, cũng không hề chủ động nói chuyện với anh, khiến cho anh cảm thấy mất mặt nếu chủ động trước. Tâm tình Chung Linh cũng không tốt,rõ ràng anh đã nói sai lại không chịu xin lỗi. Cô đã quyết định, nếu anh không biết kiểm điểm thì cô sẽ tuyệt đối không mở miệng trước.
Ăn xong bữa cơm, Chu Bảo Cương đã uống không ít rượu,mặt đỏ tưng bừng. Vương Duệ nhìn Chu Khải mà cùng thở dài, thế này còn cần gì bọn họ ép rượu chứ, tự mình trung đội trưởng đã uống rượu giải sầu rồi.
Chung Linh nhìn anh uống liên tục như vậy cũng đau lòng,cô biết đây là anh muốn cho cô xem. Thật sự là hiểm mà! Rõ ràng là khổ nhục kế, nếu cô cứ mặc kệ anh thì thể nào anh cũng vin vào cớ đấy nói cô không quan tâm anh, không đau lòng anh,hóa ra là cô sai mới đúng. Nhưng nếu cô quan tâm anh thì tương đương là cô tha thứ cho anh. Cô không thể để chuyện này dễ dàng quên đi như vậy, bằng không về sau anh càng không coi cô ra gì.
Bữa cơm cứ nặng nề mà ăn xong như vậy!
“Thật sự là lãng phí rượu ngon này của em. Đáng lẽ nên để đến thời điểm mừng công lấy ra mới đúng.” Hàn Minh Minh tiếc nuối, Vương Duệ ở bên cạnh thấy vậy vỗ vỗ an ủi vợ.
Dưới sự giúp đỡ của Chu Khải, Chung Linh cuối cùng cũng đỡ được Chu Bảo Cương về nhà.
Lúc Chu Khải trở về thì Vương Duệ túm lấy hỏi: “Thế nào? Thật sự say ư?”Vương Duệ rất lo lắng không đạt được hiệu quả như mong muốn.
“Yên tâm đi, tửu lượng của trung đội trưởng không chỉ có vậy đâu, vừa rồi anh ấy còn nháy mắt với mình.” Nói xong, cả hai cùng hục hặc cười dấu.
Chu Bảo Cương cao lớn lại cường tráng như vậy mà chỉ có một mình Chung Linh loay hoay chiếu cố thật sự là rất vất vả, nhất là khi cô còn đang giận anh.
“Bà xã à!”
“Làm sao?” Chung Linh tức giận đáp.
“Tiểu Linh!”
“Làm sao nữa?”
“Tiểu Linh...”
Chung Linh mặc kệ anh, cô còn đang mải cởi quần áo cởi giầy cho anh. Thật sự là quá nặng. Sau đó, cô lấy nước nóng từ phích vừa pha trà vừa chuẩn bị khăn nóng lau người. Chu Bảo Cương hiện tại bị Chung Linh cởi quần áo chỉ còn sót lại quần lót. Cô cứ lau người cho anh nhưng ý chí cũng rất kiên định, không hề hướng đến chỗ không nên nhìn. Cô tự nói cho mình sắc dụ cũng vô dụng thôi. Lần trước anh cũng làm như vậy, lần này tuyệt đối không thể để anh thành công được.
Sau khi thu thập xong đâu đấy, ngồi trên giường nhìn gương mặt anh đỏ bừng, cô thật sự không biết làm gì cho tốt. Cô đứng dậy cởi quần áo rồi mặc áo ngủ vào. Cô nghĩ anh không muốn cô mặc cô càng mặc. Tháo dây buộc tóc, vừa chải tóc vừa nhìn vào gương, cô thực sự thương cảm. Người yêu ở ngay bên cạnh nhưng khoảng cách trong tim lại rất xa. Vừa chải đầu một lát bỗng dưng lại nhớ tới lời mẹ nói buổi tối nói không được chải đầu, chải đầu buổi tối là cho quỷ xem. Chính cô hiện tại là để cho ai xem cơ chứ? Quay đầu lại nhìn anh đang ngủ, trong lòng cô thấy khổ sở, người ta đều nói phụ nữ muốn mình xinh đẹp là để cho người yêu ngắm, còn cô lúc này thì sao?
“Tiểu Linh…” Anh đang gọi cô, không còn cách nào khác cô chỉ có thể đến bên cạnh xem anh muốn gì.
“Em pha trà anh có muốn uống không?”
Dù cô đang tức giận nhưng vợ anh vẫn quan tâm anh, khiến anh rất cảm động. Nhìn cô đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng đấy, trong lòng anh thầm cười. Cô ấy là đang giận dỗi với anh đây. Anh lập tức nở nụ cười kéo cô vào lòng.
“Tiểu Linh, Tiểu Linh của anh!”
Chung Linh biết anh không có say rượu, tay anh còn đang luồn vào trong áo ngủ, tùy ý vuốt ve đây này.
“Không muốn!”
Cô dung sức bỏ tay anh ra,đừng nghĩ như vậy mà dễ dàng tha cho anh được.
Không có lối thoát ư? Chu Bảo Cương ỷ thế mượn rượu làm càn, hoàn toàn không để ý tới. Chốc lát đã cởi ra chiếc áo đầu sỏ gây nên tranh chấp, chính anh cũng cởi nốt chướng ngại vật cuối cùng. Chung Linh thấy ngăn cản anh không được, cô liền mặc kệ, buông xuôi,để anh muốn làm gì thì làm. Nhưng mà Chu Bảo Cương cũng là kinh nghiệm đầy mình, lập tức nhìn thấu ý đồ của cô, bắt đầu kiên nhẫn…
“Ư…” Chung Linh cắn môi dưới, không cho mình được phát ra tiếng rên rít, nhắm mắt không nhìn anh nhưng càng là như vậy, cảm giác càng nhạy cảm. Đôi môi nóng bỏng của anh cứ kéo dài từ ngực dần dần xuống dưới,sắp đến….
“Không được! A! Không, nơi đó…”
Anh thế nhưng…
“Sợ cái gì? Không phải mỗi ngày em đều tẩy rửa sạch sẽ sao?”
Chung Linh ngây ngẩn cả người,anh làm sao biết. Gian trá! Hận chết anh!
“Không…”
Đây là cảm giác gì? Lưỡi của anh đang ở nơi cấm địa của cô. Cô lúc này hoàn toàn không biết phải làm gì. Hai tay cô cứ chới với cào xung quanh.
Chu Bảo Cương thật không ngờ chính anh vì cô mà “phục vụ”. Cảm giác thế nhưng cũng mãnh liệt,suýt khiến anh cầm cự không được. Nương theo ánh sáng của đèn ngủ, có thể nhìn đến màu hồng mềm mại nơi đó, đây chính là nơi anh được chìm đắm trong khoái cảm ư?
“Không được, anh không được nhìn…”
Chung Linh thấy anh không có động tác gì thì nhìn xem, thấy anh đang nhìn chằm chằm nơi đó của cô thì phát hoảng, xấu hổ quá cô bèn dùng sức giãy giụa. Chu Bảo Cương thấy vợ yêu đang đỏ bừng hai má thì tim anh mềm xuống. Anh không muốn thừa nhận là anh đang ghen, anh không chịu nổi khi thấy người đàn ông khác ngơ ngác nhìn vợ anh. Thậm chí hiện tại anh nghĩ nếu có người nhìn thấy bộ dáng này của cô. Không được! Bắt lấy hai chân của cô, anh trực tiếp vọt đi vào. Chung Linh thật sự hoảng sợ, sự mãnh liệt này làm cho cô sợ hãi đồng thời khiến cô cảm thấy là lạ.
“A! Anh nhẹ chút….”
Càng nói thì anh càng mạnh hơn.
“Em là của anh,là của anh. A….”
Không biết có phải do tác dụng của cồn mà Chung Linh có cảm giác cái đó của anh biến hóa, càng to thêm. Điều này thật sự là khổ cho cô, lúc này anh hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc gì mà tiến tới. Chung Linh chỉ có thể ẩn nhẫn nhưng tiếng va chạm cùng thở dốc của anh khiến cô cảm thấy rất khẩn trương.
“Nhỏ một chút được không?”
Nhưng cô càng nói anh càng làm càn. Anh lật người cô lại, làm cho cô quỳ chống lên giường, như vậy càng tiện cho anh xâm nhập. Qua một lúc lâu sau thì rốt cuộc đã xong.Chung Linh phẫn hận nghĩ, nếu ngày mai hàng xóm đến cười nhạo cô thì cô nhất định cắn chết anh.
“Tắt đèn đi.”
Chung Linh thật sự không còn chút sức lực nào nữa.
“Ừ, anh tắt ngay đây.”
Chu Bảo Cương nhìn thân mình vợ yêu trên giường, này thật là cảnh đẹp mà! Chung Linh xoay người sang chỗ khác, anh có thể nhìn thấy nơi mềm mại kia đang chảy là chất dịch màu trắng. Đây rõ ràng là sự dụ hoặc không người đàn ông nào có thể cưỡng được.
“A! Không được, anh điên rồi.”
“Lại một lần nữa thôi, thật sự đấy, ngoan, em cứ ngủ đi.”
“Không được, a… Em thực sự tức giận đấy, giận thật đấy!”
Cho dù cô nói gì thì cũng vô dụng.
Đến tận trưa ngày hôm sau, Chung Linh mới tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện chiếc áo ngủ màu trắng đang ở trên người cô, anh đã sớm không thấy đâu. Thật không công bằng, rõ ràng là cùng nhau vận động nhưng vì sao chỉ có cô là không đứng dậy nổi. Nhưng mà cô nhớ rõ lúc ấy cô không còn một tý sức nào, làm thế nào có thể mặc quần áo, chẳng lẽ là anh mặc cho cô? Cái này tính là gì? Xin lỗi ư?
Có thể là nghe thấy bên nhà Chung Linh có động tĩnh nên hàng xóm đến thăm.
“Chị dâu, ngày hôm qua chị ngủ muộn hay sao mà giờ mới rời giường?” Hàn Minh Minh cười hỏi.
Chung Linh đến giờ vẫn còn chưa nguôi giận mà giờ anh lại thêm tội nữa rồi. Hừ!
“Em thấy trung đội trưởng đi rất sớm, không phải hôm qua anh ấy say lắm sao?” Vu Nhã Tĩnh cũng vô góp vui.
Hai người này có phải quá nhàn rỗi hay không?
Thấy sắc mặt Chung Linh không tốt, Vu Nhã Tĩnh vội nói lảng sang chuyện khác.
“Chị Chung Linh, em nghe nhà em nói, có khả năng chị với Minh Minh sẽ được phân công tác dạy học ở trường tiểu học.”
“Dạy học? Là công tác chính thức ư?”
“Có mấy mươi đứa, toàn là con quân nhân trong khu, bởi vì tiểu học phụ cận quá xa nên tạm thời để cho an bài cho hai người trông nom.”
Quân khu này vừa mới thành lập không lâu,vấn đề này chỉ có thể chậm rãi tiến hành,dần dần thay đổi sau.
“Trời ạ! Làm giáo viên á? Em đang mang thai,nếu chẳng may mấy đứa nhỏ đụng phải làm sao bây giờ?”
Chung Linh thấy những lời này của Minh Minh cũng có lý.
“Nếu không thì em nói với Chu Khải nhà em tình hình này đi.” Chung Linh chỉ có thể nói với Nhã Tĩnh về nói chồng cô ấy. Chuyện của quân khu vẫn là nên ít nhúng tay vào,nếu không thì có thể bị chồng cho ăn mắng.
“Vâng, nhiều người nhà như vậy,chắc không có khả năng tất cả đều làm giáo viên được.”
Chung Linh chưa bao giờ nghĩ làm giáo viên, như vậy có thể dạy được không? Thôi cứ tới đâu hay tới đó. Mấy hôm trước Tiểu Vân gửi thư nói công việc bên đó tiến triển rất thuận lợi. Cô ấy nghe theo lời khuyên của Chung Linh nên sắp xếp công việc cho mười mấy chiến sĩ đã xuất ngũ, trong đó có hai người là thương binh. Chính vì việc này mà ba chồng cô ấy được cấp trên khen ngợi. Cuộc sống của ba mẹ chồng Chung Linh cũng không có gì biến hóa. Lần trước gửi thư Đinh Vinh có dặn cô bắt đầu chuẩn bị dạng câu đối. Anh ta không nói đến, đúng thực là cô đã quên, hẳn là nên bắt tay vào chuẩn bị đi thôi.
Ngày hôm sau, Chu Bảo Cương trở về, đúng lúc Chung Linh đang làm cơm chiều. Thấy anh đã trở lại, cô cũng không để ý đến. Chu Bảo Cương thấy vợ yêu vẫn còn chưa nguôi giận thì chỉ có thể cố gắng lấy lòng, giúp đỡ Chung Linh rửa rau, nhóm bếp. Bận bịu một lúc mà vẫn thấy cô không thèm liếc anh lấy một cái, anh thật sự sốt ruột. Trong lòng anh,cô là một người cực kì quan trọng,là người anh yêu nhất nhưng mấy lời nói như vậy có lẽ cả đời anh cũng chẳng nói nên lời.
“Tiểu Linh, em còn tức giận ư?”
Chu Bảo Cương thử hỏi một chút nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy.
“Anh biết anh không nên làm mạnh như vậy nhưng thật sự là nhịn không được, lần sau…”
“Anh câm miệng, anh…đừng tưởng có thể dễ dàng quên đi như vậy, em vì sao tức giận trong lòng anh rõ hơn ai hết.”
Định đục nước béo cò ư? Mơ tưởng!
“Nói vậy không phải là vấn đề “làm mạnh quá”? Vậy sau này…”
Thật sự là giảo hoạt, anh cố tình lơ đi hả? Chung Linh trừng mắt nhìn anh, nếu mà anh còn dám nói tiếp thì tối nay đừng nghĩ có thể tiến vào phòng ngủ. Tuy rằng kiểu trừng phạt này là tối kị đối với việc duy trì quan hệ vợ chồng nhưng anh xấu như vậy cần phải nhận được giáo huấn.
Chu Bảo Cương thấy không thể, đành phải sờ sờ cái mũi, khụ khụ nói: “Lần trước…việc đó, anh xin lỗi.” Anh nghĩ anh đã nói một lần rồi nếu cô mà còn tức giận thì anh cũng mặc kệ.
Chung Linh nhìn dáng vẻ của anh, nhận sai mà còn khí thế như vậy, nhưng mà thật sự không thể không để ý đến anh được. Nếu làm không tốt cô còn phải quay ra dỗ thì khổ.
“Ăn cơm thôi!”
Chu Bảo Cương nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng vui tươi hớn hở ngồi xuống ăn cơm.
Vương Duệ cùng Chu Khải rốt cuộc là có thể về nhà với vợ con. Vợ chồng nhà trung đội trưởng không còn cãi nhau nữa, thật đúng là quá tốt!
“Anh nói xem thật sự là không có việc gì chứ?” Vương Duệ hỏi Chu Khải.
“Khẳng định là không thành vấn đề…” đang nói thì Chu Khải lại ghé tai nói nhỏ cho Vương Duệ nghe.
“Thật sự? không nghĩ tới trung đội trưởng cũng có bản lĩnh đối phó với phụ nữ đấy.” Vương Duệ tưởng anh ấy chỉ biết đánh giặc với huấn luyện thôi chứ.
“Cậu về sau học tập một chút, để còn xử lý vợ cậu, chứ đừng suốt ngày cãi nhau như thế.”
Vợ Vương Duệ không dễ quản nhưng đàn ông có bao giờ thừa nhận mình vô năng đâu. “Đó là cô ấy cứ thích làm ầm lên ấy chứ!”
Chu Khải không để ý đến anh ta. Đội trưởng về nhà với vợ thế này thì bọn họ cũng có thể thở một chút.
“Chuyện công tác cho người nhà thì thế nào? Cấp trên đã sắp xếp chưa?” Hàn Minh Minh đang thúc giục anh là ở nhà rất buồn, lại chẳng có tiếng nói chung với hai người hàng xóm,thế mà hai ngày trước còn nghe nói ba người thân thiết lắm.
“Cấp trên nói là muốn tạm thời xây dựng một khu tiểu học,chuyện khác còn chưa nói gì.” Chu Khải đang lo lắng cho vợ anh, con còn quá nhỏ, như vậy áp lực sẽ rất lớn.
“Chị cũng biết vậy nhưng hỏi chị ấy thì chị không nói, Chu Khải nhà chị hỏi trung đội trưởng thì anh ấy cũng vậy, em nói xem chúng ta khuyên thế nào được?”
Thật sự là khó giải quyết! Huấn luyện của trung đội trưởng gần đây đều cực kì nặng nề. Chu Khải hôm qua về được một chuyến mà gầy hẳn đi.
“Chung Linh, chị cãi nhau với trung đội trưởng ư?” Hàn Minh Minh hỏi. Chung Linh không trả lời, việc này Vu Nhã Tĩnh cũng đã từng hỏi qua. Chu Bảo Cương vài ngày không có trở lại, hai người bọn họ cãi nhau căn bản không phải là bí mật gì.
“Có chuyện gì thì cứ nói với chúng em, chồng chị Nhã Tĩnh không phải là chính ủy sao? Khẳng định có thể giải quyết cho chị.”
Chung Linh vẫn không lên tiếng, điều này sao có thể nói cho người khác nghe được.
“Đúng vậy, chị Chung Linh, chị có biết không? Chỉ vì anh chị cãi nhau, cả trung đội hai lâm vào nước sôi lửa bỏng. Mỗi ngày đều phải hành quân gấp, còn lại đủ mọi loại huấn luyện khác… Tóm lại, chị à, xin chị thương xót cho bọn họ với!” Hàn Minh Minh chỉ có thể nói như vậy.
“Đúng vậy, Đại Nha mấy ngày hôm nay đều tìm ba nó!”
Đại Nha nhà cô mới mấy tháng mà biết tìm ba? Chung Linh không có để ý đến hai người nhưng từ miệng của hai người cô cũng biết hiện tại anh cũng rất khó chịu! Xứng đáng!
Chu Bảo Cương mấy ngày nay đều ngủ ở trung đội, anh đã tỉnh táo ngẫm lại, biết lời ngày hôm đó có hơi nặng lời nhưng anh không nghĩ nó có gì to tát đến thế. Anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tuyệt đối không đầu hàng. Chu Bảo Cương anh từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ biết đến đầu hàng đâu.
Chạng vạng, ba gia đình “đầu sỏ” của trung đội hai đều tập trung ở nhà chính ủy Chu Khải. Tuy nói là Chu Khải mời khách nhưng Vu Nhã Tĩnh bận trông con nên người đứng bếp chính là Chung Linh. Bữa cơm sum vầy Nam Bắc nên đương nhiên phải có món ăn của cả hai miền. Món thịt nguội miền Nam Chung Linh làm rất ngon, lại thêm vài món sở trường miền Bắc của cô nữa. Chung Linh cũng mang theo rượu trong nhà còn hôm trước dùng để hạ sốt cho Đại Nha. Hàn Minh Minh cũng mang theo chai rượu vang rất được. Nếu không phải sắc mặt Chu Bảo Cương từ đầu bữa đến cuối bữa đều không tốt thì bữa liên hoan này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt mừng vui. Tâm tình Chu Bảo Cương không tốt là vì Chung Linh hoàn toàn không cho anh bậc thang nào để hạ, cũng không hề chủ động nói chuyện với anh, khiến cho anh cảm thấy mất mặt nếu chủ động trước. Tâm tình Chung Linh cũng không tốt,rõ ràng anh đã nói sai lại không chịu xin lỗi. Cô đã quyết định, nếu anh không biết kiểm điểm thì cô sẽ tuyệt đối không mở miệng trước.
Ăn xong bữa cơm, Chu Bảo Cương đã uống không ít rượu,mặt đỏ tưng bừng. Vương Duệ nhìn Chu Khải mà cùng thở dài, thế này còn cần gì bọn họ ép rượu chứ, tự mình trung đội trưởng đã uống rượu giải sầu rồi.
Chung Linh nhìn anh uống liên tục như vậy cũng đau lòng,cô biết đây là anh muốn cho cô xem. Thật sự là hiểm mà! Rõ ràng là khổ nhục kế, nếu cô cứ mặc kệ anh thì thể nào anh cũng vin vào cớ đấy nói cô không quan tâm anh, không đau lòng anh,hóa ra là cô sai mới đúng. Nhưng nếu cô quan tâm anh thì tương đương là cô tha thứ cho anh. Cô không thể để chuyện này dễ dàng quên đi như vậy, bằng không về sau anh càng không coi cô ra gì.
Bữa cơm cứ nặng nề mà ăn xong như vậy!
“Thật sự là lãng phí rượu ngon này của em. Đáng lẽ nên để đến thời điểm mừng công lấy ra mới đúng.” Hàn Minh Minh tiếc nuối, Vương Duệ ở bên cạnh thấy vậy vỗ vỗ an ủi vợ.
Dưới sự giúp đỡ của Chu Khải, Chung Linh cuối cùng cũng đỡ được Chu Bảo Cương về nhà.
Lúc Chu Khải trở về thì Vương Duệ túm lấy hỏi: “Thế nào? Thật sự say ư?”Vương Duệ rất lo lắng không đạt được hiệu quả như mong muốn.
“Yên tâm đi, tửu lượng của trung đội trưởng không chỉ có vậy đâu, vừa rồi anh ấy còn nháy mắt với mình.” Nói xong, cả hai cùng hục hặc cười dấu.
Chu Bảo Cương cao lớn lại cường tráng như vậy mà chỉ có một mình Chung Linh loay hoay chiếu cố thật sự là rất vất vả, nhất là khi cô còn đang giận anh.
“Bà xã à!”
“Làm sao?” Chung Linh tức giận đáp.
“Tiểu Linh!”
“Làm sao nữa?”
“Tiểu Linh...”
Chung Linh mặc kệ anh, cô còn đang mải cởi quần áo cởi giầy cho anh. Thật sự là quá nặng. Sau đó, cô lấy nước nóng từ phích vừa pha trà vừa chuẩn bị khăn nóng lau người. Chu Bảo Cương hiện tại bị Chung Linh cởi quần áo chỉ còn sót lại quần lót. Cô cứ lau người cho anh nhưng ý chí cũng rất kiên định, không hề hướng đến chỗ không nên nhìn. Cô tự nói cho mình sắc dụ cũng vô dụng thôi. Lần trước anh cũng làm như vậy, lần này tuyệt đối không thể để anh thành công được.
Sau khi thu thập xong đâu đấy, ngồi trên giường nhìn gương mặt anh đỏ bừng, cô thật sự không biết làm gì cho tốt. Cô đứng dậy cởi quần áo rồi mặc áo ngủ vào. Cô nghĩ anh không muốn cô mặc cô càng mặc. Tháo dây buộc tóc, vừa chải tóc vừa nhìn vào gương, cô thực sự thương cảm. Người yêu ở ngay bên cạnh nhưng khoảng cách trong tim lại rất xa. Vừa chải đầu một lát bỗng dưng lại nhớ tới lời mẹ nói buổi tối nói không được chải đầu, chải đầu buổi tối là cho quỷ xem. Chính cô hiện tại là để cho ai xem cơ chứ? Quay đầu lại nhìn anh đang ngủ, trong lòng cô thấy khổ sở, người ta đều nói phụ nữ muốn mình xinh đẹp là để cho người yêu ngắm, còn cô lúc này thì sao?
“Tiểu Linh…” Anh đang gọi cô, không còn cách nào khác cô chỉ có thể đến bên cạnh xem anh muốn gì.
“Em pha trà anh có muốn uống không?”
Dù cô đang tức giận nhưng vợ anh vẫn quan tâm anh, khiến anh rất cảm động. Nhìn cô đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng đấy, trong lòng anh thầm cười. Cô ấy là đang giận dỗi với anh đây. Anh lập tức nở nụ cười kéo cô vào lòng.
“Tiểu Linh, Tiểu Linh của anh!”
Chung Linh biết anh không có say rượu, tay anh còn đang luồn vào trong áo ngủ, tùy ý vuốt ve đây này.
“Không muốn!”
Cô dung sức bỏ tay anh ra,đừng nghĩ như vậy mà dễ dàng tha cho anh được.
Không có lối thoát ư? Chu Bảo Cương ỷ thế mượn rượu làm càn, hoàn toàn không để ý tới. Chốc lát đã cởi ra chiếc áo đầu sỏ gây nên tranh chấp, chính anh cũng cởi nốt chướng ngại vật cuối cùng. Chung Linh thấy ngăn cản anh không được, cô liền mặc kệ, buông xuôi,để anh muốn làm gì thì làm. Nhưng mà Chu Bảo Cương cũng là kinh nghiệm đầy mình, lập tức nhìn thấu ý đồ của cô, bắt đầu kiên nhẫn…
“Ư…” Chung Linh cắn môi dưới, không cho mình được phát ra tiếng rên rít, nhắm mắt không nhìn anh nhưng càng là như vậy, cảm giác càng nhạy cảm. Đôi môi nóng bỏng của anh cứ kéo dài từ ngực dần dần xuống dưới,sắp đến….
“Không được! A! Không, nơi đó…”
Anh thế nhưng…
“Sợ cái gì? Không phải mỗi ngày em đều tẩy rửa sạch sẽ sao?”
Chung Linh ngây ngẩn cả người,anh làm sao biết. Gian trá! Hận chết anh!
“Không…”
Đây là cảm giác gì? Lưỡi của anh đang ở nơi cấm địa của cô. Cô lúc này hoàn toàn không biết phải làm gì. Hai tay cô cứ chới với cào xung quanh.
Chu Bảo Cương thật không ngờ chính anh vì cô mà “phục vụ”. Cảm giác thế nhưng cũng mãnh liệt,suýt khiến anh cầm cự không được. Nương theo ánh sáng của đèn ngủ, có thể nhìn đến màu hồng mềm mại nơi đó, đây chính là nơi anh được chìm đắm trong khoái cảm ư?
“Không được, anh không được nhìn…”
Chung Linh thấy anh không có động tác gì thì nhìn xem, thấy anh đang nhìn chằm chằm nơi đó của cô thì phát hoảng, xấu hổ quá cô bèn dùng sức giãy giụa. Chu Bảo Cương thấy vợ yêu đang đỏ bừng hai má thì tim anh mềm xuống. Anh không muốn thừa nhận là anh đang ghen, anh không chịu nổi khi thấy người đàn ông khác ngơ ngác nhìn vợ anh. Thậm chí hiện tại anh nghĩ nếu có người nhìn thấy bộ dáng này của cô. Không được! Bắt lấy hai chân của cô, anh trực tiếp vọt đi vào. Chung Linh thật sự hoảng sợ, sự mãnh liệt này làm cho cô sợ hãi đồng thời khiến cô cảm thấy là lạ.
“A! Anh nhẹ chút….”
Càng nói thì anh càng mạnh hơn.
“Em là của anh,là của anh. A….”
Không biết có phải do tác dụng của cồn mà Chung Linh có cảm giác cái đó của anh biến hóa, càng to thêm. Điều này thật sự là khổ cho cô, lúc này anh hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc gì mà tiến tới. Chung Linh chỉ có thể ẩn nhẫn nhưng tiếng va chạm cùng thở dốc của anh khiến cô cảm thấy rất khẩn trương.
“Nhỏ một chút được không?”
Nhưng cô càng nói anh càng làm càn. Anh lật người cô lại, làm cho cô quỳ chống lên giường, như vậy càng tiện cho anh xâm nhập. Qua một lúc lâu sau thì rốt cuộc đã xong.Chung Linh phẫn hận nghĩ, nếu ngày mai hàng xóm đến cười nhạo cô thì cô nhất định cắn chết anh.
“Tắt đèn đi.”
Chung Linh thật sự không còn chút sức lực nào nữa.
“Ừ, anh tắt ngay đây.”
Chu Bảo Cương nhìn thân mình vợ yêu trên giường, này thật là cảnh đẹp mà! Chung Linh xoay người sang chỗ khác, anh có thể nhìn thấy nơi mềm mại kia đang chảy là chất dịch màu trắng. Đây rõ ràng là sự dụ hoặc không người đàn ông nào có thể cưỡng được.
“A! Không được, anh điên rồi.”
“Lại một lần nữa thôi, thật sự đấy, ngoan, em cứ ngủ đi.”
“Không được, a… Em thực sự tức giận đấy, giận thật đấy!”
Cho dù cô nói gì thì cũng vô dụng.
Đến tận trưa ngày hôm sau, Chung Linh mới tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện chiếc áo ngủ màu trắng đang ở trên người cô, anh đã sớm không thấy đâu. Thật không công bằng, rõ ràng là cùng nhau vận động nhưng vì sao chỉ có cô là không đứng dậy nổi. Nhưng mà cô nhớ rõ lúc ấy cô không còn một tý sức nào, làm thế nào có thể mặc quần áo, chẳng lẽ là anh mặc cho cô? Cái này tính là gì? Xin lỗi ư?
Có thể là nghe thấy bên nhà Chung Linh có động tĩnh nên hàng xóm đến thăm.
“Chị dâu, ngày hôm qua chị ngủ muộn hay sao mà giờ mới rời giường?” Hàn Minh Minh cười hỏi.
Chung Linh đến giờ vẫn còn chưa nguôi giận mà giờ anh lại thêm tội nữa rồi. Hừ!
“Em thấy trung đội trưởng đi rất sớm, không phải hôm qua anh ấy say lắm sao?” Vu Nhã Tĩnh cũng vô góp vui.
Hai người này có phải quá nhàn rỗi hay không?
Thấy sắc mặt Chung Linh không tốt, Vu Nhã Tĩnh vội nói lảng sang chuyện khác.
“Chị Chung Linh, em nghe nhà em nói, có khả năng chị với Minh Minh sẽ được phân công tác dạy học ở trường tiểu học.”
“Dạy học? Là công tác chính thức ư?”
“Có mấy mươi đứa, toàn là con quân nhân trong khu, bởi vì tiểu học phụ cận quá xa nên tạm thời để cho an bài cho hai người trông nom.”
Quân khu này vừa mới thành lập không lâu,vấn đề này chỉ có thể chậm rãi tiến hành,dần dần thay đổi sau.
“Trời ạ! Làm giáo viên á? Em đang mang thai,nếu chẳng may mấy đứa nhỏ đụng phải làm sao bây giờ?”
Chung Linh thấy những lời này của Minh Minh cũng có lý.
“Nếu không thì em nói với Chu Khải nhà em tình hình này đi.” Chung Linh chỉ có thể nói với Nhã Tĩnh về nói chồng cô ấy. Chuyện của quân khu vẫn là nên ít nhúng tay vào,nếu không thì có thể bị chồng cho ăn mắng.
“Vâng, nhiều người nhà như vậy,chắc không có khả năng tất cả đều làm giáo viên được.”
Chung Linh chưa bao giờ nghĩ làm giáo viên, như vậy có thể dạy được không? Thôi cứ tới đâu hay tới đó. Mấy hôm trước Tiểu Vân gửi thư nói công việc bên đó tiến triển rất thuận lợi. Cô ấy nghe theo lời khuyên của Chung Linh nên sắp xếp công việc cho mười mấy chiến sĩ đã xuất ngũ, trong đó có hai người là thương binh. Chính vì việc này mà ba chồng cô ấy được cấp trên khen ngợi. Cuộc sống của ba mẹ chồng Chung Linh cũng không có gì biến hóa. Lần trước gửi thư Đinh Vinh có dặn cô bắt đầu chuẩn bị dạng câu đối. Anh ta không nói đến, đúng thực là cô đã quên, hẳn là nên bắt tay vào chuẩn bị đi thôi.
Ngày hôm sau, Chu Bảo Cương trở về, đúng lúc Chung Linh đang làm cơm chiều. Thấy anh đã trở lại, cô cũng không để ý đến. Chu Bảo Cương thấy vợ yêu vẫn còn chưa nguôi giận thì chỉ có thể cố gắng lấy lòng, giúp đỡ Chung Linh rửa rau, nhóm bếp. Bận bịu một lúc mà vẫn thấy cô không thèm liếc anh lấy một cái, anh thật sự sốt ruột. Trong lòng anh,cô là một người cực kì quan trọng,là người anh yêu nhất nhưng mấy lời nói như vậy có lẽ cả đời anh cũng chẳng nói nên lời.
“Tiểu Linh, em còn tức giận ư?”
Chu Bảo Cương thử hỏi một chút nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy.
“Anh biết anh không nên làm mạnh như vậy nhưng thật sự là nhịn không được, lần sau…”
“Anh câm miệng, anh…đừng tưởng có thể dễ dàng quên đi như vậy, em vì sao tức giận trong lòng anh rõ hơn ai hết.”
Định đục nước béo cò ư? Mơ tưởng!
“Nói vậy không phải là vấn đề “làm mạnh quá”? Vậy sau này…”
Thật sự là giảo hoạt, anh cố tình lơ đi hả? Chung Linh trừng mắt nhìn anh, nếu mà anh còn dám nói tiếp thì tối nay đừng nghĩ có thể tiến vào phòng ngủ. Tuy rằng kiểu trừng phạt này là tối kị đối với việc duy trì quan hệ vợ chồng nhưng anh xấu như vậy cần phải nhận được giáo huấn.
Chu Bảo Cương thấy không thể, đành phải sờ sờ cái mũi, khụ khụ nói: “Lần trước…việc đó, anh xin lỗi.” Anh nghĩ anh đã nói một lần rồi nếu cô mà còn tức giận thì anh cũng mặc kệ.
Chung Linh nhìn dáng vẻ của anh, nhận sai mà còn khí thế như vậy, nhưng mà thật sự không thể không để ý đến anh được. Nếu làm không tốt cô còn phải quay ra dỗ thì khổ.
“Ăn cơm thôi!”
Chu Bảo Cương nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng vui tươi hớn hở ngồi xuống ăn cơm.
Vương Duệ cùng Chu Khải rốt cuộc là có thể về nhà với vợ con. Vợ chồng nhà trung đội trưởng không còn cãi nhau nữa, thật đúng là quá tốt!
“Anh nói xem thật sự là không có việc gì chứ?” Vương Duệ hỏi Chu Khải.
“Khẳng định là không thành vấn đề…” đang nói thì Chu Khải lại ghé tai nói nhỏ cho Vương Duệ nghe.
“Thật sự? không nghĩ tới trung đội trưởng cũng có bản lĩnh đối phó với phụ nữ đấy.” Vương Duệ tưởng anh ấy chỉ biết đánh giặc với huấn luyện thôi chứ.
“Cậu về sau học tập một chút, để còn xử lý vợ cậu, chứ đừng suốt ngày cãi nhau như thế.”
Vợ Vương Duệ không dễ quản nhưng đàn ông có bao giờ thừa nhận mình vô năng đâu. “Đó là cô ấy cứ thích làm ầm lên ấy chứ!”
Chu Khải không để ý đến anh ta. Đội trưởng về nhà với vợ thế này thì bọn họ cũng có thể thở một chút.
“Chuyện công tác cho người nhà thì thế nào? Cấp trên đã sắp xếp chưa?” Hàn Minh Minh đang thúc giục anh là ở nhà rất buồn, lại chẳng có tiếng nói chung với hai người hàng xóm,thế mà hai ngày trước còn nghe nói ba người thân thiết lắm.
“Cấp trên nói là muốn tạm thời xây dựng một khu tiểu học,chuyện khác còn chưa nói gì.” Chu Khải đang lo lắng cho vợ anh, con còn quá nhỏ, như vậy áp lực sẽ rất lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook