Nàng Ác Ma Biết Yêu
-
Chương 11: Cô đơn
Ngày qua ngày cái điệp khúc của công chúa Tử Hi: "Đấu với ta đi"
"Không được"
"Ngươi không đấu ta ăn vạ"
"Công chúa cứ tự nhiên"
"Ngươi...." lúc này là công chúa Tử Hi hoàn toàn câm nín.
Ngày nào cũng bị nàng công chúa ngông cuồng ấy làm cho vức tức vừa làm cho những ngày bình yên bị đè bẹp hết.
"Đấu với ta đi" công chúa túm lấy y phục của Hiểu Hằng rồi lén sử dụng hệ mộc quấn chặt nàng treo trên không rồi cười lớn.
"Ngươi không đấu cùng ta, ta sẽ cho ngươi treo trên đó mãi luôn" vừa dứt câu thì những sợi dây leo bị đứt toạc ra khiến Tử Hi phải ngạc nhiên.
"Sao ngươi có thể...?"
"Công chúa người đừng phiền ta nữa, ta không đủ kiên nhẫn đâu"
"Rồi sao???"
"Vậy đừng trách Vương phi này không báo trước" vừa nói xong ánh mắt nàng thoáng sắc lạnh hơn một ta vẽ vòng tròn trên không trung thì trên không hiện ra một lốc xoáy cuốn Tử Hi bay mất lúc này tim nàng lại thoáng lên sự đau đớn, lúc này nàng thoáng có lại được ý thức rồi "Ta đang làm cái quái già vậy??",Nàng thu hồi pháp thuật đưa Tử Hi đang mặt trắng bệch xuống đất.
Vừa đặt chân xuống Tử Hi hét ầm lên chạy đi méc ca ca. Tử Hi chạy đến chỗ Tử Dương thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Hiểu Hằng ra tay quá đáng với mình. Vì do nuông chiều Tử Hi từ nhỏ nên tính cách có ngông tí nên Tử Dương bất đắc dĩ phải bênh vực muội muội mình. Đi đến chỗ Hiểu Hằng nói chuyện phải trái với Tử Hi nên có chút cãi vã...
"Nàng sao lại ức hiếp muội muội ta mặc dù muội ấy có hơi ngang bướng nhưng nàng không nên ra tay mạnh như vậy"
"TA chỉ mất kiểm soát"
"Nàng đừng biện hộ cho mình nữa"
"Được, các ngươi đi đi ta có chút mệt, không tiễn"
Nàng bước vào phòng đóng sầm cửa lại ánh mắt như muốn bóp chết ai đó. Ngồi xuống bàn trà nắm đấm được nện xuống, bọn nô tì thấy tình hình không ôn nên vội xin phép ra ngoài.
"Ở đây đã không có bạn bè thật là thua thiệt, bị oan ức cũng không dám mở lời, nếu ngươi muốn ta như vậy thì ta sẽ cho ngươi xem" vừa nói xong chén trà cùng cái bàn bể tan tành
Tối hôm đó nàng mặc một y phục của người thường cầm theo bảo kiếm rồi mượn gió đưa nàng ra khỏi cung một cách êm đẹp.
...Sáng hôm sau...
"Vương phi đâu, các ngươi hầu hạ nàng như thế nào mà nàng đi mất không biết" Tử Dương thấy mình có lỗi nên sáng nay đã đến Nhĩ Tâm cung để thăm nàng và xin lỗi chuyện hôm qua, nhưng khi đến nơi thì thấy bàn bị nát vụn ra thì biết nàng rất tức giận nên tìm nàng nói rõ nhưng không ai tìm thấy Vương phi đâu cả. Trong khi đó...
"Công nhận thoải mái thật, ra khỏi được nơi chật hẹp tù túng đó thật là thích, đói rồi vào quán gì ăn mới được"
"Không được"
"Ngươi không đấu ta ăn vạ"
"Công chúa cứ tự nhiên"
"Ngươi...." lúc này là công chúa Tử Hi hoàn toàn câm nín.
Ngày nào cũng bị nàng công chúa ngông cuồng ấy làm cho vức tức vừa làm cho những ngày bình yên bị đè bẹp hết.
"Đấu với ta đi" công chúa túm lấy y phục của Hiểu Hằng rồi lén sử dụng hệ mộc quấn chặt nàng treo trên không rồi cười lớn.
"Ngươi không đấu cùng ta, ta sẽ cho ngươi treo trên đó mãi luôn" vừa dứt câu thì những sợi dây leo bị đứt toạc ra khiến Tử Hi phải ngạc nhiên.
"Sao ngươi có thể...?"
"Công chúa người đừng phiền ta nữa, ta không đủ kiên nhẫn đâu"
"Rồi sao???"
"Vậy đừng trách Vương phi này không báo trước" vừa nói xong ánh mắt nàng thoáng sắc lạnh hơn một ta vẽ vòng tròn trên không trung thì trên không hiện ra một lốc xoáy cuốn Tử Hi bay mất lúc này tim nàng lại thoáng lên sự đau đớn, lúc này nàng thoáng có lại được ý thức rồi "Ta đang làm cái quái già vậy??",Nàng thu hồi pháp thuật đưa Tử Hi đang mặt trắng bệch xuống đất.
Vừa đặt chân xuống Tử Hi hét ầm lên chạy đi méc ca ca. Tử Hi chạy đến chỗ Tử Dương thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Hiểu Hằng ra tay quá đáng với mình. Vì do nuông chiều Tử Hi từ nhỏ nên tính cách có ngông tí nên Tử Dương bất đắc dĩ phải bênh vực muội muội mình. Đi đến chỗ Hiểu Hằng nói chuyện phải trái với Tử Hi nên có chút cãi vã...
"Nàng sao lại ức hiếp muội muội ta mặc dù muội ấy có hơi ngang bướng nhưng nàng không nên ra tay mạnh như vậy"
"TA chỉ mất kiểm soát"
"Nàng đừng biện hộ cho mình nữa"
"Được, các ngươi đi đi ta có chút mệt, không tiễn"
Nàng bước vào phòng đóng sầm cửa lại ánh mắt như muốn bóp chết ai đó. Ngồi xuống bàn trà nắm đấm được nện xuống, bọn nô tì thấy tình hình không ôn nên vội xin phép ra ngoài.
"Ở đây đã không có bạn bè thật là thua thiệt, bị oan ức cũng không dám mở lời, nếu ngươi muốn ta như vậy thì ta sẽ cho ngươi xem" vừa nói xong chén trà cùng cái bàn bể tan tành
Tối hôm đó nàng mặc một y phục của người thường cầm theo bảo kiếm rồi mượn gió đưa nàng ra khỏi cung một cách êm đẹp.
...Sáng hôm sau...
"Vương phi đâu, các ngươi hầu hạ nàng như thế nào mà nàng đi mất không biết" Tử Dương thấy mình có lỗi nên sáng nay đã đến Nhĩ Tâm cung để thăm nàng và xin lỗi chuyện hôm qua, nhưng khi đến nơi thì thấy bàn bị nát vụn ra thì biết nàng rất tức giận nên tìm nàng nói rõ nhưng không ai tìm thấy Vương phi đâu cả. Trong khi đó...
"Công nhận thoải mái thật, ra khỏi được nơi chật hẹp tù túng đó thật là thích, đói rồi vào quán gì ăn mới được"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook