Nàng Công Chúa Và Chàng Lọ Lem
-
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điền Thanh Trừng bảo, “Đứa nhỏ ngồi kế em tên Hoa Tử Bình, hao hao các cậu trai tơ trên TV ấy. Mấy chị em trong công ty u mê lắm, em càng nhìn càng cảm thấy cậu ta líu ríu như đàn bà, chẳng có tí cáng đáng……”
Đường Tư Nguyên coi như đương nhiên, “Bởi nó là trẻ trâu, em là vợ anh, góc nhìn tuyệt đối phi thường.”
Ông tướng này vênh chưa kìa.
Điền Thanh Trừng trộm buồn cười.
Đúng lúc này nhân viên giao hàng gọi tới, Điền Thanh Trừng bắt máy, đang định ra ngoài lấy cơm, Đường Tư Nguyên thình lình đứng lên, lấy điện thoại trong tay cô, chủ động đi ra.
Ông tướng này cứ hay ngay ngáy cô gặp chuyện, chỉ kém nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Song cảm giác được nâng niu này thật tuyệt làm sao, Điền Thanh Trừng chủ động nắm lấy tay anh, lon ton như trùng theo đuôi, sau đó được bàn tay to kia gắt gao nắm chặt.
Đồ ăn gói về của quán này rõ khác biệt, bao bì tinh tế, hương thơm tràn ngập, nhưng sao chỉ có một bộ đồ ăn?
Đường Tư Nguyên thấy chẳng sao, “Em ăn trước đi, anh ăn sau.”
Điền Thanh Trừng sao đành ăn trước, đôi mắt sáng ngời lóng lánh tựa dòng suối nhỏ êm đềm chảy xuôi, cô hí hửng bảo, “Đây chứng tỏ cơ hội trời cho để em đút anh nè!”
Đút???
Đường Tư Nguyên đực mặt ra.
Điền Thanh Trừng vui vẻ gắp miếng bò xào rau dại tới miệng Đường Tư Nguyên, cười xinh xắn, “Nào, há miệng.”
Đường Tư Nguyên đảo mắt, hơi ngượng ngùng nhìn Điền Thanh Trừng, chần chờ hé miệng, nấm tươi và thịt bò thơm ngon lập tức đánh thức vị giác, bụng réo gọi đòi thêm đồ ngon.
Điền Thanh Trừng cười tủm tỉm, “Hương vị thế nào?”
Đường Tư Nguyên ra trường dường như phát rồ, tăng ca bạt mạng, nội một năm mà hành hư dạ dày tới mức nhập viện. Điền Thanh Trừng hay tin tức hổn hển, lơ anh một tuần. Sau đó cô đặc biệt chú tâm đến sinh hoạt và chế độ ăn uống cho anh hơn, thậm chí còn đi học nấu ăn, ít khi để anh ăn món đậm vị, lần này đặt cơm cũng thế.
Đường Tư Nguyên đã nghiện còn ngại – gật đầu, khóe mắt khẽ nhếch, hiển nhiên cực vừa lòng cách ăn này.
Điền Thanh Trừng tự ăn một miếng, hài lòng gật gù rồi bón tiếp.
Một đũa đồ ăn, một muỗng cơm, thỉnh thoảng hớp canh, hai người anh một miếng, em một miếng, nhanh chóng xử hết món ngon, ăn xong Điền Thanh Trừng còn lau miệng, hôn lên má anh cái chóc!
Ấm no nghĩ chuyện ấy ấy! (*)
(*) Nguyên văn “ 暖饱思那啥啥嘛”, cải biên từ câu 饱暖思淫欲 (ấm no sinh lòng dâm dục).
Khi Đường Tư Nguyên hoàn thành xong bản thiết kế, kim giờ đã nhích tới số 9, Điền Thanh Trừng ngáp ngắn ngáp dài trong khi kiểm tra bản sửa đổi lần cuối, phờ phạc chớp mắt.
9 rưỡi, hai người tắt máy tắt đèn, một tay Đường Tư Nguyên xách bao rác, tay kia dắt Điền Thanh Trừng, lúc xuống thang máy ra đại sảnh, từng luồng gió đêm khô hanh xồng xộc thổi tới, đèn đường rực rỡ đổ bóng hai người, những toà nhà chọc trời le lói vài ánh đèn, xem ra có không ít người đang tăng ca.
Về đến nhà, đầu óc Điền Thanh Trừng đã hơi đình trệ.
Tổ ấm của họ cách công ty không xa, toạ lạc trung tâm thành phố, đi ba trạm là tới cơ quan, mảng xanh, an ninh, giao thông tuyệt vời, tất nhiên giá cả càng tuyệt hơn. Ba năm trước Đường Tư Nguyên đã mua và sửa sang thêm mới dọn tới đây, căn nhà tiêu chuẩn ba phòng ngủ cho hai người, ngốn hết 500 vạn (*).
(*) theo thời giá hiện tại là hơn 17 tỉ VND
Điền Thanh Trừng học thiết kế, toàn bộ phong cách trang hoàng ngôi nhà đều do cô quyết định, chứa đầy nét nữ tính và ấm áp. Đường Tư Nguyên về nhà một chuyến trước khi tới công ty Điền Thanh Trừng, lúc ấy ngôi nhà vắng tanh vắng ngắt, song giờ phút này nó trở nên thoải mái, dễ chịu đến mức tất cả mỏi mệt đang điên cuồng xổ lồng.
Anh bật đèn nhà tắm, nhận thấy một đôi tay xẹt qua eo, đan chéo trước ngực mình, sau lưng là một thân hình nhỏ nhắn ấm áp, mang thanh âm như ngậm mật, ỏn ẻn, “Anh tính làm gì?”
“Đi tắm.” Giọng Đường Tư Nguyên trầm ấm, dễ nghe khôn cùng.
Điền Thanh Trừng mỉm cười đẩy anh ra ngoài, “Em mở nước cho, anh đi lấy quần áo đi.”
Khi quay vào phòng Đường Tư Nguyên hết sức sửng sốt. Thời điểm anh rời đi tháng trước, đồ đạc trong phòng vẫn là tông màu be, lần này về, căn phòng thay màu áo mới thành xanh dương biển, sạch sẽ ngăn nắp, anh mở tủ ra, đồ đạc bừa bộn trong tủ quần áo tiết lộ bản chất lười biếng của gia chủ.
Anh ở trong phòng tò mò, “Mấy thứ rèm cửa, thảm, sô pha này ai đổi giúp em vậy?”
Giọng Điền Thanh Trừng mơ hồ vọng tới, “Chị dâu họ anh đó, mấy bữa trước chỉ tới chơi, khen cách trang trí nhà mình. Chẳng phải mồng sáu Tết tụi mình tham dự đám cưới họ sao, nhà anh chị ý có mỗi giường và tủ, khéo sao em định đổi đồ mới, nên đóng hàng đưa cho chị ý, thế nào, thích không? Em nhớ anh thích màu xanh dương……”
Chẳng nghe ra bất kì phàn nàn, chứ đừng nói là ghét bỏ, như thể không có gì cô không giải quyết được.
Song Đường Tư Nguyên nhớ rõ bà chị dâu tích một bụng đầy ý xấu. Ở quê có tập tục trước khi cưới rằng, cô gái về nhà chồng sẽ được người nhà trai trao lì xì xem như quà ra mắt, thích thì cho nhiều không ưa thì đưa ít. Thân làm em họ, dĩ nhiên Đường Tư Nguyên không nằm trong phạm vi phải đưa lễ. Khi ấy anh đang trả lời điện thoại trong góc sân sau, nghe thấy chị dâu càm ràm anh họ, “Chả phải thằng em họ anh làm công ty to lắm mà? Những người khác đều cho, mà sao nó không có? Có phải nó khinh em không?”
Lúc ấy Đường Tư Nguyên cạn lời, anh nhớ rõ mẹ mình đã cho lì xì rồi.
Cô ta lải nhải tiếp, “Anh xem giờ nhà nó tốt biết bao nhiêu, xây nhà lớn trên trấn, sao không đỡ đần anh? Chảy chút tiền qua kẽ tay cũng đủ mình ăn mặc khỏi lo!”
Hồi đầu nghe loại lời gà chó lên trời, Đường Tư Nguyên sẽ thấy thẹn hoặc tức xì khói, đợi nghe riết mấy câu này mòn như nhả kén, anh rèn nên một thân sắt thép thần công, lạnh lùng thốt, “Tôi đi làm kiếm tiền nuôi vợ mình, chẳng lẽ thân thích đâu đâu còn to hơn vợ tôi chắc?”
Tức khắc bốn bề lặng ngắt như tờ, không một ai hó hé.
Tình cờ đổi đồ nỗi gì, đóng đồ gửi hàng cái gì, e là bị vòi thì có! Không chừng còn nghe phải mấy lời thối tai!
Chỉ cần nghĩ tới những người này làm khó dễ Điền Thanh Trừng, mặt Đường Tư Nguyên nhoáng cái đen sì, anh nắm ngay mấu chốt, “Có phải kì này chị ta tới bán thảm dùm chồng làm khổ làm mệt, chị ta nhờ em giúp tìm việc nhẹ lương cao không?”
Giọng nói Điền Thanh Trừng đượm ý cười, “Em đã che thế mà anh còn cố vạch. Dùng người nào chả phải dùng, em thấy chị dâu thiếu văn hoá nhưng thừa khôn khéo, chẳng phải gần đây anh sắp mở Trung tâm Công nghệ 3D à? Anh đào tạo chị ấy, nếu chỉ học vào thì vừa hay dùng tới, còn chồng chỉ học việc ở một xưởng sửa xe, để anh ấy vừa học vừa tích tiền, bọn mình hùn ít vốn, không phải hay hơn sao?”
Thỉnh thoảng ở một mình, Đường Tư Nguyên sẽ hồi tưởng về bản thân mình ngày xưa, so sánh mình của thì hiện tại, tự hỏi về những biến hóa và trưởng thành trong quá trình ấy, song không thể phủ nhận, Điền Thanh Trừng tác động tới anh quá lớn, bất kể cách hành xử hay lối tư duy khoáng đạt của cô đều có thể xoa dịu anh mỗi khi gắt gỏng.
Anh cười cười, xốc đống quần áo lấy đồ ngủ, nghĩ ngợi rồi dắt Điền Thanh Trừng vào, đứng ở cửa phòng tắm, thỏ thẻ, “Màu thích mắt quá.”
Phòng tắm bốc hơi nước mờ mịt, Điền Thanh Trừng nóng rịt mồ hôi, da dẻ đỏ bừng như đào mọng nước khiến người ta thèm nhỏ dãi, cô cười khẽ, “Đứng đó làm gì, cởi đồ đi chứ!”
Đường Tư Nguyên nghiêng đầu, nhướng mày, cố tình đáp, “Em không ra?”
Điền Thanh Trừng hấp háy mắt, học theo anh nghiêng đầu, mắt lóng lánh nước như hút hồn phách ai, cô dùng vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội hỏi anh, “Anh muốn em ra ngoài hở?”
Thôi rồi…… Đối thủ quá yêu nghiệt, Đường Tư Nguyên đầu hàng.
Điền Thanh Trừng kích động bật nhún, nhảy nhót chạy xông vào, “Em em em, em cởi đồ cho anh nha!”
Ai không hay còn tưởng cô sắp gỡ món quà nào quý báu lắm.
Đường Tư Nguyên thong thả đóng cửa phòng tắm, mở máy phát nhạc, tiếng nhạc bắt tai dìu dịu chảy trôi, mái tóc lưa thưa của Điền Thanh Trừng phất phơ cằm anh, đôi bàn tay trắng phau và mảnh mải cởi từng nút áo anh một cách hào hứng. Anh học theo cô, xoã mái tóc lủng lẳng hộ đối phương, Điền Thanh Trừng có mái tóc dày óng ả chấm vai, xúc cảm như tơ khiến người mê mẩn không dứt, nhìn dưới góc độ này, khuôn mặt cô càng trở nên nhỏ nhắn và tinh xảo hơn.
Suối tóc đáp trên cần cổ ẩm ướt, dinh dính, Điền Thanh Trừng phụng phịu, “Nóng quá……”
Cô rầm rì trong khi vuốt ve cơ bụng Đường Tư Nguyên. Mấy năm trước Đường Tư Nguyên làm ông chủ nhỏ, không vắng mặt tiệc rượu nào, thường xuyên có cảnh đằng trước tươi cười uống ních bụng, đằng sau vọt vào buồng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, chưa bao tuổi đã có bụng bia. Anh sợ mình chớm trẻ đã hói đầu bụng phệ, sợ dính điều tiếng quan hệ cha con khi sóng vai bên Điền Thanh Trừng, người càng ngày càng lão hoá ngược. Lòng run lẩy bẩy, anh chạy tới phòng gym mỗi ngày. Mấy năm nay ông chủ nhỏ biến thành ông chủ lớn, tình trạng này bớt đi nhiều, tuy hiếm khi vào phòng gym, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ chạy bộ hoặc bơi lội, kiên trì hít đất 100 cái một ngày, duy trì thân hình cực chuẩn. Trong nhóm bộ trưởng và CEO hiện nay, anh có phong cách nổi trội độc đáo, khí chất bất phàm.
Lột đi quần áo cách trở, xúc cảm tuyệt diệu hệt tơ lụa, vừa mềm mại vừa dẻo dai, Điền Thanh Trừng nhấp nháy mắt, cảm thụ biến hóa trong đó, cô vô cùng thích thú, “Gầy đi, cơ bắp cũng săn hơn……”
Được người khác thưởng thức luôn khiến người ta vui vẻ, Đường Tư Nguyên khẽ cười, cơ bụng theo đó chấn động.
Hồi đầu cô nàng này y chang chú heo quay trên lộ, nằm ngay đơ, nhưng kể từ khi quét sạch trạng thái kém cỏi ấy, bây giờ cô bừng bừng như rồng như hổ, biến hóa rõ nhanh.
Anh thoáng khom lưng đối diện với đôi mắt ướt dầm dề, anh mỉm cười, “Nhớ anh không?”
Điền Thanh Trừng búng khẽ vào giữa đôi mày anh, ánh mắt vấn vít, dịu dàng đáp, “Nhớ, nhớ ghê gớm.”
Đường Tư Nguyên nhẹ đặt chiếc hôn lên trán cô, một cách trân trọng trọng và âu yếm, “Anh cũng nhớ em.”
Điền Thanh Trừng phân rõ, “Anh nhớ không nhiều bằng em.”
Đường Tư Nguyên phản bác, “Có, tuyệt đối có, ngày nào cũng nhớ.”
“Em cũng vậy, anh coi anh gửi tin nhắn tới, em toàn trả lời sau vài giây.”
Đường Tư Nguyên, “……” Người họp hành hàng ngày không đọ nổi.
Thời khắc này cả hai biến thành những đứa trẻ ấu trĩ, chỉ số IQ ngoài vùng phủ sóng, không ai thở ra câu nào lý trí, tị nạnh xem ai nhớ ai nhiều hơn.
Tiếng Đường Tư Nguyên chợt im bặt dưới động tác kế tiếp của Điền Thanh Trừng.
Cô thậm thụt cởi thắt lưng Đường Tư Nguyên, nở nụ cười sung sướng vô ngần, thuần khiết và quyến rũ cùng tồn tại, Nhiếp Tiểu Thiến (*) trong TV phải ngã mũ chào thua, cố tình cô còn thản nhiên, “Để em đóan coi, bên trong là xanh hay là xám ta…… Chắc là xám, hôm qua video call lộ xíu xanh, nhưng mà chưa chắc, không chừng là màu đen thì sao…… Gần đây em đọc một bài đăng, chủ thớt nói người mặc màu đen rất tự tin về hình thể, phải thiệt không nhờ?”
(*) Nhiếp Tiểu Thiến (có chỗ đề Nhiếp Tiểu Thiện), nhân vật nữ chính của phim “Thiện nữ u hồn”, cải biến từ truyện ngắn “Nhiếp Tiểu Thiện” trong bộ Liêu Tai Chí Dị của Bồ Tùng Linh. Nhân vật này nổi tiếng là một ma nữ chuyên hút dương khí mê hoặc đàn ông. Bản kinh điển năm 1987 do Vương Tổ Hiền đóng vai chính.
Thoắt cái Đường Tư Nguyên cứng người, nóng rực cả đầu.
Điền Thanh Trừng bảo, “Đứa nhỏ ngồi kế em tên Hoa Tử Bình, hao hao các cậu trai tơ trên TV ấy. Mấy chị em trong công ty u mê lắm, em càng nhìn càng cảm thấy cậu ta líu ríu như đàn bà, chẳng có tí cáng đáng……”
Đường Tư Nguyên coi như đương nhiên, “Bởi nó là trẻ trâu, em là vợ anh, góc nhìn tuyệt đối phi thường.”
Ông tướng này vênh chưa kìa.
Điền Thanh Trừng trộm buồn cười.
Đúng lúc này nhân viên giao hàng gọi tới, Điền Thanh Trừng bắt máy, đang định ra ngoài lấy cơm, Đường Tư Nguyên thình lình đứng lên, lấy điện thoại trong tay cô, chủ động đi ra.
Ông tướng này cứ hay ngay ngáy cô gặp chuyện, chỉ kém nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Song cảm giác được nâng niu này thật tuyệt làm sao, Điền Thanh Trừng chủ động nắm lấy tay anh, lon ton như trùng theo đuôi, sau đó được bàn tay to kia gắt gao nắm chặt.
Đồ ăn gói về của quán này rõ khác biệt, bao bì tinh tế, hương thơm tràn ngập, nhưng sao chỉ có một bộ đồ ăn?
Đường Tư Nguyên thấy chẳng sao, “Em ăn trước đi, anh ăn sau.”
Điền Thanh Trừng sao đành ăn trước, đôi mắt sáng ngời lóng lánh tựa dòng suối nhỏ êm đềm chảy xuôi, cô hí hửng bảo, “Đây chứng tỏ cơ hội trời cho để em đút anh nè!”
Đút???
Đường Tư Nguyên đực mặt ra.
Điền Thanh Trừng vui vẻ gắp miếng bò xào rau dại tới miệng Đường Tư Nguyên, cười xinh xắn, “Nào, há miệng.”
Đường Tư Nguyên đảo mắt, hơi ngượng ngùng nhìn Điền Thanh Trừng, chần chờ hé miệng, nấm tươi và thịt bò thơm ngon lập tức đánh thức vị giác, bụng réo gọi đòi thêm đồ ngon.
Điền Thanh Trừng cười tủm tỉm, “Hương vị thế nào?”
Đường Tư Nguyên ra trường dường như phát rồ, tăng ca bạt mạng, nội một năm mà hành hư dạ dày tới mức nhập viện. Điền Thanh Trừng hay tin tức hổn hển, lơ anh một tuần. Sau đó cô đặc biệt chú tâm đến sinh hoạt và chế độ ăn uống cho anh hơn, thậm chí còn đi học nấu ăn, ít khi để anh ăn món đậm vị, lần này đặt cơm cũng thế.
Đường Tư Nguyên đã nghiện còn ngại – gật đầu, khóe mắt khẽ nhếch, hiển nhiên cực vừa lòng cách ăn này.
Điền Thanh Trừng tự ăn một miếng, hài lòng gật gù rồi bón tiếp.
Một đũa đồ ăn, một muỗng cơm, thỉnh thoảng hớp canh, hai người anh một miếng, em một miếng, nhanh chóng xử hết món ngon, ăn xong Điền Thanh Trừng còn lau miệng, hôn lên má anh cái chóc!
Ấm no nghĩ chuyện ấy ấy! (*)
(*) Nguyên văn “ 暖饱思那啥啥嘛”, cải biên từ câu 饱暖思淫欲 (ấm no sinh lòng dâm dục).
Khi Đường Tư Nguyên hoàn thành xong bản thiết kế, kim giờ đã nhích tới số 9, Điền Thanh Trừng ngáp ngắn ngáp dài trong khi kiểm tra bản sửa đổi lần cuối, phờ phạc chớp mắt.
9 rưỡi, hai người tắt máy tắt đèn, một tay Đường Tư Nguyên xách bao rác, tay kia dắt Điền Thanh Trừng, lúc xuống thang máy ra đại sảnh, từng luồng gió đêm khô hanh xồng xộc thổi tới, đèn đường rực rỡ đổ bóng hai người, những toà nhà chọc trời le lói vài ánh đèn, xem ra có không ít người đang tăng ca.
Về đến nhà, đầu óc Điền Thanh Trừng đã hơi đình trệ.
Tổ ấm của họ cách công ty không xa, toạ lạc trung tâm thành phố, đi ba trạm là tới cơ quan, mảng xanh, an ninh, giao thông tuyệt vời, tất nhiên giá cả càng tuyệt hơn. Ba năm trước Đường Tư Nguyên đã mua và sửa sang thêm mới dọn tới đây, căn nhà tiêu chuẩn ba phòng ngủ cho hai người, ngốn hết 500 vạn (*).
(*) theo thời giá hiện tại là hơn 17 tỉ VND
Điền Thanh Trừng học thiết kế, toàn bộ phong cách trang hoàng ngôi nhà đều do cô quyết định, chứa đầy nét nữ tính và ấm áp. Đường Tư Nguyên về nhà một chuyến trước khi tới công ty Điền Thanh Trừng, lúc ấy ngôi nhà vắng tanh vắng ngắt, song giờ phút này nó trở nên thoải mái, dễ chịu đến mức tất cả mỏi mệt đang điên cuồng xổ lồng.
Anh bật đèn nhà tắm, nhận thấy một đôi tay xẹt qua eo, đan chéo trước ngực mình, sau lưng là một thân hình nhỏ nhắn ấm áp, mang thanh âm như ngậm mật, ỏn ẻn, “Anh tính làm gì?”
“Đi tắm.” Giọng Đường Tư Nguyên trầm ấm, dễ nghe khôn cùng.
Điền Thanh Trừng mỉm cười đẩy anh ra ngoài, “Em mở nước cho, anh đi lấy quần áo đi.”
Khi quay vào phòng Đường Tư Nguyên hết sức sửng sốt. Thời điểm anh rời đi tháng trước, đồ đạc trong phòng vẫn là tông màu be, lần này về, căn phòng thay màu áo mới thành xanh dương biển, sạch sẽ ngăn nắp, anh mở tủ ra, đồ đạc bừa bộn trong tủ quần áo tiết lộ bản chất lười biếng của gia chủ.
Anh ở trong phòng tò mò, “Mấy thứ rèm cửa, thảm, sô pha này ai đổi giúp em vậy?”
Giọng Điền Thanh Trừng mơ hồ vọng tới, “Chị dâu họ anh đó, mấy bữa trước chỉ tới chơi, khen cách trang trí nhà mình. Chẳng phải mồng sáu Tết tụi mình tham dự đám cưới họ sao, nhà anh chị ý có mỗi giường và tủ, khéo sao em định đổi đồ mới, nên đóng hàng đưa cho chị ý, thế nào, thích không? Em nhớ anh thích màu xanh dương……”
Chẳng nghe ra bất kì phàn nàn, chứ đừng nói là ghét bỏ, như thể không có gì cô không giải quyết được.
Song Đường Tư Nguyên nhớ rõ bà chị dâu tích một bụng đầy ý xấu. Ở quê có tập tục trước khi cưới rằng, cô gái về nhà chồng sẽ được người nhà trai trao lì xì xem như quà ra mắt, thích thì cho nhiều không ưa thì đưa ít. Thân làm em họ, dĩ nhiên Đường Tư Nguyên không nằm trong phạm vi phải đưa lễ. Khi ấy anh đang trả lời điện thoại trong góc sân sau, nghe thấy chị dâu càm ràm anh họ, “Chả phải thằng em họ anh làm công ty to lắm mà? Những người khác đều cho, mà sao nó không có? Có phải nó khinh em không?”
Lúc ấy Đường Tư Nguyên cạn lời, anh nhớ rõ mẹ mình đã cho lì xì rồi.
Cô ta lải nhải tiếp, “Anh xem giờ nhà nó tốt biết bao nhiêu, xây nhà lớn trên trấn, sao không đỡ đần anh? Chảy chút tiền qua kẽ tay cũng đủ mình ăn mặc khỏi lo!”
Hồi đầu nghe loại lời gà chó lên trời, Đường Tư Nguyên sẽ thấy thẹn hoặc tức xì khói, đợi nghe riết mấy câu này mòn như nhả kén, anh rèn nên một thân sắt thép thần công, lạnh lùng thốt, “Tôi đi làm kiếm tiền nuôi vợ mình, chẳng lẽ thân thích đâu đâu còn to hơn vợ tôi chắc?”
Tức khắc bốn bề lặng ngắt như tờ, không một ai hó hé.
Tình cờ đổi đồ nỗi gì, đóng đồ gửi hàng cái gì, e là bị vòi thì có! Không chừng còn nghe phải mấy lời thối tai!
Chỉ cần nghĩ tới những người này làm khó dễ Điền Thanh Trừng, mặt Đường Tư Nguyên nhoáng cái đen sì, anh nắm ngay mấu chốt, “Có phải kì này chị ta tới bán thảm dùm chồng làm khổ làm mệt, chị ta nhờ em giúp tìm việc nhẹ lương cao không?”
Giọng nói Điền Thanh Trừng đượm ý cười, “Em đã che thế mà anh còn cố vạch. Dùng người nào chả phải dùng, em thấy chị dâu thiếu văn hoá nhưng thừa khôn khéo, chẳng phải gần đây anh sắp mở Trung tâm Công nghệ 3D à? Anh đào tạo chị ấy, nếu chỉ học vào thì vừa hay dùng tới, còn chồng chỉ học việc ở một xưởng sửa xe, để anh ấy vừa học vừa tích tiền, bọn mình hùn ít vốn, không phải hay hơn sao?”
Thỉnh thoảng ở một mình, Đường Tư Nguyên sẽ hồi tưởng về bản thân mình ngày xưa, so sánh mình của thì hiện tại, tự hỏi về những biến hóa và trưởng thành trong quá trình ấy, song không thể phủ nhận, Điền Thanh Trừng tác động tới anh quá lớn, bất kể cách hành xử hay lối tư duy khoáng đạt của cô đều có thể xoa dịu anh mỗi khi gắt gỏng.
Anh cười cười, xốc đống quần áo lấy đồ ngủ, nghĩ ngợi rồi dắt Điền Thanh Trừng vào, đứng ở cửa phòng tắm, thỏ thẻ, “Màu thích mắt quá.”
Phòng tắm bốc hơi nước mờ mịt, Điền Thanh Trừng nóng rịt mồ hôi, da dẻ đỏ bừng như đào mọng nước khiến người ta thèm nhỏ dãi, cô cười khẽ, “Đứng đó làm gì, cởi đồ đi chứ!”
Đường Tư Nguyên nghiêng đầu, nhướng mày, cố tình đáp, “Em không ra?”
Điền Thanh Trừng hấp háy mắt, học theo anh nghiêng đầu, mắt lóng lánh nước như hút hồn phách ai, cô dùng vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội hỏi anh, “Anh muốn em ra ngoài hở?”
Thôi rồi…… Đối thủ quá yêu nghiệt, Đường Tư Nguyên đầu hàng.
Điền Thanh Trừng kích động bật nhún, nhảy nhót chạy xông vào, “Em em em, em cởi đồ cho anh nha!”
Ai không hay còn tưởng cô sắp gỡ món quà nào quý báu lắm.
Đường Tư Nguyên thong thả đóng cửa phòng tắm, mở máy phát nhạc, tiếng nhạc bắt tai dìu dịu chảy trôi, mái tóc lưa thưa của Điền Thanh Trừng phất phơ cằm anh, đôi bàn tay trắng phau và mảnh mải cởi từng nút áo anh một cách hào hứng. Anh học theo cô, xoã mái tóc lủng lẳng hộ đối phương, Điền Thanh Trừng có mái tóc dày óng ả chấm vai, xúc cảm như tơ khiến người mê mẩn không dứt, nhìn dưới góc độ này, khuôn mặt cô càng trở nên nhỏ nhắn và tinh xảo hơn.
Suối tóc đáp trên cần cổ ẩm ướt, dinh dính, Điền Thanh Trừng phụng phịu, “Nóng quá……”
Cô rầm rì trong khi vuốt ve cơ bụng Đường Tư Nguyên. Mấy năm trước Đường Tư Nguyên làm ông chủ nhỏ, không vắng mặt tiệc rượu nào, thường xuyên có cảnh đằng trước tươi cười uống ních bụng, đằng sau vọt vào buồng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, chưa bao tuổi đã có bụng bia. Anh sợ mình chớm trẻ đã hói đầu bụng phệ, sợ dính điều tiếng quan hệ cha con khi sóng vai bên Điền Thanh Trừng, người càng ngày càng lão hoá ngược. Lòng run lẩy bẩy, anh chạy tới phòng gym mỗi ngày. Mấy năm nay ông chủ nhỏ biến thành ông chủ lớn, tình trạng này bớt đi nhiều, tuy hiếm khi vào phòng gym, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ chạy bộ hoặc bơi lội, kiên trì hít đất 100 cái một ngày, duy trì thân hình cực chuẩn. Trong nhóm bộ trưởng và CEO hiện nay, anh có phong cách nổi trội độc đáo, khí chất bất phàm.
Lột đi quần áo cách trở, xúc cảm tuyệt diệu hệt tơ lụa, vừa mềm mại vừa dẻo dai, Điền Thanh Trừng nhấp nháy mắt, cảm thụ biến hóa trong đó, cô vô cùng thích thú, “Gầy đi, cơ bắp cũng săn hơn……”
Được người khác thưởng thức luôn khiến người ta vui vẻ, Đường Tư Nguyên khẽ cười, cơ bụng theo đó chấn động.
Hồi đầu cô nàng này y chang chú heo quay trên lộ, nằm ngay đơ, nhưng kể từ khi quét sạch trạng thái kém cỏi ấy, bây giờ cô bừng bừng như rồng như hổ, biến hóa rõ nhanh.
Anh thoáng khom lưng đối diện với đôi mắt ướt dầm dề, anh mỉm cười, “Nhớ anh không?”
Điền Thanh Trừng búng khẽ vào giữa đôi mày anh, ánh mắt vấn vít, dịu dàng đáp, “Nhớ, nhớ ghê gớm.”
Đường Tư Nguyên nhẹ đặt chiếc hôn lên trán cô, một cách trân trọng trọng và âu yếm, “Anh cũng nhớ em.”
Điền Thanh Trừng phân rõ, “Anh nhớ không nhiều bằng em.”
Đường Tư Nguyên phản bác, “Có, tuyệt đối có, ngày nào cũng nhớ.”
“Em cũng vậy, anh coi anh gửi tin nhắn tới, em toàn trả lời sau vài giây.”
Đường Tư Nguyên, “……” Người họp hành hàng ngày không đọ nổi.
Thời khắc này cả hai biến thành những đứa trẻ ấu trĩ, chỉ số IQ ngoài vùng phủ sóng, không ai thở ra câu nào lý trí, tị nạnh xem ai nhớ ai nhiều hơn.
Tiếng Đường Tư Nguyên chợt im bặt dưới động tác kế tiếp của Điền Thanh Trừng.
Cô thậm thụt cởi thắt lưng Đường Tư Nguyên, nở nụ cười sung sướng vô ngần, thuần khiết và quyến rũ cùng tồn tại, Nhiếp Tiểu Thiến (*) trong TV phải ngã mũ chào thua, cố tình cô còn thản nhiên, “Để em đóan coi, bên trong là xanh hay là xám ta…… Chắc là xám, hôm qua video call lộ xíu xanh, nhưng mà chưa chắc, không chừng là màu đen thì sao…… Gần đây em đọc một bài đăng, chủ thớt nói người mặc màu đen rất tự tin về hình thể, phải thiệt không nhờ?”
(*) Nhiếp Tiểu Thiến (có chỗ đề Nhiếp Tiểu Thiện), nhân vật nữ chính của phim “Thiện nữ u hồn”, cải biến từ truyện ngắn “Nhiếp Tiểu Thiện” trong bộ Liêu Tai Chí Dị của Bồ Tùng Linh. Nhân vật này nổi tiếng là một ma nữ chuyên hút dương khí mê hoặc đàn ông. Bản kinh điển năm 1987 do Vương Tổ Hiền đóng vai chính.
Thoắt cái Đường Tư Nguyên cứng người, nóng rực cả đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook