Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa
-
7: Tỷ Đừng Tự Mình Đa Tình!
Hoa Mạn Mạn lúc nào cũng nhớ kỹ duy trì hình tượng nữ phụ ngang ngược kiêu ngạo, cầm lấy vòng ngọc nhìn nhìn, khinh thường nói.
“Một cái vòng tay rẻ mạt, thế mà tỷ cũng không biết xấu hổ lấy ra.
”
Nói xong nàng liền định ném xuống mặt đất.
Nhưng nàng nghĩ đây là vòng ngọc, ném xuống đất nhất định sẽ vỡ vụn.
Tay nàng ở giữa không trung ngoặt sang một chút, dùng sức ném vòng ngọc lên giường.
Vòng ngọc nện vào đệm rắn chắc mềm mại, hoàn hảo không tổn hao gì.
Khi Hoa Khanh Khanh nhìn qua, Hoa Mạn Mạn còn cố ý chống nạnh trừng mắt, nhìn thấy không? Ta siêu hung dữ đó!
Hoa Khanh Khanh nhìn tận mắt thấy biến hóa trong động tác của nàng, trong lòng càng mềm hơn, không ngờ nhị muội muội ngày thường thoạt nhìn ngang ngược kiêu căng, kỳ thật đều chỉ giả vờ.
Kỳ thật, tâm địa nhị muội muội rất tốt nha.
Hoa Mạn Mạn cũng không biết ý nghĩ của nữ chính, nàng đang tự vỗ tay khen mình ở trong lòng.
Bộp, bộp, bộp, ta đúng là tiểu thiên tài biễu diễn hơn người.
Hoa Khanh Khanh cảm thấy nhị muội muội trở nên đáng yêu hơn rất nhiều, muốn ở chung cùng nàng trong chốc lát, nhưng lúc này lão phu nhân lại phái người tới thúc giục nàng trở về.
Nàng chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Chờ Hoa Khanh Khanh vừa đi khỏi, Hoa Mạn Mạn lập tức bưng chén lên, há miệng thật to uống canh.
Vừa rồi nàng không phải nịnh hót, là lời nói thật, canh này thật sự rất dễ uống!
Không hổ là nữ chính, ngay cả tài nấu ăn cũng đứng đầu!
Đúng lúc này, Hoa Khanh Khanh bỗng nhiên đi mà quay lại.
Nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy nhị muội muội há to miệng bưng chén canh uống, xem bộ dáng tham ăn kia, hận không thể vùi đầu vào trong chén.
“Nhị muội muội……”
Hoa Mạn Mạn vừa nghe đến tiếng nói quen thuộc này, sợ tới mức giật mình, suýt nữa không phun canh trong miệng ra.
Nàng tốn bao công sức mới nuốt ngụm canh trong miệng xuống, nhanh chóng buông chén, hùng hổ mà trợn mắt lườm Hoa Khanh Khanh.
“Không phải tỷ đi rồi sao? Sao lại chạy về?”
Hoa Khanh Khanh chỉ khăn tay ở mép giường: “Khăn tay của ta rơi ở chỗ này.
”
Nàng mím chặt môi, nén cười, đi qua nhặt khăn tay lên.
Khi nàng ngồi dậy, phát hiện trong chén canh chỉ còn lại một chút cặn.
Nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, cong môi nở nụ cười.
“Nếu nhị muội muội thích ăn canh, về sau mỗi ngày ta có thể hầm cho muội.
”
Tuy Hoa Mạn Mạn tham ăn, nhưng không tự đại đến mức để nữ chính mỗi ngày hầm canh cho chính mình.
Nàng lau nước canh dính trên môi, khinh thường hừ nói.
“Ta mới không thích canh tỷ hầm, tỷ đừng tự mình đa tình!”
Hoa Khanh Khanh nhìn nhìn chén canh chỉ còn lại cặn, nụ cười càng sâu: “Vậy ta đi trước, hôm nào lại đến gặp muội.
”
Hoa Mạn Mạn cố ý bày ra bộ dáng rất phiền phức, ghét bỏ nói: “Nhanh đi đi, về sau không cần đến nữa.
”
Hoa Khanh Khanh trở lại Trường Sinh Viện nơi lão phu nhân cư trú.
Nàng nói với lão phu nhân, tâm địa nhị muội muội kỳ thật khá tốt, chẳng qua không thể hiện ra, cho nên thoạt nhìn sẽ tương đối khó gần.
Lão phu nhân hoàn toàn không tin lời nói này.
Bà lớn tuổi như vậy, hạng người nào mà chưa từng gặp chứ? Hoa Mạn Mạn là đứa trẻ được chiều hư, cái gì cũng muốn, tham lam ích kỷ, chỉ biết chính mình cao hứng, chưa bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác.
Nàng cảm thấy cháu gái lớn bị Hoa Mạn Mạn lừa gạt, lần nữa dặn dò cháu gái lớn phải cẩn thận, đừng bao giờ buông lỏng cảnh giác với Hoa Mạn Mạn.
Hoa Khanh Khanh biết chỉ nói mấy câu sẽ vô thể thuyết phục lão phu nhân thay đổi ý tưởng.
Tai nghe không bằng mắt thấy mới tin là thật.
Vì thế nàng cười nói: “Thời gian còn dài, về sau ngài sẽ biết con nói là thật hay giả.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook