“Ngươi không có tư cách nhắc tới Quốc công gia, nếu không phải vì bảo hộ ngươi, chàng sẽ không chết trên chiến trường!
Ngươi chính là đồ tai họa! Là sao chổi!
Ai tới gần ngươi, đều sẽ không chết tử tế được!”
Nói xong lời cuối cùng, Nhu Uyển quận chúa gần như khàn cả giọng, trong mắt tràn đầy căm ghét cùng phẫn hận, hoàn toàn không có phong thái của quận chúa.

Đây là nguyên nhân chủ yếu Nhu Uyển quận chúa chậm chạp không chịu xin thánh chỉ để Lý Tịch kế thừa tước vị.

Bà cảm thấy là Lý Tịch hại chết nam nhân mà đời này bà yêu nhất.

Là Lý Tịch khiến bà cùng người mình yêu âm dương cách biệt.

Lý Tịch đáng chết!
Ở đây tất cả mọi người cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.

Ngay cả Lý Lâu trong lòng khó chịu nhất giờ phút này cũng yên lặng rụt bả vai, cố gắng hạ thấp cảm giác chính mình tồn tại.


Hắn chỉ muốn cạnh tranh tước vị Trấn Quốc công chứ hắn không muốn bị cuốn vào trong vòng xoáy cái chết của Trấn Quốc công.

Không khí áp lực đến đáng sợ.

Hoa Mạn Mạn theo bản năng nhìn về phía Chiêu Vương.

Lại thấy hắn trên mặt không có bất kỳ biểu tình biến hóa gì, tựa như không bị Nhu Uyển quận chúa nói ảnh hưởng đến cảm xúc, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện hai tay của hắn đang nắm chặt tay vịn xe lăn.

Bởi vì dùng quá nhiều sức lực, khớp xương trên ngón tay hắn đều hơi trắng bệch.

Thật lâu sau, Lý Tịch mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Phụ thân là chết là vì bị kẻ địch mai phục, không liên quan gì đến ta.


Nhu Uyển quận chúa căn bản không tin, vẫn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi đừng mơ lừa gạt ta, nếu không phải bị ngươi kéo chân sau, Quốc công gia sao có thể chết?
Chàng chinh chiến sa trường nhiều năm, từng gặp nhiều bẫy mai phục như vậy, cũng chưa thể khiến chàng bỏ mạng.

Vì sao lần đầu tiên mang ngươi lên chiến trường liền bỏ mạng?!”
Vấn đề này, Lý Tịch cũng không đáp được.

Cho nên hắn chỉ có thể trầm mặc.


Sự trầm mặc của hắn dưới cái nhìn của Nhu Uyển quận chúa, chẳng khác nào là cam chịu lời nói của bà
Nỗi hận trong lòng Nhu Uyển quận chúa cuồn cuộn, hai mắt đỏ đậm, trạng thái trở nên điên khùng.

“Ngươi chính là Thiên Sát Cô Tinh! Lúc trước vì sao không phải là ngươi chết? Vì sao ngươi còn có mặt mũi trốn về? Người đáng chết là ngươi mới đúng! Là ngươi mới đúng!!”
Bởi vì cảm xúc quá kích động, lý trí hoàn toàn không khống chế được.

Bà đẩy tay Trương ma ma ra, nhổ trâm vàng trên đầu xuống, không màng tất cả nhào về phía Lý Tịch!
Lý Tịch ngồi ở xe lăn, chân cẳng không tiện, nhìn dáng vẻ rất khó trốn thoát.

Chung quanh vang lên vô số tiếng gào hoảng sợ.

“Quận chúa đừng!”
Sắc mặt Trần Vọng Bắc đại biến, lập tức vứt bỏ đồ cổ tranh chữ ôm trong ngực, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Chiêu Vương!
Nhưng mà có người còn nhanh hơn so với hắn.

Hoa Mạn Mạn nắm chặt tay vịn phía sau xe lăn, dùng sức xoay xe lăn nửa vòng, trợ giúp Chiêu Vương né tránh trâm vàng trên tay Nhu Uyển quận chúa.

Nhưng cánh tay nàng bởi vậy lại bị trâm đâm bị thương.


Máu tươi từ từ chảy ra từ vết thương, làm ống tay áo bị nhiễm một mảng màu đỏ.

Nhu Uyển quận chúa thấy không đâm trúng Lý Tịch, trong lòng càng hận, giơ trâm lên muốn đâm tiếp, lại bị mọi người phản ứng lại vây quanh, rốt cuộc không tìm thấy cơ hội xuống tay.

Trương ma ma ở một bên chỉ huy mọi người đưa Nhu Uyển quận chúa trở về, một bên không ngừng nhìn về phía Chiêu Vương xin lỗi.

“Thực xin lỗi Vương gia, quận chúa điện hạ chỉ nhất thời xúc động, ngài ấy không phải thật sự muốn hại ngài, cầu xin ngài nhớ đến ơn sinh dưỡng của quận chúa điện hạ đối với ngài, đừng làm lớn chuyện này.


Công khai hành thích Vương gia, cho dù người ra tay là quận chúa, cũng không thể rút lui an toàn.

Với sự thiên vị của hoàng đế đối với Chiêu Vương, nếu biết được việc này, tất nhiên sẽ truy cứu ngọn nguồn, đến lúc đó Nhu Uyển quận chúa sẽ không tránh được một trận trách phạt.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương